Edit và Beta: Độc Tiếu
Nàng còn có thể đi nơi nào?
Nhìn về phía bầu trời vô tận, tâm là một mảng mê mang.
Mộ Dung trang, không có khả năng trở lại, người nàng muốn ở bên cũng đã có người khác, nàng đã mất chỗ dung thân. Hắn cho rằng nàng về nhà, ai sẽ biết....... nàng đã sớm không có nhà.
“Con ngoan, trở về cố hương của nương được không?” Nơi đó, mặc dù không nhất thiết có người hy vọng thấy nàng, nhưng ít nhất là một lựa chọn, có nơi đặt chân, không cần phải lang thang không nhà.
“Từ giờ trở đi, chỉ có hai mẹ con chúng ta, có được không? Không sao, sẽ không quá khó khăn, đừng sợ.” Đứa nhỏ thường xuyên động đậy, không biết là nghe được lời của nàng, hay vẫn là hôm nay gặp được phụ thân, đặc biệt kích động, một đợt lại một đợt đau đớn gián đoạn.
Nàng nặng nề hít thở, tựa vào một cây đại thụ bên đường, chờ cơn đau bình ổn.
Từ khi biết được Mộ Dung Lược không chết, nội tâm chấn động như nước cuồn cuộn, một lòng thầm nghĩ thấy hắn, bất chấp cái biến hóa rất nhỏ này. Hiện tại nghĩ lại, sợ là bôn ba đi tới đi lui, động thai.
Lại một trận đau đớn đánh úp lại, mồ hôi lạnh ứa ra, nàng không chịu được đau nhức ngã quỳ xuống.
Đau quá! Mộ Dung.......
“Mộ Dung phu nhân?” Mục Dương Quan chạy theo sau, thấy nàng ngã xuống, vội vàng chạy đến nâng lên, “Sao lại thế này?”
Sắc mặt nàng xám trắng, thanh âm nghiêm trọng run run, nói cũng không nói được đầy đủ, “Sợ là...... muốn, muốn ............ sinh.............”
“Muốn sinh?!” Sắc mặt hắn biến đổi, nơi này màn trời chiếu đất, nhìn thế nào cũng không phải là địa điểm tốt để sinh đứa nhỏ.
Bà đỡ duy nhất trong thôn cũng phải cách nơi này hai khắc lộ trình.......
Không có thời gian để do dự, xa hơn nữa cũng phải đi, càng suy xét thì nàng cùng đứa nhỏ lại càng nguy hiểm
“Ngươi cố gắng thêm một chút, chúng ta đi tìm Vượng thẩm giúp ngươi đỡ đẻ.” Hắn quyến định thật nhanh, đem nàng ôm ngang.
Nàng chỉ cảm thấy mình rơi vào một cánh tay cương nghị, kề sát bên tai là tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn.
Một giọt lại một giọt mồ hôi, rơi ở trên mặc nàng, nàng cố sức mở mắt, xen lẫn giữa mồ hôi của hắn và nàng, sương mù che tầm mắt, nhìn thấy hắn đôi mày nhíu chặt.
Nguyên lai, hắn là một người tốt đẹp như thế, ngay cả đối với phụ nữ có thai mới quen, đều nguyện dùng toàn lực hỗ trợ, không hề chùn bước. Nếu như không có đoạn quá khứ âm u kia, bản tính của hắn chính là chân thành lượng thiện vậy.
“Thả ra.......... xuống....... ta có thể........ tự mình....... đi..........”
Chỉ sợ không có thời gian để nàng tự mình đi, “Đừng nói chuyện, giữ sức lực lại, đợi lát nữa sinh đứa nhỏ.”
Đem nàng đưa đến trong nhà bà đỡ, bên trong không có một bóng người, hỏi hàng xóm, nói là đã đến đỡ đẻ bên Lân thôn.
Lần này nguy rồi.
Hắn đem nàng an trí ở phòng trong trước, hỏi nàng: “Ngươi còn có thể chờ sao?”
“Ta........... tận lực.”
Trong lòng hắn cũng hiểu được, sinh đứa nhỏ không phải là chuyện tùy thuộc vào người, nàng có thể chờ, nhưng đứa nhỏ không thể chờ.
Thời gian cứ chút một chút một trôi qua, hắn đợi một canh giờ, còn không có đợi được Vượng thẩm trở về, mắt thấy sắc mặt nàng càng lúc càng tai nhợt, mồ hôi thấm ướt quần áo, tóc mai dính chặt lên má, môi dưới cắn chặt còn hằn cả dấu răng, sống chết nhịn xuống tiếng rên rỉ đứt quãng...........
Nữ nhân này kiên cường như vậy, đổi lại là một nữ nhân khác, sớm đã kêu lòng trời lở đất. Tháng trước nàng dâu nhà Ngưu thẩm sinh đứa nhỏ, hắn đối với tiếng hét thê lương ầm trời kia, nhớ thật sâu.
Lo lắng cứ kéo dài như vậy sẽ gặp nguy hiểm, sự tình còn liên quan đến hai mạng người, hắn cũng bất chấp cái gì là lễ giáo thế tục. Không quản là phạm hay phạm vào, khom người cúi xuống, “Nếu không, để ta thử xem, ngươi..... tin ta sao?”
Nàng cắn chặt môi, đau đến thần trí đã sớm tan rã, vô lực gật gật đầu.
Hắn đun nước ấm, khẽ run bê bồn.
Đời này ngay cả gặp cũng chưa gặp qua, càng miền bàn giúp người khác đỡ đẻ, hắn cực lực ổn định hoảng loạn ở trong lòng, “Ngươi mở chân ra chút........ ách..... ngươi dùng chút sức..........”
Lời nay nói ra từ một đại nam nhân có chút quẫn bách, nhưng tựa hồ nhìn thấy đầu đứa nhỏ, trong nháy mắt chân tay hắn đều hoảng, cũng không biết là nên chạm vào chỗ nào mới tốt. Muốn giúp nàng vuốt bụng đẩy xuống? Hay là, hay là—
“A!”
Tiếng kêu to này, cũng không phải là đến từ sản phụ, mà là từ người không hề có kinh nghiệm đỡ đẻ như hắn—
“Đầu, đầu—“ Hắn trừng hay ở đỉnh đầu chui ra, không kịp khiếp sợ, thân mình nho nhỏ kia đã thuận thế mà ra.
Hảo, hảo, hảo mềm, may mắn hắn đỡ mau, bằng không sẽ bị ngã.
Hắn hai tay ôm đứa trẻ mới sinh mềm mại ẩm ướt, ngơ ngác ngốc lăng, còn chưa kịp hoàn hồn.
“A—“ Lúc này người kêu to, là Mạc Nhạn Hồi.
Hắn bị tiếng hét thảm thiết này kéo thần trí trở về, rồi lại lâm vào sững sờ.
“Còn, còn có một cái!” Đây là tình huống gì?!
Thần trí hắn so với sản phụ càng hoảng hốt, cấp tốc lo cho đứa trẻ vừa mới sinh, lại chui đầu vào đỡ đứa trẻ còn ở bên trong.
Lúc này, đứa nhỏ cũng không tra tấn nàng quá lâu, không đến một khắc chung, đứa nhỏ thứ hai cũng rơi vào hai bàn tay của hắn. Có kinh nghiệm, lúc này hắn cũng không quá hoảng loạn, cắt cuống rốn, lau người sạch sẽ, đem bọc lại, rồi lại đem đứa nhỏ đặt ở bên cạnh nàng.
“Mộ Dung phu nhân, ngươi sinh một cặp song sinh, đều là nam hài, có khí lực để nhìn bọn họ một cái sao?”
Sau khi sinh, Nhạn Hồi cơ hồ đi cả nửa cái mạng, nhưng nghe đến đứa nhỏ của mình bình an,cho dù cơ thể hư nhược cũng cố chống đỡ một tia thần trí của cuối cùng, chống đỡ lông mi.
“Chúng..... đẹp mắt sao? Giống ai?”
“Còn chưa có xem rõ.” Đứa trẻ mới sinh, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng nhăn nhắn, giống như con khỉ nhỏ, cũng không thể nói như thế ở trước mặt người mẹ mới sinh đi—hắn cảm thấy chúng có chút xấu.
Nhưng vô luận ngày thường như thế nào, nội tâm giờ tràn đầy chấn động cùng cảm động, lần đầu chính mắt nhìn thấy giây phút thần thánh, chứng kiến một sinh mệnh ra dời. Hắn là người đầu tiên tự tay đưa chúng đến nhân thế, cái loại tư vị này—không lời gì có thể diễn tả được.
