"Hay lắm!" Âu Dương Ngâm thở dài nói, "Muôn vẻ cuộc đời, cuộc đời muôn vẻ, đúng là thú vị. Anh nhìn người khác, người khác nhìn anh, ai là trò chơi của ai?"
Phùng Phất Niên nhìn cô, cô ấy đã thật sự thoát ra được rồi sao? Anh ta không thể khẳng định, nhưng anh ta có thể khẳng định rằng mình phải giúp cô ấy thoát ra.
"Hôm đó em ăn lạc rang nhưng đang ăn dở thì lại ra ngoài. Hôm nay lúc đến đây anh nhìn thấy có người đẩy xe bán ở đoạn này nên mua cho em ăn".
Tâm tình không tốt, Âu Dương Ngâm nói: "Thực ra mùa đông ăn mới ngon, bây giờ ăn thì khô lắm".
"Bây giờ mới là tháng mấy, ở đây lại không phải miền nam như ở chỗ em, chẳng lẽ phải ăn sơn hào hải vị à?" Anh ta dùng chính lời nói của cô lúc nãy để vặn lại cô.
Âu Dương Ngâm cười cười, "Cũng được, vừa rồi ở nhà ăn tôi cũng không ăn được gì cả, hôm nay có việc nên đi về muộn, thôi tìm mấy thứ đồ ăn vặt ăn cho đầy bụng vậy.
Đúng là một cô bé không biết chăm sóc chính mình, Phùng Phất Niên nghĩ, nhiều năm như vậy mà cô ấy vẫn không thay đổi, A Trạch sẽ thương cô ấy lắm đúng không?
Phùng Phất Niên cầm chiếc túi giấy đựng lạc rang, Âu Dương Ngâm cận thận tróc vỏ, vừa rồi còn nói không ăn mà bây giờ lại ăn thoải mái thế. Phùng Phất Niên cười nói với cô: "Tiểu sư muội, đưa hình ảnh em ăn lạc lên sóng thì chắc chắn lạc rang sẽ bán chạy lắm, nhìn em ăn ngon thật đấy".
Nietzsche đã nói, muốn trở thành siêu nhân trước hết phải có hàm răng và cái dạ dày khỏe mạnh, ăn lạc rang ít nhất có thể chứng minh em còn trẻ, em còn có hàm răng khỏe mạnh", Âu Dương Ngâm cười nói, cô bỏ vỏ lạc vừa tróc ra vào trong một chiếc túi bóng, chiếc túi móc trên ngón tay cô đung đưa đung đưa. Phùng Phất Niên cười cầm lấy chiếc túi cho cô, Âu Dương Ngâm vội nói: "Để em tự cầm".
"Để anh, không thấy em cầm nó đung đưa mạnh thế à?" Phùng Phất Niên cười nói, đây là lần đầu tiên anh ta làm việc như vậy cho một cô gái, nếu như đang là ban ngày thì có thể anh ta sẽ do dự, nhưng lúc này ánh trăng và ánh sao thật sự có thể mị hoặc lòng người.
"Nên phát quảng cáo lạc rang trong chuyên mục này của chúng ta, thực phẩm thiên nhiên vì sức khỏe, nhiều loại nguyên tố vi lượng, giảm mỡ máu giảm đường huyết giảm huyết áp, còn có thể giảm béo nữa". Cô cúi xuống thò tay vào trong túi giấy lấy ra một nắm lạc nữa.
Phùng Phất Niên mỉm cười nhìn cô, trước kia A Trạch cũng cầm túi để cô vui vẻ lục đồ ăn, ăn thoải mái và thỏa mãn như thế này sao?
"Sư huynh, không phải vừa rồi anh cũng muốn ăn à?" Âu Dương Ngâm nhớ ra chuyện này, "Ăn đi, rất ngon đấy!"
Phùng Phất Niên cười nói: "Em đã thấy người đàn ông nào ăn vặt bên đường chưa? Sẽ bị phụ nữ xem thường!"
"Sĩ diện hão!" Âu Dương Ngâm cười nói, "Ai dám xem thường đại tài tử Phùng thì mới thật sự bị người khác xem thường!" Anh ấy cũng chưa bao giờ ăn vặt trên đường mà chỉ cầm túi giúp cô và cười tủm tỉm nhìn cô ăn ngon lành.
