Sáng hôm sau lúc Lãnh Nghị tỉnh lại, còn chưa mở mắt thì tay đã theo thói quen hướng sang bên cạnh nhưng hiển nhiên là bên giường trống rỗng, mắt Lãnh Nghị chợt mở to, lúc này mới nhớ lại tối hôm qua Lâm Y không có ngủ bên cạnh hắn, trong lòng lại trống rỗng một mảnh, nơi ngực ẩn ẩn đau, Lãnh Nghị xoay người ngồi dậy ...
Nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân, mặc quần áo chỉnh tề rồi đi sang phòng bên cạnh, cánh cửa kia --- đã khóa, mắt Lãnh Nghị u ám dần, hắn đưa tay gõ cửa, không có ai trả lời, Lãnh Nghị chỉ đành kêu lên: 'Y Y ...'
Qua một lúc sau cửa mới được mở ra, Lâm Y cũng đã ăn mặc chỉnh tề xuất hiện nơi cửa nhưng gương mặt tái nhợt khiến cho quầng thâm trên mắt trông càng rõ ràng, đôi mắt đen láy mất đi rồi vẻ long lanh, cô chỉ liếc Lãnh Nghị một cái rồi bước ra, đóng cửa lại.
'Đi ăn sáng!' Lãnh Nghị nhìn Lâm Y nhu hòa nói, hắn đưa tay nắm lấy tay Lâm Y nhưng bàn tay kia như vô ý thức nhẹ nhàng trượt ra, sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, hắn không ép cô! Lâm Y lặng lẽ đi sau lưng Lãnh Nghị hướng về phòng ăn dưới nhà.
Nơi phòng ăn đã có Tương Mân và Lý Uyển ngồi đó, Vương Khiết và Từ Giai đã ra ngoài, nói là đi thăm một số bạn bè ... Lâm Y nhìn hai vị trưởng bối, trên mặt lộ ra một nụ cười gượng gạo, chào hỏi xong cô liền đi đến bên cạnh Lãnh Nghị kéo ghế ngồi xuống.
'Y Y, tối qua ngủ không ngon sao?' Ánh mắt sắc sảo của Lý Uyển ghim trên gương mặt tái nhợt của cô cùng những quầng thâm nơi mắt, mỉm cười, 'Như vậy không tốt đâu, nhất là sau này nếu như có thai rồi, như vậy đối với đứa bé không tốt, biết không?'
'Mẹ!' Lãnh Nghị thoáng chau mày, 'Đừng nhắc hoài chuyện này làm gì, chúng con tự biết rồi!'
'Nghị nhi, chuyện này rất quan trọng với nhà chúng ta, mẹ chỉ là nhắc nhở hai đứa một chút thôi!' Trên mặt Lý Uyển lộ vẻ không vui, 'Chẳng lẽ ...'
'Được rồi được rồi, hai đứa con ăn nhanh lên rồi đi làm đi!' Tương Mân cười ngắt lời Lý Uyển, tận lực nói một cách thoải mái: 'Y Y, con ăn nhiều một chút, mập lên một chút, ờ, Nghị nhi muốn bắt nạt con cũng không dễ ...'
Lâm Y nhẹ mỉm cười với Tương Mân rồi cắm cúi ăn bữa sáng ...
Ăn xong bữa sáng Lâm Y theo xe Lãnh Nghị đi làm, trong xe thật yên tĩnh, mắt Lâm Y thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, thân thể cũng cố tình dịch sát về phía đó khiến Lãnh Nghị càng có cảm giác lạnh lẽo ...
Xe dừng lại ngoài cửa tòa cao ốc của LS quốc tế, Lãnh Nghị xuống xe trước, hắn vẫn theo thói quen cũ đưa tay cho Lâm Y ngồi trong xe, do dự một giây rồi Lâm Y vẫn đưa tay ra, nếu như không cô tin chắc sẽ không ngừng có những lời đồn thổi ùn ùn bay đến.