“Đó là ca ca, trong lòng ta là đệ đệ.” Tính tình trưởng tử nhìn tương đối dịu ngoan nhu thuận, khóc một lát liền mệt mỏi, ở cạnh mẫu thân an ổn ngủ. Nhưng khi nhận ra góc nằm không thoải mái liền dùng sức khóc thét, dường như sợ người khác không để ý đến hắn, không ôm hắn an ủi thì không được.
“Chúng ta có đứa nhỏ.......” Nàng lẩm bẩm, hơi ngước mắt nhìn hắn, lộ ra một chút ý cười nhợt nhạt tuyệt mĩ: “Đây là đứa nhỏ chàng luôn luôn mong muốn...... Mộ Dung, chàng vui không?”
Hao hết tâm sức của nàng, không đợi được đến đáp án của hắn liền mệt mỏi ngủ.
Là nói với trượng phu đang chờ đợi trong nhà sao?
Hắn nhẹ giọng đáp, “Ta nghĩ, hắn sẽ rất vui vẻ.”
Lại một lần nữa tỉnh lại, là bị đứa trẻ mới sinh khóc nỉ non ở ngoài cửa làm thanh tỉnh, cùng với nam tử thấp giọng dỗ dành, cùng nhau truyền vào tai nàng.
“Ngoan, đừng khóc, nương mệt, đừng ầm ỹ nương cùng ca ca được không?”
Trưởng tử nằm ở bên cạnh, vẫn còn ngủ say.
Cửa phòng bị đẩy ra, Mục Dương Quan thấy nàng tỉnh lại, nói: “Sau khi ngươi ngủ, Vượng thẩm liền trở lại, những chuyện sau đó nàng đã lo lắng hảo. Tốt nhất là đừng đi tàu xe mệt nhọc nữa, miễn cho làm thân mình bị thương.”
Nàng trầm mặc, không lập tức tiếp lời.
“Ta biết ngươi sốt ruột muốn về nhà, muốn cho phụ thân đứa nhỏ ôm đứa nhỏ. Nhưng Vượng thẩm nói, nữ nhân sinh đứa nhỏ là chuyện của cả tính mạng đổi lấy, trong tháng nếu không điều dưỡng tốt sau này sẽ rất khổ. Ta nghĩ trượng phu ngươi cũng không hy vọng ngươi vì hắn mà chạy về, làm hỏng cả cơ thể.”
Kỳ thực..... phụ thân của đứa nhỏ đã ôm đứa nhỏ, còn nhìn so với ai đều rõ ràng.........
Thấy đứa nhỏ nằm ngoan ở khuỷu tay hắn, trong lòng nàng chua xót, “Ta...... không có người nhà chờ..........”
“A?!” Hắn ngẩn người, không phải nói, muốn trở về nhà sao? “Vậy phụ thân đứa nhỏ......”
“Đã chết.” Nàng nhíu mày, âm điệu bình lặng, “Sau khi biết được tin hắn chết thì ta phát hiện mình có đứa nhỏ.”
Dù vậy, nàng vẫn là kiên quyết lưu lại đứa nhỏ mồ côi từ trong bụng mẹ, vì nam nhân trong lòng mà bảo vệ giọt huyết mạch này.
Hắn không biết nên nói cái gì, cứng cỏi như thế, nữ tử chí tình chí nghĩa như thế, thế gian ít có.
“Ngươi—thật khiến người khác kính phục.”
Nàng giật nhẹ môi, “Ta nợ hắn rất nihều, ngươi không biết được rốt cuộc hắn vì ta làm bao nhiêu, khuynh tâm đối đãi. Nhưng khi ta nghe tin hắn chết, mà ngay cả một giọt lệ cũng không rơi, chỉ là trống rỗng, người vô huyết vô lệ như vậy, ngươi còn kính phục?”
Hắn nhìn nàng, ánh mắt vẫn mềm mại không thay đổi, còn có thương hại, “Trong lòng ngươi nhất định rất đau, đau đến không thể đối mặt với cái chết của hắn, mới có thể đem mọi cảm xúc khóa chặt chẽ lại, không dám bỏ ra. Các ngươi—thật yêu nhau.”
Mỗi chữ đều đánh vào nơi phòng bị yếu ớt nhất ở trong lòng, nàng quay mặt đi, không cho lệ nóng nơi đáy mắt tràn ra.
Vừa mới dỗ ngoan đứa trẻ ở trong lòng, lúc này lại tiếp tục oa oa khóc lớn, Mục Dương Quan không có cách nào, cười khổ nói: “Có lẽ là đói bụng, khóc đứt quãng được một lúc rồi, từ lúc sinh ra cũng không cho rời tay được một khắc.” Vốn định nếu nàng không tỉnh lại, thì sẽ đi xin sữa dê nhà lân cận để bón cho đứa nhỏ.
“Đưa đứa nhỏ cho ta đi!” Mạc Nhạn Hồi tiếp nhận đứa nhỏ, một tay cởi bỏ áo trước ngực, hắn nóng mặt, quay lưng rời khỏi phòng.
Lần này, đứa nhỏ thỏa mãn, kề vào trước ngựa của mẫu thân, thõa mản bú.
Ngươi nha, cứ thích làm nũng với phụ thân ngươi sao?
Đứa nhỏ có phải là biết được cơ hội được ở gần phụ thân không nhiều lắm? Cho nên, muốn nhân cơ hội này, ở trong lòng phụ thân hắn nhiều hơn?
Mục Dương Quan đứng ở ngoài cửa, không bao lâu lại có tiếng trẻ nhỏ khóc nỉ non, đệ đệ còn đang ở trong lòng mẫu thân, vậy thì là đại ca đã tỉnh.
Hắn do dự một lát, nghĩ nàng lúc này cũng không thể ứng phó nổi, dù sao nàng cũng chỉ có một đôi tay, làm sao có thể chiếu cố cùng lúc hai hài tử? Nghe đứa nhỏ mới sinh bên trong khóc đến đáng thương, hắn lớn tiếng nói: “Mộ Dung phu nhân, ta—có thể vào sao?”
“Không còn cách nào.”
Người đi vào, nhưng biểu cảm cũng không tự nhiên, ánh dán chặt lên đứa nhỏ, không dám liếc mắt nhìn nàng một cái. Nghiêng đầu ôm lấy trưởng tử đang khóc nỉ non ở trên ván thường, thong thả đi đến bên cửa sổ.
Đệ đệ ăn uống no đủ, đổi lại thành trưởng tử.
Hắn quay lưng lại, đứng ở bên cửa sổ, vì đứa nhỏ không khóc, trong phòng cực yên tĩnh, truyền rõ tiếng đứa nhỏ mút mút gián đoạn, không biết vì sao, hai tai hắn hơi hơi đỏ.
Hắn cố gắng suy nghĩ, tìm cái đề tài nào đó để hòa tan cái ái muội yếu ớt ở trong phòng.
“Đứa nhỏ-- đã nghĩ được tên cho chúng chưa?”
“Nếu là ngươi, sẽ đặt tên là gì?”
“Ta sao? Còn chưa có nghĩ tới, đứa con đầu tiên của ta sẽ để cho đại ca đặt tên.” Biểu đạt rõ hắn kính trọng huynh trưởng.
“Phải không.........”
“Tương lai, ngươi có dự tính gì?” Một nữ nhân muốn một mình dưỡng dục một đứa nhỏ mới sinh cũng đã thật gian nan, huống chi nàng còn một lần phải đối mặt với hai đứa?
“Cuộc sống của ta khá là sung túc.” Nếu hắn là muốn nói về chuyện này.
“Ý tứ của ta không phải là như thế.” Hắn đương nhiên cũng đoán được năng lực của nàng không kém, chỉ cần nhìn chất liệu của xiêm y, người bình thường vất vả cả một năm cũng không thể có được, “Ta là nói, ngươi không muốn tái giá sao?”
Đứa nhỏ dù sao cũng cần có cha, có một gia đình hoàn chỉnh trọn vẹn, dù có nhiều tiền tài cũng không thể mua được.
Bọn họ từng cùng nghênh đón một sinh mệnh mới ra đời, cái điều kỳ diệu thân mật này làm cho hai người rõ ràng là mới quen lại thành giống như không xa lạ. Hắn không nhịn được cảm thấy thân thiếu, lo lắng cho tương lai của nàng.
“Trừ bỏ hắn, cả đời ta sẽ không có người khác.” Nàng không chút suy nghĩ.
“Thê tử như thế, đáng giá cả đời hắn.”
Mạc Nhạn Hồi ngước mắt, bình tĩnh nhìn thân ảnh bên cửa sổ, tham lam, nhìn như thế nào cũng không thấy đủ.
“Ta sẽ ở lại.” Có thể trộm được một tháng thời gian ở chúng, cũng có thể cho con thêm một thời gian thân cận với phụ thân.
“Ân.”
