Một bữa cơm mà cả khách và chủ đều vui, khi đoàn người ra khỏi nhà hàng, sắc trời đã tối.
Cũng may Trác Thành đã chuẩn bị trước, buổi chiều khi từ Ngôn Sơn qua đây, anh để Thẩm Tuấn tự mình lái một chiếc xe, Trác Thành cùng Lương Cao Viễn ngồi xe mà người lái xe của Trác Thành lái.
Buổi chiều khi đến Lớp học Khải Tư, anh nói với lái xe địa chỉ tiểu khu của Giang Ảnh, để người lái xe đi tới rồi đậu xe ở bên đó trước, sau đó lái xe có thể tan làm trở về nhà.
Lúc này anh giơ tay lên, không để ý tới cái nhìn ý vị sâu xa của Thẩm Tuấn, nói mình còn có chút chuyện, để cho Lương Cao Viễn ngồi xe Thẩm Tuấn.
Tạm biệt Tư Nguyên đang chuẩn bị quay về Khải Tư lấy xe tan làm, rồi nắm tay Giang Ảnh rời đi.
Nhà hàng mà Tư Nguyên đặt cách Khải Tư không xa, so với khoảng cách từ nhà Giang Ảnh tới công ty còn gần hơn một chút.
Trác Thành hỏi Giang Ảnh, thấy cô không có ý kiến gì, hài lòng mãn ý nắm tay Giang Ảnh, thong dong cùng cô tản bộ về nhà.
Từ sau khi Giang Ảnh ra khỏi nhà hàng, vội vàng cùng Tư Nguyên nói vài câu, lại trước cái nhìn chăm chú của hai người khác của Ngôn Sơn, cùng Trác Thành rời đi.
Thấy Trác Thành thong dong như vậy, cô cũng chậm rãi thoát ra khỏi trạng thái ngượng ngùng khi nãy, cùng anh nắm tay đi về nhà.
“Trước đây đều là đón em ở cửa công ty các em, khó có cơ hội cùng em đi bộ về nhà thế này.” Trác Thành quay đầu, cảm thán với Giang Ảnh.
Đèn đường trên vỉa hè bên cạnh đã bật, mảng lớn ánh sáng màu vàng trút xuống bao phủ con đường, cả con đường dường như đều trở nên dịu dàng hơn.
Nghe thấy lời này của anh trên đường về nhà, Giang Ảnh không tự giác cong môi mỉm cười, “Vậy sau này chúng ta có thể đi nhiều hơn, ăn cơm xong thì đi bộ về nhà.”
Chỉ là anh phải tiên đậu xe ở tiểu khu trước, lại đi bộ tới công ty cô, sau đó đi tới chỗ ăn cơm, cuối cùng mới đi về nhà.
Giang Ảnh trong lòng thầm cười trộm, giúp Trác Thành lập kế hoạch lộ trình tản bộ dài ngoằng.
“Em thấy chúng ta như thế này có giống một cặp vợ chồng cùng nhau tan làm, cùng nhau mua đồ ăn, lại cùng nhau về nhà nấu cơm cho con cái không?” Trác Thành không nghe được suy nghĩ xấu xa trong đáy lòng cô, thế nên anh đắm chìm trong không khí tản bộ ấm áp.
“Mua đồ ăn, đồ ăn đâu?” Cô cố ý hỏi.
“Chúng ta quá đói, ăn hết sạch đồ ăn rồi. Mẹ nó quên rồi sao?” Trác Thành làm như có thật hỏi lại.
Giang Ảnh bị anh nhìn ra thì xấu hổ, quay mặt đi, thừa nhận đã bại trận.
Anh nắm chặt tay cô, cùng cô đan chặt mười ngón tay, thỏa mãn cùng cô sánh vai đi thẳng về phía trước.
—
Khi từ nhà Giang Ảnh lái xe quay về khu nhà của mình, thời gian đã rất muộn.
Thời điểm anh từ nhà để xe đi tới thang máy, trong suy nghĩ vẫn là hình bóng Giang Ảnh khi tiễn anh ra ngoài lúc anh rời đi.
Tóc dài lưng chừng bên ngoài áo khoác, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn cỡ bàn tay ngẩng lên, dịu dàng đưa mắt nhìn anh. Mặc bộ đồ ở nhà thoái mái mềm mại, vịn trên khung cửa, cánh tay còn lại vẫy vẫy tạm biệt anh.
