Lúc Em Tới Có Mưa

Chương 50 - Chương 50

/92


Giang Ảnh khịt mũi dựa vào vai Trác Thành.

Cô bình tĩnh lại, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn anh, Trác Thành.”

Trong phòng rất yên tĩnh, hai người trước sau đều không nói chuyện, chỉ lặng lẽ ôm nhau.

Giọng nói của Giang Ảnh, giống như nhẹ nhàng mở một trang giấy Tuyên, lộ ra lớp sơn sặc sỡ nằm dưới lớp giấy trắng.

Nói xong, cô ngắt quãng, nửa sau câu nói lên đến miệng mà lại nuốt vào trong.

Cô có chút thẹn thùng, chỉ dám vòng tay ra sau lưng, ôm anh, trong lòng thầm nói, yêu anh.

Thế nhưng đáng tiếc Trác Thành lại không nghe thấy.

Ban nãy anh nói chuyện với cô liên hồi, rồi ôm cô vào lòng một chút.

Khi thấy cô định mở miệng, vốn còn tưởng cô định nói gì đó.

Thật ra anh không nghe rõ Giang Ảnh đã nói gì, nhưng chắc chắn không phải là lời cảm ơn anh.

Anh khẽ tách người ra xa hơn một chút, mặt đối mặt với cô, nhìn cô nói: “Sao lại nói xin lỗi xong lại nói cảm ơn, càng nói càng không thể hiểu được, so với lần đầu gặp mặt thì lại càng lịch sự hơn.”

“Ai da… không phải mà…” Giang Ảnh biết mình không phải đang khách sáo với anh, nhưng cũng không biết nói gì, chỉ có thể nhăn mũi khổ não nhìn anh.

Hơi thở của cô phả vào mặt anh ấm áp, chiếc mũi nhỏ hếch của cô hơi nhăn lại, mím môi, để lộ lúm đồng tiền nhỏ xinh, dáng vẻ ủy khuất đó vô cùng đáng yêu.

Nhìn một hồi lâu, anh không biết nên nói cái gì, chỉ có thể mơ hồ lẩm bẩm trong miệng: “Dù sao thì cũng không cho nói…”

Anh chưa kịp nói xong thì đã bị một lực kéo về phía trước, đôi môi nóng ấm, “chụt” một tiếng, sau đó mới buông tay ra.

“Em cứ nói đấy,” Giang Ảnh nắm lấy hai bên vạt áo của anh, sau khi hôn anh, khuôn mặt cô đỏ bừng, hai mắt sáng ngời long lanh, chớp mắt mấy cái, giọng điệu bướng bỉnh.

Trác Thành phản ứng lại, vừa định hôn cô, thì đã bị cô kéo lại hôn chụt một cái nữa.

Lần này anh không nhịn được cười, anh nhè nhàng đặt vòng tay ra sau đầu cô, đưa môi mình lại gần, dịu dàng hôn cô.

Khác với nụ hôn giận dữ, trừng phạt trước đây, và cũng khác với nụ hôn ngắn ngủi vụng về của cô, nụ hôn này vô cùng nhẹ nhàng và dài, với môi lưỡi đan xen, nóng bỏng và tinh tế.

Giang Ảnh bị anh quấn lấy hít thở không thông, chỉ cảm thấy đầu càng ngày càng choáng váng, vừa hôn vừa vươn tay ôm lấy lưng anh, đưa tay đặt lên lưng anh vuốt ve giống như tay của Trác Thành vuốt ve gáy cô.

Bên ngoài mặc kệ cho gió đông rít gào, bên trong căn phòng lại vô cùng ấm áp. Trác Thành đã cởi áo khoác khi về đến nhà, lúc này anh đang mặc một chiếc áo len mỏng, khi chạm vào vô cùng mềm mại, lớp bông len nhỏ áp dưới lòng bàn tay cô, dưới lớp len đó là những đường gân của cơ, sự nhấp nhô lên xuống của nhịp thở.

Trác Thành siết lấy cô chặt hơn, từ trên môi cô hôn từ từ lướt lên mắt, rồi lại hôn nhẹ lên chiếc mũi nhỏ và hàng mi cong vút của cô, tiếp đó lại ngẩng lên hôn trán cô, cuối cùng trở lại môi cô, nhẹ nhàng mút lấy.

Nụ hôn đầy thâm tình của bọn họ, vừa có một loại ăn ý nở ra, tình tứ không kể siết.

Khi Giang Ảnh cảm thấy cô sắp tan ra trong vòng tay của anh, thì đôi môi của họ mới rời nhau ra.

Trác Thành thở hắt ra một tiếng, ôm cô trong vòng tay mà dựa vào chiếc ghế sofa.

Đợi cho tới khi không khí trong căn phòng nhỏ bớt nóng, hô hấp của bọn họ cũng dần dần bình tĩnh trở lại, Trác Thành đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, từ trên ghế bật ngồi thẳng dậy, vươn tay kéo ngăn bàn cà phê.

Giang Ảnh cũng ngồi dậy theo động tác của anh mà không hiểu gì, thấy Trác Thành lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc hộp nhung.

Anh đưa nó cho Giang Ảnh và ra hiệu cô mở nó ra.

Giang Ảnh cầm lấy, đó là một chiếc hộp đựng trang sức, không nói gì cả, cô vuốt ve lớp da lộn tinh xảo của chiếc hộp, mở nắp hộp ra, một bộ trang sức bằng ngọc trai và kim cương nằm lặng lẽ trên tấm vải nhung, ánh sáng rực rỡ tuôn trào.

Giang Ảnh nín thở, dùng đầu ngón tay của mình chạm vào viên ngọc trai nhỏ đặt ở chính giữa.

Thấy cô không lên tiếng, Trác Thành vươn ngón tay, lấy sợi dây chuyền ra, bất giác nghiêng người về phía trước, đeo sợi dây lên cổ cho cô, cái chốt.