“Phiền ngươi chuẩn bị giấy bút giúp ta, ta viết phong thư nhờ ngươi chuyển đi.”
“Được.” Cũng đã muốn ở nơi này nghỉ ngơi một thời gian, tất nhiên là không thiếu sự tình cần giải quyết.
Mục Ấp Trần biết tin, lập tức chạy tới hỏi thăm đứa trẻ mới sinh, tiểu chất nhi của hắn.
Khi hắn đến, cặp song sinh đang ngủ ở trên giường, hắn vươn tay, sợ làm đứa nhỏ tỉnh, lại không dám ôm.
“Người ôm đi, bọn chúng ngủ rất say, không dễ dàng tỉnh.”
Hắn đến gần bế lấy đứa ở bên ngoài, nàng nói: “Đó là trưởng tử.”
“Ngươi nhận ra?” Hắn nhìn đều thấy giống nhau.
“Ta là nương của bọn họ.”
“Cũng phải.” Hắn dừng một chút, lâm vào trầm mặc, “Ta không nghĩ tới, ngươi sẽ sinh cặp song sinh.”
Biết hắn nghĩ tới cái gì, nàng trả lời: “Ta đã ly khai khỏi Mộ Dung trang, cha đứa nhỏ cũng đã thoát ly khỏi nơi kia một cách sạch sẽ, cặp song sinh sẽ không còn là điều cấm kị.”
Thương tổn đã qua, nàng sẽ không cho phép xảy ra trên đứa nhỏ của nàng. Đôi nhi tử này đều là thịt trong lòng nàng, người nào cũng không thể bỏ.
“Lược năm đó, nếu có thể được thương tiếc cùng quý trọng, hôm nay làm sao đến nỗi này?” Quái ở chỗ, bọn họ sinh nhầm nơi, nhưng ít ra, sai lầm như vậy sẽ không diễn ra ở trên người con của hắn, bọn nhỏ giờ tốt lắm, có nương yêu thương.
“Xin gia chủ đặt tên cho đứa nhỏ.”
“Ta?”
“Vâng, hắn nói, đứa con đầu tiên để huynh trưởng đặt tên, ta tôn trọng ý tứ của hắn.”
“A Dương......” Hắn cười, “Hắn hiện tại, chân thành, tốt đẹp như vậy thật khiến người khác thương, phải không?”
“Ta xem, liền gọi là Phong Nhi cùng Thanh Nhi đi!”
Hắn lại ngồi thêm một lắn, trước khi rời đi, vòng đến táo phòng phía sau. Nhìn thấy đệ đệ đang hỗ trợ nấu canh, dặn hồ hắn chiếu cố mẫu tử bọn họ lần nữa.
Nhạn Hồi vì gia đình bọn họ sinh ra cặp song sinh hoạt bát khỏe mạnh, mà hắn lại vì tâm tư của mình mà ủy khuất nàng, chung quy vẫn là bọn hắn thua thiệt người ta.
Huynh trưởng nói rõ, Mục Dương Quan tất nhiên là không dám làm trái, hắn cơ hồ bận hay không đều qua thăm hỏi, hỏi một chút xem nàng có nhu cầu gì, có khi lại mang thịt gà đến để cho Vượng thẩm hầm canh bổ thân sau khi sinh cho nàng. Thuốc bổ hắn cũng chưa từng quên, đúng giờ mang tới.
Có khi đến cũng sẽ đến táo phòng hỗ trợ, học chút chuyện dưỡng thân cho sản phụ sau khi sinh, Vượng thẩm cười nói: “Học thủ nghệ của ta nhiều một chút, ngươi rất nhanh sẽ phải dùng đến.”
Hắn cũng không sợ bị chê cười, thản nhiên đáp lại, “Nói cái gì vậy! Chuyện hôn nhân còn chưa có đâu.”
“Không phải là nghe nói ngươi cầu hôn nhà Tưởng Dung sao?”
Chỉ biết trong thôn không giữ được bí mật, quả nhiên là truyền ra ngoài.
“Người không có cái gì, làm sao cưới?”
“Lục lão đầu chê ngươi nghèo sao?” Người sáng suốt vừa nghe liền hiểu.
“Làm phụ thân đều lo nữ nhi chịu khổ, chuyện này cũng không tránh được.”
“Hừ, còn nói thay cho hắn, ai chẳng biết hắn chuyên môn dưỡng nữ nhi để lấy tiền sính lễ. Năm đó Tưởng Vân cùng Tưởng Y gả đi, hắn cũng không quên vẽ thêm vài nét bút, lần này muốn ngươi đưa bao nhiêu?”
Hiển nhiên là nhân phẩm làm việc của thôn trưởng, mọi người đều biết.
“Một trăm lượng.”
“Nha, coi như đã bớt.” So với đại nữ nhi, nhị nữ nhi đã gả đi, xem như cũng không quá nhiều.
Hắn cười khổ.
Cho dù như thế, vẫn là không thể có được nhiều ngân lượng như vậy nha, thôn trưởng cũng là ấn định hắn không lấy được rồi. Càng tuyệt đối không mở miệng với cả đại ca, muốn hắn biết khó mà lui.
Trong phòng, Mạc Nhạn Hồi dời bước đóng lại cửa, thong thả đi đến bên cửa sổ.
Mục Dương Quan bưng đồ tiến vào, nhưng còn phải đến vườn trái cây của trưởng thôn làm việc, nên chào hỏi nàng xong rồi liền rời đi.
Đi vào, mắt tìm tòi một vòng ở trong phòng. Biết hắn đang tìm cái gài, nàng chậm rãi đi về phía hộp gỗ, lấy ra một chiếc khăn trắng như tuyết. “Tìm cái này sao?”
“A? Quả thực là rơi ở trong này?” Hắn vạn phần cảm tạ, nhận lại nhét ở trong lòng.
Nàng yên lặng nhìn chăm chú hành động quý trọng mà cẩn thận kia của hắn, “Lục tiểu thư đưa?”
Góc khăn kia, thêu một chữ “Dung” cong vẹo.
Nói đến tình nhân, khóe môi hắn hơi hơi giơ lên, không rõ ràng, nhưng thật sự là cười, “Nếu như đánh mất, nàng sẽ không để yên cho ta.”
Hắn nói, nàng không giỏi nữ hồng, vì thêu cái khăn này, mà kim đâm vào tay mấy lần.
Thật vất vả thêu xong, lại không dám đưa, tiểu khuê nữ xấu hổ. Vì thế, vào một ngày nắng lấy ra lau mồ hôi cho hắn, lại giống như lơ đãng ném cho hắn, nói: “Toàn là mùi mồ hôi của ngươi.
Ban đầu, hắn không hiểu phong tình, nhận lấy rồi giặt sạch sẽ đem trả lại cho nàng.
Nói đến đó, liền thật sự cười ra tiếng.
“Kết quả, chân bị nàng dẫm một phát, đau đến không nói nổi, nếu mà làm mất thì—“ Sợ là cả mười ngón chân đều đau.
Bọn họ, thật sự tốt lắm.
Chỉ nhìn vào khi hắn đơn thuần nhắc đến người nọ, đuôi lông mày cùng đáy mắt đều là vui vẻ, ở giữa như có hàng chữ ấm áp ôn nhu, liền biết được ở cùng với người nọ, hắn rất hạnh phúc.
Một hạnh phúc không hề có gánh nặng.
Thời gian này, nàng không ngừng nghe người khác nói, bọn họ có bao nhiêu tốt, một đôi tân lang tân nương xứng đôi, nhưng mà nghe nhiều thế nào cũng không bằng chính miệng hắn kể lại, cùng ý cười ôn nhu kia.
Sau khi hắn rời đi, nàng một mình đứng ở bên cửa sổ, suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều.
Mặt trời chiều lặn về phía tây, đằng kia có một đôi tình nhân nắm tay bước chậm ở bờ ruộng. Không biết cô gái nói gì đó, hắn chú ý lắng nghe, đáp lại hai câu. Cô gái hờn dỗi đánh bả vai hắn một cái, cú đánh nhẹ như mưa không làm đau được người. Mục Dương Quan cũng mặc nàng, ngón tay ôn tồn vì nàng mà vén tóc mai bị gió thổi loạn.
Nàng xa xa nhìn, vành mắt hơi nóng lên, bên tai, phảng phất lại nghe thấy tiếng nói trầm nhẹ--
Nhạn Hồi, ta là nghiêm túc.
Cho dù sau này nàng muốn, ta cũng sẽ không thả nàng đi.
Nàng khó chịu, lòng ta cũng đau.
Cho dù nàng là độc, ta cũng cam tâm uống.
Đời này kiếp này, chỉ cần Mạc Nhạn Hồi nàng....
Nhạn Hồi, Nhạn Hồi........ nàng thật sự không cần ta sao?
