Edit: Phưn Phưn
Cuối cùng Tần Hán Nghị và Ân Truyền Phương cũng không còn xuất hiện trước mặt Tần Khả nữa.
Tần Khả không biết nhóm luật sư của Hoắc Tuấn đã giải quyết chuyện này thế nào, Hoắc Tuấn cũng không muốn khiến cô phải bận tâm, cho nên chỉ nói cho cô biết kết quả cuối cùng —— Trả lại toàn bộ tài sản cha mẹ Tần Khả để lại, thêm một tờ giấy công chứng, Tần Hán Nghị ký tên xuống giấy nợ.
Trên giấy nợ liệt kê ra những mức phí mà mấy năm nay Tần gia chiếm đoạt tiêu hao một lượng không nhỏ từ tài sản của cha mẹ Tần Khả, dưới cùng là chữ ký của Tần Hán Nghị và dấu vân tay.
"Em không muốn so đo với bọn họ."
Lúc nhìn thấy giấy nợ, Tần Khả gấp tờ giấy lại, tiện tay kẹp vào cuốn sách trong tay.
Cô ngẩng đầu nhìn Hoắc Tuấn đang nửa ngồi nửa dựa bên cạnh bàn, "Em không phải đồng tình cũng không phải thương hại bọn họ, chỉ là không muốn có chút dây dưa nào với họ. Chỉ cần bọn họ không xuất hiện ở trước mặt em, thì em cũng không muốn liếc mắt nhìn bọn họ thêm nữa."
"Cứ như vậy buông tha bọn họ, sẽ không thấy tiếc nuối?"
Tần Khả mỉm cười.
"Lãng phí thời gian trân quý lên trên những người như vậy, thì mới cảm thấy tiếc nuối, không phải sao?"
Hoắc Tuấn trầm ngâm trong chốc lát, tùy ý gật gật đầu.
"Nếu em muốn làm như thế, vậy thì anh nghe em."
Tần Khả: "Thật ra... Đây cũng không phải là một loại buông tha, mà là loại tra tấn lâu dài."
"Hửm?"
Hoắc Tuấn đã đứng dậy thì thân hình dừng lại, quay đầu nhìn cô gái nhỏ đang ngồi sau bàn sách.
Tần Khả giương mắt, phất phất cuốn sách kẹp tờ giấy nợ, cười nhạt.
"Có chút uy hiếp, nắm ở trong tay so với cầm đi ra ngoài, càng khiến cho người ta lo lắng sợ hãi và tuyệt vọng hơn."
Hoắc Tuấn ngẩn ra, sau đó thì nheo mắt.
"Em nói đúng."
Chỉ cần tờ giấy nợ này còn ở trong tay Tần Khả, thì cũng đủ khiến cho cả đời này Tần Hán Nghị và Ân Truyền Phương đều sống trong lo lắng sợ hãi canh chừng để chạy trốn nợ.
Đây mới là cái giá mà bọn họ phải trả...
Tần Khả rủ mắt.
Bất kể là kiếp trước, hay là kiếp này.
Tần Khả vừa lấy lại tinh thần, thì trước mặt đột nhiên phóng đại một khuôn mặt tuấn tú.
Cô hoảng sợ, theo bản năng co rúc người vào ghế dựa, ngay sau đó mới lấy lại tinh thần, bất đắc dĩ hỏi: "Hoắc Tuấn, anh dán sát như vậy làm gì thế?"
Vẻ mặt của Hoắc Tuấn vẫn bình tĩnh.
"Anh chỉ đang suy nghĩ, rốt cuộc là từ khi nào, ở nơi mà anh không nhìn thấy, tâm trí của em đã thành như vậy?"
"......"
Tần Khả chột dạ ngừng lại, ánh mắt dời đi.
Hoắc Tuấn cũng không truy hỏi, anh thẳng người lên xoay lại, hỏi: "Có phải thành tích thi của các em đã có rồi không?"
"Ừ." Tần Khả thở phào nhẹ nhõm, ổn định lại tâm trạng, quay đầu đáp.
Hoắc Tuấn: "Lấy được danh ngạch cử đi học?"
Tần Khả: "Vấn đề không khó."
Hoắc Tuấn: "Vậy em muốn đi trường nào?"
"..." Tần Khả tạm dừng, bất đắc dĩ giương mắt nhìn Hoắc Tuấn, "Đừng thử em."
Hoắc Tuấn không nói chuyện.
Mà Tần Khả vẫn nhìn anh, "Ngoại trừ Đại học A ra thì anh có cho em lựa chọn thứ hai không?"
Lần này Hoắc Tuấn im lặng mấy giây, trả lời vô cùng thành thật:
"Không."
Tần Khả: "......"
Tần Khả tức giận trừng anh, "Vậy anh còn hỏi em làm gì?"
Hoắc Tuấn: "Dân chủ." Anh chỉ Tần Khả, sau đó ngón tay lại chỉ trên người mình, "Tập trung."
"......"
Tần Khả dừng hai giây, phụt một tiếng bị anh chọc cười.
"Anh thật đủ dân chủ nhỉ, Trọng Lâu thiếu gia?"
Biết rõ cô gái nhỏ cố ý nói như vậy để gây khó dễ cho anh, nhưng Hoắc Tuấn vẫn nhịn không được mà nheo mắt lại.
Vốn là anh đang ngồi ở bên cạnh bàn, lúc này lại nghiêng người về phía trước, rất dễ dàng cúi đến trước mắt cô gái nhỏ, thuận tay chống hai bên ghế dựa, nhốt cô gái nhỏ giữa ghế dựa và cơ thể của mình.
Tức khắc Tần Khả tự giác cảm nhận được nguy hiểm mà rùng mình một cái, theo bản năng hai vai căng cứng, nhưng bên ngoài vẫn là vẻ mặt bình tĩnh, mí mắt nâng lên.
"Đừng dán gần như vậy."
"Gần sao?"
Thiếu niên trước mặt lười biếng cười nhẹ một tiếng, ngược lại càng ép cơ thể tới gần hơn.
Tần Khả: "..."
Tần Khả nhịn vài giây, hiếm khi nhượng bộ, "Em sai rồi. Sau này không gọi vậy nữa."
"Không, cứ tiếp tục gọi vậy đi." Khóe miệng Hoắc Tuấn cong lên, "Em gọi lại một lần, anh sẽ bỏ qua cho em."
"...?"
Tần Khả nhìn anh một cách thăm dò, "Thật?"
