Edit: Xiaoxi Gua
Mộc Ân cũng không khách khí, đặt túi xách bên cạnh, nói ngay vào trọng điểm: “Là như vậy chú Hai, hôm nay cháu đến chủ yếu là có hai chuyện, chuyện thứ nhất là chú có quen biết với một bé gái tên Tiếu Tiếu không?”
Lúc nghe đến hai chữ Tiếu Tiếu, trên mặt Lâm Dịch có thể nói là tự nhiên biến sắc, là loại kinh động xảy ra bất ngờ khó mà khống chế.
Nhưng rất nhanh, ông ta khôi phục lại sự bình thường, quen thuộc lộ ra một nụ cười: “Tiếu Tiếu nào? Họ gì vậy Ân Ân? Tại sao lại muốn hỏi chú về người này? Chú chưa từng nghe qua cái tên này.”
“Là như thế này.” Mộc Ân nói: “Tiếu Tiều này, sống trong tòa biệt thự ở khu Kim Phường, là một cô bé có quan hệ rất tốt với cháu, chỉ là không biết tại sao khoảng thời gian trước bị người ta hại, cháu nhớ hình như cô bé ấy nói rằng quen biết với chú Hai, liền muốn đến hỏi chú một chút, chú có biết tình hình gì không.”
Cô không biết cụ thể thời gian xảy ra án mạng, cố ý nói không rõ, cùng với một thời gian mơ hồ, cẩn thận quan sát sắc mặt của Lâm Dịch.
Biểu cảm của ông ta có chút cứng ngắt, nhưng vẫn xem như giữ được bình thản, một mặt bình tĩnh nói: “Có thể là trùng tên trùng họ, chú thật sự là không biết người này.”
“À, là như vậy ạ.” Mộc Ân giả bộ tin gật đầu, bỗng nói: “Còn có một chuyện khác, gần đây cháu được biết nguyên nhân cái chết của bố mẹ cháu, không phải ngoài ý muốn.”
“Ai nói lung tung vậy?” Lâm Dịch nghiêm nghị hỏi.
“Nói lung tung?” Mộc Ân nháy mắt mấy cái: “Chú Lục nói cho cháu biết, cũng là nói lung tung sao ạ?”
“Lục thủ trưởng nói, vậy tất nhiên không phải là nói lung tung rồi.” Lâm Dịch cười lớn, trên mặt có muốn che đậy cũng không thể che đậy được hết kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ Lục Phong Miên sẽ chủ động nói cho cô chuyện này.
Mộc Ân nhìn chằm chằm khuôn mặt ông ta, nói tiếp từng chữ: “Chú Lục còn nói, sẽ giúp cháu tìm được hung thủ hại chết bố mẹ, khiến từng người bọn họ đều chết không được yên, nhận hết tra tấn, không được chết tử tế.”
Cô nói xong bốn chữ cuối cùng, Lâm Dịch vô thức nắm chắc tay vịn bên cạnh.
Mộc Ân nhìn một chút mồ hôi trên trán ông ta, cố ý hỏi: “Chú hai, hình như chú có chút căng thẳng, cháu nói sai gì sao?”
Đôi mắt “căng thẳng” của Lâm Dịch nhanh chóng chuyển động: “Không phải chú căng thẳng, là chú phẫn nộ, chú mới biết được anh trai chết là vì nguyên nhân khác, nếu để chú biết là ai hại chết anh ấy, chú nhất định sẽ không tha cho người kia.”
“Thì ra là như vậy.” Mộc Ân như có điều suy nghĩ nhẹ gật đầu, chợt nghiêng người về phía trước: “Nhưng cháu nghe anh trai nói, lần cuối cùng bố mẹ cháu đi ra ngoài, chỉ nói rõ hành trình với chú Hai thôi mà.”
“…” Lâm Dịch cứng lại, sắc mặt nhiều lần biến đổi, cuối cùng đứng lên.
“Ân Ân, lời này của cháu là có ý gì? Chẳng lẽ cháu hoài nghi là chú bán đứng anh trai mình, chúng ta là người một nhà máu mủ tình thâm, làm sao chú có thể làm ra loại chuyện đó?”
Hắn ra tay chất vấn trước, Mộc Ân hỏi lại cũng chỉ có thể bị hắn phẫn nộ chỉ trích, sửa lời nói: “Chú Hai, chú đừng kích động, cháu cũng chỉ là nghe nói.”
“Cháu nghe nói, có biết trong lòng chú có bao nhiêu khó chịu không?” Lâm Dịch một mặt đau thương: “Thời gian đó việc làm ăn của chú bị đình trệ, mỗi ngày bận bịu tứ phía, thậm chí cũng không có thời gian tụ họp với anh trai mình, ngay cả anh ấy đi đâu cũng không biết, chớ nói chi là thời gian cụ thể, cháu lại hoài nghi chú?”
“Là cháu không tốt.” Mộc Ân đứng lên, một mặt ủy khuất: “Nhưng chú Hai chú phải biết, chính là bởi vì cháu tin tưởng chú, mới đến hỏi một chút, tránh cho lời đồn này làm tổn hại đến tình cảm của chúng ta, hỏi rõ ràng, trở về cháu cũng có thể giải thích với anh trai cháu.”
Cô lời nói này để dỗ ngọt, Lâm Dịch nghe xong sắc mặt hơi hòa hoãn lại.
Mộc Ân lại nói: “Nếu đã hỏi rõ ràng rồi, giữa chúng ta sẽ không có hiềm khích, chú Hai cũng có thể yên tâm.”