Nàng nhắm mắt lại, trái tim nảy lên, một chữ, một câu, hung hăng đè chúng xuống chỗ sâu nhất ở đáy lóng, khóa lại, vĩnh viễn không mở ra.
Gia chủ nói, chỉ cần hắn hảo, người cái gì cũng nguyện ý làm. Chỉ cần hắn hảo, nàng.......cũng nguyện ý.
Thời gian hơi trễ.
Mục Dương Quan mệt nhọc cả một ngày, từ vườn thôn trưởng tan tầm trở về, gặp một thân ảnh ở ngoài cửa, vội vàng nhanh chân bước đến.
“Mộ Dung phu nhân, sao ngươi lại tới đây? Đứa nhỏ đâu?”
“Vượng thẩm chiếu cố.” Nàng nói, không dự tính kéo dài.
“Ngươi có chuyện gì thì nhờ người nói với ta một tiếng, ta sẽ đi đến, cần gì phải tự mình đi.” Nàng bây giờ vẫn còn đang ở cữ.
“Ta phải đi, mấy ngày nay, cảm ơn ngươi đã lo lắng cùng chiếu cố.”
“Vậy à.” Hắn dừng một lát, “Có cần gấp như vậy sao? Sao không ở thêm một thời gian?”
Vượng thẩm mới để tang phu, đứa nhỏ lại đều đã lớn, đến làm việc ở đầu thành. Trong nhà đã lâu không có tiếng khóc, khó có được nàng ở đây, có thể cùng nhau làm bạn, hai mươi ngày này, Vượng thẩm là thật sự thoải mái.
“Không được, đứa nhỏ đủ tháng là sẽ đi.” Nàng lấy hai tấm ngân phiếu từ trong áo ra, “Nghe nói ngươi muốn thành hôn, nhất định có nhiều chuyện cần chuẩn bị, hãy nhận lấy cái này.”
Hắn nhìn thoáng qua, mặt giấy làm hắn nhảy dựng lên.
“Ta không thể nhận.” Không có tiền biếu nào lại nhiều như vậy.
“Ta cùng hai hài tử nếu không phải là nhờ ngươi thì giờ không biết là sẽ thế nào. So với mạng của nhi tử, chút cảm tạ này không tính là gì, nói lại—đây cũng không hoàn toàn là của ta, trước cùng trượng phu buôn bán, gia đình các ngươi cũng giúp đỡ qua, lợi tức còn nhiều hơn, hai trăm lượng không tính là nhiều.”
Mục Dương Quan tại sao lại không biết, đây chỉ là lời nàng nói bên ngoài, không phải là thật, chỉ nhìn tờ một trăm lượng đi, cũng biết được nàng đã nghe thấy cái gì.
“Thành thân là chuyện của ta, nếu không dựa vào chính mình cưới thê tử vào cửa, chuyện kia cũng không cần để ý. Về đại ca ta, cầu ngươi không cần phải nói ra.”
“Giá trị của ngươi, không chỉ là một trăm lượng.” Nàng chỉ không muốn hắn chịu khuất nhục như vậy, nếu là dĩ vãng, số ngân lượng nho nhỏ này hắn cũng sẽ không để vào mắt, vậy mà hiện tại lại vì nó mà bị người khinh thường.
Thôn trưởng khinh thường hắn thanh liêm, một lòng muốn gả nữ nhi cho địa chủ Điền gia, nơi này phần lớn đều thuộc sở hữu của Điền gia. Ngay cả vườn trái cây Lục gia cũng vậy, Điền gia nhận lời dùng vườn trái cây thay cho sính lễ. Cố tình, người mà tiểu nữ nhi Lục gia coi trọng lại là Mục Dương Quan........
Loại kịch diễn xuất bi tình khổ luyến này thật không thích hợp với hắn, hắn nguyên là nam tử đứng ở trên cao, cũng đâu phải là đứa ở chịu mọi khổ, một cái Điền gia nho nhỏ thì tính là cái gì?
“Ngươi có thể nghĩ như vậy, ta thật cảm tạ.” Một cây ‘giá trị của ngươi, không chỉ là một trăm lượng’ nói không một chút do dự làm trái tim hắn ấm áp. Hắn có tài đức gì mà được nàng coi trọng như thế.
“Vậy—“
“Tiền này ta vẫn không thể nhận.”
Mạc Nhạn Hồi còn muốn nói gì nữa thì bên ngoài truyền đến tiếng gọi—
“A Dương ca!”
Hắn thăm dò ở trước viện, vừa nhìn liền vội vàng ra đón, “Dung Nhi, sao lại đến đây?”
Lục Tưởng Dung kéo hắn đến dưới gốc cây, thân mật dựa vào, lặng lẽ nói, “Cha ta làm khó dễ chàng, sao chàng lại không nói với ta?”
“Cũng không tính là làm khó dễ, hắn chỉ muốn nàng gả cho ta sẽ không phải chịu khổ.”
“Ta lại không sợ khổ!” Cô gái không thuận theo, giật nhẹ tay áo hắn. “Tâm ý của ta, chàng còn không rõ sao?”
Đầu gỗ ngốc này!
Có khi lại cảm thấy hắn không phải là ngốc, chỉ là bộ pháp từ từ chậm rãi, bước một chút, nghỉ một chút, nàng chờ đến nóng nảy, hắn vẫn còn tiếp tục chậm rãi. Sợ chờ lâu, sẽ để cho nữ tử khác chủ động nhanh chân đến trước, vẫn là chính nàng không để ý đến xấu hổ mà chủ động đến gần thì tốt hơn!
Thật vất vả, bản thân hắn cũng tỏ vẻ muốn thành gia, nàng vui vẻ đến cả đêm không ngủ được. Nhưng phụ thân lại cố ý làm hỏng duyên đẹp của nàng, trong lòng nàng thật sự biết chính mình muốn gả cho dạng nam nhân gì, hắn ổn trọng, kiên định, là đối tượng tốt đáng giá giao thác cả đời. Cho dù, tạm thời phải ăn một chút khổ, thì có hề gì?
Tóm lại, nàng nhất định là phải gả cho hắn!
Lén lút, nàng đem một hộp gỗ đưa cho hắn.
Hắn cúi mắt, liếc nhìn một cái, “Đây là gì?”
“Đây là toàn bộ đồ của ta, còn có của các tỷ tỷ lén đưa cho ta, hẳn là đủ số lượng, chàng cầm đưa cho cha ta.”
Mục Dương Quan nghe liền hiểu, hôm nay là cái ngày hoàng đạo gì? Như thế nào lại toàn người vội vàng đem tiền đưa cho hắn?
Hắn đem hộp gỗ trả lại, lắc lắc đầu, “Ta làm sao có thể để nàng ra tiền?”
Dùng tiền riêng của vị hôn thê làm sính lễ, đây là cái dạng gì?
“Nhưng là—“
“Đừng lo lắng.” Lòng bàn tay hắn ôn nhu phủ lên tóc của nàng. “Chuyện sính lễ, ta sẽ nghĩ biện pháp giải quyết, nàng nếu có tâm thì đợi ta, được không?”
“Nói giống như là ta chờ không được phải lập gia đình không bằng......” Nàng thấp giọng, khóe mắt nhìn thoáng qua phía sau hắn thì nhìn thấy một thân ảnh cạnh cửa, “Chàng có khách?”
Thiếu chút nữa đã quên.
“Đây là Mộ Dung phu nhân, ta đã đề cập qua với nàng, bằng hữu của đại ca.” Hắn ở giữa giới thiệu, “Vị hôn thê của ta, Tưởng Dung.
Đây là người hiện tại ở trong lòng hắn.
Mạc Nhạn Hồi bình tĩnh nhìn lại nàng, tươi cười ngọt ngào, đôi mắt thuần khiết ngây thơ, là một cô gái tốt. Đặc biệt là khi nhìn hắn, tràn đầy nhu tình luyến mộ không giấu được, không lừa được người.
Có lẽ, là một người như vậy, mới có thể thắp sáng nửa đời trước âm u của hắn, làm ấm tâm của hắn.
Nàng gật gật đầu, nói chúc phúc đơn giản liền cáo từ rời đi.
“.........Còn nhìn nữa, người đã đi xa rồi!”
Gió nhẹ nhàng đưa tới một câu giận dữ, không hề biết nàng tập võ, thính giác vô cùng nhạy bén.
“Làm sao vậy?” Nghe ra vị hôn thê không vui, không hiểu hỏi lại.
Nam nhân ngạc nhiên, cười nhẹ ra tiếng, “Nàng nghĩ đi đâu? Người ta đã là nương của hai hài tử.”
“.......Hừ.”
Nàng đi nhanh hơn, đem lời nói xa xa nhợt nhạt của đôi tình nhân kia ném ở sau người, không muốn nghe.
