Cô chỉ là bạn trên giường của anh, là công cụ sau khi dùng xong vứt bỏ không chút nào thương tiếc. Lại không nghĩ rằng, cô và chị của cô giống nhau, đi theo anh ba tháng, còn không nhìn rõ thân phận bạn trên giường của mình, chợt bắt đầu đưa ra yêu cầu với anh.
Thấy tâm trạng anh không tốt, Văn Sương cúi đầu, đôi tay khẽ phát run, hai cánh môi mỏng mím chặt.
Đột nhiên, cô nghiêm túc nói, "Được, không nói đến chị, nói đến chúng ta. Phong, em mang thai!"
Lãnh Như Phong dừng lại động tác, ngưng mắt liếc nhìn Văn Sương, giọng nói lạnh nhạt, "À, thật đúng là chị em sinh đôi, cũng dùng cách của chị cô. Vậy phải làm sao đây, nếu không muốn bị tôi phạt thì tự mình xử lý bỏ đi, tôi sẽ chuyển vào tài khoản của cô một triệu."
Dứt lời, đã xoay người đi vào bên trong phòng tắm. Chỉ là nửa giờ ngắn ngủn, trên giường kích tình mãnh liệt, anh đã khôi phục máu lạnh vô tình. . . . . .
Trong chớp mắt, trái tim của cô gái đông lạnh thành khối.
Quả nhiên, cô và chị, trừ đoạt lấy vị trí "Bạn trên giường", đối với anh mà nói không có bất kỳ ý nghĩa nào.
Khi cửa phòng tắm bị anh khép lại trong nháy mắt Văn Sương lệ rơi đầy mặt, thật lâu, nước mắt khô cạn, cô mất hồn ngồi xỗm ở trên giường thẫn thờ. . . . . .
Sau này, Văn Sương mới hiểu được: Lãnh Như Phong cũng không phải vô tình, chỉ là tình của anh không chịu bố thí chút nào cho hai chị em họ Văn các cô mà toàn bộ đã cho cô gái tên "Lâm Nhược Kỳ"!
Đầu thu là một mùa tình yêu thật tốt, màu vàng thời gian làm cho tâm trạng người ta cũng vô cùng tươi đẹp, mặc dù trời thỉnh thoảng có mưa nhưng những giọt mưa tí tách, giống như nốt nhạc nhún nhảy nhẹ nhàng, âm điệu kéo dài triền miên giống như lời thì thầm êm tai, mưa thu liên miên tình ý, mưa bụi lượn lờ mờ ảo.
Lâm Nhược Kỳ tỉnh lại, trước tiên nghe tiếng mưa ngoài cửa sổ, âm thanh kia thật vui vẻ, cô chưa bao giờ cảm thấy tiếng mưa lại dễ nghe như vậy.
Mở hai mắt nhập nhèm, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía rèm cửa bay múa trong làn gió nhẹ buổi sáng. . . . . .
Trong lúc bất chợt, ý thức cô ngưng lại, cảm thấy mình bị giam cầm chặt chẽ trong một lồng ngực ấm áp.
Một cánh tay mạnh khỏe, vòng bên eo của cô. Một bắp đùi thon dài với đường cong lưu loát, đè ở trên hai chân của cô. Người đàn ông từ phía sau vòng tay ôm lấy cô, giam cầm tư thế ngủ của cô.
Tư thế thật ấm áp, cũng rất. . . . . . Mê người!
Lâm Nhược Kỳ nghiêng đầu nhìn về phía khuôn mặt đẹp trai của Cơ Liệt Thần trong lúc ngủ.
Tất cả ký ức ối qua trong nháy mắt hiện lên ở trong đầu cô, trên gương mặt không nhịn được ửng đỏ.
Cẩn thận quan sát anh, phát hiện lúc anh ngủ gương mặt đẹp trai lạnh lùng thường ngày có vẻ mềm mại đi rất nhiều. Sống mũi thẳng tắp, ôm sát gương mặt rất tinh tế, môi mỏng khêu gợi, còn có. . . . . .
Chợt, giật mình!
Thì ra, cánh tay của anh khẽ cong rất tự nhiên đặt dưới nách của cô, bàn tay ấm áp bao trùm ở trước ngực của cô!
Lâm Nhược Kỳ hơi đỏ mặt, cẩn thận muốn đem cái tay từ trước ngực lấy ra. Vậy mà không có kết quả, ngược lại phát hiện sức lực trong tay anh nắm thật chặt, càng vòng thân thể của cô, để cho cô và anh dán vào nhau càng chặt hơn.
Trong nháy mắt, cô hiểu rõ, người đàn ông ác ma sau lưng đã sớm tỉnh ngủ. Người này mới sáng sớm tinh trùng đã lên não rồi, động một chút là dán vào trên người cô, ngay cả mới tỉnh lại cũng làm cho cây gậy của anh bị khuấy đảo . . . . . .
Cô quay đầu lại tức giận trừng anh.
Anh khẽ cười một tiếng, hôn lên trán cô, "Bà xã, chào buổi sáng. . . . . . Thân thể như thế nào? Còn đau không?"
Giọng nói của anh lười biếng từ tính, âm cuối kéo thật dài giống như rượu cam nguyên chất cất giấu nhiều năm làm say lòng người. Hai tròng mắt xinh đẹp híp lại, tràn đầy dịu dàng trìu mến, con ngươi đen khẽ cong như đáy đầm làm mê hoặc lòng người, tà mị quyến rũ.
Thật là con mẹ nó, nghịch thiên a! Vừa sáng sớm, đây không phải là trắng trợn phát xuân sao? ! Điều quan trọng là anh phát xuân cũng đẹp mắt như vậy. . . . . .
Cô vội vàng cúi đầu không nhìn anh, hai má ửng đỏ.
Hỏi một đằng, trả lời một nẻo, "Anh...anh. . . . . . Đã tỉnh rồi hả ?" Rất dễ nhận thấy, đây là câu nói nhảm. Đơn giản là cô che giấu thẹn thùng của mình.
Mặt của hai người kề sát vào nhau gần đủ để cảm nhận được rõ ràng hơi thở của nhau. Anh không nói gì mà dùng bàn tay nắm cái ót của cô, hôn cô.
Tuy anh vừa mới tỉnh, vẫn còn lười biếng buồn ngủ, loại lười biếng này vừa vặn lộ ra hấp dẫn không thể chống đỡ. . . . . .
Người đàn ông yêu nghiệt a, quả thực là rất yêu nghiệt!
Lâm Nhược Kỳ không có sức chống đỡ, chỉ có thể đắm chìm trong nụ hôn buổi sáng của anh, ở trong nụ hôn quyến rũ làm cho người ta mất đi ý thức, anh đã điều chỉnh tư thế thật tốt.
Anh trên, cô dưới!
Thật vất vả hít một hớp không khí trong lành, nghĩ đến hoạt động kịch liệt, lúc này mới ý thức được tư thế này làm cho cô vô cùng lúng túng, ngượng ngùng!
"Gà, Gà 16! Anh. . . . . . xuống cho em!" Cong đầu gối đẩy bụng của anh.
Tròng mắt đen của anh híp lại, ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của cô bởi vì thẹn quá thành giận.
Trêu chọc nói, "Bà xã, phải gọi anh là ông xã, hoặc gọi anh là Thần, tại sao lại kêu loạn?"
Anh cười tà, rồi lại dịu dàng thắm thiết.
Lâm Nhược Kỳ, ". . . . . ."
Đột nhiên, nhớ tới một chuyện quan trọng, ngượng ngùng nói: "Thân thể anh không tốt, giáo sư Mạnh đã nói, một tuần lễ nhiều lắm là một lần. . . . . ."
Cơ Liệt Thần sững sờ.
Thảm rồi, tại sao anh lại quên mình là người bệnh hiểm nghèo "Ung thư tinh hoàn"? !
Cũng được, dù sao cũng không gấp, huống chi tối hôm qua là lần đầu tiên của cô, sợ rằng thân thể không chịu nổi, vẫn là từ từ cùng cô cọ sát thôi. . . . . .
Lưu luyến không nỡ buông cô ra, anh thở dài, "Thật muốn ôm em cả đời cũng không ngồi dậy . . . . . ."
". . . . . ." Anh trắng trợn thổ lộ, Lâm Nhược Kỳ mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt.
Lật người muốn ngồi dậy, lại phát hiện eo chân mỏi nhừ khó nhịn, cả người như bị cối xay nặng nề nghiền ép muốn rời ra từng mảnh.
Quay đầu lại nhìn một chút người làm chuyện xấu ở trên giường, phát hiện tinh thần anh rạng rỡ.
Anh ngưng mắt nhìn cô, cười vô cùng hứng thú, giống như con sư tử vận sức chờ phát động, chăm chú nhìn con mồi xinh đẹp Lâm Nhược Kỳ, bụng đầy ý định phải làm sao hưởng dụng thức ăn ngon trước mắt mới có thể thỏa mãn thú tính của mình. . . . . .
Thân thể người đàn ông này cho dù nhìn thế nào cô cũng thấy không giống là người có bệnh hiểm nghèo! Thể lực khôi phục rất tốt còn chưa nói, ngay cả tinh thần sung sức cũng ồn ào náo động thì biết anh khỏe mạnh cường tráng dường nào!
Thấy cô nhìn mình cằm chằm, bất chợt anh thốt ra một câu, "Còn có thể xuống giường được sao?"
Tức giận, tiện tay ném anh một cái gối thêu hoa!
Cắn răng nghiến lợi một phen, Lâm Nhược Kỳ cũng chỉ giương mắt nhìn, lựa chọn giữ vững một khoảng cách với tên ác ma ăn thịt này.
Anh nhướng nhướng lông mày xinh đẹp, cười nói, "Bà xã, nếu em không muốn bị bọn Heber cười thì nhanh chóng rời giường đi" Hơi ngừng lại, cười tà ". . . . . . Bằng không, bọn họ sẽ cho rằng thể lực em không chống đỡ nổi. Hơn nữa, giằng co cả một buổi tối, bụng của em không sao?"
"Gà 16!" Lâm Nhược Kỳ lại đem một cái gối thêu hoa ném tới.
Lúc này quyết định mau sớm tìm thời gian dẫn anh đi thăm giáo sư Mạnh, gần đây người này càng lúc càng lưu manh, chỉ sợ bệnh tái phát. . . . . .
Làm chuyện yêu, đúng là có thể sung sướng cả người, tình cảm hai người tiến một bước thăng hoa nhưng sẽ tiêu hao rất nhiều thể lực. Hiện tại Lâm Nhược Kỳ có chút lười biếng cũng không muốn bò dậy nhưng bụng đã đói cồn cào.
Ngẩng đầu nhìn đồng hồ báo thức treo trên tường, hỏng bét, đã chín giờ! Vội vàng bò dậy.
Cùng lúc đó, phòng khách lầu dưới.
Tang Tuyết Phù đang chán gần chết, hai chân tréo nguẩy, ngồi ở trên sofa phòng khách, nhỏ giọng trò chuyện cùng Heber.
