Sau đó vài ngày, tim tôi như bị một sợi dây thừng cột vào, treo ở giữa không trung. Mỗi câu nói, động tác của Lâu Tập Nguyệt đều khiến cho tôi bất ổn.
Cũng may Lâu Tập Nguyệt còn có chút kiêng dè, mỗi khi Bạch Khiêm ở bên cạnh, hành động của hắn cũng không quá thân thiết. Mà vừa đến lúc riêng tư, thì quả thực trái với dáng vẻ lịch lãm, ăn chung ngủ chung thực đã rèn luyện tim tôi. Nó có thể nhảy ra khỏi lồng ngực bất cứ lúc nào, cũng có khi lúc Lâu Tập Nguyệt bỗng nhiên hôn tôi, đứng lặng
Tựa như bây giờ, sau khi Lâu Tập Nguyệt đút cho tôi ăn canh hạt sen, bỗng nhiên cúi đầu dùng đầu lưỡi liếm lên khóe môi tôi, lướt qua chút, thấp giọng cười nói: “Canh rất ngọt” trong đầu tôi rỗng chỉ khẽ ‘vâng’ một tiếng, Lâu Tập Nguyệt lại khẽ chụt thêm hai cái mới buông tha tôi. Cằm để trên vai tôi, mặt dán bên mặt tôi, tóc mai cọ cọ.
“Ngày mai có thể rồi.” Lâu Tập Nguyệt dịu dàng nói: “Sau khi mắt Tiểu Tự chữa khỏi muốn thấy cái gì đầu tiên?” Tôi cắn cắn môi dưới, nho nhỏ lên tiếng: “Sư phụ”. Lâu Tập Nguyệt dường như cương cứng một chút, giây lát nhẹ nhàng nở nụ cười “Tiểu Tự nói như vậy, sư phụ sao có thể không thương ngươi” Tôi há miệng thở dốc muốn giải thích cái gì, cuối cùng vẫn nghẹn lại trong miệng.
Lâu Tập Nguyệt thông minh như thế, làm sao nghe không biết được đâu là thật đâu là giả, hắn chẳng qua không muốn nghĩ mà thôi. Năm năm này, trong lòng tôi chỉ có hắn, mà trong lòng hắn, không biết từng có cô nương nào khác không?
Ngẫm lại chuyện đó, tôi uể oải lại là đau lòng. Lâu Tập Nguyệt lại đem bánh đến bên môi tôi, dụ tôi hé miệng, tôi mạnh mẽ nắm chặt tay, ma xui quỷ khiến tôi lắc đầu nói: “Sư phụ, Tiểu Tự ăn no” Lâu Tập Nguyệt có lẽ cũng không dự đoán được tôi dám gan lớn từ chối hắn như thế, thoáng cái cũng không có lý do gì để nói. Sau, hắn bỏ bánh xuống, giọng điệu thản nhiên: “Vậy không ăn. Tiểu Tự đi nghỉ ngơi đi.” Nói xong đứng dậy muốn đỡ tôi đứng lên
Thực ra lời vừa ra khỏi miệng khi nãy tôi đã thấy hối hận, lúc này nghe giọng dịu dàng của hắn, lại luống cuống, vội vàng kéo vạt áo hắn: “Sư phụ!” Lâu Tập Nguyệt không để cho hai tay tôi có thể kháng nghị, dắt tôi đi trở về phòng tôi.
Đêm đó, tôi nằm phòng sát vách phòng hắn, nửa đêm bị một cơn ác mộng đáng sợ làm cho tỉnh lại, sau đó sợ tới mức ngủ không được. Tôi ôm chăn, mặt hướng về phía phòng hắn, ngóng trông cho mau đến sáng sớm. Tôi cảm thấy bản thân mình càng ngày càng trở nên vô dụng, từ đó trở đi tôi đối với Lâu Tập Nguyệt là lúc nào cũng ỷ vào bệnh trạng, chỉ có thể nghe giọng nói thấy Lâu Tập Nguyệt, đụng tới nhiệt độ cơ thể hắn, tôi mới không còn thấp thỏm lo âu; hắn chỉ cần lãnh đạm với tôi chút, cả đêm tôi ngủ đều thấy ác mộng liên tục
Tận sâu trong lòng tôi, tôi vẫn sợ hãi hắn có ngày sẽ không cần tôi. Loại cảm giác này, giống như ngày ấy bị bẫy thú kẹp chân nguy khốn, tôi một mình ngồi trong rừng, cảm giác từ từ thấy mọi thứ biến thành đêm tối.
Đó là nơi ngay cả tim tôi cũng hoảng sợ lạnh lẽo.
***
Tôi sớm ngồi dậy mặc quần áo, thật vất vả chịu đựng thì có người mở cửa, mở miệng kêu vui vẻ: “Sư. . . . . .”
“Công tử đi trước, bảo ta mang ngươi đuổi theo.” Một giọng nói trong trẻo cắt ngang lời tôi, tiếp theo thúc giục nói: “Ngươi chuẩn bị tốt chưa? Tốt rồi chúng ta đi mau.” Tâm tình của tôi đang từ trên cao trong chớp mắt đã rơi xuống vực, chẳng còn sức chỉ đáp: “Tốt rồi” Nói vừa xong, Bạch Khiêm đã đến gần kéo tôi ra bên ngoài
Tôi bị hắn kéo đi dưới chân luống cuống, sau khi lên ngựa ngồi yên, mới tìm được cơ hội hỏi: “Bạch Khiêm, sư phụ đi đâu vậy?” Bạch Khiêm đáp lời không kiên nhẫn: “Hỏi vớ hỏi vẩn, ngươi ngày nào cũng dán công tử như vậy mà?” Tôi bị câu nói khiến câm miệnng, cúi thấp đầu xuống.