Nàng còn có thể đi nơi nào?
Nhìn về phía bầu trời vô tận, tâm là một mảng mê mang.
Mộ Dung trang, không có khả năng trở lại, người nàng muốn ở bên cũng đã có người khác, nàng đã mất chỗ dung thân. Hắn cho rằng nàng về nhà, ai sẽ biết....... nàng đã sớm không có nhà.
“Con ngoan, trở về cố hương của nương được không?” Nơi đó, mặc dù không nhất thiết có người hy vọng thấy nàng, nhưng ít nhất là một lựa chọn, có nơi đặt chân, không cần phải lang thang không nhà.
“Từ giờ trở đi, chỉ có hai mẹ con chúng ta, có được không? Không sao, sẽ không quá khó khăn, đừng sợ.” Đứa nhỏ thường xuyên động đậy, không biết là nghe được lời của nàng, hay vẫn là hôm nay gặp được phụ thân, đặc biệt kích động, một đợt lại một đợt đau đớn gián đoạn.
Nàng nặng nề hít thở, tựa vào một cây đại thụ bên đường, chờ cơn đau bình ổn.
Từ khi biết được Mộ Dung Lược không chết, nội tâm chấn động như nước cuồn cuộn, một lòng thầm nghĩ thấy hắn, bất chấp cái biến hóa rất nhỏ này. Hiện tại nghĩ lại, sợ là bôn ba đi tới đi lui, động thai.
Lại một trận đau đớn đánh úp lại, mồ hôi lạnh ứa ra, nàng không chịu được đau nhức ngã quỳ xuống.
Đau quá! Mộ Dung.......
“Mộ Dung phu nhân?” Mục Dương Quan chạy theo sau, thấy nàng ngã xuống, vội vàng chạy đến nâng lên, “Sao lại thế này?”
Sắc mặt nàng xám trắng, thanh âm nghiêm trọng run run, nói cũng không nói được đầy đủ, “Sợ là...... muốn, muốn ............ sinh.............”
“Muốn sinh?!” Sắc mặt hắn biến đổi, nơi này màn trời chiếu đất, nhìn thế nào cũng không phải là địa điểm tốt để sinh đứa nhỏ.
Bà đỡ duy nhất trong thôn cũng phải cách nơi này hai khắc lộ trình.......
Không có thời gian để do dự, xa hơn nữa cũng phải đi, càng suy xét thì nàng cùng đứa nhỏ lại càng nguy hiểm
“Ngươi cố gắng thêm một chút, chúng ta đi tìm Vượng thẩm giúp ngươi đỡ đẻ.” Hắn quyến định thật nhanh, đem nàng ôm ngang.
Nàng chỉ cảm thấy mình rơi vào một cánh tay cương nghị, kề sát bên tai là tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn.
Một giọt lại một giọt mồ hôi, rơi ở trên mặc nàng, nàng cố sức mở mắt, xen lẫn giữa mồ hôi của hắn và nàng, sương mù che tầm mắt, nhìn thấy hắn đôi mày nhíu chặt.
Nguyên lai, hắn là một người tốt đẹp như thế, ngay cả đối với phụ nữ có thai mới quen, đều nguyện dùng toàn lực hỗ trợ, không hề chùn bước. Nếu như không có đoạn quá khứ âm u kia, bản tính của hắn chính là chân thành lượng thiện vậy.
“Thả ra.......... xuống....... ta có thể........ tự mình....... đi..........”
Chỉ sợ không có thời gian để nàng tự mình đi, “Đừng nói chuyện, giữ sức lực lại, đợi lát nữa sinh đứa nhỏ.”
Đem nàng đưa đến trong nhà bà đỡ, bên trong không có một bóng người, hỏi hàng xóm, nói là đã đến đỡ đẻ bên Lân thôn.
Lần này nguy rồi.
Hắn đem nàng an trí ở phòng trong trước, hỏi nàng: “Ngươi còn có thể chờ sao?”
“Ta........... tận lực.”
Trong lòng hắn cũng hiểu được, sinh đứa nhỏ không phải là chuyện tùy thuộc vào người, nàng có thể chờ, nhưng đứa nhỏ không thể chờ.
Thời gian cứ chút một chút một trôi qua, hắn đợi một canh giờ, còn không có đợi được Vượng thẩm trở về, mắt thấy sắc mặt nàng càng lúc càng tai nhợt, mồ hôi thấm ướt quần áo, tóc mai dính chặt lên má, môi dưới cắn chặt còn hằn cả dấu răng, sống chết nhịn xuống tiếng rên rỉ đứt quãng...........
Nữ nhân này kiên cường như vậy, đổi lại là một nữ nhân khác, sớm đã kêu lòng trời lở đất. Tháng trước nàng dâu nhà Ngưu thẩm sinh đứa nhỏ, hắn đối với tiếng hét thê lương ầm trời kia, nhớ thật sâu.
Lo lắng cứ kéo dài như vậy sẽ gặp nguy hiểm, sự tình còn liên quan đến hai mạng người, hắn cũng bất chấp cái gì là lễ giáo thế tục. Không quản là phạm hay phạm vào, khom người cúi xuống, “Nếu không, để ta thử xem, ngươi..... tin ta sao?”
Nàng cắn chặt môi, đau đến thần trí đã sớm tan rã, vô lực gật gật đầu.
Hắn đun nước ấm, khẽ run bê bồn.
Đời này ngay cả gặp cũng chưa gặp qua, càng miền bàn giúp người khác đỡ đẻ, hắn cực lực ổn định hoảng loạn ở trong lòng, “Ngươi mở chân ra chút........ ách..... ngươi dùng chút sức..........”
Lời nay nói ra từ một đại nam nhân có chút quẫn bách, nhưng tựa hồ nhìn thấy đầu đứa nhỏ, trong nháy mắt chân tay hắn đều hoảng, cũng không biết là nên chạm vào chỗ nào mới tốt. Muốn giúp nàng vuốt bụng đẩy xuống? Hay là, hay là—
“A!”
Tiếng kêu to này, cũng không phải là đến từ sản phụ, mà là từ người không hề có kinh nghiệm đỡ đẻ như hắn—
“Đầu, đầu—“ Hắn trừng hay ở đỉnh đầu chui ra, không kịp khiếp sợ, thân mình nho nhỏ kia đã thuận thế mà ra.
Hảo, hảo, hảo mềm, may mắn hắn đỡ mau, bằng không sẽ bị ngã.
Hắn hai tay ôm đứa trẻ mới sinh mềm mại ẩm ướt, ngơ ngác ngốc lăng, còn chưa kịp hoàn hồn.
“A—“ Lúc này người kêu to, là Mạc Nhạn Hồi.
Hắn bị tiếng hét thảm thiết này kéo thần trí trở về, rồi lại lâm vào sững sờ.
“Còn, còn có một cái!” Đây là tình huống gì?!
Thần trí hắn so với sản phụ càng hoảng hốt, cấp tốc lo cho đứa trẻ vừa mới sinh, lại chui đầu vào đỡ đứa trẻ còn ở bên trong.
Lúc này, đứa nhỏ cũng không tra tấn nàng quá lâu, không đến một khắc chung, đứa nhỏ thứ hai cũng rơi vào hai bàn tay của hắn. Có kinh nghiệm, lúc này hắn cũng không quá hoảng loạn, cắt cuống rốn, lau người sạch sẽ, đem bọc lại, rồi lại đem đứa nhỏ đặt ở bên cạnh nàng.
“Mộ Dung phu nhân, ngươi sinh một cặp song sinh, đều là nam hài, có khí lực để nhìn bọn họ một cái sao?”
Sau khi sinh, Nhạn Hồi cơ hồ đi cả nửa cái mạng, nhưng nghe đến đứa nhỏ của mình bình an,cho dù cơ thể hư nhược cũng cố chống đỡ một tia thần trí của cuối cùng, chống đỡ lông mi.
“Chúng..... đẹp mắt sao? Giống ai?”
“Còn chưa có xem rõ.” Đứa trẻ mới sinh, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng nhăn nhắn, giống như con khỉ nhỏ, cũng không thể nói như thế ở trước mặt người mẹ mới sinh đi—hắn cảm thấy chúng có chút xấu.
Nhưng vô luận ngày thường như thế nào, nội tâm giờ tràn đầy chấn động cùng cảm động, lần đầu chính mắt nhìn thấy giây phút thần thánh, chứng kiến một sinh mệnh ra dời. Hắn là người đầu tiên tự tay đưa chúng đến nhân thế, cái loại tư vị này—không lời gì có thể diễn tả được.
