Chú Tiền đi vào. Sau khi đi vào chỗ sáng, gương mặt của ông ấy lại trở nên hòa ái dễ gần: “Sao thế? Sao cậu lại có biểu tình như thế?”
Đột nhiên trong lòng cậu ta sinh ra nghi ngờ, giống như sợi dây leo đầy sức sống. Cậu ta thậm chí còn cảm thấy người trước mặt rất xa lạ— Đây thật sự là chú Tiền sao?
Cậu ta nhanh chóng cụp mí mắt xuống để che đi sự bất an trong mắt, sau đó mơ hồ nói: “Còn chưa tỉnh ngủ.”
Chú Tiền đưa tay sờ sờ đầu cậu ta: “Đói bụng chưa? Ra ngoài ăn cơm đi.”
Cậu ta ngơ ngác đi ra, lại nghĩ đến vấn đề Bạch Chiêu Chiêu đã hỏi—
“Gần đây ông có cảm thấy có gì đó không thích hợp không?”
Cậu ta quả thật cảm giác được, hiện tại mọi thứ xung quanh cậu ta đều rất không thích hợp! Trong nhà yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng bước đi của cậu ta.
“Chú Tiền, Lydia bọn họ đâu rồi? Sao không có ai hết...”
“Bọn họ xin nghỉ rồi...”
“Tất cả mọi người... đều xin nghỉ rồi?”
“Ừ, sao thế?” Ông ấy quay đầu lại, cười hỏi: “Không phải tôi vẫn còn ở đây à?”
Cậu ta lặng lẽ nuốt nước miếng.
Ngày hôm sau, Chu Lạc Nhiên cố ý đặt báo thức và tỉnh dậy từ rất sớm.
Cậu ta đi dép vào rồi rón rén đi ra khỏi phòng ngủ, một mình đi đến phòng bếp.
Xuyên qua khe cửa, cậu ta nhìn thấy chú Tiền đang rắc một ít thuốc đã được nghiền vụn vào trong sandwich của cậu ta.
Nội tâm Chu Lạc Nhiên kinh hãi. Đầu óc cũng trống rỗng mấy giây.
Cho dù có ngu đến đâu thì cậu ta cũng biết tại sao mình vẫn luôn bị ốm rồi!
Lúc này, cậu ta vừa sợ hãi vừa giận dữ, vội vàng quay về phòng, thay quần áo rồi lẻn ra ngoài bằng cửa sau, vào gara dưới tầng hầm.
Trước khi bị chú Tiền phát hiện thì cậu ta đã lái xe chuồn mất rồi.
Đợi đến khi chạy thoát, cậu ta mới cảm thấy mờ mịt.
Từ nhỏ đến giờ, bố mẹ cậu ta đều ở nước ngoài, là chú Tiền nuôi cậu ta lớn lên. Vì cậu ta, cho dù có gia đình khác có điều kiện tốt hơn muốn cướp ông ấy đi thì ông ấy cũng không đi...
Chú Tiền đã coi cậu ta như con ruột, vì sao lại phải đánh thuốc cậu ta?
So với sợ hãi, cậu ta càng cảm thấy tủi thân hơn, hốc mắt nóng lên.
Vì tiền? Hay là bởi vì chán ghét việc phải chăm sóc cậu ta rồi nên muốn thoát khỏi cậu ta?
Đến lúc cậu ta hồi phục lại tinh thần, ở cuối con đường, nơi cậu ta đã chạy đi chạy lại hàng ngàn lần chính là trường học.
Cổng trường vắng lặng, ngay cả phố ăn vặt vốn dĩ cực kỳ náo nhiệt cũng không có người đến.
“Vù... Vù...” Gió thổi qua thành phố, tiếng kêu yếu ớt rơi từ trên cao xuống, xuyên qua ô tô rồi thổi qua những chiếc lá rơi trên đường, cọ vào mặt đất và tạo ra âm thanh “Xào xạc”.
Mặc dù đang ngồi trong ô tô, nhưng cậu ta vẫn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng gió nhẹ nhàng thổi qua bên tai.
Cả thành phố dường như chỉ còn lại ca khúc đơn điệu này, phát đi phát lại.
Cậu ta nhìn đường phố, nghĩ rằng chắc là do mình đến quá sớm. Lúc này, trường học hẳn là vẫn chưa mở cửa. Sau đó cậu ta dựa vào ghế, nhìn chằm chằm lên trần ô tô và ngẩn người.
Đèn trên nóc xe giống như dải ngân hà vậy, cứ nhấp nháy rồi lại vụt tắt, khiến cho người ta càng thêm phiền lòng.
Cậu ta lại cố gắng gọi điện cho bố mẹ mình— Không có gì bất ngờ, cả hai người đều không nhận máy...
Chu Lạc Nhiên nhắm mắt lại...
Đột nhiên cậu ta lại cảm thấy hơi hối hận vì chạy trốn như thế này. Rõ ràng là có tang chứng và vật chứng đầy đủ rồi. Đáng ra cậu ta nên bắt lấy chú Tiền, sau đó lớn tiếng chất vấn vì sao ông ấy lại đối xử với mình như vậy.
