Lưu Ly quốc, cũng giống như cái tên của nó, là một quốc gia mỹ lệ như ngọc lưu ly. Nó tọa lạc trong sa mạc giáp phía Bắc của Ngọc Hồ, nếu không cẩn thận tìm kiếm, từ trên bản đồ khó có thể xác định được vị trí của nó, bởi vì nó thật sự quá nhỏ, nhỏ đến mức không thể xem là một quốc gia thực sự, nên gọi là bộ lạc biên thùy thì thích hợp hơn.
[1] - Biên thùy: Cõi đất nằm ngoài, xa kinh đô, vượt ngoài sự kiểm soát của triều đình.
Đa phần dân cư ở Lưu Ly quốc thích sự náo nhiệt, thứ duy nhất giúp họ sống sót trong sa mạc chính là hồ nước ở gần đó, hồ nước xanh biếc trong veo trong vắt, trong hoang mạc đứng nhìn từ xa hồ nước trông như một khối ngọc lưu ly thượng hạng, bọn họ kiêu hãnh nhận lấy cái tên này, tổ tiên bọn họ đã sinh sống ở đây qua nhiều thế hệ, chăn dê dệt vải săn bắt, quả thật vô cùng thoải mái.
Nhưng Ngọc Hồ ở gần họ lại có dã tâm quá lớn, liên tục uy hiếp đến đến sự an nguy của Lưu Ly quốc, để con dân mình có thể tiếp tục sinh sống, mỗi năm quốc vương của Lưu Ly đều phải cống nạp rất nhiều vật phẩm để Ngọc Hồ không tiến công chiếm đóng, bảo toàn quốc gia của mình.
Nhưng những thứ này cũng không đủ để thỏa mãn cái mồm tham lam luôn há to của con sư tử, đặc biệt là mấy năm gần đây khi cuộc chiến giữa Ngọc Hồ và Đại Thành ngày càng gay gắt, tình cảnh của Lưu Ly càng thêm nguy cấp. Từ thuở xưa trong cuộc chơi giữa các cường quốc, đám cá tôm nhỏ xung quanh luôn luôn là kẻ hứng chịu tai ương, Lưu Ly cũng không thể cống nạp nhiều hơn nữa cho Ngọc Hồ, vì con dân bổn quốc còn phải sinh sống.
Thật đáng tiếc, cho dù có cống nạp nhiều hơn nữa cũng vô dụng, Ngọc Hồ căn bản không để Lưu Ly vào mắt, bọn chúng rất có hứng thú đối với vùng đất của bọn họ, bởi vì nơi đây được xem như một nút giao thông quan trọng, chỉ cần chiếm được Lưu Ly quốc, thì có thể nắm giữ được cầu nối vận chuyển của rất nhiều quốc gia. Lưu Ly quốc nơm nớp lo sợ sống dưới mưa bão, đã kéo dài hơi tàn hết mười mấy năm nay.
Mắt thấy Đại Thành ký kết hiệp ước hoà bình với Ngọc Hồ, hai nước đình chiến, người dân Lưu Ly liền đứng ngồi không yên, bọn họ sợ Vương Ngọc Hồ rảnh rỗi thừa tinh lực sẽ phát binh với bọn họ.
"Cho nên, đây chính là lý do khiến Thiến Bích nhất định phải giết ta?" Tạ Nguyên Gia nghe Phó Cảnh Hồng kể về lịch sử của Lưu Ly quốc, cuối cùng phân tích đưa ra một vài nguyên nhân, "Bọn họ cho rằng nếu ta chết, ngươi liền giận chó đánh mèo với Ngọc Hồ cùng Tạ Nguyên Kỳ, sau đó liền phát binh tấn công bọn chúng. Mà chỉ cần hai bên chúng ta đánh nhau, người Ngọc Hồ liền không rảnh rỗi bận tâm đến Lưu Ly quốc, bọn họ ít nhất có thể an toàn trong một thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức?"
"Không sai." Phó Cảnh Hồng sờ đầu của y, "Thiến Bích không có nói nhiều như vậy, đây đều là do ta suy đoán thôi."
"Hắn lúc sáu tuổi đã bị đưa đến Ngọc Hồ quốc làm nội gián, lúc tám chín tuổi, lại trời xui đất khiến được người Ngọc Hồ sắp xếp đưa vào Hoài Lăng Vương phủ, cứ như vậy một mình mang ba thân phận ở lại trong kinh thành, tìm kiếm tất cả cơ hội có thể để giải cứu Lưu Ly thoát khỏi nước sôi lửa bỏng."
Tạ Nguyên Gia cúi đầu im lặng không nói, y không thể tưởng tượng nổi, một đứa trẻ chỉ mới sáu tuổi, cũng không lớn hơn Phong Nghi bao nhiêu, còn nhỏ như vậy đã bị bắt phải xa cố thổ, không thể sống bên cạnh cha mẹ của mình, trên lưng lại mang theo niềm hy vọng sống còn của toàn tộc nhân dấn thân vào nơi nguy hiểm, đây không phải là tuổi thơ mà một đứa trẻ nên có.