Cuộc họp cấp cao buôi sáng do Lâm Y làm ghi chép, cô vẫn như cũ trầm mặc không nói ngồi yên bên cạnh, nghiêm cẩn ghi chép lại, điều bất đồng là ánh mắt Lãnh Nghị khi nhìn sang phía đó không còn bắt gặp ánh mắt kia rất ăn ý nhìn qua nữa, lòng lại có chút đau đớn, bởi vì Lâm Y từ đầu đến cúi không hề ngẩng đầu nhìn hắn một lần ...
Buổi trưa, bởi vì đêm qua ngủ không được nên Lâm Y sớm đã kéo ghế ra, nằm xuống muốn nghỉ ngơi một lát thì điện thoại chợt reo lên, sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, cô cầm lấy điện thoại, nhận cuộc gọi, giọng Lãnh Nghị nhu hòa vang lên: 'Y Y, qua đây nghỉ ngơi đi!'
'Ờ, không đi đâu, em ở đây nghỉ ngơi một lát là được!' Lâm Y lạnh nhạt cự tuyệt, Lãnh Nghị trầm mặc một lúc rồi ngắt điện thoại, đầu lại bắt đầu ẩn ẩn đau, hắn nhắm mắt lại, ngả người vào lưng ghế ...
Tan tầm, Lãnh Nghị cùng Lâm Y trở về biệt thự, hai người nhìn thấy có một cụ già đầu tóc bạc phơ nhưng tinh thần quắc thước đang ngồi nơi phòng khách, cả nhà đang ngồi vây quanh ông, chăm chú lắng nghe lời giảng giải của ông cụ.
Nhìn thấy hai người xuất hiện nơi cửa phòng khách, Tương Mân mỉm cười gọi: 'Nghị nhi, Lâm Y, qua đây, nghe Vương tiên sinh giảng một chút về đạo dưỡng sinh, được lợi không ít nha ... ờ ... Vương tiên sinh là chủ tịch hiệp hội dưỡng sinh quốc tế nha!'
'Dạ!' Lãnh Nghị thoáng câu môi cười, vì giữ thể diện cho bà nội, hắn kéo Lâm Y cùng đi vào, ngồi nơi sofa.
Vương tiên sinh tạm dừng bài thuyết giảng, mỉm cười nhìn Lãnh Nghị và Lâm Y chào hỏi: 'Lãnh tiên sinh, Lâm tiểu thư, nghe mẹ ngài nói hai vị đang nóng lòng muốn có con nhưng mãi vẫn chưa có thai nên đặc biệt kêu tôi đến xem thử!'
Lâm Y cau mày, cười ngượng ngùng nhưng không nói gì, ánh mắt sắc bén của Lãnh Nghị lóe lên sau đó câu hôi, bên khóe môi mang theo một chút lạnh mạc: 'Cảm phiền Vương tiên sinh đến đây một chuyến nhưng trước mắt chúng tôi vẫn chưa định có con.'
Như một viên đá ném vào mặt hồ, chớp mắt gợi lên ngàn lớp sóng, tất cả ánh mắt đều hướng về phía Lãnh Nghị, bao gồm cả ánh mắt nghi hoặc của Tương Mân, bà nhìn Lãnh Nghị rồi lại nhìn sang Lâm Y, nhất thời cả người đều trở thành tiêu điểm.
'Ồ, hai vị còn chưa định có con sao? ... Vậy chắc là tôi hiểu sai ý rồi ...' Ông lão vội cười đánh trống lảng.
Lâm Y không tự chủ được liếc Lãnh Nghị một cái, thấy trên mặt hắn vẫn là vẻ điềm tĩnh, lạnh mạc thường thấy ...
'Nghị nhi!' Lý Uyển là người đầu tiên lên tiếng, ánh mắt lạnh lùng của bà quét qua Lâm Y, giọng trở nên nghiêm khắc, 'Nếu như có người không muốn sinh con thì đừng mong bước vào cửa nhà họ Lãnh chúng ta nửa bước ... tình nguyện sinh con cho nhà họ Lãnh mà không cần danh phận, còn một đống lớn đang xếp hàng chờ kìa!'