Bạch Khiêm chả hài lòng gì với tôi, dọc đường hai người cũng chưa từng nói câu nào. Tôi nhìn cảnh sắc ven đường, chỉ thấy nghe bên tai có tiếng gió, trong lòng vẫn muốn lập tức thấy Lâu Tập Nguyệt , thời gian cũng sẽ không còn gian nan như thế nữa.
Không biết qua bao lâu, Bạch Khiêm giữ chặt cương ngựa dừng lại, vội vã nhảy xuống ngựa, kêu một tiếng: “Công tử” Tôi vừa nghe, cũng nóng vội phải trở mình xuống khỏi ngựa, thân mình mới vừa nghiêng, một cánh tay đã ôm chặt thắt lưng tôi, bế tôi xuống. Tôi bị hắn đụng vào, tim đập nhanh hơn, há miệng đang muốn gọi hắn, lại nghe thấy cách đó không xa một tiếng nói dịu dàng vang lên.
“Người tới thì vào đi.”
Tôi bỗng nhiên cứng đờ.
Giọng nói này, tôi tuy rằng chỉ nghe qua một lần, lại khắc vào trong đầu nhớ rõ rành mạch. Tôi bỗng nhiên hiểu ra, vì sao Lâu Tập Nguyệt bỏ tôi một mình đi vội vã; bởi vì hắn muốn sớm đi gặp cô ấy, giống như tâm tình tôi nóng lòng muốn gặp hắn
Lâu Tập Nguyệt nói với tôi: “Tiểu Tự, nàng gọi Diệp Linh” giới thiệu ngắn gọn, đối với tôi là người ngoài, không cần lời nói dư thừa. Tôi bối rối. Cho nên tôi rất thức thời gọi một tiếng: “Diệp tiểu thư.”
Diệp Linh nghe thấy tôi gọi cô ta như thế, cười khúc khích nở nụ cười ” ‘ Diệp tiểu thư ’, xưng hô này mười năm rồi không có ai gọi” Khi nói chuyện, một bàn tay lạnh lẽo dắt tay tôi, ngón tay thon dài vuốt ve tay tôi ”Mười ngón nhỏ và dài, da nõn nà cũng không có dính máu tanh, thực không giống đồ đệ ngươi dạy a Lâu Tập Nguyệt .”
Lâu Tập Nguyệt bình thản đáp lời: “Trị thế nào, cô bắt đầu đi.”
Diệp Linh lôi kéo tôi vào trong, nói với Lâu Tập Nguyệt: “Lâu công tử bên ngoài chờ, có chút chuyện tế nhị tôi muốn hỏi cô ấy” cô ta dẫn tôi vào phòng, tất cả phòng đều là phòng hảo hạng, câu đầu tiên chính là hỏi : “Mắt hay là võ công, cô chọn một cái đi.” Tôi giật mình hoảng sợ “Vì cái gì phải chọn?” Diệp Linh nói: “Cô trúng độc Tam Sinh hoa, không phải dễ giải như vậy. Giải độc trong mười ngày, không chỉ có quá trình đau đớn vô cùng, hơn nữa sẽ tổn thương nguyên khí. Vì giảm bớt đau đớn cho cô, tôi chỉ có thể điều hòa, đem độc khống chế không tổn hại đến thân thể cô thì sẽ hết.”
Tôi nghe xong, lắc lắc đầu: “Không cần, phiền Diệp cô nương giúp tôi đều giải đi.” Lời nói này khiến Diệp Linh kinh ngạc, “Vì sao? cô chọn mắt là được rồi, võ công. . . . . .” Tôi kiên quyết đánh gãy lời cô ta “Xin điều giải.” cô ta dừng một lát, gằn từng chữ: “Cho dù bản thân mình tự nguyện đại thương nguyên khí, song tổn thọ mười năm?”
Lòng tôi chấn động, sau một lúc lâu im lặng gật gật đầu.
Diệp Linh thở dài: “Được rồi. Cô đã quyết định, ngay bây giờ chúng ta bắt đầu.” Cô ta đưa tôi tới một phòng, tôi vừa vào cửa liền ôm lấy cánh tay, trong phòng lạnh như mùa đông khắc nghiệt. Tôi dựa theo lời của cô ta nằm xuống giường huyền băng, hơi lạnh thấu xương khiến tôi phải co rúm lại thành một vòng tròn, tôi cắn răng không hé ra, nhưng lại vào phút này, bỗng nhiên thét chói tai!
Rất đau !
Giống như tất cả thần kinh đều bị cô ta dùng châm chọc vào, đau đến tận tim
Tôi nức nở gắt gao cắn quần áo, chỉ kém không ngất xỉu. Mơ mơ màng màng nghe thấy nàng thở dài: “Hà cớ gì chứ?” Nước mắt ở trong hốc mắt lởn vởn, đến khắc cuối rốt cục cũng vỡ ra. Dùng mười năm sống thọ đổi năm năm võ công, bất kể người nào biết được, đều coi tôi là kẻ ngốc. Nhưng tôi không thể không làm như vậy — cho dù tôi có thể thấy, đối với Lâu Tập Nguyệt mà nói, một đệ tử không có võ công vẫn là vô dụng. Mà tôi không muốn là như thế ở lại bên người hắn
Đau đớn như từng cơn sóng ập đến, mỗi lần tôi tỉnh lại, chớp mắt tiếp theo, đau đớn đáng sợ lại tiếp tục cắn nuốt tôi. Tôi không biết bản thân mình ngất đi bao lần, vừa đau tỉnh lại biết bao lần. Dần dần, trước mắt mơ hồ thấy biển lửa đầy trời, càng ngày càng rõ rệt. Người kia như thần tiên trên trời nhanh nhẹn tới, áo trắng tóc đen như mực, hồng nhạn thoáng nhìn cũng kinh sợ, dịu dàng cười vươn tay lạnh run về phía tôi. Tôi giống như bị mê hoặc, run rẩy đưa tay đặt vào lòng bàn tay hắn.
