Edit : truyen 1985
Vân Thiên điện cũng chính là Kim Loan đại điện nơi hoàng đế bàn chuyện quan trọng cùng với quần thần vương triều Phượng Thiên , không có nhiều màu sắc rực rỡ mà chủ yếu chỉ dùng duy nhất một màu vàng làm cho người khác khi nhìn vào đến chói mắt , cho dù là một cột đá nho nhỏ hoặc đơn giản chỉ là một cửa sổ tất cả đều được điêu khắc một cách tinh tế , trông vô cùng sống động .
Quấn quanh trên thân ghế là con rồng vàng vô cùng sống động , làm lộ ra một thân khí phách vương giả . Thiên Hằng Đế ngồi trên ghế rồng , trên người mặc long bào màu vàng thần thái vô cùng uy nghiêm ,lộ ra được khí phách của chân long thiên tử . Cho dù chỉ là cử động tay hay nhấc chân một chút đều lộ ra phong phạm thiên tử con trời , trên gương mặt đã in dấu ấn của thời gian như có thể nhìn ra được lúc còn trẻ đã từng anh tuấn tiêu sái như thế nào .
“ Đối với ý định lần này của Vân Tang quốc , các vị ái khanh có suy nghĩ như thế nào ?” Thiên Hằng Đế ngồi ở trên ghế rồng dùng đôi mắt không biết là cố tình hay vô ý nhìn vào cữu nhi tử của mình , cho dù gương mặt lạnh lùng hiện lên người lạ chứ tới gần như cũng muốn tìm ra một sự thay đổi nho nhỏ nào đó , chẳng lẽ là có liên quan tới Lam Tề Nhi .
Trong cung hắn cũng nghe Lệ phi nói không biết là cố ý hay vô tình nhắc tới nàng , hắn không phải là không hiểu ẩn ý trong đó , chẳng qua gần đây vô cùng bận rộn , hắn làm gì có thời gian rảnh mà đi quản chuyện nhà của các con .
“ Khởi bẩm hoàng thượng , vi thần cảm thấy bọn họ tới là để khiêu khích nước ta .” Quan nhất phẩm đại thần Phương Thanh Vân chắp tay nói , Vân Tang quốc mấy tháng nay đã bắt đầu có động tĩnh , thường xuyên đi tới các quốc gia làm quen , bọn họ không thể không đề phòng . Tuy nói nước đó vẫn luôn làm việc thần bí , như hành động khác thường gần đây của bọn họ cũng đủ khiến cho người khác phải nghi ngờ .
“ Phương đại nhân nói lời này là không đúng , nước ta là một quốc gia lớn , sao lại sợ bọn họ khiêu khích .” Binh bộ thị lang tiếp tục mở miệng nói , hắn nghĩ Phượng Thiên vương triều rất mạnh , binh lực cường đại , bất kì một nước nào cũng không dám xâm phạm bọn họ .
“ Đề phòng trước vẫn hơn , Thị lang đại nhân .” Phương Thanh Vân vung ống tay áo lên , ngẩng đầu nhìn về phía Binh bộ Thị lang , chẳng qua là chỉ có công phu ngoài miệng là lợi hại thôi .
"Ngươi. . . , "
"Tốt lắm, trừ cái này còn có suy nghĩ nào khác nữa không?" Thiên Hằng Đế cảm thấy đây là lúc muốn thanh trừ một số đại thần trong triều, càng ngày càng kỳ cục, nếu như trong tương lai thật là có trận chiến , bọn họ không thể giải quyết xong địch nhân, mà chỉ ở trên triều đình nói nhảm không thôi.
"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Tất cả đại thần đều quỳ trên mặt đất, trừ bốn vị Vương gia được đứng.
"Bãi triều." Thiên Hằng Đế khoát tay áo, thái giám hiểu ý mở miệng nói , thanh âm lanh lảnh vang lên.
"Bọn thần cáo lui." Một tên tiếp theo một tên tự động thối lui khỏi cung vàng điện ngọc, cho dù còn chưa nói hết lời, bọn họ còn có thể đi ra bên ngoài nói, có mấy lời không thể mở miệng nói trong triều đình.
Chờ tất cả mọi người rời đi hết, Thiên Hằng Đế chẳng qua là ngồi im không mở miệng, Vân Tang quốc có chủ ý, hắn đã sớm biết rõ,hắn trên triều đình không nói là muốn xem những đại thần hắn nuôi sẽ nói lên những gì, xem ai là đại thần trung thành , kết quả làm cho hắn rất là thất vọng.
