Trình Mộc Dương nói: "Ngâm Ngâm, em phải giúp anh một việc".
"Tổng giám đốc Trình không cần khách sáo", dù nói vậy nhưng giọng Âu Dương Ngâm lại rất khách sáo, cô cau mày nghĩ, chẳng lẽ gã Trình Mộc Dương này đã điều tra rõ ràng lí lịch bản thân và gia đình mình nhanh như vậy?
Trình Mộc Dương ngừng lại một chút, hình như cô ấy có vẻ hơi lãnh đạm, nhưng đã cưỡi hổ khó xuống nên đành phải cố gắng nói tiếp: "Vốn tối nay anh phải về nhưng lại có việc đột xuất nên chưa về được. Vé máy bay mấy hôm nữa đều không mua được, ngày mai anh có thể đi nhờ xe em về hay không?"
"Đương nhiên có thể!" Âu Dương Ngâm thở phào, sảng khoái nói: "Anh ở khách sạn nào?"
"Khải Duyệt", Trình Mộc Dương cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Sáng sớm ngày mai 6 giờ em đến cửa khách sạn được không?"
"Được!", không ngờ Âu Dương Ngâm lại thoải mái nhận lời như vậy, quả thật là nghĩa khí, Trình Mộc Dương vui vẻ nghĩ.
Âu Dương Ngâm đặt điện thoại xuống, bất đắc dĩ nói trước ánh mắt thăm dò của bố mẹ: "Là một người bạn của Hàn Hiểu Bân, mọi người đã cùng nhau ăn vài bữa cơm. Anh ta đến đây công tác, ngày mai muốn đi nhờ xe con về thành phố D".
"Sao nó biết ngày mai con về?" Mẹ cô hỏi với giọng nghi ngờ.
"Con đã nói với anh ta, Hiểu Bân cũng biết, Hiểu Bân còn muốn bảo tài xế của anh ấy đến đây nữa. Bọn họ không biết con lái xe tốt thế nào!" Âu Dương Ngâm cọ quậy trong lòng mẹ.
"Đường xa như vậy, con đi lại phải cẩn thận. Thấy con nói nửa đường có bạn bè cần đi nhờ, có người đổi lái nên mẹ cũng yên tâm, nếu không mẹ nhất định sẽ không đồng ý".
"Bây giờ thì mẹ yên tâm rồi chứ? Có người đi nhờ xe từ đây luôn rồi mà!" Âu Dương Ngâm cười nói, dường như có một ý nghĩ gì đó thoáng lóe lên rồi biến mất trong lòng nhưng cô lại không giữ lại được.
"Người bạn của con làm gì? Bao nhiêu tuổi?" Mẹ cô hỏi rất cẩn thận.
"Mở công ty, hơn ba mươi tuổi. Mẹ..." Âu Dương Ngâm không dựa vào mẹ nữa, "Anh ta không phải người con gái mẹ cần tìm! Chỉ là bạn thôi, thậm chí còn chưa được coi là bạn, chỉ là biết nhau mà thôi".
"Ngâm Ngâm, mẹ con lo cho con mà, con và một người đàn ông đồng hành ngàn dặm, bố mẹ không hỏi rõ ràng thì làm sao yên tâm được!" Bố cô đưa tay cầm tay cô, "Con gái bố xinh như vậy, bố cũng thấy không yên tâm".
Âu Dương Ngâm lườm bố xem thường, "Trong mắt bố thì chỉ có mẹ, con gái trách mẹ một chút mà bố cũng không thích, đúng là anh hùng thoái chí!"
Bố cô bật cười ha ha, cả gia đình ba người vui vẻ đầm ấm.
*** *** ***
Chiếc xe bọ rùa của Âu Dương Ngâm dừng lại trước cửa khách sạn Khải Duyệt, Trình Mộc Dương từ bên trong đi ra với tình thần sáng láng, nhìn thấy chiếc xe màu vàng sáng anh ta cố nhịn cười. Đúng là trẻ con mới chọn màu sắc sặc sỡ như vậy.
