Một ngày đẹp trời, nó bỗng nhìn thấy hình Võ Hoàng Hải – bạn trai cũ của nó trên bảng thông báo với một thành tích mới vừa đạt được: tân đội trưởng của đội tuyển bóng đá trường Ban Mai được dán trên bảng thông báo trường.
Nó cười chua xót. Bỗng nhiên bao nhiêu kí ức ngày xưa lại ùa về. Nó không biết là có nên mừng cho Hải không khi Hải dễ dàng giành được cái chức mà ai cũng ao ước đó.
Hải bằng tuổi nó, là một chàng trai tài hoa, là thiên tài trong lĩnh vực văn học. Hải cũng rất đẹp trai với dáng người cao ráo. Nước da hơi ngăm do bắt nắng khi chơi đá bóng. Mái tóc thì mềm muợt, đen như gỗ mun. Hải đeo một cặp kính cận nhưng không làm che lấp đi đôi mắt to và sáng như sao.
Trong bức ảnh, Hải mặc đồ đá bóng, tay đang xoay quả bóng trên đầu ngón trỏ. Hải cười rất tươi, dường như sau khi chia tay nó, Hải không có gì thay đổi. Cũng như Vinh, năm lớp 8, Hải tham gia cuộc thi nam thanh lịch và đoạt được giải nhì, chỉ thua Vinh có 0,75 điểm do ngoại hình của Vinh cuốn hút hơn.
Nó cứ tưởng rằng thời gian sẽ giúp nó quên Hải nhưng sự thật không phải vậy.
Nó lẳng lặng đi về phía sân sau của trường. Đơn giản vì nó đang buồn, buồn vì nhớ lại những chuyện liên quan đến Hải.
Sân sau của trường là một bãi cỏ xanh mướt ít người lui tới. Nơi đó có vô vàn những loài hoa dại: có hoa cúc, hoa mắc cỡ, có cả bồ công anh,…Đối với nó, nơi đây là chốn bình yên nhất bởi nó có thể ngồi ở đây hàng giờ mà không bị người khác trông thấy. Khi đó đồng cỏ này chỉ có một mình nó, một mình nó thôi. Mỗi lần gặp chuyên không vui, hay bị căng thẳng thì nó tìm đến chỗ này, một không gian yên tĩnh, lắng lòng cùng nó. Nơi này cũng không xa lạ với một người, đó chính là Vinh.
Từ lúc mới chập chững bước chân vào trường Ban Mai, mọi người đã nhìn Vinh với ánh mắt khác với người bình thường. Cậu ta là một thiếu gia, phải, là một thiếu gia. Ba mẹ cậu ta kinh doanh địa ốc, là chủ tịch tập đoàn Phương Nam, có tiếng trong giới kinh doanh hay nói đúng hơn là có tiếng trong cả nước.
Trường Ban Mai này cũng là do tập đoàn Phương Nam bỏ ra một số tiền không nhỏ để xây dựng nên. Tất nhiên trong đó cũng có cổ phần của tập đoàn Quốc Bảo của gia đình Bảo Long, tập đoàn Hoàng Hải của gia đình Hoàng Huy, tập đoàn Phan Gia của gia đình Minh Tú. Chính vì vậy mà cả bốn chàng trai được xem như hoàng tử của trường Ban Mai.
Từ nhỏ, Vinh đã phải học rất nhiều những môn năng khiếu, thi rất nhiều cuộc thi để làm nở mặt nở mày ba mẹ. Thầy cô, bạn bè đều quan tâm đến cậu ta. Từ khi vào học lớp 6 đến nay, Vinh chưa bao giờ bị trừ điểm kỉ luật dù cậu ta rất nghịch ngợm bởi vì ba mẹ cậu ta đã lo lót tất cả rồi.
Gánh trên vai rất nhiều áp lực về học tập, về tài năng, Vinh thường xuyên nổi loạn để tìm sự thoải mái, tự do cho riêng mình.
Cậu ta cũng rất đẹp trai, đẹp hoàn hảo đến từng milimet. Vì thế nên xung quanh cậu luôn có những cô gái bám theo, lúc nào cũng nhìn cậu tha thiết, bày trò để mong cậu để mắt tới. Chẳng biết các cô gái ấy thích cậu vì điều gì nữa. Đẹp trai, tài năng, hay là vì gia sản của cậu? Cả ba đều có.