Nhưng nếu đối phương thật sự nói ra những lời tàn nhẫn và tuyệt tình thì cậu ta lại cảm thấy mình không chịu nổi.
Trong lúc bực bội, cậu ta châm điếu thuốc rồi đưa tay ra ngoài cửa sổ xe...
Có lẽ là do đã dùng thuốc mấy ngày liền, cho nên bây giờ cậu ta cảm thấy rất buồn ngủ—
“Mau rời khỏi đây...”
“Đừng ngủ ở đây nữa...”
“Mau đi...”
“Tỉnh tỉnh...”
Đột nhiên, có bàn tay lạnh lẽo của ai đó vỗ một cái vào bàn tay của cậu ta.
Chu Lạc Nhiên lập tức bừng tỉnh.
Cậu ta ngồi thẳng người lên rồi nhìn quanh bốn phía, lại phát hiện ra trên đường căn bản không có lấy một người.
Lại nhìn đồng hồ, rõ ràng đã đến giờ đi học rồi mà, chẳng lẽ cậu ta đã ngủ quá giờ rồi?
Đúng lúc này, chỗ rẽ ở góc đường có một chiếc xe bus chạy đến.
Cậu ta kinh ngạc nhìn xe bus đến trạm. Cửa xe mở ra, một cô gái thuần khiết như hoa bách hợp từ trên xe đi xuống—
Chỉ có một mình cô.
“Chiêu Chiêu!” Lúc này, mắt cậu ta ngay lập tức sáng bừng lên. Đợi đến lúc cậu ta tỉnh táo lại thì bản thân đã chạy về phía cô rồi.
Cô gái quay đầu lại.
Không biết có phải do ảo giác của cậu ta hay không mà cậu ta lại cảm thấy khuôn mặt trắng nõn của Bạch Chiêu Chiêu càng xinh đẹp hơn rồi. Cô quả thực đẹp đến mức không chân thật, như bọt biển yếu ớt, như một giấc mộng đẹp đẽ dễ bị đánh thức.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cậu ta không kìm được mà nở nụ cười: “Chiêu Chiêu, may mắn gặp được cậu, nếu không thì tôi còn tưởng rằng mình đang mơ đấy. Trên đường không có một người nào cả.”
“Đúng vậy. Tôi cũng cảm thấy kỳ quái.” Tuy Bạch Chiêu Chiêu nói vậy, nhưng giọng điệu của cô lại bình thản không chút gợn sóng, hiển nhiên cũng không cảm thấy kỳ quái chút nào.
Nhưng chính giọng điệu bình thản của cô lại làm cho Chu Lạc Nhiên có một loại ảo giác rằng bọn họ rất quen thuộc, như đang nói chuyện phiếm.
Cậu ta vui vẻ đi theo cô: “Sao trong trường học cũng không có người thế? Chẳng lẽ hôm nay được nghỉ à?”
“Tôi cũng không biết.”
Khó có được cơ hội ở một mình với cô như thế này, mà thái độ của cô cũng không gai góc lắm. Cho nên Chu Lạc Nhiên thật sự không nỡ bỏ qua, lại hỏi: “Hôm qua tôi bị bệnh nên không đến được, bạn học không bắt nạt cậu nữa chứ?”
Bạch Chiêu Chiêu lại đánh giá cậu ta một lần nữa, trên mặt là nụ cười dịu dàng khó lường: “Bọn họ hiện tại không dám.”
“Vậy thì tốt. Bởi vì tôi đã cảnh cáo họ rồi…”
Trước đây cậu ta sẽ không như thế, cũng khinh thường việc lấy chuyện này ra để nói. Nhưng bây giờ cậu ta không thể kiêu ngạo như thế được nữa, bởi vì chỉ cần có thể làm Bạch Chiêu Chiêu thay đổi cách nhìn về cậu ta thì cậu ta đều nguyện ý, giống như hiến dâng báu vật vậy.
“…”
Nhưng thật đáng tiếc, cậu ta vẫn không nhận được hồi đáp từ cô.
Sự ân cần của cậu ta lập tức tan biến trong không khí giống như tiếng rắm im lặng.
Chu Lạc Nhiên cảm thấy vô cùng khó khăn, đành kiên trì hỏi: “Diệp Chi Du cũng không đến quấy rầy cậu nữa chứ?”
Cô dừng chân và xoay người lại, nhìn cậu ta một cách kỳ quái.
Từ trên đường cái đến cổng chính của trường học là một đoạn dốc thoải ngắn. Lúc này, Bạch Chiêu Chiêu đang đứng ở trên dốc và nhìn cậu ta như vậy với loại cảm giác trịch thượng.
“Sao thế...” Cậu ta không kìm được mà cảm thấy chột dạ.
Mặc dù đó là ánh mắt lạnh lẽo, nhưng mà tim của cậu ta vẫn đập loạn nhịp không thể khống chế được.
Cậu ta thật sự thích cô...