"Ừ. Thật."
"..." Bị bộ dạng nghiêm túc của thiếu niên nhìn chằm chằm, lại trong khoảng cách gần như vậy, Tần Khả cảm thấy mặt mình nóng đến nỗi có thể chiên được trứng, đầu óc cũng đình trệ. Cô nghiêng mặt, trong lòng thầm bực bội chính mình vừa rồi miệng lưỡi vui đùa nhanh quá, cuối cùng lại ép bản thân đến mức tiến thoái lưỡng nan như này.
Nhưng cố tình lại không còn cách nào khác.
Tần Khả thầm thở dài, trên mặt chỉ có thể trốn tránh ánh mắt của người nọ, giọng nhỏ như muỗi kêu mà lặp lại xưng hồ vừa đùa giỡn lúc nãy.
"Trọng Lâu thiếu..."
Còn chưa nói hết câu, thì đã bị thiếu niên trước mặt ép sâu vào ghế dựa, dùng sức hôn lên môi.
—— hoặc là cắn thì đúng hơn.
Tần Khả bực người này không tuân thủ lời hứa, tức giận đưa tay đẩy anh ra, lại không biết chọc đến dây thần kinh nào đột nhiên Hoắc Tuấn phát điên một tay giữ chặt hai cổ tay của cô, đè trên tay dựa ghế vịn.
Sau đó Hoắc Tuấn càng cúi thấp người, càng dùng sức tàn phá bữa bãi cánh môi mềm mại của cô gái nhỏ.
Cho đến khi không biết qua bao lâu, Hoắc Tuấn mới chậm rãi chừa ra một khoảng cách, tầm mắt vẫn còn dừng trên cánh môi bị anh cắn đến đỏ bừng của cô gái nhỏ, giọng nói khàn đặc:
"Không đi Đại học A, vậy em còn muốn đi đâu?"
"......"
Náo loạn nửa ngày mấu chốt vẫn ở chỗ này.
Tần Khả bị anh chọc giận nên không muốn nói chuyện, nhưng nhìn thấy ánh mắt đen như mực vô cùng nguy hiểm của thiếu niên trước mặt, rất có uy hiếp "Nếu em không nói anh lại tới thêm một lần", Tần Khả chỉ có thể kiềm chế cơn giận lên tiếng "Dỗ" người.
"Em không định đi trường khác —— Đơn nguyện vọng đã nộp, em vốn dĩ điền Đại học A."
"... Thật?"
Cảm xúc hoảng hốt nổi lên trong mắt của thiếu niên, dường như có chút bất ngờ.
"Ừ." Tần Khả gật đầu, "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì bắt đầu học kỳ sau, sẽ làm bạn cùng trường sớm một năm."
"..."
Thấy thiếu niên vẫn im lặng thất thần, Tần Khả mỉm cười: "Vậy học trưởng Hoắc Tuấn, bắt đầu từ học kỳ sau, nhờ anh chỉ giáo?"
Trong lời trêu chọc của cô gái nhỏ rốt cuộc Hoắc Tuấn cũng hoàn hồn.
Anh nheo mắt, duỗi tay nắm lấy cằm của cô gái nhỏ, khẽ hôn một cái lên khóe môi của cô rồi mới giương mắt hỏi:
"Được thôi. Nhưng mà..."
"Em muốn được "Chỉ giáo" thế nào?"
"......!"
Bỗng dưng gương mặt của cô gái nhỏ đỏ lên.
Mấy giây sau, cô thẹn quá thành giận định tung chân đá thiếu niên trước mặt.
Chỉ là vào đúng giờ phút này, cửa thư phòng bị người giúp việc trong nhà gõ từ bên ngoài.
Hoắc Tuấn nhíu mày, không quay đầu lại.
"Ai?"
Người giúp việc bên ngoài biết rõ cảm xúc hỉ nộ vô thường của vị thiếu gia này, nên rất cẩn thận mà lên tiếng:
"Thiếu gia Trọng Lâu, là Hoắc quản gia bên nhà cũ tới. Nói là có việc muốn gặp Tần tiểu thư."
Lời này vừa dứt, Hoắc Tuấn còn chưa trả lời, Tần Khả đã có chút kinh hỉ.
"Thầy Hoắc tới?"
"......"
Hoắc Tuấn tức giận cắn răng.
"Không được đi."
"?" Tần Khả, "Anh không nghe thấy bọn họ nói là tới tìm em sao?"
Hoắc Tuấn: "Vậy thì càng không được đi."
"... Vì sao?"
"Không vì sao cả."
"..."
Tần Khả không để ý tới anh, mượn thời điểm Hoắc Tuấn còn chưa kịp phản ứng lại, nghiêng qua đè người nọ xuống ghế dựa, sau đó thì chuyển người dễ dàng chạy ra ngoài.
Ngoài thư phòng.
Người giúp việc chỉ thấy cửa trước mặt không có dấu hiệu nào bị người đẩy ra, sau đó thì thấy tiểu thư Tần Khả cười hết sức vui vẻ đi ra.
"Thầy Hoắc ở đâu?"
"Lầu... Phòng khách dưới lầu."
Người giúp việc bị nụ cười xinh đẹp của cô gái nhỏ làm lay động, lắp ba lắp bắp mới nói hết câu.
"Được, cảm ơn nhé."
Tần Khả nhoẻn miệng cười, gật đầu với người giúp việc một cái, sau đó thì quay đầu đi xuống dưới.
Người giúp việc còn đang thấy kỳ quái không phải vừa rồi trả lời bọn họ là Trọng Lâu thiếu gia ư, sau bây giờ lại không thấy người đâu, thì đột nhiên nghe trong cánh cửa thư phòng còn đang mở rộng truyền đến một âm thanh tức muốn hộc máu ——
"Tần Khả!"
"...!"
Người giúp việc sợ tới múc run rẩy, theo bản năng giương mắt nhìn về phía trước, chỉ nghe thấy cô gái nhỏ đang đưa lưng về phía này dường như tâm tình càng tốt hơn mà cười một tiếng, cũng không quay đầu lại đi xuống dưới lầu.
Người giúp việc vểnh tai, nghe trong thư phòng có người sải bước đi ra ngoài, sợ tới mức trong lòng run lẩy bẩy, không hoảng hốt nhanh chóng quay đầu chạy về hướng khác.
"Phù dâu??"
Trên sô pha phòng khách biệt thự, Tần Khả kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Hoắc Cảnh Ngôn ngồi phía đối diện.
