Muốn chế tác một tấm Phù Lục, đương nhiên không thể nào tự nhiên là làm ra được, trái lại, Phù Lục chi thuật là thuật pháp Ngũ Hành, tài liệu sử dụng cũng phải được chế tạo chuyên biệt, có quy chế riêng, tuổi Thẩm Thạch tuy không cao nhưng từ nhỏ đã bị cha ép buộc học Phù Lục chi đạo nhiều năm, nên hiểu khá rõ về tài liệu chế tác Phù Lục.
Đầu tiên, cần phải có một cây Phù Bút đặc biệt, Phù Bút bình thường dùng Linh tài cứng cỏi, chứa được nhiều Linh lực chế tạo thành, thú cốt Yêu thú là tốt nhất, Yêu thú phẩm giai càng cao, khả năng thâu nạp linh lực càng mạnh, nên thú cốt đó chế thành Phù Bút cũng càng tốt; thứ hai, là vật dẫn cơ bản nhất, phù chỉ. Phù chỉ này không thể là tờ giấy trắng bình thường ngày xưa Thẩm Thạch ở Tây Lô thành dùng để tùy tiện phác hoạ phù văn, một tấm Phù Lục chính thức, phải quán chú được Linh lực trong đó, dùng một phù trận đặc thù tạo nên một tấm phù lục chuyên dụng cho thuật pháp ngũ hành, nên phù chỉ cũng phải dùng linh tác chế ra mới chứa được Linh lực, hơn nữa vì thuật pháp Ngũ Hành không giống nhau, uy lực lớn nhỏ khác biệt, thuật pháp Ngũ Hành sử dụng phẩm giai khác nhau thì phù chỉ cũng không giống nhau, ví dụ những pháp thuật nhất giai bình thường như "Hỏa Cầu Thuật" , "Thủy Tiễn Thuật", vì uy lực nhỏ, Linh lực cần quán chú cũng ít, nên chỉ cần loại phù chỉ bình thường nhất "Hoàng phù chỉ", nhưng nếu dùng thuật pháp nhị giai, tam giai, thì phải dùng phù lục chế tác tương ứng, phù chỉ cũng phải đổi thành "Xích phù chỉ" , "Thanh phù chỉ" , cứ vậy mà suy, đương nhiên phù chỉ phẩm giai càng cao, chất liệu sử dụng để tạo ra thành phẩm cũng phải cao theo.
Trừ hai tài liệu quan trọng nhất này, khi chế tác Phù Lục, vẽ phù văn phù trận, còn phải dùng tới "Chu Sa" , vật này không phải gì hiếm quý, Thẩm Thạch nhớ Tây Lô thành Thiên Nhất Lâu khi bán Phù Bút phù chỉ, thường chủ quán đều tặng kèm một số bình Chu Sa.
Tài liệu đại khái chỉ gồm mấy thứ đó, chủ yếu là Phù Bút phù chỉ, vì đều phải dùng Linh tài chế tác, nên bình thường giá cả xa xỉ, cộng với Phù Lục phức tạp, khó chế tác, nên theo Thẩm Thạch nhớ, giá Phù Lục không thấp, tán tu bình thường dù biết thứ này giúp giảm bớt sức lực, nhưng mua không nổi.
Năm chữ to "Tài liệu tự chuẩn bị" viết trên tờ giấy làm lòng Thẩm Thạch trầm xuống, cố gắng suy nghĩ, cẩn thận đọc kỹ, quả nhiên ở trang giấy cuối cùng có chút chỉ điểm, Phù Bút phù chỉ tuy tự chuẩn bị, nhưng đều có thể mua được trên đảo, trong đó giá Phù Bút cấp thấp nhất cộng với hoàng phù chỉ, tức là một Phù Bút và năm phù chỉ, là năm Linh Tinh một phần, còn chu sa, sẽ được tặng kèm.
