Lần này Lục Cổ bị hành động của nàng làm chấn động ngây người, nửa ngày mới phản ứng được, giận tím mặt, run rẩy chỉ vào Lục Trinh nói: "Con. . . . . . Con. . . . . . Con muốn làm loạn sao?" Lục Châu trơ mắt nhìn yêu thích vật cứ như vậy không còn, lớn tiếng khóc, chỉ nhớ tới cái chuỗi ngọc kia. Lục trinh nhìn phụ thân không nói lời nào, cũng không giải thích.
Lục Cổ nhìn vẻ mặt nàng như vậy, cho là nàng không có lý lẻ để có thể nói, càng thêm tức giận, "Tốt, cánh cứng cáp rồi liền dám không nghe lời của ta hả? Mấy ngày nay con phải ở trong phòng cho ta, nơi nào cũng không cho đi, để nhũ mẫu dạy dỗ đạo lý tam tòng tứ đức của một cô nương cho con. Với cái hành xử này của con, nếu là đi đến nhà Thủ Bị Đại Nhân, còn không làm mất hết mặt mũi Lục gia nhà chúng ta?"
Lục Trinh vừa xoay đầu lại, dùng dư quang khóe mắt nhìn Lục Cổ dắt luôn Lục Châu đang khóc đi ra khỏi gian phòng của nàng.
Bà vú đi ra lo lắng nhìn nàng, "Đại tiểu thư, người tốt nhất chọc lão gia tức giận? Không phải chỉ là một chuỗi hạt châu thôi sao? Cho nhị tiểu thư là xong việc rồi hay sao?"
Lục Trinh thở dài một cái, thần sắc ảm đạm, lắc đầu một cái, "Nhũ mẫu không hiểu, ai. . . . . ."
Quay đầu, nàng nhìn thấy bà vú cùng nha hoàn Tiểu Hương đều đang nhìn nàng, trong lòng đã có chủ ý, "Nhũ mẫu, Tiểu Hương, cha phạt không cho phép ta ra cửa, nhưng mặt khác mấy cửa hiệu buôn bán ngoài thành ta không thể bỏ mặc. Các người phải che giấu giúp ta, nói ta thành tâm thành ý ở chỗ này hối lỗi đi."
Lục Trinh đem Tiểu Hương kéo tới trước bàn đọc sách, lại kêu nàng khoác một bộ y phục của mình, nhỏ giọng nói:"Liền làm đi theo biện pháp cũ, không ai phát hiện ra được. Tiểu Hương, em cực khổ một chút, buổi tối ta mang hoa quế cao(1) về cho em ăn."
Thu thập một cái áo choàng miễn cưỡng che kín mặt của mình, Lục Trinh một đường đi ra cửa, bà vú không quên đuổi theo ở sau lưng nàng, nhỏ giọng dặn dò nàng nói: "Đi cửa sau, đừng để lão gia nhìn thấy!"
Lặng lẽ đi tới cửa sau, trên đường thật may là không có người nào, gã sai vặt cửa sau cũng đã sớm biết rõ tính tình Lục Trinh, mắt nhắm mắt mở, cứ như vậy Lục Trinh thuận lợi từ trong nhà mà chạy ra ngoài.
Mấy ngày nay người trên đường phố rõ ràng ít đi rất nhiều, tân hoàng lên ngôi, trên đường phố trong chốc lát đã qua một hồi binh sĩ dò xét, bày trận như sẵn sàng đón quân địch, cũng không biết đang đề phòng những thứ gì.
Thời điểm càng đến gần cửa thành thì mới phát hiện ra manh mối: đám người xếp thành hàng dài, hai bên đứng đầy binh lính, đang lần lượt kiểm tra quan tịch cùng lộ dẫn* của mỗi người, người hơi có bộ dáng khả nghi lập tức bị kéo đến qua một bên do người đặc biệt kiểm tra. Có người khe khẽ bàn luận: "Cũng không biết muốn tìm phản tặc nào đó, làm cho chúng ta bây giờ ra khỏi thành cũng phiền toái như vậy." Vừa dứt lời, lập tức bị binh lính trừng mắt liếc, người đó bị sợ đến cũng không dám lên tiếng nữa.
*Lộ dẫn: trong năm Minh triều có quy định hạng nhất như vậy: phàm người đan rời xa nơi cư trú ngoài trăm dặm, đều cần phải được quan phủ địa phương cấp giấy xác nhận, các loại công văn giấy thông hành, kêu"Lộ Dẫn", nếu như không"Lộ Dẫn"Hoặc giả cùng không phù hợp, là định theo luật trị tội ."Lộ Dẫn"Trên thực tế là giấy thông hành khi rời đi nơi ở.