Mộc Ân cũng không khách khí, đặt túi xách bên cạnh, nói ngay vào trọng điểm: “Là như vậy chú Hai, hôm nay cháu đến chủ yếu là có hai chuyện, chuyện thứ nhất là chú có quen biết với một bé gái tên Tiếu Tiếu không?”
Lúc nghe đến hai chữ Tiếu Tiếu, trên mặt Lâm Dịch có thể nói là tự nhiên biến sắc, là loại kinh động xảy ra bất ngờ khó mà khống chế.
Nhưng rất nhanh, ông ta khôi phục lại sự bình thường, quen thuộc lộ ra một nụ cười: “Tiếu Tiếu nào? Họ gì vậy Ân Ân? Tại sao lại muốn hỏi chú về người này? Chú chưa từng nghe qua cái tên này.”
“Là như thế này.” Mộc Ân nói: “Tiếu Tiều này, sống trong tòa biệt thự ở khu Kim Phường, là một cô bé có quan hệ rất tốt với cháu, chỉ là không biết tại sao khoảng thời gian trước bị người ta hại, cháu nhớ hình như cô bé ấy nói rằng quen biết với chú Hai, liền muốn đến hỏi chú một chút, chú có biết tình hình gì không.”
Cô không biết cụ thể thời gian xảy ra án mạng, cố ý nói không rõ, cùng với một thời gian mơ hồ, cẩn thận quan sát sắc mặt của Lâm Dịch.
Biểu cảm của ông ta có chút cứng ngắt, nhưng vẫn xem như giữ được bình thản, một mặt bình tĩnh nói: “Có thể là trùng tên trùng họ, chú thật sự là không biết người này.”
“À, là như vậy ạ.” Mộc Ân giả bộ tin gật đầu, bỗng nói: “Còn có một chuyện khác, gần đây cháu được biết nguyên nhân cái chết của bố mẹ cháu, không phải ngoài ý muốn.”
“Ai nói lung tung vậy?” Lâm Dịch nghiêm nghị hỏi.
“Nói lung tung?” Mộc Ân nháy mắt mấy cái: “Chú Lục nói cho cháu biết, cũng là nói lung tung sao ạ?”
“Lục thủ trưởng nói, vậy tất nhiên không phải là nói lung tung rồi.” Lâm Dịch cười lớn, trên mặt có muốn che đậy cũng không thể che đậy được hết kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ Lục Phong Miên sẽ chủ động nói cho cô chuyện này.
Mộc Ân nhìn chằm chằm khuôn mặt ông ta, nói tiếp từng chữ: “Chú Lục còn nói, sẽ giúp cháu tìm được hung thủ hại chết bố mẹ, khiến từng người bọn họ đều chết không được yên, nhận hết tra tấn, không được chết tử tế.”
Cô nói xong bốn chữ cuối cùng, Lâm Dịch vô thức nắm chắc tay vịn bên cạnh.
Mộc Ân nhìn một chút mồ hôi trên trán ông ta, cố ý hỏi: “Chú hai, hình như chú có chút căng thẳng, cháu nói sai gì sao?”
Đôi mắt “căng thẳng” của Lâm Dịch nhanh chóng chuyển động: “Không phải chú căng thẳng, là chú phẫn nộ, chú mới biết được anh trai chết là vì nguyên nhân khác, nếu để chú biết là ai hại chết anh ấy, chú nhất định sẽ không tha cho người kia.”
“Thì ra là như vậy.” Mộc Ân như có điều suy nghĩ nhẹ gật đầu, chợt nghiêng người về phía trước: “Nhưng cháu nghe anh trai nói, lần cuối cùng bố mẹ cháu đi ra ngoài, chỉ nói rõ hành trình với chú Hai thôi mà.”
“…” Lâm Dịch cứng lại, sắc mặt nhiều lần biến đổi, cuối cùng đứng lên.
“Ân Ân, lời này của cháu là có ý gì? Chẳng lẽ cháu hoài nghi là chú bán đứng anh trai mình, chúng ta là người một nhà máu mủ tình thâm, làm sao chú có thể làm ra loại chuyện đó?”
Hắn ra tay chất vấn trước, Mộc Ân hỏi lại cũng chỉ có thể bị hắn phẫn nộ chỉ trích, sửa lời nói: “Chú Hai, chú đừng kích động, cháu cũng chỉ là nghe nói.”
“Cháu nghe nói, có biết trong lòng chú có bao nhiêu khó chịu không?” Lâm Dịch một mặt đau thương: “Thời gian đó việc làm ăn của chú bị đình trệ, mỗi ngày bận bịu tứ phía, thậm chí cũng không có thời gian tụ họp với anh trai mình, ngay cả anh ấy đi đâu cũng không biết, chớ nói chi là thời gian cụ thể, cháu lại hoài nghi chú?”
“Là cháu không tốt.” Mộc Ân đứng lên, một mặt ủy khuất: “Nhưng chú Hai chú phải biết, chính là bởi vì cháu tin tưởng chú, mới đến hỏi một chút, tránh cho lời đồn này làm tổn hại đến tình cảm của chúng ta, hỏi rõ ràng, trở về cháu cũng có thể giải thích với anh trai cháu.”
Cô lời nói này để dỗ ngọt, Lâm Dịch nghe xong sắc mặt hơi hòa hoãn lại.
Mộc Ân lại nói: “Nếu đã hỏi rõ ràng rồi, giữa chúng ta sẽ không có hiềm khích, chú Hai cũng có thể yên tâm.”
/170
|