Trách không được hắn luôn miệng nói muốn về cố hương nhìn một lần, một đứa trẻ sáu tuổi mà phải gánh vác vận mệnh như vậy, thật sự quá nặng nề.
"Mục tiêu ban đầu của hắn không phải là em." Phó Cảnh Hồng hôn hôn y, trấn an nói: "Ngọc Hồ lệnh cho hắn giết ta, nhưng hắn vẫn chưa tìm được cơ hội để xuống tay, thẳng cho đến khi vô tình phát hiện ta đã nảy sinh chút cảm xúc khác biệt với em, sau khi dò xét vài lần liền thấy có thể lợi dụng đầu mối này."
"Em là người ta đặt ở đầu quả tim, một khi em bị người của Ngọc Hồ làm tổn thương, thậm chí chết ở trên tay bọn chúng, dựa theo tính cách của ta, ta nhất định sẽ điên cuồng mà trả thù, xuất binh là điều hiển nhiên." Phó Cảnh Hồng rất chắc chắn nói, "Cho nên, hắn chỉ có thể đánh cuộc một phen, dù sao hắn cũng chẳng còn đường nào khác để đi."
Tạ Nguyên Gia cảm thấy xấu hổ khi thấy hắn mặt không đỏ tim không đập nhanh thẳng thừng nói đặt mình nằm ở đầu tim, vội vàng đổi chủ đề: "Vậy, vậy hắn như thế này thì còn làm gì được?"
"Tất cả các hành động của hắn đều khẳng định là do người Ngọc Hồ, có lẽ chủ nhân sau lưng hắn căn bản không biết hắn đã ám sát em vài lần, bây giờ bại lộ, chúng ta có lẽ sẽ lợi dụng điểm này."
"Thật sự muốn đánh ư?" Tạ Nguyên Gia kinh ngạc nhìn hắn.
Phó Cảnh Hồng cười khẽ, "Ngọc Hồ sớm hay muộn cũng phải đánh, giữ lại chỉ thêm cái họa, nói không chừng một ngày nào đó sẽ phản công lại, chỉ là không phải bây giờ. Chúng ta có thể mượn Thiến Bích để cảnh cáo chúng, đưa ra thêm vài điều kiện có lợi cho mình."
"Vậy Thiến Bích phải xử lý thế nào?" Tạ Nguyên Gia nhìn Phó Cảnh Hồng, "Hắn sẽ có kết cục gì?"
"Đương nhiên không thể giữ." Phó Cảnh Hồng nói, "Thân phận của hắn quá phức tạp, bất luận là thân phận nào cũng đủ để hắn chết mấy trăm lần, dẫu cho hắn có nhiều lý do không thể nói, nhưng nhiều lần muốn giết em cũng là thật, người như vậy nếu thả về cố thổ, cũng không thể bảo đảm hắn sẽ không làm gì khác."
Tạ Nguyên Gia không còn gì để nói.
Những chuyện giữa y và Thiến Bích đã sớm không còn là việc riêng giữa hai người, hai bên thân phận bất đồng, lập trường đối lập, cũng không phải là do ai sai, nhưng y là Hoàng đế, không thể ân xá cho người của địch quốc.
"Vậy, vậy trẫm có thể gặp mặt hắn thêm một lần nữa không?" Tạ Nguyên Gia ngẩng đầu nhìn Phó Cảnh Hồng, "Trẫm sẽ không làm gì ngu ngốc, chỉ là...... Mong có thể được nhìn thấy hắn lần nữa."
Phó Cảnh Hồng biết trong lòng y đang nghĩ gì, hắn nhắc đến Lưu Ly, vốn muốn Thiến Bích cứng rắn lâm vào trạng thái rối loạn, trong lúc nhất thời khiến hắn lộ ra sơ hở. Nhưng từ miệng hắn cũng không moi được thông tin hữu ích, dù gì Lưu Ly quốc cũng quá nhỏ, nhiều năm như vậy cũng không có tình báo nào hữu dụng, hơn nữa, dù có hợp tác với Lưu Ly cũng chẳng có lợi gì, nếu bọn họ có thực lực để đối kháng với Ngọc Hồ, cũng không cần phải quẫn bách cưỡng ép một đứa trẻ mới sáu tuổi đi làm gian tế.
Nếu Thiến Bích đã vô dụng, xử tử cũng chỉ là chuyện sớm muộn, Nguyên Gia muốn gặp mặt hắn lần cuối, cũng không phải không thể.
"Em muốn lúc nào gặp hắn cũng được." Phó Cảnh Hồng ôn hòa nói, "Chỉ là ta muốn chuẩn bị sơ trước, sau khi nghiêm hình tra tấn, ta sợ dáng vẻ của hắn sẽ dọa em sợ."
