Ăn cơm trưa xong, Lãnh Như Phong nghiêm nghị căn dặn người làm, lúc đang chuẩn bị ra cửa, cũng đi tới cửa phòng khách gặp Thu Linh mẹ của mình.
Trên mặt Lãnh Như Phong trầm xuống!
Thầm nghĩ: xem ra không để cho Lâm Nhược Kỳ xuống lầu là quyết định chính xác, lúc này nếu để cho hai người gặp nhau, thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì!
Thu Linh cũng không khách sáo với con trai của mình, trực tiếp nhấc chân đi vào phòng khách.
Nhìn xung quanh một chút, không phát hiện người mình muốn gặp, bà đi ra bên ngoài phòng, hỏi "Con trai, cô ấy đâu?"
Lãnh Như Phong xoay người, ánh mắt lạnh lùng sáng loáng nhìn chằm chằm vào bà hỏi ngược lại, "Mẹ, mẹ nói tới ai?"
"Đương nhiên là người đàn bà góa đó, vợ của Cơ Liệt Thần!"
Giọng nói Thu Linh ít thấy uy nghiêm, bình thường bà để cho người ta có cảm giác dịu dàng lẫn nhu nhược, chưa bao giờ giống hôm nay, trên mặt tàn khốc, ngay cả Lãnh Như Phong cũng hơi bị chấn động.
Anh ta biết, mẹ của mình thật sự tức giận.
"Tiểu Phong, tại sao con lại làm ra chuyện quá quắt như vậy? Cô ta đã từng là con dâu nhà họ Cơ còn chưa tính, cô ta là đàn bà góa mẹ cũng mặc kệ, nhưng hiện tại trong bụng cô ta còn có nghiệt chủng mồ côi từ trong bụng mẹ, tại sao con hồ đồ như vậy? Thật là bị ma quỷ ám rồi!"
Mặc dù giọng nói Thu Linh rất nhẹ, nhưng lời nói sắc bén, tất cả người làm có mặt cũng chú ý tới bầu không khí căng thẳng giữa hai mẹ con này.
Vốn Thu Linh chỉ biết Lãnh Như Phong giấu cô gái ở trong nhà. Sau đó quản gia nói cho bà biết, đó là vợ của Cơ Liệt Thần, lúc đầu bà không hề nghĩ đến con trai của mình sẽ cùng cô gái kia có quan hệ gì.
Nhưng chưa tới mấy ngày, bà lại nghe nói cô gái đó gọi là Lâm Nhược Kỳ đã mang thai, mà Lãnh Như Phong định kết hôn với cô, lúc ấy bà mới sợ há hốc mồm cứng lưỡi, vì vậy ngựa không ngừng vó chạy tới nhà riêng của con trai. . . . . .
Xa xa nhìn lại, trên mặt Thu Linh gần như không thấy được nếp nhăn, ánh mắt của bà và Lãnh Như Phong có nét tương tự, một đôi mắt phượng tản ra uy nghiêm và tức giận.
Nhìn kỹ lại, người mặc một bộ váy màu trắng sữa, cắt may tinh tế chỉnh tề, dường như mỗi một chỗ đều vô cùng cầu kỳ, cổ tròn, làn váy ngang gối, không chỗ nào không lộ ra khí độ người phụ nữ cao quý.
Lúc này bà đang trợn mắt nhìn, có chút đau lòng, có chút uy nghiêm, không khách khí chút nào ra lệnh cho Lãnh Như Phong.
"Lập tức đuổi cô ta ra ngoài cho mẹ!"
Bước chân của Lãnh Như Phong không khỏi dừng lại, mới nghe thấy mẹ biết chuyện Lâm Nhược Kỳ mang thai thì trong lòng anh ta đông cứng.
Thoáng qua, khôi phục sắc mặt bình thường, "Mẹ, mẹ làm sao biết chuyện cô ấy mang thai? Cha nuôi nói cho mẹ hả ?"
Thu Linh nhìn thấy ánh mắt con trai mình tràn đầy lạnh lùng kiêu ngạo và quật cường, giọng nói hơi dịu xuống một chút, "Mẹ làm sao biết con cũng đừng lo. . . . . . Về phần cha nuôi của con, mẹ vẫn chưa nói cho ông ấy biết, nếu như bị ông ấy biết, con cho rằng cô ta còn có thể sống đến bây giờ sao?"
Trong lòng Lãnh Như Phong lại trầm xuống.
Anh ta biết rõ ràng, Thu Linh thực sự nói thật.
Lúc mới vừa biết anh ta đem Lâm Nhược Kỳ về nhà riêng, cha nuôi lập tức gọi anh ta trở về Lãnh Nguyệt Sơn Trang, hung hăng tát một bạt tai, đó chính là đang cảnh cáo anh ta. Bây giờ nếu ông ta biết mình căn bản không muốn buông tha ý nghĩ cưới Lâm Nhược Kỳ, mà Lâm Nhược Kỳ còn mang đứa bé của Cơ Liệt Thần thì ông ta sẽ nghĩ như thế nào?
Lãnh Như Phong cảm giác trái tim mình bị người hung hăng bóp chặt, bồng bềnh trong không trung, không trọng lượng . . . . . .
Nhất định cha nuôi sẽ truy cứu, nhất định sẽ trừng phạt anh ta thật nặng, mình chịu phạt cũng không sao cả, nhưng Lâm Nhược Kỳ thì sao? Cô chịu được sao?
Hai người phụ nữ không hẹn mà cùng chuyển sang anh ta, vẻ mặt anh ta rất lạnh lùng nhìn Lâm Nhược Kỳ, bước tới trước mặt cô, chợt giữ chặt cổ tay của cô. Nói: "Lâm Nhược Kỳ, em cứ không muốn gặp tôi như vậy? Ở trước mặt mẹ của tôi, em không thể chừa cho tôi chút mặt mũi sao? !"
Cổ tay của Lâm Nhược Kỳ bị anh ta nắm rất đau, cô biết người đàn ông này nhất định nghe được lời cô nói lúc nảy.
Nhưng cô nhớ lại Cơ Liệt Thần nói một câu: đau dài không bằng đau ngắn!
Nếu cô có chút thương hại, đó chính là thực sự tổn thương Lãnh Như Phong. Mặc dù anh ta âm hiểm tàn nhẫn, nhưng đối với tình cảm cố chấp, cũng xem như tính cách riêng của anh ta. Như mẹ anh ta từng nói, mình không có quyền làm hỏng hạnh phúc suốt đời của anh ta.
Lãnh Như Phong có quyền theo đuổi tình yêu, chỉ là anh ta vẫn không rõ, anh ta yêu không phải Lâm Nhược Kỳ cô. . . . . .