Nhìn thấy bảng giá, mặt Thẩm Thạch tối sầm, quay đầu bước đi, năm Linh Tinh không phải đắt, nhưng Phù Bút phù chỉ là những vật phẩm hay hư hao, chưa nói phù chỉ, vẽ một cái là mất một cái, còn phù bút, nhất là Phù Bút cấp thấp, vì chất liệu không đủ cứng, nên rất dễ hư hao, thường vẽ được khoảng hai mươi lần là hư.
Đã vậy, giá năm Linh Tinh một phần con mẹ nó thật sự là quá mắc, huống chi Phù Lục từ trước tới nay nổi tiếng về sự phức tạp khó làm, bình thường phác hoạ phù trận rất dễ phạm sai lầm, chỉ cần sai một chỗ phù văn, cả phù giấy trở thành phế phẩm, nên trong lòng Thẩm Thạch khẽ nhẩm tính, thấy việc này căn bản không thể nào làm được, nên đành bỏ qua.
"Đồ gian thương . . ." Trở lại trước bạch bảng, Thẩm Thạch trầm mặt, trong lòng thầm mắng Thuật Đường của Lăng Tiêu Tông.
Đám thiếu niên đứng trước bạch bảng vẫn đông, Thẩm Thạch nhìn quanh một chút, đã thấy ba người Tôn Hữu Hạ Tiểu Mai Tưởng Hồng Quang vẫn còn đứng đó, bèn đi tới: "Sao, có thấy cái nào phù hợp không?"
Hạ Tiểu Mai và Tưởng Hồng Quang lắc đầu, Tôn Hữu thở dài: "Nhìn nãy giờ, thấy mấy nhiệm vụ trên này đều chẳng khác gì nhau, tính đi tính lại, hình như vẫn là mấy cái cậu nhỏ cho chúng ta là dễ làm nhất."
Thẩm Thạch nhíu mày, ngẫm nghĩ: "Hay là. . . Chúng ta đi làm thử xem?"
Ba người kia nhìn nhau, gật đầu.
※※※
"Cái gì, đủ người rồi?"
Tôn Hữu ngạc nhiên, nhìn vị sư tỷ đang nhẹ cười trước mặt.
Vị sư tỷ này mặc trang phục đệ tử Lăng Tiêu Tông, dáng người yểu điệu, dung mạo tú lệ, nhìn chỉ chừng hơn họ năm sáu tuổi, chính là đang đúng độ thanh xuân tươi tắn, tính tình cũng rất tốt, đứng trong Bạch Hạc Đường chịu trách nhiệm tiếp đón đệ tử mới, rất nhiều thiếu niên đều chạy tới hỏi cô.
Đám Tôn Hữu đi tới định đăng ký làm mấy nhiệm vụ cậu nhỏ đã nói, nhiệm vụ đầu tiên họ chọn sau nhiều lần bàn bạc, và cảm thấy là tốt nhất, chính là luyện đan, nhưng sư tỷ đã cười nói cho họ rằng, Đan Đường hôm nay chỉ lấy bốn mươi người, và đã đủ số.
"Sao nhanh thế. . ." Đám Tôn Hữu Thẩm Thạch hai mặt nhìn nhau, trong lòng nảy sinh dự cảm không hay, Thẩm Thạch vội xông tới: "Thế còn nhặt vỏ sò thì sao, nhiệm vụ do Trận Đường ban xuống ấy?"
Sư tỉ liếc một cái lên quyển sổ đặt bên cạnh : "Trận Đường cần ba mươi người, đủ rồi."
Thẩm Thạch im lặng, Hạ Tiểu Mai bên cạnh nóng nảy,: "Còn nuôi thú, nhiệm vụ do Linh Thú điện ban xuống?"
Lại liếc một cái qua quyển sổ, sư tỷ cười hì hì: "Ai nha, thực không đúng lúc, Linh Thú điện muốn thu bốn mươi người, cũng đã đủ."
"Thế này. . ." Bốn thiếu niên đứng ngẩn ra, im lặng.
Một hồi sau, Tôn Hữu lẩm bẩm: "Gặp quỷ, sao lại nhanh như vậy, trên bạch bảng ghi nhiều nhiệm vụ như vậy,sao giống tất cả mọi người đều dồn vào mấy nhiệm vụ này?"
