Nhưng cuối cùng, họ vẫn không đi ăn món dê nướng nguyên con.
Hôm trước đã ăn hai bữa thịt dê nướng, sau khi trở về khách sạn, Tư Nguyên đã gọi điện tới và hẹn họ cùng đi ăn tối vào ngày hôm sau.
Tư Nguyên hào hứng kể với Giang Ảnh rằng cô đã đặt chỗ ở một nhà hàng rất nổi tiếng, Tư Nguyên nói nhà hàng này mới mở vài năm trở lại đây, hương vị và đánh giá khá ngon, chủ yếu là đều nấu các món ăn truyền thống của thành phố H.
Giang Ảnh đang buồn rầu vì không biết phải đến nhà hàng nào, mà Tư Nguyên đã giúp cô đưa ra quyết định, điều này thực sự quá tốt.
Ngày hôm sau, bốn người bọn họ lại cùng nhau ăn một bữa, khi ở thành phố B thì bọn họ chỉ xuất hiện cùng nhau khi có chuyện liên quan tới công việc.
Lần này, bối cảnh đã được thay đổi, ngồi trong nhà hàng ở thành phố H, Tư Nguyên quan sát người mà cô luôn gọi là đại lão ở khoảng cách gần, sau đó, lặng lẽ nói với Giang Ảnh, hóa ra ngoài đời đại lão lại dễ mến như vậy, nhất là trước mặt Giang Ảnh.
Trác – hòa ái dễ gần – Thành đi theo Giang Ảnh và Tư Nguyên, ăn hết không biết bao nhiêu đĩa thịt xiên, sau đó dẫn anh đi ăn món được mệnh danh là nhất định phải thử khi tới thành phố H, đó là xíu mại và đậu phụ sữa. Bốn người bọn họ vừa trò chuyện vừa ăn uống, trò chuyện rất vui vẻ, ăn uống cũng vô cùng mãn nguyện.
Hậu quả của sự hài lòng đó là sau khi Trác Thành và Giang Ảnh đến thành phố H vào ngày thứ ba, bọn họ cuối cùng cũng không thể tiêu hóa hết được lượng thức ăn đó.
Chỉ có thể yên phận cầm ly trà đã pha sẵn và thỉnh thoảng uống hai ngụm.
Ngay cả trên đường về nhà, giúp ông bà Viện chào khách đến chúc tết, bọn họ cũng không ăn nổi đồ ăn nữa nên kêu mẹ nấu cháo với ít nước lọc, ngồi một bên mỗi người một bát, húp cháo xong bụng cũng dễ chịu hơn một chút.
Ông bà Viện nhìn thấy dáng vẻ hai người bọn họ như vậy khóc không được cười cũng không xong, phẩy tay để bọn họ ra ngoài hít thở một chút, ra ngoài đi dạo sẽ tiêu hóa thức ăn tốt hơn.
Ăn no xong thì mắt díu lại, cả người trở nên vô lực, từ xa nghe thấy cũng không vực dậy nổi tinh thần, chẳng bằng quay lại khách sạn đi ngủ. Nhưng nếu không đi vòng quanh một lát, nói không chừng ngày mai vẫn phải ăn như thế này, mới nghĩ một chút mà đã thấy đau lòng.
Sau cùng hai người bọn họ đã thương lượng xong, quyết định đi dạo trong thành phố.
Suy nghĩ một hồi, Giang Ảnh đưa Trác Thành đến viện bảo tàng ở trung tâm thành phố.
May mắn thay, bảo tàng vẫn mở cửa trong mấy ngày tết, lại còn có các triển lãm chào mừng năm mới từ mùng 2 đến mùng 6 tết nên rất nhiều người đến tham quan.
“Em đã đến đây bao giờ chưa?” Trác Thành vừa hỏi Giang Ảnh, vừa nhìn biểu tượng con ngựa bay trên nóc phòng triển lãm.
