Thật ra, sở dĩ Lâm Nhược Kỳ chọn buổi tối đi tìm anh ta đàm phán, chủ yếu là băn khoăn tới mấy người đàn ông vạm vỡ ở cửa, bên người anh ta còn có cái ông chú kia, dường như cũng không phải là người đơn giản.
Cô làm như vậy, cũng là bất đắc dĩ.
Lâm Nhược Kỳ đeo túi xách, thở hổn hển từ tầng dưới bò đến lầu 11, ở nơi trước cửa nghỉ ngơi một chút. Vì tránh những người đó, cô cố ý không đi thang máy, không ngờ bò tầng lầu 11, đã quá lao lực thế này! Mẹ kiếp! Mệt chết tôi. . . . . .
Cô nào biết, tầng đại sảnh cao ốc này cũng cao bằng 6 tầng lầu của cao ốc bình thường, nói một cách khác, tầng lầu 11 nơi này, trên thực tế tương đương với tầng lầu 17 của cao ốc bình thường. . . . . .
Nghỉ ngơi đủ rồi, rốt cuộc đã đi đến phòng bệnh săn sóc đặc biệt. Nhìn bốn phía xem xét, rất tốt, không có một người nào. (bị người khác dọn dẹp toàn bộ)
Nhẹ nhàng đẩy cửa, đưa cái đầu vào trong dò xét trước. Tốt vô cùng, cái ông chú đó cũng không ở đây. (Heber muốn ở lại, bị người khác một cước đạp đi)
Mượn ánh sáng yếu ớt, Lâm Nhược Kỳ nhìn về phía giường bệnh. . . . . . Vô cùng tốt, người kia đang ngủ ngon.
Vì vậy, rón rén đi tới bên giường, đặt túi đeo lưng xuống, rón rén mở nó ra, sau đó lục lọi ở trong túi một phen.
Rốt cuộc sờ tới thứ cô muốn tìm, dừng một chút, trên mặt nở nụ cười quỷ dị, như tên trộm, từ trong bao lấy ra một bó sợi dây và một cái khăn lau!
Kế hoạch của Lâm Nhược Kỳ là: thừa dịp anh ta ngủ, cầm sợi dây trói anh ta lại . . . . . . cứu tỉnh anh ta. . . . . . thừa dịp anh ta giật mình tỉnh giấc, sau khi phát hiện mình bị trói, sắp kêu to, cầm khăn lau bịt miệng của anh ta lại. . . . . . bắt đầu nói điều kiện với anh ta, để cho anh ta hủy bỏ tố cáo, cũng nói với bệnh viện sửa đổi thành tích thực tập của cô . . . . . . Nếu đồng ý, ký hiệp ước thả anh ta; nếu kháng cự, sẽ uy hiếp muốn cởi quần áo của anh ta, chụp ảnh nude, hình khiêu dâm, vân vân, nếu uy hiếp không có tác dụng, sẽ trực tiếp đánh cho anh ta ngất đi. . . . . .
Hoàn hảo, rất hoàn hảo hết sức hoàn hảo!
Vì vậy, đưa tay vén chăn lên. . . . . . Còn chưa có vén lên, lại bị khuôn mặt đẹp trai lúc ngủ của anh ta làm cho rung động.
Dưới ánh trăng lờ mờ, có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt tinh xảo của người kia, lông mi dài thật dày cong lên, vài sợi tóc theo tư thế nằm nghiêng buông xuống dưới, khóe môi thật mỏng hơi vểnh lên, xem ra đôi môi kia rất hấp dẫn, giống như cảm xúc tươi mát, trơn bóng . . . . . .
Ách. . . . . . Được rồi, cô thừa nhận, cô không nên vào lúc này mơ ước sắc đẹp của anh ta, lại cứ cố tình giống như bị đầu độc, nhìn anh ta chằm chằm. . . . . .
Lắc đầu, để cho mình tỉnh táo lại, lần này quyết định trói anh ta lại.
Mới vừa ra tay, chợt bị người bắt được cổ tay.
Lâm Nhược Kỳ cả kinh, giương mắt vừa nhìn, thì ra là anh ta đã tỉnh!
Anh đang mở hai mắt thật to nhìn cô !
Phản xạ có điều kiện, nghĩ muốn thu tay lại, lại bị anh chợt lôi kéo, liền ngã xuống trên giường, đáng giận hơn, cô còn chưa kịp phản ứng, thân thể cao ráo của người này liền lật mình, đè chặt cô dưới thân.