"Heber, ông mới vừa nói đều là thật. . . . . . Oh, ông trời ơi, thật sự được rồi? Thật tốt quá!" Cô vỗ tay, đột nhiên vui mừng kêu to.
Trên trán Heber lau mồ hôi lạnh, "Biểu. . . . . . Biểu tiểu thư, cô nhỏ tiếng một chút, đừng để cho cậu chủ và mợ chủ nhỏ nghe. . . . . ."
Vừa nghe cô vẫn muốn làm kỳ đà cản mũi, Cơ Liệt Thần mắt phượng lạnh lẽo, cũng không nói gì, trực tiếp nói với Heber, "Heber, một chút nữa ông chuẩn bị đồ xong, lúc đưa qua cho dì, thuận tiện đề cập với dì một câu, nói tôi đã chọn cho Tuyết Phù một đối tượng kết hôn thật tốt, nếu dì cảm thấy được, tôi sẽ để cho người ta đến chỗ của dì thăm hỏi, để cho dì xem qua một chút. . . . . ."
"Dừng lại!" Lần này, Tang Tuyết Phù lập tức nhảy dựng lên, "Em phải đi làm ngay, Heber, ông phái người đưa tôi xuống."
Vụt vụt vụt, bước chân nhẹ nhàng, động tác lưu loát, lập tức không thấy bóng dáng.
Cũng chưa được hai phút, Tang Tuyết Phù lại lộn trở về, "A, em suýt chút nữa quên chuyện chính, Nhược Kỳ, tôi mua tặng chị quà cưới, để ở trên ghế sa lon, chị tự mở ra xem đi."
Dứt lời, bỏ trốn mất dạng. Người này a, thật là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, coi như bạn rất mạnh đi nữa cũng có nhược điểm của mình. Tang Tuyết Phù sợ kết hôn.
Lâm Nhược Kỳ tò mò đi tới ghế sa lon phòng khách, quả nhiên hộp quà tặng nằm phía trên kia, mở ra vừa nhìn trên gương mặt lập tức ửng đỏ.
Trời ạ, mắc cỡ chết người, tại sao lại là đồ lót? ! Biểu tiểu thư này cũng không biết đưa cái khác sao?
Chỉ là, lần này đưa đồ lót cực kỳ xinh đẹp, tuyệt đối là STYLE của cô.
Cơ Liệt Thần đi theo ở sau lưng cô, xa xa nhìn vật trong tay cô.
Đó là một bộ đồ lót, màu hồng trong truyện cổ tích, màu sắc ấm áp, vải mềm mại, chỉ liếc mắt cũng biết kiểu dáng này rất hợp với cô. Hình dáng xinh xắn, đầy một nắm tay, cộng thêm màu sắc nhẹ nhàng, mềm mại, rất đẹp, cũng rất hấp dẫn.
Trái cổ không nhịn được hơi chạy ngược lên, thân thể có chút nóng.
Không cách nào nhịn được nghĩ đến hình ảnh kịch liệt tối hôm qua, gò má của cô mềm mại như cánh hoa, đôi mắt đẹp ngập nước ngắm nhìn, lộ ra da thịt mềm mại, sau khi bị anh hung hăng yêu thương trở nên đẹp đẽ. . . . . .
Nghĩ đến đây, Cơ Liệt Thần lập tức xoay người trở về chỗ ngồi, cố gắng giữ bình tĩnh tinh thần, che giấu cả người nóng ran.
Dĩ nhiên Lâm Nhược Kỳ không biết chuyện này, thu dọn xong mấy thứ kia quay đầu lại nhìn Cơ Liệt Thần. Phát hiện anh đang kiêu ngạo hai chân tréo nguẩy, ngồi yên ở đầu bàn ăn dài, dáng vẻ như người chiến thắng đang xem báo, bảnh bao chết người.
Lâm Nhược Kỳ nhíu nhíu mày, hỏi, "Anh không ăn điểm tâm sao? Không phải nói một chút đi Dân Chánh Cục sao?"
Nghe vậy, Cơ Liệt Thần ngẩng đầu, mặt vô hại mỉm cười, "Được, anh cùng ăn với em."
Anh chỉ muốn thử cô một chút, xem cô có quen mỗi buổi sáng cùng mình ăn điểm tâm hay không, đây cũng là bước đầu tiên làm vợ chồng.
Dứt lời, bên trong phòng khách mơ hồ có tiếng cười truyền đến, Lâm Nhược Kỳ giương mắt, lúc này mới phát hiện bốn phía cửa, dường như đám người giúp việc đang che miệng cười trộm.
Lâm Nhược Kỳ giương mắt, đỏ mặt. Sau đó, trơ mắt nhìn động tác khó hiểu của Cơ Liệt Thần.
Chỉ thấy anh vẫy tay, lập tức có người mang cái ghế đặt ở bên cạnh Lâm Nhược Kỳ, mà anh đứng lên đi tới bên cạnh cô, ngồi xuống.
"Anh qua đây làm gì?" Cô ngạc nhiên, bình thường không phải anh đều ngồi đối mặt ăn sao?
"Đương nhiên là cùng bà xã ăn cơm rồi." Anh cao giọng, vô cùng bảnh bao cười nói, "Ngày mai anh sẽ cho người đổi lại bàn ăn hình tròn kiểu Trung Quốc, cái bàn này dài và hẹp quá, anh ăn cơm cũng không nhìn thấy mặt bà xã mình."
". . . . . ." Lâm Nhược Kỳ đen mặt.
Chỉ chốc lát sau, đầu bếp trưởng bưng tới bữa ăn sáng mới vừa ra lò.
Cô cúi đầu vừa nhìn, toát mồ hôi.
"Cháo yến mạch bột đậu nành, táo đỏ, sữa tươi, canh trứng gà, rau salad. . . . . . Xin hỏi Cậu chủ Cơ, sữa đậu nành, bánh tiêu của em đâu?"
Cơ Liệt Thần giương mắt, dùng ánh mắt ý bảo đầu bếp trưởng, đầu bếp trưởng lập tức trả lời, "Báo cáo mợ chủ nhỏ, cậu chủ căn dặn từ hôm nay trở đi, đổi bữa ăn dinh dưỡng cho mợ, mỗi ngày ba bữa cơm, một ngày đổi một lần. Sữa đậu nành cũng tốt, nhưng mợ thích ăn bánh tiêu và gia vị cay cũng không có dinh dưỡng, hơn nữa không có lợi cho người mang thai, cho nên bị bỏ rồi. . . . . ."
"Ông nói cái gì? Mang thai. . . . . ." Lâm Nhược Kỳ há hốc mồm cứng lưỡi. Nhạy bén quay đầu lại, kêu lên, "Cơ Liệt Thần, anh muốn làm gì? !"
Cô còn chưa đầy 20 tuổi, anh muốn cô mang thai sao?
"A, đương nhiên là muốn chữa trị thân thể của em cho tốt. Bà xã, thân thể của em quá yếu." Cơ Liệt Thần nhẹ nhàng nói, cầm cái muỗng vẻ mặt vẫn thản nhiên, ưu nhã, hoàn toàn không vì Lâm Nhược Kỳ cao giọng kêu gào mà thay đổi.
Cuối cùng, vỗ vỗ mu bàn tay cô, chớp mắt an ủi, "Đừng căng thẳng, chỉ là trị liệu thân thể, chuyện mang thai, anh không vội."
". . . . . ." Liếc anh một cái, có quỷ mới tin!
Cực kỳ không tình nguyện chọn lựa mấy thứ ăn, tức giận nói, "Em ăn xong rồi."
"Vậy cũng tốt, chúng ta lên đường."
Ông xã và bà xã phải như hình với bóng! Anh kiên quyết thi hành đến cùng.
Sau buổi điểm tâm, mưa tạnh mây bay.
Trong lòng Lâm Nhược Kỳ tràn đầy thấp thỏm ngồi vào trong ghế xe Rolls-Royce phiên bản dài của Cơ Liệt Thần, vừa ngồi xuống, liền bị anh vững vàng bắt được tay.
Người này cũng không nói chuyện, ngón trỏ vô tình hay cố ý ở trong lòng bàn tay cô vẽ vòng tròn.
Lâm Nhược Kỳ cứng đờ quay đầu lại, hỏi, "Làm gì?"
Anh nghiêng đầu, mỉm cười hỏi, "Bà xã, có căng thẳng không?"
". . . . . ." Cô im lặng gật đầu một cái.
Anh giơ tay, thân mật ở trên mặt cô nhẹ nhàng véo véo, an ủi, "Chỉ mấy phút thôi, sẽ tốt ngay."
Cô khẽ mỉm cười, cúi đầu vừa đúng nhìn thấy mười ngón tay của hai người đan nhau, chiếc nhẫn vừa đúng nằm sát chung một chỗ, thỉnh thoảng chiếu ra ánh sáng trong suốt. Nhìn thấy cô cười, anh nắm tay của cô, nâng lên, cúi đầu ở trên mặt nhẫn hai người hôn một cái, sau đó nắm đặt lên ngực của mình.
Bị anh làm nóng trên mu bàn tay, cô có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim đập của anh.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch. . . . . .
Tự dưng, tim cô cũng giống như vậy, bỗng tê dại. . . . . .
Người đàn ông này sẽ trở thành chồng của cô. . . . . .
Sau này, anh sẽ cùng cô cùng nhau sớt chia khó khăn hoạn nạn, bầu bạn kính trọng nhau. Chưa từng có một khoảnh khắc nào có cảm giác rõ ràng như hiện tại: sau này, anh vừa là người yêu của cô cũng là người nhà của cô. . . . . .
Đã bao lâu không có khát vọng đối với gia đình? Lâm Nhược Kỳ nghẹo đầu suy nghĩ một chút, đã không nhớ rõ.
Sau khi hi vọng hơn mười năm đã tiêu tan, đổi lấy chỉ là tuyệt vọng mà biện pháp duy nhất vượt qua tuyệt vọng chính là cố gắng để cho mình thích ứng với cuộc sống hiện tại. Dù sao thực tế vẫn là thực tế, cô cần dũng cảm sống tiếp mà không phải hi vọng.
Lâm Nhược Kỳ nghĩ lại, kí ức lúc bốn tuổi trống rỗng, tại sao lại như vậy? Nghe nói là vì một chuyện ngoài ý muốn, quá trình cặn kẽ Lâm Nhược Kỳ cũng không muốn hiểu rõ quá nhiều.
Có một số việc biết quá nhiều thất vọng sẽ càng lớn. . . . . .
Cô thật sự ý thức được không có người thân là không giống người khác, có lẽ là vào năm nhất tiểu học. Một lần ở trường học tổ chức ngày quốc tế thiếu nhi thì giáo viên tổ chức một hoạt động thi đấu thể thao thú vị để con trẻ và cha mẹ cùng nhau tham gia.
Lúc ấy, tất cả người bạn nhỏ cũng tham gia, hoặc là cùng cha đá banh, hoặc là cùng mẹ nhảy dây, mà cô vì không có cha mẹ, không có cách nào tham gia đại hội thể dục thể thao.