Âu Dương Ngâm lắc lắc đầu, chỉ cần ở bên cạnh Phùng Phất Niên là mình lại luôn nhớ tới những chuyện trước kia, mặc dù ngoại hình của hai người bọn họ không giống nhau nhưng lại khiến cô cảm thấy rất giống. Có lúc lời nói cũng giống hệt, trong vô thức cô đã từ từ thân cận với Phùng Phất Niên, thậm chí còn có cả sự ỷ lại âm thầm, hình như cũng vì anh ấy nên Phùng Phất Niên mới chăm sóc mình chu đáo như vậy.
"Gần đây có liên lạc với nhà tài trợ của em không?" Thực ra Phùng Phất Niên muốn hỏi là Trình Mộc Dương.
"Cô cô bị ốm, nằm ở phòng VIP viện em. Có điều sắp khỏi rồi, chắc là một hai ngày nữa sẽ xuất viện, cũng không nghiêm trọng gì chỉ bị cảm cúm thôi".
"Cô cô?" Phùng Phất Niên mẫn cảm nhìn cô.
"A, mọi người đều gọi như vậy", Âu Dương Ngâm hơi chột dạ, trong ánh mắt chăm chú của Phùng Phất Niên, cô cảm thấy cách xưng hô như vậy quả thực không ổn, hôm nào phải tìm cơ hội hỏi Hàn Hiểu Bân mới được.
"Ờ". Phùng Phất Niên không nói nữa. Ít nhất cũng phải có quan hệ tương đối gần gũi mới gọi như vậy. Từ bao giờ bọn họ đã gần gũi như vậy rồi?
"Sư huynh, em vẫn nhớ lời anh, sẽ không có dính líu gì với Trình thị đâu". Âu Dương Ngâm nhìn Phùng Phất Niên, vì sao khi nhắc tới tổng giám đốc Trình thị anh ta lại có vẻ âm thầm lo lắng, chẳng lẽ tập đoàn Trình thị có hậu thuẫn rất mạnh? Trình anh ta từng có xích mích gì với Trình thị? Xem ra cũng không giống, lần nọ ăn cơm gặp Trình Mộc Dương còn chào hỏi rất nhiệt tình, hình như cũng là lần đầu tiên thấy Trình Thương Hải, hình như cũng không biết Trình Anh Chi... "Thực ra mấy người trong nhà họ Trình em từng tiếp xúc đều rất tốt". Cô cô dỗ dành cô như dỗ dành trẻ con, mặc dù Trình Thương Hải có khí thế ép người nhưng cũng không khó đối phó, Trình Mộc Giai thích quậy phá không có tâm cơ, Trình Mộc Dương... Nhớ tới túi đồ ăn vặt đó, cô cảm thấy hơi phiền muộn.
"Nhà họ Trình là một đại gia đình, trong đó người loại nào cũng có, phức tạp lắm!" Phùng Phất Niên nói nghiêm túc, "Có một số người vẫn không nên tiếp xúc thì hơn".
Âu Dương Ngâm gật đầu.
Chủ nhật này có thời gian không, sư huynh dẫn em đi dạo quanh đây. Em đến thành phố D lâu như vậy rồi nhưng hình như vẫn chưa ra khỏi thành phố bao giờ?"
Âu Dương Ngâm do dự, "Hồi ở thành phố H em cũng rất ít khi ra ngoại thành, nói chung là em tương đối lười".
"Có một nơi phong cảnh rất đẹp, ở phía nam sẽ không thấy được, cũng lâu lắm rồi sư huynh không đến đó, đi cùng sư huynh được không?"
Âu Dương Ngâm ngẩng đầu lên, Phùng Phất Niên nhìn cô thăm dò, nụ cười ấm áp làm cô có một thoáng thất thần, một thứ gì đó trong lòng khẽ động, cô vội chuyển ánh mắt đi, "Được".
Phùng Phất Niên rào trước đón sau, "Đến lúc đó dẫn em đi ăn bữa cơm nhà nông, toàn các món ăn chất phác, nấu nướng chuyên để phục vụ em".