Tạ Nguyên Gia cúi đầu, thật lâu sau mới ừ một tiếng.
Tuy nói Thiến Bích không mấy hữu dụng, nhưng Phó Cảnh Hồng vẫn mượn tay hắn, nhổ đi rất nhiều nhãn tuyến của Tạ Nguyên Kỳ ở trong kinh thành, hoàn toàn làm gã đại thương nguyên khí, sợ là trong mấy năm nữa cũng chẳng vui vẻ nổi, vì thế mà tâm trạng của Phó Cảnh Hồng rất tốt.
Ba ngày sau, Tạ Nguyên Gia thay một thân thường phục đi theo sau Phó Cảnh Hồng, lén lút vào thiên lao.
"Ta có thể đơn độc nói chuyện với hắn một lúc được không?" Tạ Nguyên Gia khẩn cầu nói.
Phó Cảnh Hồng vẫy tay cho lui các cai ngục trông coi, nói với Tạ Nguyên Gia: "Ta ở cửa chờ em, nếu nói xong, nhớ gọi ta."
Tạ Nguyên Gia cảm kích sự thấu hiểu của hắn, quay đầu hít sâu, bước qua cánh cửa đã mở vào phòng giam. Có lẽ vì cuộc gặp gỡ của Tạ Nguyên Gia, nên Phó Cảnh Hồng cố ý sai người sửa soạn lại cho Thiến Bích, chỉ dùng xích sắt trói vào tường, ăn mặc sạch sẽ ngăn nắp, trong phòng cũng không trông thấy mấy cái hình cụ khủng bố, còn thắp rất nhiều đèn đuốc sáng trưng.
Nghe được âm thanh mở cửa, Thiến Bích lười biếng giương mắt, nhìn thấy Tạ Nguyên Gia đi vào, khuôn mặt sửng sốt, tiếp theo liền châm chọc nói: "Ngươi tới đây làm gì?"
Chưa từng thấy biểu cảm công kích như vậy trên khuôn mặt Thiến Bích, Tạ Nguyên Gia đứng ở cửa do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn bước về phía trước vài bước, ngồi cách Thiến Bích không xa nói: "Ta không làm gì hết, chỉ muốn đến nhìn ngươi."
Thấy y không chê bai ngồi thẳng xuống dưới đất, Thiến Bích khó chịu cử động thân thể, lạnh giọng nói: "Hoàng Thượng thân thể ngàn vàng, tới chỗ dơ dáy bẩn thỉu này, không sợ làm bẩn thân phận của người sao? Phó Cảnh Hồng điên rồi à?"
"Chúng ta có thể nói chuyện bình thường được không?" Tạ Nguyên Gia không có ý định tranh cãi với hắn, cũng không muốn tại đây lúc này lại trở nên ấu trĩ cáu kỉnh như một đứa trẻ, "Ta biết ngươi đang cố ý chọc giận ta để ta bỏ đi, ta không có ngu như vậy đâu."
"Ngươi còn không ngu?" Thiến Bích muốn cười lạnh một tiếng, lại không cẩn thận động trúng vết thương trên khuôn mặt, đau đớn hít hà một hơi, rồi bỏ luôn những lời mỉa mai sắp nói.
Tạ Nguyên Gia thấy hắn đau đớn, liền im lặng một lúc, từ lúc Thiến Bích xảy ra chuyện cho đến nay, mỗi ngày thứ mà y làm nhiều nhất chính là im lặng, không biết bản thân có thể làm được gì.
"Sao ngươi không nói?" Thiến Bích thấy y không lên tiếng, nhịn không được tự mình mở miệng, "Tối nay ngươi tới đây là để cười nhạo ta chứ gì?"
Tạ Nguyên Gia ngẩng đầu nhìn hắn, cũng không đáp trả câu khiêu khích này, chỉ nhẹ nhàng mà hỏi một câu: "Có đau không?"
Tâm trạng Thiến Bích xao động, hắn lại muốn trào phúng thêm hai câu, nhưng có lẽ vì sự dịu dàng của Tạ Nguyên Gia, hắn không thể tiếp tục dối lòng làm tổn thương y, cuối cùng chỉ có thể thấp giọng nói: "Đau."
"Ta nhớ rõ, khoảng thời gian đầu khi ngươi ở bên ta, có một lần gọt lê cho ta, ngươi không cẩn thận cắt đứt tay, đau đến nổi hô to gọi nhỏ suốt cả buổi." Tạ Nguyên Gia bình tĩnh nhìn những vết thương trên người của Thiến Bích, dù đã thay y phục mới sạch sẽ, nhưng miệng những vết thương vẫn chảy máu thấm ra ngoài, lờ mờ có thể nhìn ra được.
"Ta chỉ giả vờ thôi, để lừa cái tên óc heo như ngươi." Thiến Bích thản nhiên nói, "Ngươi cho rằng làm mật thám rất dễ à, sợ đau thì còn làm được trò trống gì nữa?"