Cô ngây ngốc đứng ở bên cạnh cố gắng cổ vũ cho mọi người, lúc này mẹ của một người bạn nhỏ nhìn thấy cô một mình, nói "Người bạn nhỏ, dì và cháu cùng nhau nhảy dây được không?" Ngay lúc đó, cô vui mừng khỏi phải nói. . . . .
Khi đó, cô mới chính thức cảm thấy mình là đứa bé không có cha mẹ a. . . . . .
Nghĩ đến đây, cô quay đầu lại nhìn về phía Cơ Liệt Thần ở bên cạnh. Hơn nữa, người đàn ông này và mình có cùng cảnh ngộ.
Sau này, anh sẽ giống như cô, cùng xem nhau là người yêu và người nhà hả?. . . . . .
Nghe nói nếu là ngày tốt, bên trong Dân Chánh Cục luôn chen chúc bận rộn. Nhưng hôm nay, Dân Chánh Cục lại nhàn rỗi rất kỳ lạ, Lâm Nhược Kỳ và Cơ Liệt Thần làm giấy hôn thú rất thuận lợi, không tới mười phút đã lấy được rồi.
Ở trong mười phút này, Lâm Nhược Kỳ cảm thấy giống như một giấc mộng, trong đầu rỗng tuếch, ngay cả bột nhão cũng không có!
Hơn nữa, lúc đọc lời thề có chút cảm động. . . . . .
Cho đến khi ra khỏi Dân Chánh Cục, Lâm Nhược Kỳ Đô vẫn còn cảm giác như lạc vào trong sương mù, đần độn u mê, một chuyện duy nhất còn nhớ là làm giấy hôn thú chỉ cần chín đồng tiền.
Sau đó, có một chút không cam lòng, có một chút hưng phấn, có một chút mong đợi, còn có một chút bàng hoàng. . . . . .
Tóm lại, hết sức phức tạp.
Nhìn quyển sổ hồng trong tay, cô lẩm bẩm, "Cái này kết hôn rồi?"
Cơ Liệt Thần rất hứng thú nhìn cô, nhỏ giọng trêu ghẹo nói, "Vậy em còn muốn thế nào nữa? Chẳng lẽ, mở tiệc lớn xa hoa, để mọi người biết Lâm Nhược Kỳ em là vợ trùm xã hội đen anh sao?"
Lâm Nhược Kỳ chu miệng một cái, tức giận đáp, "Đã thỏa thuận không làm hôn lễ rồi, em cũng sẽ không vì chuyện này mà tức giận, càng không lật lọng nuốt lời. Chỉ là em nhớ tới trên internet, mọi người bình luận sau khi đăng ký kết hôn thì tâm trạng thế nào, bây giờ rốt cuộc em đã hiểu rõ cảm nhận của bọn họ . . . . . ."
Nghe vậy, anh hăng hái, "Hả? Vậy em nói xem, bây giờ em cảm thấy thế nào?"
Lâm Nhược Kỳ thở ra một hơi, ngước đầu nhìn lên bầu trời cuối thu, thở dài khoa trương, "A, rốt cuộc em đi vào phần mộ hôn nhân không lối thoát. . . . . ."
Cơ Liệt Thần đen mặt, dở khóc dở cười, "Vậy em biết anh có cảm nhận gì không?"
Cô cũng thật tò mò, ngẩng đầu nhìn anh, chờ câu trả lời của anh.
Trên mặt Cơ Liệt Thần trở nên chăm chú mà cưng chìu, ánh mắt rất dịu dàng, "Từ nay về sau, em chính là của anh!" Ngắn gọn súc tích, giọng chắc chắn.
Cái này còn chưa hết, một tay nắm eo của cô, kéo vào trong ngực, một cái tay khác vững vàng cố định trên gáy cô, đang ở trước cửa chính Dân Chánh Cục, không cố kỵ chút nào hôn lên.
Trong lòng, trong phổi đều căng đầy ngọt ngào. . . . . .
Cô giống như bị đắm chìm trong ngọt ngào, không tỉnh lại, cho đến khi xung quanh mơ hồ vang lên tiếng cười, vừa thẹn vừa cáu đẩy anh ra.
Người này, trên mặt cười mờ ám!
Mà cô bởi vì nụ hôn kia, trái tim cuồng loạn không ngừng!
"Ách. . . . . . bây giờ chúng ta đi dạo một chút đi, thời gian vẫn còn sớm, đi mua cho dì chút quà."
Nói xong, cố giả bộ bình tĩnh xoay người, đi tới bãi đậu xe.
Nhìn theo bóng lưng cô chạy trốn, Cơ Liệt Thần cũng không vạch trần cô, nhanh chóng tiến lên bước hai, đuổi theo cô, dắt tay của cô, "Thời gian vẫn còn sớm, chúng ta đi đến trường học của em chơi."
"Đi trường học?" Cô ngạc nhiên.
"Em quên? Hôm nay là lễ tốt nghiệp của em, còn có buổi liên hoan tốt nghiệp."
Lâm Nhược Kỳ ngẩn ngơ, đúng nha, tại sao cô lại quên mất chuyện này? ! Một tháng trước, lúc Tiểu Ngôn tới Lư Đăng Bảo số một, đã nhắc chuyện này với cô, chỉ là khi đó cô vốn nghĩ mình không có cơ hội rời khỏi Lư Đăng Bảo, cho nên đối với chuyện tham gia buổi lễ tốt nghiệp này, không hề ôm nhiều hi vọng.
Hôm nay, nếu không phải Cơ Liệt Thần nhắc tới, cô hoàn toàn quên chuyện này. Nghiêng đầu nhìn về phía anh, gương mặt đẹp trai của Cơ Liệt Thần như tắm gió xuân, nụ cười thật xinh đẹp bình tĩnh, như gió nhẹ mây bay giữa ngày hè.
"Đi thôi, đừng lề mề, buổi lễ sắp bắt đầu rồi." Anh lặng lẽ lên tiếng nhắc nhở cô, dừng bước lại, chỉnh sửa váy bị gió thổi loạn một chút.
Theo động tác trong tay của anh, Lâm Nhược Kỳ nhìn mình một chút, lập tức hiểu ra, thì ra sáng sớm anh đã chuẩn bị xong mang cô đi tham gia buổi lễ tốt nghiệp, không trách được trước khi ra cửa bảo cô thay đổi một bộ váy tùy chỉnh.
Không thể không thừa nhận, người đàn ông này suy nghĩ cẩn không chê vào đâu được.
Thật không biết trong đầu anh rốt cuộc chứa cái gì? Thậm chí những chuyện này cũng giúp cô nghĩ chu đáo như vậy. . . . . .
Nhìn bề ngoài, cô càng hiện ra nét thanh thuần, khéo léo ấm áp gật đầu, «Ừm!"
Xe đang ở phía trước, Heber đã mở cửa xe, cô bước tới chui vào trong xe.
Hò hét, ngửi. . . . . .
Nhạc Tiểu Ngôn giống như con chó cảnh sát, ngửi tới ngửi lui ở trên người của Lâm Nhược Kỳ, ngửi thật kỹ từ trên xuống dưới.
"Tiểu Ngôn, cô làm gì đấy? !" Lâm Nhược Kỳ khe khẽ đẩy dáng vẻ thần kinh của Nhạc Tiểu Ngôn.
"Cuộc yêu điên cuồng tối qua có thú vị không? Người đàn ông giống như ác ma và yêu nghiệt nhà cô, phương diện kia có phải cũng rất mạnh mẽ không? Thành thực khai báo!"
Nhạc Tiểu Ngôn kéo bàn tay đeo chiếc nhẫn của Lâm Nhược Kỳ, giơ lên thật cao dưới mí mắt của cô, hạ thấp giọng uy hiếp, "Ừ hừ, kết hôn cũng không thông báo cho tôi một tiếng! Không phải bạn thân, không đủ nghĩa khí! Điển hình thấy sắc quên bạn! Không nhanh giải thích rõ ràng cho tôi, cẩn thận tôi đem chuyện kết hôn sớm của cô đưa ra ánh sáng!"
Đương nhiên Nhạc Tiểu Ngôn nói đùa, mục đích chỉ là là vì thỏa mãn lòng tò mò của mình mà thôi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Nhược Kỳ thoáng ửng hồng vì thẹn thùng, rất lúng túng, rút tay về, "Nhạc Tiểu Ngôn, cô nói nhảm cái gì ! Cơ Liệt Thần anh ấy là người bệnh hiểm nghèo ung thư tinh hoàn, làm sao có thể có loại thể lực đó!"
Dưới tình thế cấp bách, bật thốt lên, lời nói này quá thẳng thắn, đưa tới ánh nhìn xung quanh.
Mặt của Lâm Nhược Kỳ thoạt đỏ, hắng giọng một cái, nói nhỏ, "Đừng nói mò nữa, buổi lễ tốt nghiệp sắp bắt đầu. . . . . . Không phải cô tặng hoa tươi cho bạch mã hoàng tử sao?"
Nhắc tới bạch mã vương tử của mình, quả nhiên Nhạc Tiểu Ngôn đứng đắn, ngồi nghiêm chỉnh ở trên ghế, trong tay đang cầm một bó hoa tươi. Cô cũng không phải tốt nghiệp đại học y, sở dĩ cũng tới tham gia buổi lễ tốt nghiệp là vì muốn nhìn phong cách của đối tượng mình thầm mến.
Buổi lễ bắt đầu, Hiệu trưởng diễn giảng nước miếng văng tung tóe, không chút nào lọt vào lỗ tai Lâm Nhược Kỳ.
Ánh mắt của cô, trước sau vẫn rơi vào chiếc nhẫn kim cương. . . . . .
Trong đầu quanh quẩn hình ảnh tối qua, là động tác bá đạo của anh. Cậu chủ ưu nhã cao quý, lúc đeo nhẫn cho cô cũng không chút dịu dàng ngọt ngào.
Nhưng vừa vặn, anh mạnh mẽ trong xương làm cho cô rất say mê. Mặc dù biết rõ anh là Trùm Xã hội đen nhưng cô lại không bỏ được anh, cô cảm thấy mình thật sự thích Cơ Liệt Thần rồi.
Thật không nghĩ tới, cô lại thích anh, hai tháng trước cô vẫn còn phiền não chuyện Học trưởng Liễu, vậy mà hôm nay cô đã gả cho Cơ Liệt Thần.
Trái tim Lâm Nhược Kỳ dâng lên nhàn nhạt ngọt ngào, khóe môi cũng không nhịn được khẽ cong cong. . . . . .
Chỉ là, vẫn có một việc làm cô lo lắng, đó là tình trạng thân thể của anh. . . . . .
Đang ngẩn ngơ, gương mặt của Nhạc Tiểu Ngôn đột nhiên phóng đại ngay trước mặt mình, "Cô gái nhỏ đang phát xuân sao? !"
Lâm Nhược Kỳ hoảng hốt liếc Nhạc Tiểu Ngôn một cái, bắt đầu ngồi thẳng người nghe hiệu trưởng đọc diễn văn nhưng phát hiện trên bậc thang Đại Lễ Đường trường học, không còn bóng dáng của Hiệu trưởng. . . . . .
