Nam nam bắc bắc gây sức ép, hiện tại đã đến tháng mười, càng đi về phía bắc, trời càng lạnh, nhưng Kim Lục Phúc đi qua tuyết cũng giống như đi trên mặt cỏ, cho nên cũng không có cảm gì, mỗi ngày đều vượt qua thôn trấn đều nghỉ lại quán trọ, cũng không thể tiếp tục sống màn trời chiếu đất, râu cũng không kịp cao, nhìn bộ dạng nghèo túng, nói hắn mới hai mươi ba không ai tin, nhưng nói hắn hai mươi bẩy chắc chắn có người tin. Giữa trưa, hắn lại tìm được một ký hiệu mới, cành cây kia vẫn còn mới, cũng không còn xa nữa, nghĩ lại, Kim Lục Phúc rất muốn đập chết lão Mộ Dung kia, không biết lão muốn chơi trò gì nữa.
Tiếp tục đi về phía bắc cũng là đi về phía kinh thành, Kim Lục Phúc không khỏi buồn bực, trong lòng càng nặng nề. Bỗng nhiên nhớ ra Khuynh Thành từng nói, dường như biết bọn họ sẽ đi về phía kinh thành, có phải tỷ tỷ biết chuyện gì hay không? Chợt muốn cười, Khuynh Thành tỷ tỷ, Ngũ ca, Tứ ca đều ở đây, chắc không phải chuyện tầm thường à nha.
Đến kinh thành, hắn không tới chỗ Tứ ca hắn thỉnh an, cũng không tới ngõ Lưu Hải trêu chọ vị cô phu… bạo lực của hắn, cũng không đi tới Tô Hồ Mễ Hành của Trần gia, trước tiên hắn phải đi tìm…quán trọ để ngủ một giấc, ngủ tới khi tinh thần tỉnh táo sau đó mới vào thành mua một bộ y phục mới, cả người nhìn đều không giống tội phạm truy nã. Sau đó, hắn làm gì nhỉ?
Mới vừa sáng, các phủ các viện đều đã mở cửa, quét đất, hắt nước, bận rộn liên tục, trong thành, có một đại viện thoạt nhìn rất bình thường, trước cửa đặt một cái ghế bành, có một nam tử trẻ tuổi đang nhàn nhãn ngồi vắt chéo chân, đối diện là cánh cửa lớn đen bóng. Bên trong cửa truyền tới thanh âm cộp cộp, đợi cửa mở dần ra, người mở cửa vẻ mặt sững sờ, mới sang ra đã nhìn thấy quan tài rồi.
Người kia từ từ mở mắt ra, xoa xoa bả vai: “Đi nói với Mộ Dung Huống, Kim gia ta đã đến.”
Người mở cửa vội vàng chạy đi, Kim Lục Phúc tiếp tục tư thế kia ngồi đợi, bên trong nhà lộn xộn tiếng bước chân, rồi hai hàng thanh y chỉnh tề đứng ở hai bên cửa, người phía sau long trọng lên sân khấu không phải là Mộ Dung Huống mà là con lão – Mộ Dung Thanh Lam, nhìn Kim Lục Phúc, khẩu khí không… cung kính lắm, nói: “Gia phụ hiện giờ không có ở kinh thành, ta sẽ thay gia phụ chiêu đãi Kim công tử thật tốt.”
“Được, vừa lúc Kim gia ta không có nơi nào để đi.” Kim Lục Phúc cười nói. “Ngồi lâu mệt quá, nâng vào đi thôi.”
Mộ Dung Thanh Lam cố nhẫn nại, mặc dù vẻ mặt không vui nhưng vẫn nén hận phất tay, lập tức có mấy người đi tới nâng ghế bành lên.
“Chậm đã, nương tử của ta đã ở quý phủ làm khách, nâng luôn tới phòng nương tử ta đi.”
“…Quý cô nương không có ở đây.” Mộ Dung Thanh Lam nói.
“Cũng không còn là Quý cô nương, chính là nương tử.” Ánh mắt Kim Lục Phúc nghiêng đi. “Kim gia ta không chắc mười phần sẽ đến sao? Còn nữa, nói với Mộ Dung Huống, đừng có làm khó nương tử, có âm mưu quỷ kế gì, muốn từ trên người ta lấy cái gì cũng phải mau thả người ra, không chừng Kim gia ta vui vẻ sẽ đồng ý, nếu không, đợi tới khi Kim gia ta không vui, sẽ không có tâm tình nghe hắn nói đâu.”
“Không cần làm càn, còn không nhìn đây là nơi nào sao?” Mộ Dung Thanh Lam vênh mặt.
“Nơi nào? Không nhận ra đây là hang chuột.” Kim Lục Phúc cười lớn: “Mấy con chuột tinh lén lút chui trong ống quần.”
Mặt Mộ Dung Thanh Lam đen lại, đang muốn phản bác, lại nghe từ bên trong có một tiếng cười duyên: “Kimm Tiểu Lục, thật muốn vào hang chuột sao? Không sợ bị chuột tinh ăn sao?”
"Kim gia ta quanh minh chính đại, sợ gì uế vật chứ.”
Mộ Dung Tử Ngư vẫn cười: “Xin mời Kim thiếu gia, gia phụ đang chờ chiêu đãi khách quý.”
Kim Lục Phúc khoác áo choàng đứng dậy, bước chân không uể oải giống như trước kia, từng bước từng bước bình ổn, có lẽ muốn bảo trì bộ dáng nghiêm túc còn cố ý vắt tay ở phía sau. Mộ Dung Tử Ngư đứng ở trên bậc thang nhìn hắn, hắn cũng không thèm để ý đi lướt qua người nàng.
“Kim Tiểu Lục, không ngờ ngươi dám một mình tới đây.” Mộ Dung Tử Ngư nhỏ giọng nói.