“Khi còn đi học, trường học có tổ chức tới đây một lần, em chỉ là cưỡi ngựa xem hoa, cũng xem qua một chút thôi.” Giang Ảnh cùng với Trác Thành vào viện bảo tàng với một chiếc vé trên tay: “Vừa hay, lần này chúng ta có thể xem kỹ một chút.”
Bảo tàng rất rộng, là bảo tàng tỉnh của thành phố H. Trong đó có rất nhiều tác phẩm trưng bày vô cùng đặc sắc.
Thiết kế của bảo tàng rõ ràng là khác với bảo tàng ở thành phố B. Các di tích văn hóa được trưng bày ở đây mang tính dân tộc rất lớn, có rất nhiều loại hiện vật, vô cùng phong phú.
Chưa nói đến việc đọc các di tích văn hóa của các dân tộc khác nhau này, chỉ cần đọc những đồ trưng bày ở tầng một là đã đủ tiêu hóa một bụng toàn là thức ăn rồi.
Trác Thành không khỏi thở dài cho rằng Giang Ảnh thật giỏi, tìm được nơi có thể đi chậm mà không nhàm chán chút nào.
Đợi đến khi hai người nhìn thấy những hiện vật đến từ thảo nguyên, thực vật biến thành hóa thạch cổ sinh vật học, và thấy vương miện vàng của Hung Nô vương- Bộ Diêu, của tộc Tiên Bi, họ đã hoàn toàn quên mất việc phải tiêu hóa thức ăn.
Hai người họ đến bảo tàng vào buổi chiều, tản bộ cho đến thời gian bảo tàng đóng cửa mới vội vàng rời khỏi.
Bởi vì tập trung năng lượng vào các văn vật trong viện bảo tàng nên thời gian trôi qua bao lâu cũng không để ý, khi ra ngoài mới phát hiện ra hay chân đã tê dại rồi.
Hai người vừa khóc vừa cười nhìn nhau rồi nhanh chóng bắt taxi trở về khách sạn.
Mấy ngày nay vô cùng hành xác, khi trở về khách sạn, cả hai đều đã cảm thấy buồn ngủ vô cùng, nằm xuống một cái là đã chìm ngay vào giấc ngủ.
Thức dậy vì cơn đói bụng, vì vậy đã anh gọi phục vụ phòng và yêu cầu hai bát cháo và đồ ăn nhẹ.
Hia người ăn xong một chút đồ ăn nhẹ, thì lại đi gặp Chu Công một lần nữa.
May mắn thay, thức ăn ngày hôm qua đã hoàn toàn được tiêu hóa hết.
Trong hai ngày cuối cùng ở thành phố H, họ đã rút ra bài học từ những ngày trước, thế là vừa đi dạo quanh thành phố vừa ăn và ăn.
Ăn uống kiềm chế và thanh đạm, đi bộ cũng thật nghiêm chỉnh, cuối cùng thì họ cũng có thời gian thanh thản nhàn hạ sau quãng thời gian phong ba bão táp đó.
Chiều ngày cuối cùng, cả hai tạm biệt ông bà Viện, bay về thành phố B, kết thúc thành công chuyến đi thăm thành phố H vui vẻ và tràn đầy niềm vui.
–
Thực ra, Trác Thành đã nghĩ đến việc đưa Giang Ảnh trở về nhà cũ để nghỉ ngơi vài ngày trong hai kỳ nghỉ hàng năm của bọn họ.
Nhưng anh chỉ nghĩ tới thôi chứ cuối cùng cũng không đề cập tới, theo kế hoạch ban đầu, anh và Giang Ảnh sẽ ở lại thành phố H cho đến ngày trước kỳ nghỉ rồi mới trở về thành phố B.
Đây không phải là vì anh không muốn đưa Giang Ảnh về, hay là vì thời điểm chưa chín muồi.