"Cô gái nhỏ, buổi lễ đã giải tán! Cô phát mộng xuân ước chừng 40 phút! Aiz. . . . . ." Nhạc Tiểu Ngôn thở dài một tiếng, "Có câu: người không thể nhìn bề ngoài a! Những lời này quả nhiên không sai, ngay cả người bạn thân tôi đây cũng nghĩ không ra, Lâm Nhược Kỳ cô là người vô cùng hào phóng, con mọt sách, da mặt dày cộng thêm tình cảm si ngốc, tại sao có thể công khai phát xuân đến nổi trà không nhớ, cơm không nghĩ! Xem ra, sức hấp dẫn của ác ma yêu nghiệt Cơ lão đại quả nhiên không giống bình thường!"
Thân thể Lâm Nhược Kỳ suy yếu, lay động một cái, đầu đầy vạch đen, lắc đầu, quyết định đứng dậy đi khỏi, muốn cách xa cô nhưng bị Nhạc Tiểu Ngôn ngăn lại.
"Chờ một chút! Lâm Nhược Kỳ, dạ vũ buổi chiều, cô không muốn tham gia sao?"
Lâm Nhược Kỳ dứt khoát lắc đầu, "Ừ, không tham gia, hơn nữa tôi không có bạn nhảy."
Dạ vũ cái gì, trong lòng cô vẫn còn sợ hãi, vẫn không muốn tham gia.
"Đương nhiên là muốn tham gia!" Người đàn ông khẽ cười chúm chím, giọng nói vang lên cách các cô mấy bước, giọng vẫn nhàn nhạt nhưng chắc chắn.
Lâm Nhược Kỳ giật mình, đột nhiên quay đầu lại.
"Sao anh còn chưa đi? Không phải nói có chuyện gì muốn làm sao?"
Đôi tay Cơ Liệt Thần đang vén bức màn bên vách tường ở lối vào cửa sau Đại Lễ Đường, cách cô không xa, trong tròng mắt vẫn lạnh nhạt kéo thành ánh trăng rằm thật lớn, chan chứa nụ cười, đáy mắt lấp lánh ấm áp, trong nháy mắt nhìn thấy anh thì tim cô đập thình thịch.
Lúc đầu tưởng rằng sau khi đưa cô tới trường học, anh lái xe đi ra ngoài làm việc, không ngờ anh lại chờ ở ngoài cửa. . . . . .
Thật ra, Cơ Liệt Thần có chuyện phải làm, nhưng anh mới vừa tính rời đi liền bén nhạy phát hiện bị người theo dõi. Anh lo lắng cho Lâm Nhược Kỳ cho nên tạm thời hủy bỏ kế hoạch, quyết định ở lại bảo vệ cô.
Bởi vì nghĩ đến hoàn cảnh ở trường học tương đối đơn giản, cũng băn khoăn đến cảm nhận của Lâm Nhược Kỳ cho nên anh không sắp xếp hộ vệ đi theo bên người cô. Nhưng hiện tại xem ra, sau này phải sắp xếp cho cô một, hai hộ vệ, lúc nào cũng có thể bảo vệ cô chu toàn.
Anh suy đoán, người theo dõi có thể là Lãnh Như Phong phái tới. . . . . .
Đối phương ở trong tối, mình ở ngoài sáng, không nắm rõ lai lịch của đối phương, đối với mình tình hình rất bất lợi. Cơ Liệt Thần suy nghĩ trong chốc lát, quyết định tạm thời ở trường học tham gia dạ vũ với Lâm Nhược Kỳ, ít nhất ở chỗ này, không ai dám tùy tiện hành động.
Cho nên, anh mới vòng trở lại. Thấy Lâm Nhược Kỳ giật mình nhìn mình, anh cười nói, "Tạm thời có thay đổi, bây giờ anh rất nhàn rỗi, đương nhiên là muốn ở lại đi cùng em."
Nghe vậy, Lâm Nhược Kỳ có chút đen mặt. Cô cần anh đi cùng lúc nào? Rõ ràng là anh thích dính lấy người. . . . . .
Thực sự Cơ Liệt Thần có sức hút rất mãnh liệt, từ lúc anh xuất hiện đến giờ, đưa tới hiệu ứng náo động thật lớn, rất nhiều nữ sinh nghe nói ở trong Đại Lễ Đường có một cậu chủ cao quý yêu nghiệt, cũng đi vòng vèo trở lại. Nán lại trong đại đường còn chưa đi, nghe nói tới trai đẹp cũng rối rít ngẩng đầu ngắm nghía. . . . . .
Đại Lễ Đường to lớn, một mảnh xôn xao.
Trong cửa, ngoài cửa các bạn học nhìn về phía Cơ Liệt Thần nơi cửa sau, đồng loạt nhìn chăm chú, sau đó bắt đầu bàn tán xôn xao. . . . . .
"Người đàn ông kia là ai vậy? Rất đẹp trai! Ồ, đó không phải là ngực nhỏ lép xẹp chuyên ngành hộ lý ư, bọn họ biết nhau sao?"
"Không biết a, mới vừa rồi nhìn thấy có chiếc xe bản dài hình giọt nước dừng ở bên ngoài, nói không chừng là anh đẹp trai này lái, cô xem bộ dáng kia, vừa nhìn là biết một Công Tử Ca có tiền. . . . . ."
"Nghe nói trước đây Ngực nhỏ lép xẹp thầm mến Học trưởng Liễu a. . . . . . Tại sao lại đổi người nhanh như vậy?"
"Làm rất tốt a, quả nhiên không hổ là Cơ Liệt Thần, không hổ là thủ lĩnh của Liệt Diễm, đối với phụ nữ nên kiên quyết như vậy mới đúng a!"
. . . . . .
Cơ Liệt Thần xuống lầu trước, vừa tới trước cửa cầu thang, sau khi nghe thấy Tang Tuyết Phù đang ba hoa khoác lác, đen mặt dừng lại.
Anh bất đắc dĩ lắc đầu cười khẽ, tiếp tục đi xuống cầu thang.
"Tang Tuyết Phù, sáng sớm chạy tới Lư Đăng Bảo của tôi, có chuyện gì sao?"
"Anh họ! Chào buổi sáng!" Tang Tuyết Phù đứng dậy đến gần bên người Cơ Liệt Thần, cũng không sợ bị chửi, như tên trộm cười nói, "Anh họ, lần đầu tiên làm chuyện kia, mùi vị thế nào?"
"Muốn biết?" Cơ Liệt Thần nhẹ nhàng trả lời, "Tôi lập tức lựa chọn cho cô một ông xã, cô sẽ biết đó là mùi vị gì."
"Khụ khụ. . . . . ." Ngượng ngùng cười cười, Tang Tuyết Phù đổi đề tài, "Hơn nữa, Nhược Kỳ không có vặn hỏi ‘bệnh tình’ của anh sao?"
Cơ Liệt Thần hơi ngừng lại, sau hai giây trả lời, "Hôm nay đi Dân Chánh Cục, buổi tối tôi sẽ nói cho cô ấy biết sự thật."
Giọng nói chắc chắn, nghiêm túc, hoàn toàn không có ý đùa.
Tang Tuyết Phù ngẩn ra, sau hai giây gật đầu một cái, "Ừ, sớm muộn cũng phải lộ ra, nên sớm một chút chính miệng nói cho cô ấy biết mới phải. Đúng rồi, em tới là muốn nói cho anh biết, mẹ em bảo anh mang Nhược Kỳ đến xem một chút."
"Dì?" Cơ Liệt Thần ngẩng đầu, "Gần đây dì có khỏe không?"
"Ừ, vẫn như cũ, anh cũng biết thường xuyên càu nhàu những chuyện cũ."
Khẽ gật đầu suy nghĩ một lát, anh quay đầu lại, "Heber, ông chuẩn bị trước một chút, buổi tối tôi muốn cùng Nhược Kỳ đi thăm dì."
"Vâng, cậu chủ."
Đang căn dặn, Lâm Nhược Kỳ đã đánh răng rửa mặt xong từ lầu hai đi xuống.
Mọi người nhìn thấy cô trong nháy mắt cũng ngẩn ra.
Không biết cô thay đổi ở chỗ nào nhưng dường như có chút không giống. Mái tóc dài mềm mại làm tôn thêm khuôn mặt như ngọc của cô, lông mày thanh tú, con ngươi giống như ngập nước, ánh mắt trong trẻo có thần, tròng mắt lấp lánh trong suốt như hai vì sao tỏa sáng.
Toàn thân mặc váy màu xanh dương, hợp thời nhẹ nhàng, bắp chân xinh đẹp mang tất da tơ tằm màu xanh ngọc toàn bộ lộ ra, bên dưới cổ chân là đôi giày gót nhỏ cao 3cm kiểu cung đình, lúc từ trên lầu đi xuống, bước chân nhẹ nhàng, thân hình yểu điệu linh lung làm cho người khác tim đập thình thịch.
Lâm Nhược Kỳ như vậy, cô gái nhỏ mười phần nữ tính, trông giống như một cô gái trẻ đẹp, duyên dáng làm nũng !
Nhất thời, tất cả mọi người che miệng cười trộm, trong lòng đều tự hiểu.
Lâm Nhược Kỳ trông thấy dáng vẻ tất cả mọi người kỳ lạ, có chút không hiểu, lúc đi xuống lầu, thật may là có Cơ Liệt Thần đỡ, bằng không mang đôi giày gót nhọn cung đình kia, nói không chừng lại té lăn ăn cứt chó rồi. . . . . .
"Chị dâu!" Giọng nói lớn nhất trong phòng khách là Tang Tuyết Phù, cũng không khách khí, trực tiếp đi lên dắt Lâm Nhược Kỳ ngồi xuống, "Nghe nói, hôm nay chị và anh tôi muốn đi đăng ký kết hôn sao?"
". . . . . . Ừ." Lâm Nhược Kỳ ngượng ngùng gật đầu một cái, vội vàng đi vào phòng ăn trốn tránh, "Heber, tôi đói rồi, muốn ăn điểm tâm."
Trải qua kịch liệt tối hôm qua, Lâm Nhược Kỳ hơi có chút thẹn khi gặp người, nhất là ở trước mặt Cơ Liệt Thần, dường như cảm thấy người đàn ông này lúc nào cũng mang ánh mắt đắm đuối nhìn mình, làm cho cô cũng ngượng ngùng nhìn lại.
Chỉ tiếc, Lâm Nhược Kỳ không phải người giỏi ngụy trang chính mình, cẩn thận cũng bị Tang Tuyết Phù nhận ra, một đường đi theo phía sau cô, trêu ghẹo nói, "Thế nào, ngượng ngùng?"
"Ai, ai ngượng ngùng. . . . . ." Cô ấp úng.
"Nhìn con nhóc chị này. . . . . ."
Đang muốn tiếp tục trêu chọc cô nhưng bị Cơ Liệt Thần cắt ngang, "Tang Tuyết Phù, có phải cô cần trở về hay không? Hôm nay cô không cần đi làm sao?"