“Tìm được nương tử, sẽ là hai người.” Hắn đáp, bước chân vẫn bình ổn như cũ.
“Xem ra, thực sự không lo lắng điều kiện sao?”
“Ừm, Kim gia ta bình sinh ghét nhất bị uy hiếp.” Kim Lục Phúc cười. Đi theo Mộ Dung Tử Ngư tới dãy hành làng đi vài vòng, mãi đi tới một tiểu viện u ĩnh mới dừng lại. Trên tường là những dây thường xuân héo rũ, nhìn rất tiêu điều, giờ phút này cánh cửa bán nguyệt khóa chặt, như là hoang phế đã lâu. Mộ Dung Tử Ngư tự mình mở cửa, cánh cửa kẽo kẹt mở ra, Kim Lục Phúc đứng ở ngoài cửa gọi: “Ngạc nhi? Tướng công tới cứu nàng đây.”
“Không cần gọi, ở bên trong bị xích, không ra được đâu.” Mộ Dung Tử Ngư cười.
“Khốn kiếp, Mộ Dung gia các người dám trói nương tử.” Kim Lục Phúc vô tình xông vào, Mộ Dung Tử Ngư chậm rãi đóng cửa, lại không nhìn thấy Kim Lục Phúc quay đầu lại nhìn.
Cửa kẽo kẹt đóng lại, còn nghe thấy tiếng khóa cửa lạch cạch. Kim Lục Phúc xông vào bên trong tòa tiểu ốc: “Ngạc nhi?”
Không có tiếng đáp lại.
Kim Lục Phúc dựa vào chỗ có cửa sổ mở phán đoán mà bay vào, lại thấy Quý Bạch Ngạc ngơ ngác ngồi ở trên giường, nhìn thấy nàng không thể tự do hành động, thử giải huyệt cho nàng, nhưng lại phát hiện không được.
“Thủ đoạn hạ lưu.” Kim Lục Phúc nhỏ giọng mắng, kéo tay Quý Bạch Ngạc kiểm tra cẩn thận. “Cung may không làm nương tử bị thương, Tiểu Bạch Ngan, tướng công tới cứu, nghe thấy thì chớp mắt xem nào, ngoan.”
Ánh mắt Quý Bạch Ngạc chớp chớp.
“Nhìn xem, nương tử càng ngày càng thông minh.” Kim Lục Phúc cười nói, thấy Quý Bạch Ngạc lại tiếp tục chớp chớp mắt, lại nói tiếp: “Nha đầu ngốc, nói cái gì cũng tin là thật, thông minh có thể ở trên người nàng sao? Đúng là ngan ngốc.”
Tìm được Quý Bạch Ngạc rồi, tâm tình hắn cũng thả lỏng. Biết sắp tới lúc Mộ Dung lão đầu tìm hắn để ngả bài rồi. Tới bữa cơm chiều, Mộ Dung Tử Ngư tự mình đưa cơm đến, mắt nhìn thấy hắn tự đút cơm cho Quý Bạch Ngạc ăn liền khoanh tay đứng ở cửa, khuôn mặt lạnh như băng…
“Đúng là tiểu vợ chồng ân ái.” Mộ Dung Tử Ngư nói.
Kim Lục Phúc không nói, ngược lại hỏi: “Bao giờ Mộ Dung Huống tới gặp Kim gia ta?”
"Thật sự là lớn mật." Mộ Dung Tử Ngư cười cười: "Sớm thôi."
“Này, Mộ Dung tiểu thư, rốt cuộc cha cô muốn cái gì? Có thể… thẳng thắn nói cho ta biết không?” Kim Lục Phúc cười hì hì hỏi.
“Cũng không biết, ngươi yên tâm đi, đừng vội nóng nảy.” Mộ Dung Tử Ngư cầm khay mang đi.
Mộ Dung Tử Ngư nói “sớm thôi” tương đối chính xác, sáng hôm sau vừa ăn xong điểm tâm, cửa lại kẽo kẹt mở, có tiếng bước chân vào sân, Kim Lục Phúc đỡ Quý Bạch Ngạc nằm xuống: “Ngạc nhi, Mộ Dung lão đầu đến, …nàng ngủ một lát đi, lát nữa tướng công sẽ trở lại.”
Quý Bạch Ngạc lại chớp chớp mắt, hắn cười: “Lo cho tướng công sao? Không cần lo lắng, tướng công chính là người thông minh nhất, trên trời dưới đất khó tìm.” Sau đó, thấy nàng hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
Cửa phòng cũng mở, Kim Lục Phúc nghênh ngang đi ra ngoài, ngoài viện có một cái bàn nho nhỏ, Mộ Dung Huống đang ngồi đó, Kim Lục Phúc rất tự nhiên ngồi đối diện với lão: “Nói đi, điều kiện là gì?”
"Điều kiện rất đơn giản, chỉ cần lệnh đường (ý chỉ Nhan Nhan) nói cho Mộ Dung gia biết về tuyệt học ‘Dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân’((tuyệt thế võ học được lưu truyền trong Mộ Dung gia, tiêu biểu là thằng cha Mộ Dung Phục trong TLBB) đang ở đâu?” Mộ Dung Huống nói.
Kim Lục Phúc ngây ngốc nhìn, sau đó cười ha ha: “Hóa ra phái người đi theo từ Giang Bắc tới Giang Nam là muốn tìm mẫu thân ta sao? Tìm mẫu thân ta vì võ công của Mộ Dung gia sao?”
Mộ Dung Huống gật đầu.
"Ha ha ha ha... Mộ Dung Huống, thứ đó có gì tốt chứ, nói như vậy cũng tin? Không phải ta đã nói nó chỉ là sách giải trí, còn cho là thật sao, giang hồ hỗn loạn, mẫu thân ta không chỉ biết Cửu Âm, Cửu Dương chân kinh mà còn biết lang hoàn (chỗ để sách của Thiên Đế trong thần thoại) lưu giữ các tuyệt học vỗ công, có tin hay không?” Kim Lục Phúc cười nói.