'Nghị nhi, Y Y ...' Tương Mân cũng chau mày, '... chuyện này là hai đứa không đúng rồi, chuyện đã nói xong cả rồi, sao giờ lại nuốt lời chứ?'
Vương Khiết thì lẳng lặng ngồi đó, khóe môi Từ Giai thì lộ ra một nụ cười ...
Bầu không khí khẩn trương chớp mắt bao trùm cả phòng khác, Lâm Y hít sâu một hơi, cô ngẩng đầu nhìn cả nhà, nở một nụ cười gượng gạo: 'Thực xin lỗi bà nội, dì, con có thể hiểu tâm tình của mọi người lúc này ... con sẽ suy nghĩ kỹ càng, nếu như con không thể sinh cho nhà họ Lãnh một đứa con, con sẽ tự giác rút lui!'
Mắt Lãnh Nghị vụt lóe lên một tia hàn quan, mày sít sao nhăn lại, hắn chợt xoay người nhìn sang Lâm Y, ánh mắt như đao: 'YY!' Lâm Y né tránh ánh mắt của Lãnh Nghị, nhìn mông lung về phía trước ...
'Tốt, nếu như cô muốn rút lui thì mau một chút, đừng mãi bám theo Nghị nhi nhà chúng tôi không buông!' Giọng Lý Uyển lạnh như băng.
'Cháu sẽ!' Lâm Y cười nhàn nhạt.
Vương Khiết nhìn sắc mặt của Lý Uyển, khóe môi lộ ra một nụ cười, giọng như khuyên giải nhưng thật ra là đổ dầu vào lửa: 'Haizzz, Uyển à, đừng tức giận chứ, người ta là một đại khuê nữ, để cô ấy không danh phận mà sinh con nhất thời không thể chấp nhận cũng là bình thường ... nói sao, dựa vào danh vọng của nhà họ Lãnh cùng điều kiện của Nghị nhi, muốn tìm loại phụ nữ nào mà không được ...'
'Được rồi được rồi, chuyện này cứ để Y Y suy nghĩ kỹ càng, ta tin Y Y là người thông tình đạt lý ...' Tương Mân ngắt lời Vương Khiết rồi xoay sang Lâm Y: 'Y Y, ta mong cháu hiểu Nghị nhi, hiểu cách nghĩ của nhà họ Lãnh chúng tôi!'
Hiểu? Thực ra Lâm Y cảm thấy không cách nào hiểu được, vì sao Lãnh Nghị nói yêu cô mà lại so đo với cô một cái danh phận ....
'Lão phu nhân, có thể dọn cơm ra chưa?' Quản gia Trần Thế lúc này đi đến trước mặt Tương Mân, khom người thấp giọng hỏi.
Tương Mân ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, thấy màn đêm đã bắt đầu phủ trùm, bà nhẹ thở dài một tiếng, 'Ăn cơm đi!'
Bữa cơm tối trôi qua trong im lặng, ăn cơm xong, Lâm Y tìm đại một cái cớ rồi một mình trở về phòng, cô tắm rửa xong rồi đờ đẫn ôm gối ngồi tựa vào giường ngẩn người, hai mắt mờ mịt nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài trời đang lách tách mưa ...
Cửa bị đẩy nhẹ ra rồi bóng Lãnh Nghị xuất hiện nơi cửa, trên người là một chiếc áo sơ mi màu đen, có thể nói ít có người nào mặc màu đen lại chói sáng được như thế, màu đen càng khiến cho gương mặt vốn đã tuấn tú lại có thêm một sức quyến rũ ma mị, cà vạt đã tháo xuống, hai hạt nút trên cùng cũng được cởi ra, thấp thoáng có thể thấy được làn da rám nắng nơi ngực, hắn lặng im nhìn Lâm Y đang ngồi nơi đầu giường.
Lâm Y chỉ quay đầu liếc nhìn hắn một cái, trong mắt bình lặng như nước, rồi cô lại xoay về hướng khác, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người ...