Ba ngày kế tiếp, tôi đều trải qua trong mê mệt, trừ bỏ đau đớn, vẫn là đau đớn. Lâu Tập Nguyệt dù một lần cũng không tới nhìn tôi. Sáng nay tôi thừa lúc tỉnh lại hỏi Diệp Linh Lâu Tập Nguyệt đi rồi sao, Diệp Linh cười trả lời tôi “Không có”, giọng điệu mang theo vài phần hưng phấn khó hiểu.
Tôi nằm trên giường huyền băng gian nan trở mình, giấu mặt đưa lưng quay về phía nàng, một cảm giác lạnh băng đông cứng cơ hồ đem trái tim tôi đang đập hóa thành băng. Hóa ra tôi ở trong lòng Lâu Tập Nguyệt, thật sự ngay cả so với một ngón tay Diệp Linh đều kém. Có nàng, hắn ngay cả nghĩ nhớ đến tôi cũng không có cơ hội. Tôi bỗng nhiên cảm thấy xấu xa, Lâu Tập Nguyệt có phải vì muốn gặp Diệp Linh mới tạo cơ hội đưa tôi tới? Bằng không, hắn cũng chẳng quan tâm tôi trúng độc sống hay chết.
Không kịp ngẫm nghĩ, chớp mắt tiếp theo, suy nghĩ đó đã bị đau đớn rào rạt bay tới bao phủ. Tôi đau đến mức không ngừng rơi lệ, tựa như linh hồn bị ma quỷ rút ra khỏi thân thể, bị môt con gì vô hình xé rách tay, mồ hôi ra toàn thân.
Diệp Linh để cho tôi chuẩn bị tâm lý thật tốt, bởi vì mỗi một ngày thống khổ sẽ còn hơn hôm qua gấp đôi. Mười ngày, chính là mười năm, tôi nhớ Lâu Tập Nguyệt mỗi ngày tựa như một năm dài như vậy. Hơn nữa mỗi một ngày so với ngày hôm qua còn sâu sắc gấp đôi. Nhưng những ngày này, Lâu Tập Nguyệt cùng Diệp Linh ân ân ái ái khi tôi đau đớn sầu khổ triền miên, chỉ sợ ngay cả một khắc cũng không hề nhớ tới tôi.
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng mỗi khi tôi đau đến mức ngất xỉu, vẫn nhịn không được gọi tên của hắn, mỗi lần khi đau đớn giảm đi, cũng là kỳ vọng Lâu Tập Nguyệt đến xem tôi. Mà đã hai ngày trôi qua nghĩ quá nhiều, thậm chí sinh ra ảo giác, trong khoảng đau đớn luôn có cảm giác mông lung có người đẩy cửa đi đến, đi đến bên giường vuốt của tóc tôi, động tác dịu dàng, sau đó hôn nhẹ như hạt mưa khẽ rơi trên mặt tôi, trên môi tôi. Nhưng khi tôi ra sức tỉnh lại nắm lấy hắn, bên cạnh một người cũng không có.
Về sau nữa, tôi chậm rãi hiểu ra. Lâu Tập Nguyệt không có làm cái gì cho tôi, là tôi đã biết quyết định thế nào, chẳng trách hắn. Không phải chỉ mười ngày thôi sao, về sau còn có cả đời thật dài nữa, mười ngày này chỉ là quá khứ, tôi có thể giống như trước đây đi theo hắn như vậy. Chỉ tiếc nuối duy nhất chính là, lúc tôi hồi phục lại thị lực, đầu tiên tôi nhìn thấy không phải là hắn.
Ở đây ngày đêm chịu dày vò không ngớt, mắt tôi vào một ngày nhìn tốt lắm, ánh sáng trước mắt càng ngày càng rõ. Khi tới ngày thứ bảy, tôi mở to mắt có thể mơ hồ nhìn thấy một ít bóng dáng. Lòng tôi âm thầm sung sướng, ngồi xuống chờ Diệp Linh đưa tôi đi tới phòng huyền băng. Lúc này, tôi nghe thấy có người vào phòng, theo bản năng hỏi: “Diệp tiểu thư, hôm nay tôi phải ở trên huyền băng ngủ mấy canh giờ??” Diệp Linh không có trả lời tôi, tôi hồ nghi quờ quạng “Diệp. . . . . .” tay đang ở không trung bỗng nhiên bị cầm.
Lòng tôi khẽ nảy giật, tay nắm chặt này tôi biết đó là ai, mắt tôi thoáng đỏ, thấp giọng gọi hắn, “. . . . . . Sư phụ”. Lâu Tập Nguyệt không nói chuyện, chỉ là vươn tay sờ sờ của mặt tôi, lòng bàn tay có chút lạnh lẽo. Tôi biết bản thân mình sắc mặt bây giờ vô cùng tái nhợt rất khó coi, tinh thần cũng uể oải không chịu nổi, nghĩ thầm rằng Lâu Tập Nguyệt nhìn thấy nên không vui, cho nên hắn vào xong ngay cả nói cũng lười.
Trông mong nhiều ngày rốt cục cũng nhìn thấy hắn, cũng lấy dáng vẻ này đối mặt với hắn, trôi qua kinh hãi, tôi nhất thời bối rối thất thố “Sư phụ, con khi nãy vừa mới dậy, chưa kịp rửa mặt chải đầu. . . . . .” Vừa nói vừa rối loạn đi sờ chăn muốn trốn đi, vào khắc này, bị Lâu Tập Nguyệt dùng sức ôm chặt.
Tôi cả người cương cứng trong vòng tay hắn, “Tiểu Tự” hắn khẽ gọi bên tai tôi, tiếng nói mang theo khàn khàn như vướng tơ, dáng vẻ giống như thực mỏi mệt, hắn hỏi tôi: “Có phải rất đau hay không?” Tôi vội lắc đầu “Không đau, không đau mà”. Hắn buông tôi ra, giọng điệu nghiêm túc: “Tiểu Tự lại quên, không thể giấu diếm sư phụ.” Thể xác và tinh thần tôi đều chấn động, sợ hắn sẽ tức giận, vội vàng kéo tay áo hắn nói nhanh “Kỳ thật, có đau một chút.”