Ánh mắt Mộ Dung Huống phóng to: “Nếu Lệnh đường có thể cho lão phu biết chỗ lang hoàn phúc địa ở đâu, sau này sẽ không gây khó khăn nữa.”
Kim Lục Phúc suy nghĩ : “Được, nhưng, muốn gặp nương ta rất khó khăn, mấy năm nay lão nhân gia thường vân du tới chỗ Đông Hải đạo nhân.”
"Đông Hải đạo nhân là ai?" Mộ Dung Huống lại trợn mắt lên.
"Đông Hải đạo nhân mà cũng không biết sao? Thế có biết Nam Hải sư phó chứ?" Kim Lục Phúc nhe răng cười.
Mộ Dung Huống lắc đầu.
"Cũng không biết à? Cũng phải, Nam Mộ Dung, Bắc Kiều Phong đã là chuyện của trăm ngàn năm trước, hôm nay Mộ Dung gia đã không còn vinh quang như xưa nữa.” Kim Lục Phúc cười nói, nheo mắt nhìn Mộ Dung Huống: “Tu vi thấp kém như vậy, muốn gặp mẫu thân ta đúng là rất khó khăn.”
“Kim Lục Phúc, nói dễ dàng như vậy, cho rằng lão phu sẽ mắc mưu sao? Cái gì mà Nam Mộ Dung Bắc Kiều Phong chứ, chỉ là dân gian thêu dệt, tổ tiên Mộ Dung gia là gốc rễ khai quốc, chính là hậu duệ hoàng tộc, sao có thể tin mấy thứ vớ vẩn kia? Muốn chứng minh, còn thỉnh lệnh đường lấy bí kíp võ công ra thì lão phu mới tin, như thế, lão phu mới có thể thả Kim tiểu huynh đệ và phu nhân.” Mộ Dung Huống đáp.
“Mộ Dung gia… nước Yến trước kia… Không đề cập tới cũng được, ngài không sợ mất thể diện dựa vào nương ta thì tùy ngài, nhưng, ngài khẳng định muốn giam giữ ta và phu nhân sao?” Kim Lục Phúc vặn vẹo thắt lưng, nhàn nhã hỏi.
“Kim tiểu huynh đệ đừng hiểu nhầm, chỉ là muốn chứng thực tuyệt kỹ của Mộ Dung gia là giả dối hư ảo mà thôi.” Mộ Dung Huống cười cười. “Còn ngài và phu nhân thỉnh ở lại trong tệ xá làm khách, lệnh đường ở nơi nào, chỉ cần nói lão phu một tiếng, sẽ phái người đi cung thỉnh.”
“Chà… để nghĩ xem.” Kim Lục Phúc ra vẻ vắt óc suy nghĩ: “Trước mắt không rõ mẫu thân đang ở đâu, thôi được rồi, ngươi cứ gửi một phong thư tới Tô Hồ Mễ Hành của Trần gia ở Kinh thành giao cho chưởng quỹ , nhà họ có qua lại sâu xa với mẫu thân, nhất định sẽ tìm được.”
“Tô Hồ Mễ Hành? Kim Lục Phúc, tốt nhất đừng lừa gạt ta, nếu không sẽ khiến tất cả mọi người đều mất mặt đó.”
Kim Lục Phúc bật cười: “Mộ Dung Huống, nhìn ta ngu lắm sao? Giờ ta và Ngạc nhi đang ở trong tay ngươi, chẳng lẽ còn có thể lấy tính mạng bản thân ra đùa giỡn sao? Nhưng, ta cũng nhắc nhở ngươi, Mộ Dung Huống, Tô Hồ Mễ Hành thường có quan hệ mật thiết với người trong quan phủ, tốt nhất nên hành sự cẩn thận.”
Mộ Dung Huống nhìn hắn một lát: “Lão phu tự biết phải làm gì.”
Sau đó sai người mang giấy bút cho Kim Lục Phúc viết thư, Kim Lục Phúc viết mấy dòng, đọc thật khó hiểu: “Mỹ nhân sư tỷ thấy thư như gặp mặt, lần trước từ biệt đã hơn mười ngày, tính ra giống như cách ba mươi thu. Lần này viết thư là có việc muốn nhờ, ở kinh thành vô tình gặp được một lão bằng hữu vong niên, đã chìm đắm trong võ học hơn mười năm, biết mẫu thân ta đối với bí tịch của môn phái vô cùng lưu ý, cho nên thỉnh mỹ nhân sư tỷ tìm được mẫu thân ta, lập tức tới kinh gặp gỡ, nhân sinh ngắn ngủi hơn mười năm, ngàn vàng khó cầu. Thiết nghĩ mẫu thân cũng sẽ vui vẻ cùng lão hữu gặp gỡ.” Lạch khoản cộp một cái chỗ viết tên bản thân như rồng bay phượng múa.
Đặt bút xuống nhìn Mộ Dung Huống: “Sao? Ngay cả tên ngươi cũng không nói ra, từ hôm nay phái người quan sát Tô Hồ Mễ Hành, ngươi tự mình lo liệu đi.”
Mộ Dung Huống đọc kỹ thư vài lần, sau đó sai người cẩn thận mang phong thư tới chỗ Tô Hồ Mễ Hành. Kim Lục Phúc đương nhiên trở về khanh khanh ta ta với nương tử hắn, ngày dài trôi qua thích ý, thỉnh thoảng trên gương mặt Kim Lục Phúc còn lộ ra chút vui vẻ, cười, chờ mong xem kịch vui.
Lại nói tới Tô Hồ Mễ Hành, mở cửa hàng chưa bao lâu, chưởng quầy liền phát hiện trên quầy có một phong thư gửi cho sư tỷ của Kim Lục Phúc, vội vàng tự minh mang tới biệt viện.