Kỳ bảy của dự án vịnh Duyệt Tuyền ở thành phố C đã được khởi động vào nửa cuối năm ngoái, sau khi anh tiếp quản, tiến độ rất suôn sẻ, sang năm sẽ chính thức khởi công.
Dự án này là dự án ưu tiên cao nhất trong năm nay của Trác Thị, quy mô rất lớn, anh sẽ phải thường xuyên đến thành phố C.
Đưa Giang Ảnh về vào lúc này, đối với cha mẹ, ông bà mà nói, họ nhất định là muốn Giang Ảnh sẽ đến thăm họ thường xuyên.
Khi anh không ở thành phố B, Giang Ảnh sẽ phải đi về một mình, Mặc dù người cao tuổi trong nhà ít, ngay thẳng và cởi mở, bình thường rất yêu quý con cháu. Nhưng khi không đi cùng Giang Ảnh, anh luôn cảm thấy bất an.
Anh cũng không biết mình đang lo lắng về điều gì, tất nhiên trong nhà sẽ không có chuyện âm mưu tai quái nào như trong những bộ phim truyền hình, hay kiểu mẹ chồng độc ác và những người lớn tuổi khó ưa, nhưng anh chỉ muốn nếu cô đi thì sẽ luôn có anh ở bên.
Không, cũng không phải chuyện về nhà hay không.
Bây giờ ngoài việc Giang Ảnh đi làm ở công ty, anh vẫn có thể kiềm chế bản thân mình, thì những lúc khác anh không khỏi lo lắng cho cô, anh cũng không biết mình đang lo lắng về điều gì.
Dù sao thì anh muốn ở bên cô mọi lúc mọi nơi, hận không thể thu nhỏ cô lại rồi bỏ vào trong túi của mình, đi đến đâu cũng có thể mở ra xem một chút, như thế mới có thể yên tâm được.
Bỏ đi, không nghĩ nữa, dù sao thì nghĩ cũng không thông được, chẳng bằng cứ làm theo lời trái tim mách bảo.
Khi dự án ổn định, anh không phải thường xuyên tới thành phố C, khi có thể thường xuyên cùng cô trở về nhà cũ, lúc ấy đi cũng chưa muộn.
Đến lúc đó gác công việc qua một bên, anh cũng có thể thảo luận với Giang Ảnh về việc hai người có nên bước đến giai đoạn tiếp theo.
Ừm, cũng tới lúc nên nghĩ về vấn đề này rồi, Trác Thành thở dài hài lòng, cầm điện thoại di động gửi cho Giang Ảnh một biểu tượng cảm xúc mà cô rất thích gần đây – Tiểu Đoàn Tử nhảy nhót sau đó bắn tim.
–
Chút tâm tư của Trác Thành, Giang Ảnh căn bản không hiểu
Nếu cô biết, chắc hẳn cô sẽ rất mừng vì Trác Thành đã quyết định không đưa cô về nhà cũ trong thời điểm hiện tại.
Bởi vì cô đang bận rộn đến mức sứt đầu mẻ trán, chân không chạm đất rồi.
Khi bắt đầu công việc sau kỳ nghỉ tết, cô tràn đầy tự tin.
Đồng bộ các dự án ở các lớp học trực tuyến trong trường học, các lớp học trực tuyến ở hai nơi là trường học thí điểm và thị trấn Lạc Hà đã được chuẩn bị sẵn sàng, các nèn tảng và thiết bị cũng đã được kết nối, chỉ chờ bắt đầu học kỳ mới là có thể bắt đầu.
Chẳng ai ngờ rằng còn nửa tháng nữa mới bắt đầu học kỳ mới, mọi chuyện lại đột nhiên bị thay đổi.
Đây cũng không hẳn là tin xấu, chỉ là khi Khải Tư khởi công dự án lớp học trực tuyến này, thì nó đã được hỗ trợ bởi các chính sách liên quan.