Lâu Tập Nguyệt thở dài, ngồi xuống bên tôi, ôm tôi ngồi lên đùi hắn. Đem mặt vùi vào trong tóc tôi, hắn dùng chóp mũi cọ cọ sau cổ tôi, tôi nhất thời run rẩy nhẹ nhàng chút, nghe thấy hắn hỏi tôi: “Tiểu Tự cảm thấy mắt tốt hơn chưa?” Tôi gật đầu, tim đập khi hắn ôm tôi càng nhanh hơn, rồi những lời kế tiếp, bỗng nhiên dừng lại
“Vi sư không nên mang ngươi tới.” Lâu Tập Nguyệt còn thật sự nói, không còn giọng điệu trêu chọc khi nãy. Khoảnh khắc này, trong cổ họng tôi khô khốc, hoàn toàn nói không nên lời. Vì sao? Chẳng lẽ là bởi vì tôi chiếm dụng thời gian của Diệp Linh nhiều lắm ? E ngại bọn họ? Tôi khẩn trương cầm cánh tay hắn, run rẩy nói: “Sư phụ, con không vội, người có thể nhân lúc Diệp tiểu thư rảnh rỗi, như vậy sẽ không làm lỡ chuyện hai người cùng một chỗ. . . . . .” Lâu Tập Nguyệt búng tay gõ lên trán tôi, oán trách hỏi: “Tiểu Tự, ngươi lại ở miên man suy nghĩ cái gì?” bỗng nhiên như nhận ra cái gì, hắn bèn lật mặt tôi qua đối diện mặt hắn, giọng nói trầm xuống: “Đường Tự, có đôi khi ta thật muốn đem mấy ý tưởng hoang đường trong đầu ngươi tẩy sạch đi.”
Trong chớp mắt, tôi sợ tới mức run toàn thân. Tẩy não, tôi còn mạng sao? Lâu Tập Nguyệt là người nói được là làm được, thiên hạ không có người nào hắn không dám giết. Chỉ là tôi. Hắn kiềm chặt cằm tôi, tay càng ra sức, tựa như muốn bóp nát nắm xương cốt đó, tôi không dám rên đau cũng không dám thở. Ngay vào lúc này, Lâu Tập Nguyệt bỗng nhiên cúi xuống hôn, nhẹ nhàng hôn lên môi tôi, cười ra tiếng: “Tiểu Tự ngốc. Sư phụ chọc ngươi đó.” Môi đụng chạm tới môi hắn, trên mặt tôi như bị lửa đốt, ửng đỏ lên. Ngón tay Lâu Tập Nguyệt thon dài vuốt ve mặt tôi, như đang chế nhạo nói: “Trông kìa, sắc mặt đẹp hơn” mặt tôi đỏ ửng tới mang tai
Tôi chuyển hướng câu chuyện, thưa dạ hỏi: “Sư phụ, mấy ngày nay người đi đâu?” Ngón tay Lâu Tập Nguyệt đột nhiên xoa mắt tôi, thổi qua lông mi khiến tôi tê dại một trận, hắn nói: “Tiểu Tự ở trong này, sư phụ đi làm sao.” đầu tôi cúi càng thấp, tựa vào lòng ngực hắn. Tôi chính là người vô dụng như thế, hắn bảy ngày chẳng hề quan tâm tôi, bây giờ chỉ nói ra một câu không biết thật giả, tôi liền cảm động nói không ra lời, cảm thấy người hạnh phúc nhất trên đời chính là mình
Sau đó, Lâu Tập Nguyệt không ở bao lâu liền rời khỏi, song đối với tôi mà nói rất thỏa mãn. Những ngày khu độc kế tiếp cũng không trở nên gian nan như trước
Sáng sớm của một ngày sau đó, tôi lại nằm thấy giấc mộng kỳ quái, mơ thấy có người đứng ở bên giường tôi. Chờ tôi trợn mắt mở mắt vươn tay, lại bỗng nhiên phát hiện, tôi vậy mà có thể nhìn thấy rõ hình dáng bàn tay! Tôi mừng rỡ như điên ngồi dậy, tham lam nhìn thấy nắng sớm chiếu qua song cửa đã lâu chưa thấy, khoác quần áo, xoay người chạy ra bên ngoài. Tôi muốn cho Lâu Tập Nguyệt một kinh hỉ, để cho hắn là người đầu tiên biết
Rừng trúc ngoài phòng dao động, gió lạnh rung động. Tôi khẽ mở cửa phòng, nâng lên chân bỗng hiên cứng đờ, dừng ở giữa không trung.
Ngay rừng trúc trước phòng tôi, hai người ôm chặt cùng một chỗ. Dáng người đàn ông cao lớn, quần áo hở xuống bả vai, bình minh sáng sớm rơi trên người hắn, tựa như vị thần đang nằm nghe lệnh, tuấn mỹ kinh động lòng người. Mà cô gái rúc vào lòng ngực hắn, chính là đem hai tay kề sát trên ngực chổ thân thể trần kia — đó là nơi trái tim đập.
Trong lòng đang mừng như điên bỗng nguội lạnh.
Thừa dịp bọn họ chìm vào trong hạnh phúc ngọt ngào chưa phát hiện ra, tôi rụt chân về, đóng tất cả cửa phòng. Nước mắt ngay vào lúc đóng cửa lại đã tuôn xuống
Lâu Tập Nguyệt không phải là không tới tiểu trúc lâu này, hắn tới đây, chính là không phải đến nhìn tôi. Mỗi ngày hai người bọn họ ở trong rừng trúc thân thiết triền miên, tôi lại một mình ở phòng trong đau đến ngất. Vì dùng mười năm sống của mình, đi đổi đôi mắt, lại tận mắt nhìn thấy bọn họ ân ái ngọt ngào
Tôi ôm hai tay, ngồi xổm trên mặt đất nức nở.