Lãnh Nghị chậm rãi đi đến bên giường ngồi xuống, nhìn cô gái đang ngơ ngẩn kia, rốt cuộc cô cũng thu hồi tầm mắt, nhìn sang gương mặt tuấn dật của người đàn ông, bốn mắt giao nhau, cô gái miễn cưỡng nặn ra một nụ cười nhưng vẫn im lặng không nói một lời.
Nụ cười miễn cưỡng của cô gái cũng đủ khiến ánh mắt người đàn ông nhu hòa trở lại, 'Y Y ...', cánh tay dài duỗi ra như muốn ôm cô gái vào lòng.
Cánh tay chưa kịp đến nơi thì đã bị cô gái đẩy nhẹ ra, bầu không khí trong nháy mắt trở nên căng thẳng, Lãnh Nghị chau mày, mím môi, một lúc sau mới trầm giọng nói: 'Y Y, rốt cuộc em muốn anh phải làm thế nào?'
'Anh muốn làm thế nào thì cứ làm thế ấy!' Lâm Y lạnh nhạt nói, cô rũ mi, ngừng lại một chừng, chừng như đã hạ quyết tâm, 'Nghị, em không có cách nào giúp anh sinh con ... vẫn là anh lại tìm một người khác đi!'
'Y Y!' Mắt Lãnh Nghị dần dâng lên sự tức giận, hắn thấp giọng rống: 'Đối với em mà nói, Lãnh phu nhân, cái danh xưng này quan trọng đến vậy sao? Quan trọng hơn cả tình cảm giữa hai chúng ta sao? ... Em, cùng những cô gái thế tục khác lại có gì khác nhau đâu?'
Đôi mắt đen láy của Lâm Y nhìn trừng trừng người đàn ông, vành mắt phiếm hồng, một lúc lâu sau giọng nghèn nghẹn của cô mới vang lên: 'Không phải em để ý danh phận, cái mà em để ý là vì sao anh không thể cho em danh phận?! ... Anh tước đoạt giấc mộng mặc áo cưới của em, giấc mộng mà mỗi thiếu nữ đều có, chẳng lẽ anh cảm thấy em nên thản nhiên chấp nhận sao?'
Nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân, mặc quần áo chỉnh tề rồi đi sang phòng bên cạnh, cánh cửa kia --- đã khóa, mắt Lãnh Nghị u ám dần, hắn đưa tay gõ cửa, không có ai trả lời, Lãnh Nghị chỉ đành kêu lên: 'Y Y ...'
Qua một lúc sau cửa mới được mở ra, Lâm Y cũng đã ăn mặc chỉnh tề xuất hiện nơi cửa nhưng gương mặt tái nhợt khiến cho quầng thâm trên mắt trông càng rõ ràng, đôi mắt đen láy mất đi rồi vẻ long lanh, cô chỉ liếc Lãnh Nghị một cái rồi bước ra, đóng cửa lại.
'Đi ăn sáng!' Lãnh Nghị nhìn Lâm Y nhu hòa nói, hắn đưa tay nắm lấy tay Lâm Y nhưng bàn tay kia như vô ý thức nhẹ nhàng trượt ra, sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, hắn không ép cô! Lâm Y lặng lẽ đi sau lưng Lãnh Nghị hướng về phòng ăn dưới nhà.
Nơi phòng ăn đã có Tương Mân và Lý Uyển ngồi đó, Vương Khiết và Từ Giai đã ra ngoài, nói là đi thăm một số bạn bè ... Lâm Y nhìn hai vị trưởng bối, trên mặt lộ ra một nụ cười gượng gạo, chào hỏi xong cô liền đi đến bên cạnh Lãnh Nghị kéo ghế ngồi xuống.
'Y Y, tối qua ngủ không ngon sao?' Ánh mắt sắc sảo của Lý Uyển ghim trên gương mặt tái nhợt của cô cùng những quầng thâm nơi mắt, mỉm cười, 'Như vậy không tốt đâu, nhất là sau này nếu như có thai rồi, như vậy đối với đứa bé không tốt, biết không?'
