Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 293 - Chương 280

/362


Tiêu Y Đình đến nhà họ Phạm.

Lần cuối cùng anh gặp bác Phạm là sau ‘Cuộc chiến sinh tử’ thời thiếu niên, lần đó Tả Thần An bị gãy cánh tay nên bác ấy dẫn theo Phạm Trọng đến tận nhà xin lỗi.

Lần đó các vị phụ huynh gặp mặt, ai cũng nghiêm khắc đe con mình nhưng nhìn đứa nào cũng bị thương đều không khỏi đau lòng….

Đã nhiều năm như vậy mới gặp lại, mà lần gặp lại này…..

Anh không biết phải mang gì theo khi đến, do dự rất lâu cuối cùng quyết định mua một chút hoa quả với điểm tâm nhẹ, đơn giản tự nhiên như một người họ hàng xa đến thăm nhà.

Vừa bước vào cửa, Tiêu Y Đình cảm giác có một áp lực vô hình đè nặng mình… Ánh mắt anh chạm đến bức di ảnh của Phạm Trọng, đen trắng, bên ngoài là lụa đen…. Hai vị thân mẫu nhà họ Phạm ngồi ở sofa, bác trai trông già đi nhiều, tóc gần như bạc trắng…….

Trong lòng anh như có một tảng đá lớn đè lên, không biết phải làm thế nào, chỉ có thể đứng đó, nhìn trân trân vào di ảnh của người anh em tốt, giống như bên tai vẫn còn tiếng cậu ấy gọi anh “Tiểu Nhị….” “Tiểu Nhị…..”

Đột nhiên anh thấy thẹn, cúi thấp đầu, không dám nhìn thẳng Phạm Trọng….

Bác trai quay đầu ra phía ngoài, nhìn thấy Tiêu Y Đình có chút ngạc nhiên “A, là Y Đình……”

“Vâng….” Anh nén lại cảm xúc, đi lại chỗ ghế. Anh định an ủi hai người họ nhưng không hiểu sao giờ phút này một câu anh cũng không nói được…….

“Cháu ăn cơm chưa? Ở lại đây ăn với hai bác?” Bác trai hỏi.

“Vâng…” Anh ngoan ngoãn gật đầu, nếu đã không thể không bằng nên từ bỏ….

Sự xuất hiện của Tiêu Y Đình giống như không tồn tại với mẹ Phạm Trọng, bà vẫn ngẩn người, cho tới khi nghe thấy hai chữ ‘ăn cơm’ mới sực tỉnh, hốt hoảng vội vàng nói với người giúp việc: “Ăn cơm? Cô gọi điện cho Trọng hỏi hôm nay thằng bé có về không đi!”

Tiêu Y Đình nén nước mắt…….

Cảm giác này anh rất hiểu…..

Nhiều sáng thức dậy, anh mơ màng quay sang ôm người nằm cạnh, nhưng anh chỉ ôm được không khí lạnh lẽo, lúc ấy anh mới bừng tỉnh giấc, bên cạnh đã không còn cô, trong vòng tay anh đã không còn cô……

Bác gái dường như cũng đã tỉnh ra, bà khóc nức lên, đôi mắt đỏ hoe vì khóc không biết bao nhiều lần………

Có vẻ như bà đã ý thức được sự có mặt của Tiêu Y Đình, bà bụm miệng đi lên lầu.

Bác trai tuy đau lòng không thôi nhưng vẫn cố nén, nói với Tiêu Y Đình: “Hơn một tháng nay bà ấy luôn như vậy…..”

Tiêu Y Đình nhớ lại khi Phạm Trọng thay anh đỡ viên đạn kia, anh thều thào: “Cháu… xin lỗi…..”

Bác trai không đáp lại lời anh, không trách cũng không nói tha thứ…….

Sự im lặng của người cha giống như con thú mạnh mẽ đánh ngã Tiêu Y Đình, anh đau đớn nhưng không thể giãy dụa, chỉ có thể mặc cho nó cắn nuốt…..

Anh có thể vùng dậy thoát khỏi đây không?

Lúc này đột nhiên bác ấy nói: “Muốn chơi cờ không?”

“….” Cả người anh cứng ngắc, “Dạ có….”

“Đi theo bác.”

“Vâng.”

Không ai nói nhiều hơn những lời kia nhưng tâm tình cả hai đều vô cũng phức tạp……

Die nd da nl e q uuydo n

Bác trai bật đèn, cả căn phòng sáng bừng lên…..

Trên bàn cờ hai người đều không nói gì, yên lặng đi* qua đi lại……

*đi nước cờ.

Tâm trí Tiêu Y Đình không yên nên anh liên tiếp để thua.

“Còn kém hơn thằng Trọng rồi….” Bác trai đột nhiên thấp giọng.

“….” Anh không biết phải trả lời như thế nào, thực ra anh không biết Phạm Trọng giỏi chơi cờ….

“Chơi lại!” Bác trai lại bắt đầu một lần nữa.

Anh im lặng làm theo, lại tiếp tục thua thảm bại…..

Nhưng chẳng có ai nhập tâm vào chuyện thắng thua cả… giọng bác trai không giấu nổi sự chua xót: “Hai năm rồi không được đánh cờ với thằng nhỏ….”

Về sau thì càng không thể?

Tiêu Y Đình đau xót, bàn tay cầm quân cờ của anh dừng lại giữa không trung…..

“Bác Phạm, cháu…. sau này sẽ thường xuyên đến đánh cờ cùng bác….”

“Cháu?” Ông ngừng một chút, “Cháu… hình như hơi kém đó…”

Câu nói của người cha đáng thương vào tai anh đã trở thành: Cháu? Cháu không phải Trọng…..

Giống như Phạm Trọng, không ai có thể thay thế vị trí của cậu ấy trong lòng người làm cha làm mẹ, Diệp Thanh Hòa đối với anh cũng là không thể thay thế….

Em gái, em nói anh còn có thể yêu người con gái sao?

Anh xin lỗi, anh không làm được……

Anh có thể vui vẻ sống tốt nhưng yêu thì anh chỉ có thể yêu một người mà thôi….

“Bác Phạm, cháu…” Anh khó khăn nói tiếp, “Cháu… sau này sẽ đến thường xuyên…. Cháu và Trọng đã kết nghĩa anh em…. mãi mãi là anh em…. Nên cháu…”

Anh phát hiện vào những thời điểm quan trọng thì anh không hề giỏi ăn nói….

Trong lúc anh còn đang rối rắm, người giúp việc đến báo cơm đã chuẩn bị xong.

Tuy được giải thoát khỏi khó khăn mở lời nhưng không thể nói ra được những lời mình muốn nói anh không khỏi tự trách bản thân, anh muốn được thay thế một phần nào đó

/362

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status