Bạch Chiêu Chiêu chậm rãi nói: “Diệp Chi Du bị bệnh, sốt cao nên không đi học được. Nhưng mà... thân là người khởi xướng, cậu có tư cách gì để bảo vệ tôi? Nếu xuất phát từ tâm lý so sánh thối nát thì cậu càng nát hơn.”
Lòng cậu ta co rụt lại vì bị cô châm chọc, khô khốc nói: “Được được được. Tôi càng nát hơn. Cho nên, cho nên tôi mới muốn làm chút chuyện gì đó mà tôi có thể làm được để cậu đừng tức giận như vậy nữa.” Cậu ta lẩm bẩm: “Cậu lại làm sao thế? Không phải lần trước lúc sờ cơ ngực tôi vẫn còn rất tốt à?”
Cậu ta còn tưởng rằng bọn họ đã không còn căng thẳng như thế nữa.
“Tôi ở trong lòng cậu vẫn luôn là một người rộng lượng như thế à? Hay là nói, cậu cho rằng chuyện mình đã làm và lời mình đã nói có thể coi như chưa từng xảy ra?” Cô lặng lẽ nói thêm: “Tốt nhất là cậu nên nghĩ cho kỹ rồi hẵng trả lời.”
Bỗng nhiên cậu ta cảm thấy vô cùng xấu hổ, cả người đều trở nên căng cứng, ngày càng phồng lên, tay chân cũng dường như trở nên dư thừa.
Một lúc lâu sau, cậu ta mới mở miệng: “Tôi, tôi hiểu ý của cậu. Tôi có thành tích kém, Ngữ văn lại càng tệ hơn, cũng không biết nói như thế nào mới không khiến cho cậu tức giận. Nhưng cậu nói đúng, là tôi sai trước. Cho nên tôi hy vọng cậu có thể tha thứ cho tôi...”
Bạch Chiêu Chiêu hơi nghiêng đầu, không khỏi châm chọc nói: “Nghe cậu nói giống như thật sự hối hận rồi.”
“Tôi thật sự hối hận mà!” Cậu ta vội vàng giải thích: “Bây giờ tôi nhớ lại chỉ muốn chửi chính mình ngu đần... Tôi xin lỗi, trước đây tôi quá kiêu ngạo và ngu ngốc... Ngay cả xin lỗi cũng ấu trĩ như thế. Không bằng cậu nói một biện pháp đi, chỉ cần tôi có thể làm được, tôi đều sẽ làm!”
Bạch Chiêu Chiêu tò mò đánh giá cậu ta.
Giọng điệu của Chu Lạc Nhiên hình như là thật sự ăn năn...
Sau đó cô cụp mắt suy nghĩ một lúc rồi nhẹ giọng nói: “Nếu như cậu thật lòng nói ra những lời này thì tôi sẽ vui vẻ đấy.”
“?!” Cậu ta ngẩng đầu lên, ánh sáng hy vọng trong con ngươi lấp lánh.
Cô giống như một nữ thần trầm tĩnh, khuôn mặt trắng nõn không buồn không vui, giọng điệu lại càng dịu dàng hơn: “Nếu như cậu muốn tôi tha thứ, cũng thật sự ăn năn thì tôi có thể tha thứ cho cậu. Dù sao, đối với tôi mà nói, phải ghét một lúc rất nhiều người quả thật cũng là một loại tra tấn. Thiếu đi cậu, có vẻ tâm tình tôi sẽ tốt hơn nhiều.”
“Cho nên, cậu chịu tha thứ cho tôi rồi?” Cậu ta quả thực không thể tin vào tai mình nữa rồi.
Cô quay đầu đi mà không nói gì, tiếp tục đi về phía khu giảng dạy.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Chu Lạc Nhiên cho rằng đây là cô đã ngầm thừa nhận.
Cậu ta mừng rỡ như điên, bắt đầu sinh ra một loại xúc động muốn khóc.
Cậu ta thậm chí còn học được cách đặt mình vào vị trí của người khác— Nếu như người khác đối xử với cậu ta như vậy, cho dù có xin lỗi thì cậu ta cũng tuyệt đối không bao giờ tha thứ, mà cậu ta nhất định sẽ tìm cơ hội để đánh chết người đó. Nhưng Bạch Chiêu Chiêu lại thật sự tha thứ cho cậu ta.
Thì ra khoan dung thật sự sẽ mang đến cho người ta sự vui sướng như hoa nở.
Thảo nào người ta nói khoan dung là một đức tính tốt!
Cậu ta lại càng thích Chiêu Chiêu hơn rồi!
Nhưng bởi vì cậu ta quá vui vẻ nên không để ý tới bầu trời chẳng biết đã trở nên u ám từ bao giờ.
Bạch Chiêu Chiêu lại hỏi: “Cậu biết An Mẫn không?”
Cậu ta ngạc nhiên: “Hả? Sao đột nhiên lại hỏi về cô ấy?”
“Tôi cần biết tất cả mọi thứ về cô ấy. Tôi sẽ đánh giá cao cậu nếu cậu có thể nói cho tôi những gì cậu biết.”
