Mặc dù quyết định đi theo Lục Phong Miên, trên đường đi Mộc Ân cũng không dám nhìn Lục Phong Miên, cúi đầu lo sợ, luôn cảm thấy toàn thế giới đều thấy cô và Lục Phong Miên hôn nhau.
Sau khi lên xe, hiếm khi thấy Lục Phong Miên ngồi ở ghế phó lái, để chỗ ngồi phía sau cho Mộc Ân cùng Lâm Hạ.
Chuyện này không giống với lúc đến đây —— lúc đến là Lâm Hạ ngồi ghế phó lái.
Mộc Ân cuối cùng cũng cảm thấy không đúng, sau khi bác Phó nổ máy, nhịn không được đánh giá Lục Phong Miên từ phía sau.
Môi mỏng người đàn ông mím chặt, sắc mặt lạnh lùng, cả người dường như bao phủ một tầng băng, tỏa ra một cỗ khí khiến người khác không dám lại gần.
Bộ dạng này, hành động này thực sự rất giống kiếp trước sau khi cô cùng Lục Phong Miên kết thúc thân mật trong không khí không vui vẻ, người này cũng âm trầm như vậy.
Nhưng rõ ràng người bị cưỡng hôn là cô, cô cũng không nguyền rủa chỉ trích Lục Phong Miên giống kiếp trước, tại sao lại tức giận chứ.
…
Trên đường Lục Phong Miên đều không để ý tới cô, sau khi trở lại nhà cũ, liền dẫn Phó Dũng đi lên lầu tìm Lục Thanh Tửu.
Mộc Ân ngồi xuống trong phòng tiếp khách, Lâm Hạ nói vài câu lảm nhảm bên tai cô, cô đều không nghe lọt tai, trong đầu đều là khuôn mặt lạnh nhạt của Lục Phong Miên.
Kiếp trước quen chiến tranh lạnh với Lục Phong Miên, cũng khinh thường sự ôn nhu của anh, cô chưa từng cảm thấy bộ dạng này có gì mà khó chịu.
Nhưng từ sau khi sống lại, Lục Phong Miên sủng ái cô thuận theo cô, đột nhiên trở mặt khiến cô cảm thấy rất là ủy khuất.
Cô không nghĩ ra chỗ nào đã chọc tới Lục Phong Miên, lại không dám tìm Lục Phong Miên lý luận, sợ ầm ĩ lên lại trở lại giống lúc ban đầu.
Ủ rũ không biết ngồi bao lâu, thấy Phó Dũng từ trên lầu đi xuống, Mộc Ân nhịn không được tiếng gọi: “Bác Phó.”
“Ân Ân tiểu thư.” Phó Dũng dừng lại, quay người đi về phía cô.
“Chú Lục đâu?” Mộc Ân từ trên ghế salon đứng lên.
“Trên lầu nói chuyện với thủ trưởng.” Phó Dũng nói: “Có thể còn phải mất một lát, Ân Ân tiểu thư nếu sốt ruột, tôi có thể dẫn cô đi chọn căn nhà mới.”
“Không, cháu không vội.” bây giờ đừng nói chọn nhà mới, đến ăn cơm Mộc Ân cũng không có tâm tình: “Bác Phó, cháu gọi bác chính là muốn hỏi một chút, chú Lục chú ấy… tức giận có phải không ạ? “
“…” Phó Dũng giật mình, dường như không ngờ cô sẽ hỏi vấn đề như vậy.
Mộc Ân hiểu rõ tại sao bác ấy ngạc nhiên.
Nếu như theo tính cách kiếp trước của cô, một là sẽ không chú ý Lục Phong Miên có phải tức giận hay không, hai là không có khả năng đến hỏi người bên cạnh Lục Phong Miên, bởi vì những người này ở trong mắt cô, đều là những kẻ khốn nạn nối giáo cho giặc.
Hiện tại cô đã bỏ lỡ một lần, đương nhiên sẽ không cố chấp như vậy.
Mộc Ân nói: “Bác Phó, cháu biết chú Lục tức giận, nhưng chú có biết tại sao tức giận không ạ?”
“Ân Ân tiểu thư đoán không ra sao?” Phó Dũng hỏi lại.
“…” Mộc Ân mờ mịt lắc đầu.
Phó Dũng cười cười: “Ân Ân tiểu thư chắc hẳn sớm đã thấy rõ tình cảm của Lục gia đối với cô.”
“…” Mộc Ân.
Phó Dũng: “Ân Ân tiểu thư hai ngày này rất thân thiết với Lục gia, khiến ngài ấy thật sự vui vẻ, trước đó trong tòa nhà kia tiểu thư gọi tên của Lục gia, ngài ấy vội vàng xông lên lầu…”
“…” Mộc Ân nghĩ đến Lục Phong Miên chạy tới nhanh như vậy, chắc là rất gấp.
“Ngài ấy rất lo lắng cho cô, sau khi lên lầu chắc xúc động nên đã làm ra cái gì đó…” Phó Dũng dừng một chút, thở dài: “Ngài ấy chắc không nghĩ đến tiểu thư vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng tiếp nhận, cho nên bực bội bản thân đã quá sốt ruột.”
“Đương nhiên, bị người mình thích căm ghét, cũng là một nguyên nhân.” Phó Dũng lại nói.
Nghĩ đến bộ dạng mình tông cửa xông ra ngoài, Mộc Ân đại khái hiểu được nguyên nhân người kia hiểu lầm.
Cô lại ngại ngùng, lại gấp giải thích: “Cháu… cháu không có chán ghét chú ấy, bác Phó…”
“Câu nói này nếu như Ân Ân tiểu thư tự mình nói với Lục gia, ngài ấy chắc hẳn sẽ hết sức vui vẻ.” Phó Dũng nói.