Đồng thời, thị trấn Lạc Hà và các quận cấp trên cũng hỗ trợ mạnh mẽ cho các lớp học thí điểm ở trường trung học cơ sở của thị trấn. Sau khi biết về dự án, các quận và thị trấn xung quanh cũng đã đăng ký tham gia các lớp học trực tuyến. Có thời điểm, có hơn 10 trường nộp đơn đăng ký xin tham gia dự án thí điểm.
Đây chắc chắn là một điều tốt, là một khởi đầu tốt hơn rất nhiều so với tưởng tượng, cho cả học sinh vùng sâu vùng xa và cho các dự án của Khải Tư.
Nếu có nhiều trường muốn đăng ký kết nối thì sẽ có nhiều học sinh được hưởng lợi hơn, và quy mô các dự án của Khải Tư cũng sẽ được mở rộng.
Nhưng mặt khác, ý định ban đầu và kế hoạch của đồng bộ lớp học trực tuyến là rất tốt, nhưng hiệu quả thực tế còn cần thử nghiệm thêm nữa.
Đó là lý do tại sao bây giờ họ dự định thực hiện thí điểm trong một lớp học nhỏ của một trường học nào đó trước, thay vì lần đầu tiên đã thực hiện trong số lượng lớn các trường học như vậy.
Mấy ngày nay Khải Tư tổ chức vô số cuộc họp, các bên liên hệ phối hợp, cuối cùng thì mọi người đều đồng ý và quyết định nhận đơn đăng ký của trường nằm ngoài kế hoạch đã định sẵn.
Phản hồi thì dễ, nhưng để thực sự kết nối, hướng dẫn cho mọi người thì rất khó.
Do thời gian gấp rút, việc chuẩn bị tất cả các thiết bị truy cập thí điểm và tối ưu hóa hiệu suất trên nền tảng cho phù hợp trong mười ngày trước khi khai giảng không phải là một nhiệm vụ dễ dàng.
Mặc dù nói rằng mỗi trường hoàn toàn hiểu rằng không bắt buộc phải bắt đầu đồng bộ các lớp học trực tuyến ngay trước khi khai giảng, học sinh có thể xem trước các tài liệu do trường thí điểm ở thành phố B đã đăng tải lên nền tảng.
Nhưng Giang Ảnh và những người khác không muốn làm trễ giờ học của các bạn học sinh, dù chỉ là một ngày. Vì vậy, họ vẫn lên kế hoạch và sắp xếp công việc đã chuẩn bị, dựa trên tiêu chuẩn để tất cả các trường thí điểm có thể thực hiện luôn khi tựu trường.
Vì vậy, mấy ngày nay Trác Thành hầu như đều không gặp được Giang Ảnh, mỗi ngày cô đều về rất muộn, sau đó mệt mỏi ngủ thiếp đi, hôm sau lại vội vàng đến công ty sớm. Thậm chí Tư Nguyên và Khải Tư sáng sớm đưa cả đội bay đến thành phố C, sau đó vội vàng chạy về thị trấn.
Lợi thế của nhóm nhỏ là đây, tổ chức phẳng, thực thi mạnh mẽ và hiệu quả cực kỳ cao.
Cuối cùng, sau khi tất cả mọi người đã cùng nhau cố gắng và làm việc chăm chỉ trong nửa tháng, thiết bị, quyền truy cập vào nền tảng, cùng các kế hoạch giảng dạy khác nhau và sắp xếp thời gian của tất cả các trường thí điểm đã được chuẩn bị và thông báo.
Chương trình thí điểm trong học kỳ đầu tiên của dự án lớp học trực tuyến bao gồm hơn 10 trường trung học cơ sở ở các quận và thị trấn xung quanh thành phố C.
Những khóa học xuất sắc của các giáo viên trường trung học cơ sở trọng điểm ở thành phố B đã đến với trẻ em các trường vùng sâu vùng xa ở thành phố C trên cánh buồm hy vọng mang tên Lớp học Khải Tư.