Lục Trinh cầm trước lộ dẫn ở trong tay. Cho đến lúc tới phiên Lục Trinh, binh lính theo bản năng nhìn nàng một chút, Lục Trinh lơ đễnh, cười cười đối với hắn, biết hắn nhận ra thân phận của mình, quả nhiên hắn cũng lộ ra một nụ cười thân thiện, sảng khoái phất tay một cái để cho nàng đi.
Lục Trinh đi hai ba bước tới cửa hàng gạo Lục Gia bên ngoài thành —— hôm nay là ngày giao hàng cho thương nhân người hồ, không được qua loa chút nào. Quản sự nhìn thấy Lục Trinh tới, lập tức tiến lên đón, nàng gật đầu một cái, đi cùng hắn vào nhà bắt đầu kiểm tra hàng hóa, xác định không có sai lầm sau đó mới để cho đám thợ thủ công đem đồ sứ dời đến ngoài phòng đứng chờ bên xe ngựa. Lục Trinh đi một bên cùng thương nhân người Hồ ra ngoài, lộ ra một nét mặt yên tâm, nàng cũng liền cười đáp trả trò chuyện cùng bọn họ, chờ đồ sứ được mang ra đầy đủ, quản công ra lệnh một tiếng, xe ngựa lại hướng phía trong thành chạy đi.
Sắc trời dần dần tối xuống, còn chưa đi tới gần cửa thành, xa xa là có thể nghe thấy âm thanh kêu khóc của không ít người, mang theo dày đậm khẩu âm Nhu Nhiên*. Ngay phía trước Lục trinh có một ông lão đi qua, vừa lầm bầm lầu bầu vừa lắc đầu, "Cũng không biết chuyện gì xảy ra, chính là quan phủ không cho người Nhu Nhiên vào kinh! Kia bang người Nhu Nhiên vốn là đang ở phiên chợ muộn bán thịt dê, hiện tại đều bị đuổi ra ngoài, ai, ngay cả bộ quần áo cũng không cho mang, thật đúng là đáng thương."
*Nhu nhiên: là tên gọi của một liên minh các bộ lạc du mục trên biên giới phía bắc Trung Quốc bản thổ từ cuối thế kỷ 4 cho tới cuối thế kỷ 6. Đôi khi người ta giả định rằng người Nhu Nhiên chính là người Avar, những người sau này xuất hiện tại châu Âu. Thuật ngữ Nhu Nhiên là sự phiên âm sang tiếng Việt từ cách đọc và ghi của tiếng Trung quan thoại trong phát âm tên gọi của liên minh được sử dụng để nói tới chính liên minh này. Nhuyễn Nhuyễn và Như Như đôi khi cũng được sử dụng mặc dù từng có thời bị coi là sự xúc phạm. Chúng xuất phát từ chỉ dụ do Thái Vũ đế của Bắc Ngụy ban hành, người đã tiến hành cuộc chiến chống lại người Nhu Nhiên và có mục đích để hăm dọa liên minh này. Quyền lực của người Nhu Nhiên bị liên minh Đột Quyết với các triều đại Bắc Tề và Bắc Chu tại Trung Quốc cùng các bộ lạc Trung Á khác phá hủy năm 552.
Nhìn theo hướng lão đi tới, chỉ thấy không ít người đang quấn lấy binh lính, nhóm nữ tử cũng chạy tới góc thành, lớn tiếng khóc .
Lục Trinh nhíu nhíu mày, đi tới những nhóm người thương nhân Nhu Nhiên đang lý luận bên cạnh bọn lính, hỏi một người ông lão dẫn đầu trong đó: "Có phải hôm nay mọi người cũng không được vào thành phải không?"
Ông lão kia đối với nàng nhìn lên nhìn xuống đánh giá một lần, ánh mắt dừng lại ở bên chữ "Lục" thật to một người nàng, bật thốt lên hỏi: "Cô nương là người Lục gia hay sao?"
Lục Trinh gật đầu một cái, nhỏ giọng đối với hắn nói: "Sắc trời cũng đã tối, để phụ nữ cùng trẻ con chịu đói mặc rách cũng không phải là chuyện tốt, nhà ta ở ngoài thành có mấy toà phòng ốc, nếu không chê, ngài mang theo mọi người cùng nhau. . . . . ."
Ánh mắt ông lão kia sáng ngời, cảm kích nhìn nàng, quay đầu lại nói mấy câu cùng những người bên cạnh, tiếng khóc mọi người dần dần ngưng, bắt đầu thu lại đồ mình mang theo người.