“Cậu sẽ không cho rằng tôi bắt nạt An Mẫn đấy chứ? Chuyện đó thật sự không liên quan đến tôi. Cô ấy rất không có cảm giác tồn tại. Nếu không phải thỉnh thoảng bọn họ trêu chọc cô ấy thì tôi cũng không nhớ rõ trong lớp còn có một người như vậy.”
“Đó không gọi là trêu chọc...” Bạch Chiêu Chiêu nhịn xuống, cũng không thèm nói chuyện với cậu ta nữa: “Quên đi. Vậy ai là người trêu chọc cô ấy?”
“Nguyễn Mộng Thần cùng Hứa Đình bọn họ đó. Nhưng nguyên nhân cụ thể thì tôi không rõ lắm. An Mẫn chẳng khác gì người vô hình cả. Ngày nào cô ấy cũng gửi thư cho đối tượng yêu qua mạng kia. Bọn họ còn nói cô ấy đã vượt rào cùng người kia...”
“Hả?” Cô ngạc nhiên nói: “Vậy sao bọn họ lại biết?”
“Cướp điện thoại của cô ấy để xem. Lúc đó cả lớp đều xem...”
Bạch Chiêu Chiêu có thể tưởng tượng ra được tình cảnh lúc đó.
Cô còn chưa làm gì mà đã bị bọn họ bịa đặt đến mức không thể chịu nổi như thế rồi. Nếu An Mẫn thật sự làm rồi thì đoán rằng chỉ có thể dùng từ vô cùng khốn khổ để hình dung mà thôi.
“Các người rốt cuộc vì sao phải như thế...” Cô thở hắt ra, khó nén được cảm thấy phản cảm: “Cho dù cô ấy thật sự làm gì đó với người khác thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến các người cả.”
“Không bao gồm tôi!” Cậu ta xua tay: “Tôi chưa từng làm gì cô ấy hết.”
“Vậy Hứa Đình thì sao? Có người nói với tôi, năm đó Hứa Đình cũng từng bị bắt nạt. Vì sao các người bắt nạt cậu ta?”
Chu Lạc Nhiên gãi đầu, cũng không tiện nói dối: “Ặc... Cậu ta, cậu ta dù sao cũng rất kỳ quái, ai cậu ta cũng nịnh nọt. Chúng tôi muốn thử xem, nếu mắng chửi cậu ta thì cậu ta còn có thể chân chó như thế nữa không...”
Chứ Lạc Nhiên dừng lại một chút, ngừng nói, thở dài: “Này, được rồi. Tôi biết cậu không thích loại chuyện này. Về sau tôi cũng không bắt nạt người khác nữa. Tôi cam đoan, được không...”
Thần sắc Bạch Chiêu Chiêu phức tạp nhìn cậu ta: “Có phải có khả năng, loại nịnh nọt mà cậu nói là bởi vì Hứa Đình vừa mới chuyển trường đến đây nên mới muốn hòa nhập với lớp hay không?”
“Chắc thế. Nhưng vẻ mặt tiểu nhân của cậu ta thật sự làm cho người khác thấy rất khó chịu.”
Bạch Chiêu Chiêu đành bỏ cuộc.
Không nói chuyện nổi nữa rồi.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi vào khu giảng dạy rồi.
Mới vừa vào tầng 1, Chu Lạc Nhiên lập tức kinh ngạc nói: “Phía Bắc, cái thứ trên tường kia là gì? Thật buồn nôn...”
Không cần cậu ta bày tỏ cảm xúc của mình thì Bạch Chiêu Chiêu cũng đã nhìn thấy rồi. Trên vách tường vốn trắng như tuyết kia, bây giờ lại đầy một đống chất nhầy màu đen. Chất nhầy giống như từ trong tường thấm ra ngoài. Nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy nó vẫn đang chậm rãi chảy ra.
Đột nhiên cô nhớ đến chất nhầy chảy ra từ khe cửa sổ... Bây giờ mới qua một ngày thôi mà đã lan thành như vậy rồi sao?
Tim cô lại bắt đầu đập thình thịch một cách khác thường, khiến cô không kìm được mà đưa tay lên che ngực.
Cô ngẩng đầu lên nhìn, có thứ gì đó giống như nấm mốc đen đang lan rộng ra từ bên trong những bậc thang mơ hồ. Chất nhầy màu đỏ đen không ngừng rỉ ra từ nấm mốc. Trên mặt đất còn có vài vũng nước dính dính.
“Hôi thật đấy. Có phải đường ống WC bị vỡ rồi không...” Chu Lạc Nhiên bịt mũi lại, chán ghét mà nhìn xuống dưới chân: “Khó trách mọi người đều không đến. Ban giám hiệu nhà trường cũng không xử lý.”
Cậu ta vừa oán giận vừa đi theo Bạch Chiêu Chiêu vào phòng học, sau đó lại bị dọa nhảy dựng lên.
Các bạn học trong lớp của bọn họ, tất cả đều đang chỉnh tề ở đây!
Mà điều quái dị là, không có một ai nói chuyện, cũng không có một ai đùa giỡn. Tất cả mọi người đều nằm im trên bàn, không hề nhúc nhích.