Đường Tự, ngươi rõ ràng là kẻ ngốc nhất trên đời này.
Cũng may Lâu Tập Nguyệt còn có chút kiêng dè, mỗi khi Bạch Khiêm ở bên cạnh, hành động của hắn cũng không quá thân thiết. Mà vừa đến lúc riêng tư, thì quả thực trái với dáng vẻ lịch lãm, ăn chung ngủ chung thực đã rèn luyện tim tôi. Nó có thể nhảy ra khỏi lồng ngực bất cứ lúc nào, cũng có khi lúc Lâu Tập Nguyệt bỗng nhiên hôn tôi, đứng lặng
Tựa như bây giờ, sau khi Lâu Tập Nguyệt đút cho tôi ăn canh hạt sen, bỗng nhiên cúi đầu dùng đầu lưỡi liếm lên khóe môi tôi, lướt qua chút, thấp giọng cười nói: “Canh rất ngọt” trong đầu tôi rỗng chỉ khẽ ‘vâng’ một tiếng, Lâu Tập Nguyệt lại khẽ chụt thêm hai cái mới buông tha tôi. Cằm để trên vai tôi, mặt dán bên mặt tôi, tóc mai cọ cọ.
“Ngày mai có thể rồi.” Lâu Tập Nguyệt dịu dàng nói: “Sau khi mắt Tiểu Tự chữa khỏi muốn thấy cái gì đầu tiên?” Tôi cắn cắn môi dưới, nho nhỏ lên tiếng: “Sư phụ”. Lâu Tập Nguyệt dường như cương cứng một chút, giây lát nhẹ nhàng nở nụ cười “Tiểu Tự nói như vậy, sư phụ sao có thể không thương ngươi” Tôi há miệng thở dốc muốn giải thích cái gì, cuối cùng vẫn nghẹn lại trong miệng.
Lâu Tập Nguyệt thông minh như thế, làm sao nghe không biết được đâu là thật đâu là giả, hắn chẳng qua không muốn nghĩ mà thôi. Năm năm này, trong lòng tôi chỉ có hắn, mà trong lòng hắn, không biết từng có cô nương nào khác không?
Ngẫm lại chuyện đó, tôi uể oải lại là đau lòng. Lâu Tập Nguyệt lại đem bánh đến bên môi tôi, dụ tôi hé miệng, tôi mạnh mẽ nắm chặt tay, ma xui quỷ khiến tôi lắc đầu nói: “Sư phụ, Tiểu Tự ăn no” Lâu Tập Nguyệt có lẽ cũng không dự đoán được tôi dám gan lớn từ chối hắn như thế, thoáng cái cũng không có lý do gì để nói. Sau, hắn bỏ bánh xuống, giọng điệu thản nhiên: “Vậy không ăn. Tiểu Tự đi nghỉ ngơi đi.” Nói xong đứng dậy muốn đỡ tôi đứng lên
Thực ra lời vừa ra khỏi miệng khi nãy tôi đã thấy hối hận, lúc này nghe giọng dịu dàng của hắn, lại luống cuống, vội vàng kéo vạt áo hắn: “Sư phụ!” Lâu Tập Nguyệt không để cho hai tay tôi có thể kháng nghị, dắt tôi đi trở về phòng tôi.
Đêm đó, tôi nằm phòng sát vách phòng hắn, nửa đêm bị một cơn ác mộng đáng sợ làm cho tỉnh lại, sau đó sợ tới mức ngủ không được. Tôi ôm chăn, mặt hướng về phía phòng hắn, ngóng trông cho mau đến sáng sớm. Tôi cảm thấy bản thân mình càng ngày càng trở nên vô dụng, từ đó trở đi tôi đối với Lâu Tập Nguyệt là lúc nào cũng ỷ vào bệnh trạng, chỉ có thể nghe giọng nói thấy Lâu Tập Nguyệt, đụng tới nhiệt độ cơ thể hắn, tôi mới không còn thấp thỏm lo âu; hắn chỉ cần lãnh đạm với tôi chút, cả đêm tôi ngủ đều thấy ác mộng liên tục
Tận sâu trong lòng tôi, tôi vẫn sợ hãi hắn có ngày sẽ không cần tôi. Loại cảm giác này, giống như ngày ấy bị bẫy thú kẹp chân nguy khốn, tôi một mình ngồi trong rừng, cảm giác từ từ thấy mọi thứ biến thành đêm tối.
Đó là nơi ngay cả tim tôi cũng hoảng sợ lạnh lẽo.
***
Tôi sớm ngồi dậy mặc quần áo, thật vất vả chịu đựng thì có người mở cửa, mở miệng kêu vui vẻ: “Sư. . . . . .”
“Công tử đi trước, bảo ta mang ngươi đuổi theo.” Một giọng nói trong trẻo cắt ngang lời tôi, tiếp theo thúc giục nói: “Ngươi chuẩn bị tốt chưa? Tốt rồi chúng ta đi mau.” Tâm tình của tôi đang từ trên cao trong chớp mắt đã rơi xuống vực, chẳng còn sức chỉ đáp: “Tốt rồi” Nói vừa xong, Bạch Khiêm đã đến gần kéo tôi ra bên ngoài
Tôi bị hắn kéo đi dưới chân luống cuống, sau khi lên ngựa ngồi yên, mới tìm được cơ hội hỏi: “Bạch Khiêm, sư phụ đi đâu vậy?” Bạch Khiêm đáp lời không kiên nhẫn: “Hỏi vớ hỏi vẩn, ngươi ngày nào cũng dán công tử như vậy mà?” Tôi bị câu nói khiến câm miệnng, cúi thấp đầu xuống.
Bạch Khiêm chả hài lòng gì với tôi, dọc đường hai người cũng chưa từng nói câu nào. Tôi nhìn cảnh sắc ven đường, chỉ thấy nghe bên tai có tiếng gió, trong lòng vẫn muốn lập tức thấy Lâu Tập Nguyệt , thời gian cũng sẽ không còn gian nan như thế nữa.