Khi Giang Ảnh bước vào cửa, cô đã cởi áo khoác ngoài treo ở cửa, phòng làm việc và các phòng trong nhà đều có hệ thống sưởi, vì vậy, ở trong nhà, cô chỉ mặc một chiếc áo trong màu xám cổ tròn.

Mặt dây chuyền nằm ngay trên cổ áo của cô, sợi dây chuyền mảnh mai, từ xương quai xanh của cô trở xuống, cùng với sự nhấp nhô của xương quai xanh, sợ dây tỏa sáng lấp lánh. Mặt dây chuyền hình giọt nước, những viên kim cương hình tròn ôm chặt lấy viên ngọc trai ở giữa, làm cho ánh ngọc trai mềm mại và thanh thoát hơn, càng lung linh hơn khi được đặt trên làn da trắng nõn trước cổ áo của Giang Ảnh.

Trác Thành hài lòng nhìn cô, sau đó lại tiến tới bất ngờ hôn cô một cái, như nụ hôn vội của cô khi nãy.

“Lúc trước anh không dám đưa cho em, vì sợ em không nhận.” Đóng nắp hộp lại, bỏ trang sức đội đầu và khuyên tai không tiện đeo vào lại trong hộp nhỏ, nhét nó ào tay Giang Ảnh: “Bây giờ anh mặc kệ.”

Anh ngẩng đầu lên, bắt trước giọng điệu trong những lời trước đó của Giang Ảnh: “Em phải nhận, nhất định phải nhận.”

Sau khi nói xong, anh chớp mắt nhìn Giang Ảnh, vẻ mặt thay đổi rất nhiều so với vẻ trầm mặc khi Giang Ảnh về nhà, đôi mắt sáng, nụ cười tươi tắn, và cả những vết nhăn sâu và rõ ràng dường như cũng mềm đi.

Giang Ảnh cũng không phải là không nhận quà như lời anh nói.

Chỉ là vừa nãy vừa xem một cái, còn chưa kịp nói lời nào, anh đã làm xong một loạt các động tác liên hoàn rồi.

Nhưng cô không nói gì, chỉ gật đầu rồi vô thức chạm vào bề mặt mềm mại của chiếc hộp, như thể chạm vào trái tim mềm mại nóng bỏng trong lồng ngực của Trác Thành



Con phong ba vì chuyện trung học thực nghiệm cứ thế trôi qua trong ngọt ngào.

Sau những sóng gió, Trác Thành dần cảm nhận được Giang Ảnh đang dần mở rộng vòng tay với mình.

Trước đây, Giang Ảnh chưa bao giờ hỏi về công việc của anh, cô cũng không kể nhiều về công việc của mình.

Gần dần sau đó, khi về nhà, cô sẽ nói chuyện với anh về tình trạng công việc của mình, những gì đã xảy ra và sự việc diễn ra như thế nào.

Thỉnh thoảng, cô sẽ hỏi anh về việc của Trác Thị, nghe anh kể những điều thú vị ở nhà hoặc công ty của anh, cô cũng sẽ trò chuyện thêm vài câu.

“Em có biết món ăn yêu thích của anh khi còn nhỏ là gì không?” Trác Thành hào hứng trò chuyện với cô về những điều thú vị khi anh còn nhỏ.

Giang Ảnh lắc đầu, nghĩ thầm, cô bây giờ hình như còn không biết anh thích ăn gì.

Nghĩ đến đây, cô cắn môi có chút áy náy, sau đó cô cũng từ từ quan sát anh thích ăn gì.

“Chân giò hầm tương.” Trác Thành nhịn không được cười ra tiếng, “Anh không chỉ thích ăn, thậm chí có thể nói là nghiện.”

“Hả? Nhìn không ra nha.” Giang Ảnh hơi kinh ngạc, thói quen ăn uống của Trác Thành từ trước đến nay thiên về là nhạt, không ngờ hồi nhỏ khẩu vị của anh lại trực tiếp như vậy.

“Phải đấy. Anh khi nghĩ lại hồi đó cũng không thể tưởng tượng nổi.”

“Khi anh còn nhỏ, anh suốt ngày chỉ đi tìm thức ăn để ăn. Khi còn sống ở nhà ông nội, có một cửa hàng tên là Trần Ký cách đó vài con phố, anh ăn nhiều đến nỗi ông chủ ở đó nhớ tên nhớ mặt, đôi khi bọn họ còn nhớ để phần lại chân giò cho đứa trẻ thích ăn cách đó vài dãy phố.”

“Bây giờ mỗi lần ông nội anh nhớ đến chuyện này, còn đi kể cho người khác nghe nữa, nói anh là tên bạo chúa chân giò trong bán kính vài dặm.”

Nghe anh kể một cách sống động và chân thực như ậy, Giang Ảnh “phì” cười, ăn mà quen cả chủ tiệm, có thể thấy hồi còn nhỏ anh thật sự rất thích ăn.

“Vậy sao bây giờ anh không ăn nữa? Em chưa bao giờ thấy anh ăn món đó.” Giang Ảnh hỏi.

Trác Thành lắc đầu: “Thực sự là ăn nhiều tới ngán luôn rồi.”

“Sau này hễ nhìn thấy chân giò hầm tương là thấy ớn luôn.”

Anh bày ra dáng vẻ thổn thức không thôi, thở dài đã hết duyên phận với chân giò hầm tương, cả hai không khỏi bật cười.

“Còn em thì sao? Hồi nhỏ em thích ăn gì? Anh chỉ biết bây giờ em thích ăn thịt xiên nướng.” Trác Thành hỏi cô.

Giang Ảnh không biết nên cười hay nên khóc, vì lần trước Trác Thành gọi món xiên que với cô, cô đã ăn rất nhiều, Trác Thành đã ghi nhớ rằng cô thích thịt xiên nướng, có lúc ra ngoài thì lại hỏi cô có muốn mua vài xiên nướng không.