Tạ Nguyên Gia lại bật cười khẳng định, "Đồ lừa đảo."
"Dây thần kinh cảm giác đau của con người không biết nói dối, biểu cảm của người đã thể hiện tất cả."
Thiến Bích bị vạch trần chuyện sợ đau, thẹn quá hóa giận mắng: "Ngươi nói đủ chưa? Ta sợ đau hay không sợ đau liên quan gì đến ngươi!?"
Lần mắng chửi này đã động đến miệng vết thương, Thiến Bích quay mặt đi không để cho Tạ Nguyên Gia thấy được vẻ mặt khổ sở của hắn, lạnh nhạt nói: "Ta đã nhiều lần muốn giết ngươi, nếu ngươi vẫn còn đầu óc thì cách xa một chút, cũng đừng có nói chuyện với ta, không đáng."
Đôi mắt Tạ Nguyên Gia ươn ướt, y cố gắng hết sức nhịn xuống để bản thân không bật khóc, ngược lại hỏi: "Đất nước của ngươi, trông như thế nào?"
Vẻ mặt Thiến Bích ngơ ngác một lúc, tựa hồ đang kẹt trong hồi ức, "Lúc ta rời khỏi cố thổ chỉ mới có sáu tuổi, rất nhiều thứ không nhớ rõ, dù ngươi có hỏi ta, ta cũng không trả lời được gì."
Hai người đều không nói chuyện nữa, bầu không khí lại một lần lâm vào sự tĩnh lặng.
Thật lâu sau, Thiến Bích mới thấp giọng hỏi: "Hoàng Thượng, ngươi có hận ta không?"
"Vậy ngươi có hối hận khi giết ta không?" Tạ Nguyên Gia không có trả lời vấn đề này, mà hỏi ngược lại.
Thiến Bích gật đầu, nhưng cũng lắc đầu: "Không hối hận."
Nếu trên đời này có bất kỳ biện pháp nào có thể cứu được đất nước của hắn, thì dù có là biện pháp gì hắn cũng sẽ làm, dù có phản bội bất kỳ ai, dù có phải trả bất cứ giá nào, cho dù từ lâu cố hương đối với hắn đã trở nên mơ hồ, nhưng sự kiên định và niềm tin vững chắc sẽ không bao giờ thay đổi.
Tạ Nguyên Gia đối với câu trả lời này cũng không hề ngạc nhiên, mặc dù như vậy, y cũng sẽ không hận Thiến Bích. Bởi vì, một người nguyện hi sinh bản thân vì tổ quốc, thì đó là người đáng tôn kính.
"Vậy ngươi có còn lời nào muốn nói với ta không?" Tạ Nguyên Gia khó khăn mở miệng nói, "Ngươi cũng biết, sau này ta sẽ không tới đây nữa."
Thiến Bích không chịu nhìn y, lắc đầu nói: "Không có."
Ánh sáng trong đôi mắt của Tạ Nguyên Gia ảm đạm muốn tắt, y ngồi một lúc, từ trong tay áo móc ra một thứ đặt ở trên mặt đất, "Ta chưa từng đến Lưu Ly quốc, nhưng ta từ trong kho bạc nhỏ của mình tìm được một mảnh ngọc lưu ly thượng hạng, không nhớ rõ là ai tặng, đêm qua chợt nhớ tới nó nên đã tìm suốt cả đêm, muốn đưa nó cho ngươi."
"Tuy ngươi vĩnh viễn không thể trở về cố thổ, nhưng ít nhất...... Cũng có cái gì đó ở cùng ngươi, có lẽ nó không thể sánh với cố hương của ngươi, nhưng ta nghĩ cả hai cũng đều mỹ lệ xinh đẹp như vậy."
Dứt lời, y từ trên mặt đất đứng lên, nhẹ nhàng phủi bụi đất trên y phục rồi xoay người rời đi.
Lúc y sắp bước ra khỏi cửa phòng giam, Thiến Bích bỗng nhiên mở miệng:
"Chờ một chút!"
Tạ Nguyên Gia quay đầu lại nhìn hắn.
Trong tay Thiến Bích siết chặt mảnh ngọc lưu ly kia, lòng bàn tay chảy máu, khuôn mặt hắn toàn là nước mắt, nghẹn ngào nói: "Ta đổi ý rồi, ngươi, ngươi ở lại đi, ở lại bồi ta một đoạn đường đi."
"Ta thật ra có rất nhiều lời muốn nói, nhưng ta không biết có nên nói hay không, nếu ngươi thật sự nguyện ý nghe, ta cũng nguyện ý nói."
"Ta sợ rằng nếu mình không nói ra, thì vĩnh viễn sẽ không còn cơ hội."
"Dẫu cho sau này ta có chết đi, ta cũng muốn trên đời này còn có người nhớ đến mình."