Không biết qua bao lâu, Bạch Khiêm giữ chặt cương ngựa dừng lại, vội vã nhảy xuống ngựa, kêu một tiếng: “Công tử” Tôi vừa nghe, cũng nóng vội phải trở mình xuống khỏi ngựa, thân mình mới vừa nghiêng, một cánh tay đã ôm chặt thắt lưng tôi, bế tôi xuống. Tôi bị hắn đụng vào, tim đập nhanh hơn, há miệng đang muốn gọi hắn, lại nghe thấy cách đó không xa một tiếng nói dịu dàng vang lên.
“Người tới thì vào đi.”
Tôi bỗng nhiên cứng đờ.
Giọng nói này, tôi tuy rằng chỉ nghe qua một lần, lại khắc vào trong đầu nhớ rõ rành mạch. Tôi bỗng nhiên hiểu ra, vì sao Lâu Tập Nguyệt bỏ tôi một mình đi vội vã; bởi vì hắn muốn sớm đi gặp cô ấy, giống như tâm tình tôi nóng lòng muốn gặp hắn
Lâu Tập Nguyệt nói với tôi: “Tiểu Tự, nàng gọi Diệp Linh” giới thiệu ngắn gọn, đối với tôi là người ngoài, không cần lời nói dư thừa. Tôi bối rối. Cho nên tôi rất thức thời gọi một tiếng: “Diệp tiểu thư.”
Diệp Linh nghe thấy tôi gọi cô ta như thế, cười khúc khích nở nụ cười ” ‘ Diệp tiểu thư ’, xưng hô này mười năm rồi không có ai gọi” Khi nói chuyện, một bàn tay lạnh lẽo dắt tay tôi, ngón tay thon dài vuốt ve tay tôi ”Mười ngón nhỏ và dài, da nõn nà cũng không có dính máu tanh, thực không giống đồ đệ ngươi dạy a Lâu Tập Nguyệt .”
Lâu Tập Nguyệt bình thản đáp lời: “Trị thế nào, cô bắt đầu đi.”
Diệp Linh lôi kéo tôi vào trong, nói với Lâu Tập Nguyệt: “Lâu công tử bên ngoài chờ, có chút chuyện tế nhị tôi muốn hỏi cô ấy” cô ta dẫn tôi vào phòng, tất cả phòng đều là phòng hảo hạng, câu đầu tiên chính là hỏi : “Mắt hay là võ công, cô chọn một cái đi.” Tôi giật mình hoảng sợ “Vì cái gì phải chọn?” Diệp Linh nói: “Cô trúng độc Tam Sinh hoa, không phải dễ giải như vậy. Giải độc trong mười ngày, không chỉ có quá trình đau đớn vô cùng, hơn nữa sẽ tổn thương nguyên khí. Vì giảm bớt đau đớn cho cô, tôi chỉ có thể điều hòa, đem độc khống chế không tổn hại đến thân thể cô thì sẽ hết.”
Tôi nghe xong, lắc lắc đầu: “Không cần, phiền Diệp cô nương giúp tôi đều giải đi.” Lời nói này khiến Diệp Linh kinh ngạc, “Vì sao? cô chọn mắt là được rồi, võ công. . . . . .” Tôi kiên quyết đánh gãy lời cô ta “Xin điều giải.” cô ta dừng một lát, gằn từng chữ: “Cho dù bản thân mình tự nguyện đại thương nguyên khí, song tổn thọ mười năm?”
Lòng tôi chấn động, sau một lúc lâu im lặng gật gật đầu.
Diệp Linh thở dài: “Được rồi. Cô đã quyết định, ngay bây giờ chúng ta bắt đầu.” Cô ta đưa tôi tới một phòng, tôi vừa vào cửa liền ôm lấy cánh tay, trong phòng lạnh như mùa đông khắc nghiệt. Tôi dựa theo lời của cô ta nằm xuống giường huyền băng, hơi lạnh thấu xương khiến tôi phải co rúm lại thành một vòng tròn, tôi cắn răng không hé ra, nhưng lại vào phút này, bỗng nhiên thét chói tai!
Rất đau !
Giống như tất cả thần kinh đều bị cô ta dùng châm chọc vào, đau đến tận tim
Tôi nức nở gắt gao cắn quần áo, chỉ kém không ngất xỉu. Mơ mơ màng màng nghe thấy nàng thở dài: “Hà cớ gì chứ?” Nước mắt ở trong hốc mắt lởn vởn, đến khắc cuối rốt cục cũng vỡ ra. Dùng mười năm sống thọ đổi năm năm võ công, bất kể người nào biết được, đều coi tôi là kẻ ngốc. Nhưng tôi không thể không làm như vậy — cho dù tôi có thể thấy, đối với Lâu Tập Nguyệt mà nói, một đệ tử không có võ công vẫn là vô dụng. Mà tôi không muốn là như thế ở lại bên người hắn
Đau đớn như từng cơn sóng ập đến, mỗi lần tôi tỉnh lại, chớp mắt tiếp theo, đau đớn đáng sợ lại tiếp tục cắn nuốt tôi. Tôi không biết bản thân mình ngất đi bao lần, vừa đau tỉnh lại biết bao lần. Dần dần, trước mắt mơ hồ thấy biển lửa đầy trời, càng ngày càng rõ rệt. Người kia như thần tiên trên trời nhanh nhẹn tới, áo trắng tóc đen như mực, hồng nhạn thoáng nhìn cũng kinh sợ, dịu dàng cười vươn tay lạnh run về phía tôi. Tôi giống như bị mê hoặc, run rẩy đưa tay đặt vào lòng bàn tay hắn.
Ba ngày kế tiếp, tôi đều trải qua trong mê mệt, trừ bỏ đau đớn, vẫn là đau đớn. Lâu Tập Nguyệt dù một lần cũng không tới nhìn tôi. Sáng nay tôi thừa lúc tỉnh lại hỏi Diệp Linh Lâu Tập Nguyệt đi rồi sao, Diệp Linh cười trả lời tôi “Không có”, giọng điệu mang theo vài phần hưng phấn khó hiểu.