Anh đương nhiên không nhịn được, lại tiến lên hôn cô một cái, lần này mới để cô đóng cửa nghỉ ngơi, bản thân lại lưu luyến bịn rịn rời đi.
Nếu không phải do thời gian không phù hợp, thì cô thật giống như cô vợ nhỏ đưa tiễn chồng ra ngoài đi làm.
Nếu như cô ở cửa ra vào đưa tiễn anh đi làm, anh còn có thể đi làm được hay không đây?
Anh suy tư cả buổi, cái này đúng thật là khó nói.
Khi trong đầu còn đang miên man suy nghĩ, thang máy đã lên tới tầng cao nhất.
Anh ở trước cửa thay giày, phát hiện đèn của tủ rượu đang sáng, trên quầy bar còn để hai ly rượu.
Chìa khóa dự bị của căn nhà này anh để một chiếc ở chỗ anh cả Trác Chính, không lẽ Trác Chính đã tới? Sao lại không gọi điện nói với anh một tiếng.
Đang nghĩ ngợi, người luôn ngồi ở trên ghế sofa bỗng đứng lên, “Em về rồi?”
Người tới lại đúng là Trác Chính, đèn bên ghế sofa kia không mở, Trác Thành vừa rồi nhìn quầy bar, không có chú ý tới Trác Chính đang ngồi ở sofa.
“Anh? Sao lại không bật đèn.” Trác Thành tiện tay bật đèn phòng khách lên, thấy Trác Chính tinh thần vẫn bình thường, ngoại trừ vẻ ngoài có chút mệt mỏi, còn lại không có gì khác thường, “Sao lại không gọi điện cho em, để em về sớm một chút.”
“Vốn muốn tới Ngôn Sơn tìm em, gọi điện thoại tới phòng làm việc, trợ lý của các em nói em đưa người đi bàn dự án rồi, anh cũng không quấy rầy em, nên đến thẳng đây chờ em.” Trác Chính nói xong lại lần nữa ngồi xuống.
“Đã xảy ra chuyện gì? Anh nói thẳng đi, em có thể chịu được.” Trác Thành nhìn ra anh cả lần này tới không bình thường, đi thẳng vào vấn đề hỏi, “Chuyện trong nhà? Ông bị làm sao rồi? Hay là cha mẹ?”
“Trong nhà đều rất tốt, vội cái gì.” Trác Chính nhìn anh nói một hồi, chỉ chỉ ghế sofa, “Xảy ra chuyện nhưng cũng không đến nỗi, ngồi xuống rồi nói.”
“Vậy thì chính là chuyện của công ty rồi.” Trác Thành hòa hoãn lại, theo lời ngồi xuống.
“Sản xuất chip đầu bên kia gần đây không như ý.” Trác Chính cầm lấy cái bật lửa ở trên bàn trà, bật mở nắp đậy, ngọn lửa màu lam nhảy lên, “Nước A vừa ra lệnh cấm, so với trước đây thêm vào một vào vài quy tắc mới, rất nhiều nguyên vật liệu không qua được. Đơn hàng xuất khẩu với khối lượng lớn đã đàm phán ổn thỏa lúc trước cũng sắp bốc hơi rồi.”
“Việc này cũng không có gì. Anh sẽ đích thân đi thương lượng, bất luận thời gian dài hay ngắn, chắc chắn sẽ có kết quả.” Thấy Trác Thành vẻ mặt trịnh trọng, Trác Chính đốt điếu thuốc, đóng lại cái bật lửa, tiếng kim loại lanh lảnh va chạm trong không gian yên tĩnh vang lên thật rõ ràng.
Trác Thành không nói gì, chờ Trác Chính nói xong chuyện “Không có gì” rồi tới việc “Có gì”.
Trác Chính để điếu thuốc trên đầu ngón tay sát vào bên miệng rít một hơi, “Nhưng phía tây có hai khu mới mở cửa buôn bán, đáng lẽ anh phải tự mình để mắt đến, hiện tại cũng hết cách.”
Khu buôn bán phía Tây Trác Chính nói, Trác Thành đã biết.
Năm ngoái Trác Thị giành được hai mảnh đất trống tại thành phố C, giá cả mảnh đất kia có thể coi là đắt nhất trong những năm gần đây, gây chấn động một thời.