Nhưng đối với việc này, Bạch Chiêu Chiêu vẫn ngồi xuống với vẻ mặt không mấy ngạc nhiên.
Đột nhiên trong lòng cậu ta sinh ra nghi ngờ, giống như sợi dây leo đầy sức sống. Cậu ta thậm chí còn cảm thấy người trước mặt rất xa lạ— Đây thật sự là chú Tiền sao?
Cậu ta nhanh chóng cụp mí mắt xuống để che đi sự bất an trong mắt, sau đó mơ hồ nói: “Còn chưa tỉnh ngủ.”
Chú Tiền đưa tay sờ sờ đầu cậu ta: “Đói bụng chưa? Ra ngoài ăn cơm đi.”
Cậu ta ngơ ngác đi ra, lại nghĩ đến vấn đề Bạch Chiêu Chiêu đã hỏi—
“Gần đây ông có cảm thấy có gì đó không thích hợp không?”
Cậu ta quả thật cảm giác được, hiện tại mọi thứ xung quanh cậu ta đều rất không thích hợp! Trong nhà yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng bước đi của cậu ta.
“Chú Tiền, Lydia bọn họ đâu rồi? Sao không có ai hết...”
“Bọn họ xin nghỉ rồi...”
“Tất cả mọi người... đều xin nghỉ rồi?”
“Ừ, sao thế?” Ông ấy quay đầu lại, cười hỏi: “Không phải tôi vẫn còn ở đây à?”
Cậu ta lặng lẽ nuốt nước miếng.
Ngày hôm sau, Chu Lạc Nhiên cố ý đặt báo thức và tỉnh dậy từ rất sớm.
Cậu ta đi dép vào rồi rón rén đi ra khỏi phòng ngủ, một mình đi đến phòng bếp.
Xuyên qua khe cửa, cậu ta nhìn thấy chú Tiền đang rắc một ít thuốc đã được nghiền vụn vào trong sandwich của cậu ta.
Nội tâm Chu Lạc Nhiên kinh hãi. Đầu óc cũng trống rỗng mấy giây.
Cho dù có ngu đến đâu thì cậu ta cũng biết tại sao mình vẫn luôn bị ốm rồi!
Lúc này, cậu ta vừa sợ hãi vừa giận dữ, vội vàng quay về phòng, thay quần áo rồi lẻn ra ngoài bằng cửa sau, vào gara dưới tầng hầm.
Trước khi bị chú Tiền phát hiện thì cậu ta đã lái xe chuồn mất rồi.
Đợi đến khi chạy thoát, cậu ta mới cảm thấy mờ mịt.
Từ nhỏ đến giờ, bố mẹ cậu ta đều ở nước ngoài, là chú Tiền nuôi cậu ta lớn lên. Vì cậu ta, cho dù có gia đình khác có điều kiện tốt hơn muốn cướp ông ấy đi thì ông ấy cũng không đi...
Chú Tiền đã coi cậu ta như con ruột, vì sao lại phải đánh thuốc cậu ta?
So với sợ hãi, cậu ta càng cảm thấy tủi thân hơn, hốc mắt nóng lên.
Vì tiền? Hay là bởi vì chán ghét việc phải chăm sóc cậu ta rồi nên muốn thoát khỏi cậu ta?
Đến lúc cậu ta hồi phục lại tinh thần, ở cuối con đường, nơi cậu ta đã chạy đi chạy lại hàng ngàn lần chính là trường học.
Cổng trường vắng lặng, ngay cả phố ăn vặt vốn dĩ cực kỳ náo nhiệt cũng không có người đến.
“Vù... Vù...” Gió thổi qua thành phố, tiếng kêu yếu ớt rơi từ trên cao xuống, xuyên qua ô tô rồi thổi qua những chiếc lá rơi trên đường, cọ vào mặt đất và tạo ra âm thanh “Xào xạc”.
Mặc dù đang ngồi trong ô tô, nhưng cậu ta vẫn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng gió nhẹ nhàng thổi qua bên tai.
Cả thành phố dường như chỉ còn lại ca khúc đơn điệu này, phát đi phát lại.
Cậu ta nhìn đường phố, nghĩ rằng chắc là do mình đến quá sớm. Lúc này, trường học hẳn là vẫn chưa mở cửa. Sau đó cậu ta dựa vào ghế, nhìn chằm chằm lên trần ô tô và ngẩn người.
Đèn trên nóc xe giống như dải ngân hà vậy, cứ nhấp nháy rồi lại vụt tắt, khiến cho người ta càng thêm phiền lòng.
Cậu ta lại cố gắng gọi điện cho bố mẹ mình— Không có gì bất ngờ, cả hai người đều không nhận máy...
Chu Lạc Nhiên nhắm mắt lại...
Đột nhiên cậu ta lại cảm thấy hơi hối hận vì chạy trốn như thế này. Rõ ràng là có tang chứng và vật chứng đầy đủ rồi. Đáng ra cậu ta nên bắt lấy chú Tiền, sau đó lớn tiếng chất vấn vì sao ông ấy lại đối xử với mình như vậy.