Đang lúc này, có một nam tử trẻ tuổi chú ý tới động tĩnh bên này, hắn liếc mắt liền nhìn ra Lục Trinh có biện pháp, bước nhanh đi về phía nàng, mang theo một tia mừng rỡ hỏi nàng: "Cô nương, đây là đang giúp bọn họ?"
(1)Hoa quế cao
Lục Cổ nhìn vẻ mặt nàng như vậy, cho là nàng không có lý lẻ để có thể nói, càng thêm tức giận, "Tốt, cánh cứng cáp rồi liền dám không nghe lời của ta hả? Mấy ngày nay con phải ở trong phòng cho ta, nơi nào cũng không cho đi, để nhũ mẫu dạy dỗ đạo lý tam tòng tứ đức của một cô nương cho con. Với cái hành xử này của con, nếu là đi đến nhà Thủ Bị Đại Nhân, còn không làm mất hết mặt mũi Lục gia nhà chúng ta?"
Lục Trinh vừa xoay đầu lại, dùng dư quang khóe mắt nhìn Lục Cổ dắt luôn Lục Châu đang khóc đi ra khỏi gian phòng của nàng.
Bà vú đi ra lo lắng nhìn nàng, "Đại tiểu thư, người tốt nhất chọc lão gia tức giận? Không phải chỉ là một chuỗi hạt châu thôi sao? Cho nhị tiểu thư là xong việc rồi hay sao?"
Lục Trinh thở dài một cái, thần sắc ảm đạm, lắc đầu một cái, "Nhũ mẫu không hiểu, ai. . . . . ."
Quay đầu, nàng nhìn thấy bà vú cùng nha hoàn Tiểu Hương đều đang nhìn nàng, trong lòng đã có chủ ý, "Nhũ mẫu, Tiểu Hương, cha phạt không cho phép ta ra cửa, nhưng mặt khác mấy cửa hiệu buôn bán ngoài thành ta không thể bỏ mặc. Các người phải che giấu giúp ta, nói ta thành tâm thành ý ở chỗ này hối lỗi đi."
Lục Trinh đem Tiểu Hương kéo tới trước bàn đọc sách, lại kêu nàng khoác một bộ y phục của mình, nhỏ giọng nói:"Liền làm đi theo biện pháp cũ, không ai phát hiện ra được. Tiểu Hương, em cực khổ một chút, buổi tối ta mang hoa quế cao(1) về cho em ăn."
Thu thập một cái áo choàng miễn cưỡng che kín mặt của mình, Lục Trinh một đường đi ra cửa, bà vú không quên đuổi theo ở sau lưng nàng, nhỏ giọng dặn dò nàng nói: "Đi cửa sau, đừng để lão gia nhìn thấy!"
Lặng lẽ đi tới cửa sau, trên đường thật may là không có người nào, gã sai vặt cửa sau cũng đã sớm biết rõ tính tình Lục Trinh, mắt nhắm mắt mở, cứ như vậy Lục Trinh thuận lợi từ trong nhà mà chạy ra ngoài.
Mấy ngày nay người trên đường phố rõ ràng ít đi rất nhiều, tân hoàng lên ngôi, trên đường phố trong chốc lát đã qua một hồi binh sĩ dò xét, bày trận như sẵn sàng đón quân địch, cũng không biết đang đề phòng những thứ gì.
Thời điểm càng đến gần cửa thành thì mới phát hiện ra manh mối: đám người xếp thành hàng dài, hai bên đứng đầy binh lính, đang lần lượt kiểm tra quan tịch cùng lộ dẫn* của mỗi người, người hơi có bộ dáng khả nghi lập tức bị kéo đến qua một bên do người đặc biệt kiểm tra. Có người khe khẽ bàn luận: "Cũng không biết muốn tìm phản tặc nào đó, làm cho chúng ta bây giờ ra khỏi thành cũng phiền toái như vậy." Vừa dứt lời, lập tức bị binh lính trừng mắt liếc, người đó bị sợ đến cũng không dám lên tiếng nữa.
*Lộ dẫn: trong năm Minh triều có quy định hạng nhất như vậy: phàm người đan rời xa nơi cư trú ngoài trăm dặm, đều cần phải được quan phủ địa phương cấp giấy xác nhận, các loại công văn giấy thông hành, kêu"Lộ Dẫn", nếu như không"Lộ Dẫn"Hoặc giả cùng không phù hợp, là định theo luật trị tội ."Lộ Dẫn"Trên thực tế là giấy thông hành khi rời đi nơi ở.
Lục Trinh cầm trước lộ dẫn ở trong tay. Cho đến lúc tới phiên Lục Trinh, binh lính theo bản năng nhìn nàng một chút, Lục Trinh lơ đễnh, cười cười đối với hắn, biết hắn nhận ra thân phận của mình, quả nhiên hắn cũng lộ ra một nụ cười thân thiện, sảng khoái phất tay một cái để cho nàng đi.