Hôm trước đã ăn hai bữa thịt dê nướng, sau khi trở về khách sạn, Tư Nguyên đã gọi điện tới và hẹn họ cùng đi ăn tối vào ngày hôm sau.
Tư Nguyên hào hứng kể với Giang Ảnh rằng cô đã đặt chỗ ở một nhà hàng rất nổi tiếng, Tư Nguyên nói nhà hàng này mới mở vài năm trở lại đây, hương vị và đánh giá khá ngon, chủ yếu là đều nấu các món ăn truyền thống của thành phố H.
Giang Ảnh đang buồn rầu vì không biết phải đến nhà hàng nào, mà Tư Nguyên đã giúp cô đưa ra quyết định, điều này thực sự quá tốt.
Ngày hôm sau, bốn người bọn họ lại cùng nhau ăn một bữa, khi ở thành phố B thì bọn họ chỉ xuất hiện cùng nhau khi có chuyện liên quan tới công việc.
Lần này, bối cảnh đã được thay đổi, ngồi trong nhà hàng ở thành phố H, Tư Nguyên quan sát người mà cô luôn gọi là đại lão ở khoảng cách gần, sau đó, lặng lẽ nói với Giang Ảnh, hóa ra ngoài đời đại lão lại dễ mến như vậy, nhất là trước mặt Giang Ảnh.
Trác – hòa ái dễ gần – Thành đi theo Giang Ảnh và Tư Nguyên, ăn hết không biết bao nhiêu đĩa thịt xiên, sau đó dẫn anh đi ăn món được mệnh danh là nhất định phải thử khi tới thành phố H, đó là xíu mại và đậu phụ sữa. Bốn người bọn họ vừa trò chuyện vừa ăn uống, trò chuyện rất vui vẻ, ăn uống cũng vô cùng mãn nguyện.
Hậu quả của sự hài lòng đó là sau khi Trác Thành và Giang Ảnh đến thành phố H vào ngày thứ ba, bọn họ cuối cùng cũng không thể tiêu hóa hết được lượng thức ăn đó.
Chỉ có thể yên phận cầm ly trà đã pha sẵn và thỉnh thoảng uống hai ngụm.
Ngay cả trên đường về nhà, giúp ông bà Viện chào khách đến chúc tết, bọn họ cũng không ăn nổi đồ ăn nữa nên kêu mẹ nấu cháo với ít nước lọc, ngồi một bên mỗi người một bát, húp cháo xong bụng cũng dễ chịu hơn một chút.
Ông bà Viện nhìn thấy dáng vẻ hai người bọn họ như vậy khóc không được cười cũng không xong, phẩy tay để bọn họ ra ngoài hít thở một chút, ra ngoài đi dạo sẽ tiêu hóa thức ăn tốt hơn.
Ăn no xong thì mắt díu lại, cả người trở nên vô lực, từ xa nghe thấy cũng không vực dậy nổi tinh thần, chẳng bằng quay lại khách sạn đi ngủ. Nhưng nếu không đi vòng quanh một lát, nói không chừng ngày mai vẫn phải ăn như thế này, mới nghĩ một chút mà đã thấy đau lòng.
Sau cùng hai người bọn họ đã thương lượng xong, quyết định đi dạo trong thành phố.
Suy nghĩ một hồi, Giang Ảnh đưa Trác Thành đến viện bảo tàng ở trung tâm thành phố.
May mắn thay, bảo tàng vẫn mở cửa trong mấy ngày tết, lại còn có các triển lãm chào mừng năm mới từ mùng 2 đến mùng 6 tết nên rất nhiều người đến tham quan.
“Em đã đến đây bao giờ chưa?” Trác Thành vừa hỏi Giang Ảnh, vừa nhìn biểu tượng con ngựa bay trên nóc phòng triển lãm.
