” Gió thổi qua vườn cây xanh xanh..
Lá đung đưa như muốn vui đùa
Kìa trái bắp..
Kìa trái bắp..
Sắp rơi.
Ơi… ơi…”
Không khí quỷ dị bao trùm 12 sao khi tiếng hát ma quỷ cất lên. Bây giờ trời đã chuyển sang chiều tà, những đám mây trắng trong xanh ngắt cũng đã dần thưa đi, nhường chỗ cho rặng mây đen thui kéo đến.
– Eo! Đừng có hát nữa, đi cả ngày mà cứ nghe cậu hát mãi thế tớ làm sao mà chịu nổi đây Song Tử?- Thiên Bình mở miệng than vãn.
– Tớ…- Song Tử chưa mở miệng nói xong thì đã bị chặn lại bởi người phía sau.
– Phải đó, cậu lại hát cái bài quỷ quái gì thế hả? Cậu cũng có tài năng ghê nhở?- Xử Nữ chen ngang.
– Tớ…
– Lại còn nói, đi suốt thế này mà nghe cậu lảm nhảm mãi tớ phát ngán đây này. Cậu không thể yên lặng tí à?- Sư Tử liếc mắt nhìn Nhân Mã đang ngủ gục trên vai Song Tử một cái – Đến Mã Mã cũng phát ngán cậu rồi đấy.
– Tớ…
– Mà nói thật nhở, cậu hát tệ quá đi, nghe cậu hát mà tớ cứ tưởng con bò đang tập đọc ấy.- Bảo Bình cười ha hả cắt ngang Song Tử.
Ngươi một câu ta một câu, cả bọn nhao nhao lên làm bầu không khí trên xe ồn ào hẳn, cũng làm cho mặt người nào đó trở nên đen thui như bầu trời.
– Các cậu có để cho tớ nói không hả???- Song Tử nổi điên quát lớn làm Nhân Mã giật mình.
– Cháy à? Cháy cháy…- Nhân Mã gấp gáp bật đầu dậy, cũng vì gấp quá nên không cẩn thận đầu đập vào ghế xe đau đến nhe răng..- Song Tử cậu điên à? Cậu muốn hại chết tớ có phải không?
– Nhân Mã có làm sao không? Để tớ xem nào, ôi ôi… Nhân Mã đáng thương của tớ..- Song Tử đùng một cái quên mất mình vừa định mắng chửi ai, vừa xoa xoa đầu Nhân Mã vừa ôm cô nàng vào lòng giả từ bi.
– Tránh, quỷ háo sắc.- Nhân Mã phồng má lên nhìn Song Tử.
Song Tử lại cười hà hà kéo cô nàng lại gần.
Trên mặt mỗi người trên xe tràn đầy khinh bỉ nhìn Song Tử.
– Song Tử, cậu vô sỉ.- Song Ngư nhìn Song Tử đầy khinh bỉ.
– Các cậu còn nói tớ, tớ từ nảy đến giờ vẫn không có mở miệng nha, cậu đừng có ngậm máu phun người.- Song Tử đột nhiên làm vẻ mặt oán trách.
– Không phải cậu chẳng lẻ là Yết hát, mà Yết hát ấy hả? Thật là không đáng tin tưởng, cậu còn không nhận là cậu sao.- Bạch Dương ra chiều suy luận.
Cũng vì ghế của Song Tử Nhân Mã ở phía trước và đối diện dãy ghế đó là Thiên Yết Kim Ngưu, tiếng hát phát ra từ phía trên nên cũng chỉ có Song Tử dở hơi làm người ta nghi ngờ, thử hỏi cái giọng hát kinh khủng đó có thể phát ra từ miệng Thiên Yết sao? Thật là không dám nghĩ tới, lại còn ” kìa trái bắp.. sắp rơi” =.=
– Là nhạc chuông đấy.- Kim Ngưu quay xuống giải thích thay Song Tử.
– Quái, nhạc chuông của ai mà biến thái thật.- Bảo Bình bỉu môi chê bai.
– Của tớ.
Hội những người hóa đá vì Thiên Yết đã tăng thêm số lượng.
– Kinh thật đấy, Yết à cậu có sở thích lạ từ bao giờ thế?- Xử Nữ nhã nhặn nói từng chữ.
– Từ khi…- Yết nhìn sang Kim Ngưu mỉm cười đầy thương yêu.-.. điện thoại tớ bị quản mất.
– Hihi.. Ngưu Ngưu của chúng ta bây giờ quản lý cả tài sản cá nhân của người ta rồi kìa.- Nhân Mã được dịp châm chọc.
– Đâu có.. không có mà..- Kim Ngưu xua xua tay, lắp bắp giải thích.
Khổ nỗi ai mà tin được khi nhìn thấy vẻ mặt gian tà của Yết Yết. Cả đám trẻ con nhao nhao phản bác Kim Ngưu.
– Không tin đâu . Không tin đâu.
– Không có mà, tớ đâu có…
– Quỷ mới tin cậu.
– Thật sự…- Chưa nói hết câu đầu cô đã bị kéo đập vào lòng ngực ai kia. Mắt mũi miệng nhất thời ngừng hoạt động, chỉ có tim là gia tăng công suất.
– Im lặng tí đi. Cần gì phải giải thích với họ, tớ hiểu là được rồi.
Thiên Yết tiếp tục nhởn nhơ cười đắc ý trong khi Kim Ngưu lại thầm nghĩ ” Nói thì hay lắm, chẳng phải mọi chuyện đều là cậu gây ra? ”
Tiếp tục nói về chuyến đi, đoàn xe chạy thật lâu thật lâu…
– Cái nơi quỷ quái nào thế hả Bạch Dương?- Thiên Bình chống cằm nhìn ra cửa kính xe, bầu trời đen không một tia sáng.
– Nhìn ghê thật đấy, không phải là có ma đấy chứ!- Giải Nhi nhíu mày nhìn bầu trời.
– Ây! Sợ thì bảo tớ ôm cho nè.- Người nào đó liền ghét bỏ phong cảnh bên ngoài lại quay sang ôm chầm cô gái nhỏ.
– Sợ cái gì chứ. Tớ tò mò muốn gặp bé “ma” để xem ra làm sao mà.- Cự Giải ngây thơ ngước mắt nhìn Thiên Bình.
– Bé… bé á!
Thiên Bình rùng mình một cái, đột nhiên cảm thấy bản thân thật nhỏ bé làm sao.
– Giống như là.. bé Libra vậy đó.- Cự Giải cười toe toét trỏ trỏ vào mặt Thiên Bình. Libra? Chẳng phải tên cậu đấy sao. Cô nhỏ này hôm nay còn trêu đến cả cậu nữa.
– Giải Nhi, đến gặp bà tớ đi.- Thiên Bình chuyển chủ đề. Trước vụ tai nạn, trước khi hai người chấp nhận đối phương, cậu cũng đã nhắc đến rồi.
– Bà cậu muốn gặp tớ sao?- Cự Giải hỏi lại.