"Tổng giám đốc Trình!" Âu Dương Ngâm hạ cửa kính xe xuống cười cười vẫy tay với anh ta.
Trình Mộc Dương ngồi lên xe, Âu Dương Ngâm nhấn ga, chiếc xe lập tức rời khỏi khách sạn.
"Anh đến thành phố H, ở đây em cũng xem như chủ nhà, anh nên thông báo cho em sớm một chút để em có thể làm tròn vai chủ nhà chứ!" Âu Dương Ngâm nói.
"A, em định làm tròn vai chủ nhà thế nào?" Trình Mộc Dương nghĩ, hôm qua lúc mới nghe điện thoại còn tỏ ra lạnh nhạt, bây giờ lại nói rõ dễ nghe.
"Đi dạo loanh quanh thôi, ăn mấy món đặc sản địa phương!"
Anh ta bật cười, thì ra định đuổi mình đi như vậy. "Sao không thể mời anh đến nhà em chơi?"
"Nhà em quá đơn sơ, không vào được mắt đại thiếu gia Trình thị nên tốt nhất là không nên tự làm mình mất mặt!" Âu Dương Ngâm vui đùa thờ ơ như không, chiếc xe vẫn chạy rất nhanh. "Anh có việc gấp à? Chúng ta thay nhau lái nhanh một chút, nửa đêm hôm nay có thể chạy tới thành phố D".
"Trước bữa tối ngày mai về đến nơi là được rồi, chẳng mấy khi anh được ngồi xe em mà em còn định bắt anh làm tài xế à?"
"Vậy tốt, tối nay chúng ta ở thành phố F, mặc dù không phải là một thành phố lớn nhưng lại rất cổ kính. Hôm nay chạy cố một đoạn thì ngày mai có thể ung dung hơn một chút", Âu Dương Ngâm vui vẻ nói.
So với các cô bé ở độ tuổi này thì Âu Dương Ngâm có thể coi là người lái xe rất tốt, vừa vững tay lái vừa chạy rất nhanh. Trình Mộc Dương hỏi: "Em có bằng lái mấy năm rồi mà lái xe tốt thế?"
"6 năm, em là lái xe có thâm niên rồi".
6 năm trước cô ấy mới chưa đến 20 tuổi, con gái tuổi đó rất ít người học lái xe, có thể thấy điều kiện gia đình cô ấy không tồi. "Cái xe này thì mua từ bao giờ?"
"Là quà ông ngoại mua cho em khi em thi đỗ cao học nhưng rất ít khi có cơ hội lái", Âu Dương Ngâm chợt hiểu ý, "Anh thấy màu sắc cái xe này buồn cười lắm à?"
"Không không không, rất bắt mắt. Giống mũ vàng!"
"Mũ vàng là cái gì?"
"Lúc tan học, nhà trường quy định tất cả học sinh tiểu học đều phải đội mũ vàng, khi đi ngoài đường sẽ rất bắt mắt, xe cộ qua lại sẽ giảm tốc độ nhường đường cho học sinh".
"A, không ngờ là con tổng giám đốc Trình đã vào tiểu học rồi!" Âu Dương Ngâm trả đòn.
Trình Mộc Dương trợn mắt nhìn cô không nói nên lời, Âu Dương Ngâm cười nói: "Tổng giám đốc Trình quen ngồi xe sang, bây giờ ngồi mũ vàng thì tủi thân lắm nhỉ!"
Trình Mộc Dương nói: "Ông ngoại em nhất định rất quý em!"
"Đương nhiên, đời thứ ba nhà họ Âu Dương chỉ có một mình em mà!"
Trình Mộc Dương chỉ có thể ngồi nhìn cô dương dương tự đắc.
Gần trưa đi đến khu dịch vụ, hai người xuống xe hoạt động gân cốt. Âu Dương Ngâm vặn eo nói: "Lâu lắm rồi không đi xe đường dài, đúng là không quen!"
Trình Mộc Dương hỏi: "Trông em thì có vẻ yếu đuối mà lại không sợ vất vả nhỉ. Bố mẹ em yên tâm để em lái xe đường dài một mình như vậy à?"
