Edit: Hamano Michiyo
Beta: Mjmk
Thi Thi mắng xong cũng không nhìn đến sắc mặt Diệp Thừa. Cô nhanh chóng thu dọn cặp sách, chạy ra khỏi thư viện. Quả nhiên trước khi ra cửa, không ngoài dự đoán nghe thấy cô thủ thư lớn tiếng trách mắng Diệp Thừa phải biết giữ yên lặng.
Hừ, cho mi ngông cuồng này, chị đây không trị được mi, không có nghĩa bà cô thủ thư không trị được mi nhé.
Thi Thi ngoác miệng cười, cuối cùng cũng cảm thấy đỡ tức hơn, tâm trạng tốt lên một chút.
Chỉ là… Hình như còn quên mất chuyện gì đó quan trọng thì phải…
Mới vừa rồi lá cam hay là lá gỗ kia nói gì ấy nhỉ, tối mai Trần Bằng đưa bạn gái đi xem phim? Sao cô không biết chuyện này?
Thi Thi càng nghĩ càng hoài nghi, càng hoài nghi lại càng tức giận, càng tức giận lại càng muốn lôi Trần Bằng đến đây hỏi cho rõ ràng ngay lập tức. Nhưng suy nghĩ một lúc, cô vẫn tạm thời bình tĩnh lại, quên đi, ông Mao đã nói rồi, đánh rắn động cỏ không bằng dẫn rắn ra khỏi hang, trước tiên kiên nhẫn chịu đựng, rồi chờ tối mai lén đi theo dõi tên họ Trần kia, chuyện gì rồi cũng sẽ biết rõ, so với mấy lời nói dối mà anh ta biên soạn để lừa kẻ ngốc thì tốt hơn nhiều.
Nghĩ đến đây, cô liền thở dài, buổi sáng ngày mai còn phải đến bệnh viện nha khoa thành phố một chuyến, Thái hậu đại nhân ở nhà đã cho cô số liên lạc của một bác sĩ nào đó rồi, để cô đi tẩy răng một lần, mà tẩy răng là cái gì, có khác với đánh răng không?
Dù sao sống hai mươi hai năm mới tiếp xúc với việc này lần đầu, nghe nói cũng tương tự như tiểu phẫu, trong lòng Thi Thi hơi lo sợ.
Ngày hôm sau, Thi Thi vẫn ăn mặc trang điểm xinh xắn đi ra ngoài như cũ. Cô nắm chặt số điện thoại của bác sĩ được Thái hậu dùng làm phần thưởng, nói thầm trong lòng, miệng bẩn như vậy, cao răng cái gì chứ, ngộ nhỡ nha sĩ tẩy răng là một anh chàng trẻ tuổi đẹp trai, thế thì xấu hổ lắm.
Thi Thi lên taxi đi đến bệnh viện nha khoa thành phố. Cô đứng ngoài cửa bấm điện thoại, nghe máy là giọng nói rất từ tính của một người đàn ông trẻ tuổi, thậm chí còn có vài phần quen thuộc.
Thi Thi không nhớ mình đã nghe thấy giọng nói này ở đâu. Cô nói tên của Thái Hậu nhà mình, rồi đi vào thang máy lên thẳng lầu sáu, bước tới trước cửa phòng làm việc.
Cửa mở ra, Thi Thi đi vào liền nhìn thấy bên trong có một bác sĩ vóc dáng khá cao, bịt khẩu trang màu trắng, đang đeo bao tay vô khuẩn.
“Ừm, bác sĩ Vương phải không ạ?” Thi Thi thử cất tiếng dò hỏi.
Bác sĩ kia quay người lại, nhìn Thi Thi một cái, trong đôi mắt đen như thoáng qua điều gì đó. “Là chị Tiểu Thi phải không, giáo sư Vương không có ở đây, để tôi giúp chị tẩy răng.”
Thi Thi chần chừ gật đầu, liếc mắt nhìn về phía ngực người kia, không thấy thẻ tên đâu, chỉ cảm thấy giọng nói này nghe rất quen tai, tuy nhiên cách khẩu trang nên có chút mơ hồ, tạm thời không thể nhớ ra được.
Nghe theo lời dặn của bác sĩ, Thi Thi nằm lên ghế chuyên dụng, cô cảm thấy hơi lo lắng, lại nghĩ nếu bác sĩ Vương đã có thể giao nhiệm vụ cho anh chàng bác sĩ nhỏ này, thì nhất định kỹ thuật của anh ta đã được kiểm tra. Mà bác sĩ kia hình như nhìn thấu suy nghĩ của Thi Thi, bỗng nhiên nói nhẹ nhàng: “Không cần phải sợ, tẩy răng không đau, chỉ một lát là xong.”