Hạ Tiểu Mai và Tưởng Hồng Quang đều im lặng, cũng không hiểu ra sao, vẻ mặt đầy vẻ lẫn lộn, Thẩm Thạch không hiểu sao lại nhớ tới lúc chia tay phụ thân, ông đã dặn mấy câu.
Con đường tu tiên, quả thật là nơi hội tụ tất cả tinh anh trên đời, nhưng dù như vậy, trong đó có được bao nhiêu người thật sự thông minh? Tôn Hữu xuất thân thế gia, nên ngầm có người chỉ đường chiếu cố, chẳng lẽ những người xuất thân thế gia khác lại không? thế gia phụ thuộc Lăng Tiêu Tông vốn có nhiều môn hạ, mà có tới mấy trăm gia đình như thế.
Hít một hơi thật sâu, Thẩm Thạch cảm nhận được một áp lực vô hình, nhưng bản thân đã trải qua nhiều chuyện, nên hắn vẫn không mất đi lòng tin, chỉ là hai bàn tay nắm chặt lại.
"A, hay là qua chỗ tộc Hồng Bạng xem một cái?" Thẩm Thạch nói với ba người.
Tôn Hữu ngẫm nghĩ, gật đầu: "Hết cách rồi, những nhiệm vụ khác nhìn phiền toái lắm, hay cứ tới đó xem, nếu vụ bóc vỏ đó làm không ổn, chúng ta lại quay về đây."
Hạ Tiểu Mai gật đầu, đồng ý, Tưởng Hồng Quang có vẻ chần chừ, nhưng thấy ba người còn lại đều đồng ý, nên cũng gật đầu đi chung.
Hồng Bạng nhất tộc ở mé đông Thanh Ngư Đảo, cách Thanh Ngư Tập một quãng, nhưng đường phẳng dễ đi, nên bốn người chỉ tốn một ít thời gian là đã tới "Hồng Bạng thôn".
Từ xa đã nhìn thấy mấy chục căn nhà kiểu dáng quái dị nằm bên bờ biển, hầu như mặt sàn nhà nào cũng cất cách mặt đất sáu bảy xích, được đỡ bằng bốn cây to cắm thẳng vào trong cát, người thường có thể thoải mái đi bên dưới.
Trong thôn bóng người loáng thoáng, những tộc nhân Hồng Bạng kỳ dị đang lôi Quỷ Diện Hà, và hơn mười đệ tử mới, cùng loại người với Thẩm Thạch Tôn Hữu cũng đang ở đây.
Đam Thẩm Thạch ngẩn ngơ, Tôn Hữu ngạc nhiên: "Không thể nào, ngay cả việc này cũng có nhiều người tranh giành như vậy? Ta chưa bao giờ biết tranh đoạt nhiệm vụ trên đảo lại tới mức làm cho người ta tức lộn ruột thế này!"
Thẩm Thạch đi thẳng tới trước: "Còn không mau tới, đợi tí nữa cả việc ở đây cũng không còn. . ."
Tôn Hữu càng hoảng sợ, vội đuổi theo, Hạ Tiểu Mai và Tưởng Hồng Quang ngơ ngác đi theo họ, bước nhanh vào Hồng Bạng thôn.
Từ lúc bước vào Hồng Bạng thôn, trong lòng bốn thiếu niên hơi bất an, vì đây là lần đầu tiên trong đời họ tiếp xúc gần gũi với "Yêu Tộc", nhưng nhìn những tộc nhân Hồng Bạng đang đi tới đi lui kia, tuy không thể coi là nhiệt tình hiếu khách, nhưng cũng không hề có dáng vẻ bạo tàn hung ác, ai cũng mang vẻ mặt nước sông không phạm nước giếng, nên làm cho lá gan mấy thiếu niên cũng lớn dần lên.