Hiên Viên Mạch từ lúc đầu đã biết Thiên Hằng Đế nhìn chăm chú vào hắn , không biết phụ hoàng lại đang đánh chủ ý gì, hắn không có hứng thú muốn biết, "Nếu như phụ hoàng không có chuyện gì, nhi thần cáo lui."
"Vân vân, các ngươi bốn đều theo trẫm đi ngự thư phòng." Khó có chút thời gian để trêu chọc con của mình, Thiên Hằng Đế làm sao có thể bỏ qua cơ hội hiếm có này , bởi vì cái gọi là tận dụng thời cơ, mất mà lại có , đạo lý này hắn so với ai khác đều hiểu.
Bốn người liếc mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ đi theo sau, cũng không biết phụ hoàng rốt cuộc đang đùa cái xiếc gì, tuổi đã lớn như vậy, lại còn thích đùa giỡn. Nếu như không phải là cảm thấy chuyện có liên quan hắn, Hiên Viên Mạch đã sớm rời đi, hắn cũng không có cố kỵ nhiều như vậy.
Quan sát đủ, Thiên Hằng Đế đành phải miệng vàng mà nói: "Vân Tang Vương có một nữ nhi, tương truyền cái gì cũng giỏi, cho dù chỉ múa một chút cũng không người so sánh được với nàng , tính tình dịu dàng, kiều diễm như một đóa hoa đào ." Vừa nói vừa chú ý vẻ mặt của bốn nhi tử , hắn muốn tiếp tục giả vờ thâm trầm để xem kịch như bây giờ cảm thấy thật mất hứng ... Rồi, không có gì vui.
"Ý tứ của phụ hoàng không phải là muốn chọn một người trong chúng ta đem công chúa kia để cưới sao?" Hiên Viên Cảnh hỏi, kịch cũng xem xong rồi, nên rời đi kinh thành, hiện tại lại xảy ra chuyện như thế, chỉ sợ là không thể bình yên mà đi .
"Cái này. . ." Thiên Hằng Đế không biết nên cao hứng hay là tức giận, cũng là con ruột của hắn , vì sao nữ nhân trong thiên hạ đều nhìn trúng Hiên Viên Mạch đứa con trai này của hắn, thật là không giải thích được , lạnh lùng có cái gì tốt.
Hiên Viên Diệp cũng biết được một chút chuyện trong đó, hắn an bài để {ám vệ} đi ra ngoài tối hôm qua biên cương truyền về tin tức, "Phụ hoàng là muốn cho Mạch đem công chúa kia đưa đến Cẩm Vương Phủ, phong phi." Mạch đã có dấu hiệu động tình, còn có thể muốn những nữ nhân khác sao?
Trước kia bất kể là nữ nhân của nước nào, là nữ nhi ai nhà chỉ cần không điểm mấu chốt của hắn , hắn cũng sẽ không phản đối, ném vào trong phủ sau đó hắn không thèm đi quản, nhưng bây giờ hắn đối với Lam Tề Nhi có tình cảm, càng nhiều nữ nhân sẽ chỉ làm Lam Tề Nhi cách hắn càng xa, Mạch sao có thể chịu được.
"Bọn họ là tới hòa thân ?" Bát hoàng tử Tĩnh Vương Hiên Viên Tĩnh không sy nghĩ mà mà mở miệng, những nữ nhân kia lớn lên cũng không xấu, tại sao tất cả đều thích chạy đến Phượng Thiên vương Triêu của bọn họ tìm tướng công, nếu là vì hòa thân mà tới, có thể nói rõ hắn tuyệt đối an toàn, hắn nghĩ từ trước đến giờ chỉ có Cửu đệ là khổ sở trong chuyện này , hắn xấu xa nghĩ.
"Ha hả." Hiên Viên Diệp cùng Hiên Viên Cảnh rất không nể tình cười khẽ một tiếng, bọn họ nhìn trên mặt Bát đệ chuyện này cùng hắn không có liên quan, chỉ cùng Mạch có liên quan, sẽ làm cho bọn họ bật cười, phụ hoàng cũng muốn cười chẳng qua là chịu đựng nhịn mà thôi.
Hiên Viên Mạch nhăn đầu lông mày, trước kia không có phát giác, gần đây hắn thật là cảm thấy trong phủ nữ nhân quá nhiều, làm hắn sinh chán ghét, nhưng nếu lại thêm một nữ nhân nữa, Lam Tề Nhi sẽ có gì phản ứng, "Bất kể bọn họ muốn làm gì, Bổn vương sẽ không để cho nàng vào phủ ."