Nhìn đôi mắt đen và sâu như những vì sao lạnh lẽo kia, Thi Thi vừa bối rối vừa thoải mái lạ lùng. Cô càng lúc càng cảm thấy người này không những quen tai mà còn quen mắt nữa.
Bác sĩ cầm một con dao nhỏ dao động theo sóng âm, ngồi bên cạnh đầu Thi Thi, nhỏ giọng nói: “Há miệng.”
Thi Thi ngoan ngoãn há miệng, bác sĩ đem thứ đang dao động đưa vào bên trong miệng cô, bắt đầu làm việc. Thế nhưng nhìn vào đôi mắt đen chỉ gần trong gang tấc đó, một chút sợ hãi cuối cùng trong lòng Thi Thi bỗng tan đi một cách kỳ lạ. Đôi mắt ấy chăm chú nhìn cô, giống như trên cõi đời này chỉ còn một mình cô tồn tại vậy.
Thời gian dần trôi, vật dao động kia ở trong miệng cô kêu ầm ĩ không ngừng, tư thế của bác sĩ cũng liên tục thay đổi. Nói chung là cách cô rất gần, hai cánh tay anh ta gập lại bao quanh cô. Cảm giác ấy..... như được anh ta ôm vào trong ngực vậy.
Mặt Thi Thi đỏ lên, trong lòng có chút hoảng hốt, miệng cô co rút lại, dụng cụ đang dao động kia vô tình chạm qua. Thi Thi nhói đau, bật ra một tiếng rên.
“Nhịn một chút, lâu rồi không chạm vào trong nên sẽ hơi đau. Sắp xong rồi, lát nữa là có thể lấy ra hết.” Cặp mắt của bác sĩ vẫn đen và sâu như cũ, nhưng lời nói ra ngoài miệng lại vô cùng bình tĩnh khiến người ta nảy sinh những suy nghĩ khác.
Thi Thi toát mồ hôi lạnh, không khỏi cau mày lườm anh ta một cái.
Không ngờ vị bác sĩ trẻ luôn bình tĩnh này lại sửng sốt. Thi Thi nhìn thấy màu da phía sau chiếc khẩu trang kia trở nên đỏ ửng.
Khà khà, tên nhóc này đỏ mặt kìa, dễ thương quá.
Nghĩ ngợi một lúc, Thi Thi muốn nhìn lại dáng vẻ đỏ mặt của anh ta thêm lần nữa, cô tiếp tục nhìn chăm chú, làm gương mặt vị bác sĩ trẻ mỗi lúc một ửng đỏ.
Đến khi việc tẩy răng kết thúc, bác sĩ mới thở phào nhẹ nhõm, vẻ đỏ ửng trên mặt dần tan, nhìn Thi Thi nghiêm túc nói: “Chị Tiểu Thi, về sau đừng nhìn bác sĩ chăm chú như vậy, chúng tôi sẽ rất khẩn trương.”
Thi Thi bật cười thành tiếng, lại cảm thấy giọng điệu nghiêm túc kiểu này nghe rất quen tai, vì vậy bèn nháy mắt với anh ta: “Anh trai khẩn trương cái gì chứ, bỏ khẩu trang xuống cho em nhìn một chút đi nào.” Nói xong lời này liền lập tức đổ mồ hôi, cái kiểu đó cùng với mấy tên thiếu gia hư hỏng đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng ngày xưa có gì khác nhau đâu chứ.
Vậy mà vị bác sĩ trẻ kia lại có chút do dự.
Thi Thi càng ngứa ngáy hơn, không nhịn được lên tiếng đùa giỡn thêm lần nữa: “Có làm sao đâu, nơi riêng tư nhất của người ta anh cũng đã thấy rồi, còn không chịu để người ta nhìn mình một chút hay sao?”
Nói vậy đúng mà, khoang miệng cũng coi như là nơi tương đối riêng tư của phụ nữ đó chứ, hơn nữa còn không được sạch sẽ cho lắm… Bị anh ta nhìn, chẳng lẽ không coi là tổn thất hay sao?
Gương mặt của anh bác sĩ trẻ càng ngày càng hồng. Anh ta thở dài, vươn tay gỡ khẩu trang xuống.
Thế nhưng, đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới một giọng nói uy nghiêm: “Tiểu Diệp, cái gì mà chỗ riêng tư thế? Cháu đã làm gì con gái nhà người ta rồi hả?”