Nhưng nếu đối phương thật sự nói ra những lời tàn nhẫn và tuyệt tình thì cậu ta lại cảm thấy mình không chịu nổi.
Trong lúc bực bội, cậu ta châm điếu thuốc rồi đưa tay ra ngoài cửa sổ xe...
Có lẽ là do đã dùng thuốc mấy ngày liền, cho nên bây giờ cậu ta cảm thấy rất buồn ngủ—
“Mau rời khỏi đây...”
“Đừng ngủ ở đây nữa...”
“Mau đi...”
“Tỉnh tỉnh...”
Đột nhiên, có bàn tay lạnh lẽo của ai đó vỗ một cái vào bàn tay của cậu ta.
Chu Lạc Nhiên lập tức bừng tỉnh.
Cậu ta ngồi thẳng người lên rồi nhìn quanh bốn phía, lại phát hiện ra trên đường căn bản không có lấy một người.
Lại nhìn đồng hồ, rõ ràng đã đến giờ đi học rồi mà, chẳng lẽ cậu ta đã ngủ quá giờ rồi?
Đúng lúc này, chỗ rẽ ở góc đường có một chiếc xe bus chạy đến.
Cậu ta kinh ngạc nhìn xe bus đến trạm. Cửa xe mở ra, một cô gái thuần khiết như hoa bách hợp từ trên xe đi xuống—
Chỉ có một mình cô.
“Chiêu Chiêu!” Lúc này, mắt cậu ta ngay lập tức sáng bừng lên. Đợi đến lúc cậu ta tỉnh táo lại thì bản thân đã chạy về phía cô rồi.
Cô gái quay đầu lại.
Không biết có phải do ảo giác của cậu ta hay không mà cậu ta lại cảm thấy khuôn mặt trắng nõn của Bạch Chiêu Chiêu càng xinh đẹp hơn rồi. Cô quả thực đẹp đến mức không chân thật, như bọt biển yếu ớt, như một giấc mộng đẹp đẽ dễ bị đánh thức.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cậu ta không kìm được mà nở nụ cười: “Chiêu Chiêu, may mắn gặp được cậu, nếu không thì tôi còn tưởng rằng mình đang mơ đấy. Trên đường không có một người nào cả.”
“Đúng vậy. Tôi cũng cảm thấy kỳ quái.” Tuy Bạch Chiêu Chiêu nói vậy, nhưng giọng điệu của cô lại bình thản không chút gợn sóng, hiển nhiên cũng không cảm thấy kỳ quái chút nào.
Nhưng chính giọng điệu bình thản của cô lại làm cho Chu Lạc Nhiên có một loại ảo giác rằng bọn họ rất quen thuộc, như đang nói chuyện phiếm.
Cậu ta vui vẻ đi theo cô: “Sao trong trường học cũng không có người thế? Chẳng lẽ hôm nay được nghỉ à?”
“Tôi cũng không biết.”
Khó có được cơ hội ở một mình với cô như thế này, mà thái độ của cô cũng không gai góc lắm. Cho nên Chu Lạc Nhiên thật sự không nỡ bỏ qua, lại hỏi: “Hôm qua tôi bị bệnh nên không đến được, bạn học không bắt nạt cậu nữa chứ?”
Bạch Chiêu Chiêu lại đánh giá cậu ta một lần nữa, trên mặt là nụ cười dịu dàng khó lường: “Bọn họ hiện tại không dám.”
“Vậy thì tốt. Bởi vì tôi đã cảnh cáo họ rồi…”
Trước đây cậu ta sẽ không như thế, cũng khinh thường việc lấy chuyện này ra để nói. Nhưng bây giờ cậu ta không thể kiêu ngạo như thế được nữa, bởi vì chỉ cần có thể làm Bạch Chiêu Chiêu thay đổi cách nhìn về cậu ta thì cậu ta đều nguyện ý, giống như hiến dâng báu vật vậy.
“…”
Nhưng thật đáng tiếc, cậu ta vẫn không nhận được hồi đáp từ cô.
Sự ân cần của cậu ta lập tức tan biến trong không khí giống như tiếng rắm im lặng.
Chu Lạc Nhiên cảm thấy vô cùng khó khăn, đành kiên trì hỏi: “Diệp Chi Du cũng không đến quấy rầy cậu nữa chứ?”
Cô dừng chân và xoay người lại, nhìn cậu ta một cách kỳ quái.
Từ trên đường cái đến cổng chính của trường học là một đoạn dốc thoải ngắn. Lúc này, Bạch Chiêu Chiêu đang đứng ở trên dốc và nhìn cậu ta như vậy với loại cảm giác trịch thượng.
“Sao thế...” Cậu ta không kìm được mà cảm thấy chột dạ.
Mặc dù đó là ánh mắt lạnh lẽo, nhưng mà tim của cậu ta vẫn đập loạn nhịp không thể khống chế được.
Cậu ta thật sự thích cô...
Bạch Chiêu Chiêu chậm rãi nói: “Diệp Chi Du bị bệnh, sốt cao nên không đi học được. Nhưng mà... thân là người khởi xướng, cậu có tư cách gì để bảo vệ tôi? Nếu xuất phát từ tâm lý so sánh thối nát thì cậu càng nát hơn.”