Khuynh Thành xem xong liền cười, Trần Mục Phong đi vào hỏi nàng cười chuyện gì, nàng liền đưa thư cho hắn xe, hắn cau mày hỏi: “Tiểu Lục lại trêu chọc người nào?”
“Người nhà Mộ Dung, tiểu tử thối này không biết ai là không nên động, cứ gây họa linh tinh. Nhưng, sự việc vẫn cần phải cẩn thận suy nghĩ, hiện giờ cũng không thể tìm nương, vả lại nếu lão thái thái tới, lão Tứ sẽ nghi ngờ Lão đầu tử (chỉ Dận Chân) không chết, chuyện sẽ rất phiền phức, xem ra phải thay mặt lão thái thái, tự thân xuất mã rồi.” Khuynh Thành đáp.
“Chuyện này nàng không cần ra mặt, giao cho ta là được.” Trần Mục Phong nói.
“Ai nha, tướng công, vất vả lắm mới có thể tham gia náo nhiệt, chàng cũng đừng ngăn cản ta.” Nhìn Trần Mục Phong lại nói tiếp. “Tướng công, giả vờ làm…Đông Hải đạo nhân kia thì thế nào?”
Trần Mục Phong nhìn nàng, có chút buồn cười.
Trong lúc Kim Lục Phúc đang ngồi chơi với nương tử trong sân ngắm trăng, đàm đạo chuyện tình yêu, thì có một bóng người lặng lẽ nhảy vào tiểu viện.
“Nương tử, có khách tới.” Kim Lục Phúc cười nói, nhìn về phía người vừa tới. “Vu Đà Chủ cũng thích ngắm trăng sao? Tại hạ không tiếp đón chu đáo, thỉnh đà chủ khoan dung, chỉ là không biết đêm khuya các hạ tới đây là có gì muốn chỉ giáo?”
“Có người ủy thác mà thôi.” Vu Vạn Định nói. “Là tới đưa ngươi và tôn phu nhân rời đi.”
"Rời đi?" Kim Lục Phúc đảo mắt một cái: “Cũng không nhìn ra nha, Vu đà chủ thật có tình có nghĩa, có tinh thần trọng nghĩa, không giống Mộ Dung lão thất phu kia.
Vu Vạn Đình ho nhẹ: “Kim công tử không cần mỉa mai, Mộ Dung bá bá không phải như công tử nghĩ đâu. Cũng không còn sớm… mời hai vị rời đi.”
“Không được, Mộ Dung lão đầu tử còn không chịu giải huyệt đạo cho nương tử ta, không thể để cả đời nàng đều như vậy. Vu Đà chủ biết cách chứ?”
“Không biết, nhưng chỉ cần chịu đi theo, tự nhiên sẽ có người giải huyệt đạo cho tôn phu nhân.”
“Tự nhiên có người? Là ai?”
"Đến lúc đó tự nhiên sẽ biết." Vu Vạn Đình không chịu nói.
“Ngươi đúng là không dứt khoát.” Kim Lục Phúc bĩu môi. “Nhưng, ta không thể đem nửa đời sau của nương tử ra làm trò đùa, dù sao từ điển võ lâm sống – mẫu thân ta sẽ đến cứ, ta yên tâm chờ là tốt rồi.”
“Kim công tử, khuyên ngươi mau rời đi, nếu không sẽ liên lụy tới rất nhiều ngời… Tóm lại, người ủy thác cũng không có ý xấu với Kim công tử, xin hãy tin tưởng.” Vu Vạn Định nói.
“Ngươi muốn ta tin thế nào? Có quan hệ mật thiết với Mộ Dung gia như vậy, lại để cho ta chạy, bảo ta tin kiểu gì? Thôi, quên đi, ta không đi đâu, cảm ơn ý tốt của Vu đà chủ.” Hắn cười nói.
Vừa dứt lời, lại thấy cánh cửa đóng ầm ì mở ra, Mô Dung Thanh Lam mạnh mẽ đạp gió đi tới, nhìn thấy Vu Vạn Đình, vẻ mặt bất mãn nói: “Kim Lục Phúc, cha ta cho gọi.”
"Gọi? Uống rượu à?” Kim Lục Phúc nói.
“Không biết, ngươi tự đi thì biết.” Mộ Dung Thanh Lam nói.
"Trở về nói với Mộ Dung lão đầu cho rõ ràng, hiện giờ là hắn đang nhờ vả ta, dù thế nào thì cũng phải là hắn tới gặp ta chứ?” Kim Lục Phúc cười phất tay: “Nhanh đi đi, lát nữa Kim gia ta cần phải ngủ.”
Mộ Dung Thanh Lam sầm mặt rời đi. Kim Lục Phúc nhìn Vu Vạn Đình: “Phía trước và phía sau nắm bắt thời gian thật tốt.”
Vu Vạn Đình khẽ lắc đầu: “Nếu Kim công tử không tin, cũng không thể nói gì, tại hạ cáo từ.”
"Đi thong thả không tiễn. Thuận tiện thay ta cảm ơn người tốt kia.”
Vu Vạn Đình rời đi không bao lâu, Mộ Dung Huống đến, phía sau có rât nhiều người đi theo, giống như đang muốn khám xét nhà.
“Mộ Dung lão đầu, nhận được hồi âm rồi sao?” Kim Lục Phúc nheo mắt nhìn, len lén quét ánh mắt nhìn bốn phía.
“Đã nhận được, nhưng có vẻ như có trá,nói đi, vì sao lại chọn Đào Nhiên đình?”
“Hỏi ta, ta làm sao biết được? Sao lão không viết thư hỏi lại?” Kim Lục Phúc hỏi ngược lại, bản thân cũng buồn bực, là ai chọn Đào Nhiên đình chứ… Quan trọng là Đào Nhiên đình là ở chỗ nào…
“Nếu lệnh đường muốn lừa gạt, lão phu đành ủy khuất phu thê tiểu huynh đệ.” Mộ Dung Huống nói, giọng lạnh lùng.