Lục Trinh đi hai ba bước tới cửa hàng gạo Lục Gia bên ngoài thành —— hôm nay là ngày giao hàng cho thương nhân người hồ, không được qua loa chút nào. Quản sự nhìn thấy Lục Trinh tới, lập tức tiến lên đón, nàng gật đầu một cái, đi cùng hắn vào nhà bắt đầu kiểm tra hàng hóa, xác định không có sai lầm sau đó mới để cho đám thợ thủ công đem đồ sứ dời đến ngoài phòng đứng chờ bên xe ngựa. Lục Trinh đi một bên cùng thương nhân người Hồ ra ngoài, lộ ra một nét mặt yên tâm, nàng cũng liền cười đáp trả trò chuyện cùng bọn họ, chờ đồ sứ được mang ra đầy đủ, quản công ra lệnh một tiếng, xe ngựa lại hướng phía trong thành chạy đi.
Sắc trời dần dần tối xuống, còn chưa đi tới gần cửa thành, xa xa là có thể nghe thấy âm thanh kêu khóc của không ít người, mang theo dày đậm khẩu âm Nhu Nhiên*. Ngay phía trước Lục trinh có một ông lão đi qua, vừa lầm bầm lầu bầu vừa lắc đầu, "Cũng không biết chuyện gì xảy ra, chính là quan phủ không cho người Nhu Nhiên vào kinh! Kia bang người Nhu Nhiên vốn là đang ở phiên chợ muộn bán thịt dê, hiện tại đều bị đuổi ra ngoài, ai, ngay cả bộ quần áo cũng không cho mang, thật đúng là đáng thương."
*Nhu nhiên: là tên gọi của một liên minh các bộ lạc du mục trên biên giới phía bắc Trung Quốc bản thổ từ cuối thế kỷ 4 cho tới cuối thế kỷ 6. Đôi khi người ta giả định rằng người Nhu Nhiên chính là người Avar, những người sau này xuất hiện tại châu Âu. Thuật ngữ Nhu Nhiên là sự phiên âm sang tiếng Việt từ cách đọc và ghi của tiếng Trung quan thoại trong phát âm tên gọi của liên minh được sử dụng để nói tới chính liên minh này. Nhuyễn Nhuyễn và Như Như đôi khi cũng được sử dụng mặc dù từng có thời bị coi là sự xúc phạm. Chúng xuất phát từ chỉ dụ do Thái Vũ đế của Bắc Ngụy ban hành, người đã tiến hành cuộc chiến chống lại người Nhu Nhiên và có mục đích để hăm dọa liên minh này. Quyền lực của người Nhu Nhiên bị liên minh Đột Quyết với các triều đại Bắc Tề và Bắc Chu tại Trung Quốc cùng các bộ lạc Trung Á khác phá hủy năm 552.
Nhìn theo hướng lão đi tới, chỉ thấy không ít người đang quấn lấy binh lính, nhóm nữ tử cũng chạy tới góc thành, lớn tiếng khóc .
Lục Trinh nhíu nhíu mày, đi tới những nhóm người thương nhân Nhu Nhiên đang lý luận bên cạnh bọn lính, hỏi một người ông lão dẫn đầu trong đó: "Có phải hôm nay mọi người cũng không được vào thành phải không?"
Ông lão kia đối với nàng nhìn lên nhìn xuống đánh giá một lần, ánh mắt dừng lại ở bên chữ "Lục" thật to một người nàng, bật thốt lên hỏi: "Cô nương là người Lục gia hay sao?"
Lục Trinh gật đầu một cái, nhỏ giọng đối với hắn nói: "Sắc trời cũng đã tối, để phụ nữ cùng trẻ con chịu đói mặc rách cũng không phải là chuyện tốt, nhà ta ở ngoài thành có mấy toà phòng ốc, nếu không chê, ngài mang theo mọi người cùng nhau. . . . . ."
Ánh mắt ông lão kia sáng ngời, cảm kích nhìn nàng, quay đầu lại nói mấy câu cùng những người bên cạnh, tiếng khóc mọi người dần dần ngưng, bắt đầu thu lại đồ mình mang theo người.
Đang lúc này, có một nam tử trẻ tuổi chú ý tới động tĩnh bên này, hắn liếc mắt liền nhìn ra Lục Trinh có biện pháp, bước nhanh đi về phía nàng, mang theo một tia mừng rỡ hỏi nàng: "Cô nương, đây là đang giúp bọn họ?"
(1)Hoa quế cao
/16
|