Hôm nay Vinh cũng xuống bãi cỏ này vì trong lòng cậu đang nặng suy nghĩ rằng cậu có thích nó không và cậu xuống đây để tìm câu trả lời. Đi loanh quanh được một lát, cậu chợt khựng lại vì nghe có tiếng hát.
Well I wonder could it be
When I was dreaming ’bout you baby
You were dreaming of me
Call me crazy, call me blind
To still be suffering is stupid after all of this time
Did I lose my love to someone better
And does she love you like I do
I do, you know I really really do
Well hey
So much I need to say
Been lonely since the day
The day you went away
So sad but true
For me there’s only you
Been crying since the day
The day you went away
I remember date and time
September twenty second
Sunday twenty five after nine
In the doorway with your case
No longer shouting at each other
There were tears on our faces
…
Là bài “The day you went away” của nhóm nhạc M2M. Cậu vội vàng nấp vào một bụi cây để lắng nghe tiếng hát đó, để ngắm nhìn cô gái đang hát mà không bị cô ấy phát hiện. Một giọng hát thật trong trẻo. Mê hồn. Cô gái này là ai???
Ráng căng mắt ra nhìn kĩ, Vinh nhận ra đó chính là nó, là “nữ quái”, là cô gái khiến cậu đắn đo suy nghĩ.
“Sao Ty Ty lại biết chỗ này? Ngoài mình ra thì có ai biết đâu. Hình như Ty Ty có vẻ buồn. Hát bài “The day you went away” với sắc mặt như thế thì đúng là có chuyện buồn thật rồi”.
Vinh nhẹ chân tiến đến chỗ nó, ngồi xuống:
- Buồn chuyện gì hả?
Nó ngừng hát, nhìn Vinh:
- Có chút chút nhưng không sao.
- Có gì thì giải tỏa đi, đã ra cái chỗ này rồi mà còn muốn giữ trong lòng là sao.
- Không sao thật mà. Tự nhiên thấy buồn vu vơ vậy thôi. Sao Vinh biết chỗ này?
- Ty Ty biết thì Vinh không biết được sao. Khám phá một chút là ra thôi.
- Vinh ra đây làm gì vậy?
- Mỗi khi Vinh bị đám con gái trường này rượt đuổi, Vinh đều chạy ra đây. Tụi nó cứ nghĩ đây là bãi đất hoang, có nhiều cát bụi nên chẳng đứa nào dám ra. Ty Ty biết dó, tụi nó tiểu thư lắm.
- Uhm…Vậy hôm nay Vinh ra đây là vì lí do đó hả?
- Không. Học căng thẳng nên Vinh muốn ra đây để được yên tĩnh. À, khi nãy Ty Ty hát hay lắm.
- Cám ơn Vinh. Cũng bình thường thôi.
- Ty Ty hát hay vậy Ty Ty có nằm trong đội văn nghệ của trường không?
- Thy thích hát thì Thy đăng kí hát chứ Thy không muốn bị gò bó trong một tập thể như vậy. Giờ giấc của Thy không cố định, tham gia đội văn nghệ chỉ làm phiền đến các bạn, các anh chị thôi.
- Vậy Ty Ty có muốn gặp các anh chị trong đội văn nghệ trường mình không?
- Nếu có cơ hội thì Thy cũng muốn gặp lắm.
- Vậy để hôm nào đẹp trời Vinh hẹn mấy anh chị ra gặp mặt, uống nước ha.
- Ừ, cũng được – nó cười.
Trời đã chập tối. Ánh mặt trời đỏ rực lúc chiều tàn quét lên thảm cỏ, quét lên cả nó và Vinh. Gío chiều mùa thu thổi nhẹ làm tóc nó bay lên, nhẹ nhàng, mềm mại. Nó ngồi đó, mắt nhìn xa xăm. Từ sâu trong đôi mắt biết cười của nó ánh lên những tia nhìn trong sáng, huyền ảo. Thật là một bức tranh đẹp. Đẹp lạ kì. Vinh nhìn nó, nhìn say đắm. Cậu nhóc đúng là đã thích nó rồi. Cậu nhìn nó một hồi lâu, trong lòng dậy lên bao cảm xúc khó tả. Cậu muốn chạm vào gương mặt thiên thần của nó, muốn chạm lên đôi mắt long lanh của nó, muốn vuốt lấy cái sống mũi thẳng, thanh tú của nó, muốn đặt tay lên đôi môi mềm của nó, muốn đan tay vào mái tóc suôn mượt của nó. Ôi, nó thật đáng yêu!!!