“Chẳng lẽ hiện tại ở cùng nương tử là ở nhà hưởng phúc dưỡng lão sao? Được rồi, không phải muốn điểm huyệt sao, đến đây đi.” Kim Lục Phúc nói.
Mộ Dung Huống liền thong thả bước chân đi tới.
Tiếp tục đi về phía bắc cũng là đi về phía kinh thành, Kim Lục Phúc không khỏi buồn bực, trong lòng càng nặng nề. Bỗng nhiên nhớ ra Khuynh Thành từng nói, dường như biết bọn họ sẽ đi về phía kinh thành, có phải tỷ tỷ biết chuyện gì hay không? Chợt muốn cười, Khuynh Thành tỷ tỷ, Ngũ ca, Tứ ca đều ở đây, chắc không phải chuyện tầm thường à nha.
Đến kinh thành, hắn không tới chỗ Tứ ca hắn thỉnh an, cũng không tới ngõ Lưu Hải trêu chọ vị cô phu… bạo lực của hắn, cũng không đi tới Tô Hồ Mễ Hành của Trần gia, trước tiên hắn phải đi tìm…quán trọ để ngủ một giấc, ngủ tới khi tinh thần tỉnh táo sau đó mới vào thành mua một bộ y phục mới, cả người nhìn đều không giống tội phạm truy nã. Sau đó, hắn làm gì nhỉ?
Mới vừa sáng, các phủ các viện đều đã mở cửa, quét đất, hắt nước, bận rộn liên tục, trong thành, có một đại viện thoạt nhìn rất bình thường, trước cửa đặt một cái ghế bành, có một nam tử trẻ tuổi đang nhàn nhãn ngồi vắt chéo chân, đối diện là cánh cửa lớn đen bóng. Bên trong cửa truyền tới thanh âm cộp cộp, đợi cửa mở dần ra, người mở cửa vẻ mặt sững sờ, mới sang ra đã nhìn thấy quan tài rồi.
Người kia từ từ mở mắt ra, xoa xoa bả vai: “Đi nói với Mộ Dung Huống, Kim gia ta đã đến.”
Người mở cửa vội vàng chạy đi, Kim Lục Phúc tiếp tục tư thế kia ngồi đợi, bên trong nhà lộn xộn tiếng bước chân, rồi hai hàng thanh y chỉnh tề đứng ở hai bên cửa, người phía sau long trọng lên sân khấu không phải là Mộ Dung Huống mà là con lão – Mộ Dung Thanh Lam, nhìn Kim Lục Phúc, khẩu khí không… cung kính lắm, nói: “Gia phụ hiện giờ không có ở kinh thành, ta sẽ thay gia phụ chiêu đãi Kim công tử thật tốt.”
“Được, vừa lúc Kim gia ta không có nơi nào để đi.” Kim Lục Phúc cười nói. “Ngồi lâu mệt quá, nâng vào đi thôi.”
Mộ Dung Thanh Lam cố nhẫn nại, mặc dù vẻ mặt không vui nhưng vẫn nén hận phất tay, lập tức có mấy người đi tới nâng ghế bành lên.
“Chậm đã, nương tử của ta đã ở quý phủ làm khách, nâng luôn tới phòng nương tử ta đi.”
“…Quý cô nương không có ở đây.” Mộ Dung Thanh Lam nói.
“Cũng không còn là Quý cô nương, chính là nương tử.” Ánh mắt Kim Lục Phúc nghiêng đi. “Kim gia ta không chắc mười phần sẽ đến sao? Còn nữa, nói với Mộ Dung Huống, đừng có làm khó nương tử, có âm mưu quỷ kế gì, muốn từ trên người ta lấy cái gì cũng phải mau thả người ra, không chừng Kim gia ta vui vẻ sẽ đồng ý, nếu không, đợi tới khi Kim gia ta không vui, sẽ không có tâm tình nghe hắn nói đâu.”
“Không cần làm càn, còn không nhìn đây là nơi nào sao?” Mộ Dung Thanh Lam vênh mặt.
“Nơi nào? Không nhận ra đây là hang chuột.” Kim Lục Phúc cười lớn: “Mấy con chuột tinh lén lút chui trong ống quần.”
Mặt Mộ Dung Thanh Lam đen lại, đang muốn phản bác, lại nghe từ bên trong có một tiếng cười duyên: “Kimm Tiểu Lục, thật muốn vào hang chuột sao? Không sợ bị chuột tinh ăn sao?”
"Kim gia ta quanh minh chính đại, sợ gì uế vật chứ.”
Mộ Dung Tử Ngư vẫn cười: “Xin mời Kim thiếu gia, gia phụ đang chờ chiêu đãi khách quý.”
Kim Lục Phúc khoác áo choàng đứng dậy, bước chân không uể oải giống như trước kia, từng bước từng bước bình ổn, có lẽ muốn bảo trì bộ dáng nghiêm túc còn cố ý vắt tay ở phía sau. Mộ Dung Tử Ngư đứng ở trên bậc thang nhìn hắn, hắn cũng không thèm để ý đi lướt qua người nàng.
“Kim Tiểu Lục, không ngờ ngươi dám một mình tới đây.” Mộ Dung Tử Ngư nhỏ giọng nói.
“Tìm được nương tử, sẽ là hai người.” Hắn đáp, bước chân vẫn bình ổn như cũ.
“Xem ra, thực sự không lo lắng điều kiện sao?”