Lồng ngực cường tráng của anh ta, chống đỡ bộ ngực của cô, chân dài càng thêm dùng sức gắt gao đè bắp đùi cô. Cho dù cách một lớp vải, cảm giác nóng ran đè ép, làm cho cô khẩn trương, miệng đắng lưỡi khô!
Xấu hổ ngẩng đầu, chống lại đôi con ngươi xinh đẹp thâm thúy, phát hiện ánh sáng lấp lánh từ trong đáy mắt của anh, di chuyển, rơi xuống vô số ánh sáng rực rỡ. . . . . .
Cô thề, người đàn ông này nhất định đã sớm tỉnh! (nói nhảm, người ta đang chờ cô đấy)
Kế hoạch triệt để bị xáo trộn, cô đã không thể phản ứng bình thường được, hiện tại khổ nhất não chính là bị anh ta ép tới thở không được, bật thốt lên: ". . . . . . anh ………. anh đứng lên cho tôi! Nặng quá!"
"Vậy cô phải đồng ý với tôi trước, không được làm loạn". Anh cười nhẹ, giọng nói tà mị.
Không chỉ như thế, môi thật mỏng, ác liệt xẹt qua mặt của Lâm Nhược Kỳ . . . . .
Lâm Nhược Kỳ cả kinh, quay mặt qua chỗ khác, hoàn hảo bây giờ là đêm khuya, không nhìn thấy mặt cô hồng lên . . . . . .
"Lưu manh! anh không cần làm loạn, có được hay không? !"
Lưu manh? Đầu tiên là Gà 16, hiện tại lại thay đổi gọi anh là lưu manh? ! Cô gái nhỏ này, rốt cuộc sẽ cho anh bao nhiêu ngạc nhiên. . . . . .
Anh cúi đầu nhìn cô, chợt cười rộ lên, tiếng cười trong sáng thuần khiết.
Nụ cười này của anh, thật ra để cho cô cảm thấy ngực nhẹ nhõm không ít, vì vậy từng ngụm, từng ngụm hít thở đến mấy lần.
Đang muốn cố đứng dậy, đoạt lại quyền chủ động, thế nhưng anh lại mở miệng: "Nói đi, cô tới nơi này là muốn làm gì?"
Lâm Nhược Kỳ lúng túng, ngạc nhiên nhìn anh: "Làm sao anh biết tôi muốn đến làm gì?"
Vẻ mặt Cơ Liệt Thần đầy vạch đen, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn cô một chút, nhìn lại ngoài cửa sổ tối đen như mực. Ánh mắt kia đúng là nói: hơn nửa đêm cô chạy tới phòng bệnh của anh, chẳng lẽ là tới la cà tán dóc hay sao?
Lâm Nhược Kỳ xấu hổ, rụt cổ một cái.
Người đàn ông đè ở trên người cô, ưu nhã quay mặt sang, lấy một cái tay chống đỡ đỉnh đầu, dáng vẻ miễn cưỡng, hỏi một đằng, trả lời một nẻo: "Có phải vì ống kim chích nhầm, bị người tố cáo, đưa đến thành tích thực tập không đủ điểm, lại lo lắng không tốt nghiệp, không lấy được bằng tốt nghiệp, cho nên muốn tới uy hiếp tôi, đúng không? Hả?"
Mắt hạnh của cô lườm một cái, không thể tin, nhìn anh ta. Làm sao anh biết hết? Chẳng lẽ. . . . . .
Trong óc nhanh chóng bắt đầu YY, Tiểu Ngôn bị một tên con trai bắt được, sau khi bị đánh đập tra tấn, đẫm máu, Tiểu Ngôn chịu đựng hành hạ không được, cho nên phản bội cô, cũng tiết lộ kế hoạch của cô. . . . . .
Nghĩ đến tình cảnh nghiêm trọng này, cả người Lâm Nhược Kỳ rùng mình một cái.
Cô nhìn khuôn mặt tươi cười cần ăn đòn trước mắt này, hận không thể đem anh ta xé nát bấy! Tiếp theo một cái chớp mắt, chỉ là cười ngọt ngào, quyến rũ, mắt nheo lại một cái. Mặc dù đang trong đêm tối, anh ta vô cùng có khả năng không thấy rõ nét mặt của cô. . . . . .