"Có người từ nông thôn đi tới thành phố ra sức làm việc để bắt đầu cuộc sống hoàn toàn khác dĩ vãng, có người tiếp tục ở lại nông thôn sống theo quỹ tích cuộc đời vốn có. Bọn họ nhìn nhận đối phương thế nào, trong cuộc sống của chính mình bọn họ có những hạnh phúc và mất mát gì. Tuổi tác bằng nhau, giới tính giống nhau, kết cấu gia đình như nhau. Sư huynh, thực ra quay một chương trình về sự đối lập như vậy cũng rất thú vị. Đi ra thế giới bên ngoài là may mắn hay là bất hạnh?" Âu Dương Ngâm ngẩng đầu nhìn không trung, mỗi ngôi sao đều ở đúng vị trí của mình tạo thành bầu trời sao lung linh. Lại có một ngôi sao băng xẹt qua, ánh sáng lóe lên rồi vụt tắt, cô không thể trả lời được câu hỏi của chính mình.
"Anh cũng nghĩ như vậy, những người nông dân này vào thành phố làm thợ xây, công nhân vệ sinh, tốt hơn một chút thì mở cửa hàng, không tốt lắm thì đẩy xe bán lạc rang bán khoai lang, bỏ mấy trăm nghìn thuê một gian phòng nhỏ mấy mét vuông, cố gắng để thay đổi cuộc sống. Còn có một số người ở lại nông thôn, giữ mấy gian nhà cấp bốn, làm ăn dựa vào thời tiết, nuôi nấng vợ con. Hạnh phúc không phải là thứ người khác nhìn thấy mà là ở trong lòng chính mình". Nếu A Trạch không đến phía nam, không gặp cô ấy thì đó là may mắn hay là bất hạnh?
"Có lúc em muốn mình là một bác sĩ ở nông thôn, có nhà có sân có vườn, đẩy cửa ra là thấy rau cỏ xanh biếc và cà chua chín đỏ. Mùa đông nằm phơi nắng trên tấm gỗ trước hè, đọc một quyển sách mình thích, có bếp lò sắc thuốc bắc, mùi thuốc thơm bay đầy nhà. Tốt nhất là sau nhà có một con sông nhỏ, mùa hè ngồi trên thềm đá thả chân xuống dòng nước lạnh buốt, nhìn những chiếc thuyền nhỏ đi qua, kêu kẽo kẹt kẽo kẹt".
"Tiểu thư, em đang nói đến miền nam à?" Phùng Phất Niên gần như bị giấc mộng đẹp của cô làm cảm động lây, anh ta lên tiếng để đánh thức chính mình.
"Ờ, là cảnh sắc vùng sông nước ở quê nhà em. Em đã đồng ý với bố mẹ và thầy Lý là học một hai năm sau đó sẽ trở về, như anh nói đấy, học ở đâu mà chẳng là học? Em vẫn thích phía nam hơn một chút, con người bao giờ cũng quyến luyến những nơi mình quen". Và cả người quen cũng vậy.
"Vậy anh phải tranh thủ thời gian bóc lột em tử tế, nếu không đến lúc em đi thì anh đi đâu tìm người dẫn chương trình xinh đẹp như vậy", Phùng Phất Niên cười nói.
"Anh có còn là sư huynh em không đấy? Sao lại không có ý định giữ lại gì cả? Còn nghĩ cách bòn rút nhiều giá trị thặng dư nhất nữa, thật sự làm tiểu sư muội thất vọng!" Âu Dương Ngâm bất mãn kêu lên.
"Làm truyền hình không phải là như thế sao? Cũ không đi thì mới không đến, sau mọt thời gian thì chuyên mục của bọn em cũng nên thay đổi gương mặt mới rồi". Người nói vẫn quá vô tình nhưng người nghe vẫn biết đó không phải lời nói thật lòng.
"Sự tàn khốc của cạnh tranh thể hiện rõ ràng nhất ở đài truyền hình. Người làm truyền hình quả nhiên là tàn nhẫn vô tình!" Âu Dương Ngâm nói, "Em và chú Văn đã có hiệp định rõ ràng rồi, chỉ làm đến cuối năm, bất kể có ở lại đây nữa không. Sang năm phải tập trung tinh thần làm luận văn". Cô đưa mắt tìm vầng trăng ở phía chân trời vừa rồi nhưng không thấy, bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi, "Không còn sớm nữa, sư huynh cũng nên về nghỉ ngơi đi".