“Ừm, Kim gia ta bình sinh ghét nhất bị uy hiếp.” Kim Lục Phúc cười. Đi theo Mộ Dung Tử Ngư tới dãy hành làng đi vài vòng, mãi đi tới một tiểu viện u ĩnh mới dừng lại. Trên tường là những dây thường xuân héo rũ, nhìn rất tiêu điều, giờ phút này cánh cửa bán nguyệt khóa chặt, như là hoang phế đã lâu. Mộ Dung Tử Ngư tự mình mở cửa, cánh cửa kẽo kẹt mở ra, Kim Lục Phúc đứng ở ngoài cửa gọi: “Ngạc nhi? Tướng công tới cứu nàng đây.”
“Không cần gọi, ở bên trong bị xích, không ra được đâu.” Mộ Dung Tử Ngư cười.
“Khốn kiếp, Mộ Dung gia các người dám trói nương tử.” Kim Lục Phúc vô tình xông vào, Mộ Dung Tử Ngư chậm rãi đóng cửa, lại không nhìn thấy Kim Lục Phúc quay đầu lại nhìn.
Cửa kẽo kẹt đóng lại, còn nghe thấy tiếng khóa cửa lạch cạch. Kim Lục Phúc xông vào bên trong tòa tiểu ốc: “Ngạc nhi?”
Không có tiếng đáp lại.
Kim Lục Phúc dựa vào chỗ có cửa sổ mở phán đoán mà bay vào, lại thấy Quý Bạch Ngạc ngơ ngác ngồi ở trên giường, nhìn thấy nàng không thể tự do hành động, thử giải huyệt cho nàng, nhưng lại phát hiện không được.
“Thủ đoạn hạ lưu.” Kim Lục Phúc nhỏ giọng mắng, kéo tay Quý Bạch Ngạc kiểm tra cẩn thận. “Cung may không làm nương tử bị thương, Tiểu Bạch Ngan, tướng công tới cứu, nghe thấy thì chớp mắt xem nào, ngoan.”
Ánh mắt Quý Bạch Ngạc chớp chớp.
“Nhìn xem, nương tử càng ngày càng thông minh.” Kim Lục Phúc cười nói, thấy Quý Bạch Ngạc lại tiếp tục chớp chớp mắt, lại nói tiếp: “Nha đầu ngốc, nói cái gì cũng tin là thật, thông minh có thể ở trên người nàng sao? Đúng là ngan ngốc.”
Tìm được Quý Bạch Ngạc rồi, tâm tình hắn cũng thả lỏng. Biết sắp tới lúc Mộ Dung lão đầu tìm hắn để ngả bài rồi. Tới bữa cơm chiều, Mộ Dung Tử Ngư tự mình đưa cơm đến, mắt nhìn thấy hắn tự đút cơm cho Quý Bạch Ngạc ăn liền khoanh tay đứng ở cửa, khuôn mặt lạnh như băng…
“Đúng là tiểu vợ chồng ân ái.” Mộ Dung Tử Ngư nói.
Kim Lục Phúc không nói, ngược lại hỏi: “Bao giờ Mộ Dung Huống tới gặp Kim gia ta?”
"Thật sự là lớn mật." Mộ Dung Tử Ngư cười cười: "Sớm thôi."
“Này, Mộ Dung tiểu thư, rốt cuộc cha cô muốn cái gì? Có thể… thẳng thắn nói cho ta biết không?” Kim Lục Phúc cười hì hì hỏi.
“Cũng không biết, ngươi yên tâm đi, đừng vội nóng nảy.” Mộ Dung Tử Ngư cầm khay mang đi.
Mộ Dung Tử Ngư nói “sớm thôi” tương đối chính xác, sáng hôm sau vừa ăn xong điểm tâm, cửa lại kẽo kẹt mở, có tiếng bước chân vào sân, Kim Lục Phúc đỡ Quý Bạch Ngạc nằm xuống: “Ngạc nhi, Mộ Dung lão đầu đến, …nàng ngủ một lát đi, lát nữa tướng công sẽ trở lại.”
Quý Bạch Ngạc lại chớp chớp mắt, hắn cười: “Lo cho tướng công sao? Không cần lo lắng, tướng công chính là người thông minh nhất, trên trời dưới đất khó tìm.” Sau đó, thấy nàng hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
Cửa phòng cũng mở, Kim Lục Phúc nghênh ngang đi ra ngoài, ngoài viện có một cái bàn nho nhỏ, Mộ Dung Huống đang ngồi đó, Kim Lục Phúc rất tự nhiên ngồi đối diện với lão: “Nói đi, điều kiện là gì?”
"Điều kiện rất đơn giản, chỉ cần lệnh đường (ý chỉ Nhan Nhan) nói cho Mộ Dung gia biết về tuyệt học ‘Dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân’((tuyệt thế võ học được lưu truyền trong Mộ Dung gia, tiêu biểu là thằng cha Mộ Dung Phục trong TLBB) đang ở đâu?” Mộ Dung Huống nói.
Kim Lục Phúc ngây ngốc nhìn, sau đó cười ha ha: “Hóa ra phái người đi theo từ Giang Bắc tới Giang Nam là muốn tìm mẫu thân ta sao? Tìm mẫu thân ta vì võ công của Mộ Dung gia sao?”
Mộ Dung Huống gật đầu.
"Ha ha ha ha... Mộ Dung Huống, thứ đó có gì tốt chứ, nói như vậy cũng tin? Không phải ta đã nói nó chỉ là sách giải trí, còn cho là thật sao, giang hồ hỗn loạn, mẫu thân ta không chỉ biết Cửu Âm, Cửu Dương chân kinh mà còn biết lang hoàn (chỗ để sách của Thiên Đế trong thần thoại) lưu giữ các tuyệt học vỗ công, có tin hay không?” Kim Lục Phúc cười nói.
Ánh mắt Mộ Dung Huống phóng to: “Nếu Lệnh đường có thể cho lão phu biết chỗ lang hoàn phúc địa ở đâu, sau này sẽ không gây khó khăn nữa.”
Kim Lục Phúc suy nghĩ : “Được, nhưng, muốn gặp nương ta rất khó khăn, mấy năm nay lão nhân gia thường vân du tới chỗ Đông Hải đạo nhân.”