"Hoàng Thượng."
Tạ Nguyên Gia đứng ở cạnh cửa, nhìn Thiến Bích gào khóc, không hiểu tại sao nước mắt của mình cũng tuôn rơi.
Rốt cuộc là lỗi do ai?
[1] - Biên thùy: Cõi đất nằm ngoài, xa kinh đô, vượt ngoài sự kiểm soát của triều đình.
Đa phần dân cư ở Lưu Ly quốc thích sự náo nhiệt, thứ duy nhất giúp họ sống sót trong sa mạc chính là hồ nước ở gần đó, hồ nước xanh biếc trong veo trong vắt, trong hoang mạc đứng nhìn từ xa hồ nước trông như một khối ngọc lưu ly thượng hạng, bọn họ kiêu hãnh nhận lấy cái tên này, tổ tiên bọn họ đã sinh sống ở đây qua nhiều thế hệ, chăn dê dệt vải săn bắt, quả thật vô cùng thoải mái.
Nhưng Ngọc Hồ ở gần họ lại có dã tâm quá lớn, liên tục uy hiếp đến đến sự an nguy của Lưu Ly quốc, để con dân mình có thể tiếp tục sinh sống, mỗi năm quốc vương của Lưu Ly đều phải cống nạp rất nhiều vật phẩm để Ngọc Hồ không tiến công chiếm đóng, bảo toàn quốc gia của mình.
Nhưng những thứ này cũng không đủ để thỏa mãn cái mồm tham lam luôn há to của con sư tử, đặc biệt là mấy năm gần đây khi cuộc chiến giữa Ngọc Hồ và Đại Thành ngày càng gay gắt, tình cảnh của Lưu Ly càng thêm nguy cấp. Từ thuở xưa trong cuộc chơi giữa các cường quốc, đám cá tôm nhỏ xung quanh luôn luôn là kẻ hứng chịu tai ương, Lưu Ly cũng không thể cống nạp nhiều hơn nữa cho Ngọc Hồ, vì con dân bổn quốc còn phải sinh sống.
Thật đáng tiếc, cho dù có cống nạp nhiều hơn nữa cũng vô dụng, Ngọc Hồ căn bản không để Lưu Ly vào mắt, bọn chúng rất có hứng thú đối với vùng đất của bọn họ, bởi vì nơi đây được xem như một nút giao thông quan trọng, chỉ cần chiếm được Lưu Ly quốc, thì có thể nắm giữ được cầu nối vận chuyển của rất nhiều quốc gia. Lưu Ly quốc nơm nớp lo sợ sống dưới mưa bão, đã kéo dài hơi tàn hết mười mấy năm nay.
Mắt thấy Đại Thành ký kết hiệp ước hoà bình với Ngọc Hồ, hai nước đình chiến, người dân Lưu Ly liền đứng ngồi không yên, bọn họ sợ Vương Ngọc Hồ rảnh rỗi thừa tinh lực sẽ phát binh với bọn họ.
"Cho nên, đây chính là lý do khiến Thiến Bích nhất định phải giết ta?" Tạ Nguyên Gia nghe Phó Cảnh Hồng kể về lịch sử của Lưu Ly quốc, cuối cùng phân tích đưa ra một vài nguyên nhân, "Bọn họ cho rằng nếu ta chết, ngươi liền giận chó đánh mèo với Ngọc Hồ cùng Tạ Nguyên Kỳ, sau đó liền phát binh tấn công bọn chúng. Mà chỉ cần hai bên chúng ta đánh nhau, người Ngọc Hồ liền không rảnh rỗi bận tâm đến Lưu Ly quốc, bọn họ ít nhất có thể an toàn trong một thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức?"
"Không sai." Phó Cảnh Hồng sờ đầu của y, "Thiến Bích không có nói nhiều như vậy, đây đều là do ta suy đoán thôi."
"Hắn lúc sáu tuổi đã bị đưa đến Ngọc Hồ quốc làm nội gián, lúc tám chín tuổi, lại trời xui đất khiến được người Ngọc Hồ sắp xếp đưa vào Hoài Lăng Vương phủ, cứ như vậy một mình mang ba thân phận ở lại trong kinh thành, tìm kiếm tất cả cơ hội có thể để giải cứu Lưu Ly thoát khỏi nước sôi lửa bỏng."
Tạ Nguyên Gia cúi đầu im lặng không nói, y không thể tưởng tượng nổi, một đứa trẻ chỉ mới sáu tuổi, cũng không lớn hơn Phong Nghi bao nhiêu, còn nhỏ như vậy đã bị bắt phải xa cố thổ, không thể sống bên cạnh cha mẹ của mình, trên lưng lại mang theo niềm hy vọng sống còn của toàn tộc nhân dấn thân vào nơi nguy hiểm, đây không phải là tuổi thơ mà một đứa trẻ nên có.
