Vào một buổi chiều đầu tháng 12 lạnh giá! Tôi nhận được một bức thư tay của ba viết gửi cho tôi.
Bên ngoài kia tuyết rơi dày đặc, khoảng hai tuần nữa thì chúng tôi sẽ được nghỉ lễ nhân dịp Giáng Sinh!
Trong thư ba nói ông vẫn khỏe, mặc dù trời lạnh nhưng ông vẫn vào rừng nhặt củi được. Ông kể cho tôi nghe về những người hàng xóm trước đây của chúng tôi, họ vẫn ở đó không ai chuyển đi cả, cô Tâm, bà góa Tư hay ông Năm người gốc Nam bộ. Ba thường xuyên qua nói chuyện với họ, khi về già ai cũng cảm thấy bình yên khi được sống lại cùng nhau, được gặp nhau khi tuổi đã xế chiều. Gặp nhau rồi, kể cho nhau nghe những câu chuyện ngày xưa, những kỷ niệm hay lũ con cái giờ đang lưu lạc ở phương xa, đứa thì đi học, đứa lấy chồng, đứa thì lại lo mưu sinh kiếm sống.
Rồi ba kể về những thế hệ sau tôi, những thế hệ mới những đứa trẻ đang lớn dần lên trên vùng bình nguyên nắng gió chan hòa.
Tôi ngẫm lại thì thấy mình mới đi được một phần ba của chặng đường đời dài, phía trước mình còn rất nhiều thử thách và chông gai. Tới khi nào tôi mới được bình yên như ba đây?
Ba nhắc khéo tôi chuyện học hành rồi lo cho tương lại sau này, ông nói sau khi học xong thì không về Việt Nam cũng được, nếu có về thì ghé lại thăm ba thôi. Tốt nghiệp ra trường thì cố gắng xin việc ở bên đó, rồi lấy chồng sinh con đẻ cái luôn. Thi thoảng đưa chúng nó về Việt Nam thăm ba là tốt rồi.
Cả cuộc đời ba chẳng bao giờ nghĩ tới bản thân mình cả, lúc nào ông cũng chỉ nghĩ làm thế nào cho chúng tôi có cuộc sống tốt đẹp mà thôi! Tôi nghĩ rằng trong đa số chúng ta ai cũng có ba mẹ, đừng bao giờ thắc mắc về những điều họ làm, tất cả những gì họ làm mục đích cuối cùng là dành cho chúng ta mà thôi. Hãy luôn tự hào vì chúng ta có những người cha, người mẹ vĩ đại! Và ba cũng vậy…Đối với tôi, ông luôn là những điều vĩ đại.
Ba à! Sau khi tốt nghiệp ra trường con sẽ không ở lại đất nước hoa lệ này đâu, con thấy mình không hợp với nó. Con sẽ về Việt Nam, làm việc …rồi về thung lũng Lưu Ly với ba và cả mẹ nữa!
***
Trời thì rất lạnh, luôn luôn dưới 0 độ C vào mùa đông! Nhưng tôi vẫn liều lĩnh choàng thêm áo khoác, mang thêm khăn, đeo thêm găng tay, rồi chiếc mũ len to sụ chụp lên đầu và bắt đầu đi dạo trên những con phố. Tôi cảm thấy hứng thú với việc đó, nó giúp tôi giảm căng thẳng mỗi khi thiếu đề tài, những bài tập hội họa về trường phái lập thể luôn khiến tôi đau đầu, những khi đó tôi mới thấy Pablo Picasso thực sự rất vĩ đại!
