Lục Gia Cưng Chiều Bảo Bối
Chương 77 - Trần Uyển Di rõ ràng cảm giác được bầu không khí giữa Mộc Ân và Lục Phong Miên không đún
/170
|
Phó Dũng Lái xe phía trước giật nảy mình, còn tưởng rằng cô và Lục Phong Miên bị làm sao, vội vàng ngừng xe lại.
“Thế nào?” Lục Phong Miên biết cô nhớ tới giọng nói trên đỉnh núi, hỏi: “Muốn về đình núi sao?”
Mộc Ân lập tức gật đầu: “Phải ạ.”
“Lão Phó.” Lục Phong Miên kêu một tiếng.
Phó Dũng hiểu ý, nổ máy một lần nữa, quay đầu lái trở về.
“Giọng nói đó là của ai?” Lục Phong Miên lại ôm Mộc Ân về trong ngực, để cô dựa vào cho dễ chịu.
“Giọng nói…” Mộc Ân cũng không để ý đến việc nói sự thật với Lục Phong Miên, chỉ là hết lần này tới lần khác nói không ra.
Mà ngoại trừ liên quan đến thần quỷ, cô nghĩ bể đầu cũng không nghĩ ra cách giải thích khoa học nào cho Lục Phong Miên hiểu, liền chôn mặt ở trước ngực Lục Phong Miên, thở dài nói: “Cháu có thể không nói được không ạ…”
Giọng nói cô uể oải bất lực lại lộ ra một tia ủy khuất, khơi dậy toàn bộ ý muốn bảo vệ của Lục Phong Miên.
Anh vốn cũng không phải là người quá hiếu kỳ, liền hôn một cái tại đỉnh đầu Mộc Ân, ôn nhu nói: “Được, tôi không hỏi.”
“Vậy một hồi đến dưới núi, có thể để cho một mình cháu tìm không?” Mộc Ân ngẩng đầu lên: “Chú và bác Phó ở trong xe chờ.”
“Được.” Lục Phong Miên đáp.
“Chú Lục chú thật tốt.” Mộc Ân ôm cổ của anh, ngước mặt lên hôn trên trán của anh.
Bẹp một cái, vô cùng vang dội.
Lục Phong Miên mắt sắc tối ngầm, quét mắt đến chỗ Phó Dũng, hung hăng nhéo một cái bên eo nhỏ nhắn bằng một nắm tay của Mộc Ân, cuối cùng nhịn được không làm ra những hành động không hợp lúc.
…
Phó Dũng dựa theo những dấu vết xe trước đó, dừng xe ở chỗ lúc nãy Lục Phong Miên dừng để lên núi.
Mộc Ân xuống xe, cầm chắc điện thoại cùng đèn pin, đi về phía nam tìm kiếm.
Rời khỏi phạm vi hai người kia có thể nghe được, cô lớn tiếng hô lên: “Uyển Di —— Uyển Di —— “
“Ân Ân —— Ân Ân ——” nơi xa rất nhanh truyền đến giọng nói đáp lại của Trần Uyển Di: “Chị ở chỗ này —— “
Mộc Ân bước nhanh tới, tìm được người giấy nhỏ trong bụi cỏ, lấy tay áo lau sạch sẽ bụi đất dính trên người cô ấy, nói: “Uyển Di, thật có lỗi, em quên mất, bây giờ mới nhớ đến chị.”
“…” Người giấy nhỏ vốn đang vui vẻ lập tức lộ ra vẻ mặt như sét đánh ngang tai, hai hàng lông mày dùng bút đen vẽ lên đều nhăn đến sắp dính lại với nhau.
“Quên?”
Chẳng lẽ không phải sợ quân gia phát hiện, mới tới muộn sao?
“Xin lỗi Uyển Di…” Mộc Ân cầm cô ấy đứng lên: “Đêm nay xảy ra nhiều chuyện lắm, nhất thời em không nhớ nổi.”