Phùng Phất Niên xoay người lại đối diện với cô, "Tiểu sư muội, có người bị người khác đuổi theo nên vội vàng không thể dừng lại được, kể cả tình cảm cũng không có cách nào tự quyết định".
Âu Dương Ngâm nghe không rõ nên đành ậm ờ gật gật đầu, anh ta đang nói về chính mình sao? Hay là đang nói ai khác? Cô đưa túi giấy trong tay cho Phùng Phất Niên, "Anh đã ngại không muốn ăn ngoài đường thì mang về cho vào lò vi sóng một phút, ngon lắm".
Phùng Phất Niên cầm lấy, anh ta rất thích cảm giác như vậy, nhưng lại sợ mình thích cảm giác đó.
*** *** ***
Về đến nhà, Trình Mộc Dương rót một cốc nước ngồi uống. Bây giờ cô ấy đang làm gì? Trực? Đi dạo phố? Đọc sách tìm tư liệu? Xem phim với bạn? Ai đang ở bên cạnh cô ấy? Anh ta không ngừng suy nghĩ vấn đề này, ai ở bên cô ấy? Ai có thể ở bên cô ấy? Anh ta bị câu hỏi này hành hạ đứng ngồi không yên.
Nhớ lại lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, cô ấy cho rằng mình là một gã chơi bời trác táng tán gái ngoài đường. Sau đó quả thật mình đã tốn không ít công sức theo đuổi cô ấy, mời nàng ăn cơm, chạy tới đưa phong bao lì xì, dẫn cô đi chợ đêm, giúp cô ấy lái xe cả ngàn dặm về đây. Tiếc là cô ấy không hề cảm kích mà chỉ thờ ơ đón nhận sự ân cần của mình. Anh ta ảo não nghĩ, mình che giấu quá tốt, làm mọi việc quá tự nhiên, lẽ ra nên cố ý để lộ sơ hở cho cô ấy lờ mờ phát hiện ra, đó mới là thượng sách. Rồi sau đó mình mượn việc tài trợ trang phục của cô cô để kéo gần khoảng cách, đặc biệt là lần này cô cô bị ốm, hai người chưa bao giờ tiếp xúc thường xuyên như vậy, không những mình đã để lộ sơ hở mà túi đồ ăn vặt đó quả thực chính là tỏ tình rồi, nhưng cô ấy lại quay đầu.
Trình Mộc Dương nhìn chính mình trong gương, cao ráo đẹp trai, sự nghiệp thành đạt. Mặc dù lớn hơn cô ấy 7 tuổi nhưng cũng vẫn còn trẻ, dựa vào cái gì mà cô ấy không coi trọng mình? Cô ấy chẳng qua chỉ là một bác sĩ bình thường, dù xinh đẹp nhưng cũng không phải nghiêng nước nghiêng thành, anh ta hậm hực, vậy vì sao mình càng nhìn càng thấy vừa mắt nhỉ?
Cô ấy không muốn dính dáng đến Trình thị, nói rất rõ rằng đối với các danh gia vọng tộc thì cô ấy chỉ kính nhi viễn chi, điều này thực sự khiến anh ta vô kế khả thi. Bất kể ông nội vừa đấm vừa xoa kiểu gì, bất kể cô cô vừa dỗ vừa lừa ra sao, bất kể mình trịnh trọng ám chỉ trong phòng trà lần nọ thế nào cô ấy cũng không chịu tiếp nhận mình.
Chẳng lẽ cô ấy đã thích người khác? Là Phùng Phất Niên sao? Anh ta nhớ tới lời của ông chủ Điền ở thành phố F, chẳng lẽ cô ấy vẫn còn thích cái gã nhìn cô ấy dưới ánh trăng kia?
Bây giờ anh ta nên làm thế nào? Cũng đã từng tránh né nhưng vẫn bị hấp dẫn không tự chủ được; Cũng đã từng chờ đợi nhưng cô ấy lại xoay người bước đi; Vậy thì anh ta chỉ còn một biện pháp cuối cùng, đi đến thẳng thắn bày tỏ tấm lòng của mình, bất kể bân cạnh cô ấy có bao nhiêu người.