– Không có..- Thiên Bình thản nhiên đáp.- Muốn gặp cháu dâu.
– Đến rồi đấy, có phải rất rộng lớn không?- Bạch Dương lay lay Song Ngư dậy thỏ thẻ.
– Hơ… hở.- Song Ngư mơ mơ màng màng nhìn cảnh tượng bên ngoài cửa sổ. Cô mở to đôi mắt long lanh chớp chớp. Cái miệng xinh xắn chu lên.
– Oa… đen thui. Tớ có thấy gì đâu.
Ừ, thì tối thật đấy. Tối thế này thì làm sao thấy gì, 12 sao cùng kéo nhau đi về phía ngôi biệt thự duy nhất nằm trong nông trang bao la. Ngủ một giấc thật say, chờ đợi mọi điều tốt đẹp.
Ma Kết khẽ nắm tay Xử Nữ, nói nhỏ:
– Ngủ ngon nhé!
– Cậu cũng vậy.
Mặt trời lên tới tận đỉnh núi. Song Ngư vùi đầu vào trong chăn. Cô lại có cảm giác có người đang nhìn chằm chằm mình. Cô mơ màng mở mắt ra..
– Bạn.. là ai?- Song Ngư nhìn thấy một cô gái khoảng bằng tuổi cô. Lại rất xinh xắn đang đứng ở cửa nhìn cô chằm chằm.
– Tiểu thư đã dậy. Mời chuẩn bị một chút và xuống dùng bửa sáng.- Cô gái đó mỉm cười nhẹ nhàng rồi cúi đầu đi ra ngoài.
Song Ngư ngơ ngẩn mất 1 phút rồi vội vã chạy vào nhà vệ sinh.
Ánh náng buổi sớm làm ngôi biệt thự thêm phần long lanh tráng lệ. Hành lang sạch sẽ có rất nhiều hoa tươi làm nó như một con đường hoa rực rỡ. Song Ngư thích thú ngắm hết cái này đến cái kia. Đi đến quên cả cái bụng đang đói meo.
– Tiểu Ngư.- Bạch Dương đứng ngược nắng như một chàng hoàng tử tỏ ánh hào quang chói mắt. Cậu mỉm cười giơ tay về phía Song Ngư.
– Bạch Dương.- Song Ngư mỉm cười bước tới.
– Công chúa điện hạ thần có thể mời người đi ăn sáng được không?- Bạch Dương hắng giọng đùa.
– Tất nhiên.- Song Ngư giơ tay cầm tay Bạch Dương bước đi.
Ở một góc của hành lang. Có một người quay đầu bước đi.
– Bạch Dương. Nhà cậu đẹp thật đấy, rất tốt rất tốt, sau này tớ ở đây luôn nhé.- Bảo Bình giơ ngón cái lên khen ngợi khi thấy Bạch Dương bước vào nhà ăn.
– Nhà tớ tốt hơn trăm lần. Rộng hơn ngàn lần. Phòng ngủ cũng rộng mà giường ngủ cũng rộng nốt. Cậu muốn đến bao giờ cũng được, đến ngay càng tốt.- Người nào đó bị ăn giấm chua liền kéo tay Bảo Bình nói.
– Liên quan gì tới nhà cậu chứ?- Bảo Bình chớp chớp mắt nhìn Sư Tử.
– Thì tớ cứ nói như vậy đấy.- Sư Tử nói.
– Sư Tử đáng yêu thật đấy. Nói chuyện lại chua đến vậy.- Kim Ngưu cười cười trêu chọc.
– Giấm chua. Giấm chua. Giấm chua.- Nhân Mã vừa nói vừa lắc lư.
– Ăn sáng đi chứ. Trêu nhau hoài à?- Sư Tử bất lực nói nhỏ.
– Đúng đấy. Ăn đi mọi người. Ăn chanh nhiều vào này Sư Tử.- Cự Giải le lưỡi lăn quả chanh vừa lấy trong tủ lạnh qua chỗ Sư Tử.
– Giải Nhi… cậu ức hiếp tớ.- Sư Tử lại bắt đầu gào khóc.
– Đáng đời cậu. Hahaha- Bảo Bình đáng yêu cười vào mặt cậu mà không một chút thương hại.
– Sao im lặng vậy Song Tử?- Nhân Mã huýt tay Song Tử đang ngồi như bức tượng.
– Suỵt….- Cậu giơ ngón tay ý bảo giữ im lặng rồi thì thầm với Nhân Mã.
– Tớ thấy…
Bửa ăn sáng đi qua. Chương trình tiếp theo sẽ là tham quan nông trang bao la của Bạch Dương.
– Rộng thật đấy. Trồng quá trời thứ luôn này.- Nhân Mã cảm thán.
– Lúc nhỏ cậu ở đây sao?- Ma Kết lên tiếng hỏi.
– Ừ.. ba mẹ tớ rất bận nên tớ ở với ông bà.- Bạch Dương gãi gãi đầu. Lúc được ba mẹ đón về cậu còn khóc rất nhiều nữa cơ, nhưng sau đó quen được rất nhiều bạn tốt.
– Thế ông với bà cậu ở đâu?- Song Ngư quay đầu lại hỏi Bạch Dương.
– Ông dẫn bà đi du lịch rồi. Hai người rất hạnh phúc đấy.- Bạch Dương như cậu nhóc tự hào khoe khoang.
– Trẻ con chưa lớn.- Xử Nữ phán câu xanh rờn rồi đi về phía cánh đồng thực vật rộng lớn.
– À.. mọi người tự nhiên nhé. Ở đây là an toàn, chỉ cần đừng ra khỏi nông trang.- Bạch Dương thông báo rồi dẫn Song Ngư đi về phía trước. Ai mà chẳng muốn riêng tư?!!
Dãy đất rộng trồng trọt theo trình tự ngay ngắn. Có những cánh đồng rộng nào là trồng hoa, táo, cà rốt, khoai tây…
Thiên Yết đi phía sau Kim Ngưu nhìn cô nàng tung tăng chạy quanh mấy củ cà rốt khoai tây mà vẻ mặt hớn hở như bắt được vàng vậy.
– Cậu khen ai đáng yêu?- Yết tự dưng hỏi làm Ngưu ngẩn ngơ không hiểu.
– Hửm?
– Lúc sáng cậu khen ai đáng yêu?- Thiên Yết nhướng mày hỏi lại.
Kim Ngưu ngơ ngơ lật tung đầu óc cuối cùng nhớ lại một câu ” Sư Tử đáng yêu thật đấy. Nói chuyện lại chua đến vậy.” Thì ra cái người ở đây cũng ăn giấm chua này.
– Khen cậu đấy. Cậu đáng yêu nhất.- Ngưu Ngưu rất biết điều nha.
– ……….- Người nào đó im lặng thỏa mãn. =.=
– Yết, nhìn này.. Đây là khoai tây bé con, đây là cà rốt bé con. Nhìn này nhìn này.- Ngưu Ngưu ngoắc tay chỉ trỏ làm cậu phì cười.