Tôi nằm trên giường huyền băng gian nan trở mình, giấu mặt đưa lưng quay về phía nàng, một cảm giác lạnh băng đông cứng cơ hồ đem trái tim tôi đang đập hóa thành băng. Hóa ra tôi ở trong lòng Lâu Tập Nguyệt, thật sự ngay cả so với một ngón tay Diệp Linh đều kém. Có nàng, hắn ngay cả nghĩ nhớ đến tôi cũng không có cơ hội. Tôi bỗng nhiên cảm thấy xấu xa, Lâu Tập Nguyệt có phải vì muốn gặp Diệp Linh mới tạo cơ hội đưa tôi tới? Bằng không, hắn cũng chẳng quan tâm tôi trúng độc sống hay chết.
Không kịp ngẫm nghĩ, chớp mắt tiếp theo, suy nghĩ đó đã bị đau đớn rào rạt bay tới bao phủ. Tôi đau đến mức không ngừng rơi lệ, tựa như linh hồn bị ma quỷ rút ra khỏi thân thể, bị môt con gì vô hình xé rách tay, mồ hôi ra toàn thân.
Diệp Linh để cho tôi chuẩn bị tâm lý thật tốt, bởi vì mỗi một ngày thống khổ sẽ còn hơn hôm qua gấp đôi. Mười ngày, chính là mười năm, tôi nhớ Lâu Tập Nguyệt mỗi ngày tựa như một năm dài như vậy. Hơn nữa mỗi một ngày so với ngày hôm qua còn sâu sắc gấp đôi. Nhưng những ngày này, Lâu Tập Nguyệt cùng Diệp Linh ân ân ái ái khi tôi đau đớn sầu khổ triền miên, chỉ sợ ngay cả một khắc cũng không hề nhớ tới tôi.
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng mỗi khi tôi đau đến mức ngất xỉu, vẫn nhịn không được gọi tên của hắn, mỗi lần khi đau đớn giảm đi, cũng là kỳ vọng Lâu Tập Nguyệt đến xem tôi. Mà đã hai ngày trôi qua nghĩ quá nhiều, thậm chí sinh ra ảo giác, trong khoảng đau đớn luôn có cảm giác mông lung có người đẩy cửa đi đến, đi đến bên giường vuốt của tóc tôi, động tác dịu dàng, sau đó hôn nhẹ như hạt mưa khẽ rơi trên mặt tôi, trên môi tôi. Nhưng khi tôi ra sức tỉnh lại nắm lấy hắn, bên cạnh một người cũng không có.
Về sau nữa, tôi chậm rãi hiểu ra. Lâu Tập Nguyệt không có làm cái gì cho tôi, là tôi đã biết quyết định thế nào, chẳng trách hắn. Không phải chỉ mười ngày thôi sao, về sau còn có cả đời thật dài nữa, mười ngày này chỉ là quá khứ, tôi có thể giống như trước đây đi theo hắn như vậy. Chỉ tiếc nuối duy nhất chính là, lúc tôi hồi phục lại thị lực, đầu tiên tôi nhìn thấy không phải là hắn.
Ở đây ngày đêm chịu dày vò không ngớt, mắt tôi vào một ngày nhìn tốt lắm, ánh sáng trước mắt càng ngày càng rõ. Khi tới ngày thứ bảy, tôi mở to mắt có thể mơ hồ nhìn thấy một ít bóng dáng. Lòng tôi âm thầm sung sướng, ngồi xuống chờ Diệp Linh đưa tôi đi tới phòng huyền băng. Lúc này, tôi nghe thấy có người vào phòng, theo bản năng hỏi: “Diệp tiểu thư, hôm nay tôi phải ở trên huyền băng ngủ mấy canh giờ??” Diệp Linh không có trả lời tôi, tôi hồ nghi quờ quạng “Diệp. . . . . .” tay đang ở không trung bỗng nhiên bị cầm.
Lòng tôi khẽ nảy giật, tay nắm chặt này tôi biết đó là ai, mắt tôi thoáng đỏ, thấp giọng gọi hắn, “. . . . . . Sư phụ”. Lâu Tập Nguyệt không nói chuyện, chỉ là vươn tay sờ sờ của mặt tôi, lòng bàn tay có chút lạnh lẽo. Tôi biết bản thân mình sắc mặt bây giờ vô cùng tái nhợt rất khó coi, tinh thần cũng uể oải không chịu nổi, nghĩ thầm rằng Lâu Tập Nguyệt nhìn thấy nên không vui, cho nên hắn vào xong ngay cả nói cũng lười.
Trông mong nhiều ngày rốt cục cũng nhìn thấy hắn, cũng lấy dáng vẻ này đối mặt với hắn, trôi qua kinh hãi, tôi nhất thời bối rối thất thố “Sư phụ, con khi nãy vừa mới dậy, chưa kịp rửa mặt chải đầu. . . . . .” Vừa nói vừa rối loạn đi sờ chăn muốn trốn đi, vào khắc này, bị Lâu Tập Nguyệt dùng sức ôm chặt.
Tôi cả người cương cứng trong vòng tay hắn, “Tiểu Tự” hắn khẽ gọi bên tai tôi, tiếng nói mang theo khàn khàn như vướng tơ, dáng vẻ giống như thực mỏi mệt, hắn hỏi tôi: “Có phải rất đau hay không?” Tôi vội lắc đầu “Không đau, không đau mà”. Hắn buông tôi ra, giọng điệu nghiêm túc: “Tiểu Tự lại quên, không thể giấu diếm sư phụ.” Thể xác và tinh thần tôi đều chấn động, sợ hắn sẽ tức giận, vội vàng kéo tay áo hắn nói nhanh “Kỳ thật, có đau một chút.”
