An đã bị tóm về nhà và đám cưới thì chắc chắc chắn phải diễn ra ngay sau đó. Rất nhanh, lễ cưới được tổ chức, rất linh đình, long trọng và xa hoa.
Ngày đó, cô dâu tươi tắn bước vào lễ đường cùng chiếc áo cưới trắng lộng lẫy và gương mặt cực kì xinh đẹp. Chú rể lại bảnh bao và tràn đầy vui sướng với nụ cười hạnh phúc trên môi. Cả hai cùng trao nhau nụ hôn nồng nhiệt trước sự chứng kiến của hàng ngàn người như để thừa nhận mình đã thuộc về nhau, như để chứng minh rằng tụi này đã thuộc về nhau rồi nhé, không còn vé để tranh giành đâu nha!!!!
Nói chung là mọi thứ đều tuyệt vời. Cô dâu chú rể hạnh phúc, hai bên gia đình vui vẻ, mọi người xung quanh đều náo nhiệt. Nơi tổ chức hôn lễ lớn, chuyên nghiệp, cảnh trí cũng rất đẹp. Tóm lại là không có gì để chê cả.
À, ngoại trừ một chuyện! Đó là cả lớp của tụi nó đều được mời đến. Đám cưới cô chủ nhiệm “thân yêu” mà, tất cả mọi người đều đông đủ. Với tiêu chí “Ăn không hết của không cần đi, quậy không được đã không cần đến”, cả đám đã náo loạn hết cả một vùng trời. Giữ thể diện ư? Không đâu! Cả lũ váy áo đẹp đẽ, xinh xắn như nhân vật chính sau khi selfie, chụp ảnh đã đời bắt đầu nhào vào ăn uống. Ăn như chưa từng được thấy đồ ăn, tất cả các món, chỉ cần được đem lên, trong chưa tròn năm phút lập tức hết sạch. Chén đĩa sau khi dọn xuống, theo lời của những người phục vụ, thì chúng sạch như cún liếm vậy =)))) Thậm chí có người còn nghĩ không hiểu có phải tụi này là dân tị nạn trà trộn vào không? Kinh khủng quá mà!!
Và theo lời của những người trong cuộc, nguyên nhân sâu xa của việc này là… do mấy bạn đó thích thì mấy bạn đó làm thôi ^^ Mà chắc tại năm rồi bị cô chơi xỏ dữ quá, hôm nay có dịp ăn của cô thì phải ăn cho xứng đáng mồ hôi nước mắt bao ngày qua chứ.
Thêm một việc được ghi nhận ở lễ cưới là từ hai bạn Wind và Sún. Nếu nói hôm nay hai nhân vật chính vui nhất thì người vui kế tiếp phải là hai đứa nó. Nếu ai không biết còn tưởng tụi nó cưới nhau luôn kìa. Vì sao ư? Vì trong quá trình bỏ trốn, giận dỗi, làm hòa từ trước đến giờ, hai bạn ấy nhận được không ít chiến lợi phẩm. Sau khi làm hòa xong, lại lấy thêm được kha khá của chị An. Và bây giờ, đám cưới xong, như đã giao hẹn từ trước, anh Huy lại trả thêm “ti tí” lợi nhuận cho tụi nó. Rốt cuộc, sau chuyện tình này, kẻ đứng giữa là kẻ có lợi nhất hahaha.
Cuối buổi tiệc, khi mọi người gần về hết, cả đám lớp nó kéo lại gần chỗ An, gương mặt ai nấy đều vô cùng gian xảo cười với cô.
-Có chuyện gì? Mấy đứa làm cô sợ đó!
-Haizz…
Cả đám như được tập luyện trước, bày ra vẻ mặt như rất tuyệt vọng, như bất đắc dĩ lắm mới phải làm thế. Rồi một ai đó thay mặt cả lớp, giọng điệu như rất sầu não, trả lời An.
-Cô biết đó… Thời buổi khủng hoảng toàn cầu, kinh tế mọi nhà đều khó khăn. Dân số không ngừng tăng lên, tài nguyên vật chất ngày càng eo hẹp. Giá cả ngày càng tăng cao, mọi thứ đều đắt đỏ. Vào lúc này, kiếm được đồng tiền thật sự rất khó…
-Ngưng!! Nói thẳng ra là?
-Tụi em nghèo nên không có tiền mừng cưới cô!!
Như bắt đúng nhịp, chỉ chờ câu nói đó của cô, cả lớp đều đồng thanh.