"Cái này... Từ trước đến nay em chưa từng tham gia hôn lễ của người khác, lỡ như đến lúc đó luống cuống tay chân..."
"Bên Ngôn An không có bạn bè chưa lập gia đình nào thích hợp, thầy lại mới vừa về nước, trong nước cũng không có cơ hội quen biết ai." Hoắc Cảnh Ngôn cười khổ, "Cho nên thầy và chị Ngôn An của em đã thương lượng với nhau, cảm thấy đến tìm em và Trọng Lâu là thích hợp nhất."
Tần Khả chần chờ: "Vậy thời gian hôn lễ của hai người là...?"
Lần này đến lượt Hoắc Cảnh Ngôn sửng sốt.
"Trước đó thầy có để Trọng Lâu thông báo với em, cậu ấy không nói với em à?"
"..."
Yên tĩnh trầm mặc, hai người đều hiểu rõ mà vẻ mặt dần chuyển sang xấu hổ.
Mà lúc này đầu sỏ gây tội đang đẩy cửa bước vào.
Mới vừa vào cửa, Hoắc Tuấn không do dự, trước tiên lạnh mặt nhìn Hoắc Cảnh Ngôn.
"Không phải anh phải chuẩn bị hôn lễ à, thế nào mà còn thời gian nhảy loạn đến chỗ này?"
Hoắc Cảnh Ngôn đứng dậy, không trả lời, chỉ mỉm cười hỏi ngược lại một câu.
"Thiếu gia Trọng Lâu, tháng trước tôi có nhờ cậu đưa thư mời đám cưới của tôi và Ngôn An cho Tần Khả, xem ra là bị cậu quên mất rồi?"
"..."
Ánh mắt Hoắc Tuấn chợt lóe lên, theo bản năng rủ mắt nhìn Tần Khả.
Tần Khả cũng đang dùng vẻ mặt vi diệu nhìn anh.
Hai người đối diện vài giây, Tần Khả quay người lại, "Thầy Hoắc, có lẽ là khoảng thời gian trước em bận chuyện thi cử —— Anh ấy có nói qua với em nhưng lại bị em quên mất, thật sự xin lỗi."
Ánh mắt Hoắc Cảnh Ngôn khẽ nhúc nhích, cuối cùng vẫn không vạch trần việc Tần Khả đang bao che cho Hoắc Tuấn.
Anh chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng, "Không sao, việc học quan trọng. Thư mời thầy sẽ đưa đến một cái mới cho em —— Chuyện phù dâu, em suy nghĩ chút nhé, Ngôn An sẽ liên lạc lại với em."
"... Vâng ạ."
Tần Khả gật đầu.
Lại rảnh rỗi trò chuyện mấy câu, Hoắc Cảnh Ngôn liền muốn tạm biệt rời đi.
Trước khi đi, Tần Khả muốn tiễn, nhưng Hoắc Cảnh Ngôn lại ngăn cô lại ——
"Một người thân sĩ sẽ không làm phiền nữ sĩ như vậy."
Hoắc Cảnh Ngôn đùa giỡn, ánh mắt đảo qua Hoắc Tuấn.
"Thiếu gia Trọng Lâu, chúng ta cùng nhau đi ra ngoài?"
Hiển nhiên nhìn ra Hoắc Cảnh Ngôn là có chuyện muốn nói với Hoắc Tuấn, Tần Khả cũng không khăng khăng tiễn nữa. Cô liếc mắt nhìn vẻ mặt u ám của Hoắc Tuấn, rồi nhìn hai người trước sau rời khỏi biệt thự.
Đi đến bên ngoài cửa chính biệt thự, dự tính được người trong biệt thự không có khả năng nghe được động tĩnh, Hoắc Tuấn nhíu mày nhìn Hoắc Cảnh Ngôn.
"Anh..."
"Cậu không lẽ vẫn luôn muốn đem em ấy "Giấu" ở trong biệt thự nhỏ này?" Hoắc Cảnh Ngôn đột nhiên ngắt lời Hoắc Tuấn, quay người lại lên tiếng hỏi.
Hoắc Tuấn lạnh mặt: "Rốt cuộc anh có ý gì?"
Hoắc Cảnh Ngôn: "Tôi chẳng qua là cho cậu một cơ hội mà hai người cần."
"Cơ hội gì?"
"Cơ hội đưa em ấy ra trước mặt mọi người, Hoắc Tuấn." Hoắc Cảnh Ngôn hạ thấp giọng. "Bây giờ cậu "Về nước", những người muốn leo lên Hoắc gia để có được một quan hệ thông gia lại không phải số ít —— Cho dù cha cậu không có ý định về phương diện này, nhưng chỉ cần cậu bất động không tạo nên tiếng vang gì, thì sẽ không ai coi em ấy là phu nhân tương lai của Hoắc gia mà đối xử tốt cả."
"..." Cảm xúc nơi đáy mắt Hoắc Tuấn hơi trầm xuống. Qua một lúc lâu sau, anh ngẩng đầu, "Anh là muốn tôi mượn cơ hội này, thông báo quan hệ của chúng tôi ra cho cả thiên hạ?"
Đối diện với ánh mắt địch ý và bài xích rõ ràng từ thiếu niên, Hoắc Cảnh Ngôn không nhịn được bật cười.
"Tôi biết dục vọng chiếm hữu của cậu đối với em ấy lớn đến cỡ nào, Hoắc Tuấn —— nhưng cậu phải suy nghĩ cho kỹ, cậu thật sự muốn để em ấy cả đời này đều không gặp người ngoài, cả đời đều không dính vào cái vòng mà cậu cảm thấy sẽ làm ô uế em ấy?"
Hoắc Cảnh Ngôn ngừng một lát, không để cho Hoắc Tuấn có cơ hội tiếp lời, cứ như vậy âm trầm nói tiếp: "Coi như cậu có thể làm được —— nhưng chẳng lẽ cậu muốn vĩnh viễn đều giấu em ấy trong biệt thự nhỏ này, ngay cả một vị trí danh chính ngôn thuận trong mắt người ngoài cũng không có được?"
"..."
Ánh mắt của Hoắc Tuấn dần lạnh lẽo, tay rủ bên người cũng nắm chặt thành quyền.
Nhưng cuối cùng, anh vẫn không nói hay làm gì cả.