"Đương nhiên là không yên tâm. Có điều em lừa họ là trên đường sẽ có bạn đi nhờ xe cùng về thành phố D". Âu Dương Ngâm nói rất thoải mái, "Vừa hay có anh đi nhờ nên cũng không thể bảo em nói dối được. Tổng giám đốc Trình, anh đến thành phố H giải quyết công việc hay là đi du lịch?"
"Đương nhiên là giải quyết công việc, một tuần anh cũng đi làm năm ngày, ngày ngày đều phải điểm danh, có phải muốn làm gì thì làm đâu".
"Làm ông chủ cũng không tự do nhỉ. Trò 'Chạy trốn' của anh có được bán ở chỗ em không?"
Trình Mộc Dương bật cười, "Kinh doanh game không phải mang đi khắp nơi như bán hàng rong. Ông nội anh bảo anh đến đây xem xem".
"Tập đoàn Trình thị định tiến quân đến thành phố H à?"
Trình Mộc Dương cười cười, cô bé này thật nhanh nhạy, "Chúng ta vào khu dịch vụ ăn một chút đi!"
Âu Dương Ngâm vội ngăn lại nói: "Mẹ em chuẩn bị cho em rồi, đồ ăn ở khu dịch vụ này không ngon".
Nói rồi cô mở cốp xe lấy ra một hộp nhựa rất to, mở ra xem, bên trong có đủ vịt quay, gà hấp rượu, sushi, hoa quả, mỗi thứ được đựng trong một ngăn rất gọn gàng sạch sẽ. Trình Mộc Dương kinh ngạc: "Nhiều thế? Chuẩn bị đủ đồ ăn 2 ngày cho em à?"
"Không không không, em nói với mẹ em là có hai đồng nghiệp nam đi nhờ xe, sau đó lại có thêm anh nữa nên mẹ em chuẩn bị suất ăn trưa cho bốn người. Mẹ em nấu ăn tốt lắm, tổng giám đốc Trình nếm thử xem, tuyệt đối không phải thực phẩm rác đâu".
Trình Mộc Dương nhớ lại lúc mình giáo huấn cô ở quán KFC, bây giờ lại thấy cô có thành ý như vậy, anh ta cảm thấy hơi xấu hổ: "Anh cũng chỉ nói vậy thôi, thực ra bình thường lúc bận anh cũng ăn mì ăn liền, cũng gặm bánh mì. Em vẫn còn giận anh vì câu nói kia à?"
Âu Dương Ngâm vội lắc đầu, "Không không, tại em thích ăn thực phẩm rác má, bích quy, sô cô la, hamburger, em còn rất thích ăn ô mai nữa!" Nói rồi chính mình cũng bật cười.
Trình Mộc Dương nói: "Không khác gì trẻ con, sau này ăn những thứ đó ít thôi".
Âu Dương Ngâm cười nói: "Sao anh nói chuyện giống bố em thế!" Một câu nói ra làm Trình Mộc Dương cực kì bực mình.
Hai người ăn uống no đủ rồi lên đường, đến lượt Trình Mộc Dương lái xe, Âu Dương Ngâm vui vẻ nói: "May là anh đi nhờ xe em nếu không thì đúng là mệt thật!"
"Vậy em cảm ơn anh thế nào?"
"Em còn đang chờ anh cảm ơn em đấy. Những ngày này anh làm sao mua được vé máy bay chứ, từ thành phố H đến thành phố D chính là tuyến du lịch nóng đấy!"
Trình Mộc Dương cười thầm trong lòng, "Được, vậy em muốn anh cảm ơn em thế nào?"
"Giúp em tìm lí do nói với ông nội anh để tối mai em không phải đến ăn cơm".
"Buổi tối ngày mai em có hẹn à?"
"Gia đình anh sum họp, em đến làm gì chứ!" Âu Dương Ngâm cười nói, "Em không quen đến nhà người quyền quý, mong tổng giám đốc Trình thứ lỗi!"