“Khi còn đi học, trường học có tổ chức tới đây một lần, em chỉ là cưỡi ngựa xem hoa, cũng xem qua một chút thôi.” Giang Ảnh cùng với Trác Thành vào viện bảo tàng với một chiếc vé trên tay: “Vừa hay, lần này chúng ta có thể xem kỹ một chút.”
Bảo tàng rất rộng, là bảo tàng tỉnh của thành phố H. Trong đó có rất nhiều tác phẩm trưng bày vô cùng đặc sắc.
Thiết kế của bảo tàng rõ ràng là khác với bảo tàng ở thành phố B. Các di tích văn hóa được trưng bày ở đây mang tính dân tộc rất lớn, có rất nhiều loại hiện vật, vô cùng phong phú.
Chưa nói đến việc đọc các di tích văn hóa của các dân tộc khác nhau này, chỉ cần đọc những đồ trưng bày ở tầng một là đã đủ tiêu hóa một bụng toàn là thức ăn rồi.
Trác Thành không khỏi thở dài cho rằng Giang Ảnh thật giỏi, tìm được nơi có thể đi chậm mà không nhàm chán chút nào.
Đợi đến khi hai người nhìn thấy những hiện vật đến từ thảo nguyên, thực vật biến thành hóa thạch cổ sinh vật học, và thấy vương miện vàng của Hung Nô vương- Bộ Diêu, của tộc Tiên Bi, họ đã hoàn toàn quên mất việc phải tiêu hóa thức ăn.
Hai người họ đến bảo tàng vào buổi chiều, tản bộ cho đến thời gian bảo tàng đóng cửa mới vội vàng rời khỏi.
Bởi vì tập trung năng lượng vào các văn vật trong viện bảo tàng nên thời gian trôi qua bao lâu cũng không để ý, khi ra ngoài mới phát hiện ra hay chân đã tê dại rồi.
Hai người vừa khóc vừa cười nhìn nhau rồi nhanh chóng bắt taxi trở về khách sạn.
Mấy ngày nay vô cùng hành xác, khi trở về khách sạn, cả hai đều đã cảm thấy buồn ngủ vô cùng, nằm xuống một cái là đã chìm ngay vào giấc ngủ.
Thức dậy vì cơn đói bụng, vì vậy đã anh gọi phục vụ phòng và yêu cầu hai bát cháo và đồ ăn nhẹ.
Hia người ăn xong một chút đồ ăn nhẹ, thì lại đi gặp Chu Công một lần nữa.
May mắn thay, thức ăn ngày hôm qua đã hoàn toàn được tiêu hóa hết.
Trong hai ngày cuối cùng ở thành phố H, họ đã rút ra bài học từ những ngày trước, thế là vừa đi dạo quanh thành phố vừa ăn và ăn.
Ăn uống kiềm chế và thanh đạm, đi bộ cũng thật nghiêm chỉnh, cuối cùng thì họ cũng có thời gian thanh thản nhàn hạ sau quãng thời gian phong ba bão táp đó.
Chiều ngày cuối cùng, cả hai tạm biệt ông bà Viện, bay về thành phố B, kết thúc thành công chuyến đi thăm thành phố H vui vẻ và tràn đầy niềm vui.
–
Thực ra, Trác Thành đã nghĩ đến việc đưa Giang Ảnh trở về nhà cũ để nghỉ ngơi vài ngày trong hai kỳ nghỉ hàng năm của bọn họ.
Nhưng anh chỉ nghĩ tới thôi chứ cuối cùng cũng không đề cập tới, theo kế hoạch ban đầu, anh và Giang Ảnh sẽ ở lại thành phố H cho đến ngày trước kỳ nghỉ rồi mới trở về thành phố B.
Đây không phải là vì anh không muốn đưa Giang Ảnh về, hay là vì thời điểm chưa chín muồi.