'Mẹ!' Lãnh Nghị thoáng chau mày, 'Đừng nhắc hoài chuyện này làm gì, chúng con tự biết rồi!'
'Nghị nhi, chuyện này rất quan trọng với nhà chúng ta, mẹ chỉ là nhắc nhở hai đứa một chút thôi!' Trên mặt Lý Uyển lộ vẻ không vui, 'Chẳng lẽ ...'
'Được rồi được rồi, hai đứa con ăn nhanh lên rồi đi làm đi!' Tương Mân cười ngắt lời Lý Uyển, tận lực nói một cách thoải mái: 'Y Y, con ăn nhiều một chút, mập lên một chút, ờ, Nghị nhi muốn bắt nạt con cũng không dễ ...'
Lâm Y nhẹ mỉm cười với Tương Mân rồi cắm cúi ăn bữa sáng ...
Ăn xong bữa sáng Lâm Y theo xe Lãnh Nghị đi làm, trong xe thật yên tĩnh, mắt Lâm Y thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, thân thể cũng cố tình dịch sát về phía đó khiến Lãnh Nghị càng có cảm giác lạnh lẽo ...
Xe dừng lại ngoài cửa tòa cao ốc của LS quốc tế, Lãnh Nghị xuống xe trước, hắn vẫn theo thói quen cũ đưa tay cho Lâm Y ngồi trong xe, do dự một giây rồi Lâm Y vẫn đưa tay ra, nếu như không cô tin chắc sẽ không ngừng có những lời đồn thổi ùn ùn bay đến.
Cuộc họp cấp cao buôi sáng do Lâm Y làm ghi chép, cô vẫn như cũ trầm mặc không nói ngồi yên bên cạnh, nghiêm cẩn ghi chép lại, điều bất đồng là ánh mắt Lãnh Nghị khi nhìn sang phía đó không còn bắt gặp ánh mắt kia rất ăn ý nhìn qua nữa, lòng lại có chút đau đớn, bởi vì Lâm Y từ đầu đến cúi không hề ngẩng đầu nhìn hắn một lần ...
Buổi trưa, bởi vì đêm qua ngủ không được nên Lâm Y sớm đã kéo ghế ra, nằm xuống muốn nghỉ ngơi một lát thì điện thoại chợt reo lên, sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, cô cầm lấy điện thoại, nhận cuộc gọi, giọng Lãnh Nghị nhu hòa vang lên: 'Y Y, qua đây nghỉ ngơi đi!'
'Ờ, không đi đâu, em ở đây nghỉ ngơi một lát là được!' Lâm Y lạnh nhạt cự tuyệt, Lãnh Nghị trầm mặc một lúc rồi ngắt điện thoại, đầu lại bắt đầu ẩn ẩn đau, hắn nhắm mắt lại, ngả người vào lưng ghế ...
Tan tầm, Lãnh Nghị cùng Lâm Y trở về biệt thự, hai người nhìn thấy có một cụ già đầu tóc bạc phơ nhưng tinh thần quắc thước đang ngồi nơi phòng khách, cả nhà đang ngồi vây quanh ông, chăm chú lắng nghe lời giảng giải của ông cụ.
Nhìn thấy hai người xuất hiện nơi cửa phòng khách, Tương Mân mỉm cười gọi: 'Nghị nhi, Lâm Y, qua đây, nghe Vương tiên sinh giảng một chút về đạo dưỡng sinh, được lợi không ít nha ... ờ ... Vương tiên sinh là chủ tịch hiệp hội dưỡng sinh quốc tế nha!'
'Dạ!' Lãnh Nghị thoáng câu môi cười, vì giữ thể diện cho bà nội, hắn kéo Lâm Y cùng đi vào, ngồi nơi sofa.