An thở dài, biết ngay mà. Tụi nhỏ này chắc chắn sẽ làm vậy. Nhưng đây chưa phải là điều duy nhất đâu, còn thứ khác bất ngờ hơn cho cô kìa. Nghĩ sao vậy? Cái lớp mà tìm đứa nhà không khá giả còn khó hơn tìm vàng trong rổ kim cương thì sao mà không có tiền mừng cho được. Nhìn cái lớp mà còn tưởng trường phân chia học sinh theo hoàn cảnh gia đình ấy, toàn con nhà người ta không thôi.
Dài dòng đủ rồi, quay lại vấn đề chính đi.
-Thôi được rồi. Đến đầy đủ, coi như còn sót lại chút tình thầy trò là cô mừng rồi.
-Thấy chưa? Cô giàu, chồng cô cũng giàu. Đi đám cưới chỉ cần ăn là được rồi, đâu cần tiền đâu ^^
Vừa dứt câu, đám ở dưới đã nhao nhao lên. An ôm trán, thua cái tụi này mà. Hôm nay là ngày vui, ngày vui, nhất định không được nổi nóng… phù phù…
-Nhưng mà dù sao đi nữa thì đi ăn không cũng không có tình người cho lắm. Vậy nên tụi em mua quà tặng cô nè!
Ai đó vừa nói dứt câu, món quà ngay lập tức được đưa lên trước mặt An. Rất lớn, cao khoảng nữa người cô a! Bao gói cũng vô cùng cẩn thận, vô cùng đẹp mắt. Quan trọng là thứ gì bên trong thôi!
Đúng như An nghĩ, đây mới là thứ để bất ngờ. Nhưng, một trăm phần trăm đây chẳng phải là bất ngờ gì tốt lành rồi. Học trò của cô, cô rất rất rất hiểu!
-Có thể cho cô biết đây là thứ gì để còn từ chối không?
-Rất tiếc, quà đã tặng miễn nhận lại với mọi hình thức! Nhưng mà cô yên tâm, đây là những gì tốt nhất dành cho các cặp đôi mới cưới. Tin em đi, cô sẽ rất hài lòng.
Nói xong, mặt vài đứa lại hiện lên nụ cười gian xảo. Vài đứa khác, chắc là do da mặt quá mỏng, lại ửng đỏ lên khi nhớ lại những gì trong hộp quà đó. Ây, chắc là hay ho lắm đây. Mong chờ mong chờ nha~
~~
-Tăng hai không mấy đứa? Chị bao!!!
Đâu đó trong buổi tiệc vang lên tiếng của một cô gái. Là Sún! Nó đứng chỗ gần như trung tâm, cao giọng hét lớn. Cũng may mọi người đã về gần hết, nếu không thì có lẽ bị giọng nó hù dọa chết mất thôi.
Ừm… Sau tiếng la đó, tất cả mọi thành viên của lớp đều hướng mắt về nó. Trong nháy mắt, Sún trở thành tiêu điểm của sự chú ý. Ai nấy đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn về phía nó. Không cần biết lí do, miễn là bao ăn, ngay lập tức Sún liền trở thành anh hùng. Cô dâu chú rể tạm thời bị bỏ sang một bên, vì tụi kia bận xúm lại chỗ nó hỏi thăm tình hình tăng hai rồi mà.
-À, còn cô mình thì sao?
Trong lúc An tưởng như đã bị quên lãng thì một giọng nói ngây thơ nào đó cất lên. Mấy chục con người trong lớp bỗng nhiên quay về phía người đó. Rồi, trong một giây ngắn ngủi ấy, một cái cốc bất chợt đáp xuống đầu đứa đó. Lại vài ba đứa nhốn nháo lên, như giải thích cho cái kẻ ngu ngơ kia hiểu mà bớt phát ngôn tào lao, bớt lo lắng cho người không nên lo lắng lại.
-Hôm nay đám cưới, cô phải về động phòng. Không rảnh đi với tụi mình hiểu chưa?
Bạn trẻ ngu ngơ sau khi ăn cốc dường như được thông suốt, gật đầu lia lịa, lại không quên ném về phía An cái nhìn đầy thương cảm…
Có tiếng rủa thầm bị kẹt lại đầu môi. An vô cùng bất lực, tụi học trò này, công sức dạy dỗ mấy tháng nay hóa hư không. Nhìn xem tụi nó đang đối xử thế nào với cô nè?