Nghĩ đến đây, cô hung hăng hất tay của anh ta: "Nếu có bà Lãnh ở đây, không bằng Lâm Nhược Kỳ tôi ở ngay trước mặt bà Lãnh nói cho rõ ràng. Lãnh Như Phong, anh hãy nghe cho kỹ, đời này kiếp này của Lâm Nhược Kỳ tôi chỉ có một người chồng, đó chính là Cơ Liệt Thần! Mặc dù anh ép buộc tôi gả cho anh, nhưng chồng của tôi cũng chỉ có một mình anh ấy!"
Bên trong phòng, trong nháy mắt rơi vào im lặng làm người ta hít thở không thông. . . . . .
Một hồi lâu, Thu Linh mỉa mai hừ lạnh một tiếng, nói: "Con trai, con nghe chưa? Cô ta căn bản cũng không chào đón con, cô gái như vậy con còn nhất định cưới cô ta làm gì? ! Có ai không, nhanh đem cô ta tống ra ngoài cho tôi! Thật là một cô gái xấu xa không có tim không có phổi!"
Không thể nghi ngờ, những lời của Thu Linh như thêm dầu vào lửa.
Mà trong lòng của Lâm Nhược Kỳ cũng mừng thầm một chút.
Cô đang chờ những lời này, ước gì người nhà họ Lãnh tự động đuổi cô đi ra ngoài, đó là chuyện quá tốt. . . . . .
Nhưng, cô tính lầm rồi.
Khi hai người cận vệ ngoài cửa đi tới, đang chuẩn bị mang Lâm Nhược Kỳ đi ra ngoài thì bị Lãnh Như Phong cao giọng quát lớn, "Ai dám động đến cô ấy? ! Ai dám động đến tôi sẽ giết người đó!"
Nói xong, tay của Lãnh Như Phong từ bên hông rút ra khẩu súng đen ngòm!
Lãnh Như Phong cũng không phải một người dễ dàng xung động, lúc anh ta có cử động này, đó nhất định là nổi nóng, rõ ràng mọi người cũng bị hù sợ, đứng thẳng bất động tại nguyên chỗ. . . . . .
Một hồi lâu, Thu Linh dùng đòn sát thủ. Con trai của mình mình hiểu rõ nhất, xương sườn mềm lớn nhất của anh ta chính là người mẹ này!
Bà giơ tay lên vịn huyệt Thái Dương của mình, thân thể xụi lơ nghiêng ở bên cạnh ngồi mềm oặt, bắt đầu khóc thút thít, "Ôi chao. . . . . . Đứa con bất hiếu này, hừm, vì một cô gái muốn đập chết mẹ ruột của mình. . . . . . Tôi đã tạo nghiệt chướng gì, nuôi dưỡng con lớn như vậy, ngay cả con dâu của mình cũng không được chọn. . . . . . Lúc còn trẻ chồng chết, hiện tại con trai lại vì cô gái không cần tôi nữa. . . . . . Ôi trời ơi, tôi không muốn sống, sống như vậy nữa còn ý nghĩa gì. . . . . ."
Thu Linh khóc rống, trên mặt nước mắt nước mũi giàn giụa, làm cho người ta không thể không tin bà vô cùng đau lòng.
"Mẹ! Mẹ câm miệng cho con!" Lãnh Như Phong thật sự tức giận phát điên, những lời này hiển nhiên rất bất kính đối với Thu Linh.
Nếu như 1 giây trước Thu Linh chỉ giả vờ giả vịt, ồn ào một phen mà thôi, vậy cử động kế tiếp là thật sự xuất phát từ trong lòng bà.
"Chát . . . . . ." Một âm thanh trong trẻo vang lên, Thu Linh tát một cái vào trên mặt con trai mình.
Không đợi Lãnh Như Phong tỉnh thần trí, bà nổi giận mắng, "Con trai! Con tỉnh táo một chút được không, cô gái này cô ta không yêu con, cô ta yêu chồng của mình! Trong lòng con còn có người mẹ này không, hãy nhanh hủy bỏ ý định đó cho mẹ, tìm một cô gái thực sự yêu con mà sống cho vui vẻ!"
Không thể nghi ngờ, một tát này chẳng khác gì đánh vào trái tim Lãnh Như Phong.
Nhưng, một tát này Thu Linh cảm giác không phải đánh vào trái tim anh ta mà vả vào miệng mình. Bà thể cảm thấy, lần này con trai đã động lòng. Trước kia bất kể anh ta lui tới với ai, bà cũng không gặp hỏi tới, thứ nhất anh ta có đắn đo đúng mực, thứ hai anh ta cam kết nếu có người thực sự thích hợp sẽ mang đến cho bà xem.
Nhưng bà làm sao ngờ tới, anh ta yêu là con dâu của kẻ thù? !
Ánh mắt của Thu Linh đã sớm đầy sương mù mờ mịt, vô cùng đau lòng, vô cùng tang thương nhìn con trai của mình.
Mà anh ta, vẫn giữ tư thế bị tát quay mặt qua chỗ khác như vậy một hồi lâu, dấu đỏ trên mặt làm cho Lâm Nhược Kỳ cũng cảm thấy rất chói mắt, có thể thấy rõ xa xa.
Bà biết mặt của con trai nhất định rất đau, bởi vì tay của bà cũng rất đau, nhưng bà biết, con trai đau thì lòng của bà cũng rất đau!
Yên lặng, một lúc lâu. . . . . .
Lặng lẽ cười khẽ một tiếng, vẻ mặt Lãnh Như Phong chua chát nói, "Yêu? Hừ, mẹ biết yêu là gì sao? Giống như quan hệ giữa mẹ và cha nuôi, đó chính là tình yêu mẹ nói sao?"
Nghe vậy, sắc mặt của Thu Linh thay đổi thật lớn. Ngay cả hai cận vệ ở ngoài phòng cũng hai mặt nhìn nhau.
"Chát. . . . . ." chỉ nghe một tiếng treo trẻo vang lên, gò má bên kia của Lãnh Như Phong cũng gặp họa.
Lâm Nhược Kỳ che miệng, không thể tin nhìn Thu Linh tức giận đến phát run người, mơ hồ cảm thấy giữa hai mẹ con này dường như có cái gì khó nói nên lời. . . . . .
Cục diện phát triển trở thành như vậy, làm cho Lâm Nhược Kỳ có chút xấu hổ, cô không ngờ sẽ làm cho hai mẹ con này cãi nhau như vậy.
Nhìn lại Lãnh Như Phong, rõ ràng anh ta ngẩn ra, tay giữ chặt Lâm Nhược Kỳ cũng buông lỏng theo đó.