Tang Tuyết Phù không nghe ra cảnh cáo của anh, vẫn khua tay, "Ôi, một lát em ngồi xe của hai người cùng xuống núi là được, sẽ không đến trễ."
Thấy tâm trạng anh không tốt, Văn Sương cúi đầu, đôi tay khẽ phát run, hai cánh môi mỏng mím chặt.
Đột nhiên, cô nghiêm túc nói, "Được, không nói đến chị, nói đến chúng ta. Phong, em mang thai!"
Lãnh Như Phong dừng lại động tác, ngưng mắt liếc nhìn Văn Sương, giọng nói lạnh nhạt, "À, thật đúng là chị em sinh đôi, cũng dùng cách của chị cô. Vậy phải làm sao đây, nếu không muốn bị tôi phạt thì tự mình xử lý bỏ đi, tôi sẽ chuyển vào tài khoản của cô một triệu."
Dứt lời, đã xoay người đi vào bên trong phòng tắm. Chỉ là nửa giờ ngắn ngủn, trên giường kích tình mãnh liệt, anh đã khôi phục máu lạnh vô tình. . . . . .
Trong chớp mắt, trái tim của cô gái đông lạnh thành khối.
Quả nhiên, cô và chị, trừ đoạt lấy vị trí "Bạn trên giường", đối với anh mà nói không có bất kỳ ý nghĩa nào.
Khi cửa phòng tắm bị anh khép lại trong nháy mắt Văn Sương lệ rơi đầy mặt, thật lâu, nước mắt khô cạn, cô mất hồn ngồi xỗm ở trên giường thẫn thờ. . . . . .
Sau này, Văn Sương mới hiểu được: Lãnh Như Phong cũng không phải vô tình, chỉ là tình của anh không chịu bố thí chút nào cho hai chị em họ Văn các cô mà toàn bộ đã cho cô gái tên "Lâm Nhược Kỳ"!
Đầu thu là một mùa tình yêu thật tốt, màu vàng thời gian làm cho tâm trạng người ta cũng vô cùng tươi đẹp, mặc dù trời thỉnh thoảng có mưa nhưng những giọt mưa tí tách, giống như nốt nhạc nhún nhảy nhẹ nhàng, âm điệu kéo dài triền miên giống như lời thì thầm êm tai, mưa thu liên miên tình ý, mưa bụi lượn lờ mờ ảo.
Lâm Nhược Kỳ tỉnh lại, trước tiên nghe tiếng mưa ngoài cửa sổ, âm thanh kia thật vui vẻ, cô chưa bao giờ cảm thấy tiếng mưa lại dễ nghe như vậy.
Mở hai mắt nhập nhèm, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía rèm cửa bay múa trong làn gió nhẹ buổi sáng. . . . . .
Trong lúc bất chợt, ý thức cô ngưng lại, cảm thấy mình bị giam cầm chặt chẽ trong một lồng ngực ấm áp.
Một cánh tay mạnh khỏe, vòng bên eo của cô. Một bắp đùi thon dài với đường cong lưu loát, đè ở trên hai chân của cô. Người đàn ông từ phía sau vòng tay ôm lấy cô, giam cầm tư thế ngủ của cô.
Tư thế thật ấm áp, cũng rất. . . . . . Mê người!
Lâm Nhược Kỳ nghiêng đầu nhìn về phía khuôn mặt đẹp trai của Cơ Liệt Thần trong lúc ngủ.
Tất cả ký ức ối qua trong nháy mắt hiện lên ở trong đầu cô, trên gương mặt không nhịn được ửng đỏ.
Cẩn thận quan sát anh, phát hiện lúc anh ngủ gương mặt đẹp trai lạnh lùng thường ngày có vẻ mềm mại đi rất nhiều. Sống mũi thẳng tắp, ôm sát gương mặt rất tinh tế, môi mỏng khêu gợi, còn có. . . . . .
Chợt, giật mình!
Thì ra, cánh tay của anh khẽ cong rất tự nhiên đặt dưới nách của cô, bàn tay ấm áp bao trùm ở trước ngực của cô!
Lâm Nhược Kỳ hơi đỏ mặt, cẩn thận muốn đem cái tay từ trước ngực lấy ra. Vậy mà không có kết quả, ngược lại phát hiện sức lực trong tay anh nắm thật chặt, càng vòng thân thể của cô, để cho cô và anh dán vào nhau càng chặt hơn.
Trong nháy mắt, cô hiểu rõ, người đàn ông ác ma sau lưng đã sớm tỉnh ngủ. Người này mới sáng sớm tinh trùng đã lên não rồi, động một chút là dán vào trên người cô, ngay cả mới tỉnh lại cũng làm cho cây gậy của anh bị khuấy đảo . . . . . .
Cô quay đầu lại tức giận trừng anh.
Anh khẽ cười một tiếng, hôn lên trán cô, "Bà xã, chào buổi sáng. . . . . . Thân thể như thế nào? Còn đau không?"
Giọng nói của anh lười biếng từ tính, âm cuối kéo thật dài giống như rượu cam nguyên chất cất giấu nhiều năm làm say lòng người. Hai tròng mắt xinh đẹp híp lại, tràn đầy dịu dàng trìu mến, con ngươi đen khẽ cong như đáy đầm làm mê hoặc lòng người, tà mị quyến rũ.
Thật là con mẹ nó, nghịch thiên a! Vừa sáng sớm, đây không phải là trắng trợn phát xuân sao? ! Điều quan trọng là anh phát xuân cũng đẹp mắt như vậy. . . . . .
Cô vội vàng cúi đầu không nhìn anh, hai má ửng đỏ.
Hỏi một đằng, trả lời một nẻo, "Anh...anh. . . . . . Đã tỉnh rồi hả ?" Rất dễ nhận thấy, đây là câu nói nhảm. Đơn giản là cô che giấu thẹn thùng của mình.
Mặt của hai người kề sát vào nhau gần đủ để cảm nhận được rõ ràng hơi thở của nhau. Anh không nói gì mà dùng bàn tay nắm cái ót của cô, hôn cô.
Tuy anh vừa mới tỉnh, vẫn còn lười biếng buồn ngủ, loại lười biếng này vừa vặn lộ ra hấp dẫn không thể chống đỡ. . . . . .
Người đàn ông yêu nghiệt a, quả thực là rất yêu nghiệt!
Lâm Nhược Kỳ không có sức chống đỡ, chỉ có thể đắm chìm trong nụ hôn buổi sáng của anh, ở trong nụ hôn quyến rũ làm cho người ta mất đi ý thức, anh đã điều chỉnh tư thế thật tốt.
Anh trên, cô dưới!
Thật vất vả hít một hớp không khí trong lành, nghĩ đến hoạt động kịch liệt, lúc này mới ý thức được tư thế này làm cho cô vô cùng lúng túng, ngượng ngùng!
"Gà, Gà 16! Anh. . . . . . xuống cho em!" Cong đầu gối đẩy bụng của anh.
Tròng mắt đen của anh híp lại, ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của cô bởi vì thẹn quá thành giận.
Trêu chọc nói, "Bà xã, phải gọi anh là ông xã, hoặc gọi anh là Thần, tại sao lại kêu loạn?"
Anh cười tà, rồi lại dịu dàng thắm thiết.
Lâm Nhược Kỳ, ". . . . . ."
Đột nhiên, nhớ tới một chuyện quan trọng, ngượng ngùng nói: "Thân thể anh không tốt, giáo sư Mạnh đã nói, một tuần lễ nhiều lắm là một lần. . . . . ."
Cơ Liệt Thần sững sờ.
Thảm rồi, tại sao anh lại quên mình là người bệnh hiểm nghèo "Ung thư tinh hoàn"? !
Cũng được, dù sao cũng không gấp, huống chi tối hôm qua là lần đầu tiên của cô, sợ rằng thân thể không chịu nổi, vẫn là từ từ cùng cô cọ sát thôi. . . . . .
Lưu luyến không nỡ buông cô ra, anh thở dài, "Thật muốn ôm em cả đời cũng không ngồi dậy . . . . . ."
". . . . . ." Anh trắng trợn thổ lộ, Lâm Nhược Kỳ mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt.
Lật người muốn ngồi dậy, lại phát hiện eo chân mỏi nhừ khó nhịn, cả người như bị cối xay nặng nề nghiền ép muốn rời ra từng mảnh.
Quay đầu lại nhìn một chút người làm chuyện xấu ở trên giường, phát hiện tinh thần anh rạng rỡ.
Anh ngưng mắt nhìn cô, cười vô cùng hứng thú, giống như con sư tử vận sức chờ phát động, chăm chú nhìn con mồi xinh đẹp Lâm Nhược Kỳ, bụng đầy ý định phải làm sao hưởng dụng thức ăn ngon trước mắt mới có thể thỏa mãn thú tính của mình. . . . . .
Thân thể người đàn ông này cho dù nhìn thế nào cô cũng thấy không giống là người có bệnh hiểm nghèo! Thể lực khôi phục rất tốt còn chưa nói, ngay cả tinh thần sung sức cũng ồn ào náo động thì biết anh khỏe mạnh cường tráng dường nào!
Thấy cô nhìn mình cằm chằm, bất chợt anh thốt ra một câu, "Còn có thể xuống giường được sao?"
Tức giận, tiện tay ném anh một cái gối thêu hoa!
Cắn răng nghiến lợi một phen, Lâm Nhược Kỳ cũng chỉ giương mắt nhìn, lựa chọn giữ vững một khoảng cách với tên ác ma ăn thịt này.
Anh nhướng nhướng lông mày xinh đẹp, cười nói, "Bà xã, nếu em không muốn bị bọn Heber cười thì nhanh chóng rời giường đi" Hơi ngừng lại, cười tà ". . . . . . Bằng không, bọn họ sẽ cho rằng thể lực em không chống đỡ nổi. Hơn nữa, giằng co cả một buổi tối, bụng của em không sao?"
"Gà 16!" Lâm Nhược Kỳ lại đem một cái gối thêu hoa ném tới.
Lúc này quyết định mau sớm tìm thời gian dẫn anh đi thăm giáo sư Mạnh, gần đây người này càng lúc càng lưu manh, chỉ sợ bệnh tái phát. . . . . .
Làm chuyện yêu, đúng là có thể sung sướng cả người, tình cảm hai người tiến một bước thăng hoa nhưng sẽ tiêu hao rất nhiều thể lực. Hiện tại Lâm Nhược Kỳ có chút lười biếng cũng không muốn bò dậy nhưng bụng đã đói cồn cào.
Ngẩng đầu nhìn đồng hồ báo thức treo trên tường, hỏng bét, đã chín giờ! Vội vàng bò dậy.
Cùng lúc đó, phòng khách lầu dưới.
Tang Tuyết Phù đang chán gần chết, hai chân tréo nguẩy, ngồi ở trên sofa phòng khách, nhỏ giọng trò chuyện cùng Heber.
"Heber, ông mới vừa nói đều là thật. . . . . . Oh, ông trời ơi, thật sự được rồi? Thật tốt quá!" Cô vỗ tay, đột nhiên vui mừng kêu to.