Nó cười chua xót. Bỗng nhiên bao nhiêu kí ức ngày xưa lại ùa về. Nó không biết là có nên mừng cho Hải không khi Hải dễ dàng giành được cái chức mà ai cũng ao ước đó.
Hải bằng tuổi nó, là một chàng trai tài hoa, là thiên tài trong lĩnh vực văn học. Hải cũng rất đẹp trai với dáng người cao ráo. Nước da hơi ngăm do bắt nắng khi chơi đá bóng. Mái tóc thì mềm muợt, đen như gỗ mun. Hải đeo một cặp kính cận nhưng không làm che lấp đi đôi mắt to và sáng như sao.
Trong bức ảnh, Hải mặc đồ đá bóng, tay đang xoay quả bóng trên đầu ngón trỏ. Hải cười rất tươi, dường như sau khi chia tay nó, Hải không có gì thay đổi. Cũng như Vinh, năm lớp 8, Hải tham gia cuộc thi nam thanh lịch và đoạt được giải nhì, chỉ thua Vinh có 0,75 điểm do ngoại hình của Vinh cuốn hút hơn.
Nó cứ tưởng rằng thời gian sẽ giúp nó quên Hải nhưng sự thật không phải vậy.
Nó lẳng lặng đi về phía sân sau của trường. Đơn giản vì nó đang buồn, buồn vì nhớ lại những chuyện liên quan đến Hải.
Sân sau của trường là một bãi cỏ xanh mướt ít người lui tới. Nơi đó có vô vàn những loài hoa dại: có hoa cúc, hoa mắc cỡ, có cả bồ công anh,…Đối với nó, nơi đây là chốn bình yên nhất bởi nó có thể ngồi ở đây hàng giờ mà không bị người khác trông thấy. Khi đó đồng cỏ này chỉ có một mình nó, một mình nó thôi. Mỗi lần gặp chuyên không vui, hay bị căng thẳng thì nó tìm đến chỗ này, một không gian yên tĩnh, lắng lòng cùng nó. Nơi này cũng không xa lạ với một người, đó chính là Vinh.
Từ lúc mới chập chững bước chân vào trường Ban Mai, mọi người đã nhìn Vinh với ánh mắt khác với người bình thường. Cậu ta là một thiếu gia, phải, là một thiếu gia. Ba mẹ cậu ta kinh doanh địa ốc, là chủ tịch tập đoàn Phương Nam, có tiếng trong giới kinh doanh hay nói đúng hơn là có tiếng trong cả nước.
Trường Ban Mai này cũng là do tập đoàn Phương Nam bỏ ra một số tiền không nhỏ để xây dựng nên. Tất nhiên trong đó cũng có cổ phần của tập đoàn Quốc Bảo của gia đình Bảo Long, tập đoàn Hoàng Hải của gia đình Hoàng Huy, tập đoàn Phan Gia của gia đình Minh Tú. Chính vì vậy mà cả bốn chàng trai được xem như hoàng tử của trường Ban Mai.
Từ nhỏ, Vinh đã phải học rất nhiều những môn năng khiếu, thi rất nhiều cuộc thi để làm nở mặt nở mày ba mẹ. Thầy cô, bạn bè đều quan tâm đến cậu ta. Từ khi vào học lớp 6 đến nay, Vinh chưa bao giờ bị trừ điểm kỉ luật dù cậu ta rất nghịch ngợm bởi vì ba mẹ cậu ta đã lo lót tất cả rồi.
Gánh trên vai rất nhiều áp lực về học tập, về tài năng, Vinh thường xuyên nổi loạn để tìm sự thoải mái, tự do cho riêng mình.
Cậu ta cũng rất đẹp trai, đẹp hoàn hảo đến từng milimet. Vì thế nên xung quanh cậu luôn có những cô gái bám theo, lúc nào cũng nhìn cậu tha thiết, bày trò để mong cậu để mắt tới. Chẳng biết các cô gái ấy thích cậu vì điều gì nữa. Đẹp trai, tài năng, hay là vì gia sản của cậu? Cả ba đều có.
Hôm nay Vinh cũng xuống bãi cỏ này vì trong lòng cậu đang nặng suy nghĩ rằng cậu có thích nó không và cậu xuống đây để tìm câu trả lời. Đi loanh quanh được một lát, cậu chợt khựng lại vì nghe có tiếng hát.