Nhưng chợt ánh mắt anh ta đông cứng, liếc mắt nhìn Lâm Nhược Kỳ đang sửng người ở bên cạnh, không nói một câu, cũng không quay đầu lại nắm tay cô đi ra khỏi phòng!
"Này! Lãnh Như Phong, anh chậm một chút! Anh...anh. . . . . . Anh muốn mang tôi đi nơi nào? !" Lâm Nhược Kỳ lảo đảo một chút, thiếu chút nữa bị vấp té, may nhờ Lãnh Như Phong nắm kịp thời, ổn định thân hình của cô.
Nhân cơ hội cô hỏi "Lãnh Như Phong, nói chuyện với anh đó, rốt cuộc muốn mang tôi đi nơi nào? !"
Anh ta nghiêng đầu, lạnh lùng đáp, "Chẳng lẽ em muốn ở lại chỗ này tiếp tục nghe bà ấy khóc rống?" "Bà ấy" trong miệng anh ta tự nhiên chỉ người mẹ Thu Linh của anh ta.
Lâm Nhược Kỳ ngạc nhiên ngẩn ngơ, nhìn phương hướng anh ta đi tới một chút, có lẽ muốn đi nhà để xe lấy xe.
Nhất thời, trong lòng có một tia hi vọng: rốt cuộc có thể đi ra khỏi nhà riêng của Lãnh Như Phong rồi !
Khi Giang Mẫn Hạo điều khiển chiếc Lamborghini chậm rãi lái tới gần cửa chính nhà riêng của Lãnh Như Phong thì trùng hợp nhìn thấy anh ta chở Lâm Nhược Kỳ, vượt qua xe của mình.
Anh ta hơi sững sờ, lập tức gọi điện thoại cho Cơ Liệt Thần.
"Này, Thần, là tôi. Kế hoạch có biến. . . . . . Lãnh Như Phong mới chở chị dâu nhỏ chạy ra khỏi nhà riêng của anh ta. . . . . . Ừ, tốt, tôi biết rồi." Sau khi Giang Mẫn Hạo cúp máy, nhanh chóng quay ngược đầu xe, cẩn thận đi theo phía sau Lãnh Như Phong. . . . . .
Mà bên đầu điện thoại kia, Cơ Liệt Thần cũng nhanh chóng ra lệnh.
"Heber, thi hành B kế hoạch, chuẩn bị cứu người!"
***
Đã từng có người nói qua, tình yêu là thứ ôn dịch.
Lãnh Như Phong nghĩ anh ta hoàn toàn hiểu, cũng đã không còn kịp rồi, coi như trước mặt là vách đá, anh ta cũng chỉ có thể nhắm mắt nhảy xuống.
Bởi vì anh ta luôn có cảm giác, cảm giác nếu lần này mình buông tay, giữa anh ta và Lâm Nhược Kỳ sẽ không còn khả năng nữa. . . . . .
Cho nên, bất luận mẹ và Lãnh Kiêu Hùng phản đối như thế nào, anh ta quyết định nếm thử một lần nữa.
Chở một phụ nữ có thai còn tăng tốc độ, chính xác là một chuyện rất không an toàn.
Lãnh Như Phong nghiêng đầu nhìn Lâm Nhược Kỳ ngồi chỗ cạnh tài xế một chút, phát hiện mặc dù cô mang dây nịt an toàn, nhưng tay phải gắt gao níu tay vịn cửa xe phía bên phải, tay trái níu thật chặt ống quần của mình.
Xem ra, ánh mắt của cô hết sức căng thẳng,
Vẻ mặt của anh ta dịu xuống, tốc độ xe cũng chậm lại rất nhiều.
Lúc đi ra rất gấp, anh ta cũng không nghĩ đến phải mang người theo, đợi đến khi mình phục hồi lại tinh thần thì xe đã chạy nhanh ở trên khu phố buôn bán.
"Anh muốn mang tôi đi nơi nào?" Lâm Nhược Kỳ chợt sâu kín hỏi.
Anh ta nghĩ nghĩ, đặt câu hỏi, "Em muốn đi chỗ nào?"
"Vậy chúng ta đi khu phố buôn bán đi, tôi đói bụng, muốn ăn một chút."
Lâm Nhược Kỳ thật sự đói bụng, phụ nữ có thai khác với người bình thường, chia thành ăn nhiều bữa ăn, về kiến thức phổ thông này Lãnh Như Phong cũng đã biết.
Dĩ nhiên, sở dĩ Lâm Nhược Kỳ nói như vậy, còn một nguyên nhân khác là vì lòng riêng của cô. Khu phố buôn bán nhiều người, mà lúc ra cửa Lãnh Như Phong cũng không mang theo bất kỳ vệ sĩ nào, cô mượn cơ hội muốn chạy trốn dễ dàng hơn.
Nhưng cô không ngờ, Lãnh Như Phong chính là Lãnh Như Phong, tâm cơ quả nhiên sâu hơn cô rất nhiều. Khi cô mới từ trên xe xuống, ‘rắc’ một tiếng thì Lãnh Như Phong đã đeo vào trên cổ tay cô một vật.
Giọng người đàn ông mỉa mai lạnh bạc, "Thật không nghĩ tới, ban đầu Văn Sương dùng cái đồ chơi này rất hữu dụng."
Lâm Nhược Kỳ cúi đầu vừa nhìn, vẻ mặt hở ra, lại là còng tay tình lữ mà Văn Sương đã từng bắt cóc cô thì dùng để khóa!
"Lãnh Như Phong, không ngờ người đàn ông lạnh lùng như anh lại làm ra chuyện ngây thơ như vậy!"
Thật ra, cô thật muốn mắng anh ta biến thái!
Khuôn mặt Lãnh Như Phong vẫn lạnh lẽo, đối với lời nói của cô mắt điếc tai ngơ, hỏi ngược lại, "Không phải nói muốn ăn sao? Đi thôi, tôi mời em."
Lâm Nhược Kỳ tức giận nói: "Đương nhiên là anh mời, tôi lại không có tiền!"
Cô thất vọng thuận tay chỉ một quán ăn, bị đối phương tay cầm tay đi vào trong nhà hàng, dưới ánh mắt mọi người cười trộm không dứt, ngồi xuống, không yên lòng ăn một chút hoành thánh thịt luộc.
Mà Lãnh Như Phong một tay chống đầu, nheo mắt nhìn cô gái trước mắt ranh mãnh khó trị . . . . . . Cô vẫn không yêu không để ý đến anh ta, vì cô anh ta đã trở mặt với mẹ, nhưng dường như cô không động lòng.
Lãnh Như Phong đột nhiên cảm thấy rất bất mãn.