“…” Trần Uyển Di: “Lâm Mộc Ân! Em đáng chém ngàn đao! Chị xả thân cứu em! Vậy mà em quên chị! Em đối với ân nhân như vậy sao!”
“Thật xin lỗi thật xin lỗi…” Mộc Ân cúi đầu khom lưng: “Uyển Di, là em có lỗi với chị! Chuyện ngày hôm nay may mắn mà có chị, về sau mỗi ngày em đều cấp cho chị Mãn Hán Toàn Tịch*.”
*Mãn Hán Toàn Tịch: tương truyền là một đại tiệc lớn kết hợp các món ăn đặc sắc của người Mãn và người Hán, được bắt nguồn từ triều đình của nhà Thanh và ban đầu là một bữa tiệc cho sinh nhật 66 tuôi của Hoàng đế Khang Hy.
Ôi, phụ nữ.
Trong lòng Trần Uyển Di nuốt một ngụm nước bọt, cao quý trang nhã nói: “Không so đo với em, mau dẫn chị trở về, núi này âm u quá dọa người.”
Chị đã là ma, còn sợ âm u …
Mộc Ân phun ra một câu ở trong lòng, cất người giấy vào trong túi áo, xuống núi.
…
Trên đường trở về, Trần Uyển Di rõ ràng cảm giác được bầu không khí giữa Mộc Ân cùng Lục Phong Miên không đúng.
Cái tay nhỏ làm bằng giấy của cô ấy với khóa kéo đứng dậy, chỉ lộ ra một đầu giấy nhỏ, nhìn thấy tia sáng mờ tối ở chỗ ngồi phía sau, Mộc Ân dựa vào trong ngực Lục Phong Miên, trong ngực còn ôm một cánh tay của Lục Phong Miên.
Lục Phong Miên ôm cô, thỉnh thoảng cúi đầu hôn một cái trên đỉnh đầu cô.
Không còn là vụng trộm, mà là quang minh chính đại, lúc Mộc Ân không ngủ.
Mộc Ân nửa mê nửa tỉnh bị hôn, lẩm bẩm một tiếng, cũng nắm lấy tay Lục Phong Miên hôn lại một ngụm.
“…” Trần Uyển Di.
“Thế nào?” Lục Phong Miên biết cô nhớ tới giọng nói trên đỉnh núi, hỏi: “Muốn về đình núi sao?”
Mộc Ân lập tức gật đầu: “Phải ạ.”
“Lão Phó.” Lục Phong Miên kêu một tiếng.
Phó Dũng hiểu ý, nổ máy một lần nữa, quay đầu lái trở về.
“Giọng nói đó là của ai?” Lục Phong Miên lại ôm Mộc Ân về trong ngực, để cô dựa vào cho dễ chịu.
“Giọng nói…” Mộc Ân cũng không để ý đến việc nói sự thật với Lục Phong Miên, chỉ là hết lần này tới lần khác nói không ra.
Mà ngoại trừ liên quan đến thần quỷ, cô nghĩ bể đầu cũng không nghĩ ra cách giải thích khoa học nào cho Lục Phong Miên hiểu, liền chôn mặt ở trước ngực Lục Phong Miên, thở dài nói: “Cháu có thể không nói được không ạ…”
Giọng nói cô uể oải bất lực lại lộ ra một tia ủy khuất, khơi dậy toàn bộ ý muốn bảo vệ của Lục Phong Miên.
Anh vốn cũng không phải là người quá hiếu kỳ, liền hôn một cái tại đỉnh đầu Mộc Ân, ôn nhu nói: “Được, tôi không hỏi.”
“Vậy một hồi đến dưới núi, có thể để cho một mình cháu tìm không?” Mộc Ân ngẩng đầu lên: “Chú và bác Phó ở trong xe chờ.”
“Được.” Lục Phong Miên đáp.
“Chú Lục chú thật tốt.” Mộc Ân ôm cổ của anh, ngước mặt lên hôn trên trán của anh.
Bẹp một cái, vô cùng vang dội.