Sau khi lên xe, hiếm khi thấy Lục Phong Miên ngồi ở ghế phó lái, để chỗ ngồi phía sau cho Mộc Ân cùng Lâm Hạ.
Chuyện này không giống với lúc đến đây —— lúc đến là Lâm Hạ ngồi ghế phó lái.
Mộc Ân cuối cùng cũng cảm thấy không đúng, sau khi bác Phó nổ máy, nhịn không được đánh giá Lục Phong Miên từ phía sau.
Môi mỏng người đàn ông mím chặt, sắc mặt lạnh lùng, cả người dường như bao phủ một tầng băng, tỏa ra một cỗ khí khiến người khác không dám lại gần.
Bộ dạng này, hành động này thực sự rất giống kiếp trước sau khi cô cùng Lục Phong Miên kết thúc thân mật trong không khí không vui vẻ, người này cũng âm trầm như vậy.
Nhưng rõ ràng người bị cưỡng hôn là cô, cô cũng không nguyền rủa chỉ trích Lục Phong Miên giống kiếp trước, tại sao lại tức giận chứ.
…
Trên đường Lục Phong Miên đều không để ý tới cô, sau khi trở lại nhà cũ, liền dẫn Phó Dũng đi lên lầu tìm Lục Thanh Tửu.
Mộc Ân ngồi xuống trong phòng tiếp khách, Lâm Hạ nói vài câu lảm nhảm bên tai cô, cô đều không nghe lọt tai, trong đầu đều là khuôn mặt lạnh nhạt của Lục Phong Miên.
Kiếp trước quen chiến tranh lạnh với Lục Phong Miên, cũng khinh thường sự ôn nhu của anh, cô chưa từng cảm thấy bộ dạng này có gì mà khó chịu.
Nhưng từ sau khi sống lại, Lục Phong Miên sủng ái cô thuận theo cô, đột nhiên trở mặt khiến cô cảm thấy rất là ủy khuất.
Cô không nghĩ ra chỗ nào đã chọc tới Lục Phong Miên, lại không dám tìm Lục Phong Miên lý luận, sợ ầm ĩ lên lại trở lại giống lúc ban đầu.
Ủ rũ không biết ngồi bao lâu, thấy Phó Dũng từ trên lầu đi xuống, Mộc Ân nhịn không được tiếng gọi: “Bác Phó.”
“Ân Ân tiểu thư.” Phó Dũng dừng lại, quay người đi về phía cô.
“Chú Lục đâu?” Mộc Ân từ trên ghế salon đứng lên.
“Trên lầu nói chuyện với thủ trưởng.” Phó Dũng nói: “Có thể còn phải mất một lát, Ân Ân tiểu thư nếu sốt ruột, tôi có thể dẫn cô đi chọn căn nhà mới.”
“Không, cháu không vội.” bây giờ đừng nói chọn nhà mới, đến ăn cơm Mộc Ân cũng không có tâm tình: “Bác Phó, cháu gọi bác chính là muốn hỏi một chút, chú Lục chú ấy… tức giận có phải không ạ? “
“…” Phó Dũng giật mình, dường như không ngờ cô sẽ hỏi vấn đề như vậy.
Mộc Ân hiểu rõ tại sao bác ấy ngạc nhiên.
Nếu như theo tính cách kiếp trước của cô, một là sẽ không chú ý Lục Phong Miên có phải tức giận hay không, hai là không có khả năng đến hỏi người bên cạnh Lục Phong Miên, bởi vì những người này ở trong mắt cô, đều là những kẻ khốn nạn nối giáo cho giặc.
Hiện tại cô đã bỏ lỡ một lần, đương nhiên sẽ không cố chấp như vậy.
Mộc Ân nói: “Bác Phó, cháu biết chú Lục tức giận, nhưng chú có biết tại sao tức giận không ạ?”
“Ân Ân tiểu thư đoán không ra sao?” Phó Dũng hỏi lại.
“…” Mộc Ân mờ mịt lắc đầu.
Phó Dũng cười cười: “Ân Ân tiểu thư chắc hẳn sớm đã thấy rõ tình cảm của Lục gia đối với cô.”
“…” Mộc Ân.
Phó Dũng: “Ân Ân tiểu thư hai ngày này rất thân thiết với Lục gia, khiến ngài ấy thật sự vui vẻ, trước đó trong tòa nhà kia tiểu thư gọi tên của Lục gia, ngài ấy vội vàng xông lên lầu…”
“…” Mộc Ân nghĩ đến Lục Phong Miên chạy tới nhanh như vậy, chắc là rất gấp.
“Ngài ấy rất lo lắng cho cô, sau khi lên lầu chắc xúc động nên đã làm ra cái gì đó…” Phó Dũng dừng một chút, thở dài: “Ngài ấy chắc không nghĩ đến tiểu thư vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng tiếp nhận, cho nên bực bội bản thân đã quá sốt ruột.”
“Đương nhiên, bị người mình thích căm ghét, cũng là một nguyên nhân.” Phó Dũng lại nói.
Nghĩ đến bộ dạng mình tông cửa xông ra ngoài, Mộc Ân đại khái hiểu được nguyên nhân người kia hiểu lầm.
Cô lại ngại ngùng, lại gấp giải thích: “Cháu… cháu không có chán ghét chú ấy, bác Phó…”
“Câu nói này nếu như Ân Ân tiểu thư tự mình nói với Lục gia, ngài ấy chắc hẳn sẽ hết sức vui vẻ.” Phó Dũng nói.
/170
|