Cô không nói bây giờ có thích ăn thịt nướng hay không, “Khi em còn nhỏ ấy à~ Khi còn nhỏ có lẽ thích nhất là món thịt dê nướng. Thịt dê ở quê em rất ngon, hồi nhỏ em luôn muốn ăn món đó.”

“Thành phố H, có thể tưởng tượng, mùi vị nhất định là không tồi.”

“Phải đó, sau đó ăn thịt dê ở nhưng nơi khác đều cảm thấy không ngon bằng hương vị ở quê nhà.” Giang Ảnh mím môi, nuốt nước bọt.

“Những xiên thịt dê em từng ăn rất mềm, nếu có cơ hội em sẽ ăn thật nhiều đến mức không ngừng lại được, ăn đến mức mọi người trong nhà em đều gọi em là “Giang sói”, vì quá thích ăn thịt dê.”

“Nhưng không phải lúc nào cũng có thể được ăn.” Giang Ảnh nhớ lại điều đó, lông mày vẫn cong: “Có lẽ là do lúc nhỏ em không được ăn sang, hoặc là vì chúng ngon quá nên em vẫn còn thèm những xiên thịt dê, thỉnh thoảng vẫn muốn ăn.”

“Ừm… Nghe em nói, anh cũng muốn cùng em đến thành phố H ăn thịt dê xiên nướng.” Trác Thành khẽ nheo mắt khi nghe được những gì cô nói, trong lòng ngứa ngáy.

Anh chợt nghĩ thầm: “Tết này em dự định thế nào, có về thành phố H không?”

“Ừm, về chứ, về thăm người nhà nữa. Sao vậy?”

“Để anh về với em, đi gặp họ hàng và thử món thịt dê xiên que mà em yêu thích, em xem được không?” Trác Thành nói hai câu, ngày càng cảm thấy chuyện này là có thể thực hiện, tâm động không bằng hành động.

Đang nói chuyện, chủ đề đột nhiên chuyển sang việc về quê ăn Tết, điều mà Giang Ảnh không ngờ tới.

Cô sững sờ, không biết nên trả lời như thế nào vào lúc này.

Thấy cô không lên tiếng, Trác Thành nghĩ anh khiến cô bị dọa sợ: “Em không cần phải trả lời luôn đâu, cũng đừng quá áp lực. Cứ nghĩ là đến nhà em chơi một chuyến thôi, được không?”

“Ừm… Em không có áp lực. Em nghĩ đi chơi cùng nhau cũng tốt, chỉ cần anh sắp xếp thời gian là được.” Giang Ảnh nghĩ ngợi rồi quyết định nói với anh.

“Trước đây em chưa kể với anh về gia đình em.” Giang Ảnh dừng lại một chút và sắp xếp lại ngôn từ cho phù hợp: “Em lớn lên ở viện phúc lợi.”

Trác Thành chưa nghe cô nhắc đến chuyện này, vừa nghe xong đã vô thức vòng tay ôm cô vào lòng.

Giang Ảnh mỉm cười, “Nhưng em rất may mắn, cha mẹ đều rất yêu thương em, các anh em của em cũng rất tốt, vì vậy, em không cảm thấy bất kỳ sự khác biệt nào giữa em và các bạn học khác, ngoại trừ việc điều kiện sống của em có hơi tệ hơn từ khi tôi còn nhỏ.”

“Sau này lớn lên đi học, được những người có tấm lòng hảo tâm hỗ trợ kinh phí, năm nào em cũng xin một suất và đi làm thêm, tuy vất vả hơn một chút nhưng cũng suôn sẻ.”

Giang Ảnh nói xong, nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Trác Thành, anh ôm cô vào lòng không nói gì, cô có chút buồn cười, mím môi, sờ sờ mặt anh, “Anh sao vậy?”

Trác Thành siết chặt vòng tay ôm lấy cô, chống cằm lên tóc cô, “Vậy là sau khi tốt nghiệp em đến thôn Tiên Quả làm giáo viên đúng không?”

Giang Ảnh không ngờ anh lại hỏi về điều này, cô nghĩ về nó một cách nghiêm túc, “Đó chỉ là một phần lý do thôi. Lý do chính là em đã từng đến thôn Tiên Quả để hỗ trợ giảng dạy trong thời gian thực tập hồi học đại, nơi này để lại ấn tượng sâu sắc cho em, từ lúc làm tình nguyện viên, em đã nảy ra ý định sau này tốt nghiệp sẽ đến đó làm giáo viên.”



“Cô giáo Giang.” Giọng nói trầm thấp của Trác Thành truyền ra từ trên tóc cô, hơi thở dài u sầu, “Sao em lại tốt như vậy?”

Không biết vì sao, Giang Ảnh không khỏi nhếch khóe miệng: “Ừm, cũng bình thường thôi.”

“Vậy thì anh còn muốn về với em nhiều hơn nữa, để gặp cha mẹ em, và nơi em đã lớn lên.” Trác Thành đau lòng nói, sợ cô không vui khi nhắc đến những chuyện này, nên anh hớn hở trêu chọc cô: “Hai bác cho em ăn thịt dê nướng, quả thật không dễ dàng.”

“Phải rồi.” Giang Ảnh thở dài, “Có lẽ là bởi vì ngày đó em là con út. Cha mẹ và các anh chị đều cưng chiều.”

“Anh xem, mọi người đều rất yêu thương em, học hành và công việc đều thuận lợi, lại còn gặp được anh.” Giang Ảnh ngẩng đầu lên an ủi Trác Thành, “Anh nói xem, có phải em đã rất may mắn rồi không?”

Trác Thành gật đầu, ghé vào trước mặt cô hôn nhẹ, “Không may mắn bằng anh.”

“Anh đã gặp được một người tốt như em, có vẻ anh còn may mắn hơn cả em.” Anh nghĩ thầm trong lòng.



Những ngày cuối năm trôi qua thật nhanh.

Một năm sắp trôi qua, tất cả đều đứng trên ranh giới của sự bận rộn cực độ và cực kỳ nhàn hạ.