Lục Phong Miên mắt sắc tối ngầm, quét mắt đến chỗ Phó Dũng, hung hăng nhéo một cái bên eo nhỏ nhắn bằng một nắm tay của Mộc Ân, cuối cùng nhịn được không làm ra những hành động không hợp lúc.
…
Phó Dũng dựa theo những dấu vết xe trước đó, dừng xe ở chỗ lúc nãy Lục Phong Miên dừng để lên núi.
Mộc Ân xuống xe, cầm chắc điện thoại cùng đèn pin, đi về phía nam tìm kiếm.
Rời khỏi phạm vi hai người kia có thể nghe được, cô lớn tiếng hô lên: “Uyển Di —— Uyển Di —— “
“Ân Ân —— Ân Ân ——” nơi xa rất nhanh truyền đến giọng nói đáp lại của Trần Uyển Di: “Chị ở chỗ này —— “
Mộc Ân bước nhanh tới, tìm được người giấy nhỏ trong bụi cỏ, lấy tay áo lau sạch sẽ bụi đất dính trên người cô ấy, nói: “Uyển Di, thật có lỗi, em quên mất, bây giờ mới nhớ đến chị.”
“…” Người giấy nhỏ vốn đang vui vẻ lập tức lộ ra vẻ mặt như sét đánh ngang tai, hai hàng lông mày dùng bút đen vẽ lên đều nhăn đến sắp dính lại với nhau.
“Quên?”
Chẳng lẽ không phải sợ quân gia phát hiện, mới tới muộn sao?
“Xin lỗi Uyển Di…” Mộc Ân cầm cô ấy đứng lên: “Đêm nay xảy ra nhiều chuyện lắm, nhất thời em không nhớ nổi.”
“…” Trần Uyển Di: “Lâm Mộc Ân! Em đáng chém ngàn đao! Chị xả thân cứu em! Vậy mà em quên chị! Em đối với ân nhân như vậy sao!”
“Thật xin lỗi thật xin lỗi…” Mộc Ân cúi đầu khom lưng: “Uyển Di, là em có lỗi với chị! Chuyện ngày hôm nay may mắn mà có chị, về sau mỗi ngày em đều cấp cho chị Mãn Hán Toàn Tịch*.”
*Mãn Hán Toàn Tịch: tương truyền là một đại tiệc lớn kết hợp các món ăn đặc sắc của người Mãn và người Hán, được bắt nguồn từ triều đình của nhà Thanh và ban đầu là một bữa tiệc cho sinh nhật 66 tuôi của Hoàng đế Khang Hy.
Ôi, phụ nữ.
Trong lòng Trần Uyển Di nuốt một ngụm nước bọt, cao quý trang nhã nói: “Không so đo với em, mau dẫn chị trở về, núi này âm u quá dọa người.”
Chị đã là ma, còn sợ âm u …
Mộc Ân phun ra một câu ở trong lòng, cất người giấy vào trong túi áo, xuống núi.
…
Trên đường trở về, Trần Uyển Di rõ ràng cảm giác được bầu không khí giữa Mộc Ân cùng Lục Phong Miên không đúng.
Cái tay nhỏ làm bằng giấy của cô ấy với khóa kéo đứng dậy, chỉ lộ ra một đầu giấy nhỏ, nhìn thấy tia sáng mờ tối ở chỗ ngồi phía sau, Mộc Ân dựa vào trong ngực Lục Phong Miên, trong ngực còn ôm một cánh tay của Lục Phong Miên.
Lục Phong Miên ôm cô, thỉnh thoảng cúi đầu hôn một cái trên đỉnh đầu cô.
Không còn là vụng trộm, mà là quang minh chính đại, lúc Mộc Ân không ngủ.
Mộc Ân nửa mê nửa tỉnh bị hôn, lẩm bẩm một tiếng, cũng nắm lấy tay Lục Phong Miên hôn lại một ngụm.
“…” Trần Uyển Di.
/170
|