Rõ ràng đã thu vào tay rồi, lại cảm thấy còn chưa đủ, muốn nhiều hơn, càng không chiếm được thì càng muốn lấy được, mỗi lần cảm thấy sắp lấy được thì nửa đường thêm một chút quanh co. . . . . .
Bên trong phòng máy điều hòa không khí thổi gió, phất qua bên quai hàm Lâm Nhược Kỳ sợi tóc rơi vào trên bờ môi của cô. . . . . . Lãnh Như Phong nhìn chằm chằm đuôi tóc này rung động một lát, im lặng không lên tiếng.
"Tôi ăn no rồi, tính tiền thôi." Lâm Nhược Kỳ thật sự ăn rất no, kêu ước chừng ba chén hoành thánh, thế nhưng ăn sạch sẽ toàn bộ.
Lãnh Như Phong cúi đầu nhìn cô rồi nhìn qua trong chén rỗng tuếch, nghĩ ngợi có phải gần đây nên tăng thêm một ít thực đơn dinh dưỡng cho cô hay không. . . . . .
Tính tiền, Lâm Nhược Kỳ đột nhiên chỉ vào toilet cách đó không xa nói, "A, ăn rất no rồi, tôi muốn toilet."
Lãnh Như Phong gật đầu, "Được, tôi chờ em."
Cô hắng giọng một cái, ho khan hai tiếng, vừa chỉ chỉ còng tay treo trên cổ tay hai người, ý là xin anh mở ra.
Lãnh Như Phong không khỏi mấp máy môi, cau mày, không phải cô gái này cố ý ăn nhiều như vậy, muốn dựa vào toilet lén chuồn sao.
Suy nghĩ một chút, anh ta nói, "Chúng ta cùng đi."
Lâm Nhược Kỳ ngạc nhiên, "Anh đi theo tôi? Tôi không nghe lầm chứ? !"
Anh ta nhìn cô một cái, "Tôi đi vào chung với em xem địa hình một chút."
"A. . . . . ."
Quả nhiên Lãnh Như Phong làm việc rất cẩn thận, ngay cả việc "Cô có thể thừa dịp cởi ra còng tay len lén từ cửa sổ toilet chuồn êm đi ra ngoài hay không " ... đều đã nghĩ đến. . . . . .
Khóe miệng cô co rút, rất không khách khí châm chọc anh ta, "Cậu chủ Lãnh, làm phiền anh nhìn thật kỹ anh một chút, tôi mang thai, tôi là phụ nữ có thai." Ngụ ý, cái loại khả năng anh nghĩ tới chắc chắn sẽ không xảy ra ở trên người cô.
Nhưng Lãnh Như Phong liếc mắt nhìn cô, kéo tay của cô đi vào toilet nữ, dĩ nhiên làm cho không ít chị em chửi rủa. . . . . .
"Bệnh thần kinh! Đi toilet còn mang còng tay tình lữ!"
"Có lầm hay không! Nói yêu đương vào trong phòng rửa tay sao? !"
Lãnh Như Phong mắt khép hờ đưa mắt nhìn cô chốc lát, anh ta kéo bàn tay nhỏ bé, theo bản năng rút về nhưng lại bị anh ta níu lại thật chặt. . . . . .
Ở trong toilet đi một vòng, Lãnh Như Phong mới mở còng tay, nói với cô, "Tôi ở bên ngoài chờ em, tốt nhất em nhanh lên một chút, có chuyện gì gọi tôi."
***
Lâm Nhược Kỳ ở trong toilet dạo chơi một lúc không quá dài, cũng không quá ngắn, vừa vặn đủ đưa tới Lãnh Như Phong nghi ngờ, lúc đang chuẩn bị vọt vào tra xét có phải cô chuồn êm hay không, cô cúi đầu từ bên trong đi ra.
Tâm trạng của cô có chút chùng xuống, thứ nhất bởi vì mới vừa rồi bị người ta lầm tưởng có quan hệ tình lữ với Lãnh Như Phong, thứ hai cảm thấy cơ hội có thể chạy trốn tốt như vậy, lại trôi mất sạch. . . . . .
Cô lại nghĩ tới Lynda đã nói buổi chiều sẽ có người quen tới cứu mình, nhưng bị mẹ của Lãnh Như Phong quậy một phát như vậy, chỉ sợ ngay cả mặt của đối phương cũng không nhìn thấy, phải làm gì đây, lần sau không biết lúc nào mới có cơ hội được cứu. . . . . .
Nhưng càng gần đến ngày kết hôn mà Lãnh Như Phong nói. . . . . .
Thấy cô im lặng không lên tiếng ủ rũ, cúi đầu từ bên trong ra ngoài, Lãnh Như Phong lo lắng hỏi, "Đang suy nghĩ gì?"
Chỉ vào toilet mà thôi, tại sao sẽ đảo mắt cảm xúc thay đổi lớn như vậy chứ?
Lâm Nhược Kỳ ngẩng đầu lên, đang muốn tùy tiện tìm lý do đáp qua loa với anh ta nhưng đáy mắt nhìn thấy bóng dáng kia thì cô lại ngốc trệ.
Cách đó không xa, cậu chủ xuất hiện tại trước mặt cô vẫn phong cách ưu nhã khí thế vô cùng mạnh mẽ! mái tóc đen như tơ, gương mặt đẹp trai, vóc người to lớn cao ngạo . . . . . .
Cho dù đôi tay nhàn tản cắm ở trong túi áo ngoài, cũng không chút nào ảnh hưởng đến bước chân kiêu ngạo và nụ cười không chút để ý của anh!
Lúc tầm mắt lười biếng nhìn vào ánh mắt cô, trong nháy mắt giằng co!
Không sai, là anh ! Là người đàn ông cô vẫn ngày nhớ đêm mong, anh tới cứu cô!
Lãnh Như Phong phát hiện Lâm Nhược Kỳ không thích hợp, lúc sắp quay đầu, Lâm Nhược Kỳ lại làm ra cử động để cho anh ta không kịp ứng phó . . . . . .
Cô mang theo thân thể bầu bì, chạy nhanh về phía Cơ Liệt Thần!
Lãnh Như Phong giật mình, một phát níu lại cổ tay của cô, bị cô hất ra, cô chạy nhanh hơn về phía chồng của cô. . . . . .
Lãnh Như Phong kinh ngạc nhìn tay mình. . . . . . chưa từng có chuyện, anh ta tự tay tóm cô, lại bắt hụt!
Chiếc váy màu trắng mềm mại của phụ nữ có thai lướt qua đầu ngón tay của anh ta, giống như một con bươm buớm bay đi, không chịu nổi nắm chặt, thoáng qua rồi biến mất. . . . . .