Nóng lòng dùng hết sức lực, dốc hết sức hoàn thành nốt phần việc còn lại của năm cũ, gói lại cất vào kho của năm cũ, thoải mái đón năm mới và kỳ nghỉ lễ tết.

Tuy rằng đã đồng ý Tết Nguyên Đán sẽ trở về thành phố H, nhưng trước Tết Nguyên Đán bọn ở thành phố B, Trác Thành vẫn muốn đưa Giang Ảnh đi nghỉ ngơi chút, chỉ có hai người bọn họ, yên tĩnh thư giãn một ngày.

Tất nhiên Giang Ảnh nói đồng ý, và nói rằng cô sẽ cố gắng hết sức để dành ra thời gian rảnh rỗi một ngày, cộng thêm hai ngày cuối tuần, cũng miễn cưỡng tính là một kỳ nghỉ nhỏ.

Việc này cũng không khó, việc hợp tác giữa Khải Tư và trường học thực nghiệm đã được hoàn tất, và việc xác nhận của trường học ở thị trấn Lạc Hà cũng đã hoàn tất, trong học kỳ mới sau kỳ nghỉ đông, dự án đồng bộ hóa các lớp học trực tuyến ở hai nơi có thể được bắt đầu.

Bất kể như thế nào, dự án mới vẫn có thể diễn ra suôn sẻ, Giang Ảnh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Những suy nghĩ về công việc đang dần được dẹp bỏ, các hoạt động online và offline của khóa học trực tuyến cuối năm cũng rất sôi động, Giang Ảnh và trợ lý đều rất bận, nhưng Giang Ảnh đã quen với thao tác thường ngày này nên cô không cảm thấy có thêm áp lực gì.

Vì vậy, vào tháng một của năm mới, sau giờ làm việc, cô đã lên kế hoạch cho họ sẽ đi chơi như thế nào ở thành phố H.

Về vấn đề này, Trác Thành và cô cũng đã bàn luận với nhau vào thời điểm cuối năm.

“Dù sao em cũng là chủ nhà, ở thành phố H, em đi đâu anh theo đó.” Trác Thành vừa nói, vừa cắt miếng bít tết ra đặt trước mặt cô.

Ngày cuối cùng của năm cũ, cả hai đều tan làm muộn, Trác Thành lái xe đến công ty đón cô, sau đó đi thẳng đến nhà hàng mà anh đã đặt trước.

Nhà hàng ở trên tầng cao với tầm nhìn tuyệt vời. Vì có thể xem được màn bắn pháo hoa đêm giao thừa bên cửa sổ nên việc đặt được địa điểm vào ngày 31/12 là điều vô cùng khó khăn, may mắn thay, Trác Thành đã sớm có chuẩn bị, anh nói với trợ lý của mình sớm đặt bàn sẵn.

Như thường lệ, họ ngồi bên cửa sổ, ánh nến lung linh trên bàn phản chiếu qua cửa sổ kính từ trần đến sàn bên cạnh.

Vào đêm giao thừa, đường phố náo nhiệt náo nhiệt, nhạc trong nhà hàng rộn ràng, mơ hồ có tiếng thì thầm, Giang Ảnh nhìn Trác Thành đang ngồi đối diện mỉm cười, trong ánh đèn mờ ảo của nhà hàng, đôi mắt anh rực sáng như sao, ánh mắt nhìn cô chứa chan dịu dàng.

Chống khuỷu tay lên thành bàn ăn, cô vô thức nghiêng người về phía trước, gật đầu với anh, “Được rồi, vậy thì theo em.”

Cả hai đồng thời mỉm cười, ánh mắt có thể làm tan chảy đối phương, cùng nếm thử thức ăn và nhẹ nhàng trò chuyện, Trác Thành và Giang Ảnh nói về kế hoạch của tháng một, cuối tháng một là Tết Nguyên Đán, cả hai sẽ trở lại thành phố H, vào giữa tháng một là lúc các dự án đang thực hiện của Trác Thị cơ bản sẽ đi vào trạng thái nghỉ, qua Tết mới khai công lại, anh cũng có thể nhân cơ hội này để nghỉ ngơi một thời gian.

Thế nên dịp Tết Nguyên Đán này ngoài việc ở nhà nghỉ ngơi, anh còn định đưa Giang Ảnh đến suối nước nóng núi Linh Vu để nghỉ dưỡng một vài ngày.

Sợ Giang Ảnh không có thời gian đi nghỉ trước năm mới, Trác Thành đã bàn bạc ngày cụ thể với Giang Ảnh trước nửa tháng. May mắn thay, Trác Thành đã đề cập chuyện này với Giang Ảnh một lần trước đó, và Giang Ảnh đã báo với Tư Nguyên, chọn thứ hai để nghỉ ngơi, quyết định đi chơi với Trác Thành một chuyến trong ba ngày.

Cả hai vừa ăn vừa thảo luận, rất nhanh đã quyết định được ngày để hẹn hò, bọn họ mải mê trò chuyện không ngớt.

Giang Ảnh không phải là người nói nhiều, nhưng khi đi ăn với Trác Thành, lúc nào cô cũng có thể cùng anh trò chuyện.

Trác Thành cũng vậy, anh không thích nói nhiều, nhưng khi ở cùng một chỗ với Giang Ảnh, lúc nào cũng muốn nói thêm vài câu, tốt nhất là trêu chọc cô ấy nói thêm vài câu nữa thì bữa cơm này mới coi như nhàn nhã, thoải mái và mãn nguyện.

Kết thúc bữa cơm tối dài dằng dặc, đêm đến lại càng huyên náo, sục sôi.

Chớp mắt đã đến 12h đêm rồi, cách tòa tháp nơi pháo hoa sắp bắn không xa, từng giây đếm ngược hiển thị trên màn hình điện tử rực rỡ đang thay đổi, mọi người trên đường phố bên ngoài cửa sổ bắt đầu hét lớn đồng thanh đếm ngược.