“Đó là ca ca, trong lòng ta là đệ đệ.” Tính tình trưởng tử nhìn tương đối dịu ngoan nhu thuận, khóc một lát liền mệt mỏi, ở cạnh mẫu thân an ổn ngủ. Nhưng khi nhận ra góc nằm không thoải mái liền dùng sức khóc thét, dường như sợ người khác không để ý đến hắn, không ôm hắn an ủi thì không được.
“Chúng ta có đứa nhỏ.......” Nàng lẩm bẩm, hơi ngước mắt nhìn hắn, lộ ra một chút ý cười nhợt nhạt tuyệt mĩ: “Đây là đứa nhỏ chàng luôn luôn mong muốn...... Mộ Dung, chàng vui không?”
Hao hết tâm sức của nàng, không đợi được đến đáp án của hắn liền mệt mỏi ngủ.
Là nói với trượng phu đang chờ đợi trong nhà sao?
Hắn nhẹ giọng đáp, “Ta nghĩ, hắn sẽ rất vui vẻ.”
Lại một lần nữa tỉnh lại, là bị đứa trẻ mới sinh khóc nỉ non ở ngoài cửa làm thanh tỉnh, cùng với nam tử thấp giọng dỗ dành, cùng nhau truyền vào tai nàng.
“Ngoan, đừng khóc, nương mệt, đừng ầm ỹ nương cùng ca ca được không?”
Trưởng tử nằm ở bên cạnh, vẫn còn ngủ say.
Cửa phòng bị đẩy ra, Mục Dương Quan thấy nàng tỉnh lại, nói: “Sau khi ngươi ngủ, Vượng thẩm liền trở lại, những chuyện sau đó nàng đã lo lắng hảo. Tốt nhất là đừng đi tàu xe mệt nhọc nữa, miễn cho làm thân mình bị thương.”
Nàng trầm mặc, không lập tức tiếp lời.
“Ta biết ngươi sốt ruột muốn về nhà, muốn cho phụ thân đứa nhỏ ôm đứa nhỏ. Nhưng Vượng thẩm nói, nữ nhân sinh đứa nhỏ là chuyện của cả tính mạng đổi lấy, trong tháng nếu không điều dưỡng tốt sau này sẽ rất khổ. Ta nghĩ trượng phu ngươi cũng không hy vọng ngươi vì hắn mà chạy về, làm hỏng cả cơ thể.”
Kỳ thực..... phụ thân của đứa nhỏ đã ôm đứa nhỏ, còn nhìn so với ai đều rõ ràng.........
Thấy đứa nhỏ nằm ngoan ở khuỷu tay hắn, trong lòng nàng chua xót, “Ta...... không có người nhà chờ..........”
“A?!” Hắn ngẩn người, không phải nói, muốn trở về nhà sao? “Vậy phụ thân đứa nhỏ......”
“Đã chết.” Nàng nhíu mày, âm điệu bình lặng, “Sau khi biết được tin hắn chết thì ta phát hiện mình có đứa nhỏ.”
Dù vậy, nàng vẫn là kiên quyết lưu lại đứa nhỏ mồ côi từ trong bụng mẹ, vì nam nhân trong lòng mà bảo vệ giọt huyết mạch này.
Hắn không biết nên nói cái gì, cứng cỏi như thế, nữ tử chí tình chí nghĩa như thế, thế gian ít có.
“Ngươi—thật khiến người khác kính phục.”
Nàng giật nhẹ môi, “Ta nợ hắn rất nihều, ngươi không biết được rốt cuộc hắn vì ta làm bao nhiêu, khuynh tâm đối đãi. Nhưng khi ta nghe tin hắn chết, mà ngay cả một giọt lệ cũng không rơi, chỉ là trống rỗng, người vô huyết vô lệ như vậy, ngươi còn kính phục?”
Hắn nhìn nàng, ánh mắt vẫn mềm mại không thay đổi, còn có thương hại, “Trong lòng ngươi nhất định rất đau, đau đến không thể đối mặt với cái chết của hắn, mới có thể đem mọi cảm xúc khóa chặt chẽ lại, không dám bỏ ra. Các ngươi—thật yêu nhau.”
Mỗi chữ đều đánh vào nơi phòng bị yếu ớt nhất ở trong lòng, nàng quay mặt đi, không cho lệ nóng nơi đáy mắt tràn ra.
Vừa mới dỗ ngoan đứa trẻ ở trong lòng, lúc này lại tiếp tục oa oa khóc lớn, Mục Dương Quan không có cách nào, cười khổ nói: “Có lẽ là đói bụng, khóc đứt quãng được một lúc rồi, từ lúc sinh ra cũng không cho rời tay được một khắc.” Vốn định nếu nàng không tỉnh lại, thì sẽ đi xin sữa dê nhà lân cận để bón cho đứa nhỏ.
“Đưa đứa nhỏ cho ta đi!” Mạc Nhạn Hồi tiếp nhận đứa nhỏ, một tay cởi bỏ áo trước ngực, hắn nóng mặt, quay lưng rời khỏi phòng.
Lần này, đứa nhỏ thỏa mãn, kề vào trước ngựa của mẫu thân, thõa mản bú.
Ngươi nha, cứ thích làm nũng với phụ thân ngươi sao?
Đứa nhỏ có phải là biết được cơ hội được ở gần phụ thân không nhiều lắm? Cho nên, muốn nhân cơ hội này, ở trong lòng phụ thân hắn nhiều hơn?
Mục Dương Quan đứng ở ngoài cửa, không bao lâu lại có tiếng trẻ nhỏ khóc nỉ non, đệ đệ còn đang ở trong lòng mẫu thân, vậy thì là đại ca đã tỉnh.
Hắn do dự một lát, nghĩ nàng lúc này cũng không thể ứng phó nổi, dù sao nàng cũng chỉ có một đôi tay, làm sao có thể chiếu cố cùng lúc hai hài tử? Nghe đứa nhỏ mới sinh bên trong khóc đến đáng thương, hắn lớn tiếng nói: “Mộ Dung phu nhân, ta—có thể vào sao?”
“Không còn cách nào.”
Người đi vào, nhưng biểu cảm cũng không tự nhiên, ánh dán chặt lên đứa nhỏ, không dám liếc mắt nhìn nàng một cái. Nghiêng đầu ôm lấy trưởng tử đang khóc nỉ non ở trên ván thường, thong thả đi đến bên cửa sổ.
Đệ đệ ăn uống no đủ, đổi lại thành trưởng tử.
Hắn quay lưng lại, đứng ở bên cửa sổ, vì đứa nhỏ không khóc, trong phòng cực yên tĩnh, truyền rõ tiếng đứa nhỏ mút mút gián đoạn, không biết vì sao, hai tai hắn hơi hơi đỏ.
Hắn cố gắng suy nghĩ, tìm cái đề tài nào đó để hòa tan cái ái muội yếu ớt ở trong phòng.
“Đứa nhỏ-- đã nghĩ được tên cho chúng chưa?”
“Nếu là ngươi, sẽ đặt tên là gì?”
“Ta sao? Còn chưa có nghĩ tới, đứa con đầu tiên của ta sẽ để cho đại ca đặt tên.” Biểu đạt rõ hắn kính trọng huynh trưởng.
“Phải không.........”
“Tương lai, ngươi có dự tính gì?” Một nữ nhân muốn một mình dưỡng dục một đứa nhỏ mới sinh cũng đã thật gian nan, huống chi nàng còn một lần phải đối mặt với hai đứa?
“Cuộc sống của ta khá là sung túc.” Nếu hắn là muốn nói về chuyện này.
“Ý tứ của ta không phải là như thế.” Hắn đương nhiên cũng đoán được năng lực của nàng không kém, chỉ cần nhìn chất liệu của xiêm y, người bình thường vất vả cả một năm cũng không thể có được, “Ta là nói, ngươi không muốn tái giá sao?”
Đứa nhỏ dù sao cũng cần có cha, có một gia đình hoàn chỉnh trọn vẹn, dù có nhiều tiền tài cũng không thể mua được.
Bọn họ từng cùng nghênh đón một sinh mệnh mới ra đời, cái điều kỳ diệu thân mật này làm cho hai người rõ ràng là mới quen lại thành giống như không xa lạ. Hắn không nhịn được cảm thấy thân thiếu, lo lắng cho tương lai của nàng.
“Trừ bỏ hắn, cả đời ta sẽ không có người khác.” Nàng không chút suy nghĩ.
“Thê tử như thế, đáng giá cả đời hắn.”
Mạc Nhạn Hồi ngước mắt, bình tĩnh nhìn thân ảnh bên cửa sổ, tham lam, nhìn như thế nào cũng không thấy đủ.
“Ta sẽ ở lại.” Có thể trộm được một tháng thời gian ở chúng, cũng có thể cho con thêm một thời gian thân cận với phụ thân.
“Ân.”
“Phiền ngươi chuẩn bị giấy bút giúp ta, ta viết phong thư nhờ ngươi chuyển đi.”