Well I wonder could it be
When I was dreaming ’bout you baby
You were dreaming of me
Call me crazy, call me blind
To still be suffering is stupid after all of this time
Did I lose my love to someone better
And does she love you like I do
I do, you know I really really do
Well hey
So much I need to say
Been lonely since the day
The day you went away
So sad but true
For me there’s only you
Been crying since the day
The day you went away
I remember date and time
September twenty second
Sunday twenty five after nine
In the doorway with your case
No longer shouting at each other
There were tears on our faces
…
Là bài “The day you went away” của nhóm nhạc M2M. Cậu vội vàng nấp vào một bụi cây để lắng nghe tiếng hát đó, để ngắm nhìn cô gái đang hát mà không bị cô ấy phát hiện. Một giọng hát thật trong trẻo. Mê hồn. Cô gái này là ai???
Ráng căng mắt ra nhìn kĩ, Vinh nhận ra đó chính là nó, là “nữ quái”, là cô gái khiến cậu đắn đo suy nghĩ.
“Sao Ty Ty lại biết chỗ này? Ngoài mình ra thì có ai biết đâu. Hình như Ty Ty có vẻ buồn. Hát bài “The day you went away” với sắc mặt như thế thì đúng là có chuyện buồn thật rồi”.
Vinh nhẹ chân tiến đến chỗ nó, ngồi xuống:
- Buồn chuyện gì hả?
Nó ngừng hát, nhìn Vinh:
- Có chút chút nhưng không sao.
- Có gì thì giải tỏa đi, đã ra cái chỗ này rồi mà còn muốn giữ trong lòng là sao.
- Không sao thật mà. Tự nhiên thấy buồn vu vơ vậy thôi. Sao Vinh biết chỗ này?
- Ty Ty biết thì Vinh không biết được sao. Khám phá một chút là ra thôi.
- Vinh ra đây làm gì vậy?
- Mỗi khi Vinh bị đám con gái trường này rượt đuổi, Vinh đều chạy ra đây. Tụi nó cứ nghĩ đây là bãi đất hoang, có nhiều cát bụi nên chẳng đứa nào dám ra. Ty Ty biết dó, tụi nó tiểu thư lắm.
- Uhm…Vậy hôm nay Vinh ra đây là vì lí do đó hả?
- Không. Học căng thẳng nên Vinh muốn ra đây để được yên tĩnh. À, khi nãy Ty Ty hát hay lắm.
- Cám ơn Vinh. Cũng bình thường thôi.
- Ty Ty hát hay vậy Ty Ty có nằm trong đội văn nghệ của trường không?
- Thy thích hát thì Thy đăng kí hát chứ Thy không muốn bị gò bó trong một tập thể như vậy. Giờ giấc của Thy không cố định, tham gia đội văn nghệ chỉ làm phiền đến các bạn, các anh chị thôi.
- Vậy Ty Ty có muốn gặp các anh chị trong đội văn nghệ trường mình không?
- Nếu có cơ hội thì Thy cũng muốn gặp lắm.
- Vậy để hôm nào đẹp trời Vinh hẹn mấy anh chị ra gặp mặt, uống nước ha.
- Ừ, cũng được – nó cười.
Trời đã chập tối. Ánh mặt trời đỏ rực lúc chiều tàn quét lên thảm cỏ, quét lên cả nó và Vinh. Gío chiều mùa thu thổi nhẹ làm tóc nó bay lên, nhẹ nhàng, mềm mại. Nó ngồi đó, mắt nhìn xa xăm. Từ sâu trong đôi mắt biết cười của nó ánh lên những tia nhìn trong sáng, huyền ảo. Thật là một bức tranh đẹp. Đẹp lạ kì. Vinh nhìn nó, nhìn say đắm. Cậu nhóc đúng là đã thích nó rồi. Cậu nhìn nó một hồi lâu, trong lòng dậy lên bao cảm xúc khó tả. Cậu muốn chạm vào gương mặt thiên thần của nó, muốn chạm lên đôi mắt long lanh của nó, muốn vuốt lấy cái sống mũi thẳng, thanh tú của nó, muốn đặt tay lên đôi môi mềm của nó, muốn đan tay vào mái tóc suôn mượt của nó. Ôi, nó thật đáng yêu!!!
/42
|