Giang Ảnh và Trác Thành cũng nhìn về hướng tòa tháp, hai tay trên bàn ăn vô thức nắm chặt lấy nhau, yên lặng chờ đợi cảnh đẹp tiếp theo.

Khi chùm pháo hoa đầu tiên nở rộ trên bầu trời đêm dài chạm nhau, bất giác mỉm cười.

“Chúc mừng năm mới.” Cô nhẹ nhàng nói.

Giọng cô trong tiếng pháo hoa liên tục nổ “bùm bùm” không thể nghe rõ, nhưng Trác Thành đã nghe thấy, anh nói gần như cùng lúc với cô: “Chúc mừng năm mới.”



Giữa tháng một, Trác Thành và Giang Ảnh đã cùng nhau đến suối nước nóng núi Linh Vu như kế hoạch ban đầu.

Núi Linh Vu ở ngoại ô thành phố B, họ xuất phát từ Thiên Duyệt Lan Hồ, cách đó khoảng hai giờ lái xe.

Chiều thứ sáu họ khởi hành từ thành phố, đến tận khi trời tối, mới đến quầy lễ tân của Khu nghỉ dưỡng suối nước nóng Linh Vu để bắt đầu nhận phòng.

Khu nghỉ dưỡng suối nước nóng Linh Vũ đã trở nên nổi tiếng ở thành phố B trong hai năm qua, cảnh tuyết rơi mùa đông là động lòng người nhất.

Có hàng chục căn biệt thự trên cây ẩn mình trong khu rừng rộng hàng nghìn mẫu, mỗi khi có trận tuyết lớn qua đi, những đốm sao tuyết phát sáng trên nền tuyết bạt ngàn sơn dã, đặc biệt thu hút sự chú ý, khiến người ta phải say sưa ngắm nhìn.

Lần này họ đến không có tuyết, trận tuyết cuối cùng đã rơi cách đây một tháng, nên tuyết trên núi đã giảm đi một chút.

Nhưng tháng này nhiệt độ không giảm, dự báo thời tiết cũng không báo có dấu hiệu tuyết rơi, việc có tuyết rơi mấy ngày này hay không hoàn toàn phụ thuộc vào may rủi, không phải chuyện có thể cưỡng cầu.

Nhưng dù có hay không có tuyết, dòng nước suối nóng tự nhiên dẫn vào ngôi biệt thự cũng đã đủ hấp dẫn rồi.

Nhận phòng xong, nhân viên dẫn bọn họ về phòng.

Giang Ảnh nắm tay Trác Thành vào phòng, nhìn xung quanh.

Nội thất ấm áp và sáng sủa, căn biệt thự có thiết kế với hai phòng ngủ đẹp hơn hẳn khi ngắm nhìn khung cảnh hồ bơi suối nước nóng lộ thiên ngoài ban công, thành hồ được làm bằng đá khối tạo nên sự tương phản với núi non trời đất.

Khoảng sân nhỏ sau nhà giống như một khoảng khung cảnh rừng núi Linh Vu thu nhỏ, nhẹ nhàng giáp với bạt ngàn cây cối vô biên, thoạt nhìn thấy trong lòng vô cùng bình yên.

Nhưng cô không đủ sức để tiếp tục khám phá vẻ đẹp.

Hôm nay vì để về sớm hơn một chút, ban ngày ở công ty bận rộn cả một ngày, hơn nữa thứ hai cô không đến công ty, nên lại phải sắp xếp lại một chút công việc nữa.

Sau khi rời khỏi công ty, cô ngồi trên xe cũng đã cảm thấy buồn ngủ lắm rồi, nhưng cô sợ Trác Thành lái xe lâu sẽ mệt mỏi, cho nên cô cũng không ngủ, nói chuyện với Trác Thành cho anh đỡ buồn, cô cảm thấy mí mắt trên và dưới của cô như sắp dính vào nhau.

Trác Thành càng không phải nói, mấy ngày nay Trác Thị cũng không quá bận, nhưng vẫn có rất nhiều văn bản cần phải có giấy ủy quyền và chữ ký của anh.

Anh từ Trác Thị đến đón Giang Ảnh ở phía nam thành phố, sau đó lái xe đến tận núi Linh Vu.

Mặc dù không thường xuyên ngáp như Giang Ảnh, nhưng anh cũng thực sự rất mệt.

Hai người dạo quanh phòng một hồi, sau đó vội vàng thu dọn, tắm rửa, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Trác Thành để Giang Ảnh ở trong phòng ngủ có phòng tắm, còn mình thì ở phòng đơn có phòng tắm bên ngoài.

Giang Ảnh lấy khăn lau khô tóc, khi từ phòng tắm đi ra, đã nhìn thấy Trác Thành vừa tắm rửa xong, đang ngồi trên giường đợi cô.

Động tác hơi chậm lại, tim đập thình thịch.

Trác Thành mặc bộ áo tắm, ngồi trên ga trải giường trắng như tuyết, tóc vừa mới được sấy khô, vài sợi rũ xuống trên trán mềm mại, so với khi ở bên ngoài ôn hòa hơn nhiều.

Hệ thống sưởi trong phòng vô cùng ấm áp, thậm chí cô cảm thấy nhiệt độ hơi cao, da thịt đều cảm thấy càng ngày càng nóng.

“Em không sấy tóc trước khi đi ngủ sao?” Trác Thành hỏi cô.

“À… em buồn ngủ rồi, lấy khăn lau sơ thôi.” Giang Ảnh đứng đó cầm lấy chiếc khăn trên tay anh.

“Để anh giúp em.” Trác Thành đứng dậy đi vào phòng tắm tìm máy sấy tóc, thấy Giang Ảnh vẫn đứng đó, “Em không mệt sao? Ngồi xuống hay nằm xuống đi.”

Giang Ảnh cứng nhắc gật đầu, đi tới bên giường ngồi xuống.

Trác Thành cắm điện ở đầu giường, xoay người ngồi ở phía sau Giang Ảnh sấy tóc.