Nhưng tuyệt đối không thể để cho người này chiếm quyền chủ động, cô tới nơi này đàm phán với anh ta!
Vì vậy, thuận thế ôm cổ của anh, cong chân, dùng sức, mạnh mẽ đè lại.
Chống lại cặp mắt kinh ngạc của anh, cô giống như nữ vương, dạng chân ngồi lên ngang thắt lưng anh, cúi đầu, cắn răng, lấy sợi dây ra, "Đừng động, nằm thẳng cho tôi!"
Quả nhiên thấy anh không động, cô tiếp tục nói "Không sai, bản tiểu thư chính là đến uy hiếp anh, vậy thì thế nào? !"
Rõ ràng Cơ Liệt Thần ngẩn ra, mặt mày hớn hở cố nén tức giận, cô gái nhỏ thật quá đáng yêu, chơi rất vui.
Vẻ tươi trẻ, cặp mắt càng làm cho người mê loạn.
Hơn nữa, tư thế chết người này. . . . . .
Cô gái nhỏ này nhất định này không biết, đối với người đàn ông mà nói, đúng là có bao nhiêu hấp dẫn! Ách. . . . . . Được rồi, hiện tại anh đóng vai một người mắc bị bệnh hiểm nghèo, nhất định phải kiềm chế, cố gắng kiềm chế bản thân mình. . . . . .
Thật vất vả đè xuống ngọn lửa hừng hực trong lòng, Cơ Liệt Thần nhẹ nhàng nói, "Nếu cô muốn thay đổi thành tích thực tập, thật ra, tôi có một cách".
"Thật? Cách gì?" Lâm Nhược Kỳ ngớ ngẩn.
Cơ Liệt Thần ngoắc ngoắc môi, chậm rãi nói ra: "Theo tôi về nhà. . . . . ."
Trong nháy mắt, bên trong phòng bệnh chợt yên tĩnh.
Trong lòng của Lâm Nhược Kỳ chợt cứng lại. Người này. . . . . . Anh ta không có bệnh chứ? Theo anh ta về nhà? Làm cái gì?
Khẽ vuốt cằm, Cơ Liệt Thần nhìn vẻ mặt nghi ngờ của cô, "Theo tôi về nhà, làm hộ lý riêng cho tôi"
Cô làm như vậy, cũng là bất đắc dĩ.
Lâm Nhược Kỳ đeo túi xách, thở hổn hển từ tầng dưới bò đến lầu 11, ở nơi trước cửa nghỉ ngơi một chút. Vì tránh những người đó, cô cố ý không đi thang máy, không ngờ bò tầng lầu 11, đã quá lao lực thế này! Mẹ kiếp! Mệt chết tôi. . . . . .
Cô nào biết, tầng đại sảnh cao ốc này cũng cao bằng 6 tầng lầu của cao ốc bình thường, nói một cách khác, tầng lầu 11 nơi này, trên thực tế tương đương với tầng lầu 17 của cao ốc bình thường. . . . . .
Nghỉ ngơi đủ rồi, rốt cuộc đã đi đến phòng bệnh săn sóc đặc biệt. Nhìn bốn phía xem xét, rất tốt, không có một người nào. (bị người khác dọn dẹp toàn bộ)
Nhẹ nhàng đẩy cửa, đưa cái đầu vào trong dò xét trước. Tốt vô cùng, cái ông chú đó cũng không ở đây. (Heber muốn ở lại, bị người khác một cước đạp đi)
Mượn ánh sáng yếu ớt, Lâm Nhược Kỳ nhìn về phía giường bệnh. . . . . . Vô cùng tốt, người kia đang ngủ ngon.
Vì vậy, rón rén đi tới bên giường, đặt túi đeo lưng xuống, rón rén mở nó ra, sau đó lục lọi ở trong túi một phen.
Rốt cuộc sờ tới thứ cô muốn tìm, dừng một chút, trên mặt nở nụ cười quỷ dị, như tên trộm, từ trong bao lấy ra một bó sợi dây và một cái khăn lau!