Hơn nữa đằng trước đã có cả chục thiếu niên Nhân tộc đang đứng vây quanh, giúp cho họ càng thêm can đảm, bước chân cũng nhanh dần đi tới. Thẩm Thạch vừa đi vừa quan sát, thấy tộc nhân trong Hồng Bạng thôn ai cũng có vẻ nhàn nhã, mấy người lanh lợi thậm chí còn thừa cơ hội này lập mấy quán nhỏ bên đường, bày chút ít san hô, trân châu, các loại khoáng thạch kỳ quái, thậm chí có cả xương cốt hải thú,. . . , dáng vẻ như để buôn bán trao đổi với đệ tử Nhân tộc.
Nhưng hiện giờ không phải lúc để mắt tới chuyện đó, lúc bốn người tới giữa thôn, thấy ở đó có một chỗ giống như tế đàn, thờ một pho tượng hải thú hình dạng cổ quái, không biết là con gì, Thẩm Thạch lần đầu tiên mới nhìn thấy.
Dưới tế đàn, mười thiếu niên đứng thành một vòng tròn, chính giữa là mấy Hồng Bạng tộc nhân, người cầm đầu là một ông lão, nhìn có vẻ quen mắt, Thẩm Thạch suy nghĩ một chút, nhớ ra đấy chính là ông lão trong hai người một già một trẻ hắn đã nhìn thấy ở Thanh Ngư Tập, khẽ quét mắt, quả nhiên nhìn thấy cô gái Hồng Bạng đứng sau lưng ông. Ngoài hai người, còn có ba bốn tộc nhân khác, đều là đàn ông trưởng thành của bộ tộc, ai cũng vui vẻ, hào hứng.
"Mọi người đừng chen lấn, đừng chen lấn." Ông lão hặc hặc cười, ý bảo thiếu niên chung quanh yên tĩnh, vuốt vuốt râu, "Mọi người tới nơi đây, chắc là để kiếm Linh Tinh có phải không. Chuyện này rất đơn giản, mọi người xem, " ông vung tay, bên cạnh có hai thanh niên Hồng Bạng mang tới hai lồng trúc bự, bên trong vang lên tiếng "Sách sách" không ngừng, như có rất nhiều côn trùng đang bò tới bò lui.
Đám thiếu niên, nam thì không cảm giác gì, nhưng mấy cô gái lại biến sắc, cả người Hạ Tiểu Mai cứng đờ, trong mắt không giấu vẻ sợ hãi.
Đầu tiên, cần phải có một cây Phù Bút đặc biệt, Phù Bút bình thường dùng Linh tài cứng cỏi, chứa được nhiều Linh lực chế tạo thành, thú cốt Yêu thú là tốt nhất, Yêu thú phẩm giai càng cao, khả năng thâu nạp linh lực càng mạnh, nên thú cốt đó chế thành Phù Bút cũng càng tốt; thứ hai, là vật dẫn cơ bản nhất, phù chỉ. Phù chỉ này không thể là tờ giấy trắng bình thường ngày xưa Thẩm Thạch ở Tây Lô thành dùng để tùy tiện phác hoạ phù văn, một tấm Phù Lục chính thức, phải quán chú được Linh lực trong đó, dùng một phù trận đặc thù tạo nên một tấm phù lục chuyên dụng cho thuật pháp ngũ hành, nên phù chỉ cũng phải dùng linh tác chế ra mới chứa được Linh lực, hơn nữa vì thuật pháp Ngũ Hành không giống nhau, uy lực lớn nhỏ khác biệt, thuật pháp Ngũ Hành sử dụng phẩm giai khác nhau thì phù chỉ cũng không giống nhau, ví dụ những pháp thuật nhất giai bình thường như "Hỏa Cầu Thuật" , "Thủy Tiễn Thuật", vì uy lực nhỏ, Linh lực cần quán chú cũng ít, nên chỉ cần loại phù chỉ bình thường nhất "Hoàng phù chỉ", nhưng nếu dùng thuật pháp nhị giai, tam giai, thì phải dùng phù lục chế tác tương ứng, phù chỉ cũng phải đổi thành "Xích phù chỉ" , "Thanh phù chỉ" , cứ vậy mà suy, đương nhiên phù chỉ phẩm giai càng cao, chất liệu sử dụng để tạo ra thành phẩm cũng phải cao theo.