Hoắc Cảnh Ngôn cũng không có tàn nhẫn ép Hoắc Tuấn quá mức. Hai người im lặng nửa phút, sau đó Hoắc Cảnh Ngôn xoay người đi về phía tài xế đang đứng cạnh xe hơi đậu cách đó không xa, đồng thời nói một câu cuối cùng.
"Cậu suy nghĩ cho kỹ đi, Hoắc Tuấn. Cậu và em ấy đều cần một cơ hội như vậy."
"......"
Chờ Hoắc Cảnh Ngôn rời đi, Hoắc Tuấn lại lần nữa quay vào biệt thự.
Đám người giúp việc nhìn ra tình huống không đúng lắm, đã sớm không biết chạy tới góc nào trong biệt thự, ở phòng khách chỉ còn lại hai người Tần Khả và Hoắc Tuấn.
Vẻ mặt của Hoắc Tuấn có chút âm u.
"Em muốn đi làm phù dâu cho bọn họ?"
"..." Trải qua vài phút tỉnh táo, lúc này Tần Khả đã ổn định lại cảm xúc, cũng đã ra quyết định, nghe vậy thì đứng dậy, gật đầu, "Nếu chị Ngôn An và thầy Hoắc đã mời, vậy thì về tình về lý em đều nên đi."
Sắc mặt của Hoắc Tuấn lại càng thêm âm u.
Chỉ là làm Tần Khả bất ngờ, thế nhưng anh không nói thẳng ra là cô không được đi.
Trong lòng Tần Khả vô cùng cảm thấy bất ngờ, nhịn không được đi lên phía trước.
"Thầy Hoắc đã nói gì với anh sao?"
Ánh mắt của Hoắc Tuấn chợt lóe lên.
Cuối cùng thiếu niên vẫn không giấu giếm, thản nhiên nói: "Anh ta nói anh cần một cơ hội."
Tần Khả cũng sửng sốt, "Gì cơ?"
"Anh cần một... Cơ hội đưa em đến trước mặt mọi người." Giọng Hoắc Tuấn trầm thấp, anh không kìềm được mà vươn tay ra, ôm lấy cô gái nhỏ trước mặt.
Cố chấp chiếm hữu đã trở thành bản năng, mang cho anh một loại khủng hoảng có thể mất đi người trước mặt khiến anh bất an —— Bản năng của anh, phát ra từ nội tâm bài xích với đề nghị của Hoắc Cảnh Ngôn.
Nhưng anh biết Hoắc Cảnh Ngôn nói đúng, là vì tốt cho cô.
Anh không thể vì ích kỷ của bản thân, chỉ muốn giấu cô ở một nơi chỉ có mình mới nhìn thấy, không muốn cô tiếp xúc với thứ xa hoa trụy lạc ngợp trong vàng son ở ngoài kia... Nhưng cô cần cũng như người mà anh yêu có được địa vị và tôn trọng.
"Anh sẽ đưa em đi... Chúng ta cùng nhau."
Tần Khả nghe thấy thiếu niên đang ôm mình không chút cam tâm tình nguyện nói như vậy, trong giọng nói cất giấu một thứ có lẽ chính anh cũng không biết, như là dã thú sắp bị người ta xông vào địa bàn, bất an lại nôn nóng mài móng tay, trong cổ họng bực bội đè nặng âm thanh thị uy lại chán nản.
Tần Khả cảm thấy buồn cười, nhưng lại nhịn không được đau lòng ——
Xem anh cứ như vậy từng chút từng chút, gần như vụng về mà sửa lại tính cách cùng với bản năng tàn bạo cố chấp của chính mình, nhìn anh không tiếng động giao chiến với đáy lòng hung dữ của bản thân...
Tần Khả khẽ thở dài một tiếng.
Cô chậm rãi nâng tay lên, cũng ôm lấy vòng eo gầy nhưng rắn chắc của thiếu niên trước mặt. Tần Khả chậm rãi buộc chặt cánh tay, để anh cảm nhận được độ ấm và sự tồn tại của mình.
Sau đó cô nhẹ giọng lên tiếng.
"Anh không cần sợ, Hoắc Tuấn."
Tạm dừng, cô nhẹ nhàng cười khẽ một tiếng, có chút vui đùa, nhưng ánh mắt lại vô cùng nghiêm túc: "Nếu đã quyết định bước vào vực sâu không đáy này của anh, thì em cũng không định bò ra ngoài —— Em chỉ hy vọng anh sẽ từ từ trở nên tốt hơn, cũng sẽ giúp anh dần trở nên tốt đẹp. Mặc kệ kết quả thế nào, em vẫn sẽ luôn bên cạnh anh, mãi mãi không rời đi."
Cơ thể Hoắc Tuấn cứng lại.
Giây sau, anh không kiềm lòng được mà buộc chặt cánh tay, ôm cô gái nhỏ càng thêm gắt gao.
Giờ khắc này, trái tim lạnh lẽo của anh vô cùng xúc động, Hoắc Tuấn vùi đầu vào cổ của cô gái nhỏ, ngửi mùi thơm của những sợi tóc, nhịn không được lên tiếng như đang nỉ non: "Tần Tần..."
Chỉ là anh còn chưa nói hết câu, Hoắc Tuấn đột nhiên cảm giác cô gái nhỏ trong ngực mình hơi chuyển động.
Giống như đột nhiên nhớ tới gì đó.
Cô gái nhỏ ngẩng đầu lên, khuôn mặt xinh đẹp bạnh chặt, vốn là ánh mắt mềm mại cũng trở nên khẩn trương:
"Hôn lễ của thầy Hoắc và chị Ngôn An, làm em đột nhiên nhớ đến một chuyện... Em có thể hỏi anh một vấn đề được không?"
"Sao?" Chưa từng nghe cô gái nhỏ nghiêm trang đưa ra yêu cầu muốn hỏi mình như vậy, Hoắc Tuấn bất ngờ cúi đầu nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau, thấy Tần Khả rất nghiêm túc —— Thậm chí ánh mắt nghiêm túc có chút căng thẳng. Hoắc Tuấn đành phải gật đầu, "Em hỏi đi."
Tần Khả tạm dừng, tận lực chậm rãi nói ra cái chuyện đột ngột xuất hiện trong lòng mình mà đè mãi không xuống:
"Nếu —— Em nói là nếu, trong tình huống nào, hoặc là vì nguyên nhân gì, anh sẽ kết hôn với Tần Yên?"
"........."
Năm giây sau.
Hoắc Tuấn: "???"
