Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 301 - Chương 288

/362


Diệp Thanh Hòa không trả lời Khương Vãn Ngư, chỉ có nước mắt là không ngừng rơi………..

“Thanh Hòa, hai đứa cùng nhau lớn lên, tình cảm sâu đậm. Mẹ hiểu, hai đứa ở cạnh nhau lâu như vậy, không chỉ tình yêu mà còn là tình thân. 13 năm, không phải cặp đôi nào cũng có được may mắn đó, được lớn lên cùng nhau, cùng trải qua bao nhiêu chuyện thăng trầm. Đối với Y Đình, con không chỉ là vợ mà còn là bạn, là chị gái, là thầy, quan trọng không ai có thể thay thế. Chuyện khủng khiếp như vậy đã xảy ra, nếu con khoẻ mạnh trở lại mẹ sẽ không phản đối hai đứa ở bên nhau thêm, vì mẹ biết chắc chắn chỉ có con là người có thể mang đến hạnh phúc thực sự cho Y Đình… Mẹ cũng không suy nghĩ về chuyện ân oán hai nhà nữa, không quan tâm vết sẹo kia, càng không quan tâm chuyện con nối dõi, nhà họ Tiêu có rất nhiều con cháu, chuyện này không còn quan trọng. Cái mẹ quan tâm là được thấy Y Đình hạnh phúc, thấy Y Đình vui vẻ… Nó yêu con nhiều như vậy, khi chuyện của con xảy ra đã chịu không biết bao nhiêu đả kích… Thanh Hòa con là đứa nhỏ hiểu chuyện, nếu là con, con có chịu đựng nổi nỗi đau đó không? Mẹ thấy rất rõ, Y Đình nó… nó sống như một cái xác không hồn!”

Khương Vãn Ngư xoay mặt đi lau nước mắt, nói tiếp, “Con có từng nghĩ, như vậy chỉ cần con trở lại bên cạnh Y Đình là được? Thanh Hòa, mẹ ruột con cũng vì bệnh này mà rời đi quá sớm, nhà có người bệnh như vậy khổ sở như thế nào con hiểu rõ hơn ai hết, vì vậy mong con thông cảm cho người làm mẹ là mẹ….. Mẹ đã nghĩ, con trở lại cũng không phải không tốt, Tiêu Y Đình sẽ vui mừng nhưng sau đó thì sao? Dù bị cảm, hay thậm chí là mang thai đều rất nguy hiểm với con… liệu hai đứa sẽ được ở cạnh nhau thêm bao lâu? Y Đình đã chịu qua một lần đau khổ như sống đi chết lại kia, nếu thêm một lần nữa thì nó sống được hay không? Vì vậy, Thanh Hòa, tha thứ cho sự ích kỉ của mẹ, mẹ giấu con đi vì Y Đình đã khổ đủ rồi, may mắn bây giờ đã khá hơn một chút, mẹ không muốn nhìn thấy nó đau khổ một lần nữa, con có đau lòng cho nó thì hiểu giúp mẹ nữa….”

Khương Vãn Ngư lấy khăn tay, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Diệp Thanh Hòa, “Thanh Hòa, mẹ biết con cũng không nỡ đúng không? Đừng khóc nữa….”

“Con có trách thì cứ trách mẹ… Mẹ biết, chuyện này không công bằng với con nhưng mẹ chỉ có thể làm vậy… Mẹ thương con nên chắc chắn cũng sẽ không bỏ rơi con, con đã lớn lên trong nhà thì giống như con gái, mẹ sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất, sẽ chăm sóc con cả đời…. Thanh Hòa…. tha thứ cho mẹ…..”

Khương Vãn Ngư khóc rất lâu……

Hồi lâu sau bà đứng lên đi khỏi phòng, “Anh

/362

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status