Trừ hai tài liệu quan trọng nhất này, khi chế tác Phù Lục, vẽ phù văn phù trận, còn phải dùng tới "Chu Sa" , vật này không phải gì hiếm quý, Thẩm Thạch nhớ Tây Lô thành Thiên Nhất Lâu khi bán Phù Bút phù chỉ, thường chủ quán đều tặng kèm một số bình Chu Sa.
Tài liệu đại khái chỉ gồm mấy thứ đó, chủ yếu là Phù Bút phù chỉ, vì đều phải dùng Linh tài chế tác, nên bình thường giá cả xa xỉ, cộng với Phù Lục phức tạp, khó chế tác, nên theo Thẩm Thạch nhớ, giá Phù Lục không thấp, tán tu bình thường dù biết thứ này giúp giảm bớt sức lực, nhưng mua không nổi.
Năm chữ to "Tài liệu tự chuẩn bị" viết trên tờ giấy làm lòng Thẩm Thạch trầm xuống, cố gắng suy nghĩ, cẩn thận đọc kỹ, quả nhiên ở trang giấy cuối cùng có chút chỉ điểm, Phù Bút phù chỉ tuy tự chuẩn bị, nhưng đều có thể mua được trên đảo, trong đó giá Phù Bút cấp thấp nhất cộng với hoàng phù chỉ, tức là một Phù Bút và năm phù chỉ, là năm Linh Tinh một phần, còn chu sa, sẽ được tặng kèm.
Nhìn thấy bảng giá, mặt Thẩm Thạch tối sầm, quay đầu bước đi, năm Linh Tinh không phải đắt, nhưng Phù Bút phù chỉ là những vật phẩm hay hư hao, chưa nói phù chỉ, vẽ một cái là mất một cái, còn phù bút, nhất là Phù Bút cấp thấp, vì chất liệu không đủ cứng, nên rất dễ hư hao, thường vẽ được khoảng hai mươi lần là hư.
Đã vậy, giá năm Linh Tinh một phần con mẹ nó thật sự là quá mắc, huống chi Phù Lục từ trước tới nay nổi tiếng về sự phức tạp khó làm, bình thường phác hoạ phù trận rất dễ phạm sai lầm, chỉ cần sai một chỗ phù văn, cả phù giấy trở thành phế phẩm, nên trong lòng Thẩm Thạch khẽ nhẩm tính, thấy việc này căn bản không thể nào làm được, nên đành bỏ qua.
"Đồ gian thương . . ." Trở lại trước bạch bảng, Thẩm Thạch trầm mặt, trong lòng thầm mắng Thuật Đường của Lăng Tiêu Tông.
Đám thiếu niên đứng trước bạch bảng vẫn đông, Thẩm Thạch nhìn quanh một chút, đã thấy ba người Tôn Hữu Hạ Tiểu Mai Tưởng Hồng Quang vẫn còn đứng đó, bèn đi tới: "Sao, có thấy cái nào phù hợp không?"
Hạ Tiểu Mai và Tưởng Hồng Quang lắc đầu, Tôn Hữu thở dài: "Nhìn nãy giờ, thấy mấy nhiệm vụ trên này đều chẳng khác gì nhau, tính đi tính lại, hình như vẫn là mấy cái cậu nhỏ cho chúng ta là dễ làm nhất."
Thẩm Thạch nhíu mày, ngẫm nghĩ: "Hay là. . . Chúng ta đi làm thử xem?"
Ba người kia nhìn nhau, gật đầu.
※※※
"Cái gì, đủ người rồi?"
Tôn Hữu ngạc nhiên, nhìn vị sư tỷ đang nhẹ cười trước mặt.
Vị sư tỷ này mặc trang phục đệ tử Lăng Tiêu Tông, dáng người yểu điệu, dung mạo tú lệ, nhìn chỉ chừng hơn họ năm sáu tuổi, chính là đang đúng độ thanh xuân tươi tắn, tính tình cũng rất tốt, đứng trong Bạch Hạc Đường chịu trách nhiệm tiếp đón đệ tử mới, rất nhiều thiếu niên đều chạy tới hỏi cô.