Phùng Phất Niên nhìn cô, cô ấy đã thật sự thoát ra được rồi sao? Anh ta không thể khẳng định, nhưng anh ta có thể khẳng định rằng mình phải giúp cô ấy thoát ra.
"Hôm đó em ăn lạc rang nhưng đang ăn dở thì lại ra ngoài. Hôm nay lúc đến đây anh nhìn thấy có người đẩy xe bán ở đoạn này nên mua cho em ăn".
Tâm tình không tốt, Âu Dương Ngâm nói: "Thực ra mùa đông ăn mới ngon, bây giờ ăn thì khô lắm".
"Bây giờ mới là tháng mấy, ở đây lại không phải miền nam như ở chỗ em, chẳng lẽ phải ăn sơn hào hải vị à?" Anh ta dùng chính lời nói của cô lúc nãy để vặn lại cô.
Âu Dương Ngâm cười cười, "Cũng được, vừa rồi ở nhà ăn tôi cũng không ăn được gì cả, hôm nay có việc nên đi về muộn, thôi tìm mấy thứ đồ ăn vặt ăn cho đầy bụng vậy.
Đúng là một cô bé không biết chăm sóc chính mình, Phùng Phất Niên nghĩ, nhiều năm như vậy mà cô ấy vẫn không thay đổi, A Trạch sẽ thương cô ấy lắm đúng không?
Phùng Phất Niên cầm chiếc túi giấy đựng lạc rang, Âu Dương Ngâm cận thận tróc vỏ, vừa rồi còn nói không ăn mà bây giờ lại ăn thoải mái thế. Phùng Phất Niên cười nói với cô: "Tiểu sư muội, đưa hình ảnh em ăn lạc lên sóng thì chắc chắn lạc rang sẽ bán chạy lắm, nhìn em ăn ngon thật đấy".
Nietzsche đã nói, muốn trở thành siêu nhân trước hết phải có hàm răng và cái dạ dày khỏe mạnh, ăn lạc rang ít nhất có thể chứng minh em còn trẻ, em còn có hàm răng khỏe mạnh", Âu Dương Ngâm cười nói, cô bỏ vỏ lạc vừa tróc ra vào trong một chiếc túi bóng, chiếc túi móc trên ngón tay cô đung đưa đung đưa. Phùng Phất Niên cười cầm lấy chiếc túi cho cô, Âu Dương Ngâm vội nói: "Để em tự cầm".
"Để anh, không thấy em cầm nó đung đưa mạnh thế à?" Phùng Phất Niên cười nói, đây là lần đầu tiên anh ta làm việc như vậy cho một cô gái, nếu như đang là ban ngày thì có thể anh ta sẽ do dự, nhưng lúc này ánh trăng và ánh sao thật sự có thể mị hoặc lòng người.
"Nên phát quảng cáo lạc rang trong chuyên mục này của chúng ta, thực phẩm thiên nhiên vì sức khỏe, nhiều loại nguyên tố vi lượng, giảm mỡ máu giảm đường huyết giảm huyết áp, còn có thể giảm béo nữa". Cô cúi xuống thò tay vào trong túi giấy lấy ra một nắm lạc nữa.
Phùng Phất Niên mỉm cười nhìn cô, trước kia A Trạch cũng cầm túi để cô vui vẻ lục đồ ăn, ăn thoải mái và thỏa mãn như thế này sao?
"Sư huynh, không phải vừa rồi anh cũng muốn ăn à?" Âu Dương Ngâm nhớ ra chuyện này, "Ăn đi, rất ngon đấy!"
Phùng Phất Niên cười nói: "Em đã thấy người đàn ông nào ăn vặt bên đường chưa? Sẽ bị phụ nữ xem thường!"
"Sĩ diện hão!" Âu Dương Ngâm cười nói, "Ai dám xem thường đại tài tử Phùng thì mới thật sự bị người khác xem thường!" Anh ấy cũng chưa bao giờ ăn vặt trên đường mà chỉ cầm túi giúp cô và cười tủm tỉm nhìn cô ăn ngon lành.