Beta: Mjmk
Thi Thi mắng xong cũng không nhìn đến sắc mặt Diệp Thừa. Cô nhanh chóng thu dọn cặp sách, chạy ra khỏi thư viện. Quả nhiên trước khi ra cửa, không ngoài dự đoán nghe thấy cô thủ thư lớn tiếng trách mắng Diệp Thừa phải biết giữ yên lặng.
Hừ, cho mi ngông cuồng này, chị đây không trị được mi, không có nghĩa bà cô thủ thư không trị được mi nhé.
Thi Thi ngoác miệng cười, cuối cùng cũng cảm thấy đỡ tức hơn, tâm trạng tốt lên một chút.
Chỉ là… Hình như còn quên mất chuyện gì đó quan trọng thì phải…
Mới vừa rồi lá cam hay là lá gỗ kia nói gì ấy nhỉ, tối mai Trần Bằng đưa bạn gái đi xem phim? Sao cô không biết chuyện này?
Thi Thi càng nghĩ càng hoài nghi, càng hoài nghi lại càng tức giận, càng tức giận lại càng muốn lôi Trần Bằng đến đây hỏi cho rõ ràng ngay lập tức. Nhưng suy nghĩ một lúc, cô vẫn tạm thời bình tĩnh lại, quên đi, ông Mao đã nói rồi, đánh rắn động cỏ không bằng dẫn rắn ra khỏi hang, trước tiên kiên nhẫn chịu đựng, rồi chờ tối mai lén đi theo dõi tên họ Trần kia, chuyện gì rồi cũng sẽ biết rõ, so với mấy lời nói dối mà anh ta biên soạn để lừa kẻ ngốc thì tốt hơn nhiều.
Nghĩ đến đây, cô liền thở dài, buổi sáng ngày mai còn phải đến bệnh viện nha khoa thành phố một chuyến, Thái hậu đại nhân ở nhà đã cho cô số liên lạc của một bác sĩ nào đó rồi, để cô đi tẩy răng một lần, mà tẩy răng là cái gì, có khác với đánh răng không?
Dù sao sống hai mươi hai năm mới tiếp xúc với việc này lần đầu, nghe nói cũng tương tự như tiểu phẫu, trong lòng Thi Thi hơi lo sợ.
Ngày hôm sau, Thi Thi vẫn ăn mặc trang điểm xinh xắn đi ra ngoài như cũ. Cô nắm chặt số điện thoại của bác sĩ được Thái hậu dùng làm phần thưởng, nói thầm trong lòng, miệng bẩn như vậy, cao răng cái gì chứ, ngộ nhỡ nha sĩ tẩy răng là một anh chàng trẻ tuổi đẹp trai, thế thì xấu hổ lắm.
Thi Thi lên taxi đi đến bệnh viện nha khoa thành phố. Cô đứng ngoài cửa bấm điện thoại, nghe máy là giọng nói rất từ tính của một người đàn ông trẻ tuổi, thậm chí còn có vài phần quen thuộc.
Thi Thi không nhớ mình đã nghe thấy giọng nói này ở đâu. Cô nói tên của Thái Hậu nhà mình, rồi đi vào thang máy lên thẳng lầu sáu, bước tới trước cửa phòng làm việc.
Cửa mở ra, Thi Thi đi vào liền nhìn thấy bên trong có một bác sĩ vóc dáng khá cao, bịt khẩu trang màu trắng, đang đeo bao tay vô khuẩn.
“Ừm, bác sĩ Vương phải không ạ?” Thi Thi thử cất tiếng dò hỏi.
Bác sĩ kia quay người lại, nhìn Thi Thi một cái, trong đôi mắt đen như thoáng qua điều gì đó. “Là chị Tiểu Thi phải không, giáo sư Vương không có ở đây, để tôi giúp chị tẩy răng.”
Thi Thi chần chừ gật đầu, liếc mắt nhìn về phía ngực người kia, không thấy thẻ tên đâu, chỉ cảm thấy giọng nói này nghe rất quen tai, tuy nhiên cách khẩu trang nên có chút mơ hồ, tạm thời không thể nhớ ra được.
Nghe theo lời dặn của bác sĩ, Thi Thi nằm lên ghế chuyên dụng, cô cảm thấy hơi lo lắng, lại nghĩ nếu bác sĩ Vương đã có thể giao nhiệm vụ cho anh chàng bác sĩ nhỏ này, thì nhất định kỹ thuật của anh ta đã được kiểm tra. Mà bác sĩ kia hình như nhìn thấu suy nghĩ của Thi Thi, bỗng nhiên nói nhẹ nhàng: “Không cần phải sợ, tẩy răng không đau, chỉ một lát là xong.”