Vân Thiên điện cũng chính là Kim Loan đại điện nơi hoàng đế bàn chuyện quan trọng cùng với quần thần vương triều Phượng Thiên , không có nhiều màu sắc rực rỡ mà chủ yếu chỉ dùng duy nhất một màu vàng làm cho người khác khi nhìn vào đến chói mắt , cho dù là một cột đá nho nhỏ hoặc đơn giản chỉ là một cửa sổ tất cả đều được điêu khắc một cách tinh tế , trông vô cùng sống động .
Quấn quanh trên thân ghế là con rồng vàng vô cùng sống động , làm lộ ra một thân khí phách vương giả . Thiên Hằng Đế ngồi trên ghế rồng , trên người mặc long bào màu vàng thần thái vô cùng uy nghiêm ,lộ ra được khí phách của chân long thiên tử . Cho dù chỉ là cử động tay hay nhấc chân một chút đều lộ ra phong phạm thiên tử con trời , trên gương mặt đã in dấu ấn của thời gian như có thể nhìn ra được lúc còn trẻ đã từng anh tuấn tiêu sái như thế nào .
“ Đối với ý định lần này của Vân Tang quốc , các vị ái khanh có suy nghĩ như thế nào ?” Thiên Hằng Đế ngồi ở trên ghế rồng dùng đôi mắt không biết là cố tình hay vô ý nhìn vào cữu nhi tử của mình , cho dù gương mặt lạnh lùng hiện lên người lạ chứ tới gần như cũng muốn tìm ra một sự thay đổi nho nhỏ nào đó , chẳng lẽ là có liên quan tới Lam Tề Nhi .
Trong cung hắn cũng nghe Lệ phi nói không biết là cố ý hay vô tình nhắc tới nàng , hắn không phải là không hiểu ẩn ý trong đó , chẳng qua gần đây vô cùng bận rộn , hắn làm gì có thời gian rảnh mà đi quản chuyện nhà của các con .
“ Khởi bẩm hoàng thượng , vi thần cảm thấy bọn họ tới là để khiêu khích nước ta .” Quan nhất phẩm đại thần Phương Thanh Vân chắp tay nói , Vân Tang quốc mấy tháng nay đã bắt đầu có động tĩnh , thường xuyên đi tới các quốc gia làm quen , bọn họ không thể không đề phòng . Tuy nói nước đó vẫn luôn làm việc thần bí , như hành động khác thường gần đây của bọn họ cũng đủ khiến cho người khác phải nghi ngờ .
“ Phương đại nhân nói lời này là không đúng , nước ta là một quốc gia lớn , sao lại sợ bọn họ khiêu khích .” Binh bộ thị lang tiếp tục mở miệng nói , hắn nghĩ Phượng Thiên vương triều rất mạnh , binh lực cường đại , bất kì một nước nào cũng không dám xâm phạm bọn họ .
“ Đề phòng trước vẫn hơn , Thị lang đại nhân .” Phương Thanh Vân vung ống tay áo lên , ngẩng đầu nhìn về phía Binh bộ Thị lang , chẳng qua là chỉ có công phu ngoài miệng là lợi hại thôi .
"Ngươi. . . , "
"Tốt lắm, trừ cái này còn có suy nghĩ nào khác nữa không?" Thiên Hằng Đế cảm thấy đây là lúc muốn thanh trừ một số đại thần trong triều, càng ngày càng kỳ cục, nếu như trong tương lai thật là có trận chiến , bọn họ không thể giải quyết xong địch nhân, mà chỉ ở trên triều đình nói nhảm không thôi.
"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Tất cả đại thần đều quỳ trên mặt đất, trừ bốn vị Vương gia được đứng.
"Bãi triều." Thiên Hằng Đế khoát tay áo, thái giám hiểu ý mở miệng nói , thanh âm lanh lảnh vang lên.
"Bọn thần cáo lui." Một tên tiếp theo một tên tự động thối lui khỏi cung vàng điện ngọc, cho dù còn chưa nói hết lời, bọn họ còn có thể đi ra bên ngoài nói, có mấy lời không thể mở miệng nói trong triều đình.
Chờ tất cả mọi người rời đi hết, Thiên Hằng Đế chẳng qua là ngồi im không mở miệng, Vân Tang quốc có chủ ý, hắn đã sớm biết rõ,hắn trên triều đình không nói là muốn xem những đại thần hắn nuôi sẽ nói lên những gì, xem ai là đại thần trung thành , kết quả làm cho hắn rất là thất vọng.