Năm nay thành phố C ra mắt dự án bất động sản cao cấp Duyệt Tuyền Loan kỳ bảy, mức độ chú ý khắp các nơi cực kỳ cao, Trác Chính nhất định là đã đích thân tham gia dự án này.
Nhưng hiện tại chuyện sản xuất chip bên kia xảy ra vấn đề, Trác Chính không thể không đi.
Khi Trác Thành đang suy tư, Trác Chính đã nói, “Anh cần em quay về.”
Đối với cách nghĩ của Trác Chính, Trác Thành cũng không bất ngờ.
Vừa rồi anh đã nghĩ đến cách này, lúc này nghe Trác Chính nói ra, anh cũng không chần chờ, gật gật đầu nói, “Được.”
Trước đây anh thoải mái tự do, không bị ép buộc, cũng không quan tâm Trác Thị, không phải do anh mệnh tốt, mà là có người thay anh gánh vác.
Hiện tại Trác Thị cần tới, anh không thể thoái thác.
Trác Chính nhìn anh, khẽ thở dài một hơi, “Anh biết là em khó xử.”
“Ngôn Sơn là tâm huyết của em, là một tay em gầy dựng nên. Thế nên bình thường ông có khuyên anh, khuyên em như thế nào, anh chưa bao giờ nghĩ sẽ ép em quay về.”
“Không phải là chuyện lần này khó giải quyết, thì anh sẽ không mở miệng nói với em.”
“Việc ở phía tây, người khác làm anh không tin tưởng.”
“Anh, giữa anh và em, không cần phải nói những lời này.” Trác Thành khó khăn nghe Trác Chính nói, nhịn không được mở miệng, “Ngôn Sơn bên kia anh không cần lo, em phân rõ nặng nhẹ.”
Trác Chính nghe anh nói như vậy, gật gật đầu, không nói gì nữa.
Một lát sau, Trác Chính dập điếu thuốc, để đầu thuốc lá vào trong cái gạt tàn, “Anh để lại cho em mấy người, để tránh khi em đến lại không có người có thể phân việc.”
Trác Thành ừ một tiếng, hỏi Trác Chính, “Khi nào anh khởi hành đi nước A?”
“Một tháng sau.”
Cũng may Trác Thành đã chuẩn bị trước, buổi chiều khi từ Ngôn Sơn qua đây, anh để Thẩm Tuấn tự mình lái một chiếc xe, Trác Thành cùng Lương Cao Viễn ngồi xe mà người lái xe của Trác Thành lái.
Buổi chiều khi đến Lớp học Khải Tư, anh nói với lái xe địa chỉ tiểu khu của Giang Ảnh, để người lái xe đi tới rồi đậu xe ở bên đó trước, sau đó lái xe có thể tan làm trở về nhà.
Lúc này anh giơ tay lên, không để ý tới cái nhìn ý vị sâu xa của Thẩm Tuấn, nói mình còn có chút chuyện, để cho Lương Cao Viễn ngồi xe Thẩm Tuấn.
Tạm biệt Tư Nguyên đang chuẩn bị quay về Khải Tư lấy xe tan làm, rồi nắm tay Giang Ảnh rời đi.
Nhà hàng mà Tư Nguyên đặt cách Khải Tư không xa, so với khoảng cách từ nhà Giang Ảnh tới công ty còn gần hơn một chút.
Trác Thành hỏi Giang Ảnh, thấy cô không có ý kiến gì, hài lòng mãn ý nắm tay Giang Ảnh, thong dong cùng cô tản bộ về nhà.
Từ sau khi Giang Ảnh ra khỏi nhà hàng, vội vàng cùng Tư Nguyên nói vài câu, lại trước cái nhìn chăm chú của hai người khác của Ngôn Sơn, cùng Trác Thành rời đi.
Thấy Trác Thành thong dong như vậy, cô cũng chậm rãi thoát ra khỏi trạng thái ngượng ngùng khi nãy, cùng anh nắm tay đi về nhà.
“Trước đây đều là đón em ở cửa công ty các em, khó có cơ hội cùng em đi bộ về nhà thế này.” Trác Thành quay đầu, cảm thán với Giang Ảnh.
Đèn đường trên vỉa hè bên cạnh đã bật, mảng lớn ánh sáng màu vàng trút xuống bao phủ con đường, cả con đường dường như đều trở nên dịu dàng hơn.