An lại nghĩ, bây giờ về nhà thì làm gì nhỉ? E hèm… việc này, có lẽ không nên về nhà sớm đâu!
-Mấy đứa cho cô đi với!!!!
Tiếng lòng vừa cất lên, đôi chân chưa kịp di chuyển, bàn tay lại bị ai đó nắm kéo lại. Thôi rồi!!
-Em đi đâu?
Giọng Huy rõ ràng không hài lòng. Có cô dâu nào vừa cưới xong lại bỏ chú rể đi tăng hai không?
-Đi ăn tăng hai. Ngày vui mà hihihi.
-Em thấy có cô dâu nào vừa cưới xong lại bỏ chú rể đi tăng hai không?
-Em nghĩ em có thể làm người tiên phong.
An lí nhí, giả vờ cười thân thiện nhằm lấy lòng ai kia. Nhưng mà đâu có được, người ta dễ gì chịu buông tha cho cô.
-Về với anh đi. Nay con Sún nó hẹn đi để nói về chuyện du học.
Cô im lặng. Tâm trạng hơi chùng xuống, nhưng sau đó lập tức vui lên. Chuyện này, chắc chắn tụi nhỏ sẽ vượt qua được thôi. Như cô ngày đó vậy.
-Sún giỏi thật. Chắc con bé sẽ biết cách làm cho mọi người hiểu rồi vơi buồn thôi.
-Ừ. Nó lúc nào cũng là niềm tự hào của ba mẹ anh.
-Hình như đây là quà dành cho ba mẹ nhân kỉ niệm ba mươi năm ngày cưới?
-Yes. Cứ mỗi năm năm nó lại có bất ngờ lớn thế này. Năm năm trước thì giành được giải thưởng gì đó tặng ba mẹ, nay thì vé du học. Nhưng mà lần này, nó làm ba mẹ lo nhiều hơn là mừng rồi!
-Sẽ ổn thôi. Lúc trước em cũng vậy mà. Đừng quá lo lắng!
Hai người nhìn nhau cười hiền. Vừa hạnh phúc vừa tự hào không sánh nổi.
-Cơ mà Sún nó làm nhiều bất ngờ cho ba mẹ như vậy, còn anh thì sao?
-Không có gì cả!
-Con trai không nhờ cậy được mà.
-Ít nhất thì anh vẫn ở đây với ba mẹ. Còn nó, đi học xong về nước lại lấy chồng, như bát nước hất đi thôi.
Huy nhìn nó rồi đùa với An. Cô bĩu môi, cái con người này!!
-Anh đúng là không làm gì được mà.
-Cho ba mẹ thì chưa được. Nhưng mà em thì anh làm được nhiều thứ đấy.
-Ví dụ như?
-Về nhà rồi thử ha?
Cạn lời. Lí do An muốn trốn đi tăng hai là đây nè. Huhuhu, bây giờ An phải làm sao, bây giờ An phải làm sao bây giờ????
-… Em nghĩ em nên đi theo tụi nhỏ. Có gì còn an ủi tụi nó nữa. Em… đi nha anh…?
Có một bạn cừu nhỏ đang lắp bắp. Và bên cạnh là bạn sói đang lăm le ăn thịt bạn cừu. Bạn cừu nhỏ, bạn cừu yếu đuối, bạn cừu ngây thơ hơn bạn sói… Thế nên dù bạn cừu có cố vùng vẫy đến cỡ nào đi nữa thì sói vẫn bắt trọn được cừu mà thôi.
-Em muốn tự đi về nhà hay anh bế em về?
-…
-Em chọn đi chứ? Anh bế em về nhanh, sinh con sớm rồi em tha hồ mà an ủi trẻ nhỏ nhé?
-Em nghĩ là chân em còn có thể đi được, anh đừng lo cho em quá…
Nói rồi, cặp vợ chồng mới cưới đan tay dắt nhau ra lấy xe về nhà. Bỏ lại sau lưng một đám nhỏ đang bừng bừng khí thế đang mong chờ tăng hai. Bởi, chúng đâu biết rằng, sau buổi tiệc này thì phải đến rất lâu về sau nữa chúng mới được ngồi lại vui vẻ cùng nhau như thế.
Ừ, và có lẽ do đi nhanh quá, cả hai người đều không chú ý đến người đứng phía sau tấm rèm gần đó đã nghe hết câu chuyện của họ. Một nụ cười bất đắc dĩ đọng lại trên môi người ấy. Phải nói sao bây giờ, khi tất cả đã đi quá xa?