Trên trán Heber lau mồ hôi lạnh, "Biểu. . . . . . Biểu tiểu thư, cô nhỏ tiếng một chút, đừng để cho cậu chủ và mợ chủ nhỏ nghe. . . . . ."
Vừa nghe cô vẫn muốn làm kỳ đà cản mũi, Cơ Liệt Thần mắt phượng lạnh lẽo, cũng không nói gì, trực tiếp nói với Heber, "Heber, một chút nữa ông chuẩn bị đồ xong, lúc đưa qua cho dì, thuận tiện đề cập với dì một câu, nói tôi đã chọn cho Tuyết Phù một đối tượng kết hôn thật tốt, nếu dì cảm thấy được, tôi sẽ để cho người ta đến chỗ của dì thăm hỏi, để cho dì xem qua một chút. . . . . ."
"Dừng lại!" Lần này, Tang Tuyết Phù lập tức nhảy dựng lên, "Em phải đi làm ngay, Heber, ông phái người đưa tôi xuống."
Vụt vụt vụt, bước chân nhẹ nhàng, động tác lưu loát, lập tức không thấy bóng dáng.
Cũng chưa được hai phút, Tang Tuyết Phù lại lộn trở về, "A, em suýt chút nữa quên chuyện chính, Nhược Kỳ, tôi mua tặng chị quà cưới, để ở trên ghế sa lon, chị tự mở ra xem đi."
Dứt lời, bỏ trốn mất dạng. Người này a, thật là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, coi như bạn rất mạnh đi nữa cũng có nhược điểm của mình. Tang Tuyết Phù sợ kết hôn.
Lâm Nhược Kỳ tò mò đi tới ghế sa lon phòng khách, quả nhiên hộp quà tặng nằm phía trên kia, mở ra vừa nhìn trên gương mặt lập tức ửng đỏ.
Trời ạ, mắc cỡ chết người, tại sao lại là đồ lót? ! Biểu tiểu thư này cũng không biết đưa cái khác sao?
Chỉ là, lần này đưa đồ lót cực kỳ xinh đẹp, tuyệt đối là STYLE của cô.
Cơ Liệt Thần đi theo ở sau lưng cô, xa xa nhìn vật trong tay cô.
Đó là một bộ đồ lót, màu hồng trong truyện cổ tích, màu sắc ấm áp, vải mềm mại, chỉ liếc mắt cũng biết kiểu dáng này rất hợp với cô. Hình dáng xinh xắn, đầy một nắm tay, cộng thêm màu sắc nhẹ nhàng, mềm mại, rất đẹp, cũng rất hấp dẫn.
Trái cổ không nhịn được hơi chạy ngược lên, thân thể có chút nóng.
Không cách nào nhịn được nghĩ đến hình ảnh kịch liệt tối hôm qua, gò má của cô mềm mại như cánh hoa, đôi mắt đẹp ngập nước ngắm nhìn, lộ ra da thịt mềm mại, sau khi bị anh hung hăng yêu thương trở nên đẹp đẽ. . . . . .
Nghĩ đến đây, Cơ Liệt Thần lập tức xoay người trở về chỗ ngồi, cố gắng giữ bình tĩnh tinh thần, che giấu cả người nóng ran.
Dĩ nhiên Lâm Nhược Kỳ không biết chuyện này, thu dọn xong mấy thứ kia quay đầu lại nhìn Cơ Liệt Thần. Phát hiện anh đang kiêu ngạo hai chân tréo nguẩy, ngồi yên ở đầu bàn ăn dài, dáng vẻ như người chiến thắng đang xem báo, bảnh bao chết người.
Lâm Nhược Kỳ nhíu nhíu mày, hỏi, "Anh không ăn điểm tâm sao? Không phải nói một chút đi Dân Chánh Cục sao?"
Nghe vậy, Cơ Liệt Thần ngẩng đầu, mặt vô hại mỉm cười, "Được, anh cùng ăn với em."
Anh chỉ muốn thử cô một chút, xem cô có quen mỗi buổi sáng cùng mình ăn điểm tâm hay không, đây cũng là bước đầu tiên làm vợ chồng.
Dứt lời, bên trong phòng khách mơ hồ có tiếng cười truyền đến, Lâm Nhược Kỳ giương mắt, lúc này mới phát hiện bốn phía cửa, dường như đám người giúp việc đang che miệng cười trộm.
Lâm Nhược Kỳ giương mắt, đỏ mặt. Sau đó, trơ mắt nhìn động tác khó hiểu của Cơ Liệt Thần.
Chỉ thấy anh vẫy tay, lập tức có người mang cái ghế đặt ở bên cạnh Lâm Nhược Kỳ, mà anh đứng lên đi tới bên cạnh cô, ngồi xuống.
"Anh qua đây làm gì?" Cô ngạc nhiên, bình thường không phải anh đều ngồi đối mặt ăn sao?
"Đương nhiên là cùng bà xã ăn cơm rồi." Anh cao giọng, vô cùng bảnh bao cười nói, "Ngày mai anh sẽ cho người đổi lại bàn ăn hình tròn kiểu Trung Quốc, cái bàn này dài và hẹp quá, anh ăn cơm cũng không nhìn thấy mặt bà xã mình."
". . . . . ." Lâm Nhược Kỳ đen mặt.
Chỉ chốc lát sau, đầu bếp trưởng bưng tới bữa ăn sáng mới vừa ra lò.
Cô cúi đầu vừa nhìn, toát mồ hôi.
"Cháo yến mạch bột đậu nành, táo đỏ, sữa tươi, canh trứng gà, rau salad. . . . . . Xin hỏi Cậu chủ Cơ, sữa đậu nành, bánh tiêu của em đâu?"
Cơ Liệt Thần giương mắt, dùng ánh mắt ý bảo đầu bếp trưởng, đầu bếp trưởng lập tức trả lời, "Báo cáo mợ chủ nhỏ, cậu chủ căn dặn từ hôm nay trở đi, đổi bữa ăn dinh dưỡng cho mợ, mỗi ngày ba bữa cơm, một ngày đổi một lần. Sữa đậu nành cũng tốt, nhưng mợ thích ăn bánh tiêu và gia vị cay cũng không có dinh dưỡng, hơn nữa không có lợi cho người mang thai, cho nên bị bỏ rồi. . . . . ."
"Ông nói cái gì? Mang thai. . . . . ." Lâm Nhược Kỳ há hốc mồm cứng lưỡi. Nhạy bén quay đầu lại, kêu lên, "Cơ Liệt Thần, anh muốn làm gì? !"
Cô còn chưa đầy 20 tuổi, anh muốn cô mang thai sao?
"A, đương nhiên là muốn chữa trị thân thể của em cho tốt. Bà xã, thân thể của em quá yếu." Cơ Liệt Thần nhẹ nhàng nói, cầm cái muỗng vẻ mặt vẫn thản nhiên, ưu nhã, hoàn toàn không vì Lâm Nhược Kỳ cao giọng kêu gào mà thay đổi.
Cuối cùng, vỗ vỗ mu bàn tay cô, chớp mắt an ủi, "Đừng căng thẳng, chỉ là trị liệu thân thể, chuyện mang thai, anh không vội."
". . . . . ." Liếc anh một cái, có quỷ mới tin!
Cực kỳ không tình nguyện chọn lựa mấy thứ ăn, tức giận nói, "Em ăn xong rồi."
"Vậy cũng tốt, chúng ta lên đường."
Ông xã và bà xã phải như hình với bóng! Anh kiên quyết thi hành đến cùng.
Sau buổi điểm tâm, mưa tạnh mây bay.
Trong lòng Lâm Nhược Kỳ tràn đầy thấp thỏm ngồi vào trong ghế xe Rolls-Royce phiên bản dài của Cơ Liệt Thần, vừa ngồi xuống, liền bị anh vững vàng bắt được tay.
Người này cũng không nói chuyện, ngón trỏ vô tình hay cố ý ở trong lòng bàn tay cô vẽ vòng tròn.
Lâm Nhược Kỳ cứng đờ quay đầu lại, hỏi, "Làm gì?"
Anh nghiêng đầu, mỉm cười hỏi, "Bà xã, có căng thẳng không?"
". . . . . ." Cô im lặng gật đầu một cái.
Anh giơ tay, thân mật ở trên mặt cô nhẹ nhàng véo véo, an ủi, "Chỉ mấy phút thôi, sẽ tốt ngay."
Cô khẽ mỉm cười, cúi đầu vừa đúng nhìn thấy mười ngón tay của hai người đan nhau, chiếc nhẫn vừa đúng nằm sát chung một chỗ, thỉnh thoảng chiếu ra ánh sáng trong suốt. Nhìn thấy cô cười, anh nắm tay của cô, nâng lên, cúi đầu ở trên mặt nhẫn hai người hôn một cái, sau đó nắm đặt lên ngực của mình.
Bị anh làm nóng trên mu bàn tay, cô có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim đập của anh.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch. . . . . .
Tự dưng, tim cô cũng giống như vậy, bỗng tê dại. . . . . .
Người đàn ông này sẽ trở thành chồng của cô. . . . . .
Sau này, anh sẽ cùng cô cùng nhau sớt chia khó khăn hoạn nạn, bầu bạn kính trọng nhau. Chưa từng có một khoảnh khắc nào có cảm giác rõ ràng như hiện tại: sau này, anh vừa là người yêu của cô cũng là người nhà của cô. . . . . .
Đã bao lâu không có khát vọng đối với gia đình? Lâm Nhược Kỳ nghẹo đầu suy nghĩ một chút, đã không nhớ rõ.
Sau khi hi vọng hơn mười năm đã tiêu tan, đổi lấy chỉ là tuyệt vọng mà biện pháp duy nhất vượt qua tuyệt vọng chính là cố gắng để cho mình thích ứng với cuộc sống hiện tại. Dù sao thực tế vẫn là thực tế, cô cần dũng cảm sống tiếp mà không phải hi vọng.
Lâm Nhược Kỳ nghĩ lại, kí ức lúc bốn tuổi trống rỗng, tại sao lại như vậy? Nghe nói là vì một chuyện ngoài ý muốn, quá trình cặn kẽ Lâm Nhược Kỳ cũng không muốn hiểu rõ quá nhiều.
Có một số việc biết quá nhiều thất vọng sẽ càng lớn. . . . . .
Cô thật sự ý thức được không có người thân là không giống người khác, có lẽ là vào năm nhất tiểu học. Một lần ở trường học tổ chức ngày quốc tế thiếu nhi thì giáo viên tổ chức một hoạt động thi đấu thể thao thú vị để con trẻ và cha mẹ cùng nhau tham gia.
Lúc ấy, tất cả người bạn nhỏ cũng tham gia, hoặc là cùng cha đá banh, hoặc là cùng mẹ nhảy dây, mà cô vì không có cha mẹ, không có cách nào tham gia đại hội thể dục thể thao.
Cô ngây ngốc đứng ở bên cạnh cố gắng cổ vũ cho mọi người, lúc này mẹ của một người bạn nhỏ nhìn thấy cô một mình, nói "Người bạn nhỏ, dì và cháu cùng nhau nhảy dây được không?" Ngay lúc đó, cô vui mừng khỏi phải nói. . . . .