Lãnh Như Phong ngẩng đầu, tầm mắt theo phương hướng cô chạy trốn rơi vào trên người của Cơ Liệt Thần.
Trên mặt Lãnh Như Phong trầm xuống!
Thầm nghĩ: xem ra không để cho Lâm Nhược Kỳ xuống lầu là quyết định chính xác, lúc này nếu để cho hai người gặp nhau, thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì!
Thu Linh cũng không khách sáo với con trai của mình, trực tiếp nhấc chân đi vào phòng khách.
Nhìn xung quanh một chút, không phát hiện người mình muốn gặp, bà đi ra bên ngoài phòng, hỏi "Con trai, cô ấy đâu?"
Lãnh Như Phong xoay người, ánh mắt lạnh lùng sáng loáng nhìn chằm chằm vào bà hỏi ngược lại, "Mẹ, mẹ nói tới ai?"
"Đương nhiên là người đàn bà góa đó, vợ của Cơ Liệt Thần!"
Giọng nói Thu Linh ít thấy uy nghiêm, bình thường bà để cho người ta có cảm giác dịu dàng lẫn nhu nhược, chưa bao giờ giống hôm nay, trên mặt tàn khốc, ngay cả Lãnh Như Phong cũng hơi bị chấn động.
Anh ta biết, mẹ của mình thật sự tức giận.
"Tiểu Phong, tại sao con lại làm ra chuyện quá quắt như vậy? Cô ta đã từng là con dâu nhà họ Cơ còn chưa tính, cô ta là đàn bà góa mẹ cũng mặc kệ, nhưng hiện tại trong bụng cô ta còn có nghiệt chủng mồ côi từ trong bụng mẹ, tại sao con hồ đồ như vậy? Thật là bị ma quỷ ám rồi!"
Mặc dù giọng nói Thu Linh rất nhẹ, nhưng lời nói sắc bén, tất cả người làm có mặt cũng chú ý tới bầu không khí căng thẳng giữa hai mẹ con này.
Vốn Thu Linh chỉ biết Lãnh Như Phong giấu cô gái ở trong nhà. Sau đó quản gia nói cho bà biết, đó là vợ của Cơ Liệt Thần, lúc đầu bà không hề nghĩ đến con trai của mình sẽ cùng cô gái kia có quan hệ gì.
Nhưng chưa tới mấy ngày, bà lại nghe nói cô gái đó gọi là Lâm Nhược Kỳ đã mang thai, mà Lãnh Như Phong định kết hôn với cô, lúc ấy bà mới sợ há hốc mồm cứng lưỡi, vì vậy ngựa không ngừng vó chạy tới nhà riêng của con trai. . . . . .
Xa xa nhìn lại, trên mặt Thu Linh gần như không thấy được nếp nhăn, ánh mắt của bà và Lãnh Như Phong có nét tương tự, một đôi mắt phượng tản ra uy nghiêm và tức giận.
Nhìn kỹ lại, người mặc một bộ váy màu trắng sữa, cắt may tinh tế chỉnh tề, dường như mỗi một chỗ đều vô cùng cầu kỳ, cổ tròn, làn váy ngang gối, không chỗ nào không lộ ra khí độ người phụ nữ cao quý.
Lúc này bà đang trợn mắt nhìn, có chút đau lòng, có chút uy nghiêm, không khách khí chút nào ra lệnh cho Lãnh Như Phong.
"Lập tức đuổi cô ta ra ngoài cho mẹ!"
Bước chân của Lãnh Như Phong không khỏi dừng lại, mới nghe thấy mẹ biết chuyện Lâm Nhược Kỳ mang thai thì trong lòng anh ta đông cứng.
Thoáng qua, khôi phục sắc mặt bình thường, "Mẹ, mẹ làm sao biết chuyện cô ấy mang thai? Cha nuôi nói cho mẹ hả ?"
Thu Linh nhìn thấy ánh mắt con trai mình tràn đầy lạnh lùng kiêu ngạo và quật cường, giọng nói hơi dịu xuống một chút, "Mẹ làm sao biết con cũng đừng lo. . . . . . Về phần cha nuôi của con, mẹ vẫn chưa nói cho ông ấy biết, nếu như bị ông ấy biết, con cho rằng cô ta còn có thể sống đến bây giờ sao?"
Trong lòng Lãnh Như Phong lại trầm xuống.
Anh ta biết rõ ràng, Thu Linh thực sự nói thật.
Lúc mới vừa biết anh ta đem Lâm Nhược Kỳ về nhà riêng, cha nuôi lập tức gọi anh ta trở về Lãnh Nguyệt Sơn Trang, hung hăng tát một bạt tai, đó chính là đang cảnh cáo anh ta. Bây giờ nếu ông ta biết mình căn bản không muốn buông tha ý nghĩ cưới Lâm Nhược Kỳ, mà Lâm Nhược Kỳ còn mang đứa bé của Cơ Liệt Thần thì ông ta sẽ nghĩ như thế nào?
Lãnh Như Phong cảm giác trái tim mình bị người hung hăng bóp chặt, bồng bềnh trong không trung, không trọng lượng . . . . . .
Nhất định cha nuôi sẽ truy cứu, nhất định sẽ trừng phạt anh ta thật nặng, mình chịu phạt cũng không sao cả, nhưng Lâm Nhược Kỳ thì sao? Cô chịu được sao?
Hai người phụ nữ không hẹn mà cùng chuyển sang anh ta, vẻ mặt anh ta rất lạnh lùng nhìn Lâm Nhược Kỳ, bước tới trước mặt cô, chợt giữ chặt cổ tay của cô. Nói: "Lâm Nhược Kỳ, em cứ không muốn gặp tôi như vậy? Ở trước mặt mẹ của tôi, em không thể chừa cho tôi chút mặt mũi sao? !"
Cổ tay của Lâm Nhược Kỳ bị anh ta nắm rất đau, cô biết người đàn ông này nhất định nghe được lời cô nói lúc nảy.
Nhưng cô nhớ lại Cơ Liệt Thần nói một câu: đau dài không bằng đau ngắn!
Nếu cô có chút thương hại, đó chính là thực sự tổn thương Lãnh Như Phong. Mặc dù anh ta âm hiểm tàn nhẫn, nhưng đối với tình cảm cố chấp, cũng xem như tính cách riêng của anh ta. Như mẹ anh ta từng nói, mình không có quyền làm hỏng hạnh phúc suốt đời của anh ta.
Lãnh Như Phong có quyền theo đuổi tình yêu, chỉ là anh ta vẫn không rõ, anh ta yêu không phải Lâm Nhược Kỳ cô. . . . . .