(Còn tiếp)
Ngày đó, cô dâu tươi tắn bước vào lễ đường cùng chiếc áo cưới trắng lộng lẫy và gương mặt cực kì xinh đẹp. Chú rể lại bảnh bao và tràn đầy vui sướng với nụ cười hạnh phúc trên môi. Cả hai cùng trao nhau nụ hôn nồng nhiệt trước sự chứng kiến của hàng ngàn người như để thừa nhận mình đã thuộc về nhau, như để chứng minh rằng tụi này đã thuộc về nhau rồi nhé, không còn vé để tranh giành đâu nha!!!!
Nói chung là mọi thứ đều tuyệt vời. Cô dâu chú rể hạnh phúc, hai bên gia đình vui vẻ, mọi người xung quanh đều náo nhiệt. Nơi tổ chức hôn lễ lớn, chuyên nghiệp, cảnh trí cũng rất đẹp. Tóm lại là không có gì để chê cả.
À, ngoại trừ một chuyện! Đó là cả lớp của tụi nó đều được mời đến. Đám cưới cô chủ nhiệm “thân yêu” mà, tất cả mọi người đều đông đủ. Với tiêu chí “Ăn không hết của không cần đi, quậy không được đã không cần đến”, cả đám đã náo loạn hết cả một vùng trời. Giữ thể diện ư? Không đâu! Cả lũ váy áo đẹp đẽ, xinh xắn như nhân vật chính sau khi selfie, chụp ảnh đã đời bắt đầu nhào vào ăn uống. Ăn như chưa từng được thấy đồ ăn, tất cả các món, chỉ cần được đem lên, trong chưa tròn năm phút lập tức hết sạch. Chén đĩa sau khi dọn xuống, theo lời của những người phục vụ, thì chúng sạch như cún liếm vậy =)))) Thậm chí có người còn nghĩ không hiểu có phải tụi này là dân tị nạn trà trộn vào không? Kinh khủng quá mà!!
Và theo lời của những người trong cuộc, nguyên nhân sâu xa của việc này là… do mấy bạn đó thích thì mấy bạn đó làm thôi ^^ Mà chắc tại năm rồi bị cô chơi xỏ dữ quá, hôm nay có dịp ăn của cô thì phải ăn cho xứng đáng mồ hôi nước mắt bao ngày qua chứ.
Thêm một việc được ghi nhận ở lễ cưới là từ hai bạn Wind và Sún. Nếu nói hôm nay hai nhân vật chính vui nhất thì người vui kế tiếp phải là hai đứa nó. Nếu ai không biết còn tưởng tụi nó cưới nhau luôn kìa. Vì sao ư? Vì trong quá trình bỏ trốn, giận dỗi, làm hòa từ trước đến giờ, hai bạn ấy nhận được không ít chiến lợi phẩm. Sau khi làm hòa xong, lại lấy thêm được kha khá của chị An. Và bây giờ, đám cưới xong, như đã giao hẹn từ trước, anh Huy lại trả thêm “ti tí” lợi nhuận cho tụi nó. Rốt cuộc, sau chuyện tình này, kẻ đứng giữa là kẻ có lợi nhất hahaha.
Cuối buổi tiệc, khi mọi người gần về hết, cả đám lớp nó kéo lại gần chỗ An, gương mặt ai nấy đều vô cùng gian xảo cười với cô.
-Có chuyện gì? Mấy đứa làm cô sợ đó!
-Haizz…
Cả đám như được tập luyện trước, bày ra vẻ mặt như rất tuyệt vọng, như bất đắc dĩ lắm mới phải làm thế. Rồi một ai đó thay mặt cả lớp, giọng điệu như rất sầu não, trả lời An.
-Cô biết đó… Thời buổi khủng hoảng toàn cầu, kinh tế mọi nhà đều khó khăn. Dân số không ngừng tăng lên, tài nguyên vật chất ngày càng eo hẹp. Giá cả ngày càng tăng cao, mọi thứ đều đắt đỏ. Vào lúc này, kiếm được đồng tiền thật sự rất khó…
-Ngưng!! Nói thẳng ra là?
-Tụi em nghèo nên không có tiền mừng cưới cô!!
Như bắt đúng nhịp, chỉ chờ câu nói đó của cô, cả lớp đều đồng thanh.