"Đông Hải đạo nhân là ai?" Mộ Dung Huống lại trợn mắt lên.
"Đông Hải đạo nhân mà cũng không biết sao? Thế có biết Nam Hải sư phó chứ?" Kim Lục Phúc nhe răng cười.
Mộ Dung Huống lắc đầu.
"Cũng không biết à? Cũng phải, Nam Mộ Dung, Bắc Kiều Phong đã là chuyện của trăm ngàn năm trước, hôm nay Mộ Dung gia đã không còn vinh quang như xưa nữa.” Kim Lục Phúc cười nói, nheo mắt nhìn Mộ Dung Huống: “Tu vi thấp kém như vậy, muốn gặp mẫu thân ta đúng là rất khó khăn.”
“Kim Lục Phúc, nói dễ dàng như vậy, cho rằng lão phu sẽ mắc mưu sao? Cái gì mà Nam Mộ Dung Bắc Kiều Phong chứ, chỉ là dân gian thêu dệt, tổ tiên Mộ Dung gia là gốc rễ khai quốc, chính là hậu duệ hoàng tộc, sao có thể tin mấy thứ vớ vẩn kia? Muốn chứng minh, còn thỉnh lệnh đường lấy bí kíp võ công ra thì lão phu mới tin, như thế, lão phu mới có thể thả Kim tiểu huynh đệ và phu nhân.” Mộ Dung Huống đáp.
“Mộ Dung gia… nước Yến trước kia… Không đề cập tới cũng được, ngài không sợ mất thể diện dựa vào nương ta thì tùy ngài, nhưng, ngài khẳng định muốn giam giữ ta và phu nhân sao?” Kim Lục Phúc vặn vẹo thắt lưng, nhàn nhã hỏi.
“Kim tiểu huynh đệ đừng hiểu nhầm, chỉ là muốn chứng thực tuyệt kỹ của Mộ Dung gia là giả dối hư ảo mà thôi.” Mộ Dung Huống cười cười. “Còn ngài và phu nhân thỉnh ở lại trong tệ xá làm khách, lệnh đường ở nơi nào, chỉ cần nói lão phu một tiếng, sẽ phái người đi cung thỉnh.”
“Chà… để nghĩ xem.” Kim Lục Phúc ra vẻ vắt óc suy nghĩ: “Trước mắt không rõ mẫu thân đang ở đâu, thôi được rồi, ngươi cứ gửi một phong thư tới Tô Hồ Mễ Hành của Trần gia ở Kinh thành giao cho chưởng quỹ , nhà họ có qua lại sâu xa với mẫu thân, nhất định sẽ tìm được.”
“Tô Hồ Mễ Hành? Kim Lục Phúc, tốt nhất đừng lừa gạt ta, nếu không sẽ khiến tất cả mọi người đều mất mặt đó.”
Kim Lục Phúc bật cười: “Mộ Dung Huống, nhìn ta ngu lắm sao? Giờ ta và Ngạc nhi đang ở trong tay ngươi, chẳng lẽ còn có thể lấy tính mạng bản thân ra đùa giỡn sao? Nhưng, ta cũng nhắc nhở ngươi, Mộ Dung Huống, Tô Hồ Mễ Hành thường có quan hệ mật thiết với người trong quan phủ, tốt nhất nên hành sự cẩn thận.”
Mộ Dung Huống nhìn hắn một lát: “Lão phu tự biết phải làm gì.”
Sau đó sai người mang giấy bút cho Kim Lục Phúc viết thư, Kim Lục Phúc viết mấy dòng, đọc thật khó hiểu: “Mỹ nhân sư tỷ thấy thư như gặp mặt, lần trước từ biệt đã hơn mười ngày, tính ra giống như cách ba mươi thu. Lần này viết thư là có việc muốn nhờ, ở kinh thành vô tình gặp được một lão bằng hữu vong niên, đã chìm đắm trong võ học hơn mười năm, biết mẫu thân ta đối với bí tịch của môn phái vô cùng lưu ý, cho nên thỉnh mỹ nhân sư tỷ tìm được mẫu thân ta, lập tức tới kinh gặp gỡ, nhân sinh ngắn ngủi hơn mười năm, ngàn vàng khó cầu. Thiết nghĩ mẫu thân cũng sẽ vui vẻ cùng lão hữu gặp gỡ.” Lạch khoản cộp một cái chỗ viết tên bản thân như rồng bay phượng múa.
Đặt bút xuống nhìn Mộ Dung Huống: “Sao? Ngay cả tên ngươi cũng không nói ra, từ hôm nay phái người quan sát Tô Hồ Mễ Hành, ngươi tự mình lo liệu đi.”
Mộ Dung Huống đọc kỹ thư vài lần, sau đó sai người cẩn thận mang phong thư tới chỗ Tô Hồ Mễ Hành. Kim Lục Phúc đương nhiên trở về khanh khanh ta ta với nương tử hắn, ngày dài trôi qua thích ý, thỉnh thoảng trên gương mặt Kim Lục Phúc còn lộ ra chút vui vẻ, cười, chờ mong xem kịch vui.
Lại nói tới Tô Hồ Mễ Hành, mở cửa hàng chưa bao lâu, chưởng quầy liền phát hiện trên quầy có một phong thư gửi cho sư tỷ của Kim Lục Phúc, vội vàng tự minh mang tới biệt viện.
Khuynh Thành xem xong liền cười, Trần Mục Phong đi vào hỏi nàng cười chuyện gì, nàng liền đưa thư cho hắn xe, hắn cau mày hỏi: “Tiểu Lục lại trêu chọc người nào?”