Nghĩ đến đây, cô hung hăng hất tay của anh ta: "Nếu có bà Lãnh ở đây, không bằng Lâm Nhược Kỳ tôi ở ngay trước mặt bà Lãnh nói cho rõ ràng. Lãnh Như Phong, anh hãy nghe cho kỹ, đời này kiếp này của Lâm Nhược Kỳ tôi chỉ có một người chồng, đó chính là Cơ Liệt Thần! Mặc dù anh ép buộc tôi gả cho anh, nhưng chồng của tôi cũng chỉ có một mình anh ấy!"
Bên trong phòng, trong nháy mắt rơi vào im lặng làm người ta hít thở không thông. . . . . .
Một hồi lâu, Thu Linh mỉa mai hừ lạnh một tiếng, nói: "Con trai, con nghe chưa? Cô ta căn bản cũng không chào đón con, cô gái như vậy con còn nhất định cưới cô ta làm gì? ! Có ai không, nhanh đem cô ta tống ra ngoài cho tôi! Thật là một cô gái xấu xa không có tim không có phổi!"
Không thể nghi ngờ, những lời của Thu Linh như thêm dầu vào lửa.
Mà trong lòng của Lâm Nhược Kỳ cũng mừng thầm một chút.
Cô đang chờ những lời này, ước gì người nhà họ Lãnh tự động đuổi cô đi ra ngoài, đó là chuyện quá tốt. . . . . .
Nhưng, cô tính lầm rồi.
Khi hai người cận vệ ngoài cửa đi tới, đang chuẩn bị mang Lâm Nhược Kỳ đi ra ngoài thì bị Lãnh Như Phong cao giọng quát lớn, "Ai dám động đến cô ấy? ! Ai dám động đến tôi sẽ giết người đó!"
Nói xong, tay của Lãnh Như Phong từ bên hông rút ra khẩu súng đen ngòm!
Lãnh Như Phong cũng không phải một người dễ dàng xung động, lúc anh ta có cử động này, đó nhất định là nổi nóng, rõ ràng mọi người cũng bị hù sợ, đứng thẳng bất động tại nguyên chỗ. . . . . .
Một hồi lâu, Thu Linh dùng đòn sát thủ. Con trai của mình mình hiểu rõ nhất, xương sườn mềm lớn nhất của anh ta chính là người mẹ này!
Bà giơ tay lên vịn huyệt Thái Dương của mình, thân thể xụi lơ nghiêng ở bên cạnh ngồi mềm oặt, bắt đầu khóc thút thít, "Ôi chao. . . . . . Đứa con bất hiếu này, hừm, vì một cô gái muốn đập chết mẹ ruột của mình. . . . . . Tôi đã tạo nghiệt chướng gì, nuôi dưỡng con lớn như vậy, ngay cả con dâu của mình cũng không được chọn. . . . . . Lúc còn trẻ chồng chết, hiện tại con trai lại vì cô gái không cần tôi nữa. . . . . . Ôi trời ơi, tôi không muốn sống, sống như vậy nữa còn ý nghĩa gì. . . . . ."
Thu Linh khóc rống, trên mặt nước mắt nước mũi giàn giụa, làm cho người ta không thể không tin bà vô cùng đau lòng.
"Mẹ! Mẹ câm miệng cho con!" Lãnh Như Phong thật sự tức giận phát điên, những lời này hiển nhiên rất bất kính đối với Thu Linh.
Nếu như 1 giây trước Thu Linh chỉ giả vờ giả vịt, ồn ào một phen mà thôi, vậy cử động kế tiếp là thật sự xuất phát từ trong lòng bà.
"Chát . . . . . ." Một âm thanh trong trẻo vang lên, Thu Linh tát một cái vào trên mặt con trai mình.
Không đợi Lãnh Như Phong tỉnh thần trí, bà nổi giận mắng, "Con trai! Con tỉnh táo một chút được không, cô gái này cô ta không yêu con, cô ta yêu chồng của mình! Trong lòng con còn có người mẹ này không, hãy nhanh hủy bỏ ý định đó cho mẹ, tìm một cô gái thực sự yêu con mà sống cho vui vẻ!"
Không thể nghi ngờ, một tát này chẳng khác gì đánh vào trái tim Lãnh Như Phong.
Nhưng, một tát này Thu Linh cảm giác không phải đánh vào trái tim anh ta mà vả vào miệng mình. Bà thể cảm thấy, lần này con trai đã động lòng. Trước kia bất kể anh ta lui tới với ai, bà cũng không gặp hỏi tới, thứ nhất anh ta có đắn đo đúng mực, thứ hai anh ta cam kết nếu có người thực sự thích hợp sẽ mang đến cho bà xem.
Nhưng bà làm sao ngờ tới, anh ta yêu là con dâu của kẻ thù? !
Ánh mắt của Thu Linh đã sớm đầy sương mù mờ mịt, vô cùng đau lòng, vô cùng tang thương nhìn con trai của mình.
Mà anh ta, vẫn giữ tư thế bị tát quay mặt qua chỗ khác như vậy một hồi lâu, dấu đỏ trên mặt làm cho Lâm Nhược Kỳ cũng cảm thấy rất chói mắt, có thể thấy rõ xa xa.
Bà biết mặt của con trai nhất định rất đau, bởi vì tay của bà cũng rất đau, nhưng bà biết, con trai đau thì lòng của bà cũng rất đau!
Yên lặng, một lúc lâu. . . . . .
Lặng lẽ cười khẽ một tiếng, vẻ mặt Lãnh Như Phong chua chát nói, "Yêu? Hừ, mẹ biết yêu là gì sao? Giống như quan hệ giữa mẹ và cha nuôi, đó chính là tình yêu mẹ nói sao?"
Nghe vậy, sắc mặt của Thu Linh thay đổi thật lớn. Ngay cả hai cận vệ ở ngoài phòng cũng hai mặt nhìn nhau.
"Chát. . . . . ." chỉ nghe một tiếng treo trẻo vang lên, gò má bên kia của Lãnh Như Phong cũng gặp họa.
Lâm Nhược Kỳ che miệng, không thể tin nhìn Thu Linh tức giận đến phát run người, mơ hồ cảm thấy giữa hai mẹ con này dường như có cái gì khó nói nên lời. . . . . .
Cục diện phát triển trở thành như vậy, làm cho Lâm Nhược Kỳ có chút xấu hổ, cô không ngờ sẽ làm cho hai mẹ con này cãi nhau như vậy.
Nhìn lại Lãnh Như Phong, rõ ràng anh ta ngẩn ra, tay giữ chặt Lâm Nhược Kỳ cũng buông lỏng theo đó.
Nhưng chợt ánh mắt anh ta đông cứng, liếc mắt nhìn Lâm Nhược Kỳ đang sửng người ở bên cạnh, không nói một câu, cũng không quay đầu lại nắm tay cô đi ra khỏi phòng!