Âu Dương Ngâm lắc lắc đầu, chỉ cần ở bên cạnh Phùng Phất Niên là mình lại luôn nhớ tới những chuyện trước kia, mặc dù ngoại hình của hai người bọn họ không giống nhau nhưng lại khiến cô cảm thấy rất giống. Có lúc lời nói cũng giống hệt, trong vô thức cô đã từ từ thân cận với Phùng Phất Niên, thậm chí còn có cả sự ỷ lại âm thầm, hình như cũng vì anh ấy nên Phùng Phất Niên mới chăm sóc mình chu đáo như vậy.
"Gần đây có liên lạc với nhà tài trợ của em không?" Thực ra Phùng Phất Niên muốn hỏi là Trình Mộc Dương.
"Cô cô bị ốm, nằm ở phòng VIP viện em. Có điều sắp khỏi rồi, chắc là một hai ngày nữa sẽ xuất viện, cũng không nghiêm trọng gì chỉ bị cảm cúm thôi".
"Cô cô?" Phùng Phất Niên mẫn cảm nhìn cô.
"A, mọi người đều gọi như vậy", Âu Dương Ngâm hơi chột dạ, trong ánh mắt chăm chú của Phùng Phất Niên, cô cảm thấy cách xưng hô như vậy quả thực không ổn, hôm nào phải tìm cơ hội hỏi Hàn Hiểu Bân mới được.
"Ờ". Phùng Phất Niên không nói nữa. Ít nhất cũng phải có quan hệ tương đối gần gũi mới gọi như vậy. Từ bao giờ bọn họ đã gần gũi như vậy rồi?
"Sư huynh, em vẫn nhớ lời anh, sẽ không có dính líu gì với Trình thị đâu". Âu Dương Ngâm nhìn Phùng Phất Niên, vì sao khi nhắc tới tổng giám đốc Trình thị anh ta lại có vẻ âm thầm lo lắng, chẳng lẽ tập đoàn Trình thị có hậu thuẫn rất mạnh? Trình anh ta từng có xích mích gì với Trình thị? Xem ra cũng không giống, lần nọ ăn cơm gặp Trình Mộc Dương còn chào hỏi rất nhiệt tình, hình như cũng là lần đầu tiên thấy Trình Thương Hải, hình như cũng không biết Trình Anh Chi... "Thực ra mấy người trong nhà họ Trình em từng tiếp xúc đều rất tốt". Cô cô dỗ dành cô như dỗ dành trẻ con, mặc dù Trình Thương Hải có khí thế ép người nhưng cũng không khó đối phó, Trình Mộc Giai thích quậy phá không có tâm cơ, Trình Mộc Dương... Nhớ tới túi đồ ăn vặt đó, cô cảm thấy hơi phiền muộn.
"Nhà họ Trình là một đại gia đình, trong đó người loại nào cũng có, phức tạp lắm!" Phùng Phất Niên nói nghiêm túc, "Có một số người vẫn không nên tiếp xúc thì hơn".
Âu Dương Ngâm gật đầu.
Chủ nhật này có thời gian không, sư huynh dẫn em đi dạo quanh đây. Em đến thành phố D lâu như vậy rồi nhưng hình như vẫn chưa ra khỏi thành phố bao giờ?"
Âu Dương Ngâm do dự, "Hồi ở thành phố H em cũng rất ít khi ra ngoại thành, nói chung là em tương đối lười".
"Có một nơi phong cảnh rất đẹp, ở phía nam sẽ không thấy được, cũng lâu lắm rồi sư huynh không đến đó, đi cùng sư huynh được không?"
Âu Dương Ngâm ngẩng đầu lên, Phùng Phất Niên nhìn cô thăm dò, nụ cười ấm áp làm cô có một thoáng thất thần, một thứ gì đó trong lòng khẽ động, cô vội chuyển ánh mắt đi, "Được".
Phùng Phất Niên rào trước đón sau, "Đến lúc đó dẫn em đi ăn bữa cơm nhà nông, toàn các món ăn chất phác, nấu nướng chuyên để phục vụ em".