An thở dài, biết ngay mà. Tụi nhỏ này chắc chắn sẽ làm vậy. Nhưng đây chưa phải là điều duy nhất đâu, còn thứ khác bất ngờ hơn cho cô kìa. Nghĩ sao vậy? Cái lớp mà tìm đứa nhà không khá giả còn khó hơn tìm vàng trong rổ kim cương thì sao mà không có tiền mừng cho được. Nhìn cái lớp mà còn tưởng trường phân chia học sinh theo hoàn cảnh gia đình ấy, toàn con nhà người ta không thôi.
Dài dòng đủ rồi, quay lại vấn đề chính đi.
-Thôi được rồi. Đến đầy đủ, coi như còn sót lại chút tình thầy trò là cô mừng rồi.
-Thấy chưa? Cô giàu, chồng cô cũng giàu. Đi đám cưới chỉ cần ăn là được rồi, đâu cần tiền đâu ^^
Vừa dứt câu, đám ở dưới đã nhao nhao lên. An ôm trán, thua cái tụi này mà. Hôm nay là ngày vui, ngày vui, nhất định không được nổi nóng… phù phù…
-Nhưng mà dù sao đi nữa thì đi ăn không cũng không có tình người cho lắm. Vậy nên tụi em mua quà tặng cô nè!
Ai đó vừa nói dứt câu, món quà ngay lập tức được đưa lên trước mặt An. Rất lớn, cao khoảng nữa người cô a! Bao gói cũng vô cùng cẩn thận, vô cùng đẹp mắt. Quan trọng là thứ gì bên trong thôi!
Đúng như An nghĩ, đây mới là thứ để bất ngờ. Nhưng, một trăm phần trăm đây chẳng phải là bất ngờ gì tốt lành rồi. Học trò của cô, cô rất rất rất hiểu!
-Có thể cho cô biết đây là thứ gì để còn từ chối không?
-Rất tiếc, quà đã tặng miễn nhận lại với mọi hình thức! Nhưng mà cô yên tâm, đây là những gì tốt nhất dành cho các cặp đôi mới cưới. Tin em đi, cô sẽ rất hài lòng.
Nói xong, mặt vài đứa lại hiện lên nụ cười gian xảo. Vài đứa khác, chắc là do da mặt quá mỏng, lại ửng đỏ lên khi nhớ lại những gì trong hộp quà đó. Ây, chắc là hay ho lắm đây. Mong chờ mong chờ nha~
~~
-Tăng hai không mấy đứa? Chị bao!!!
Đâu đó trong buổi tiệc vang lên tiếng của một cô gái. Là Sún! Nó đứng chỗ gần như trung tâm, cao giọng hét lớn. Cũng may mọi người đã về gần hết, nếu không thì có lẽ bị giọng nó hù dọa chết mất thôi.
Ừm… Sau tiếng la đó, tất cả mọi thành viên của lớp đều hướng mắt về nó. Trong nháy mắt, Sún trở thành tiêu điểm của sự chú ý. Ai nấy đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn về phía nó. Không cần biết lí do, miễn là bao ăn, ngay lập tức Sún liền trở thành anh hùng. Cô dâu chú rể tạm thời bị bỏ sang một bên, vì tụi kia bận xúm lại chỗ nó hỏi thăm tình hình tăng hai rồi mà.
-À, còn cô mình thì sao?
Trong lúc An tưởng như đã bị quên lãng thì một giọng nói ngây thơ nào đó cất lên. Mấy chục con người trong lớp bỗng nhiên quay về phía người đó. Rồi, trong một giây ngắn ngủi ấy, một cái cốc bất chợt đáp xuống đầu đứa đó. Lại vài ba đứa nhốn nháo lên, như giải thích cho cái kẻ ngu ngơ kia hiểu mà bớt phát ngôn tào lao, bớt lo lắng cho người không nên lo lắng lại.
-Hôm nay đám cưới, cô phải về động phòng. Không rảnh đi với tụi mình hiểu chưa?
Bạn trẻ ngu ngơ sau khi ăn cốc dường như được thông suốt, gật đầu lia lịa, lại không quên ném về phía An cái nhìn đầy thương cảm…
Có tiếng rủa thầm bị kẹt lại đầu môi. An vô cùng bất lực, tụi học trò này, công sức dạy dỗ mấy tháng nay hóa hư không. Nhìn xem tụi nó đang đối xử thế nào với cô nè?
An lại nghĩ, bây giờ về nhà thì làm gì nhỉ? E hèm… việc này, có lẽ không nên về nhà sớm đâu!