Đám Tôn Hữu đi tới định đăng ký làm mấy nhiệm vụ cậu nhỏ đã nói, nhiệm vụ đầu tiên họ chọn sau nhiều lần bàn bạc, và cảm thấy là tốt nhất, chính là luyện đan, nhưng sư tỷ đã cười nói cho họ rằng, Đan Đường hôm nay chỉ lấy bốn mươi người, và đã đủ số.
"Sao nhanh thế. . ." Đám Tôn Hữu Thẩm Thạch hai mặt nhìn nhau, trong lòng nảy sinh dự cảm không hay, Thẩm Thạch vội xông tới: "Thế còn nhặt vỏ sò thì sao, nhiệm vụ do Trận Đường ban xuống ấy?"
Sư tỉ liếc một cái lên quyển sổ đặt bên cạnh : "Trận Đường cần ba mươi người, đủ rồi."
Thẩm Thạch im lặng, Hạ Tiểu Mai bên cạnh nóng nảy,: "Còn nuôi thú, nhiệm vụ do Linh Thú điện ban xuống?"
Lại liếc một cái qua quyển sổ, sư tỷ cười hì hì: "Ai nha, thực không đúng lúc, Linh Thú điện muốn thu bốn mươi người, cũng đã đủ."
"Thế này. . ." Bốn thiếu niên đứng ngẩn ra, im lặng.
Một hồi sau, Tôn Hữu lẩm bẩm: "Gặp quỷ, sao lại nhanh như vậy, trên bạch bảng ghi nhiều nhiệm vụ như vậy,sao giống tất cả mọi người đều dồn vào mấy nhiệm vụ này?"
Hạ Tiểu Mai và Tưởng Hồng Quang đều im lặng, cũng không hiểu ra sao, vẻ mặt đầy vẻ lẫn lộn, Thẩm Thạch không hiểu sao lại nhớ tới lúc chia tay phụ thân, ông đã dặn mấy câu.
Con đường tu tiên, quả thật là nơi hội tụ tất cả tinh anh trên đời, nhưng dù như vậy, trong đó có được bao nhiêu người thật sự thông minh? Tôn Hữu xuất thân thế gia, nên ngầm có người chỉ đường chiếu cố, chẳng lẽ những người xuất thân thế gia khác lại không? thế gia phụ thuộc Lăng Tiêu Tông vốn có nhiều môn hạ, mà có tới mấy trăm gia đình như thế.
Hít một hơi thật sâu, Thẩm Thạch cảm nhận được một áp lực vô hình, nhưng bản thân đã trải qua nhiều chuyện, nên hắn vẫn không mất đi lòng tin, chỉ là hai bàn tay nắm chặt lại.
"A, hay là qua chỗ tộc Hồng Bạng xem một cái?" Thẩm Thạch nói với ba người.
Tôn Hữu ngẫm nghĩ, gật đầu: "Hết cách rồi, những nhiệm vụ khác nhìn phiền toái lắm, hay cứ tới đó xem, nếu vụ bóc vỏ đó làm không ổn, chúng ta lại quay về đây."
Hạ Tiểu Mai gật đầu, đồng ý, Tưởng Hồng Quang có vẻ chần chừ, nhưng thấy ba người còn lại đều đồng ý, nên cũng gật đầu đi chung.
Hồng Bạng nhất tộc ở mé đông Thanh Ngư Đảo, cách Thanh Ngư Tập một quãng, nhưng đường phẳng dễ đi, nên bốn người chỉ tốn một ít thời gian là đã tới "Hồng Bạng thôn".
Từ xa đã nhìn thấy mấy chục căn nhà kiểu dáng quái dị nằm bên bờ biển, hầu như mặt sàn nhà nào cũng cất cách mặt đất sáu bảy xích, được đỡ bằng bốn cây to cắm thẳng vào trong cát, người thường có thể thoải mái đi bên dưới.