“Được.” Cũng đã muốn ở nơi này nghỉ ngơi một thời gian, tất nhiên là không thiếu sự tình cần giải quyết.
Mục Ấp Trần biết tin, lập tức chạy tới hỏi thăm đứa trẻ mới sinh, tiểu chất nhi của hắn.
Khi hắn đến, cặp song sinh đang ngủ ở trên giường, hắn vươn tay, sợ làm đứa nhỏ tỉnh, lại không dám ôm.
“Người ôm đi, bọn chúng ngủ rất say, không dễ dàng tỉnh.”
Hắn đến gần bế lấy đứa ở bên ngoài, nàng nói: “Đó là trưởng tử.”
“Ngươi nhận ra?” Hắn nhìn đều thấy giống nhau.
“Ta là nương của bọn họ.”
“Cũng phải.” Hắn dừng một chút, lâm vào trầm mặc, “Ta không nghĩ tới, ngươi sẽ sinh cặp song sinh.”
Biết hắn nghĩ tới cái gì, nàng trả lời: “Ta đã ly khai khỏi Mộ Dung trang, cha đứa nhỏ cũng đã thoát ly khỏi nơi kia một cách sạch sẽ, cặp song sinh sẽ không còn là điều cấm kị.”
Thương tổn đã qua, nàng sẽ không cho phép xảy ra trên đứa nhỏ của nàng. Đôi nhi tử này đều là thịt trong lòng nàng, người nào cũng không thể bỏ.
“Lược năm đó, nếu có thể được thương tiếc cùng quý trọng, hôm nay làm sao đến nỗi này?” Quái ở chỗ, bọn họ sinh nhầm nơi, nhưng ít ra, sai lầm như vậy sẽ không diễn ra ở trên người con của hắn, bọn nhỏ giờ tốt lắm, có nương yêu thương.
“Xin gia chủ đặt tên cho đứa nhỏ.”
“Ta?”
“Vâng, hắn nói, đứa con đầu tiên để huynh trưởng đặt tên, ta tôn trọng ý tứ của hắn.”
“A Dương......” Hắn cười, “Hắn hiện tại, chân thành, tốt đẹp như vậy thật khiến người khác thương, phải không?”
“Ta xem, liền gọi là Phong Nhi cùng Thanh Nhi đi!”
Hắn lại ngồi thêm một lắn, trước khi rời đi, vòng đến táo phòng phía sau. Nhìn thấy đệ đệ đang hỗ trợ nấu canh, dặn hồ hắn chiếu cố mẫu tử bọn họ lần nữa.
Nhạn Hồi vì gia đình bọn họ sinh ra cặp song sinh hoạt bát khỏe mạnh, mà hắn lại vì tâm tư của mình mà ủy khuất nàng, chung quy vẫn là bọn hắn thua thiệt người ta.
Huynh trưởng nói rõ, Mục Dương Quan tất nhiên là không dám làm trái, hắn cơ hồ bận hay không đều qua thăm hỏi, hỏi một chút xem nàng có nhu cầu gì, có khi lại mang thịt gà đến để cho Vượng thẩm hầm canh bổ thân sau khi sinh cho nàng. Thuốc bổ hắn cũng chưa từng quên, đúng giờ mang tới.
Có khi đến cũng sẽ đến táo phòng hỗ trợ, học chút chuyện dưỡng thân cho sản phụ sau khi sinh, Vượng thẩm cười nói: “Học thủ nghệ của ta nhiều một chút, ngươi rất nhanh sẽ phải dùng đến.”
Hắn cũng không sợ bị chê cười, thản nhiên đáp lại, “Nói cái gì vậy! Chuyện hôn nhân còn chưa có đâu.”
“Không phải là nghe nói ngươi cầu hôn nhà Tưởng Dung sao?”
Chỉ biết trong thôn không giữ được bí mật, quả nhiên là truyền ra ngoài.
“Người không có cái gì, làm sao cưới?”
“Lục lão đầu chê ngươi nghèo sao?” Người sáng suốt vừa nghe liền hiểu.
“Làm phụ thân đều lo nữ nhi chịu khổ, chuyện này cũng không tránh được.”
“Hừ, còn nói thay cho hắn, ai chẳng biết hắn chuyên môn dưỡng nữ nhi để lấy tiền sính lễ. Năm đó Tưởng Vân cùng Tưởng Y gả đi, hắn cũng không quên vẽ thêm vài nét bút, lần này muốn ngươi đưa bao nhiêu?”
Hiển nhiên là nhân phẩm làm việc của thôn trưởng, mọi người đều biết.
“Một trăm lượng.”
“Nha, coi như đã bớt.” So với đại nữ nhi, nhị nữ nhi đã gả đi, xem như cũng không quá nhiều.
Hắn cười khổ.
Cho dù như thế, vẫn là không thể có được nhiều ngân lượng như vậy nha, thôn trưởng cũng là ấn định hắn không lấy được rồi. Càng tuyệt đối không mở miệng với cả đại ca, muốn hắn biết khó mà lui.
Trong phòng, Mạc Nhạn Hồi dời bước đóng lại cửa, thong thả đi đến bên cửa sổ.
Mục Dương Quan bưng đồ tiến vào, nhưng còn phải đến vườn trái cây của trưởng thôn làm việc, nên chào hỏi nàng xong rồi liền rời đi.
Đi vào, mắt tìm tòi một vòng ở trong phòng. Biết hắn đang tìm cái gài, nàng chậm rãi đi về phía hộp gỗ, lấy ra một chiếc khăn trắng như tuyết. “Tìm cái này sao?”
“A? Quả thực là rơi ở trong này?” Hắn vạn phần cảm tạ, nhận lại nhét ở trong lòng.
Nàng yên lặng nhìn chăm chú hành động quý trọng mà cẩn thận kia của hắn, “Lục tiểu thư đưa?”
Góc khăn kia, thêu một chữ “Dung” cong vẹo.
Nói đến tình nhân, khóe môi hắn hơi hơi giơ lên, không rõ ràng, nhưng thật sự là cười, “Nếu như đánh mất, nàng sẽ không để yên cho ta.”
Hắn nói, nàng không giỏi nữ hồng, vì thêu cái khăn này, mà kim đâm vào tay mấy lần.
Thật vất vả thêu xong, lại không dám đưa, tiểu khuê nữ xấu hổ. Vì thế, vào một ngày nắng lấy ra lau mồ hôi cho hắn, lại giống như lơ đãng ném cho hắn, nói: “Toàn là mùi mồ hôi của ngươi.
Ban đầu, hắn không hiểu phong tình, nhận lấy rồi giặt sạch sẽ đem trả lại cho nàng.
Nói đến đó, liền thật sự cười ra tiếng.
“Kết quả, chân bị nàng dẫm một phát, đau đến không nói nổi, nếu mà làm mất thì—“ Sợ là cả mười ngón chân đều đau.
Bọn họ, thật sự tốt lắm.
Chỉ nhìn vào khi hắn đơn thuần nhắc đến người nọ, đuôi lông mày cùng đáy mắt đều là vui vẻ, ở giữa như có hàng chữ ấm áp ôn nhu, liền biết được ở cùng với người nọ, hắn rất hạnh phúc.
Một hạnh phúc không hề có gánh nặng.
Thời gian này, nàng không ngừng nghe người khác nói, bọn họ có bao nhiêu tốt, một đôi tân lang tân nương xứng đôi, nhưng mà nghe nhiều thế nào cũng không bằng chính miệng hắn kể lại, cùng ý cười ôn nhu kia.
Sau khi hắn rời đi, nàng một mình đứng ở bên cửa sổ, suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều.
Mặt trời chiều lặn về phía tây, đằng kia có một đôi tình nhân nắm tay bước chậm ở bờ ruộng. Không biết cô gái nói gì đó, hắn chú ý lắng nghe, đáp lại hai câu. Cô gái hờn dỗi đánh bả vai hắn một cái, cú đánh nhẹ như mưa không làm đau được người. Mục Dương Quan cũng mặc nàng, ngón tay ôn tồn vì nàng mà vén tóc mai bị gió thổi loạn.
Nàng xa xa nhìn, vành mắt hơi nóng lên, bên tai, phảng phất lại nghe thấy tiếng nói trầm nhẹ--
Nhạn Hồi, ta là nghiêm túc.
Cho dù sau này nàng muốn, ta cũng sẽ không thả nàng đi.
Nàng khó chịu, lòng ta cũng đau.
Cho dù nàng là độc, ta cũng cam tâm uống.
Đời này kiếp này, chỉ cần Mạc Nhạn Hồi nàng....
Nhạn Hồi, Nhạn Hồi........ nàng thật sự không cần ta sao?