Hơi nóng phả vào mái tóc ướt vô cùng ấm áp, khoảng cách máy sấy tóc vừa phải nên hoàn toàn không cảm thấy nóng.

Trác Thành kiên nhẫn nâng từng lọn tóc của cô, cẩn thận sấy.

Dần dần bình tĩnh lại, cô ngồi ở trên giường không chút xao động, đợi anh sấy khô tóc cho mình.

Bàn tay của Trác Thành nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô, kèm theo gió nóng, mi mắt Giang Ảnh nhanh chóng rũ xuống, vật lộn giữa việc đi ngủ và thức tiếp.

“Mệt rồi thì nằm xuống nghỉ ngơi đi.”

Cô mơ hồ nghe thấy Trác Thành nói, nhưng trong tiếng máy sấy tóc vù vù trầm thấp, cô thực sự không thể nghe thấy.

Chỉ là cô quá buồn ngủ rồi, vì vậy không thể không dựa vào bàn tay anh trên vai mình.

Tóc được vắt sang một bên, kê một chiếc gối dưới đầu, sau đó máy sấy tóc thổi qua phần tóc vẫn đang nửa ướt nửa khô.

Âm thanh rất gây ngủ, Giang Ảnh đã ngủ thiếp đi trong vòng vài phút sau khi nằm xuống.

Trác Thành gom tóc của cô lại, sau khi sấy khô phần đuôi tóc, anh cầm máy sấy tóc sấy lại một lượt mái tóc của cô, sờ sờ, bảo đảm tóc của Giang Ảnh đã khô hẳn, tắt máy sấy tóc, để sang một bên rồi vươn tay giúp cô đắp chăn bông.

Tiếng ồn trắng với tần số thấp đột nhiên biến mất, Giang Ảnh bất giác nhíu mày, lông mi khẽ nhúc nhích, tựa hồ sắp tỉnh lại.

Trác Thành cúi người hôn lên giữa hai lông mày của cô, nhỏ giọng dỗ dành, “Ngủ đi, đêm nay anh sẽ không quấy rầy em.”

Thấy Tưởng Ưng từ từ trở lại giấc ngủ, anh giúp cô tắt đèn, chỉ để lại một chiếc đèn ngủ nhỏ bên đầu giường.

Sau khi làm mờ đèn ngủ, anh đứng dậy rời đi, nhẹ nhàng nói: “Ngủ ngon.”



Một đêm lạnh lẽo, ngoài cửa sổ gió mùa rít gào, nhưng bên trong căn phòng vô cùng khô ráo và ấm áp.



Giang Ảnh khi ngủ ở bên ngoài sẽ ngủ không ngon, nhưng không ngờ đêm đó cô đã ngủ rất ngon.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, trời đã sáng, cô bật dậy khỏi giường, mở rèm, từ từ vươn vai vô cùng mãn nguyện. Nhìn rừng thông bên ngoài, cô hưng phấn đi vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ, chuẩn bị đi ra khỏi phòng đi tìm Trác Thành.

Vừa ra đến phòng khách, Giang Ảnh đã nghe thấy âm thanh từ phòng bếp truyền đến, thấy bóng dáng của Trác Thành đang ở trước bàn nấu ăn.

Trác Thành vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô đứng trong phòng khách, khóe miệng bất giác nhếch lên, “Chào buổi sáng.”

Giang Ảnh không tự chủ mà mỉm cười với anh. Anh đã dậy sớm hơn cô và thay một chiếc áo len dệt kim màu lạc đà bình thường, chiếc áo len được dệt bằng những sợi lông tơ nhỏ, anh mặc lên giống như khoác lên mình một thứ ánh sáng dịu nhẹ, trông ấm áp và mềm mại, Giang Ảnh nhìn anh không khỏi cảm thấy có chút đáng yêu.

Trong lòng cảm thán một chút, xem ra giờ phút này cô thật sự cảm nhận được là mình đang đi chơi.

Cảm thán xong, vào buổi sáng mùa đông trên núi này, cách đó không xa, cô vui mừng vẫy tay với Trác Thành, “Chào buổi sáng.”

Cô nói xong chậm rãi đi vào bếp, Trác Thành cầm lấy đĩa đặt lên bàn ăn, không quên chào cô: “Lại đây ăn nào.”

Cô gật đầu, cầm hai ly sữa trên bệ bếp lên, chuẩn bị đặt lên bàn ăn.

Khi Trác Thành đang đi tới bàn nấu ăn để lấy dao nĩa, vô tình đi ngang qua cô, anh cúi đầu xuống tặng cho cô một cái hôn vào má, cô không nhịn được cười thành tiếng, sau khi bước đến bàn đặt sữa xuống, cô quay người bước lại gần anh, giang tay ra ôm lấy anh.

Trác Thành đang cầm dao nĩa trong tay, thấy cô đi tới, anh cẩn thận bỏ dao nĩa xuống, mãn nguyện hít thở, chủ động quay người lại ôm cô, lại một nụ hôn khác rơi trên trán cô.

“Suýt nữa thì quên hôn chào buổi sáng.” Nói xong, anh lại hôn một lần nữa rồi mới buông Giang Ảnh ra.

Giang Ảnh mím môi cười, cầm bộ đồ ăn đặt xuống, kéo anh đi ăn sáng.

Bữa sáng diễn ra thong thả và chậm rãi, bánh mì nướng hơi cháy và giòn rụm, xúc xích tiêu đen đã được rạch nhẹ bằng dao từ trước, sau khi rán, các vết cắt của dao hơi cuộn lại, giòn bên ngoài, mềm bên trong, thịt săn chắc và rất đàn hồi.

Giang Ảnh ăn miếng cuối cùng của bữa sáng, uống vài ngụm sữa, và thở dài hài lòng, lúc này mới nhận ra rằng có điều gì đó không ổn: “Ấy, chúng ta lấy những đồ ăn này ở đâu vậy?”