Kỳ bảy của dự án vịnh Duyệt Tuyền ở thành phố C đã được khởi động vào nửa cuối năm ngoái, sau khi anh tiếp quản, tiến độ rất suôn sẻ, sang năm sẽ chính thức khởi công.
Dự án này là dự án ưu tiên cao nhất trong năm nay của Trác Thị, quy mô rất lớn, anh sẽ phải thường xuyên đến thành phố C.
Đưa Giang Ảnh về vào lúc này, đối với cha mẹ, ông bà mà nói, họ nhất định là muốn Giang Ảnh sẽ đến thăm họ thường xuyên.
Khi anh không ở thành phố B, Giang Ảnh sẽ phải đi về một mình, Mặc dù người cao tuổi trong nhà ít, ngay thẳng và cởi mở, bình thường rất yêu quý con cháu. Nhưng khi không đi cùng Giang Ảnh, anh luôn cảm thấy bất an.
Anh cũng không biết mình đang lo lắng về điều gì, tất nhiên trong nhà sẽ không có chuyện âm mưu tai quái nào như trong những bộ phim truyền hình, hay kiểu mẹ chồng độc ác và những người lớn tuổi khó ưa, nhưng anh chỉ muốn nếu cô đi thì sẽ luôn có anh ở bên.
Không, cũng không phải chuyện về nhà hay không.
Bây giờ ngoài việc Giang Ảnh đi làm ở công ty, anh vẫn có thể kiềm chế bản thân mình, thì những lúc khác anh không khỏi lo lắng cho cô, anh cũng không biết mình đang lo lắng về điều gì.
Dù sao thì anh muốn ở bên cô mọi lúc mọi nơi, hận không thể thu nhỏ cô lại rồi bỏ vào trong túi của mình, đi đến đâu cũng có thể mở ra xem một chút, như thế mới có thể yên tâm được.
Bỏ đi, không nghĩ nữa, dù sao thì nghĩ cũng không thông được, chẳng bằng cứ làm theo lời trái tim mách bảo.
Khi dự án ổn định, anh không phải thường xuyên tới thành phố C, khi có thể thường xuyên cùng cô trở về nhà cũ, lúc ấy đi cũng chưa muộn.
Đến lúc đó gác công việc qua một bên, anh cũng có thể thảo luận với Giang Ảnh về việc hai người có nên bước đến giai đoạn tiếp theo.
Ừm, cũng tới lúc nên nghĩ về vấn đề này rồi, Trác Thành thở dài hài lòng, cầm điện thoại di động gửi cho Giang Ảnh một biểu tượng cảm xúc mà cô rất thích gần đây – Tiểu Đoàn Tử nhảy nhót sau đó bắn tim.
–
Chút tâm tư của Trác Thành, Giang Ảnh căn bản không hiểu
Nếu cô biết, chắc hẳn cô sẽ rất mừng vì Trác Thành đã quyết định không đưa cô về nhà cũ trong thời điểm hiện tại.
Bởi vì cô đang bận rộn đến mức sứt đầu mẻ trán, chân không chạm đất rồi.
Khi bắt đầu công việc sau kỳ nghỉ tết, cô tràn đầy tự tin.
Đồng bộ các dự án ở các lớp học trực tuyến trong trường học, các lớp học trực tuyến ở hai nơi là trường học thí điểm và thị trấn Lạc Hà đã được chuẩn bị sẵn sàng, các nèn tảng và thiết bị cũng đã được kết nối, chỉ chờ bắt đầu học kỳ mới là có thể bắt đầu.
Chẳng ai ngờ rằng còn nửa tháng nữa mới bắt đầu học kỳ mới, mọi chuyện lại đột nhiên bị thay đổi.
Đây cũng không hẳn là tin xấu, chỉ là khi Khải Tư khởi công dự án lớp học trực tuyến này, thì nó đã được hỗ trợ bởi các chính sách liên quan.