Trách không được hắn luôn miệng nói muốn về cố hương nhìn một lần, một đứa trẻ sáu tuổi mà phải gánh vác vận mệnh như vậy, thật sự quá nặng nề.
"Mục tiêu ban đầu của hắn không phải là em." Phó Cảnh Hồng hôn hôn y, trấn an nói: "Ngọc Hồ lệnh cho hắn giết ta, nhưng hắn vẫn chưa tìm được cơ hội để xuống tay, thẳng cho đến khi vô tình phát hiện ta đã nảy sinh chút cảm xúc khác biệt với em, sau khi dò xét vài lần liền thấy có thể lợi dụng đầu mối này."
"Em là người ta đặt ở đầu quả tim, một khi em bị người của Ngọc Hồ làm tổn thương, thậm chí chết ở trên tay bọn chúng, dựa theo tính cách của ta, ta nhất định sẽ điên cuồng mà trả thù, xuất binh là điều hiển nhiên." Phó Cảnh Hồng rất chắc chắn nói, "Cho nên, hắn chỉ có thể đánh cuộc một phen, dù sao hắn cũng chẳng còn đường nào khác để đi."
Tạ Nguyên Gia cảm thấy xấu hổ khi thấy hắn mặt không đỏ tim không đập nhanh thẳng thừng nói đặt mình nằm ở đầu tim, vội vàng đổi chủ đề: "Vậy, vậy hắn như thế này thì còn làm gì được?"
"Tất cả các hành động của hắn đều khẳng định là do người Ngọc Hồ, có lẽ chủ nhân sau lưng hắn căn bản không biết hắn đã ám sát em vài lần, bây giờ bại lộ, chúng ta có lẽ sẽ lợi dụng điểm này."
"Thật sự muốn đánh ư?" Tạ Nguyên Gia kinh ngạc nhìn hắn.
Phó Cảnh Hồng cười khẽ, "Ngọc Hồ sớm hay muộn cũng phải đánh, giữ lại chỉ thêm cái họa, nói không chừng một ngày nào đó sẽ phản công lại, chỉ là không phải bây giờ. Chúng ta có thể mượn Thiến Bích để cảnh cáo chúng, đưa ra thêm vài điều kiện có lợi cho mình."
"Vậy Thiến Bích phải xử lý thế nào?" Tạ Nguyên Gia nhìn Phó Cảnh Hồng, "Hắn sẽ có kết cục gì?"
"Đương nhiên không thể giữ." Phó Cảnh Hồng nói, "Thân phận của hắn quá phức tạp, bất luận là thân phận nào cũng đủ để hắn chết mấy trăm lần, dẫu cho hắn có nhiều lý do không thể nói, nhưng nhiều lần muốn giết em cũng là thật, người như vậy nếu thả về cố thổ, cũng không thể bảo đảm hắn sẽ không làm gì khác."
Tạ Nguyên Gia không còn gì để nói.
Những chuyện giữa y và Thiến Bích đã sớm không còn là việc riêng giữa hai người, hai bên thân phận bất đồng, lập trường đối lập, cũng không phải là do ai sai, nhưng y là Hoàng đế, không thể ân xá cho người của địch quốc.
"Vậy, vậy trẫm có thể gặp mặt hắn thêm một lần nữa không?" Tạ Nguyên Gia ngẩng đầu nhìn Phó Cảnh Hồng, "Trẫm sẽ không làm gì ngu ngốc, chỉ là...... Mong có thể được nhìn thấy hắn lần nữa."
Phó Cảnh Hồng biết trong lòng y đang nghĩ gì, hắn nhắc đến Lưu Ly, vốn muốn Thiến Bích cứng rắn lâm vào trạng thái rối loạn, trong lúc nhất thời khiến hắn lộ ra sơ hở. Nhưng từ miệng hắn cũng không moi được thông tin hữu ích, dù gì Lưu Ly quốc cũng quá nhỏ, nhiều năm như vậy cũng không có tình báo nào hữu dụng, hơn nữa, dù có hợp tác với Lưu Ly cũng chẳng có lợi gì, nếu bọn họ có thực lực để đối kháng với Ngọc Hồ, cũng không cần phải quẫn bách cưỡng ép một đứa trẻ mới sáu tuổi đi làm gian tế.
Nếu Thiến Bích đã vô dụng, xử tử cũng chỉ là chuyện sớm muộn, Nguyên Gia muốn gặp mặt hắn lần cuối, cũng không phải không thể.
"Em muốn lúc nào gặp hắn cũng được." Phó Cảnh Hồng ôn hòa nói, "Chỉ là ta muốn chuẩn bị sơ trước, sau khi nghiêm hình tra tấn, ta sợ dáng vẻ của hắn sẽ dọa em sợ."
Tạ Nguyên Gia cúi đầu, thật lâu sau mới ừ một tiếng.