– Cậu cười gì vậy?- Kim Ngưu tò mò hỏi.
– Cười cậu ngốc nghếch.- Thiên Yết trả lời.- Ngốc nghếch như củ khoai tây.
Kim Ngưu ngồi thụp xuống cố kéo đầu củ cà rốt ra khỏi mặt đấy. Cô lại lẩm bẩm rất đáng yêu.
– Thiên Yết cứng đầu.. mau lên đây cho ta. Mau lên cho taaaa, cà rốt Thiên Yết cứng đầu.
Thiên Yết lại bật cười nhìn hành động trẻ con của cô. Nhưng cậu chưa cười được bao lâu thì vẻ mặt đã cực kì khó coi.
– Thiên Yết, hahaha… cậu đi chết đi.- Kim Ngưu cầm hai củ cà rốt vừa nhổ được nhắm Thiên Yết mà đuổi theo.
– Đứng lại… mauuuuu củ cà rốt Thiên Yết kia…
Kim Ngưu vừa chạy vừa la hét. Cả hai lại cười thật tươi. Từ khi có cô bên cạnh, cậu lúc nào cũng bị vẻ ngây thơ của cô làm cho vui vẻ thế này.
Thiên Yết từ từ bước chậm lại chờ đợi thân hình nhỏ bé kia đuổi theo. Nhưng 1s 2s 10s… Thiên Yết quay đầu lại..
– Kim.. Ngưu?
***
Lại nói đến bình giấm chua Sư Tử, kéo Bảo Bình đi lạc đến vườn táo lúc nào không hay. Cái kiểu cứ cầm tay nhau đi mãi đi mãi ấy.
– Mệt rồi nhá, tớ không đi nữa.- Bảo Bình ngồi dưới gốc cây làm trò.
– Vậy thì nghỉ.- Sư Tử ngồi xuống cạnh cô nàng- Mà Tiểu Bảo này.
– Hở?- Bảo Bình không nhìn Sư Tử mà nhìn mấy trái táo đỏ trả lời vu vơ.
– Nhà tớ rộng lắm đấy..- Cậu chàng lại nhắc đến nhà!
– Ừm.
– Cả phòng ngủ cũng rộng.- Còn khoe cả phòng cơ đấy!
– Ừm.
– Giường cũng rộng, cậu muốn lăn bao nhiêu thì lăn.- Có mùi mờ ám đâu đây.
– Ừm.
– Đến nhà tớ ở nhé!
– Ừm… Ấy! Cậu đang dụ dỗ con gái nhà lành đấy à? Ý gì đây hả?- Bảo Bình bừng tỉnh đúng lúc làm Sư Tử cười hề hề.
– Cậu đáng yêu thế Bảo Bảo!!!- Sư Tử nhéo căng hai má cô ra làm cô nàng la oai oái.
Họ như hai đứa trẻ đùa giỡn rồi lại ngồi dựa vào nhau. Bảo Bình đột nhiên đứng dậy bước tới cành cây có mấy trái táo đỏ và… nhảy.
– Á… Sư Tử, cậu làm gì đấy.
– Thế này thì không cần nhảy nữa.- Sư Tử ôm chân Bảo Bình nhấc cô lên, tay Bảo Bình chạm tới trái táo nhỏ thì miệng cười toe toét.
Sau một hồi vơ vét trên tay, cả trong túi áo khoác của Bảo Bình nhét đầy táo. Cô thỏa mãn nhìn xuống Sư Tử gật gật đầu.
Bất ngờ Sư Tử buông tay đang nâng Bảo Bình ra làm cô ngã trượt xuống, mấy trái táo rơi trên thảm cỏ dưới chân, còn cô rơi trên người Sư Tử.
– Này, cậu…
– Đỡ không nổi nữa, đâu phải tớ cố ý- Sư Tử cười cười vỗ nhè nhẹ vào lưng Bảo Bình. Như thế này cảm giác không tệ tí nào.
– Ôi mấy trái táo của tớ…- Bảo Bình ngồi chòm dậy buồn bực.
– Nhà tớ cũng có táo.- Sư Tử nghiêng đầu nói..- Nếu cậu thích thì tới nhà…
– Đồ đáng chết Sư Tử…- Chưa nói hết câu cậu đã bị Bảo Bình cho ăn đấm. Kế hoạch dụ dỗ con gái nhà lành tiếp tục thất bại.
***
Từ nhỏ đã sống ở đây nên Bạch Dương quen thuộc nơi này cũng không có gì là lạ. Cậu đưa Song Ngư đến dãy đất trồng đầy hoa tươi, đẹp rực rỡ.
– Đẹp thật đấy…- Bạch Dương ngẩn ngơ nhìn Song Ngư trong biển hoa xinh đẹp.
– Cậu nói gì cơ?- Song Ngư đứng ở đằng xa nói lớn.
Bạch Dương bật cười chấp tay thành loa nói lớn hơn
– Cậu xinh đẹp nhất. I love you…
– I love you, too…
Bạch Dương mỉm cười bước đến chỗ Song Ngư
– Cậu.. chủ.
Cả Bạch Dương và Song Ngư đều quay đầu nhìn lại.
– Tiểu Naly?- Bạch Dương nghi ngờ hỏi người con gái trước mặt.
– Phải.- Cô gái đó gật đầu.
– Là cậu sao?- Song Ngư bước đến đứng bên cạnh Bạch Dương, đối diện họ là cô gái lúc sáng gọi cô dùng bửa đây mà.
– Chào.. tiểu thư.- Naly mỉm cười xinh đẹp chào Song Ngư, cô nàng không kém gì bông hoa bách hợp trong làn váy trắng tinh.
– Chào cậu, tớ tên là Song Ngư, đừng gọi là tiểu thư nữa.- Song Ngư mỉm cười giới thiệu.
– Tôi là Naly.
Ba người đến một chiếc chiếc bàn gần đó ngồi xuống nói chuyện.
– Thật lâu mới gặp lại cậu.- Bạch Dương niềm nở.
– Đúng, cậu chủ đã lâu không về.- Naly mỉm cười nhưng Song Ngư nghe như cô ấy đang buồn.
– Lại gọi tớ là cậu chủ sao?- Bạch Dương tỏ vẻ không vui.
– À, Bạch Dương.- Tiểu Naly lại mỉm cười nhìn Bạch Dương.
– Đây là bạn thân lúc nhỏ của tớ, Tiểu… À là Naly, cô ấy là con gái của quản gia mà ông bà tớ rất tin tưởng.
Song Ngư nhìn Naly xinh đẹp đối diện, lại cảm thấy tên Cừu non bên cạnh ngay từ lúc nhỏ đã có cả khối “cô bạn thân” thế này. Lại còn Tiểu Naly nữa chứ!
– Còn đây là Song Ngư, bạn gái tớ.- Bạch Dương lại tiếp tục làm công tác giới thiệu.