Đồng thời, thị trấn Lạc Hà và các quận cấp trên cũng hỗ trợ mạnh mẽ cho các lớp học thí điểm ở trường trung học cơ sở của thị trấn. Sau khi biết về dự án, các quận và thị trấn xung quanh cũng đã đăng ký tham gia các lớp học trực tuyến. Có thời điểm, có hơn 10 trường nộp đơn đăng ký xin tham gia dự án thí điểm.
Đây chắc chắn là một điều tốt, là một khởi đầu tốt hơn rất nhiều so với tưởng tượng, cho cả học sinh vùng sâu vùng xa và cho các dự án của Khải Tư.
Nếu có nhiều trường muốn đăng ký kết nối thì sẽ có nhiều học sinh được hưởng lợi hơn, và quy mô các dự án của Khải Tư cũng sẽ được mở rộng.
Nhưng mặt khác, ý định ban đầu và kế hoạch của đồng bộ lớp học trực tuyến là rất tốt, nhưng hiệu quả thực tế còn cần thử nghiệm thêm nữa.
Đó là lý do tại sao bây giờ họ dự định thực hiện thí điểm trong một lớp học nhỏ của một trường học nào đó trước, thay vì lần đầu tiên đã thực hiện trong số lượng lớn các trường học như vậy.
Mấy ngày nay Khải Tư tổ chức vô số cuộc họp, các bên liên hệ phối hợp, cuối cùng thì mọi người đều đồng ý và quyết định nhận đơn đăng ký của trường nằm ngoài kế hoạch đã định sẵn.
Phản hồi thì dễ, nhưng để thực sự kết nối, hướng dẫn cho mọi người thì rất khó.
Do thời gian gấp rút, việc chuẩn bị tất cả các thiết bị truy cập thí điểm và tối ưu hóa hiệu suất trên nền tảng cho phù hợp trong mười ngày trước khi khai giảng không phải là một nhiệm vụ dễ dàng.
Mặc dù nói rằng mỗi trường hoàn toàn hiểu rằng không bắt buộc phải bắt đầu đồng bộ các lớp học trực tuyến ngay trước khi khai giảng, học sinh có thể xem trước các tài liệu do trường thí điểm ở thành phố B đã đăng tải lên nền tảng.
Nhưng Giang Ảnh và những người khác không muốn làm trễ giờ học của các bạn học sinh, dù chỉ là một ngày. Vì vậy, họ vẫn lên kế hoạch và sắp xếp công việc đã chuẩn bị, dựa trên tiêu chuẩn để tất cả các trường thí điểm có thể thực hiện luôn khi tựu trường.
Vì vậy, mấy ngày nay Trác Thành hầu như đều không gặp được Giang Ảnh, mỗi ngày cô đều về rất muộn, sau đó mệt mỏi ngủ thiếp đi, hôm sau lại vội vàng đến công ty sớm. Thậm chí Tư Nguyên và Khải Tư sáng sớm đưa cả đội bay đến thành phố C, sau đó vội vàng chạy về thị trấn.
Lợi thế của nhóm nhỏ là đây, tổ chức phẳng, thực thi mạnh mẽ và hiệu quả cực kỳ cao.
Cuối cùng, sau khi tất cả mọi người đã cùng nhau cố gắng và làm việc chăm chỉ trong nửa tháng, thiết bị, quyền truy cập vào nền tảng, cùng các kế hoạch giảng dạy khác nhau và sắp xếp thời gian của tất cả các trường thí điểm đã được chuẩn bị và thông báo.
Chương trình thí điểm trong học kỳ đầu tiên của dự án lớp học trực tuyến bao gồm hơn 10 trường trung học cơ sở ở các quận và thị trấn xung quanh thành phố C.
Những khóa học xuất sắc của các giáo viên trường trung học cơ sở trọng điểm ở thành phố B đã đến với trẻ em các trường vùng sâu vùng xa ở thành phố C trên cánh buồm hy vọng mang tên Lớp học Khải Tư.
/92
|