"Có người từ nông thôn đi tới thành phố ra sức làm việc để bắt đầu cuộc sống hoàn toàn khác dĩ vãng, có người tiếp tục ở lại nông thôn sống theo quỹ tích cuộc đời vốn có. Bọn họ nhìn nhận đối phương thế nào, trong cuộc sống của chính mình bọn họ có những hạnh phúc và mất mát gì. Tuổi tác bằng nhau, giới tính giống nhau, kết cấu gia đình như nhau. Sư huynh, thực ra quay một chương trình về sự đối lập như vậy cũng rất thú vị. Đi ra thế giới bên ngoài là may mắn hay là bất hạnh?" Âu Dương Ngâm ngẩng đầu nhìn không trung, mỗi ngôi sao đều ở đúng vị trí của mình tạo thành bầu trời sao lung linh. Lại có một ngôi sao băng xẹt qua, ánh sáng lóe lên rồi vụt tắt, cô không thể trả lời được câu hỏi của chính mình.
"Anh cũng nghĩ như vậy, những người nông dân này vào thành phố làm thợ xây, công nhân vệ sinh, tốt hơn một chút thì mở cửa hàng, không tốt lắm thì đẩy xe bán lạc rang bán khoai lang, bỏ mấy trăm nghìn thuê một gian phòng nhỏ mấy mét vuông, cố gắng để thay đổi cuộc sống. Còn có một số người ở lại nông thôn, giữ mấy gian nhà cấp bốn, làm ăn dựa vào thời tiết, nuôi nấng vợ con. Hạnh phúc không phải là thứ người khác nhìn thấy mà là ở trong lòng chính mình". Nếu A Trạch không đến phía nam, không gặp cô ấy thì đó là may mắn hay là bất hạnh?
"Có lúc em muốn mình là một bác sĩ ở nông thôn, có nhà có sân có vườn, đẩy cửa ra là thấy rau cỏ xanh biếc và cà chua chín đỏ. Mùa đông nằm phơi nắng trên tấm gỗ trước hè, đọc một quyển sách mình thích, có bếp lò sắc thuốc bắc, mùi thuốc thơm bay đầy nhà. Tốt nhất là sau nhà có một con sông nhỏ, mùa hè ngồi trên thềm đá thả chân xuống dòng nước lạnh buốt, nhìn những chiếc thuyền nhỏ đi qua, kêu kẽo kẹt kẽo kẹt".
"Tiểu thư, em đang nói đến miền nam à?" Phùng Phất Niên gần như bị giấc mộng đẹp của cô làm cảm động lây, anh ta lên tiếng để đánh thức chính mình.
"Ờ, là cảnh sắc vùng sông nước ở quê nhà em. Em đã đồng ý với bố mẹ và thầy Lý là học một hai năm sau đó sẽ trở về, như anh nói đấy, học ở đâu mà chẳng là học? Em vẫn thích phía nam hơn một chút, con người bao giờ cũng quyến luyến những nơi mình quen". Và cả người quen cũng vậy.
"Vậy anh phải tranh thủ thời gian bóc lột em tử tế, nếu không đến lúc em đi thì anh đi đâu tìm người dẫn chương trình xinh đẹp như vậy", Phùng Phất Niên cười nói.
"Anh có còn là sư huynh em không đấy? Sao lại không có ý định giữ lại gì cả? Còn nghĩ cách bòn rút nhiều giá trị thặng dư nhất nữa, thật sự làm tiểu sư muội thất vọng!" Âu Dương Ngâm bất mãn kêu lên.
"Làm truyền hình không phải là như thế sao? Cũ không đi thì mới không đến, sau mọt thời gian thì chuyên mục của bọn em cũng nên thay đổi gương mặt mới rồi". Người nói vẫn quá vô tình nhưng người nghe vẫn biết đó không phải lời nói thật lòng.
"Sự tàn khốc của cạnh tranh thể hiện rõ ràng nhất ở đài truyền hình. Người làm truyền hình quả nhiên là tàn nhẫn vô tình!" Âu Dương Ngâm nói, "Em và chú Văn đã có hiệp định rõ ràng rồi, chỉ làm đến cuối năm, bất kể có ở lại đây nữa không. Sang năm phải tập trung tinh thần làm luận văn". Cô đưa mắt tìm vầng trăng ở phía chân trời vừa rồi nhưng không thấy, bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi, "Không còn sớm nữa, sư huynh cũng nên về nghỉ ngơi đi".