Song Ngư nhìn thấy Naly như có điều gì muốn nói với Bạch Dương thì phải, chắc là ôn lại chuyện cũ nên cô không làm phiền mà tự mình đi hái mấy bó hoa. Bạch Dương nhìn theo cô mỉm cười đầy cưng chiều và ngọt ngào.
– Bạch Dương?
– Hở?
– Cô ấy rất xinh đẹp.- Naly thật lòng khen ngợi, lần đầu ông bà Bạch Dương mỉm cười thông báo với cả nhà Tiểu Bạch có bạn gái thì trong lòng cô đã nghĩ cô gái kia làm sao xứng đáng với Tiểu Bạch. Nhưng khi gặp rồi cô mới biết như thế nào mới gọi là xứng đáng.
– Đúng vậy.- Bạch Dương mỉm cười.
– Cậu thích sự xinh đẹp đó sao?- Naly nghiêng đầu hỏi.
– Tớ thích cậu ấy… bởi vì cậu ấy chính là người mà tớ thích. Không vì cái gì cả.- Câu trả lời làm lòng Naly đắng ngắt.
– Bạch Dương, tớ…
– Song Ngư, làm sao thế?- Bạch Dương đứng bật dậy chạy đến nâng cô gái nhỏ đang ngồi trên thềm đá. Song Ngư ngẩn đầu cười toe toét quơ quơ mấy bông hoa vừa hái được khoe khoang.
– Đẹp không nào?
– Tớ hỏi cậu làm sao đấy?- Bạch Dương lo lắng kéo cô dậy.
– Không sao, ngã ấy mà.- Song Ngư cười rạng rỡ cài một bông hoa lên tóc Bạch Dương rồi lấy tay đẩy khéo miệng cậu mỉm cười.
– Tiểu Bạch của chúng ta xinh đẹp thật đấy… hihihi.
Ánh nắng nhè nhẹ bao trùm, biển hoa nhẹ nhẹ đong đưa làm nổi bật hai nhân vật chính. Hai người cười vui vẻ đến thế, người chứng kiến lại cười đến đau khổ thế kia.
***
– Tiểu Xử đến đây xem cà chua giống hệt cậu đây này.- Ma Kết giơ quả cà chua trên tay lên cao vừa cười vừa nói.
– Giống cái đầu cậu.- Xử Nữ tay cầm quả cà tím ném thẳng vào Ma Kết. Đây là loại quả thứ mấy chục cậu nói giống cô rồi đấy, nhìn mặt cô giống quả lắm sao? lại còn : “Tiểu Rau Xanh, em là em gái song sinh của Tiểu Xử sao? Anh là anh rể của em đây!!!” Thật là hết chịu nổi mà.
– Ấy! Rất may là tớ phản ứng nhanh, nếu không gương mặt đẹp trai này đã bị cậu hủy hoại rồi.- Ma Kết cầm quả cà tím quơ quơ- Cà Tím giống cậu thật đấy.
– M-a-k-ế-t…!!!!!!- Xử Nữ gằn từng chữ.
– Có mặt.- Ma Kết cười tươi như hoa giơ tay điểm danh.
– Cậu đứng im ở đấy!- Xử Nữ đi vòng qua đám cà tím đến chỗ Ma Kết.
– Tớ cứ thích đi đấy- Ma Kết vừa nói vừa đi về phía Xử Nữ đang bước đến, nhẹ nhàng chặn bước chân cô, kéo cả người cô vào lòng.- Tớ còn thích ôm Tiểu Xử nữa cơ.
***
– Chạy mệt rồi, không chạy nữa đâu…
– Tớ đợi câu này lâu rồi đấy.
Nhân Mã vừa đung đưa chân trên lưng Song Tử vừa hỏi:
– Cậu nghĩ như vậy à?
– Đúng đấy, ánh mắt cô ấy nhìn Bạch Dương như cậu nhìn tớ ấy.- Song Tử gật gật đầu trả lời.
– Tớ nhìn cậu làm sao? Làm sao nào?- Nhân Mã không hiểu cách so sánh của cậu cho lắm.
– Là nhìn cái kiểu muốn hôn đấy. Hahaha- Song Tử cười cười trêu chọc.
– Tớ có sao? Có sao? Song Tử xấu xa!- Nhân Mã đưa tay bốp cổ Song Tử.
– Tớ xấu xa mà vẫn cõng cậu trên lưng thế này, tớ xấu xa mà cậu vẫn thích tớ đấy thôi.- Câu nói đầy tình cảm của trẻ con Song Tử đã dụ dỗ được trẻ con Nhân Mã buông cánh tay trên cổ ra, cô nhẹ nhàng quàng tay ôm cổ cậu rồi thì thầm:
– Cảm ơn cậu thật nhiều.
– Mã ngốc, ngốc như vậy người khác dụ đi mất thì phải làm sao?
– Vậy nếu tớ đi mất cậu có tìm tớ không?
– Không tìm.
– Gì hả?
– Tớ sẽ không để cậu đi mất, không đi thì không cần tìm. Được không?
– Được.
***
Trên thảm cỏ xanh mướt, Thiên Bình ngồi dựa vào gốc cây mỉm cười nhìn Cự Giải nằm trên chân mình. Giải Nhi của cậu đang lớn đấy..
– Dạo này cậu rất vui sao?- Cự Giải hỏi Thiên Bình.
– Vui, tớ lúc nào cũng vui cả. Giải Nhi là niềm vui của tớ đấy.- Thiên Bình lay lay mấy sợi tóc trên trán nhỏ của cô.
– Tớ cũng rất vui. Thiên Nhi là niềm vui của tớ đấy.- Cự Giải ngồi bật dậy vuốt vuốt mớ tóc trước trán Thiên Bình- Đẹp trai thật đấy!
– Cậu học đâu ra cái kiểu trêu ghẹo thế hả?- Thiên Bình cầm cánh tay Cự Giải đang vuốt mặt mình lại.
– Không nói cho cậu biết.- Cự Giải cười tươi như hoa.- Với lại anh Nhiên nói với tớ không được để Thiên Bình nắm tay đấy.
– Tớ nắm đấy, thì cậu làm sao?- Thiên Bình bật cười ha hả, ông anh Cự Nhiên này cũng thật là trẻ con nha..
– Thì…- Cự Giải suy nghĩ một chút, lại cầm lấy cánh tay còn lại của Thiên Bình – Tớ cũng nắm tay, như vậy là hòa.
Thiên Bình lại bật cười lớn hơn.
-Cậu có sợ anh trai tớ không Thiên Bình?- Cự Giải lại nằm lên chân Thiên Bình hỏi nhỏ.
– Ừm.- Thiên Bình gật nhẹ đầu.- Thì làm sao? Cậu có bảo vệ tớ không Giải Nhi?
– Yên tâm- Cự Giải cười xinh đẹp- Trời có sập xuống tớ cũng sẽ chống đỡ cho cậu.
Thiên Bình búng trán cô một cái, mỉm cười nói:
– Cô nương à! Cậu thấp thế này, trời có sập xuống cũng là đè tớ chết trước đấy.