Vương tiên sinh tạm dừng bài thuyết giảng, mỉm cười nhìn Lãnh Nghị và Lâm Y chào hỏi: 'Lãnh tiên sinh, Lâm tiểu thư, nghe mẹ ngài nói hai vị đang nóng lòng muốn có con nhưng mãi vẫn chưa có thai nên đặc biệt kêu tôi đến xem thử!'
Lâm Y cau mày, cười ngượng ngùng nhưng không nói gì, ánh mắt sắc bén của Lãnh Nghị lóe lên sau đó câu hôi, bên khóe môi mang theo một chút lạnh mạc: 'Cảm phiền Vương tiên sinh đến đây một chuyến nhưng trước mắt chúng tôi vẫn chưa định có con.'
Như một viên đá ném vào mặt hồ, chớp mắt gợi lên ngàn lớp sóng, tất cả ánh mắt đều hướng về phía Lãnh Nghị, bao gồm cả ánh mắt nghi hoặc của Tương Mân, bà nhìn Lãnh Nghị rồi lại nhìn sang Lâm Y, nhất thời cả người đều trở thành tiêu điểm.
'Ồ, hai vị còn chưa định có con sao? ... Vậy chắc là tôi hiểu sai ý rồi ...' Ông lão vội cười đánh trống lảng.
Lâm Y không tự chủ được liếc Lãnh Nghị một cái, thấy trên mặt hắn vẫn là vẻ điềm tĩnh, lạnh mạc thường thấy ...
'Nghị nhi!' Lý Uyển là người đầu tiên lên tiếng, ánh mắt lạnh lùng của bà quét qua Lâm Y, giọng trở nên nghiêm khắc, 'Nếu như có người không muốn sinh con thì đừng mong bước vào cửa nhà họ Lãnh chúng ta nửa bước ... tình nguyện sinh con cho nhà họ Lãnh mà không cần danh phận, còn một đống lớn đang xếp hàng chờ kìa!'
'Nghị nhi, Y Y ...' Tương Mân cũng chau mày, '... chuyện này là hai đứa không đúng rồi, chuyện đã nói xong cả rồi, sao giờ lại nuốt lời chứ?'
Vương Khiết thì lẳng lặng ngồi đó, khóe môi Từ Giai thì lộ ra một nụ cười ...
Bầu không khí khẩn trương chớp mắt bao trùm cả phòng khác, Lâm Y hít sâu một hơi, cô ngẩng đầu nhìn cả nhà, nở một nụ cười gượng gạo: 'Thực xin lỗi bà nội, dì, con có thể hiểu tâm tình của mọi người lúc này ... con sẽ suy nghĩ kỹ càng, nếu như con không thể sinh cho nhà họ Lãnh một đứa con, con sẽ tự giác rút lui!'
Mắt Lãnh Nghị vụt lóe lên một tia hàn quan, mày sít sao nhăn lại, hắn chợt xoay người nhìn sang Lâm Y, ánh mắt như đao: 'YY!' Lâm Y né tránh ánh mắt của Lãnh Nghị, nhìn mông lung về phía trước ...
'Tốt, nếu như cô muốn rút lui thì mau một chút, đừng mãi bám theo Nghị nhi nhà chúng tôi không buông!' Giọng Lý Uyển lạnh như băng.
'Cháu sẽ!' Lâm Y cười nhàn nhạt.
Vương Khiết nhìn sắc mặt của Lý Uyển, khóe môi lộ ra một nụ cười, giọng như khuyên giải nhưng thật ra là đổ dầu vào lửa: 'Haizzz, Uyển à, đừng tức giận chứ, người ta là một đại khuê nữ, để cô ấy không danh phận mà sinh con nhất thời không thể chấp nhận cũng là bình thường ... nói sao, dựa vào danh vọng của nhà họ Lãnh cùng điều kiện của Nghị nhi, muốn tìm loại phụ nữ nào mà không được ...'
'Được rồi được rồi, chuyện này cứ để Y Y suy nghĩ kỹ càng, ta tin Y Y là người thông tình đạt lý ...' Tương Mân ngắt lời Vương Khiết rồi xoay sang Lâm Y: 'Y Y, ta mong cháu hiểu Nghị nhi, hiểu cách nghĩ của nhà họ Lãnh chúng tôi!'