Cuối cùng Tần Hán Nghị và Ân Truyền Phương cũng không còn xuất hiện trước mặt Tần Khả nữa.
Tần Khả không biết nhóm luật sư của Hoắc Tuấn đã giải quyết chuyện này thế nào, Hoắc Tuấn cũng không muốn khiến cô phải bận tâm, cho nên chỉ nói cho cô biết kết quả cuối cùng —— Trả lại toàn bộ tài sản cha mẹ Tần Khả để lại, thêm một tờ giấy công chứng, Tần Hán Nghị ký tên xuống giấy nợ.
Trên giấy nợ liệt kê ra những mức phí mà mấy năm nay Tần gia chiếm đoạt tiêu hao một lượng không nhỏ từ tài sản của cha mẹ Tần Khả, dưới cùng là chữ ký của Tần Hán Nghị và dấu vân tay.
"Em không muốn so đo với bọn họ."
Lúc nhìn thấy giấy nợ, Tần Khả gấp tờ giấy lại, tiện tay kẹp vào cuốn sách trong tay.
Cô ngẩng đầu nhìn Hoắc Tuấn đang nửa ngồi nửa dựa bên cạnh bàn, "Em không phải đồng tình cũng không phải thương hại bọn họ, chỉ là không muốn có chút dây dưa nào với họ. Chỉ cần bọn họ không xuất hiện ở trước mặt em, thì em cũng không muốn liếc mắt nhìn bọn họ thêm nữa."
"Cứ như vậy buông tha bọn họ, sẽ không thấy tiếc nuối?"
Tần Khả mỉm cười.
"Lãng phí thời gian trân quý lên trên những người như vậy, thì mới cảm thấy tiếc nuối, không phải sao?"
Hoắc Tuấn trầm ngâm trong chốc lát, tùy ý gật gật đầu.
"Nếu em muốn làm như thế, vậy thì anh nghe em."
Tần Khả: "Thật ra... Đây cũng không phải là một loại buông tha, mà là loại tra tấn lâu dài."
"Hửm?"
Hoắc Tuấn đã đứng dậy thì thân hình dừng lại, quay đầu nhìn cô gái nhỏ đang ngồi sau bàn sách.
Tần Khả giương mắt, phất phất cuốn sách kẹp tờ giấy nợ, cười nhạt.
"Có chút uy hiếp, nắm ở trong tay so với cầm đi ra ngoài, càng khiến cho người ta lo lắng sợ hãi và tuyệt vọng hơn."
Hoắc Tuấn ngẩn ra, sau đó thì nheo mắt.
"Em nói đúng."
Chỉ cần tờ giấy nợ này còn ở trong tay Tần Khả, thì cũng đủ khiến cho cả đời này Tần Hán Nghị và Ân Truyền Phương đều sống trong lo lắng sợ hãi canh chừng để chạy trốn nợ.
Đây mới là cái giá mà bọn họ phải trả...
Tần Khả rủ mắt.
Bất kể là kiếp trước, hay là kiếp này.
Tần Khả vừa lấy lại tinh thần, thì trước mặt đột nhiên phóng đại một khuôn mặt tuấn tú.
Cô hoảng sợ, theo bản năng co rúc người vào ghế dựa, ngay sau đó mới lấy lại tinh thần, bất đắc dĩ hỏi: "Hoắc Tuấn, anh dán sát như vậy làm gì thế?"
Vẻ mặt của Hoắc Tuấn vẫn bình tĩnh.
"Anh chỉ đang suy nghĩ, rốt cuộc là từ khi nào, ở nơi mà anh không nhìn thấy, tâm trí của em đã thành như vậy?"
"......"
Tần Khả chột dạ ngừng lại, ánh mắt dời đi.
Hoắc Tuấn cũng không truy hỏi, anh thẳng người lên xoay lại, hỏi: "Có phải thành tích thi của các em đã có rồi không?"
"Ừ." Tần Khả thở phào nhẹ nhõm, ổn định lại tâm trạng, quay đầu đáp.
Hoắc Tuấn: "Lấy được danh ngạch cử đi học?"
Tần Khả: "Vấn đề không khó."
Hoắc Tuấn: "Vậy em muốn đi trường nào?"
"..." Tần Khả tạm dừng, bất đắc dĩ giương mắt nhìn Hoắc Tuấn, "Đừng thử em."
Hoắc Tuấn không nói chuyện.
Mà Tần Khả vẫn nhìn anh, "Ngoại trừ Đại học A ra thì anh có cho em lựa chọn thứ hai không?"
Lần này Hoắc Tuấn im lặng mấy giây, trả lời vô cùng thành thật:
"Không."
Tần Khả: "......"
Tần Khả tức giận trừng anh, "Vậy anh còn hỏi em làm gì?"
Hoắc Tuấn: "Dân chủ." Anh chỉ Tần Khả, sau đó ngón tay lại chỉ trên người mình, "Tập trung."
"......"
Tần Khả dừng hai giây, phụt một tiếng bị anh chọc cười.
"Anh thật đủ dân chủ nhỉ, Trọng Lâu thiếu gia?"
Biết rõ cô gái nhỏ cố ý nói như vậy để gây khó dễ cho anh, nhưng Hoắc Tuấn vẫn nhịn không được mà nheo mắt lại.
Vốn là anh đang ngồi ở bên cạnh bàn, lúc này lại nghiêng người về phía trước, rất dễ dàng cúi đến trước mắt cô gái nhỏ, thuận tay chống hai bên ghế dựa, nhốt cô gái nhỏ giữa ghế dựa và cơ thể của mình.
Tức khắc Tần Khả tự giác cảm nhận được nguy hiểm mà rùng mình một cái, theo bản năng hai vai căng cứng, nhưng bên ngoài vẫn là vẻ mặt bình tĩnh, mí mắt nâng lên.
"Đừng dán gần như vậy."
"Gần sao?"
Thiếu niên trước mặt lười biếng cười nhẹ một tiếng, ngược lại càng ép cơ thể tới gần hơn.
Tần Khả: "..."
Tần Khả nhịn vài giây, hiếm khi nhượng bộ, "Em sai rồi. Sau này không gọi vậy nữa."
"Không, cứ tiếp tục gọi vậy đi." Khóe miệng Hoắc Tuấn cong lên, "Em gọi lại một lần, anh sẽ bỏ qua cho em."
"...?"
Tần Khả nhìn anh một cách thăm dò, "Thật?"