"Quyền quý cái gì. Chẳng phải em vẫn đến nhà bí thư thành ủy suốt à?" Giọng nói của Trình Mộc Dương có vẻ tức giận.
"Em rất ít khi đến nhà Hiểu Bân", Âu Dương Ngâm cau mày nói, "Em là một bác sĩ quèn, không cần quen biết những nhân vật quan trọng như vậy".
Trình Mộc Dương không lên tiếng, đầu tiên là Âu Dương Ngâm từ chối không làm bác sĩ riêng cho ông nội anh ta, bây giờ lại định đổi ý không đến dự buổi tiệc gia đình mà lúc đầu đã không phản đối. Anh ta không biết vì sao ông nội phải lôi kéo cô bé này như vậy, nhưng bây giờ anh ta rất rõ ràng, không phải làm cao, cũng không phải lấy lùi làm tiến, quả thật Âu Dương Ngâm không hề muốn có quan hệ dây dưa gì với Trình thị. Trong số những cô gái anh ta đã gặp thì cô là người đầu tiên hờ hững thờ ơ với Trình thị, thậm chí có thể nói là chỉ sợ tránh không kịp, anh ta cảm thấy rất khó hiểu. Bình thường anh ta rất xem thường những cô bé cứ lao vào Trình thị đó, cho nên dù đối phương có là người đẹp nghiêng nước nghiêng thành thì cũng không thể xóa nhòa sự coi thường từ tận đáy lòng của anh ta.
Có lúc anh ta cảm thấy mình quá kiêu ngạo, quá khó tính, làm gì có cô bé nào lại không thích những người tiêu tiền như nước chứ? Nhưng bây giờ gặp phải cô nàng Âu Dương Ngâm này anh ta lại hơi tức giận khí thấy cô cứ thờ ơ như không với Trình thị. Mặc dù cứ mở miệng ra là cô ấy lại nói rằng mình không dám với cao nhưng sự xa cách đó lại cực kì rõ ràng. Hình như không phải cô ấy không dám mà chỉ là không muốn. Rốt cục cô ấy là ai?
"Tổng giám đốc Trình không cần khách sáo", dù nói vậy nhưng giọng Âu Dương Ngâm lại rất khách sáo, cô cau mày nghĩ, chẳng lẽ gã Trình Mộc Dương này đã điều tra rõ ràng lí lịch bản thân và gia đình mình nhanh như vậy?
Trình Mộc Dương ngừng lại một chút, hình như cô ấy có vẻ hơi lãnh đạm, nhưng đã cưỡi hổ khó xuống nên đành phải cố gắng nói tiếp: "Vốn tối nay anh phải về nhưng lại có việc đột xuất nên chưa về được. Vé máy bay mấy hôm nữa đều không mua được, ngày mai anh có thể đi nhờ xe em về hay không?"
"Đương nhiên có thể!" Âu Dương Ngâm thở phào, sảng khoái nói: "Anh ở khách sạn nào?"
"Khải Duyệt", Trình Mộc Dương cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Sáng sớm ngày mai 6 giờ em đến cửa khách sạn được không?"
"Được!", không ngờ Âu Dương Ngâm lại thoải mái nhận lời như vậy, quả thật là nghĩa khí, Trình Mộc Dương vui vẻ nghĩ.
Âu Dương Ngâm đặt điện thoại xuống, bất đắc dĩ nói trước ánh mắt thăm dò của bố mẹ: "Là một người bạn của Hàn Hiểu Bân, mọi người đã cùng nhau ăn vài bữa cơm. Anh ta đến đây công tác, ngày mai muốn đi nhờ xe con về thành phố D".
"Sao nó biết ngày mai con về?" Mẹ cô hỏi với giọng nghi ngờ.
"Con đã nói với anh ta, Hiểu Bân cũng biết, Hiểu Bân còn muốn bảo tài xế của anh ấy đến đây nữa. Bọn họ không biết con lái xe tốt thế nào!" Âu Dương Ngâm cọ quậy trong lòng mẹ.