Lòng cậu ta co rụt lại vì bị cô châm chọc, khô khốc nói: “Được được được. Tôi càng nát hơn. Cho nên, cho nên tôi mới muốn làm chút chuyện gì đó mà tôi có thể làm được để cậu đừng tức giận như vậy nữa.” Cậu ta lẩm bẩm: “Cậu lại làm sao thế? Không phải lần trước lúc sờ cơ ngực tôi vẫn còn rất tốt à?”
Cậu ta còn tưởng rằng bọn họ đã không còn căng thẳng như thế nữa.
“Tôi ở trong lòng cậu vẫn luôn là một người rộng lượng như thế à? Hay là nói, cậu cho rằng chuyện mình đã làm và lời mình đã nói có thể coi như chưa từng xảy ra?” Cô lặng lẽ nói thêm: “Tốt nhất là cậu nên nghĩ cho kỹ rồi hẵng trả lời.”
Bỗng nhiên cậu ta cảm thấy vô cùng xấu hổ, cả người đều trở nên căng cứng, ngày càng phồng lên, tay chân cũng dường như trở nên dư thừa.
Một lúc lâu sau, cậu ta mới mở miệng: “Tôi, tôi hiểu ý của cậu. Tôi có thành tích kém, Ngữ văn lại càng tệ hơn, cũng không biết nói như thế nào mới không khiến cho cậu tức giận. Nhưng cậu nói đúng, là tôi sai trước. Cho nên tôi hy vọng cậu có thể tha thứ cho tôi...”
Bạch Chiêu Chiêu hơi nghiêng đầu, không khỏi châm chọc nói: “Nghe cậu nói giống như thật sự hối hận rồi.”
“Tôi thật sự hối hận mà!” Cậu ta vội vàng giải thích: “Bây giờ tôi nhớ lại chỉ muốn chửi chính mình ngu đần... Tôi xin lỗi, trước đây tôi quá kiêu ngạo và ngu ngốc... Ngay cả xin lỗi cũng ấu trĩ như thế. Không bằng cậu nói một biện pháp đi, chỉ cần tôi có thể làm được, tôi đều sẽ làm!”
Bạch Chiêu Chiêu tò mò đánh giá cậu ta.
Giọng điệu của Chu Lạc Nhiên hình như là thật sự ăn năn...
Sau đó cô cụp mắt suy nghĩ một lúc rồi nhẹ giọng nói: “Nếu như cậu thật lòng nói ra những lời này thì tôi sẽ vui vẻ đấy.”
“?!” Cậu ta ngẩng đầu lên, ánh sáng hy vọng trong con ngươi lấp lánh.
Cô giống như một nữ thần trầm tĩnh, khuôn mặt trắng nõn không buồn không vui, giọng điệu lại càng dịu dàng hơn: “Nếu như cậu muốn tôi tha thứ, cũng thật sự ăn năn thì tôi có thể tha thứ cho cậu. Dù sao, đối với tôi mà nói, phải ghét một lúc rất nhiều người quả thật cũng là một loại tra tấn. Thiếu đi cậu, có vẻ tâm tình tôi sẽ tốt hơn nhiều.”
“Cho nên, cậu chịu tha thứ cho tôi rồi?” Cậu ta quả thực không thể tin vào tai mình nữa rồi.
Cô quay đầu đi mà không nói gì, tiếp tục đi về phía khu giảng dạy.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Chu Lạc Nhiên cho rằng đây là cô đã ngầm thừa nhận.
Cậu ta mừng rỡ như điên, bắt đầu sinh ra một loại xúc động muốn khóc.
Cậu ta thậm chí còn học được cách đặt mình vào vị trí của người khác— Nếu như người khác đối xử với cậu ta như vậy, cho dù có xin lỗi thì cậu ta cũng tuyệt đối không bao giờ tha thứ, mà cậu ta nhất định sẽ tìm cơ hội để đánh chết người đó. Nhưng Bạch Chiêu Chiêu lại thật sự tha thứ cho cậu ta.
Thì ra khoan dung thật sự sẽ mang đến cho người ta sự vui sướng như hoa nở.
Thảo nào người ta nói khoan dung là một đức tính tốt!
Cậu ta lại càng thích Chiêu Chiêu hơn rồi!
Nhưng bởi vì cậu ta quá vui vẻ nên không để ý tới bầu trời chẳng biết đã trở nên u ám từ bao giờ.
Bạch Chiêu Chiêu lại hỏi: “Cậu biết An Mẫn không?”
Cậu ta ngạc nhiên: “Hả? Sao đột nhiên lại hỏi về cô ấy?”
“Tôi cần biết tất cả mọi thứ về cô ấy. Tôi sẽ đánh giá cao cậu nếu cậu có thể nói cho tôi những gì cậu biết.”
“Cậu sẽ không cho rằng tôi bắt nạt An Mẫn đấy chứ? Chuyện đó thật sự không liên quan đến tôi. Cô ấy rất không có cảm giác tồn tại. Nếu không phải thỉnh thoảng bọn họ trêu chọc cô ấy thì tôi cũng không nhớ rõ trong lớp còn có một người như vậy.”