Tuy nói Thiến Bích không mấy hữu dụng, nhưng Phó Cảnh Hồng vẫn mượn tay hắn, nhổ đi rất nhiều nhãn tuyến của Tạ Nguyên Kỳ ở trong kinh thành, hoàn toàn làm gã đại thương nguyên khí, sợ là trong mấy năm nữa cũng chẳng vui vẻ nổi, vì thế mà tâm trạng của Phó Cảnh Hồng rất tốt.
Ba ngày sau, Tạ Nguyên Gia thay một thân thường phục đi theo sau Phó Cảnh Hồng, lén lút vào thiên lao.
"Ta có thể đơn độc nói chuyện với hắn một lúc được không?" Tạ Nguyên Gia khẩn cầu nói.
Phó Cảnh Hồng vẫy tay cho lui các cai ngục trông coi, nói với Tạ Nguyên Gia: "Ta ở cửa chờ em, nếu nói xong, nhớ gọi ta."
Tạ Nguyên Gia cảm kích sự thấu hiểu của hắn, quay đầu hít sâu, bước qua cánh cửa đã mở vào phòng giam. Có lẽ vì cuộc gặp gỡ của Tạ Nguyên Gia, nên Phó Cảnh Hồng cố ý sai người sửa soạn lại cho Thiến Bích, chỉ dùng xích sắt trói vào tường, ăn mặc sạch sẽ ngăn nắp, trong phòng cũng không trông thấy mấy cái hình cụ khủng bố, còn thắp rất nhiều đèn đuốc sáng trưng.
Nghe được âm thanh mở cửa, Thiến Bích lười biếng giương mắt, nhìn thấy Tạ Nguyên Gia đi vào, khuôn mặt sửng sốt, tiếp theo liền châm chọc nói: "Ngươi tới đây làm gì?"
Chưa từng thấy biểu cảm công kích như vậy trên khuôn mặt Thiến Bích, Tạ Nguyên Gia đứng ở cửa do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn bước về phía trước vài bước, ngồi cách Thiến Bích không xa nói: "Ta không làm gì hết, chỉ muốn đến nhìn ngươi."
Thấy y không chê bai ngồi thẳng xuống dưới đất, Thiến Bích khó chịu cử động thân thể, lạnh giọng nói: "Hoàng Thượng thân thể ngàn vàng, tới chỗ dơ dáy bẩn thỉu này, không sợ làm bẩn thân phận của người sao? Phó Cảnh Hồng điên rồi à?"
"Chúng ta có thể nói chuyện bình thường được không?" Tạ Nguyên Gia không có ý định tranh cãi với hắn, cũng không muốn tại đây lúc này lại trở nên ấu trĩ cáu kỉnh như một đứa trẻ, "Ta biết ngươi đang cố ý chọc giận ta để ta bỏ đi, ta không có ngu như vậy đâu."
"Ngươi còn không ngu?" Thiến Bích muốn cười lạnh một tiếng, lại không cẩn thận động trúng vết thương trên khuôn mặt, đau đớn hít hà một hơi, rồi bỏ luôn những lời mỉa mai sắp nói.
Tạ Nguyên Gia thấy hắn đau đớn, liền im lặng một lúc, từ lúc Thiến Bích xảy ra chuyện cho đến nay, mỗi ngày thứ mà y làm nhiều nhất chính là im lặng, không biết bản thân có thể làm được gì.
"Sao ngươi không nói?" Thiến Bích thấy y không lên tiếng, nhịn không được tự mình mở miệng, "Tối nay ngươi tới đây là để cười nhạo ta chứ gì?"
Tạ Nguyên Gia ngẩng đầu nhìn hắn, cũng không đáp trả câu khiêu khích này, chỉ nhẹ nhàng mà hỏi một câu: "Có đau không?"
Tâm trạng Thiến Bích xao động, hắn lại muốn trào phúng thêm hai câu, nhưng có lẽ vì sự dịu dàng của Tạ Nguyên Gia, hắn không thể tiếp tục dối lòng làm tổn thương y, cuối cùng chỉ có thể thấp giọng nói: "Đau."
"Ta nhớ rõ, khoảng thời gian đầu khi ngươi ở bên ta, có một lần gọt lê cho ta, ngươi không cẩn thận cắt đứt tay, đau đến nổi hô to gọi nhỏ suốt cả buổi." Tạ Nguyên Gia bình tĩnh nhìn những vết thương trên người của Thiến Bích, dù đã thay y phục mới sạch sẽ, nhưng miệng những vết thương vẫn chảy máu thấm ra ngoài, lờ mờ có thể nhìn ra được.
"Ta chỉ giả vờ thôi, để lừa cái tên óc heo như ngươi." Thiến Bích thản nhiên nói, "Ngươi cho rằng làm mật thám rất dễ à, sợ đau thì còn làm được trò trống gì nữa?"
Tạ Nguyên Gia lại bật cười khẳng định, "Đồ lừa đảo."
"Dây thần kinh cảm giác đau của con người không biết nói dối, biểu cảm của người đã thể hiện tất cả."