(Còn tiếp)
Lá đung đưa như muốn vui đùa
Kìa trái bắp..
Kìa trái bắp..
Sắp rơi.
Ơi… ơi…”
Không khí quỷ dị bao trùm 12 sao khi tiếng hát ma quỷ cất lên. Bây giờ trời đã chuyển sang chiều tà, những đám mây trắng trong xanh ngắt cũng đã dần thưa đi, nhường chỗ cho rặng mây đen thui kéo đến.
– Eo! Đừng có hát nữa, đi cả ngày mà cứ nghe cậu hát mãi thế tớ làm sao mà chịu nổi đây Song Tử?- Thiên Bình mở miệng than vãn.
– Tớ…- Song Tử chưa mở miệng nói xong thì đã bị chặn lại bởi người phía sau.
– Phải đó, cậu lại hát cái bài quỷ quái gì thế hả? Cậu cũng có tài năng ghê nhở?- Xử Nữ chen ngang.
– Tớ…
– Lại còn nói, đi suốt thế này mà nghe cậu lảm nhảm mãi tớ phát ngán đây này. Cậu không thể yên lặng tí à?- Sư Tử liếc mắt nhìn Nhân Mã đang ngủ gục trên vai Song Tử một cái – Đến Mã Mã cũng phát ngán cậu rồi đấy.
– Tớ…
– Mà nói thật nhở, cậu hát tệ quá đi, nghe cậu hát mà tớ cứ tưởng con bò đang tập đọc ấy.- Bảo Bình cười ha hả cắt ngang Song Tử.
Ngươi một câu ta một câu, cả bọn nhao nhao lên làm bầu không khí trên xe ồn ào hẳn, cũng làm cho mặt người nào đó trở nên đen thui như bầu trời.
– Các cậu có để cho tớ nói không hả???- Song Tử nổi điên quát lớn làm Nhân Mã giật mình.
– Cháy à? Cháy cháy…- Nhân Mã gấp gáp bật đầu dậy, cũng vì gấp quá nên không cẩn thận đầu đập vào ghế xe đau đến nhe răng..- Song Tử cậu điên à? Cậu muốn hại chết tớ có phải không?
– Nhân Mã có làm sao không? Để tớ xem nào, ôi ôi… Nhân Mã đáng thương của tớ..- Song Tử đùng một cái quên mất mình vừa định mắng chửi ai, vừa xoa xoa đầu Nhân Mã vừa ôm cô nàng vào lòng giả từ bi.
– Tránh, quỷ háo sắc.- Nhân Mã phồng má lên nhìn Song Tử.
Song Tử lại cười hà hà kéo cô nàng lại gần.
Trên mặt mỗi người trên xe tràn đầy khinh bỉ nhìn Song Tử.
– Song Tử, cậu vô sỉ.- Song Ngư nhìn Song Tử đầy khinh bỉ.
– Các cậu còn nói tớ, tớ từ nảy đến giờ vẫn không có mở miệng nha, cậu đừng có ngậm máu phun người.- Song Tử đột nhiên làm vẻ mặt oán trách.
– Không phải cậu chẳng lẻ là Yết hát, mà Yết hát ấy hả? Thật là không đáng tin tưởng, cậu còn không nhận là cậu sao.- Bạch Dương ra chiều suy luận.
Cũng vì ghế của Song Tử Nhân Mã ở phía trước và đối diện dãy ghế đó là Thiên Yết Kim Ngưu, tiếng hát phát ra từ phía trên nên cũng chỉ có Song Tử dở hơi làm người ta nghi ngờ, thử hỏi cái giọng hát kinh khủng đó có thể phát ra từ miệng Thiên Yết sao? Thật là không dám nghĩ tới, lại còn ” kìa trái bắp.. sắp rơi” =.=
– Là nhạc chuông đấy.- Kim Ngưu quay xuống giải thích thay Song Tử.
– Quái, nhạc chuông của ai mà biến thái thật.- Bảo Bình bỉu môi chê bai.
– Của tớ.
Hội những người hóa đá vì Thiên Yết đã tăng thêm số lượng.
– Kinh thật đấy, Yết à cậu có sở thích lạ từ bao giờ thế?- Xử Nữ nhã nhặn nói từng chữ.
– Từ khi…- Yết nhìn sang Kim Ngưu mỉm cười đầy thương yêu.-.. điện thoại tớ bị quản mất.
– Hihi.. Ngưu Ngưu của chúng ta bây giờ quản lý cả tài sản cá nhân của người ta rồi kìa.- Nhân Mã được dịp châm chọc.
– Đâu có.. không có mà..- Kim Ngưu xua xua tay, lắp bắp giải thích.
Khổ nỗi ai mà tin được khi nhìn thấy vẻ mặt gian tà của Yết Yết. Cả đám trẻ con nhao nhao phản bác Kim Ngưu.
– Không tin đâu . Không tin đâu.
– Không có mà, tớ đâu có…
– Quỷ mới tin cậu.
– Thật sự…- Chưa nói hết câu đầu cô đã bị kéo đập vào lòng ngực ai kia. Mắt mũi miệng nhất thời ngừng hoạt động, chỉ có tim là gia tăng công suất.
– Im lặng tí đi. Cần gì phải giải thích với họ, tớ hiểu là được rồi.
Thiên Yết tiếp tục nhởn nhơ cười đắc ý trong khi Kim Ngưu lại thầm nghĩ ” Nói thì hay lắm, chẳng phải mọi chuyện đều là cậu gây ra? ”
Tiếp tục nói về chuyến đi, đoàn xe chạy thật lâu thật lâu…
– Cái nơi quỷ quái nào thế hả Bạch Dương?- Thiên Bình chống cằm nhìn ra cửa kính xe, bầu trời đen không một tia sáng.
– Nhìn ghê thật đấy, không phải là có ma đấy chứ!- Giải Nhi nhíu mày nhìn bầu trời.
– Ây! Sợ thì bảo tớ ôm cho nè.- Người nào đó liền ghét bỏ phong cảnh bên ngoài lại quay sang ôm chầm cô gái nhỏ.
– Sợ cái gì chứ. Tớ tò mò muốn gặp bé “ma” để xem ra làm sao mà.- Cự Giải ngây thơ ngước mắt nhìn Thiên Bình.
– Bé… bé á!
Thiên Bình rùng mình một cái, đột nhiên cảm thấy bản thân thật nhỏ bé làm sao.
– Giống như là.. bé Libra vậy đó.- Cự Giải cười toe toét trỏ trỏ vào mặt Thiên Bình. Libra? Chẳng phải tên cậu đấy sao. Cô nhỏ này hôm nay còn trêu đến cả cậu nữa.
– Giải Nhi, đến gặp bà tớ đi.- Thiên Bình chuyển chủ đề. Trước vụ tai nạn, trước khi hai người chấp nhận đối phương, cậu cũng đã nhắc đến rồi.
– Bà cậu muốn gặp tớ sao?- Cự Giải hỏi lại.