"Đường xa như vậy, con đi lại phải cẩn thận. Thấy con nói nửa đường có bạn bè cần đi nhờ, có người đổi lái nên mẹ cũng yên tâm, nếu không mẹ nhất định sẽ không đồng ý".
"Bây giờ thì mẹ yên tâm rồi chứ? Có người đi nhờ xe từ đây luôn rồi mà!" Âu Dương Ngâm cười nói, dường như có một ý nghĩ gì đó thoáng lóe lên rồi biến mất trong lòng nhưng cô lại không giữ lại được.
"Người bạn của con làm gì? Bao nhiêu tuổi?" Mẹ cô hỏi rất cẩn thận.
"Mở công ty, hơn ba mươi tuổi. Mẹ..." Âu Dương Ngâm không dựa vào mẹ nữa, "Anh ta không phải người con gái mẹ cần tìm! Chỉ là bạn thôi, thậm chí còn chưa được coi là bạn, chỉ là biết nhau mà thôi".
"Ngâm Ngâm, mẹ con lo cho con mà, con và một người đàn ông đồng hành ngàn dặm, bố mẹ không hỏi rõ ràng thì làm sao yên tâm được!" Bố cô đưa tay cầm tay cô, "Con gái bố xinh như vậy, bố cũng thấy không yên tâm".
Âu Dương Ngâm lườm bố xem thường, "Trong mắt bố thì chỉ có mẹ, con gái trách mẹ một chút mà bố cũng không thích, đúng là anh hùng thoái chí!"
Bố cô bật cười ha ha, cả gia đình ba người vui vẻ đầm ấm.
*** *** ***
Chiếc xe bọ rùa của Âu Dương Ngâm dừng lại trước cửa khách sạn Khải Duyệt, Trình Mộc Dương từ bên trong đi ra với tình thần sáng láng, nhìn thấy chiếc xe màu vàng sáng anh ta cố nhịn cười. Đúng là trẻ con mới chọn màu sắc sặc sỡ như vậy.
"Tổng giám đốc Trình!" Âu Dương Ngâm hạ cửa kính xe xuống cười cười vẫy tay với anh ta.
Trình Mộc Dương ngồi lên xe, Âu Dương Ngâm nhấn ga, chiếc xe lập tức rời khỏi khách sạn.
"Anh đến thành phố H, ở đây em cũng xem như chủ nhà, anh nên thông báo cho em sớm một chút để em có thể làm tròn vai chủ nhà chứ!" Âu Dương Ngâm nói.
"A, em định làm tròn vai chủ nhà thế nào?" Trình Mộc Dương nghĩ, hôm qua lúc mới nghe điện thoại còn tỏ ra lạnh nhạt, bây giờ lại nói rõ dễ nghe.
"Đi dạo loanh quanh thôi, ăn mấy món đặc sản địa phương!"
Anh ta bật cười, thì ra định đuổi mình đi như vậy. "Sao không thể mời anh đến nhà em chơi?"
"Nhà em quá đơn sơ, không vào được mắt đại thiếu gia Trình thị nên tốt nhất là không nên tự làm mình mất mặt!" Âu Dương Ngâm vui đùa thờ ơ như không, chiếc xe vẫn chạy rất nhanh. "Anh có việc gấp à? Chúng ta thay nhau lái nhanh một chút, nửa đêm hôm nay có thể chạy tới thành phố D".
"Trước bữa tối ngày mai về đến nơi là được rồi, chẳng mấy khi anh được ngồi xe em mà em còn định bắt anh làm tài xế à?"
"Vậy tốt, tối nay chúng ta ở thành phố F, mặc dù không phải là một thành phố lớn nhưng lại rất cổ kính. Hôm nay chạy cố một đoạn thì ngày mai có thể ung dung hơn một chút", Âu Dương Ngâm vui vẻ nói.
So với các cô bé ở độ tuổi này thì Âu Dương Ngâm có thể coi là người lái xe rất tốt, vừa vững tay lái vừa chạy rất nhanh. Trình Mộc Dương hỏi: "Em có bằng lái mấy năm rồi mà lái xe tốt thế?"