Kế hoạch của Lâm Nhược Kỳ là: thừa dịp anh ta ngủ, cầm sợi dây trói anh ta lại . . . . . . cứu tỉnh anh ta. . . . . . thừa dịp anh ta giật mình tỉnh giấc, sau khi phát hiện mình bị trói, sắp kêu to, cầm khăn lau bịt miệng của anh ta lại. . . . . . bắt đầu nói điều kiện với anh ta, để cho anh ta hủy bỏ tố cáo, cũng nói với bệnh viện sửa đổi thành tích thực tập của cô . . . . . . Nếu đồng ý, ký hiệp ước thả anh ta; nếu kháng cự, sẽ uy hiếp muốn cởi quần áo của anh ta, chụp ảnh nude, hình khiêu dâm, vân vân, nếu uy hiếp không có tác dụng, sẽ trực tiếp đánh cho anh ta ngất đi. . . . . .
Hoàn hảo, rất hoàn hảo hết sức hoàn hảo!
Vì vậy, đưa tay vén chăn lên. . . . . . Còn chưa có vén lên, lại bị khuôn mặt đẹp trai lúc ngủ của anh ta làm cho rung động.
Dưới ánh trăng lờ mờ, có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt tinh xảo của người kia, lông mi dài thật dày cong lên, vài sợi tóc theo tư thế nằm nghiêng buông xuống dưới, khóe môi thật mỏng hơi vểnh lên, xem ra đôi môi kia rất hấp dẫn, giống như cảm xúc tươi mát, trơn bóng . . . . . .
Ách. . . . . . Được rồi, cô thừa nhận, cô không nên vào lúc này mơ ước sắc đẹp của anh ta, lại cứ cố tình giống như bị đầu độc, nhìn anh ta chằm chằm. . . . . .
Lắc đầu, để cho mình tỉnh táo lại, lần này quyết định trói anh ta lại.
Mới vừa ra tay, chợt bị người bắt được cổ tay.
Lâm Nhược Kỳ cả kinh, giương mắt vừa nhìn, thì ra là anh ta đã tỉnh!
Anh đang mở hai mắt thật to nhìn cô !
Phản xạ có điều kiện, nghĩ muốn thu tay lại, lại bị anh chợt lôi kéo, liền ngã xuống trên giường, đáng giận hơn, cô còn chưa kịp phản ứng, thân thể cao ráo của người này liền lật mình, đè chặt cô dưới thân.
Lồng ngực cường tráng của anh ta, chống đỡ bộ ngực của cô, chân dài càng thêm dùng sức gắt gao đè bắp đùi cô. Cho dù cách một lớp vải, cảm giác nóng ran đè ép, làm cho cô khẩn trương, miệng đắng lưỡi khô!
Xấu hổ ngẩng đầu, chống lại đôi con ngươi xinh đẹp thâm thúy, phát hiện ánh sáng lấp lánh từ trong đáy mắt của anh, di chuyển, rơi xuống vô số ánh sáng rực rỡ. . . . . .
Cô thề, người đàn ông này nhất định đã sớm tỉnh! (nói nhảm, người ta đang chờ cô đấy)
Kế hoạch triệt để bị xáo trộn, cô đã không thể phản ứng bình thường được, hiện tại khổ nhất não chính là bị anh ta ép tới thở không được, bật thốt lên: ". . . . . . anh ………. anh đứng lên cho tôi! Nặng quá!"
"Vậy cô phải đồng ý với tôi trước, không được làm loạn". Anh cười nhẹ, giọng nói tà mị.
Không chỉ như thế, môi thật mỏng, ác liệt xẹt qua mặt của Lâm Nhược Kỳ . . . . .
Lâm Nhược Kỳ cả kinh, quay mặt qua chỗ khác, hoàn hảo bây giờ là đêm khuya, không nhìn thấy mặt cô hồng lên . . . . . .
"Lưu manh! anh không cần làm loạn, có được hay không? !"
Lưu manh? Đầu tiên là Gà 16, hiện tại lại thay đổi gọi anh là lưu manh? ! Cô gái nhỏ này, rốt cuộc sẽ cho anh bao nhiêu ngạc nhiên. . . . . .
Anh cúi đầu nhìn cô, chợt cười rộ lên, tiếng cười trong sáng thuần khiết.
Nụ cười này của anh, thật ra để cho cô cảm thấy ngực nhẹ nhõm không ít, vì vậy từng ngụm, từng ngụm hít thở đến mấy lần.
Đang muốn cố đứng dậy, đoạt lại quyền chủ động, thế nhưng anh lại mở miệng: "Nói đi, cô tới nơi này là muốn làm gì?"