Trong thôn bóng người loáng thoáng, những tộc nhân Hồng Bạng kỳ dị đang lôi Quỷ Diện Hà, và hơn mười đệ tử mới, cùng loại người với Thẩm Thạch Tôn Hữu cũng đang ở đây.
Đam Thẩm Thạch ngẩn ngơ, Tôn Hữu ngạc nhiên: "Không thể nào, ngay cả việc này cũng có nhiều người tranh giành như vậy? Ta chưa bao giờ biết tranh đoạt nhiệm vụ trên đảo lại tới mức làm cho người ta tức lộn ruột thế này!"
Thẩm Thạch đi thẳng tới trước: "Còn không mau tới, đợi tí nữa cả việc ở đây cũng không còn. . ."
Tôn Hữu càng hoảng sợ, vội đuổi theo, Hạ Tiểu Mai và Tưởng Hồng Quang ngơ ngác đi theo họ, bước nhanh vào Hồng Bạng thôn.
Từ lúc bước vào Hồng Bạng thôn, trong lòng bốn thiếu niên hơi bất an, vì đây là lần đầu tiên trong đời họ tiếp xúc gần gũi với "Yêu Tộc", nhưng nhìn những tộc nhân Hồng Bạng đang đi tới đi lui kia, tuy không thể coi là nhiệt tình hiếu khách, nhưng cũng không hề có dáng vẻ bạo tàn hung ác, ai cũng mang vẻ mặt nước sông không phạm nước giếng, nên làm cho lá gan mấy thiếu niên cũng lớn dần lên.
Hơn nữa đằng trước đã có cả chục thiếu niên Nhân tộc đang đứng vây quanh, giúp cho họ càng thêm can đảm, bước chân cũng nhanh dần đi tới. Thẩm Thạch vừa đi vừa quan sát, thấy tộc nhân trong Hồng Bạng thôn ai cũng có vẻ nhàn nhã, mấy người lanh lợi thậm chí còn thừa cơ hội này lập mấy quán nhỏ bên đường, bày chút ít san hô, trân châu, các loại khoáng thạch kỳ quái, thậm chí có cả xương cốt hải thú,. . . , dáng vẻ như để buôn bán trao đổi với đệ tử Nhân tộc.
Nhưng hiện giờ không phải lúc để mắt tới chuyện đó, lúc bốn người tới giữa thôn, thấy ở đó có một chỗ giống như tế đàn, thờ một pho tượng hải thú hình dạng cổ quái, không biết là con gì, Thẩm Thạch lần đầu tiên mới nhìn thấy.
Dưới tế đàn, mười thiếu niên đứng thành một vòng tròn, chính giữa là mấy Hồng Bạng tộc nhân, người cầm đầu là một ông lão, nhìn có vẻ quen mắt, Thẩm Thạch suy nghĩ một chút, nhớ ra đấy chính là ông lão trong hai người một già một trẻ hắn đã nhìn thấy ở Thanh Ngư Tập, khẽ quét mắt, quả nhiên nhìn thấy cô gái Hồng Bạng đứng sau lưng ông. Ngoài hai người, còn có ba bốn tộc nhân khác, đều là đàn ông trưởng thành của bộ tộc, ai cũng vui vẻ, hào hứng.
"Mọi người đừng chen lấn, đừng chen lấn." Ông lão hặc hặc cười, ý bảo thiếu niên chung quanh yên tĩnh, vuốt vuốt râu, "Mọi người tới nơi đây, chắc là để kiếm Linh Tinh có phải không. Chuyện này rất đơn giản, mọi người xem, " ông vung tay, bên cạnh có hai thanh niên Hồng Bạng mang tới hai lồng trúc bự, bên trong vang lên tiếng "Sách sách" không ngừng, như có rất nhiều côn trùng đang bò tới bò lui.
Đám thiếu niên, nam thì không cảm giác gì, nhưng mấy cô gái lại biến sắc, cả người Hạ Tiểu Mai cứng đờ, trong mắt không giấu vẻ sợ hãi.
/866
|