"Này! Lãnh Như Phong, anh chậm một chút! Anh...anh. . . . . . Anh muốn mang tôi đi nơi nào? !" Lâm Nhược Kỳ lảo đảo một chút, thiếu chút nữa bị vấp té, may nhờ Lãnh Như Phong nắm kịp thời, ổn định thân hình của cô.
Nhân cơ hội cô hỏi "Lãnh Như Phong, nói chuyện với anh đó, rốt cuộc muốn mang tôi đi nơi nào? !"
Anh ta nghiêng đầu, lạnh lùng đáp, "Chẳng lẽ em muốn ở lại chỗ này tiếp tục nghe bà ấy khóc rống?" "Bà ấy" trong miệng anh ta tự nhiên chỉ người mẹ Thu Linh của anh ta.
Lâm Nhược Kỳ ngạc nhiên ngẩn ngơ, nhìn phương hướng anh ta đi tới một chút, có lẽ muốn đi nhà để xe lấy xe.
Nhất thời, trong lòng có một tia hi vọng: rốt cuộc có thể đi ra khỏi nhà riêng của Lãnh Như Phong rồi !
Khi Giang Mẫn Hạo điều khiển chiếc Lamborghini chậm rãi lái tới gần cửa chính nhà riêng của Lãnh Như Phong thì trùng hợp nhìn thấy anh ta chở Lâm Nhược Kỳ, vượt qua xe của mình.
Anh ta hơi sững sờ, lập tức gọi điện thoại cho Cơ Liệt Thần.
"Này, Thần, là tôi. Kế hoạch có biến. . . . . . Lãnh Như Phong mới chở chị dâu nhỏ chạy ra khỏi nhà riêng của anh ta. . . . . . Ừ, tốt, tôi biết rồi." Sau khi Giang Mẫn Hạo cúp máy, nhanh chóng quay ngược đầu xe, cẩn thận đi theo phía sau Lãnh Như Phong. . . . . .
Mà bên đầu điện thoại kia, Cơ Liệt Thần cũng nhanh chóng ra lệnh.
"Heber, thi hành B kế hoạch, chuẩn bị cứu người!"
***
Đã từng có người nói qua, tình yêu là thứ ôn dịch.
Lãnh Như Phong nghĩ anh ta hoàn toàn hiểu, cũng đã không còn kịp rồi, coi như trước mặt là vách đá, anh ta cũng chỉ có thể nhắm mắt nhảy xuống.
Bởi vì anh ta luôn có cảm giác, cảm giác nếu lần này mình buông tay, giữa anh ta và Lâm Nhược Kỳ sẽ không còn khả năng nữa. . . . . .
Cho nên, bất luận mẹ và Lãnh Kiêu Hùng phản đối như thế nào, anh ta quyết định nếm thử một lần nữa.
Chở một phụ nữ có thai còn tăng tốc độ, chính xác là một chuyện rất không an toàn.
Lãnh Như Phong nghiêng đầu nhìn Lâm Nhược Kỳ ngồi chỗ cạnh tài xế một chút, phát hiện mặc dù cô mang dây nịt an toàn, nhưng tay phải gắt gao níu tay vịn cửa xe phía bên phải, tay trái níu thật chặt ống quần của mình.
Xem ra, ánh mắt của cô hết sức căng thẳng,
Vẻ mặt của anh ta dịu xuống, tốc độ xe cũng chậm lại rất nhiều.
Lúc đi ra rất gấp, anh ta cũng không nghĩ đến phải mang người theo, đợi đến khi mình phục hồi lại tinh thần thì xe đã chạy nhanh ở trên khu phố buôn bán.
"Anh muốn mang tôi đi nơi nào?" Lâm Nhược Kỳ chợt sâu kín hỏi.
Anh ta nghĩ nghĩ, đặt câu hỏi, "Em muốn đi chỗ nào?"
"Vậy chúng ta đi khu phố buôn bán đi, tôi đói bụng, muốn ăn một chút."
Lâm Nhược Kỳ thật sự đói bụng, phụ nữ có thai khác với người bình thường, chia thành ăn nhiều bữa ăn, về kiến thức phổ thông này Lãnh Như Phong cũng đã biết.
Dĩ nhiên, sở dĩ Lâm Nhược Kỳ nói như vậy, còn một nguyên nhân khác là vì lòng riêng của cô. Khu phố buôn bán nhiều người, mà lúc ra cửa Lãnh Như Phong cũng không mang theo bất kỳ vệ sĩ nào, cô mượn cơ hội muốn chạy trốn dễ dàng hơn.
Nhưng cô không ngờ, Lãnh Như Phong chính là Lãnh Như Phong, tâm cơ quả nhiên sâu hơn cô rất nhiều. Khi cô mới từ trên xe xuống, ‘rắc’ một tiếng thì Lãnh Như Phong đã đeo vào trên cổ tay cô một vật.
Giọng người đàn ông mỉa mai lạnh bạc, "Thật không nghĩ tới, ban đầu Văn Sương dùng cái đồ chơi này rất hữu dụng."
Lâm Nhược Kỳ cúi đầu vừa nhìn, vẻ mặt hở ra, lại là còng tay tình lữ mà Văn Sương đã từng bắt cóc cô thì dùng để khóa!
"Lãnh Như Phong, không ngờ người đàn ông lạnh lùng như anh lại làm ra chuyện ngây thơ như vậy!"
Thật ra, cô thật muốn mắng anh ta biến thái!
Khuôn mặt Lãnh Như Phong vẫn lạnh lẽo, đối với lời nói của cô mắt điếc tai ngơ, hỏi ngược lại, "Không phải nói muốn ăn sao? Đi thôi, tôi mời em."
Lâm Nhược Kỳ tức giận nói: "Đương nhiên là anh mời, tôi lại không có tiền!"
Cô thất vọng thuận tay chỉ một quán ăn, bị đối phương tay cầm tay đi vào trong nhà hàng, dưới ánh mắt mọi người cười trộm không dứt, ngồi xuống, không yên lòng ăn một chút hoành thánh thịt luộc.
Mà Lãnh Như Phong một tay chống đầu, nheo mắt nhìn cô gái trước mắt ranh mãnh khó trị . . . . . . Cô vẫn không yêu không để ý đến anh ta, vì cô anh ta đã trở mặt với mẹ, nhưng dường như cô không động lòng.
Lãnh Như Phong đột nhiên cảm thấy rất bất mãn.
Rõ ràng đã thu vào tay rồi, lại cảm thấy còn chưa đủ, muốn nhiều hơn, càng không chiếm được thì càng muốn lấy được, mỗi lần cảm thấy sắp lấy được thì nửa đường thêm một chút quanh co. . . . . .