"Ừ. Thật."
"..." Bị bộ dạng nghiêm túc của thiếu niên nhìn chằm chằm, lại trong khoảng cách gần như vậy, Tần Khả cảm thấy mặt mình nóng đến nỗi có thể chiên được trứng, đầu óc cũng đình trệ. Cô nghiêng mặt, trong lòng thầm bực bội chính mình vừa rồi miệng lưỡi vui đùa nhanh quá, cuối cùng lại ép bản thân đến mức tiến thoái lưỡng nan như này.
Nhưng cố tình lại không còn cách nào khác.
Tần Khả thầm thở dài, trên mặt chỉ có thể trốn tránh ánh mắt của người nọ, giọng nhỏ như muỗi kêu mà lặp lại xưng hồ vừa đùa giỡn lúc nãy.
"Trọng Lâu thiếu..."
Còn chưa nói hết câu, thì đã bị thiếu niên trước mặt ép sâu vào ghế dựa, dùng sức hôn lên môi.
—— hoặc là cắn thì đúng hơn.
Tần Khả bực người này không tuân thủ lời hứa, tức giận đưa tay đẩy anh ra, lại không biết chọc đến dây thần kinh nào đột nhiên Hoắc Tuấn phát điên một tay giữ chặt hai cổ tay của cô, đè trên tay dựa ghế vịn.
Sau đó Hoắc Tuấn càng cúi thấp người, càng dùng sức tàn phá bữa bãi cánh môi mềm mại của cô gái nhỏ.
Cho đến khi không biết qua bao lâu, Hoắc Tuấn mới chậm rãi chừa ra một khoảng cách, tầm mắt vẫn còn dừng trên cánh môi bị anh cắn đến đỏ bừng của cô gái nhỏ, giọng nói khàn đặc:
"Không đi Đại học A, vậy em còn muốn đi đâu?"
"......"
Náo loạn nửa ngày mấu chốt vẫn ở chỗ này.
Tần Khả bị anh chọc giận nên không muốn nói chuyện, nhưng nhìn thấy ánh mắt đen như mực vô cùng nguy hiểm của thiếu niên trước mặt, rất có uy hiếp "Nếu em không nói anh lại tới thêm một lần", Tần Khả chỉ có thể kiềm chế cơn giận lên tiếng "Dỗ" người.
"Em không định đi trường khác —— Đơn nguyện vọng đã nộp, em vốn dĩ điền Đại học A."
"... Thật?"
Cảm xúc hoảng hốt nổi lên trong mắt của thiếu niên, dường như có chút bất ngờ.
"Ừ." Tần Khả gật đầu, "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì bắt đầu học kỳ sau, sẽ làm bạn cùng trường sớm một năm."
"..."
Thấy thiếu niên vẫn im lặng thất thần, Tần Khả mỉm cười: "Vậy học trưởng Hoắc Tuấn, bắt đầu từ học kỳ sau, nhờ anh chỉ giáo?"
Trong lời trêu chọc của cô gái nhỏ rốt cuộc Hoắc Tuấn cũng hoàn hồn.
Anh nheo mắt, duỗi tay nắm lấy cằm của cô gái nhỏ, khẽ hôn một cái lên khóe môi của cô rồi mới giương mắt hỏi:
"Được thôi. Nhưng mà..."
"Em muốn được "Chỉ giáo" thế nào?"
"......!"
Bỗng dưng gương mặt của cô gái nhỏ đỏ lên.
Mấy giây sau, cô thẹn quá thành giận định tung chân đá thiếu niên trước mặt.
Chỉ là vào đúng giờ phút này, cửa thư phòng bị người giúp việc trong nhà gõ từ bên ngoài.
Hoắc Tuấn nhíu mày, không quay đầu lại.
"Ai?"
Người giúp việc bên ngoài biết rõ cảm xúc hỉ nộ vô thường của vị thiếu gia này, nên rất cẩn thận mà lên tiếng:
"Thiếu gia Trọng Lâu, là Hoắc quản gia bên nhà cũ tới. Nói là có việc muốn gặp Tần tiểu thư."
Lời này vừa dứt, Hoắc Tuấn còn chưa trả lời, Tần Khả đã có chút kinh hỉ.
"Thầy Hoắc tới?"
"......"
Hoắc Tuấn tức giận cắn răng.
"Không được đi."
"?" Tần Khả, "Anh không nghe thấy bọn họ nói là tới tìm em sao?"
Hoắc Tuấn: "Vậy thì càng không được đi."
"... Vì sao?"
"Không vì sao cả."
"..."
Tần Khả không để ý tới anh, mượn thời điểm Hoắc Tuấn còn chưa kịp phản ứng lại, nghiêng qua đè người nọ xuống ghế dựa, sau đó thì chuyển người dễ dàng chạy ra ngoài.
Ngoài thư phòng.
Người giúp việc chỉ thấy cửa trước mặt không có dấu hiệu nào bị người đẩy ra, sau đó thì thấy tiểu thư Tần Khả cười hết sức vui vẻ đi ra.
"Thầy Hoắc ở đâu?"
"Lầu... Phòng khách dưới lầu."
Người giúp việc bị nụ cười xinh đẹp của cô gái nhỏ làm lay động, lắp ba lắp bắp mới nói hết câu.
"Được, cảm ơn nhé."
Tần Khả nhoẻn miệng cười, gật đầu với người giúp việc một cái, sau đó thì quay đầu đi xuống dưới.
Người giúp việc còn đang thấy kỳ quái không phải vừa rồi trả lời bọn họ là Trọng Lâu thiếu gia ư, sau bây giờ lại không thấy người đâu, thì đột nhiên nghe trong cánh cửa thư phòng còn đang mở rộng truyền đến một âm thanh tức muốn hộc máu ——
"Tần Khả!"
"...!"
Người giúp việc sợ tới múc run rẩy, theo bản năng giương mắt nhìn về phía trước, chỉ nghe thấy cô gái nhỏ đang đưa lưng về phía này dường như tâm tình càng tốt hơn mà cười một tiếng, cũng không quay đầu lại đi xuống dưới lầu.
Người giúp việc vểnh tai, nghe trong thư phòng có người sải bước đi ra ngoài, sợ tới mức trong lòng run lẩy bẩy, không hoảng hốt nhanh chóng quay đầu chạy về hướng khác.
"Phù dâu??"
Trên sô pha phòng khách biệt thự, Tần Khả kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Hoắc Cảnh Ngôn ngồi phía đối diện.