“Người nhà Mộ Dung, tiểu tử thối này không biết ai là không nên động, cứ gây họa linh tinh. Nhưng, sự việc vẫn cần phải cẩn thận suy nghĩ, hiện giờ cũng không thể tìm nương, vả lại nếu lão thái thái tới, lão Tứ sẽ nghi ngờ Lão đầu tử (chỉ Dận Chân) không chết, chuyện sẽ rất phiền phức, xem ra phải thay mặt lão thái thái, tự thân xuất mã rồi.” Khuynh Thành đáp.
“Chuyện này nàng không cần ra mặt, giao cho ta là được.” Trần Mục Phong nói.
“Ai nha, tướng công, vất vả lắm mới có thể tham gia náo nhiệt, chàng cũng đừng ngăn cản ta.” Nhìn Trần Mục Phong lại nói tiếp. “Tướng công, giả vờ làm…Đông Hải đạo nhân kia thì thế nào?”
Trần Mục Phong nhìn nàng, có chút buồn cười.
Trong lúc Kim Lục Phúc đang ngồi chơi với nương tử trong sân ngắm trăng, đàm đạo chuyện tình yêu, thì có một bóng người lặng lẽ nhảy vào tiểu viện.
“Nương tử, có khách tới.” Kim Lục Phúc cười nói, nhìn về phía người vừa tới. “Vu Đà Chủ cũng thích ngắm trăng sao? Tại hạ không tiếp đón chu đáo, thỉnh đà chủ khoan dung, chỉ là không biết đêm khuya các hạ tới đây là có gì muốn chỉ giáo?”
“Có người ủy thác mà thôi.” Vu Vạn Định nói. “Là tới đưa ngươi và tôn phu nhân rời đi.”
"Rời đi?" Kim Lục Phúc đảo mắt một cái: “Cũng không nhìn ra nha, Vu đà chủ thật có tình có nghĩa, có tinh thần trọng nghĩa, không giống Mộ Dung lão thất phu kia.
Vu Vạn Đình ho nhẹ: “Kim công tử không cần mỉa mai, Mộ Dung bá bá không phải như công tử nghĩ đâu. Cũng không còn sớm… mời hai vị rời đi.”
“Không được, Mộ Dung lão đầu tử còn không chịu giải huyệt đạo cho nương tử ta, không thể để cả đời nàng đều như vậy. Vu Đà chủ biết cách chứ?”
“Không biết, nhưng chỉ cần chịu đi theo, tự nhiên sẽ có người giải huyệt đạo cho tôn phu nhân.”
“Tự nhiên có người? Là ai?”
"Đến lúc đó tự nhiên sẽ biết." Vu Vạn Đình không chịu nói.
“Ngươi đúng là không dứt khoát.” Kim Lục Phúc bĩu môi. “Nhưng, ta không thể đem nửa đời sau của nương tử ra làm trò đùa, dù sao từ điển võ lâm sống – mẫu thân ta sẽ đến cứ, ta yên tâm chờ là tốt rồi.”
“Kim công tử, khuyên ngươi mau rời đi, nếu không sẽ liên lụy tới rất nhiều ngời… Tóm lại, người ủy thác cũng không có ý xấu với Kim công tử, xin hãy tin tưởng.” Vu Vạn Định nói.
“Ngươi muốn ta tin thế nào? Có quan hệ mật thiết với Mộ Dung gia như vậy, lại để cho ta chạy, bảo ta tin kiểu gì? Thôi, quên đi, ta không đi đâu, cảm ơn ý tốt của Vu đà chủ.” Hắn cười nói.
Vừa dứt lời, lại thấy cánh cửa đóng ầm ì mở ra, Mô Dung Thanh Lam mạnh mẽ đạp gió đi tới, nhìn thấy Vu Vạn Đình, vẻ mặt bất mãn nói: “Kim Lục Phúc, cha ta cho gọi.”
"Gọi? Uống rượu à?” Kim Lục Phúc nói.
“Không biết, ngươi tự đi thì biết.” Mộ Dung Thanh Lam nói.
"Trở về nói với Mộ Dung lão đầu cho rõ ràng, hiện giờ là hắn đang nhờ vả ta, dù thế nào thì cũng phải là hắn tới gặp ta chứ?” Kim Lục Phúc cười phất tay: “Nhanh đi đi, lát nữa Kim gia ta cần phải ngủ.”
Mộ Dung Thanh Lam sầm mặt rời đi. Kim Lục Phúc nhìn Vu Vạn Đình: “Phía trước và phía sau nắm bắt thời gian thật tốt.”
Vu Vạn Đình khẽ lắc đầu: “Nếu Kim công tử không tin, cũng không thể nói gì, tại hạ cáo từ.”
"Đi thong thả không tiễn. Thuận tiện thay ta cảm ơn người tốt kia.”
Vu Vạn Đình rời đi không bao lâu, Mộ Dung Huống đến, phía sau có rât nhiều người đi theo, giống như đang muốn khám xét nhà.
“Mộ Dung lão đầu, nhận được hồi âm rồi sao?” Kim Lục Phúc nheo mắt nhìn, len lén quét ánh mắt nhìn bốn phía.
“Đã nhận được, nhưng có vẻ như có trá,nói đi, vì sao lại chọn Đào Nhiên đình?”
“Hỏi ta, ta làm sao biết được? Sao lão không viết thư hỏi lại?” Kim Lục Phúc hỏi ngược lại, bản thân cũng buồn bực, là ai chọn Đào Nhiên đình chứ… Quan trọng là Đào Nhiên đình là ở chỗ nào…
“Nếu lệnh đường muốn lừa gạt, lão phu đành ủy khuất phu thê tiểu huynh đệ.” Mộ Dung Huống nói, giọng lạnh lùng.
“Chẳng lẽ hiện tại ở cùng nương tử là ở nhà hưởng phúc dưỡng lão sao? Được rồi, không phải muốn điểm huyệt sao, đến đây đi.” Kim Lục Phúc nói.
Mộ Dung Huống liền thong thả bước chân đi tới.
/37
|