"6 năm, em là lái xe có thâm niên rồi".
6 năm trước cô ấy mới chưa đến 20 tuổi, con gái tuổi đó rất ít người học lái xe, có thể thấy điều kiện gia đình cô ấy không tồi. "Cái xe này thì mua từ bao giờ?"
"Là quà ông ngoại mua cho em khi em thi đỗ cao học nhưng rất ít khi có cơ hội lái", Âu Dương Ngâm chợt hiểu ý, "Anh thấy màu sắc cái xe này buồn cười lắm à?"
"Không không không, rất bắt mắt. Giống mũ vàng!"
"Mũ vàng là cái gì?"
"Lúc tan học, nhà trường quy định tất cả học sinh tiểu học đều phải đội mũ vàng, khi đi ngoài đường sẽ rất bắt mắt, xe cộ qua lại sẽ giảm tốc độ nhường đường cho học sinh".
"A, không ngờ là con tổng giám đốc Trình đã vào tiểu học rồi!" Âu Dương Ngâm trả đòn.
Trình Mộc Dương trợn mắt nhìn cô không nói nên lời, Âu Dương Ngâm cười nói: "Tổng giám đốc Trình quen ngồi xe sang, bây giờ ngồi mũ vàng thì tủi thân lắm nhỉ!"
Trình Mộc Dương nói: "Ông ngoại em nhất định rất quý em!"
"Đương nhiên, đời thứ ba nhà họ Âu Dương chỉ có một mình em mà!"
Trình Mộc Dương chỉ có thể ngồi nhìn cô dương dương tự đắc.
Gần trưa đi đến khu dịch vụ, hai người xuống xe hoạt động gân cốt. Âu Dương Ngâm vặn eo nói: "Lâu lắm rồi không đi xe đường dài, đúng là không quen!"
Trình Mộc Dương hỏi: "Trông em thì có vẻ yếu đuối mà lại không sợ vất vả nhỉ. Bố mẹ em yên tâm để em lái xe đường dài một mình như vậy à?"
"Đương nhiên là không yên tâm. Có điều em lừa họ là trên đường sẽ có bạn đi nhờ xe cùng về thành phố D". Âu Dương Ngâm nói rất thoải mái, "Vừa hay có anh đi nhờ nên cũng không thể bảo em nói dối được. Tổng giám đốc Trình, anh đến thành phố H giải quyết công việc hay là đi du lịch?"
"Đương nhiên là giải quyết công việc, một tuần anh cũng đi làm năm ngày, ngày ngày đều phải điểm danh, có phải muốn làm gì thì làm đâu".
"Làm ông chủ cũng không tự do nhỉ. Trò 'Chạy trốn' của anh có được bán ở chỗ em không?"
Trình Mộc Dương bật cười, "Kinh doanh game không phải mang đi khắp nơi như bán hàng rong. Ông nội anh bảo anh đến đây xem xem".
"Tập đoàn Trình thị định tiến quân đến thành phố H à?"
Trình Mộc Dương cười cười, cô bé này thật nhanh nhạy, "Chúng ta vào khu dịch vụ ăn một chút đi!"
Âu Dương Ngâm vội ngăn lại nói: "Mẹ em chuẩn bị cho em rồi, đồ ăn ở khu dịch vụ này không ngon".
Nói rồi cô mở cốp xe lấy ra một hộp nhựa rất to, mở ra xem, bên trong có đủ vịt quay, gà hấp rượu, sushi, hoa quả, mỗi thứ được đựng trong một ngăn rất gọn gàng sạch sẽ. Trình Mộc Dương kinh ngạc: "Nhiều thế? Chuẩn bị đủ đồ ăn 2 ngày cho em à?"
"Không không không, em nói với mẹ em là có hai đồng nghiệp nam đi nhờ xe, sau đó lại có thêm anh nữa nên mẹ em chuẩn bị suất ăn trưa cho bốn người. Mẹ em nấu ăn tốt lắm, tổng giám đốc Trình nếm thử xem, tuyệt đối không phải thực phẩm rác đâu".