“Đó không gọi là trêu chọc...” Bạch Chiêu Chiêu nhịn xuống, cũng không thèm nói chuyện với cậu ta nữa: “Quên đi. Vậy ai là người trêu chọc cô ấy?”
“Nguyễn Mộng Thần cùng Hứa Đình bọn họ đó. Nhưng nguyên nhân cụ thể thì tôi không rõ lắm. An Mẫn chẳng khác gì người vô hình cả. Ngày nào cô ấy cũng gửi thư cho đối tượng yêu qua mạng kia. Bọn họ còn nói cô ấy đã vượt rào cùng người kia...”
“Hả?” Cô ngạc nhiên nói: “Vậy sao bọn họ lại biết?”
“Cướp điện thoại của cô ấy để xem. Lúc đó cả lớp đều xem...”
Bạch Chiêu Chiêu có thể tưởng tượng ra được tình cảnh lúc đó.
Cô còn chưa làm gì mà đã bị bọn họ bịa đặt đến mức không thể chịu nổi như thế rồi. Nếu An Mẫn thật sự làm rồi thì đoán rằng chỉ có thể dùng từ vô cùng khốn khổ để hình dung mà thôi.
“Các người rốt cuộc vì sao phải như thế...” Cô thở hắt ra, khó nén được cảm thấy phản cảm: “Cho dù cô ấy thật sự làm gì đó với người khác thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến các người cả.”
“Không bao gồm tôi!” Cậu ta xua tay: “Tôi chưa từng làm gì cô ấy hết.”
“Vậy Hứa Đình thì sao? Có người nói với tôi, năm đó Hứa Đình cũng từng bị bắt nạt. Vì sao các người bắt nạt cậu ta?”
Chu Lạc Nhiên gãi đầu, cũng không tiện nói dối: “Ặc... Cậu ta, cậu ta dù sao cũng rất kỳ quái, ai cậu ta cũng nịnh nọt. Chúng tôi muốn thử xem, nếu mắng chửi cậu ta thì cậu ta còn có thể chân chó như thế nữa không...”
Chứ Lạc Nhiên dừng lại một chút, ngừng nói, thở dài: “Này, được rồi. Tôi biết cậu không thích loại chuyện này. Về sau tôi cũng không bắt nạt người khác nữa. Tôi cam đoan, được không...”
Thần sắc Bạch Chiêu Chiêu phức tạp nhìn cậu ta: “Có phải có khả năng, loại nịnh nọt mà cậu nói là bởi vì Hứa Đình vừa mới chuyển trường đến đây nên mới muốn hòa nhập với lớp hay không?”
“Chắc thế. Nhưng vẻ mặt tiểu nhân của cậu ta thật sự làm cho người khác thấy rất khó chịu.”
Bạch Chiêu Chiêu đành bỏ cuộc.
Không nói chuyện nổi nữa rồi.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi vào khu giảng dạy rồi.
Mới vừa vào tầng 1, Chu Lạc Nhiên lập tức kinh ngạc nói: “Phía Bắc, cái thứ trên tường kia là gì? Thật buồn nôn...”
Không cần cậu ta bày tỏ cảm xúc của mình thì Bạch Chiêu Chiêu cũng đã nhìn thấy rồi. Trên vách tường vốn trắng như tuyết kia, bây giờ lại đầy một đống chất nhầy màu đen. Chất nhầy giống như từ trong tường thấm ra ngoài. Nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy nó vẫn đang chậm rãi chảy ra.
Đột nhiên cô nhớ đến chất nhầy chảy ra từ khe cửa sổ... Bây giờ mới qua một ngày thôi mà đã lan thành như vậy rồi sao?
Tim cô lại bắt đầu đập thình thịch một cách khác thường, khiến cô không kìm được mà đưa tay lên che ngực.
Cô ngẩng đầu lên nhìn, có thứ gì đó giống như nấm mốc đen đang lan rộng ra từ bên trong những bậc thang mơ hồ. Chất nhầy màu đỏ đen không ngừng rỉ ra từ nấm mốc. Trên mặt đất còn có vài vũng nước dính dính.
“Hôi thật đấy. Có phải đường ống WC bị vỡ rồi không...” Chu Lạc Nhiên bịt mũi lại, chán ghét mà nhìn xuống dưới chân: “Khó trách mọi người đều không đến. Ban giám hiệu nhà trường cũng không xử lý.”
Cậu ta vừa oán giận vừa đi theo Bạch Chiêu Chiêu vào phòng học, sau đó lại bị dọa nhảy dựng lên.
Các bạn học trong lớp của bọn họ, tất cả đều đang chỉnh tề ở đây!
Mà điều quái dị là, không có một ai nói chuyện, cũng không có một ai đùa giỡn. Tất cả mọi người đều nằm im trên bàn, không hề nhúc nhích.
Nhưng đối với việc này, Bạch Chiêu Chiêu vẫn ngồi xuống với vẻ mặt không mấy ngạc nhiên.
/48
|