Hiểu? Thực ra Lâm Y cảm thấy không cách nào hiểu được, vì sao Lãnh Nghị nói yêu cô mà lại so đo với cô một cái danh phận ....
'Lão phu nhân, có thể dọn cơm ra chưa?' Quản gia Trần Thế lúc này đi đến trước mặt Tương Mân, khom người thấp giọng hỏi.
Tương Mân ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, thấy màn đêm đã bắt đầu phủ trùm, bà nhẹ thở dài một tiếng, 'Ăn cơm đi!'
Bữa cơm tối trôi qua trong im lặng, ăn cơm xong, Lâm Y tìm đại một cái cớ rồi một mình trở về phòng, cô tắm rửa xong rồi đờ đẫn ôm gối ngồi tựa vào giường ngẩn người, hai mắt mờ mịt nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài trời đang lách tách mưa ...
Cửa bị đẩy nhẹ ra rồi bóng Lãnh Nghị xuất hiện nơi cửa, trên người là một chiếc áo sơ mi màu đen, có thể nói ít có người nào mặc màu đen lại chói sáng được như thế, màu đen càng khiến cho gương mặt vốn đã tuấn tú lại có thêm một sức quyến rũ ma mị, cà vạt đã tháo xuống, hai hạt nút trên cùng cũng được cởi ra, thấp thoáng có thể thấy được làn da rám nắng nơi ngực, hắn lặng im nhìn Lâm Y đang ngồi nơi đầu giường.
Lâm Y chỉ quay đầu liếc nhìn hắn một cái, trong mắt bình lặng như nước, rồi cô lại xoay về hướng khác, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người ...
Lãnh Nghị chậm rãi đi đến bên giường ngồi xuống, nhìn cô gái đang ngơ ngẩn kia, rốt cuộc cô cũng thu hồi tầm mắt, nhìn sang gương mặt tuấn dật của người đàn ông, bốn mắt giao nhau, cô gái miễn cưỡng nặn ra một nụ cười nhưng vẫn im lặng không nói một lời.
Nụ cười miễn cưỡng của cô gái cũng đủ khiến ánh mắt người đàn ông nhu hòa trở lại, 'Y Y ...', cánh tay dài duỗi ra như muốn ôm cô gái vào lòng.
Cánh tay chưa kịp đến nơi thì đã bị cô gái đẩy nhẹ ra, bầu không khí trong nháy mắt trở nên căng thẳng, Lãnh Nghị chau mày, mím môi, một lúc sau mới trầm giọng nói: 'Y Y, rốt cuộc em muốn anh phải làm thế nào?'
'Anh muốn làm thế nào thì cứ làm thế ấy!' Lâm Y lạnh nhạt nói, cô rũ mi, ngừng lại một chừng, chừng như đã hạ quyết tâm, 'Nghị, em không có cách nào giúp anh sinh con ... vẫn là anh lại tìm một người khác đi!'
'Y Y!' Mắt Lãnh Nghị dần dâng lên sự tức giận, hắn thấp giọng rống: 'Đối với em mà nói, Lãnh phu nhân, cái danh xưng này quan trọng đến vậy sao? Quan trọng hơn cả tình cảm giữa hai chúng ta sao? ... Em, cùng những cô gái thế tục khác lại có gì khác nhau đâu?'
Đôi mắt đen láy của Lâm Y nhìn trừng trừng người đàn ông, vành mắt phiếm hồng, một lúc lâu sau giọng nghèn nghẹn của cô mới vang lên: 'Không phải em để ý danh phận, cái mà em để ý là vì sao anh không thể cho em danh phận?! ... Anh tước đoạt giấc mộng mặc áo cưới của em, giấc mộng mà mỗi thiếu nữ đều có, chẳng lẽ anh cảm thấy em nên thản nhiên chấp nhận sao?'
/349
|