“Trong tủ lạnh đã có trứng và sữa, bánh mì nướng và xúc xích là anh gọi cho khách sạn bảo người giao tới.” Trác Thành lấy giấy lau đưa cho Giang Ảnh, “Còn dụng cụ nấu ăn và gia vị đều đã để sẵn trong tủ.”

Giang Ảnh uống cạn sữa trong cốc, lấy khăn giấy mà Trác Thành đưa cho, lau miệng, sau đó đứng dậy cầm đĩa lên, chuẩn bị rửa bát sau khi ăn xong.

“Không cần làm đâu, khách sạn sẽ cho người thu dọn sạch sẽ.” Trác Thành ngăn cô lại, “Em thay quần áo dày hơn đi, chúng ta ra ngoài đi dạo.”

“Ồ.” Giang Ảnh gật đầu, nghĩ ngợi rồi nói: “Vậy để em đặt đĩa vào bồn rửa.”

Trác Thành không nói gì, cùng cô đặt bát đĩa vào bồn rửa, sau đó lau lại bàn ăn, nhìn cô vào phòng thay quần áo, quay người trở về phòng ngủ lấy áo khoác.

Ngoài suối nước nóng nhỏ trong biệt thự, trên đỉnh núi Linh Vu còn có một bể suối nước nóng lộ thiên, tám bể lớn nhỏ khác nhau chứa đầy nước nóng, có thể phóng tầm mắt ra xa nhìn núi rừng, cũng có thể kéo cửa quanh hồ bơi để ngâm mình trong hồ nước yên tĩnh.

Có điều họ dậy quá sớm, suối nước nóng trên đỉnh núi vẫn còn vài tiếng nữa mới mở.

Giang Ảnh và Trác Thành chỉ đơn giản cầm lấy bản đồ của khách sạn và thản nhiên đi dạo một vòng, một cuộc “thám hiểm” đi bộ không mục đích

Ở hành lang đã thay xong giày, cả hai nắm tay nhau đi theo biển chỉ dẫn.

Lối đi ngoằn ngoèo đã được dọn dẹp sạch sẽ, hai bên là những cây cỏ rậm rạp nối đuôi nhau tạo thành.

Trong gió đông lạnh giá của tháng mười hai âm lịch, chúng vẫn lớn xanh tươi, khi Giang Ảnh đi ngang qua, cô đưa tay chạm vào những chiếc lá nhỏ cứng rắn của chúng rồi chậm rãi đi xuống lối mòn.

Cả hai không đi đường từ sảnh đã đi đêm qua mà lần theo bản đồ đi sâu hơn vào khu nghỉ dưỡng.

Chậm rãi nắm tay nhau đi một lúc, họ đi qua một vài căn biệt thự khác, rẽ vào một vài nghách nhỏ, con đường mòn dần dần mở ra.

Trác Thành nhìn bản đồ, cuối cùng họ cũng đến điểm đến đầu tiên và cũng là điểm đến đầu tiên của chuyến “thám hiểm” này, “Rừng tuyết tùng”.

Rừng cây trước mặt rất lớn, nhưng có thể thấy nó đã được quy hoạch và quản lý rất tốt, đường đi và biển báo rất rõ ràng nên tương đối an toàn.

Cảm giác trong rừng khiến Giang Ảnh cảm thấy quen thuộc, mặc dù ngày xưa ở trong thôn Tiên Quả ba năm, không khí luôn ấm áp và ẩm ướt, cây cối xanh tốt bao quanh bởi những ngọn núi luôn tạo cảm giác như không khí và ánh sáng đang bay lên.

Nhưng núi Linh Vu lại khác, hầu hết các ngọn núi ở phía bắc đều có màu sẫm hơn và hơi sẫm màu hơn một chút.

Đứng trong rừng tuyết tùng nhìn về phía sau núi Linh Vu, sự uy nghiêm của núi rừng phương Bắc đang thổi vào mặt, con người trong hoàn cảnh đó sẽ luôn sinh ra một số tư tưởng triết lý khi nhìn thấy sự vĩ đại của vũ trụ.

Có thể ý định thiết kế ban đầu của khu rừng cây tuyết tùng nhỏ là để trải nghiệm thiên nhiên.

Vì vậy nên, trong khu rừng nhỏ không có bất kỳ tiện nghi nào khác ngoài cây cối được quản lý và bảo dưỡng vô cùng kỹ càng, trong rừng chỉ dựng một gian nhà gỗ nhỏ đơn sơ để khách tham quan đến tản bộ có thể nghỉ ngơi.

Chính khung cảnh giản dị gần gũi với thiên nhiên nguyên thủy này đã khiến cho Giang Ảnh có rất nhiều cảm khái khi ở đó.

Cô từ trên núi trở về thành phố B đã được nửa năm, sáu tháng qua cô vô cùng bận rộn, rất nhiều việc, tốc độ công việc cũng gấp gáp, áp lực nhiều.

Mặc dù đối với bản thân, cô đã hoàn thành rất nhiều thử thách, cô cũng có một chút cảm giác thành tựu.

Nhưng vẫn luôn có những lúc kiệt quệ cả về cả thể xác lẫn tinh thần, trước đây cô vẫn sống bình yên trong ngôi nhà sàn ở thôn Tiên Quả, dạy học không hề bị phân tâm, đó là hai trạng thái cuộc sống hoàn toàn khác nhau.

Hôm nay tình cờ đến khu rừng này, xung quanh là núi và thông xanh, bước từng bước dọc theo con đường mòn dẫn đến gian nhà gỗ, Giang Ảnh không khỏi cảm thấy thích thú. Cô nắm lấy tay Trác Thành thì thầm:

“Bờ khe gom củi lại,

cạnh đá đốt lửa bùng.

Muốn mang theo bầu rượu,…”

“Gió mưa an ủi cùng.” Trác Thành cười cười nối đuôi ngâm thơ theo cô.

Cô bất ngờ ngước nhìn anh, mỉm cười ngạc nhiên.