Hiên Viên Mạch từ lúc đầu đã biết Thiên Hằng Đế nhìn chăm chú vào hắn , không biết phụ hoàng lại đang đánh chủ ý gì, hắn không có hứng thú muốn biết, "Nếu như phụ hoàng không có chuyện gì, nhi thần cáo lui."
"Vân vân, các ngươi bốn đều theo trẫm đi ngự thư phòng." Khó có chút thời gian để trêu chọc con của mình, Thiên Hằng Đế làm sao có thể bỏ qua cơ hội hiếm có này , bởi vì cái gọi là tận dụng thời cơ, mất mà lại có , đạo lý này hắn so với ai khác đều hiểu.
Bốn người liếc mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ đi theo sau, cũng không biết phụ hoàng rốt cuộc đang đùa cái xiếc gì, tuổi đã lớn như vậy, lại còn thích đùa giỡn. Nếu như không phải là cảm thấy chuyện có liên quan hắn, Hiên Viên Mạch đã sớm rời đi, hắn cũng không có cố kỵ nhiều như vậy.
Quan sát đủ, Thiên Hằng Đế đành phải miệng vàng mà nói: "Vân Tang Vương có một nữ nhi, tương truyền cái gì cũng giỏi, cho dù chỉ múa một chút cũng không người so sánh được với nàng , tính tình dịu dàng, kiều diễm như một đóa hoa đào ." Vừa nói vừa chú ý vẻ mặt của bốn nhi tử , hắn muốn tiếp tục giả vờ thâm trầm để xem kịch như bây giờ cảm thấy thật mất hứng ... Rồi, không có gì vui.
"Ý tứ của phụ hoàng không phải là muốn chọn một người trong chúng ta đem công chúa kia để cưới sao?" Hiên Viên Cảnh hỏi, kịch cũng xem xong rồi, nên rời đi kinh thành, hiện tại lại xảy ra chuyện như thế, chỉ sợ là không thể bình yên mà đi .
"Cái này. . ." Thiên Hằng Đế không biết nên cao hứng hay là tức giận, cũng là con ruột của hắn , vì sao nữ nhân trong thiên hạ đều nhìn trúng Hiên Viên Mạch đứa con trai này của hắn, thật là không giải thích được , lạnh lùng có cái gì tốt.
Hiên Viên Diệp cũng biết được một chút chuyện trong đó, hắn an bài để {ám vệ} đi ra ngoài tối hôm qua biên cương truyền về tin tức, "Phụ hoàng là muốn cho Mạch đem công chúa kia đưa đến Cẩm Vương Phủ, phong phi." Mạch đã có dấu hiệu động tình, còn có thể muốn những nữ nhân khác sao?
Trước kia bất kể là nữ nhân của nước nào, là nữ nhi ai nhà chỉ cần không điểm mấu chốt của hắn , hắn cũng sẽ không phản đối, ném vào trong phủ sau đó hắn không thèm đi quản, nhưng bây giờ hắn đối với Lam Tề Nhi có tình cảm, càng nhiều nữ nhân sẽ chỉ làm Lam Tề Nhi cách hắn càng xa, Mạch sao có thể chịu được.
"Bọn họ là tới hòa thân ?" Bát hoàng tử Tĩnh Vương Hiên Viên Tĩnh không sy nghĩ mà mà mở miệng, những nữ nhân kia lớn lên cũng không xấu, tại sao tất cả đều thích chạy đến Phượng Thiên vương Triêu của bọn họ tìm tướng công, nếu là vì hòa thân mà tới, có thể nói rõ hắn tuyệt đối an toàn, hắn nghĩ từ trước đến giờ chỉ có Cửu đệ là khổ sở trong chuyện này , hắn xấu xa nghĩ.
"Ha hả." Hiên Viên Diệp cùng Hiên Viên Cảnh rất không nể tình cười khẽ một tiếng, bọn họ nhìn trên mặt Bát đệ chuyện này cùng hắn không có liên quan, chỉ cùng Mạch có liên quan, sẽ làm cho bọn họ bật cười, phụ hoàng cũng muốn cười chẳng qua là chịu đựng nhịn mà thôi.
Hiên Viên Mạch nhăn đầu lông mày, trước kia không có phát giác, gần đây hắn thật là cảm thấy trong phủ nữ nhân quá nhiều, làm hắn sinh chán ghét, nhưng nếu lại thêm một nữ nhân nữa, Lam Tề Nhi sẽ có gì phản ứng, "Bất kể bọn họ muốn làm gì, Bổn vương sẽ không để cho nàng vào phủ ."
/21
|