-Mấy đứa cho cô đi với!!!!
Tiếng lòng vừa cất lên, đôi chân chưa kịp di chuyển, bàn tay lại bị ai đó nắm kéo lại. Thôi rồi!!
-Em đi đâu?
Giọng Huy rõ ràng không hài lòng. Có cô dâu nào vừa cưới xong lại bỏ chú rể đi tăng hai không?
-Đi ăn tăng hai. Ngày vui mà hihihi.
-Em thấy có cô dâu nào vừa cưới xong lại bỏ chú rể đi tăng hai không?
-Em nghĩ em có thể làm người tiên phong.
An lí nhí, giả vờ cười thân thiện nhằm lấy lòng ai kia. Nhưng mà đâu có được, người ta dễ gì chịu buông tha cho cô.
-Về với anh đi. Nay con Sún nó hẹn đi để nói về chuyện du học.
Cô im lặng. Tâm trạng hơi chùng xuống, nhưng sau đó lập tức vui lên. Chuyện này, chắc chắn tụi nhỏ sẽ vượt qua được thôi. Như cô ngày đó vậy.
-Sún giỏi thật. Chắc con bé sẽ biết cách làm cho mọi người hiểu rồi vơi buồn thôi.
-Ừ. Nó lúc nào cũng là niềm tự hào của ba mẹ anh.
-Hình như đây là quà dành cho ba mẹ nhân kỉ niệm ba mươi năm ngày cưới?
-Yes. Cứ mỗi năm năm nó lại có bất ngờ lớn thế này. Năm năm trước thì giành được giải thưởng gì đó tặng ba mẹ, nay thì vé du học. Nhưng mà lần này, nó làm ba mẹ lo nhiều hơn là mừng rồi!
-Sẽ ổn thôi. Lúc trước em cũng vậy mà. Đừng quá lo lắng!
Hai người nhìn nhau cười hiền. Vừa hạnh phúc vừa tự hào không sánh nổi.
-Cơ mà Sún nó làm nhiều bất ngờ cho ba mẹ như vậy, còn anh thì sao?
-Không có gì cả!
-Con trai không nhờ cậy được mà.
-Ít nhất thì anh vẫn ở đây với ba mẹ. Còn nó, đi học xong về nước lại lấy chồng, như bát nước hất đi thôi.
Huy nhìn nó rồi đùa với An. Cô bĩu môi, cái con người này!!
-Anh đúng là không làm gì được mà.
-Cho ba mẹ thì chưa được. Nhưng mà em thì anh làm được nhiều thứ đấy.
-Ví dụ như?
-Về nhà rồi thử ha?
Cạn lời. Lí do An muốn trốn đi tăng hai là đây nè. Huhuhu, bây giờ An phải làm sao, bây giờ An phải làm sao bây giờ????
-… Em nghĩ em nên đi theo tụi nhỏ. Có gì còn an ủi tụi nó nữa. Em… đi nha anh…?
Có một bạn cừu nhỏ đang lắp bắp. Và bên cạnh là bạn sói đang lăm le ăn thịt bạn cừu. Bạn cừu nhỏ, bạn cừu yếu đuối, bạn cừu ngây thơ hơn bạn sói… Thế nên dù bạn cừu có cố vùng vẫy đến cỡ nào đi nữa thì sói vẫn bắt trọn được cừu mà thôi.
-Em muốn tự đi về nhà hay anh bế em về?
-…
-Em chọn đi chứ? Anh bế em về nhanh, sinh con sớm rồi em tha hồ mà an ủi trẻ nhỏ nhé?
-Em nghĩ là chân em còn có thể đi được, anh đừng lo cho em quá…
Nói rồi, cặp vợ chồng mới cưới đan tay dắt nhau ra lấy xe về nhà. Bỏ lại sau lưng một đám nhỏ đang bừng bừng khí thế đang mong chờ tăng hai. Bởi, chúng đâu biết rằng, sau buổi tiệc này thì phải đến rất lâu về sau nữa chúng mới được ngồi lại vui vẻ cùng nhau như thế.
Ừ, và có lẽ do đi nhanh quá, cả hai người đều không chú ý đến người đứng phía sau tấm rèm gần đó đã nghe hết câu chuyện của họ. Một nụ cười bất đắc dĩ đọng lại trên môi người ấy. Phải nói sao bây giờ, khi tất cả đã đi quá xa?
(Còn tiếp)
/63
|