Phùng Phất Niên xoay người lại đối diện với cô, "Tiểu sư muội, có người bị người khác đuổi theo nên vội vàng không thể dừng lại được, kể cả tình cảm cũng không có cách nào tự quyết định".
Âu Dương Ngâm nghe không rõ nên đành ậm ờ gật gật đầu, anh ta đang nói về chính mình sao? Hay là đang nói ai khác? Cô đưa túi giấy trong tay cho Phùng Phất Niên, "Anh đã ngại không muốn ăn ngoài đường thì mang về cho vào lò vi sóng một phút, ngon lắm".
Phùng Phất Niên cầm lấy, anh ta rất thích cảm giác như vậy, nhưng lại sợ mình thích cảm giác đó.
*** *** ***
Về đến nhà, Trình Mộc Dương rót một cốc nước ngồi uống. Bây giờ cô ấy đang làm gì? Trực? Đi dạo phố? Đọc sách tìm tư liệu? Xem phim với bạn? Ai đang ở bên cạnh cô ấy? Anh ta không ngừng suy nghĩ vấn đề này, ai ở bên cô ấy? Ai có thể ở bên cô ấy? Anh ta bị câu hỏi này hành hạ đứng ngồi không yên.
Nhớ lại lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, cô ấy cho rằng mình là một gã chơi bời trác táng tán gái ngoài đường. Sau đó quả thật mình đã tốn không ít công sức theo đuổi cô ấy, mời nàng ăn cơm, chạy tới đưa phong bao lì xì, dẫn cô đi chợ đêm, giúp cô ấy lái xe cả ngàn dặm về đây. Tiếc là cô ấy không hề cảm kích mà chỉ thờ ơ đón nhận sự ân cần của mình. Anh ta ảo não nghĩ, mình che giấu quá tốt, làm mọi việc quá tự nhiên, lẽ ra nên cố ý để lộ sơ hở cho cô ấy lờ mờ phát hiện ra, đó mới là thượng sách. Rồi sau đó mình mượn việc tài trợ trang phục của cô cô để kéo gần khoảng cách, đặc biệt là lần này cô cô bị ốm, hai người chưa bao giờ tiếp xúc thường xuyên như vậy, không những mình đã để lộ sơ hở mà túi đồ ăn vặt đó quả thực chính là tỏ tình rồi, nhưng cô ấy lại quay đầu.
Trình Mộc Dương nhìn chính mình trong gương, cao ráo đẹp trai, sự nghiệp thành đạt. Mặc dù lớn hơn cô ấy 7 tuổi nhưng cũng vẫn còn trẻ, dựa vào cái gì mà cô ấy không coi trọng mình? Cô ấy chẳng qua chỉ là một bác sĩ bình thường, dù xinh đẹp nhưng cũng không phải nghiêng nước nghiêng thành, anh ta hậm hực, vậy vì sao mình càng nhìn càng thấy vừa mắt nhỉ?
Cô ấy không muốn dính dáng đến Trình thị, nói rất rõ rằng đối với các danh gia vọng tộc thì cô ấy chỉ kính nhi viễn chi, điều này thực sự khiến anh ta vô kế khả thi. Bất kể ông nội vừa đấm vừa xoa kiểu gì, bất kể cô cô vừa dỗ vừa lừa ra sao, bất kể mình trịnh trọng ám chỉ trong phòng trà lần nọ thế nào cô ấy cũng không chịu tiếp nhận mình.
Chẳng lẽ cô ấy đã thích người khác? Là Phùng Phất Niên sao? Anh ta nhớ tới lời của ông chủ Điền ở thành phố F, chẳng lẽ cô ấy vẫn còn thích cái gã nhìn cô ấy dưới ánh trăng kia?
Bây giờ anh ta nên làm thế nào? Cũng đã từng tránh né nhưng vẫn bị hấp dẫn không tự chủ được; Cũng đã từng chờ đợi nhưng cô ấy lại xoay người bước đi; Vậy thì anh ta chỉ còn một biện pháp cuối cùng, đi đến thẳng thắn bày tỏ tấm lòng của mình, bất kể bân cạnh cô ấy có bao nhiêu người.
/66
|