Nghe thấy lời này của anh trên đường về nhà, Giang Ảnh không tự giác cong môi mỉm cười, “Vậy sau này chúng ta có thể đi nhiều hơn, ăn cơm xong thì đi bộ về nhà.”
Chỉ là anh phải tiên đậu xe ở tiểu khu trước, lại đi bộ tới công ty cô, sau đó đi tới chỗ ăn cơm, cuối cùng mới đi về nhà.
Giang Ảnh trong lòng thầm cười trộm, giúp Trác Thành lập kế hoạch lộ trình tản bộ dài ngoằng.
“Em thấy chúng ta như thế này có giống một cặp vợ chồng cùng nhau tan làm, cùng nhau mua đồ ăn, lại cùng nhau về nhà nấu cơm cho con cái không?” Trác Thành không nghe được suy nghĩ xấu xa trong đáy lòng cô, thế nên anh đắm chìm trong không khí tản bộ ấm áp.
“Mua đồ ăn, đồ ăn đâu?” Cô cố ý hỏi.
“Chúng ta quá đói, ăn hết sạch đồ ăn rồi. Mẹ nó quên rồi sao?” Trác Thành làm như có thật hỏi lại.
Giang Ảnh bị anh nhìn ra thì xấu hổ, quay mặt đi, thừa nhận đã bại trận.
Anh nắm chặt tay cô, cùng cô đan chặt mười ngón tay, thỏa mãn cùng cô sánh vai đi thẳng về phía trước.
—
Khi từ nhà Giang Ảnh lái xe quay về khu nhà của mình, thời gian đã rất muộn.
Thời điểm anh từ nhà để xe đi tới thang máy, trong suy nghĩ vẫn là hình bóng Giang Ảnh khi tiễn anh ra ngoài lúc anh rời đi.
Tóc dài lưng chừng bên ngoài áo khoác, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn cỡ bàn tay ngẩng lên, dịu dàng đưa mắt nhìn anh. Mặc bộ đồ ở nhà thoái mái mềm mại, vịn trên khung cửa, cánh tay còn lại vẫy vẫy tạm biệt anh.
Anh đương nhiên không nhịn được, lại tiến lên hôn cô một cái, lần này mới để cô đóng cửa nghỉ ngơi, bản thân lại lưu luyến bịn rịn rời đi.
Nếu không phải do thời gian không phù hợp, thì cô thật giống như cô vợ nhỏ đưa tiễn chồng ra ngoài đi làm.
Nếu như cô ở cửa ra vào đưa tiễn anh đi làm, anh còn có thể đi làm được hay không đây?
Anh suy tư cả buổi, cái này đúng thật là khó nói.
Khi trong đầu còn đang miên man suy nghĩ, thang máy đã lên tới tầng cao nhất.
Anh ở trước cửa thay giày, phát hiện đèn của tủ rượu đang sáng, trên quầy bar còn để hai ly rượu.
Chìa khóa dự bị của căn nhà này anh để một chiếc ở chỗ anh cả Trác Chính, không lẽ Trác Chính đã tới? Sao lại không gọi điện nói với anh một tiếng.
Đang nghĩ ngợi, người luôn ngồi ở trên ghế sofa bỗng đứng lên, “Em về rồi?”
Người tới lại đúng là Trác Chính, đèn bên ghế sofa kia không mở, Trác Thành vừa rồi nhìn quầy bar, không có chú ý tới Trác Chính đang ngồi ở sofa.
“Anh? Sao lại không bật đèn.” Trác Thành tiện tay bật đèn phòng khách lên, thấy Trác Chính tinh thần vẫn bình thường, ngoại trừ vẻ ngoài có chút mệt mỏi, còn lại không có gì khác thường, “Sao lại không gọi điện cho em, để em về sớm một chút.”
“Vốn muốn tới Ngôn Sơn tìm em, gọi điện thoại tới phòng làm việc, trợ lý của các em nói em đưa người đi bàn dự án rồi, anh cũng không quấy rầy em, nên đến thẳng đây chờ em.” Trác Chính nói xong lại lần nữa ngồi xuống.
“Đã xảy ra chuyện gì? Anh nói thẳng đi, em có thể chịu được.” Trác Thành nhìn ra anh cả lần này tới không bình thường, đi thẳng vào vấn đề hỏi, “Chuyện trong nhà? Ông bị làm sao rồi? Hay là cha mẹ?”