Nhìn đôi mắt đen và sâu như những vì sao lạnh lẽo kia, Thi Thi vừa bối rối vừa thoải mái lạ lùng. Cô càng lúc càng cảm thấy người này không những quen tai mà còn quen mắt nữa.
Bác sĩ cầm một con dao nhỏ dao động theo sóng âm, ngồi bên cạnh đầu Thi Thi, nhỏ giọng nói: “Há miệng.”
Thi Thi ngoan ngoãn há miệng, bác sĩ đem thứ đang dao động đưa vào bên trong miệng cô, bắt đầu làm việc. Thế nhưng nhìn vào đôi mắt đen chỉ gần trong gang tấc đó, một chút sợ hãi cuối cùng trong lòng Thi Thi bỗng tan đi một cách kỳ lạ. Đôi mắt ấy chăm chú nhìn cô, giống như trên cõi đời này chỉ còn một mình cô tồn tại vậy.
Thời gian dần trôi, vật dao động kia ở trong miệng cô kêu ầm ĩ không ngừng, tư thế của bác sĩ cũng liên tục thay đổi. Nói chung là cách cô rất gần, hai cánh tay anh ta gập lại bao quanh cô. Cảm giác ấy..... như được anh ta ôm vào trong ngực vậy.
Mặt Thi Thi đỏ lên, trong lòng có chút hoảng hốt, miệng cô co rút lại, dụng cụ đang dao động kia vô tình chạm qua. Thi Thi nhói đau, bật ra một tiếng rên.
“Nhịn một chút, lâu rồi không chạm vào trong nên sẽ hơi đau. Sắp xong rồi, lát nữa là có thể lấy ra hết.” Cặp mắt của bác sĩ vẫn đen và sâu như cũ, nhưng lời nói ra ngoài miệng lại vô cùng bình tĩnh khiến người ta nảy sinh những suy nghĩ khác.
Thi Thi toát mồ hôi lạnh, không khỏi cau mày lườm anh ta một cái.
Không ngờ vị bác sĩ trẻ luôn bình tĩnh này lại sửng sốt. Thi Thi nhìn thấy màu da phía sau chiếc khẩu trang kia trở nên đỏ ửng.
Khà khà, tên nhóc này đỏ mặt kìa, dễ thương quá.
Nghĩ ngợi một lúc, Thi Thi muốn nhìn lại dáng vẻ đỏ mặt của anh ta thêm lần nữa, cô tiếp tục nhìn chăm chú, làm gương mặt vị bác sĩ trẻ mỗi lúc một ửng đỏ.
Đến khi việc tẩy răng kết thúc, bác sĩ mới thở phào nhẹ nhõm, vẻ đỏ ửng trên mặt dần tan, nhìn Thi Thi nghiêm túc nói: “Chị Tiểu Thi, về sau đừng nhìn bác sĩ chăm chú như vậy, chúng tôi sẽ rất khẩn trương.”
Thi Thi bật cười thành tiếng, lại cảm thấy giọng điệu nghiêm túc kiểu này nghe rất quen tai, vì vậy bèn nháy mắt với anh ta: “Anh trai khẩn trương cái gì chứ, bỏ khẩu trang xuống cho em nhìn một chút đi nào.” Nói xong lời này liền lập tức đổ mồ hôi, cái kiểu đó cùng với mấy tên thiếu gia hư hỏng đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng ngày xưa có gì khác nhau đâu chứ.
Vậy mà vị bác sĩ trẻ kia lại có chút do dự.
Thi Thi càng ngứa ngáy hơn, không nhịn được lên tiếng đùa giỡn thêm lần nữa: “Có làm sao đâu, nơi riêng tư nhất của người ta anh cũng đã thấy rồi, còn không chịu để người ta nhìn mình một chút hay sao?”
Nói vậy đúng mà, khoang miệng cũng coi như là nơi tương đối riêng tư của phụ nữ đó chứ, hơn nữa còn không được sạch sẽ cho lắm… Bị anh ta nhìn, chẳng lẽ không coi là tổn thất hay sao?
Gương mặt của anh bác sĩ trẻ càng ngày càng hồng. Anh ta thở dài, vươn tay gỡ khẩu trang xuống.
Thế nhưng, đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới một giọng nói uy nghiêm: “Tiểu Diệp, cái gì mà chỗ riêng tư thế? Cháu đã làm gì con gái nhà người ta rồi hả?”
/7
|