"Cái này... Từ trước đến nay em chưa từng tham gia hôn lễ của người khác, lỡ như đến lúc đó luống cuống tay chân..."
"Bên Ngôn An không có bạn bè chưa lập gia đình nào thích hợp, thầy lại mới vừa về nước, trong nước cũng không có cơ hội quen biết ai." Hoắc Cảnh Ngôn cười khổ, "Cho nên thầy và chị Ngôn An của em đã thương lượng với nhau, cảm thấy đến tìm em và Trọng Lâu là thích hợp nhất."
Tần Khả chần chờ: "Vậy thời gian hôn lễ của hai người là...?"
Lần này đến lượt Hoắc Cảnh Ngôn sửng sốt.
"Trước đó thầy có để Trọng Lâu thông báo với em, cậu ấy không nói với em à?"
"..."
Yên tĩnh trầm mặc, hai người đều hiểu rõ mà vẻ mặt dần chuyển sang xấu hổ.
Mà lúc này đầu sỏ gây tội đang đẩy cửa bước vào.
Mới vừa vào cửa, Hoắc Tuấn không do dự, trước tiên lạnh mặt nhìn Hoắc Cảnh Ngôn.
"Không phải anh phải chuẩn bị hôn lễ à, thế nào mà còn thời gian nhảy loạn đến chỗ này?"
Hoắc Cảnh Ngôn đứng dậy, không trả lời, chỉ mỉm cười hỏi ngược lại một câu.
"Thiếu gia Trọng Lâu, tháng trước tôi có nhờ cậu đưa thư mời đám cưới của tôi và Ngôn An cho Tần Khả, xem ra là bị cậu quên mất rồi?"
"..."
Ánh mắt Hoắc Tuấn chợt lóe lên, theo bản năng rủ mắt nhìn Tần Khả.
Tần Khả cũng đang dùng vẻ mặt vi diệu nhìn anh.
Hai người đối diện vài giây, Tần Khả quay người lại, "Thầy Hoắc, có lẽ là khoảng thời gian trước em bận chuyện thi cử —— Anh ấy có nói qua với em nhưng lại bị em quên mất, thật sự xin lỗi."
Ánh mắt Hoắc Cảnh Ngôn khẽ nhúc nhích, cuối cùng vẫn không vạch trần việc Tần Khả đang bao che cho Hoắc Tuấn.
Anh chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng, "Không sao, việc học quan trọng. Thư mời thầy sẽ đưa đến một cái mới cho em —— Chuyện phù dâu, em suy nghĩ chút nhé, Ngôn An sẽ liên lạc lại với em."
"... Vâng ạ."
Tần Khả gật đầu.
Lại rảnh rỗi trò chuyện mấy câu, Hoắc Cảnh Ngôn liền muốn tạm biệt rời đi.
Trước khi đi, Tần Khả muốn tiễn, nhưng Hoắc Cảnh Ngôn lại ngăn cô lại ——
"Một người thân sĩ sẽ không làm phiền nữ sĩ như vậy."
Hoắc Cảnh Ngôn đùa giỡn, ánh mắt đảo qua Hoắc Tuấn.
"Thiếu gia Trọng Lâu, chúng ta cùng nhau đi ra ngoài?"
Hiển nhiên nhìn ra Hoắc Cảnh Ngôn là có chuyện muốn nói với Hoắc Tuấn, Tần Khả cũng không khăng khăng tiễn nữa. Cô liếc mắt nhìn vẻ mặt u ám của Hoắc Tuấn, rồi nhìn hai người trước sau rời khỏi biệt thự.
Đi đến bên ngoài cửa chính biệt thự, dự tính được người trong biệt thự không có khả năng nghe được động tĩnh, Hoắc Tuấn nhíu mày nhìn Hoắc Cảnh Ngôn.
"Anh..."
"Cậu không lẽ vẫn luôn muốn đem em ấy "Giấu" ở trong biệt thự nhỏ này?" Hoắc Cảnh Ngôn đột nhiên ngắt lời Hoắc Tuấn, quay người lại lên tiếng hỏi.
Hoắc Tuấn lạnh mặt: "Rốt cuộc anh có ý gì?"
Hoắc Cảnh Ngôn: "Tôi chẳng qua là cho cậu một cơ hội mà hai người cần."
"Cơ hội gì?"
"Cơ hội đưa em ấy ra trước mặt mọi người, Hoắc Tuấn." Hoắc Cảnh Ngôn hạ thấp giọng. "Bây giờ cậu "Về nước", những người muốn leo lên Hoắc gia để có được một quan hệ thông gia lại không phải số ít —— Cho dù cha cậu không có ý định về phương diện này, nhưng chỉ cần cậu bất động không tạo nên tiếng vang gì, thì sẽ không ai coi em ấy là phu nhân tương lai của Hoắc gia mà đối xử tốt cả."
"..." Cảm xúc nơi đáy mắt Hoắc Tuấn hơi trầm xuống. Qua một lúc lâu sau, anh ngẩng đầu, "Anh là muốn tôi mượn cơ hội này, thông báo quan hệ của chúng tôi ra cho cả thiên hạ?"
Đối diện với ánh mắt địch ý và bài xích rõ ràng từ thiếu niên, Hoắc Cảnh Ngôn không nhịn được bật cười.
"Tôi biết dục vọng chiếm hữu của cậu đối với em ấy lớn đến cỡ nào, Hoắc Tuấn —— nhưng cậu phải suy nghĩ cho kỹ, cậu thật sự muốn để em ấy cả đời này đều không gặp người ngoài, cả đời đều không dính vào cái vòng mà cậu cảm thấy sẽ làm ô uế em ấy?"
Hoắc Cảnh Ngôn ngừng một lát, không để cho Hoắc Tuấn có cơ hội tiếp lời, cứ như vậy âm trầm nói tiếp: "Coi như cậu có thể làm được —— nhưng chẳng lẽ cậu muốn vĩnh viễn đều giấu em ấy trong biệt thự nhỏ này, ngay cả một vị trí danh chính ngôn thuận trong mắt người ngoài cũng không có được?"
"..."
Ánh mắt của Hoắc Tuấn dần lạnh lẽo, tay rủ bên người cũng nắm chặt thành quyền.
Nhưng cuối cùng, anh vẫn không nói hay làm gì cả.