Trình Mộc Dương nhớ lại lúc mình giáo huấn cô ở quán KFC, bây giờ lại thấy cô có thành ý như vậy, anh ta cảm thấy hơi xấu hổ: "Anh cũng chỉ nói vậy thôi, thực ra bình thường lúc bận anh cũng ăn mì ăn liền, cũng gặm bánh mì. Em vẫn còn giận anh vì câu nói kia à?"
Âu Dương Ngâm vội lắc đầu, "Không không, tại em thích ăn thực phẩm rác má, bích quy, sô cô la, hamburger, em còn rất thích ăn ô mai nữa!" Nói rồi chính mình cũng bật cười.
Trình Mộc Dương nói: "Không khác gì trẻ con, sau này ăn những thứ đó ít thôi".
Âu Dương Ngâm cười nói: "Sao anh nói chuyện giống bố em thế!" Một câu nói ra làm Trình Mộc Dương cực kì bực mình.
Hai người ăn uống no đủ rồi lên đường, đến lượt Trình Mộc Dương lái xe, Âu Dương Ngâm vui vẻ nói: "May là anh đi nhờ xe em nếu không thì đúng là mệt thật!"
"Vậy em cảm ơn anh thế nào?"
"Em còn đang chờ anh cảm ơn em đấy. Những ngày này anh làm sao mua được vé máy bay chứ, từ thành phố H đến thành phố D chính là tuyến du lịch nóng đấy!"
Trình Mộc Dương cười thầm trong lòng, "Được, vậy em muốn anh cảm ơn em thế nào?"
"Giúp em tìm lí do nói với ông nội anh để tối mai em không phải đến ăn cơm".
"Buổi tối ngày mai em có hẹn à?"
"Gia đình anh sum họp, em đến làm gì chứ!" Âu Dương Ngâm cười nói, "Em không quen đến nhà người quyền quý, mong tổng giám đốc Trình thứ lỗi!"
"Quyền quý cái gì. Chẳng phải em vẫn đến nhà bí thư thành ủy suốt à?" Giọng nói của Trình Mộc Dương có vẻ tức giận.
"Em rất ít khi đến nhà Hiểu Bân", Âu Dương Ngâm cau mày nói, "Em là một bác sĩ quèn, không cần quen biết những nhân vật quan trọng như vậy".
Trình Mộc Dương không lên tiếng, đầu tiên là Âu Dương Ngâm từ chối không làm bác sĩ riêng cho ông nội anh ta, bây giờ lại định đổi ý không đến dự buổi tiệc gia đình mà lúc đầu đã không phản đối. Anh ta không biết vì sao ông nội phải lôi kéo cô bé này như vậy, nhưng bây giờ anh ta rất rõ ràng, không phải làm cao, cũng không phải lấy lùi làm tiến, quả thật Âu Dương Ngâm không hề muốn có quan hệ dây dưa gì với Trình thị. Trong số những cô gái anh ta đã gặp thì cô là người đầu tiên hờ hững thờ ơ với Trình thị, thậm chí có thể nói là chỉ sợ tránh không kịp, anh ta cảm thấy rất khó hiểu. Bình thường anh ta rất xem thường những cô bé cứ lao vào Trình thị đó, cho nên dù đối phương có là người đẹp nghiêng nước nghiêng thành thì cũng không thể xóa nhòa sự coi thường từ tận đáy lòng của anh ta.
Có lúc anh ta cảm thấy mình quá kiêu ngạo, quá khó tính, làm gì có cô bé nào lại không thích những người tiêu tiền như nước chứ? Nhưng bây giờ gặp phải cô nàng Âu Dương Ngâm này anh ta lại hơi tức giận khí thấy cô cứ thờ ơ như không với Trình thị. Mặc dù cứ mở miệng ra là cô ấy lại nói rằng mình không dám với cao nhưng sự xa cách đó lại cực kì rõ ràng. Hình như không phải cô ấy không dám mà chỉ là không muốn. Rốt cục cô ấy là ai?
/66
|