Thiến Bích bị vạch trần chuyện sợ đau, thẹn quá hóa giận mắng: "Ngươi nói đủ chưa? Ta sợ đau hay không sợ đau liên quan gì đến ngươi!?"
Lần mắng chửi này đã động đến miệng vết thương, Thiến Bích quay mặt đi không để cho Tạ Nguyên Gia thấy được vẻ mặt khổ sở của hắn, lạnh nhạt nói: "Ta đã nhiều lần muốn giết ngươi, nếu ngươi vẫn còn đầu óc thì cách xa một chút, cũng đừng có nói chuyện với ta, không đáng."
Đôi mắt Tạ Nguyên Gia ươn ướt, y cố gắng hết sức nhịn xuống để bản thân không bật khóc, ngược lại hỏi: "Đất nước của ngươi, trông như thế nào?"
Vẻ mặt Thiến Bích ngơ ngác một lúc, tựa hồ đang kẹt trong hồi ức, "Lúc ta rời khỏi cố thổ chỉ mới có sáu tuổi, rất nhiều thứ không nhớ rõ, dù ngươi có hỏi ta, ta cũng không trả lời được gì."
Hai người đều không nói chuyện nữa, bầu không khí lại một lần lâm vào sự tĩnh lặng.
Thật lâu sau, Thiến Bích mới thấp giọng hỏi: "Hoàng Thượng, ngươi có hận ta không?"
"Vậy ngươi có hối hận khi giết ta không?" Tạ Nguyên Gia không có trả lời vấn đề này, mà hỏi ngược lại.
Thiến Bích gật đầu, nhưng cũng lắc đầu: "Không hối hận."
Nếu trên đời này có bất kỳ biện pháp nào có thể cứu được đất nước của hắn, thì dù có là biện pháp gì hắn cũng sẽ làm, dù có phản bội bất kỳ ai, dù có phải trả bất cứ giá nào, cho dù từ lâu cố hương đối với hắn đã trở nên mơ hồ, nhưng sự kiên định và niềm tin vững chắc sẽ không bao giờ thay đổi.
Tạ Nguyên Gia đối với câu trả lời này cũng không hề ngạc nhiên, mặc dù như vậy, y cũng sẽ không hận Thiến Bích. Bởi vì, một người nguyện hi sinh bản thân vì tổ quốc, thì đó là người đáng tôn kính.
"Vậy ngươi có còn lời nào muốn nói với ta không?" Tạ Nguyên Gia khó khăn mở miệng nói, "Ngươi cũng biết, sau này ta sẽ không tới đây nữa."
Thiến Bích không chịu nhìn y, lắc đầu nói: "Không có."
Ánh sáng trong đôi mắt của Tạ Nguyên Gia ảm đạm muốn tắt, y ngồi một lúc, từ trong tay áo móc ra một thứ đặt ở trên mặt đất, "Ta chưa từng đến Lưu Ly quốc, nhưng ta từ trong kho bạc nhỏ của mình tìm được một mảnh ngọc lưu ly thượng hạng, không nhớ rõ là ai tặng, đêm qua chợt nhớ tới nó nên đã tìm suốt cả đêm, muốn đưa nó cho ngươi."
"Tuy ngươi vĩnh viễn không thể trở về cố thổ, nhưng ít nhất...... Cũng có cái gì đó ở cùng ngươi, có lẽ nó không thể sánh với cố hương của ngươi, nhưng ta nghĩ cả hai cũng đều mỹ lệ xinh đẹp như vậy."
Dứt lời, y từ trên mặt đất đứng lên, nhẹ nhàng phủi bụi đất trên y phục rồi xoay người rời đi.
Lúc y sắp bước ra khỏi cửa phòng giam, Thiến Bích bỗng nhiên mở miệng:
"Chờ một chút!"
Tạ Nguyên Gia quay đầu lại nhìn hắn.
Trong tay Thiến Bích siết chặt mảnh ngọc lưu ly kia, lòng bàn tay chảy máu, khuôn mặt hắn toàn là nước mắt, nghẹn ngào nói: "Ta đổi ý rồi, ngươi, ngươi ở lại đi, ở lại bồi ta một đoạn đường đi."
"Ta thật ra có rất nhiều lời muốn nói, nhưng ta không biết có nên nói hay không, nếu ngươi thật sự nguyện ý nghe, ta cũng nguyện ý nói."
"Ta sợ rằng nếu mình không nói ra, thì vĩnh viễn sẽ không còn cơ hội."
"Dẫu cho sau này ta có chết đi, ta cũng muốn trên đời này còn có người nhớ đến mình."
"Hoàng Thượng."
Tạ Nguyên Gia đứng ở cạnh cửa, nhìn Thiến Bích gào khóc, không hiểu tại sao nước mắt của mình cũng tuôn rơi.
Rốt cuộc là lỗi do ai?
/112
|