Hoắc Cảnh Ngôn cũng không có tàn nhẫn ép Hoắc Tuấn quá mức. Hai người im lặng nửa phút, sau đó Hoắc Cảnh Ngôn xoay người đi về phía tài xế đang đứng cạnh xe hơi đậu cách đó không xa, đồng thời nói một câu cuối cùng.
"Cậu suy nghĩ cho kỹ đi, Hoắc Tuấn. Cậu và em ấy đều cần một cơ hội như vậy."
"......"
Chờ Hoắc Cảnh Ngôn rời đi, Hoắc Tuấn lại lần nữa quay vào biệt thự.
Đám người giúp việc nhìn ra tình huống không đúng lắm, đã sớm không biết chạy tới góc nào trong biệt thự, ở phòng khách chỉ còn lại hai người Tần Khả và Hoắc Tuấn.
Vẻ mặt của Hoắc Tuấn có chút âm u.
"Em muốn đi làm phù dâu cho bọn họ?"
"..." Trải qua vài phút tỉnh táo, lúc này Tần Khả đã ổn định lại cảm xúc, cũng đã ra quyết định, nghe vậy thì đứng dậy, gật đầu, "Nếu chị Ngôn An và thầy Hoắc đã mời, vậy thì về tình về lý em đều nên đi."
Sắc mặt của Hoắc Tuấn lại càng thêm âm u.
Chỉ là làm Tần Khả bất ngờ, thế nhưng anh không nói thẳng ra là cô không được đi.
Trong lòng Tần Khả vô cùng cảm thấy bất ngờ, nhịn không được đi lên phía trước.
"Thầy Hoắc đã nói gì với anh sao?"
Ánh mắt của Hoắc Tuấn chợt lóe lên.
Cuối cùng thiếu niên vẫn không giấu giếm, thản nhiên nói: "Anh ta nói anh cần một cơ hội."
Tần Khả cũng sửng sốt, "Gì cơ?"
"Anh cần một... Cơ hội đưa em đến trước mặt mọi người." Giọng Hoắc Tuấn trầm thấp, anh không kìềm được mà vươn tay ra, ôm lấy cô gái nhỏ trước mặt.
Cố chấp chiếm hữu đã trở thành bản năng, mang cho anh một loại khủng hoảng có thể mất đi người trước mặt khiến anh bất an —— Bản năng của anh, phát ra từ nội tâm bài xích với đề nghị của Hoắc Cảnh Ngôn.
Nhưng anh biết Hoắc Cảnh Ngôn nói đúng, là vì tốt cho cô.
Anh không thể vì ích kỷ của bản thân, chỉ muốn giấu cô ở một nơi chỉ có mình mới nhìn thấy, không muốn cô tiếp xúc với thứ xa hoa trụy lạc ngợp trong vàng son ở ngoài kia... Nhưng cô cần cũng như người mà anh yêu có được địa vị và tôn trọng.
"Anh sẽ đưa em đi... Chúng ta cùng nhau."
Tần Khả nghe thấy thiếu niên đang ôm mình không chút cam tâm tình nguyện nói như vậy, trong giọng nói cất giấu một thứ có lẽ chính anh cũng không biết, như là dã thú sắp bị người ta xông vào địa bàn, bất an lại nôn nóng mài móng tay, trong cổ họng bực bội đè nặng âm thanh thị uy lại chán nản.
Tần Khả cảm thấy buồn cười, nhưng lại nhịn không được đau lòng ——
Xem anh cứ như vậy từng chút từng chút, gần như vụng về mà sửa lại tính cách cùng với bản năng tàn bạo cố chấp của chính mình, nhìn anh không tiếng động giao chiến với đáy lòng hung dữ của bản thân...
Tần Khả khẽ thở dài một tiếng.
Cô chậm rãi nâng tay lên, cũng ôm lấy vòng eo gầy nhưng rắn chắc của thiếu niên trước mặt. Tần Khả chậm rãi buộc chặt cánh tay, để anh cảm nhận được độ ấm và sự tồn tại của mình.
Sau đó cô nhẹ giọng lên tiếng.
"Anh không cần sợ, Hoắc Tuấn."
Tạm dừng, cô nhẹ nhàng cười khẽ một tiếng, có chút vui đùa, nhưng ánh mắt lại vô cùng nghiêm túc: "Nếu đã quyết định bước vào vực sâu không đáy này của anh, thì em cũng không định bò ra ngoài —— Em chỉ hy vọng anh sẽ từ từ trở nên tốt hơn, cũng sẽ giúp anh dần trở nên tốt đẹp. Mặc kệ kết quả thế nào, em vẫn sẽ luôn bên cạnh anh, mãi mãi không rời đi."
Cơ thể Hoắc Tuấn cứng lại.
Giây sau, anh không kiềm lòng được mà buộc chặt cánh tay, ôm cô gái nhỏ càng thêm gắt gao.
Giờ khắc này, trái tim lạnh lẽo của anh vô cùng xúc động, Hoắc Tuấn vùi đầu vào cổ của cô gái nhỏ, ngửi mùi thơm của những sợi tóc, nhịn không được lên tiếng như đang nỉ non: "Tần Tần..."
Chỉ là anh còn chưa nói hết câu, Hoắc Tuấn đột nhiên cảm giác cô gái nhỏ trong ngực mình hơi chuyển động.
Giống như đột nhiên nhớ tới gì đó.
Cô gái nhỏ ngẩng đầu lên, khuôn mặt xinh đẹp bạnh chặt, vốn là ánh mắt mềm mại cũng trở nên khẩn trương:
"Hôn lễ của thầy Hoắc và chị Ngôn An, làm em đột nhiên nhớ đến một chuyện... Em có thể hỏi anh một vấn đề được không?"
"Sao?" Chưa từng nghe cô gái nhỏ nghiêm trang đưa ra yêu cầu muốn hỏi mình như vậy, Hoắc Tuấn bất ngờ cúi đầu nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau, thấy Tần Khả rất nghiêm túc —— Thậm chí ánh mắt nghiêm túc có chút căng thẳng. Hoắc Tuấn đành phải gật đầu, "Em hỏi đi."
Tần Khả tạm dừng, tận lực chậm rãi nói ra cái chuyện đột ngột xuất hiện trong lòng mình mà đè mãi không xuống:
"Nếu —— Em nói là nếu, trong tình huống nào, hoặc là vì nguyên nhân gì, anh sẽ kết hôn với Tần Yên?"
"........."
Năm giây sau.
Hoắc Tuấn: "???"
/92
|