– Không có..- Thiên Bình thản nhiên đáp.- Muốn gặp cháu dâu.
– Đến rồi đấy, có phải rất rộng lớn không?- Bạch Dương lay lay Song Ngư dậy thỏ thẻ.
– Hơ… hở.- Song Ngư mơ mơ màng màng nhìn cảnh tượng bên ngoài cửa sổ. Cô mở to đôi mắt long lanh chớp chớp. Cái miệng xinh xắn chu lên.
– Oa… đen thui. Tớ có thấy gì đâu.
Ừ, thì tối thật đấy. Tối thế này thì làm sao thấy gì, 12 sao cùng kéo nhau đi về phía ngôi biệt thự duy nhất nằm trong nông trang bao la. Ngủ một giấc thật say, chờ đợi mọi điều tốt đẹp.
Ma Kết khẽ nắm tay Xử Nữ, nói nhỏ:
– Ngủ ngon nhé!
– Cậu cũng vậy.
Mặt trời lên tới tận đỉnh núi. Song Ngư vùi đầu vào trong chăn. Cô lại có cảm giác có người đang nhìn chằm chằm mình. Cô mơ màng mở mắt ra..
– Bạn.. là ai?- Song Ngư nhìn thấy một cô gái khoảng bằng tuổi cô. Lại rất xinh xắn đang đứng ở cửa nhìn cô chằm chằm.
– Tiểu thư đã dậy. Mời chuẩn bị một chút và xuống dùng bửa sáng.- Cô gái đó mỉm cười nhẹ nhàng rồi cúi đầu đi ra ngoài.
Song Ngư ngơ ngẩn mất 1 phút rồi vội vã chạy vào nhà vệ sinh.
Ánh náng buổi sớm làm ngôi biệt thự thêm phần long lanh tráng lệ. Hành lang sạch sẽ có rất nhiều hoa tươi làm nó như một con đường hoa rực rỡ. Song Ngư thích thú ngắm hết cái này đến cái kia. Đi đến quên cả cái bụng đang đói meo.
– Tiểu Ngư.- Bạch Dương đứng ngược nắng như một chàng hoàng tử tỏ ánh hào quang chói mắt. Cậu mỉm cười giơ tay về phía Song Ngư.
– Bạch Dương.- Song Ngư mỉm cười bước tới.
– Công chúa điện hạ thần có thể mời người đi ăn sáng được không?- Bạch Dương hắng giọng đùa.
– Tất nhiên.- Song Ngư giơ tay cầm tay Bạch Dương bước đi.
Ở một góc của hành lang. Có một người quay đầu bước đi.
– Bạch Dương. Nhà cậu đẹp thật đấy, rất tốt rất tốt, sau này tớ ở đây luôn nhé.- Bảo Bình giơ ngón cái lên khen ngợi khi thấy Bạch Dương bước vào nhà ăn.
– Nhà tớ tốt hơn trăm lần. Rộng hơn ngàn lần. Phòng ngủ cũng rộng mà giường ngủ cũng rộng nốt. Cậu muốn đến bao giờ cũng được, đến ngay càng tốt.- Người nào đó bị ăn giấm chua liền kéo tay Bảo Bình nói.
– Liên quan gì tới nhà cậu chứ?- Bảo Bình chớp chớp mắt nhìn Sư Tử.
– Thì tớ cứ nói như vậy đấy.- Sư Tử nói.
– Sư Tử đáng yêu thật đấy. Nói chuyện lại chua đến vậy.- Kim Ngưu cười cười trêu chọc.
– Giấm chua. Giấm chua. Giấm chua.- Nhân Mã vừa nói vừa lắc lư.
– Ăn sáng đi chứ. Trêu nhau hoài à?- Sư Tử bất lực nói nhỏ.
– Đúng đấy. Ăn đi mọi người. Ăn chanh nhiều vào này Sư Tử.- Cự Giải le lưỡi lăn quả chanh vừa lấy trong tủ lạnh qua chỗ Sư Tử.
– Giải Nhi… cậu ức hiếp tớ.- Sư Tử lại bắt đầu gào khóc.
– Đáng đời cậu. Hahaha- Bảo Bình đáng yêu cười vào mặt cậu mà không một chút thương hại.
– Sao im lặng vậy Song Tử?- Nhân Mã huýt tay Song Tử đang ngồi như bức tượng.
– Suỵt….- Cậu giơ ngón tay ý bảo giữ im lặng rồi thì thầm với Nhân Mã.
– Tớ thấy…
Bửa ăn sáng đi qua. Chương trình tiếp theo sẽ là tham quan nông trang bao la của Bạch Dương.
– Rộng thật đấy. Trồng quá trời thứ luôn này.- Nhân Mã cảm thán.
– Lúc nhỏ cậu ở đây sao?- Ma Kết lên tiếng hỏi.
– Ừ.. ba mẹ tớ rất bận nên tớ ở với ông bà.- Bạch Dương gãi gãi đầu. Lúc được ba mẹ đón về cậu còn khóc rất nhiều nữa cơ, nhưng sau đó quen được rất nhiều bạn tốt.
– Thế ông với bà cậu ở đâu?- Song Ngư quay đầu lại hỏi Bạch Dương.
– Ông dẫn bà đi du lịch rồi. Hai người rất hạnh phúc đấy.- Bạch Dương như cậu nhóc tự hào khoe khoang.
– Trẻ con chưa lớn.- Xử Nữ phán câu xanh rờn rồi đi về phía cánh đồng thực vật rộng lớn.
– À.. mọi người tự nhiên nhé. Ở đây là an toàn, chỉ cần đừng ra khỏi nông trang.- Bạch Dương thông báo rồi dẫn Song Ngư đi về phía trước. Ai mà chẳng muốn riêng tư?!!
Dãy đất rộng trồng trọt theo trình tự ngay ngắn. Có những cánh đồng rộng nào là trồng hoa, táo, cà rốt, khoai tây…
Thiên Yết đi phía sau Kim Ngưu nhìn cô nàng tung tăng chạy quanh mấy củ cà rốt khoai tây mà vẻ mặt hớn hở như bắt được vàng vậy.
– Cậu khen ai đáng yêu?- Yết tự dưng hỏi làm Ngưu ngẩn ngơ không hiểu.
– Hửm?
– Lúc sáng cậu khen ai đáng yêu?- Thiên Yết nhướng mày hỏi lại.
Kim Ngưu ngơ ngơ lật tung đầu óc cuối cùng nhớ lại một câu ” Sư Tử đáng yêu thật đấy. Nói chuyện lại chua đến vậy.” Thì ra cái người ở đây cũng ăn giấm chua này.
– Khen cậu đấy. Cậu đáng yêu nhất.- Ngưu Ngưu rất biết điều nha.
– ……….- Người nào đó im lặng thỏa mãn. =.=
– Yết, nhìn này.. Đây là khoai tây bé con, đây là cà rốt bé con. Nhìn này nhìn này.- Ngưu Ngưu ngoắc tay chỉ trỏ làm cậu phì cười.