Nàng nhắm mắt lại, trái tim nảy lên, một chữ, một câu, hung hăng đè chúng xuống chỗ sâu nhất ở đáy lóng, khóa lại, vĩnh viễn không mở ra.
Gia chủ nói, chỉ cần hắn hảo, người cái gì cũng nguyện ý làm. Chỉ cần hắn hảo, nàng.......cũng nguyện ý.
Thời gian hơi trễ.
Mục Dương Quan mệt nhọc cả một ngày, từ vườn thôn trưởng tan tầm trở về, gặp một thân ảnh ở ngoài cửa, vội vàng nhanh chân bước đến.
“Mộ Dung phu nhân, sao ngươi lại tới đây? Đứa nhỏ đâu?”
“Vượng thẩm chiếu cố.” Nàng nói, không dự tính kéo dài.
“Ngươi có chuyện gì thì nhờ người nói với ta một tiếng, ta sẽ đi đến, cần gì phải tự mình đi.” Nàng bây giờ vẫn còn đang ở cữ.
“Ta phải đi, mấy ngày nay, cảm ơn ngươi đã lo lắng cùng chiếu cố.”
“Vậy à.” Hắn dừng một lát, “Có cần gấp như vậy sao? Sao không ở thêm một thời gian?”
Vượng thẩm mới để tang phu, đứa nhỏ lại đều đã lớn, đến làm việc ở đầu thành. Trong nhà đã lâu không có tiếng khóc, khó có được nàng ở đây, có thể cùng nhau làm bạn, hai mươi ngày này, Vượng thẩm là thật sự thoải mái.
“Không được, đứa nhỏ đủ tháng là sẽ đi.” Nàng lấy hai tấm ngân phiếu từ trong áo ra, “Nghe nói ngươi muốn thành hôn, nhất định có nhiều chuyện cần chuẩn bị, hãy nhận lấy cái này.”
Hắn nhìn thoáng qua, mặt giấy làm hắn nhảy dựng lên.
“Ta không thể nhận.” Không có tiền biếu nào lại nhiều như vậy.
“Ta cùng hai hài tử nếu không phải là nhờ ngươi thì giờ không biết là sẽ thế nào. So với mạng của nhi tử, chút cảm tạ này không tính là gì, nói lại—đây cũng không hoàn toàn là của ta, trước cùng trượng phu buôn bán, gia đình các ngươi cũng giúp đỡ qua, lợi tức còn nhiều hơn, hai trăm lượng không tính là nhiều.”
Mục Dương Quan tại sao lại không biết, đây chỉ là lời nàng nói bên ngoài, không phải là thật, chỉ nhìn tờ một trăm lượng đi, cũng biết được nàng đã nghe thấy cái gì.
“Thành thân là chuyện của ta, nếu không dựa vào chính mình cưới thê tử vào cửa, chuyện kia cũng không cần để ý. Về đại ca ta, cầu ngươi không cần phải nói ra.”
“Giá trị của ngươi, không chỉ là một trăm lượng.” Nàng chỉ không muốn hắn chịu khuất nhục như vậy, nếu là dĩ vãng, số ngân lượng nho nhỏ này hắn cũng sẽ không để vào mắt, vậy mà hiện tại lại vì nó mà bị người khinh thường.
Thôn trưởng khinh thường hắn thanh liêm, một lòng muốn gả nữ nhi cho địa chủ Điền gia, nơi này phần lớn đều thuộc sở hữu của Điền gia. Ngay cả vườn trái cây Lục gia cũng vậy, Điền gia nhận lời dùng vườn trái cây thay cho sính lễ. Cố tình, người mà tiểu nữ nhi Lục gia coi trọng lại là Mục Dương Quan........
Loại kịch diễn xuất bi tình khổ luyến này thật không thích hợp với hắn, hắn nguyên là nam tử đứng ở trên cao, cũng đâu phải là đứa ở chịu mọi khổ, một cái Điền gia nho nhỏ thì tính là cái gì?
“Ngươi có thể nghĩ như vậy, ta thật cảm tạ.” Một cây ‘giá trị của ngươi, không chỉ là một trăm lượng’ nói không một chút do dự làm trái tim hắn ấm áp. Hắn có tài đức gì mà được nàng coi trọng như thế.
“Vậy—“
“Tiền này ta vẫn không thể nhận.”
Mạc Nhạn Hồi còn muốn nói gì nữa thì bên ngoài truyền đến tiếng gọi—
“A Dương ca!”
Hắn thăm dò ở trước viện, vừa nhìn liền vội vàng ra đón, “Dung Nhi, sao lại đến đây?”
Lục Tưởng Dung kéo hắn đến dưới gốc cây, thân mật dựa vào, lặng lẽ nói, “Cha ta làm khó dễ chàng, sao chàng lại không nói với ta?”
“Cũng không tính là làm khó dễ, hắn chỉ muốn nàng gả cho ta sẽ không phải chịu khổ.”
“Ta lại không sợ khổ!” Cô gái không thuận theo, giật nhẹ tay áo hắn. “Tâm ý của ta, chàng còn không rõ sao?”
Đầu gỗ ngốc này!
Có khi lại cảm thấy hắn không phải là ngốc, chỉ là bộ pháp từ từ chậm rãi, bước một chút, nghỉ một chút, nàng chờ đến nóng nảy, hắn vẫn còn tiếp tục chậm rãi. Sợ chờ lâu, sẽ để cho nữ tử khác chủ động nhanh chân đến trước, vẫn là chính nàng không để ý đến xấu hổ mà chủ động đến gần thì tốt hơn!
Thật vất vả, bản thân hắn cũng tỏ vẻ muốn thành gia, nàng vui vẻ đến cả đêm không ngủ được. Nhưng phụ thân lại cố ý làm hỏng duyên đẹp của nàng, trong lòng nàng thật sự biết chính mình muốn gả cho dạng nam nhân gì, hắn ổn trọng, kiên định, là đối tượng tốt đáng giá giao thác cả đời. Cho dù, tạm thời phải ăn một chút khổ, thì có hề gì?
Tóm lại, nàng nhất định là phải gả cho hắn!
Lén lút, nàng đem một hộp gỗ đưa cho hắn.
Hắn cúi mắt, liếc nhìn một cái, “Đây là gì?”
“Đây là toàn bộ đồ của ta, còn có của các tỷ tỷ lén đưa cho ta, hẳn là đủ số lượng, chàng cầm đưa cho cha ta.”
Mục Dương Quan nghe liền hiểu, hôm nay là cái ngày hoàng đạo gì? Như thế nào lại toàn người vội vàng đem tiền đưa cho hắn?
Hắn đem hộp gỗ trả lại, lắc lắc đầu, “Ta làm sao có thể để nàng ra tiền?”
Dùng tiền riêng của vị hôn thê làm sính lễ, đây là cái dạng gì?
“Nhưng là—“
“Đừng lo lắng.” Lòng bàn tay hắn ôn nhu phủ lên tóc của nàng. “Chuyện sính lễ, ta sẽ nghĩ biện pháp giải quyết, nàng nếu có tâm thì đợi ta, được không?”
“Nói giống như là ta chờ không được phải lập gia đình không bằng......” Nàng thấp giọng, khóe mắt nhìn thoáng qua phía sau hắn thì nhìn thấy một thân ảnh cạnh cửa, “Chàng có khách?”
Thiếu chút nữa đã quên.
“Đây là Mộ Dung phu nhân, ta đã đề cập qua với nàng, bằng hữu của đại ca.” Hắn ở giữa giới thiệu, “Vị hôn thê của ta, Tưởng Dung.
Đây là người hiện tại ở trong lòng hắn.
Mạc Nhạn Hồi bình tĩnh nhìn lại nàng, tươi cười ngọt ngào, đôi mắt thuần khiết ngây thơ, là một cô gái tốt. Đặc biệt là khi nhìn hắn, tràn đầy nhu tình luyến mộ không giấu được, không lừa được người.
Có lẽ, là một người như vậy, mới có thể thắp sáng nửa đời trước âm u của hắn, làm ấm tâm của hắn.
Nàng gật gật đầu, nói chúc phúc đơn giản liền cáo từ rời đi.
“.........Còn nhìn nữa, người đã đi xa rồi!”
Gió nhẹ nhàng đưa tới một câu giận dữ, không hề biết nàng tập võ, thính giác vô cùng nhạy bén.
“Làm sao vậy?” Nghe ra vị hôn thê không vui, không hiểu hỏi lại.
Nam nhân ngạc nhiên, cười nhẹ ra tiếng, “Nàng nghĩ đi đâu? Người ta đã là nương của hai hài tử.”
“.......Hừ.”
Nàng đi nhanh hơn, đem lời nói xa xa nhợt nhạt của đôi tình nhân kia ném ở sau người, không muốn nghe.
/20
|