Bên trong phòng máy điều hòa không khí thổi gió, phất qua bên quai hàm Lâm Nhược Kỳ sợi tóc rơi vào trên bờ môi của cô. . . . . . Lãnh Như Phong nhìn chằm chằm đuôi tóc này rung động một lát, im lặng không lên tiếng.
"Tôi ăn no rồi, tính tiền thôi." Lâm Nhược Kỳ thật sự ăn rất no, kêu ước chừng ba chén hoành thánh, thế nhưng ăn sạch sẽ toàn bộ.
Lãnh Như Phong cúi đầu nhìn cô rồi nhìn qua trong chén rỗng tuếch, nghĩ ngợi có phải gần đây nên tăng thêm một ít thực đơn dinh dưỡng cho cô hay không. . . . . .
Tính tiền, Lâm Nhược Kỳ đột nhiên chỉ vào toilet cách đó không xa nói, "A, ăn rất no rồi, tôi muốn toilet."
Lãnh Như Phong gật đầu, "Được, tôi chờ em."
Cô hắng giọng một cái, ho khan hai tiếng, vừa chỉ chỉ còng tay treo trên cổ tay hai người, ý là xin anh mở ra.
Lãnh Như Phong không khỏi mấp máy môi, cau mày, không phải cô gái này cố ý ăn nhiều như vậy, muốn dựa vào toilet lén chuồn sao.
Suy nghĩ một chút, anh ta nói, "Chúng ta cùng đi."
Lâm Nhược Kỳ ngạc nhiên, "Anh đi theo tôi? Tôi không nghe lầm chứ? !"
Anh ta nhìn cô một cái, "Tôi đi vào chung với em xem địa hình một chút."
"A. . . . . ."
Quả nhiên Lãnh Như Phong làm việc rất cẩn thận, ngay cả việc "Cô có thể thừa dịp cởi ra còng tay len lén từ cửa sổ toilet chuồn êm đi ra ngoài hay không " ... đều đã nghĩ đến. . . . . .
Khóe miệng cô co rút, rất không khách khí châm chọc anh ta, "Cậu chủ Lãnh, làm phiền anh nhìn thật kỹ anh một chút, tôi mang thai, tôi là phụ nữ có thai." Ngụ ý, cái loại khả năng anh nghĩ tới chắc chắn sẽ không xảy ra ở trên người cô.
Nhưng Lãnh Như Phong liếc mắt nhìn cô, kéo tay của cô đi vào toilet nữ, dĩ nhiên làm cho không ít chị em chửi rủa. . . . . .
"Bệnh thần kinh! Đi toilet còn mang còng tay tình lữ!"
"Có lầm hay không! Nói yêu đương vào trong phòng rửa tay sao? !"
Lãnh Như Phong mắt khép hờ đưa mắt nhìn cô chốc lát, anh ta kéo bàn tay nhỏ bé, theo bản năng rút về nhưng lại bị anh ta níu lại thật chặt. . . . . .
Ở trong toilet đi một vòng, Lãnh Như Phong mới mở còng tay, nói với cô, "Tôi ở bên ngoài chờ em, tốt nhất em nhanh lên một chút, có chuyện gì gọi tôi."
***
Lâm Nhược Kỳ ở trong toilet dạo chơi một lúc không quá dài, cũng không quá ngắn, vừa vặn đủ đưa tới Lãnh Như Phong nghi ngờ, lúc đang chuẩn bị vọt vào tra xét có phải cô chuồn êm hay không, cô cúi đầu từ bên trong đi ra.
Tâm trạng của cô có chút chùng xuống, thứ nhất bởi vì mới vừa rồi bị người ta lầm tưởng có quan hệ tình lữ với Lãnh Như Phong, thứ hai cảm thấy cơ hội có thể chạy trốn tốt như vậy, lại trôi mất sạch. . . . . .
Cô lại nghĩ tới Lynda đã nói buổi chiều sẽ có người quen tới cứu mình, nhưng bị mẹ của Lãnh Như Phong quậy một phát như vậy, chỉ sợ ngay cả mặt của đối phương cũng không nhìn thấy, phải làm gì đây, lần sau không biết lúc nào mới có cơ hội được cứu. . . . . .
Nhưng càng gần đến ngày kết hôn mà Lãnh Như Phong nói. . . . . .
Thấy cô im lặng không lên tiếng ủ rũ, cúi đầu từ bên trong ra ngoài, Lãnh Như Phong lo lắng hỏi, "Đang suy nghĩ gì?"
Chỉ vào toilet mà thôi, tại sao sẽ đảo mắt cảm xúc thay đổi lớn như vậy chứ?
Lâm Nhược Kỳ ngẩng đầu lên, đang muốn tùy tiện tìm lý do đáp qua loa với anh ta nhưng đáy mắt nhìn thấy bóng dáng kia thì cô lại ngốc trệ.
Cách đó không xa, cậu chủ xuất hiện tại trước mặt cô vẫn phong cách ưu nhã khí thế vô cùng mạnh mẽ! mái tóc đen như tơ, gương mặt đẹp trai, vóc người to lớn cao ngạo . . . . . .
Cho dù đôi tay nhàn tản cắm ở trong túi áo ngoài, cũng không chút nào ảnh hưởng đến bước chân kiêu ngạo và nụ cười không chút để ý của anh!
Lúc tầm mắt lười biếng nhìn vào ánh mắt cô, trong nháy mắt giằng co!
Không sai, là anh ! Là người đàn ông cô vẫn ngày nhớ đêm mong, anh tới cứu cô!
Lãnh Như Phong phát hiện Lâm Nhược Kỳ không thích hợp, lúc sắp quay đầu, Lâm Nhược Kỳ lại làm ra cử động để cho anh ta không kịp ứng phó . . . . . .
Cô mang theo thân thể bầu bì, chạy nhanh về phía Cơ Liệt Thần!
Lãnh Như Phong giật mình, một phát níu lại cổ tay của cô, bị cô hất ra, cô chạy nhanh hơn về phía chồng của cô. . . . . .
Lãnh Như Phong kinh ngạc nhìn tay mình. . . . . . chưa từng có chuyện, anh ta tự tay tóm cô, lại bắt hụt!
Chiếc váy màu trắng mềm mại của phụ nữ có thai lướt qua đầu ngón tay của anh ta, giống như một con bươm buớm bay đi, không chịu nổi nắm chặt, thoáng qua rồi biến mất. . . . . .
Lãnh Như Phong ngẩng đầu, tầm mắt theo phương hướng cô chạy trốn rơi vào trên người của Cơ Liệt Thần.
/113
|