Lâm Nhược Kỳ lúng túng, ngạc nhiên nhìn anh: "Làm sao anh biết tôi muốn đến làm gì?"
Vẻ mặt Cơ Liệt Thần đầy vạch đen, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn cô một chút, nhìn lại ngoài cửa sổ tối đen như mực. Ánh mắt kia đúng là nói: hơn nửa đêm cô chạy tới phòng bệnh của anh, chẳng lẽ là tới la cà tán dóc hay sao?
Lâm Nhược Kỳ xấu hổ, rụt cổ một cái.
Người đàn ông đè ở trên người cô, ưu nhã quay mặt sang, lấy một cái tay chống đỡ đỉnh đầu, dáng vẻ miễn cưỡng, hỏi một đằng, trả lời một nẻo: "Có phải vì ống kim chích nhầm, bị người tố cáo, đưa đến thành tích thực tập không đủ điểm, lại lo lắng không tốt nghiệp, không lấy được bằng tốt nghiệp, cho nên muốn tới uy hiếp tôi, đúng không? Hả?"
Mắt hạnh của cô lườm một cái, không thể tin, nhìn anh ta. Làm sao anh biết hết? Chẳng lẽ. . . . . .
Trong óc nhanh chóng bắt đầu YY, Tiểu Ngôn bị một tên con trai bắt được, sau khi bị đánh đập tra tấn, đẫm máu, Tiểu Ngôn chịu đựng hành hạ không được, cho nên phản bội cô, cũng tiết lộ kế hoạch của cô. . . . . .
Nghĩ đến tình cảnh nghiêm trọng này, cả người Lâm Nhược Kỳ rùng mình một cái.
Cô nhìn khuôn mặt tươi cười cần ăn đòn trước mắt này, hận không thể đem anh ta xé nát bấy! Tiếp theo một cái chớp mắt, chỉ là cười ngọt ngào, quyến rũ, mắt nheo lại một cái. Mặc dù đang trong đêm tối, anh ta vô cùng có khả năng không thấy rõ nét mặt của cô. . . . . .
Nhưng tuyệt đối không thể để cho người này chiếm quyền chủ động, cô tới nơi này đàm phán với anh ta!
Vì vậy, thuận thế ôm cổ của anh, cong chân, dùng sức, mạnh mẽ đè lại.
Chống lại cặp mắt kinh ngạc của anh, cô giống như nữ vương, dạng chân ngồi lên ngang thắt lưng anh, cúi đầu, cắn răng, lấy sợi dây ra, "Đừng động, nằm thẳng cho tôi!"
Quả nhiên thấy anh không động, cô tiếp tục nói "Không sai, bản tiểu thư chính là đến uy hiếp anh, vậy thì thế nào? !"
Rõ ràng Cơ Liệt Thần ngẩn ra, mặt mày hớn hở cố nén tức giận, cô gái nhỏ thật quá đáng yêu, chơi rất vui.
Vẻ tươi trẻ, cặp mắt càng làm cho người mê loạn.
Hơn nữa, tư thế chết người này. . . . . .
Cô gái nhỏ này nhất định này không biết, đối với người đàn ông mà nói, đúng là có bao nhiêu hấp dẫn! Ách. . . . . . Được rồi, hiện tại anh đóng vai một người mắc bị bệnh hiểm nghèo, nhất định phải kiềm chế, cố gắng kiềm chế bản thân mình. . . . . .
Thật vất vả đè xuống ngọn lửa hừng hực trong lòng, Cơ Liệt Thần nhẹ nhàng nói, "Nếu cô muốn thay đổi thành tích thực tập, thật ra, tôi có một cách".
"Thật? Cách gì?" Lâm Nhược Kỳ ngớ ngẩn.
Cơ Liệt Thần ngoắc ngoắc môi, chậm rãi nói ra: "Theo tôi về nhà. . . . . ."
Trong nháy mắt, bên trong phòng bệnh chợt yên tĩnh.
Trong lòng của Lâm Nhược Kỳ chợt cứng lại. Người này. . . . . . Anh ta không có bệnh chứ? Theo anh ta về nhà? Làm cái gì?
Khẽ vuốt cằm, Cơ Liệt Thần nhìn vẻ mặt nghi ngờ của cô, "Theo tôi về nhà, làm hộ lý riêng cho tôi"
/113
|