Khi đó, cô mới chính thức cảm thấy mình là đứa bé không có cha mẹ a. . . . . .
Nghĩ đến đây, cô quay đầu lại nhìn về phía Cơ Liệt Thần ở bên cạnh. Hơn nữa, người đàn ông này và mình có cùng cảnh ngộ.
Sau này, anh sẽ giống như cô, cùng xem nhau là người yêu và người nhà hả?. . . . . .
Nghe nói nếu là ngày tốt, bên trong Dân Chánh Cục luôn chen chúc bận rộn. Nhưng hôm nay, Dân Chánh Cục lại nhàn rỗi rất kỳ lạ, Lâm Nhược Kỳ và Cơ Liệt Thần làm giấy hôn thú rất thuận lợi, không tới mười phút đã lấy được rồi.
Ở trong mười phút này, Lâm Nhược Kỳ cảm thấy giống như một giấc mộng, trong đầu rỗng tuếch, ngay cả bột nhão cũng không có!
Hơn nữa, lúc đọc lời thề có chút cảm động. . . . . .
Cho đến khi ra khỏi Dân Chánh Cục, Lâm Nhược Kỳ Đô vẫn còn cảm giác như lạc vào trong sương mù, đần độn u mê, một chuyện duy nhất còn nhớ là làm giấy hôn thú chỉ cần chín đồng tiền.
Sau đó, có một chút không cam lòng, có một chút hưng phấn, có một chút mong đợi, còn có một chút bàng hoàng. . . . . .
Tóm lại, hết sức phức tạp.
Nhìn quyển sổ hồng trong tay, cô lẩm bẩm, "Cái này kết hôn rồi?"
Cơ Liệt Thần rất hứng thú nhìn cô, nhỏ giọng trêu ghẹo nói, "Vậy em còn muốn thế nào nữa? Chẳng lẽ, mở tiệc lớn xa hoa, để mọi người biết Lâm Nhược Kỳ em là vợ trùm xã hội đen anh sao?"
Lâm Nhược Kỳ chu miệng một cái, tức giận đáp, "Đã thỏa thuận không làm hôn lễ rồi, em cũng sẽ không vì chuyện này mà tức giận, càng không lật lọng nuốt lời. Chỉ là em nhớ tới trên internet, mọi người bình luận sau khi đăng ký kết hôn thì tâm trạng thế nào, bây giờ rốt cuộc em đã hiểu rõ cảm nhận của bọn họ . . . . . ."
Nghe vậy, anh hăng hái, "Hả? Vậy em nói xem, bây giờ em cảm thấy thế nào?"
Lâm Nhược Kỳ thở ra một hơi, ngước đầu nhìn lên bầu trời cuối thu, thở dài khoa trương, "A, rốt cuộc em đi vào phần mộ hôn nhân không lối thoát. . . . . ."
Cơ Liệt Thần đen mặt, dở khóc dở cười, "Vậy em biết anh có cảm nhận gì không?"
Cô cũng thật tò mò, ngẩng đầu nhìn anh, chờ câu trả lời của anh.
Trên mặt Cơ Liệt Thần trở nên chăm chú mà cưng chìu, ánh mắt rất dịu dàng, "Từ nay về sau, em chính là của anh!" Ngắn gọn súc tích, giọng chắc chắn.
Cái này còn chưa hết, một tay nắm eo của cô, kéo vào trong ngực, một cái tay khác vững vàng cố định trên gáy cô, đang ở trước cửa chính Dân Chánh Cục, không cố kỵ chút nào hôn lên.
Trong lòng, trong phổi đều căng đầy ngọt ngào. . . . . .
Cô giống như bị đắm chìm trong ngọt ngào, không tỉnh lại, cho đến khi xung quanh mơ hồ vang lên tiếng cười, vừa thẹn vừa cáu đẩy anh ra.
Người này, trên mặt cười mờ ám!
Mà cô bởi vì nụ hôn kia, trái tim cuồng loạn không ngừng!
"Ách. . . . . . bây giờ chúng ta đi dạo một chút đi, thời gian vẫn còn sớm, đi mua cho dì chút quà."
Nói xong, cố giả bộ bình tĩnh xoay người, đi tới bãi đậu xe.
Nhìn theo bóng lưng cô chạy trốn, Cơ Liệt Thần cũng không vạch trần cô, nhanh chóng tiến lên bước hai, đuổi theo cô, dắt tay của cô, "Thời gian vẫn còn sớm, chúng ta đi đến trường học của em chơi."
"Đi trường học?" Cô ngạc nhiên.
"Em quên? Hôm nay là lễ tốt nghiệp của em, còn có buổi liên hoan tốt nghiệp."
Lâm Nhược Kỳ ngẩn ngơ, đúng nha, tại sao cô lại quên mất chuyện này? ! Một tháng trước, lúc Tiểu Ngôn tới Lư Đăng Bảo số một, đã nhắc chuyện này với cô, chỉ là khi đó cô vốn nghĩ mình không có cơ hội rời khỏi Lư Đăng Bảo, cho nên đối với chuyện tham gia buổi lễ tốt nghiệp này, không hề ôm nhiều hi vọng.
Hôm nay, nếu không phải Cơ Liệt Thần nhắc tới, cô hoàn toàn quên chuyện này. Nghiêng đầu nhìn về phía anh, gương mặt đẹp trai của Cơ Liệt Thần như tắm gió xuân, nụ cười thật xinh đẹp bình tĩnh, như gió nhẹ mây bay giữa ngày hè.
"Đi thôi, đừng lề mề, buổi lễ sắp bắt đầu rồi." Anh lặng lẽ lên tiếng nhắc nhở cô, dừng bước lại, chỉnh sửa váy bị gió thổi loạn một chút.
Theo động tác trong tay của anh, Lâm Nhược Kỳ nhìn mình một chút, lập tức hiểu ra, thì ra sáng sớm anh đã chuẩn bị xong mang cô đi tham gia buổi lễ tốt nghiệp, không trách được trước khi ra cửa bảo cô thay đổi một bộ váy tùy chỉnh.
Không thể không thừa nhận, người đàn ông này suy nghĩ cẩn không chê vào đâu được.
Thật không biết trong đầu anh rốt cuộc chứa cái gì? Thậm chí những chuyện này cũng giúp cô nghĩ chu đáo như vậy. . . . . .
Nhìn bề ngoài, cô càng hiện ra nét thanh thuần, khéo léo ấm áp gật đầu, «Ừm!"
Xe đang ở phía trước, Heber đã mở cửa xe, cô bước tới chui vào trong xe.
Hò hét, ngửi. . . . . .
Nhạc Tiểu Ngôn giống như con chó cảnh sát, ngửi tới ngửi lui ở trên người của Lâm Nhược Kỳ, ngửi thật kỹ từ trên xuống dưới.
"Tiểu Ngôn, cô làm gì đấy? !" Lâm Nhược Kỳ khe khẽ đẩy dáng vẻ thần kinh của Nhạc Tiểu Ngôn.
"Cuộc yêu điên cuồng tối qua có thú vị không? Người đàn ông giống như ác ma và yêu nghiệt nhà cô, phương diện kia có phải cũng rất mạnh mẽ không? Thành thực khai báo!"
Nhạc Tiểu Ngôn kéo bàn tay đeo chiếc nhẫn của Lâm Nhược Kỳ, giơ lên thật cao dưới mí mắt của cô, hạ thấp giọng uy hiếp, "Ừ hừ, kết hôn cũng không thông báo cho tôi một tiếng! Không phải bạn thân, không đủ nghĩa khí! Điển hình thấy sắc quên bạn! Không nhanh giải thích rõ ràng cho tôi, cẩn thận tôi đem chuyện kết hôn sớm của cô đưa ra ánh sáng!"
Đương nhiên Nhạc Tiểu Ngôn nói đùa, mục đích chỉ là là vì thỏa mãn lòng tò mò của mình mà thôi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Nhược Kỳ thoáng ửng hồng vì thẹn thùng, rất lúng túng, rút tay về, "Nhạc Tiểu Ngôn, cô nói nhảm cái gì ! Cơ Liệt Thần anh ấy là người bệnh hiểm nghèo ung thư tinh hoàn, làm sao có thể có loại thể lực đó!"
Dưới tình thế cấp bách, bật thốt lên, lời nói này quá thẳng thắn, đưa tới ánh nhìn xung quanh.
Mặt của Lâm Nhược Kỳ thoạt đỏ, hắng giọng một cái, nói nhỏ, "Đừng nói mò nữa, buổi lễ tốt nghiệp sắp bắt đầu. . . . . . Không phải cô tặng hoa tươi cho bạch mã hoàng tử sao?"
Nhắc tới bạch mã vương tử của mình, quả nhiên Nhạc Tiểu Ngôn đứng đắn, ngồi nghiêm chỉnh ở trên ghế, trong tay đang cầm một bó hoa tươi. Cô cũng không phải tốt nghiệp đại học y, sở dĩ cũng tới tham gia buổi lễ tốt nghiệp là vì muốn nhìn phong cách của đối tượng mình thầm mến.
Buổi lễ bắt đầu, Hiệu trưởng diễn giảng nước miếng văng tung tóe, không chút nào lọt vào lỗ tai Lâm Nhược Kỳ.
Ánh mắt của cô, trước sau vẫn rơi vào chiếc nhẫn kim cương. . . . . .
Trong đầu quanh quẩn hình ảnh tối qua, là động tác bá đạo của anh. Cậu chủ ưu nhã cao quý, lúc đeo nhẫn cho cô cũng không chút dịu dàng ngọt ngào.
Nhưng vừa vặn, anh mạnh mẽ trong xương làm cho cô rất say mê. Mặc dù biết rõ anh là Trùm Xã hội đen nhưng cô lại không bỏ được anh, cô cảm thấy mình thật sự thích Cơ Liệt Thần rồi.
Thật không nghĩ tới, cô lại thích anh, hai tháng trước cô vẫn còn phiền não chuyện Học trưởng Liễu, vậy mà hôm nay cô đã gả cho Cơ Liệt Thần.
Trái tim Lâm Nhược Kỳ dâng lên nhàn nhạt ngọt ngào, khóe môi cũng không nhịn được khẽ cong cong. . . . . .
Chỉ là, vẫn có một việc làm cô lo lắng, đó là tình trạng thân thể của anh. . . . . .
Đang ngẩn ngơ, gương mặt của Nhạc Tiểu Ngôn đột nhiên phóng đại ngay trước mặt mình, "Cô gái nhỏ đang phát xuân sao? !"
Lâm Nhược Kỳ hoảng hốt liếc Nhạc Tiểu Ngôn một cái, bắt đầu ngồi thẳng người nghe hiệu trưởng đọc diễn văn nhưng phát hiện trên bậc thang Đại Lễ Đường trường học, không còn bóng dáng của Hiệu trưởng. . . . . .