“Không ngờ cô giáo Giang của chúng ta vẫn là khách trên núi.” Trác Thành nhìn cô đang kinh ngạc nhìn mình, xoa xoa đầu cô nói đùa.

Cô vui vẻ trông thấy, vì đã ra ngoài được một lúc, mặt và mũi của cô đã hơi đỏ, cô không biết làm thế nào nên quàng khăn cao lên một chút, chỉ nghe anh đọc một câu thơ, đã thích thú mở to mắt nhìn anh.

“Không lạnh sao? Anh quấn lại khăn quàng cổ cho em.” Trác Thành sờ sờ mặt cô, quả nhiên có chút lạnh.

“Em không lạnh.” Giang Ảnh né qua một bên, càng ngày càng có hứng thú, xoay người đi về phía trước, đối diện với Trác Thành, anh bị bỏ lại đằng sau bước từng bước theo sau cô.

Trác Thành sợ cô ngã, nhưng không muốn cản cô nên anh giảm tốc độ nhìn cô ở đằng trước bước đi chậm rãi.

Giang Ảnh đưa tay ra, đan hai tay vào nhau, hiếm thấy cao hứng đong đưa, để cho suy nghĩ của mình càng ngày càng bay bổng:

“Hoa xuân rực rỡ, để các chàng trai, cô gái hái.”

“Ếch kêu trong gió hè, để cây trong vườn nghe thấy.”

“Ngôi sao đêm trời thu, để hàn song sĩ tử thường thức.”

“Cái rét tháng 12 âm lịch, để tôi nếm trải một mình.”

Thấy Trác Thành không hài lòng với câu thơ vừa rồi, cô cười khúc khích và thay đổi câu vừa nói: “Cái lạnh của tháng mười hai âm lịch, để tôi và Trác Thành cùng nhau nếm trải.”

Nói xong, cô nắm tay Trác Thành, xoay người lại, đối mặt với rừng cây tuyết tùng, “Nếu anh hỏi tên em, em sẽ nói…”

“Sài Ốc, Thanh Tùng, Bạch Thạch, Tuyết Mộ.”

“Cho anh tùy ý gọi.”

Hai người kết thúc nửa sau của câu trong sự ăn ý, Giang Ảnh thậm chí còn không quá ngạc nhiên, cô trực tiếp chạy lại trong vòng tay của Trác Thành và ôm lấy anh.

Họ lặng lẽ ôm nhau một lúc, rồi mới buông tay, đôi mắt cười như dán vào nhau, quấn quít, tràn đầy niềm hạnh phúc.

“Anh cũng đọc thơ của Kiến Vũ, ừm… Anh không phải là mới từ nước ngoài trở về sao?” Giang Anh nghiêng đầu hỏi anh sau một hồi suy nghĩ.

“Ở nước ngoài thì sao chứ, không được đọc sao?” Trác Thành vừa hỏi vừa véo cái mũi nhỏ đỏ lên vì lạnh của cô.

“Không phải, chỉ là không ngờ anh lại yêu thích nghệ thuật như vậy.” Giang Ảnh hơi co người lại, vươn tay bịt mũi để sưởi ấm.

“Không dám, anh làm gì có khiếu nghệ thuật như em, cô giáo Giang.” Trác Thành không nhịn được cười: “Khi niềm vui đến, thì tùy ý bộc lộ, tự mình thấy xấu hổ.”

Giang Ảnh cảm thấy buồn cười trước dáng vẻ nho nhã của anh, khiêm tốn xua tay, “Không cần đâu, quá coi trọng rồi.”

Trác Thành nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô đang vẫy vẫy trước mặt, kéo cô đi về phía trước, “Chúng ta vào trong đình nghỉ ngơi một lát đi, để anh quấn lại khăn cho em.”

“Được thôi.”

Cả hai cách chiếc đình gỗ không quá xa, một lúc sau họ đã bước vào trong đình, khác hẳn với cảm giác đứng giữa khu rừng rộng lớn vừa rồi.

Lúc nãy là mênh mông trống trải, trời đất này chỉ có sự ăn ý của anh và em.

Lúc này, họ đang đứng dưới mái đình duy nhất trong rừng, trong gió lạnh, hai người kề sát vào nhau, tận hưởng hơi ấm và sự tĩnh lặng hiếm có.

Trác Thành tháo chiếc khăn quàng cổ của cô ra, kiên nhẫn gấp lại, giúp cô quấn lại một lần nữa, sau đó cố ý đẩy nó lên, che đi một nửa khuôn mặt và chiếc mũi đỏ như sắp đông cứng của cô.

“Có bị khó thở không?” Trác Thành sửa lại phần cuối của chiếc khăn, anh lại quấn gọn nó lại, hỏi cô.

Giang Ảnh ngọ nguậy một chút, với chiếc khăn ấm trước mũi, chiếc mũi lạnh dần cảm thấy thoải mái hơn khi được chiếc khăn mềm mại ôm lấy.

Cô rụi rụi đầu, nói bằng giọng khàn khàn: “Vừa tốt.”

Cô vùi nửa khuôn mặt vào chiếc khăn, vừa nãy anh lại đội chiếc mũ gắn trên áo khoác của anh lên người cô.

Lúc này cô được bao bọc đến mức chỉ lộ ra đôi mắt, cô chớp chớp mắt với anh, giây tiếp theo, lông mày lại nheo lại.

Anh kìm lòng một hồi nhưng vẫn là không kìm không nổi, anh cởi chiếc khăn vừa quấn trên người cô, đưa tay ra sau đầu cô giữ lấy rồi cúi xuống hôn cô.

Môi cô lạnh ngắt, nhưng không sao cả, anh có thể giúp cô sưởi ấm.

Khu rừng tuyết tùng vắng lặng, chỉ có gió lướt qua.

Hai người đứng trong gian nhà gỗ hôn nhau rất lâu, sự lạnh lẽo xung quanh không thể làm giảm sự nhiệt thành của họ.

/92

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status