Lâu Tập Nguyệt thở dài, ngồi xuống bên tôi, ôm tôi ngồi lên đùi hắn. Đem mặt vùi vào trong tóc tôi, hắn dùng chóp mũi cọ cọ sau cổ tôi, tôi nhất thời run rẩy nhẹ nhàng chút, nghe thấy hắn hỏi tôi: “Tiểu Tự cảm thấy mắt tốt hơn chưa?” Tôi gật đầu, tim đập khi hắn ôm tôi càng nhanh hơn, rồi những lời kế tiếp, bỗng nhiên dừng lại
“Vi sư không nên mang ngươi tới.” Lâu Tập Nguyệt còn thật sự nói, không còn giọng điệu trêu chọc khi nãy. Khoảnh khắc này, trong cổ họng tôi khô khốc, hoàn toàn nói không nên lời. Vì sao? Chẳng lẽ là bởi vì tôi chiếm dụng thời gian của Diệp Linh nhiều lắm ? E ngại bọn họ? Tôi khẩn trương cầm cánh tay hắn, run rẩy nói: “Sư phụ, con không vội, người có thể nhân lúc Diệp tiểu thư rảnh rỗi, như vậy sẽ không làm lỡ chuyện hai người cùng một chỗ. . . . . .” Lâu Tập Nguyệt búng tay gõ lên trán tôi, oán trách hỏi: “Tiểu Tự, ngươi lại ở miên man suy nghĩ cái gì?” bỗng nhiên như nhận ra cái gì, hắn bèn lật mặt tôi qua đối diện mặt hắn, giọng nói trầm xuống: “Đường Tự, có đôi khi ta thật muốn đem mấy ý tưởng hoang đường trong đầu ngươi tẩy sạch đi.”
Trong chớp mắt, tôi sợ tới mức run toàn thân. Tẩy não, tôi còn mạng sao? Lâu Tập Nguyệt là người nói được là làm được, thiên hạ không có người nào hắn không dám giết. Chỉ là tôi. Hắn kiềm chặt cằm tôi, tay càng ra sức, tựa như muốn bóp nát nắm xương cốt đó, tôi không dám rên đau cũng không dám thở. Ngay vào lúc này, Lâu Tập Nguyệt bỗng nhiên cúi xuống hôn, nhẹ nhàng hôn lên môi tôi, cười ra tiếng: “Tiểu Tự ngốc. Sư phụ chọc ngươi đó.” Môi đụng chạm tới môi hắn, trên mặt tôi như bị lửa đốt, ửng đỏ lên. Ngón tay Lâu Tập Nguyệt thon dài vuốt ve mặt tôi, như đang chế nhạo nói: “Trông kìa, sắc mặt đẹp hơn” mặt tôi đỏ ửng tới mang tai
Tôi chuyển hướng câu chuyện, thưa dạ hỏi: “Sư phụ, mấy ngày nay người đi đâu?” Ngón tay Lâu Tập Nguyệt đột nhiên xoa mắt tôi, thổi qua lông mi khiến tôi tê dại một trận, hắn nói: “Tiểu Tự ở trong này, sư phụ đi làm sao.” đầu tôi cúi càng thấp, tựa vào lòng ngực hắn. Tôi chính là người vô dụng như thế, hắn bảy ngày chẳng hề quan tâm tôi, bây giờ chỉ nói ra một câu không biết thật giả, tôi liền cảm động nói không ra lời, cảm thấy người hạnh phúc nhất trên đời chính là mình
Sau đó, Lâu Tập Nguyệt không ở bao lâu liền rời khỏi, song đối với tôi mà nói rất thỏa mãn. Những ngày khu độc kế tiếp cũng không trở nên gian nan như trước
Sáng sớm của một ngày sau đó, tôi lại nằm thấy giấc mộng kỳ quái, mơ thấy có người đứng ở bên giường tôi. Chờ tôi trợn mắt mở mắt vươn tay, lại bỗng nhiên phát hiện, tôi vậy mà có thể nhìn thấy rõ hình dáng bàn tay! Tôi mừng rỡ như điên ngồi dậy, tham lam nhìn thấy nắng sớm chiếu qua song cửa đã lâu chưa thấy, khoác quần áo, xoay người chạy ra bên ngoài. Tôi muốn cho Lâu Tập Nguyệt một kinh hỉ, để cho hắn là người đầu tiên biết
Rừng trúc ngoài phòng dao động, gió lạnh rung động. Tôi khẽ mở cửa phòng, nâng lên chân bỗng hiên cứng đờ, dừng ở giữa không trung.
Ngay rừng trúc trước phòng tôi, hai người ôm chặt cùng một chỗ. Dáng người đàn ông cao lớn, quần áo hở xuống bả vai, bình minh sáng sớm rơi trên người hắn, tựa như vị thần đang nằm nghe lệnh, tuấn mỹ kinh động lòng người. Mà cô gái rúc vào lòng ngực hắn, chính là đem hai tay kề sát trên ngực chổ thân thể trần kia — đó là nơi trái tim đập.
Trong lòng đang mừng như điên bỗng nguội lạnh.
Thừa dịp bọn họ chìm vào trong hạnh phúc ngọt ngào chưa phát hiện ra, tôi rụt chân về, đóng tất cả cửa phòng. Nước mắt ngay vào lúc đóng cửa lại đã tuôn xuống
Lâu Tập Nguyệt không phải là không tới tiểu trúc lâu này, hắn tới đây, chính là không phải đến nhìn tôi. Mỗi ngày hai người bọn họ ở trong rừng trúc thân thiết triền miên, tôi lại một mình ở phòng trong đau đến ngất. Vì dùng mười năm sống của mình, đi đổi đôi mắt, lại tận mắt nhìn thấy bọn họ ân ái ngọt ngào
Tôi ôm hai tay, ngồi xổm trên mặt đất nức nở.
Đường Tự, ngươi rõ ràng là kẻ ngốc nhất trên đời này.
/69
|