– Cậu cười gì vậy?- Kim Ngưu tò mò hỏi.
– Cười cậu ngốc nghếch.- Thiên Yết trả lời.- Ngốc nghếch như củ khoai tây.
Kim Ngưu ngồi thụp xuống cố kéo đầu củ cà rốt ra khỏi mặt đấy. Cô lại lẩm bẩm rất đáng yêu.
– Thiên Yết cứng đầu.. mau lên đây cho ta. Mau lên cho taaaa, cà rốt Thiên Yết cứng đầu.
Thiên Yết lại bật cười nhìn hành động trẻ con của cô. Nhưng cậu chưa cười được bao lâu thì vẻ mặt đã cực kì khó coi.
– Thiên Yết, hahaha… cậu đi chết đi.- Kim Ngưu cầm hai củ cà rốt vừa nhổ được nhắm Thiên Yết mà đuổi theo.
– Đứng lại… mauuuuu củ cà rốt Thiên Yết kia…
Kim Ngưu vừa chạy vừa la hét. Cả hai lại cười thật tươi. Từ khi có cô bên cạnh, cậu lúc nào cũng bị vẻ ngây thơ của cô làm cho vui vẻ thế này.
Thiên Yết từ từ bước chậm lại chờ đợi thân hình nhỏ bé kia đuổi theo. Nhưng 1s 2s 10s… Thiên Yết quay đầu lại..
– Kim.. Ngưu?
***
Lại nói đến bình giấm chua Sư Tử, kéo Bảo Bình đi lạc đến vườn táo lúc nào không hay. Cái kiểu cứ cầm tay nhau đi mãi đi mãi ấy.
– Mệt rồi nhá, tớ không đi nữa.- Bảo Bình ngồi dưới gốc cây làm trò.
– Vậy thì nghỉ.- Sư Tử ngồi xuống cạnh cô nàng- Mà Tiểu Bảo này.
– Hở?- Bảo Bình không nhìn Sư Tử mà nhìn mấy trái táo đỏ trả lời vu vơ.
– Nhà tớ rộng lắm đấy..- Cậu chàng lại nhắc đến nhà!
– Ừm.
– Cả phòng ngủ cũng rộng.- Còn khoe cả phòng cơ đấy!
– Ừm.
– Giường cũng rộng, cậu muốn lăn bao nhiêu thì lăn.- Có mùi mờ ám đâu đây.
– Ừm.
– Đến nhà tớ ở nhé!
– Ừm… Ấy! Cậu đang dụ dỗ con gái nhà lành đấy à? Ý gì đây hả?- Bảo Bình bừng tỉnh đúng lúc làm Sư Tử cười hề hề.
– Cậu đáng yêu thế Bảo Bảo!!!- Sư Tử nhéo căng hai má cô ra làm cô nàng la oai oái.
Họ như hai đứa trẻ đùa giỡn rồi lại ngồi dựa vào nhau. Bảo Bình đột nhiên đứng dậy bước tới cành cây có mấy trái táo đỏ và… nhảy.
– Á… Sư Tử, cậu làm gì đấy.
– Thế này thì không cần nhảy nữa.- Sư Tử ôm chân Bảo Bình nhấc cô lên, tay Bảo Bình chạm tới trái táo nhỏ thì miệng cười toe toét.
Sau một hồi vơ vét trên tay, cả trong túi áo khoác của Bảo Bình nhét đầy táo. Cô thỏa mãn nhìn xuống Sư Tử gật gật đầu.
Bất ngờ Sư Tử buông tay đang nâng Bảo Bình ra làm cô ngã trượt xuống, mấy trái táo rơi trên thảm cỏ dưới chân, còn cô rơi trên người Sư Tử.
– Này, cậu…
– Đỡ không nổi nữa, đâu phải tớ cố ý- Sư Tử cười cười vỗ nhè nhẹ vào lưng Bảo Bình. Như thế này cảm giác không tệ tí nào.
– Ôi mấy trái táo của tớ…- Bảo Bình ngồi chòm dậy buồn bực.
– Nhà tớ cũng có táo.- Sư Tử nghiêng đầu nói..- Nếu cậu thích thì tới nhà…
– Đồ đáng chết Sư Tử…- Chưa nói hết câu cậu đã bị Bảo Bình cho ăn đấm. Kế hoạch dụ dỗ con gái nhà lành tiếp tục thất bại.
***
Từ nhỏ đã sống ở đây nên Bạch Dương quen thuộc nơi này cũng không có gì là lạ. Cậu đưa Song Ngư đến dãy đất trồng đầy hoa tươi, đẹp rực rỡ.
– Đẹp thật đấy…- Bạch Dương ngẩn ngơ nhìn Song Ngư trong biển hoa xinh đẹp.
– Cậu nói gì cơ?- Song Ngư đứng ở đằng xa nói lớn.
Bạch Dương bật cười chấp tay thành loa nói lớn hơn
– Cậu xinh đẹp nhất. I love you…
– I love you, too…
Bạch Dương mỉm cười bước đến chỗ Song Ngư
– Cậu.. chủ.
Cả Bạch Dương và Song Ngư đều quay đầu nhìn lại.
– Tiểu Naly?- Bạch Dương nghi ngờ hỏi người con gái trước mặt.
– Phải.- Cô gái đó gật đầu.
– Là cậu sao?- Song Ngư bước đến đứng bên cạnh Bạch Dương, đối diện họ là cô gái lúc sáng gọi cô dùng bửa đây mà.
– Chào.. tiểu thư.- Naly mỉm cười xinh đẹp chào Song Ngư, cô nàng không kém gì bông hoa bách hợp trong làn váy trắng tinh.
– Chào cậu, tớ tên là Song Ngư, đừng gọi là tiểu thư nữa.- Song Ngư mỉm cười giới thiệu.
– Tôi là Naly.
Ba người đến một chiếc chiếc bàn gần đó ngồi xuống nói chuyện.
– Thật lâu mới gặp lại cậu.- Bạch Dương niềm nở.
– Đúng, cậu chủ đã lâu không về.- Naly mỉm cười nhưng Song Ngư nghe như cô ấy đang buồn.
– Lại gọi tớ là cậu chủ sao?- Bạch Dương tỏ vẻ không vui.
– À, Bạch Dương.- Tiểu Naly lại mỉm cười nhìn Bạch Dương.
– Đây là bạn thân lúc nhỏ của tớ, Tiểu… À là Naly, cô ấy là con gái của quản gia mà ông bà tớ rất tin tưởng.
Song Ngư nhìn Naly xinh đẹp đối diện, lại cảm thấy tên Cừu non bên cạnh ngay từ lúc nhỏ đã có cả khối “cô bạn thân” thế này. Lại còn Tiểu Naly nữa chứ!
– Còn đây là Song Ngư, bạn gái tớ.- Bạch Dương lại tiếp tục làm công tác giới thiệu.