"Cô gái nhỏ, buổi lễ đã giải tán! Cô phát mộng xuân ước chừng 40 phút! Aiz. . . . . ." Nhạc Tiểu Ngôn thở dài một tiếng, "Có câu: người không thể nhìn bề ngoài a! Những lời này quả nhiên không sai, ngay cả người bạn thân tôi đây cũng nghĩ không ra, Lâm Nhược Kỳ cô là người vô cùng hào phóng, con mọt sách, da mặt dày cộng thêm tình cảm si ngốc, tại sao có thể công khai phát xuân đến nổi trà không nhớ, cơm không nghĩ! Xem ra, sức hấp dẫn của ác ma yêu nghiệt Cơ lão đại quả nhiên không giống bình thường!"
Thân thể Lâm Nhược Kỳ suy yếu, lay động một cái, đầu đầy vạch đen, lắc đầu, quyết định đứng dậy đi khỏi, muốn cách xa cô nhưng bị Nhạc Tiểu Ngôn ngăn lại.
"Chờ một chút! Lâm Nhược Kỳ, dạ vũ buổi chiều, cô không muốn tham gia sao?"
Lâm Nhược Kỳ dứt khoát lắc đầu, "Ừ, không tham gia, hơn nữa tôi không có bạn nhảy."
Dạ vũ cái gì, trong lòng cô vẫn còn sợ hãi, vẫn không muốn tham gia.
"Đương nhiên là muốn tham gia!" Người đàn ông khẽ cười chúm chím, giọng nói vang lên cách các cô mấy bước, giọng vẫn nhàn nhạt nhưng chắc chắn.
Lâm Nhược Kỳ giật mình, đột nhiên quay đầu lại.
"Sao anh còn chưa đi? Không phải nói có chuyện gì muốn làm sao?"
Đôi tay Cơ Liệt Thần đang vén bức màn bên vách tường ở lối vào cửa sau Đại Lễ Đường, cách cô không xa, trong tròng mắt vẫn lạnh nhạt kéo thành ánh trăng rằm thật lớn, chan chứa nụ cười, đáy mắt lấp lánh ấm áp, trong nháy mắt nhìn thấy anh thì tim cô đập thình thịch.
Lúc đầu tưởng rằng sau khi đưa cô tới trường học, anh lái xe đi ra ngoài làm việc, không ngờ anh lại chờ ở ngoài cửa. . . . . .
Thật ra, Cơ Liệt Thần có chuyện phải làm, nhưng anh mới vừa tính rời đi liền bén nhạy phát hiện bị người theo dõi. Anh lo lắng cho Lâm Nhược Kỳ cho nên tạm thời hủy bỏ kế hoạch, quyết định ở lại bảo vệ cô.
Bởi vì nghĩ đến hoàn cảnh ở trường học tương đối đơn giản, cũng băn khoăn đến cảm nhận của Lâm Nhược Kỳ cho nên anh không sắp xếp hộ vệ đi theo bên người cô. Nhưng hiện tại xem ra, sau này phải sắp xếp cho cô một, hai hộ vệ, lúc nào cũng có thể bảo vệ cô chu toàn.
Anh suy đoán, người theo dõi có thể là Lãnh Như Phong phái tới. . . . . .
Đối phương ở trong tối, mình ở ngoài sáng, không nắm rõ lai lịch của đối phương, đối với mình tình hình rất bất lợi. Cơ Liệt Thần suy nghĩ trong chốc lát, quyết định tạm thời ở trường học tham gia dạ vũ với Lâm Nhược Kỳ, ít nhất ở chỗ này, không ai dám tùy tiện hành động.
Cho nên, anh mới vòng trở lại. Thấy Lâm Nhược Kỳ giật mình nhìn mình, anh cười nói, "Tạm thời có thay đổi, bây giờ anh rất nhàn rỗi, đương nhiên là muốn ở lại đi cùng em."
Nghe vậy, Lâm Nhược Kỳ có chút đen mặt. Cô cần anh đi cùng lúc nào? Rõ ràng là anh thích dính lấy người. . . . . .
Thực sự Cơ Liệt Thần có sức hút rất mãnh liệt, từ lúc anh xuất hiện đến giờ, đưa tới hiệu ứng náo động thật lớn, rất nhiều nữ sinh nghe nói ở trong Đại Lễ Đường có một cậu chủ cao quý yêu nghiệt, cũng đi vòng vèo trở lại. Nán lại trong đại đường còn chưa đi, nghe nói tới trai đẹp cũng rối rít ngẩng đầu ngắm nghía. . . . . .
Đại Lễ Đường to lớn, một mảnh xôn xao.
Trong cửa, ngoài cửa các bạn học nhìn về phía Cơ Liệt Thần nơi cửa sau, đồng loạt nhìn chăm chú, sau đó bắt đầu bàn tán xôn xao. . . . . .
"Người đàn ông kia là ai vậy? Rất đẹp trai! Ồ, đó không phải là ngực nhỏ lép xẹp chuyên ngành hộ lý ư, bọn họ biết nhau sao?"
"Không biết a, mới vừa rồi nhìn thấy có chiếc xe bản dài hình giọt nước dừng ở bên ngoài, nói không chừng là anh đẹp trai này lái, cô xem bộ dáng kia, vừa nhìn là biết một Công Tử Ca có tiền. . . . . ."
"Nghe nói trước đây Ngực nhỏ lép xẹp thầm mến Học trưởng Liễu a. . . . . . Tại sao lại đổi người nhanh như vậy?"
"Làm rất tốt a, quả nhiên không hổ là Cơ Liệt Thần, không hổ là thủ lĩnh của Liệt Diễm, đối với phụ nữ nên kiên quyết như vậy mới đúng a!"
. . . . . .
Cơ Liệt Thần xuống lầu trước, vừa tới trước cửa cầu thang, sau khi nghe thấy Tang Tuyết Phù đang ba hoa khoác lác, đen mặt dừng lại.
Anh bất đắc dĩ lắc đầu cười khẽ, tiếp tục đi xuống cầu thang.
"Tang Tuyết Phù, sáng sớm chạy tới Lư Đăng Bảo của tôi, có chuyện gì sao?"
"Anh họ! Chào buổi sáng!" Tang Tuyết Phù đứng dậy đến gần bên người Cơ Liệt Thần, cũng không sợ bị chửi, như tên trộm cười nói, "Anh họ, lần đầu tiên làm chuyện kia, mùi vị thế nào?"
"Muốn biết?" Cơ Liệt Thần nhẹ nhàng trả lời, "Tôi lập tức lựa chọn cho cô một ông xã, cô sẽ biết đó là mùi vị gì."
"Khụ khụ. . . . . ." Ngượng ngùng cười cười, Tang Tuyết Phù đổi đề tài, "Hơn nữa, Nhược Kỳ không có vặn hỏi ‘bệnh tình’ của anh sao?"
Cơ Liệt Thần hơi ngừng lại, sau hai giây trả lời, "Hôm nay đi Dân Chánh Cục, buổi tối tôi sẽ nói cho cô ấy biết sự thật."
Giọng nói chắc chắn, nghiêm túc, hoàn toàn không có ý đùa.
Tang Tuyết Phù ngẩn ra, sau hai giây gật đầu một cái, "Ừ, sớm muộn cũng phải lộ ra, nên sớm một chút chính miệng nói cho cô ấy biết mới phải. Đúng rồi, em tới là muốn nói cho anh biết, mẹ em bảo anh mang Nhược Kỳ đến xem một chút."
"Dì?" Cơ Liệt Thần ngẩng đầu, "Gần đây dì có khỏe không?"
"Ừ, vẫn như cũ, anh cũng biết thường xuyên càu nhàu những chuyện cũ."
Khẽ gật đầu suy nghĩ một lát, anh quay đầu lại, "Heber, ông chuẩn bị trước một chút, buổi tối tôi muốn cùng Nhược Kỳ đi thăm dì."
"Vâng, cậu chủ."
Đang căn dặn, Lâm Nhược Kỳ đã đánh răng rửa mặt xong từ lầu hai đi xuống.
Mọi người nhìn thấy cô trong nháy mắt cũng ngẩn ra.
Không biết cô thay đổi ở chỗ nào nhưng dường như có chút không giống. Mái tóc dài mềm mại làm tôn thêm khuôn mặt như ngọc của cô, lông mày thanh tú, con ngươi giống như ngập nước, ánh mắt trong trẻo có thần, tròng mắt lấp lánh trong suốt như hai vì sao tỏa sáng.
Toàn thân mặc váy màu xanh dương, hợp thời nhẹ nhàng, bắp chân xinh đẹp mang tất da tơ tằm màu xanh ngọc toàn bộ lộ ra, bên dưới cổ chân là đôi giày gót nhỏ cao 3cm kiểu cung đình, lúc từ trên lầu đi xuống, bước chân nhẹ nhàng, thân hình yểu điệu linh lung làm cho người khác tim đập thình thịch.
Lâm Nhược Kỳ như vậy, cô gái nhỏ mười phần nữ tính, trông giống như một cô gái trẻ đẹp, duyên dáng làm nũng !
Nhất thời, tất cả mọi người che miệng cười trộm, trong lòng đều tự hiểu.
Lâm Nhược Kỳ trông thấy dáng vẻ tất cả mọi người kỳ lạ, có chút không hiểu, lúc đi xuống lầu, thật may là có Cơ Liệt Thần đỡ, bằng không mang đôi giày gót nhọn cung đình kia, nói không chừng lại té lăn ăn cứt chó rồi. . . . . .
"Chị dâu!" Giọng nói lớn nhất trong phòng khách là Tang Tuyết Phù, cũng không khách khí, trực tiếp đi lên dắt Lâm Nhược Kỳ ngồi xuống, "Nghe nói, hôm nay chị và anh tôi muốn đi đăng ký kết hôn sao?"
". . . . . . Ừ." Lâm Nhược Kỳ ngượng ngùng gật đầu một cái, vội vàng đi vào phòng ăn trốn tránh, "Heber, tôi đói rồi, muốn ăn điểm tâm."
Trải qua kịch liệt tối hôm qua, Lâm Nhược Kỳ hơi có chút thẹn khi gặp người, nhất là ở trước mặt Cơ Liệt Thần, dường như cảm thấy người đàn ông này lúc nào cũng mang ánh mắt đắm đuối nhìn mình, làm cho cô cũng ngượng ngùng nhìn lại.
Chỉ tiếc, Lâm Nhược Kỳ không phải người giỏi ngụy trang chính mình, cẩn thận cũng bị Tang Tuyết Phù nhận ra, một đường đi theo phía sau cô, trêu ghẹo nói, "Thế nào, ngượng ngùng?"
"Ai, ai ngượng ngùng. . . . . ." Cô ấp úng.
"Nhìn con nhóc chị này. . . . . ."
Đang muốn tiếp tục trêu chọc cô nhưng bị Cơ Liệt Thần cắt ngang, "Tang Tuyết Phù, có phải cô cần trở về hay không? Hôm nay cô không cần đi làm sao?"
Tang Tuyết Phù không nghe ra cảnh cáo của anh, vẫn khua tay, "Ôi, một lát em ngồi xe của hai người cùng xuống núi là được, sẽ không đến trễ."
/113
|