“Trong nhà đều rất tốt, vội cái gì.” Trác Chính nhìn anh nói một hồi, chỉ chỉ ghế sofa, “Xảy ra chuyện nhưng cũng không đến nỗi, ngồi xuống rồi nói.”
“Vậy thì chính là chuyện của công ty rồi.” Trác Thành hòa hoãn lại, theo lời ngồi xuống.
“Sản xuất chip đầu bên kia gần đây không như ý.” Trác Chính cầm lấy cái bật lửa ở trên bàn trà, bật mở nắp đậy, ngọn lửa màu lam nhảy lên, “Nước A vừa ra lệnh cấm, so với trước đây thêm vào một vào vài quy tắc mới, rất nhiều nguyên vật liệu không qua được. Đơn hàng xuất khẩu với khối lượng lớn đã đàm phán ổn thỏa lúc trước cũng sắp bốc hơi rồi.”
“Việc này cũng không có gì. Anh sẽ đích thân đi thương lượng, bất luận thời gian dài hay ngắn, chắc chắn sẽ có kết quả.” Thấy Trác Thành vẻ mặt trịnh trọng, Trác Chính đốt điếu thuốc, đóng lại cái bật lửa, tiếng kim loại lanh lảnh va chạm trong không gian yên tĩnh vang lên thật rõ ràng.
Trác Thành không nói gì, chờ Trác Chính nói xong chuyện “Không có gì” rồi tới việc “Có gì”.
Trác Chính để điếu thuốc trên đầu ngón tay sát vào bên miệng rít một hơi, “Nhưng phía tây có hai khu mới mở cửa buôn bán, đáng lẽ anh phải tự mình để mắt đến, hiện tại cũng hết cách.”
Khu buôn bán phía Tây Trác Chính nói, Trác Thành đã biết.
Năm ngoái Trác Thị giành được hai mảnh đất trống tại thành phố C, giá cả mảnh đất kia có thể coi là đắt nhất trong những năm gần đây, gây chấn động một thời.
Năm nay thành phố C ra mắt dự án bất động sản cao cấp Duyệt Tuyền Loan kỳ bảy, mức độ chú ý khắp các nơi cực kỳ cao, Trác Chính nhất định là đã đích thân tham gia dự án này.
Nhưng hiện tại chuyện sản xuất chip bên kia xảy ra vấn đề, Trác Chính không thể không đi.
Khi Trác Thành đang suy tư, Trác Chính đã nói, “Anh cần em quay về.”
Đối với cách nghĩ của Trác Chính, Trác Thành cũng không bất ngờ.
Vừa rồi anh đã nghĩ đến cách này, lúc này nghe Trác Chính nói ra, anh cũng không chần chờ, gật gật đầu nói, “Được.”
Trước đây anh thoải mái tự do, không bị ép buộc, cũng không quan tâm Trác Thị, không phải do anh mệnh tốt, mà là có người thay anh gánh vác.
Hiện tại Trác Thị cần tới, anh không thể thoái thác.
Trác Chính nhìn anh, khẽ thở dài một hơi, “Anh biết là em khó xử.”
“Ngôn Sơn là tâm huyết của em, là một tay em gầy dựng nên. Thế nên bình thường ông có khuyên anh, khuyên em như thế nào, anh chưa bao giờ nghĩ sẽ ép em quay về.”
“Không phải là chuyện lần này khó giải quyết, thì anh sẽ không mở miệng nói với em.”
“Việc ở phía tây, người khác làm anh không tin tưởng.”
“Anh, giữa anh và em, không cần phải nói những lời này.” Trác Thành khó khăn nghe Trác Chính nói, nhịn không được mở miệng, “Ngôn Sơn bên kia anh không cần lo, em phân rõ nặng nhẹ.”
Trác Chính nghe anh nói như vậy, gật gật đầu, không nói gì nữa.
Một lát sau, Trác Chính dập điếu thuốc, để đầu thuốc lá vào trong cái gạt tàn, “Anh để lại cho em mấy người, để tránh khi em đến lại không có người có thể phân việc.”
Trác Thành ừ một tiếng, hỏi Trác Chính, “Khi nào anh khởi hành đi nước A?”
“Một tháng sau.”
/92
|