Song Ngư nhìn thấy Naly như có điều gì muốn nói với Bạch Dương thì phải, chắc là ôn lại chuyện cũ nên cô không làm phiền mà tự mình đi hái mấy bó hoa. Bạch Dương nhìn theo cô mỉm cười đầy cưng chiều và ngọt ngào.
– Bạch Dương?
– Hở?
– Cô ấy rất xinh đẹp.- Naly thật lòng khen ngợi, lần đầu ông bà Bạch Dương mỉm cười thông báo với cả nhà Tiểu Bạch có bạn gái thì trong lòng cô đã nghĩ cô gái kia làm sao xứng đáng với Tiểu Bạch. Nhưng khi gặp rồi cô mới biết như thế nào mới gọi là xứng đáng.
– Đúng vậy.- Bạch Dương mỉm cười.
– Cậu thích sự xinh đẹp đó sao?- Naly nghiêng đầu hỏi.
– Tớ thích cậu ấy… bởi vì cậu ấy chính là người mà tớ thích. Không vì cái gì cả.- Câu trả lời làm lòng Naly đắng ngắt.
– Bạch Dương, tớ…
– Song Ngư, làm sao thế?- Bạch Dương đứng bật dậy chạy đến nâng cô gái nhỏ đang ngồi trên thềm đá. Song Ngư ngẩn đầu cười toe toét quơ quơ mấy bông hoa vừa hái được khoe khoang.
– Đẹp không nào?
– Tớ hỏi cậu làm sao đấy?- Bạch Dương lo lắng kéo cô dậy.
– Không sao, ngã ấy mà.- Song Ngư cười rạng rỡ cài một bông hoa lên tóc Bạch Dương rồi lấy tay đẩy khéo miệng cậu mỉm cười.
– Tiểu Bạch của chúng ta xinh đẹp thật đấy… hihihi.
Ánh nắng nhè nhẹ bao trùm, biển hoa nhẹ nhẹ đong đưa làm nổi bật hai nhân vật chính. Hai người cười vui vẻ đến thế, người chứng kiến lại cười đến đau khổ thế kia.
***
– Tiểu Xử đến đây xem cà chua giống hệt cậu đây này.- Ma Kết giơ quả cà chua trên tay lên cao vừa cười vừa nói.
– Giống cái đầu cậu.- Xử Nữ tay cầm quả cà tím ném thẳng vào Ma Kết. Đây là loại quả thứ mấy chục cậu nói giống cô rồi đấy, nhìn mặt cô giống quả lắm sao? lại còn : “Tiểu Rau Xanh, em là em gái song sinh của Tiểu Xử sao? Anh là anh rể của em đây!!!” Thật là hết chịu nổi mà.
– Ấy! Rất may là tớ phản ứng nhanh, nếu không gương mặt đẹp trai này đã bị cậu hủy hoại rồi.- Ma Kết cầm quả cà tím quơ quơ- Cà Tím giống cậu thật đấy.
– M-a-k-ế-t…!!!!!!- Xử Nữ gằn từng chữ.
– Có mặt.- Ma Kết cười tươi như hoa giơ tay điểm danh.
– Cậu đứng im ở đấy!- Xử Nữ đi vòng qua đám cà tím đến chỗ Ma Kết.
– Tớ cứ thích đi đấy- Ma Kết vừa nói vừa đi về phía Xử Nữ đang bước đến, nhẹ nhàng chặn bước chân cô, kéo cả người cô vào lòng.- Tớ còn thích ôm Tiểu Xử nữa cơ.
***
– Chạy mệt rồi, không chạy nữa đâu…
– Tớ đợi câu này lâu rồi đấy.
Nhân Mã vừa đung đưa chân trên lưng Song Tử vừa hỏi:
– Cậu nghĩ như vậy à?
– Đúng đấy, ánh mắt cô ấy nhìn Bạch Dương như cậu nhìn tớ ấy.- Song Tử gật gật đầu trả lời.
– Tớ nhìn cậu làm sao? Làm sao nào?- Nhân Mã không hiểu cách so sánh của cậu cho lắm.
– Là nhìn cái kiểu muốn hôn đấy. Hahaha- Song Tử cười cười trêu chọc.
– Tớ có sao? Có sao? Song Tử xấu xa!- Nhân Mã đưa tay bốp cổ Song Tử.
– Tớ xấu xa mà vẫn cõng cậu trên lưng thế này, tớ xấu xa mà cậu vẫn thích tớ đấy thôi.- Câu nói đầy tình cảm của trẻ con Song Tử đã dụ dỗ được trẻ con Nhân Mã buông cánh tay trên cổ ra, cô nhẹ nhàng quàng tay ôm cổ cậu rồi thì thầm:
– Cảm ơn cậu thật nhiều.
– Mã ngốc, ngốc như vậy người khác dụ đi mất thì phải làm sao?
– Vậy nếu tớ đi mất cậu có tìm tớ không?
– Không tìm.
– Gì hả?
– Tớ sẽ không để cậu đi mất, không đi thì không cần tìm. Được không?
– Được.
***
Trên thảm cỏ xanh mướt, Thiên Bình ngồi dựa vào gốc cây mỉm cười nhìn Cự Giải nằm trên chân mình. Giải Nhi của cậu đang lớn đấy..
– Dạo này cậu rất vui sao?- Cự Giải hỏi Thiên Bình.
– Vui, tớ lúc nào cũng vui cả. Giải Nhi là niềm vui của tớ đấy.- Thiên Bình lay lay mấy sợi tóc trên trán nhỏ của cô.
– Tớ cũng rất vui. Thiên Nhi là niềm vui của tớ đấy.- Cự Giải ngồi bật dậy vuốt vuốt mớ tóc trước trán Thiên Bình- Đẹp trai thật đấy!
– Cậu học đâu ra cái kiểu trêu ghẹo thế hả?- Thiên Bình cầm cánh tay Cự Giải đang vuốt mặt mình lại.
– Không nói cho cậu biết.- Cự Giải cười tươi như hoa.- Với lại anh Nhiên nói với tớ không được để Thiên Bình nắm tay đấy.
– Tớ nắm đấy, thì cậu làm sao?- Thiên Bình bật cười ha hả, ông anh Cự Nhiên này cũng thật là trẻ con nha..
– Thì…- Cự Giải suy nghĩ một chút, lại cầm lấy cánh tay còn lại của Thiên Bình – Tớ cũng nắm tay, như vậy là hòa.
Thiên Bình lại bật cười lớn hơn.
-Cậu có sợ anh trai tớ không Thiên Bình?- Cự Giải lại nằm lên chân Thiên Bình hỏi nhỏ.
– Ừm.- Thiên Bình gật nhẹ đầu.- Thì làm sao? Cậu có bảo vệ tớ không Giải Nhi?
– Yên tâm- Cự Giải cười xinh đẹp- Trời có sập xuống tớ cũng sẽ chống đỡ cho cậu.
Thiên Bình búng trán cô một cái, mỉm cười nói:
– Cô nương à! Cậu thấp thế này, trời có sập xuống cũng là đè tớ chết trước đấy.
(Còn tiếp)
/44
|