Tôi vừa đi vừa lẩm nhẩm về những bức tranh của danh họa Pablo Picasso nào là tác phẩm Những cô nàng ở Avignon được vẽ vào thời kỳ do sự ảnh hưởng Phi châu(1908-1909), rồi bức họa Guernica được sáng tác sau thế chiến thứ nhất mô tả cuộc ném bom của quân Đức vào Tây Ban Nha…v…v…
Rồi khi đi qua một con hẻm nhỏ, có tiếng kêu meo meo khe khẽ vang lên, lôi tôi về thực tại thoát khỏi Picasso, tôi dừng lại quan sát thì thấy có một chú mèo đang mắc kẹt trong một cái khẽ ranh giới giữa hai tòa nhà cao tầng, chú mèo không thể trở ra vì tuyết đã lấp đầy, cũng có thể do chú mèo đói và lạnh nên không đủ sức trèo ra, những tiếng kêu meo meo vẫn vang lên khiến tôi động lòng, tôi rất yêu quý những con vật đặc biệt là mèo.
Chú mèo màu trắng sữa vẫn kêu meo meo, còn đôi mắt màu xanh lá như đang nhìn tôi như muốn nói: Hãy cứu tôi, cứu lấy tôi.
Tôi nhoài người với tay vào bên trong miệng thì khẽ nói nựng: Ra đây nào, ra đây nào bé yêu! Nhưng không đem lại hiệu quả, chú mèo vẫn co ro ngồi đó không chịu đi về phía tôi! Tôi vẫn cố, chắc mọi người xung quanh đang nhìn tôi với suy nghĩ một cô gái quái đản, nhưng thây kệ. Tôi phải giúp chú mèo cái đã. Tôi ngã oạch ra đất dăm ba lần gì đó, nhưng chú mèo vẫn ngồi yên, thi thoảng kêu lên vài tiếng yếu ớt! Tới khi tôi ngã lần thứ năm, thì có một bàn tay đỡ lấy tay tôi kéo dậy. Tôi vội vàng ngẩng lên, Duy nhìn tôi khẽ cười:
- Lưu Ly đang làm gì để đây vậy? Trông ngộ quá
- Có một chú mèo đang bị mắc kẹt tớ muốn giúp nó ra không thì nó sẽ chết mất
- Ra vậy, để Duy giúp cho, Lưu Ly đứng yên đây nhé!
Duy sang chỗ chú mèo, loay hoay một lúc bằng cách nào đó, Duy đã cứu được chú mèo. Tôi cảm thấy rất vui khi Duy khẽ ôm chú mèo đi về phía tôi. Đó là một chú mèo nhỏ long màu trắng sữa, chắc chú mèo đi lạc hoặc là bị bỏ rơi! Trông nó thật tội ngiệp:
- Lưu Ly định làm gì với chú mèo này?
- Mình sẽ chăm sóc cho nó khỏe, rồi đem trả lại cho chủ nhân của nó
- Duy nghĩ nó bị bỏ rơi
- Nếu như không ai nhận nó, thì Lưu Ly sẽ nuôi nó!
- À mà trước tiên phải tìm chỗ giữ ấm cho nó đã
- Nhưng nhà Lưu Ly không ở gần đây
- Duy có một chỗ hay lắm chúng ta đi thôi, không nó chết cóng bây giờ- Duy cười
Duy dẫn tôi đến quán ăn Việt Nam nhỏ mà tôi thường hay đến. Không ngời cậu ấy cũng biết quán ăn này, tài thật!
Duy quen bà chủ ở đây, chứng tỏ cậu ấy đã tới đây nhiều lần trước đó rồi. Duy trao đổi với bà chủ điều gì đó. Rồi cậu ấy trao cho bà chủ chú mèo đáng thương, nhờ bà ấy chăm sóc tạm cho nó
Chúng tôi đi tới chiếc bàn bên cạnh khung cửa đẫm một màu sương sớm
Duy gọi thức ăn
- Lưu Ly không có ý định ăn đâu? Lúc sang Lưu Ly đã ăn ở nhà rồi, giờ vẫn còn thấy no này
- Duy biết…nhưng đã mất công vào đây rồi, thì chúng ta phải thưởng thức những món ăn Việt Nam ngon nhất trần đời chứ? Duy cười
- Duy rất thích nơi này phải không?
- Ừm vì Duy thấy nó là một góc của Việt Nam, Duy là khách ruột ở đây mà. Bà chủ thậm chí còn gọi Duy là con nữa.
- Duy yêu Việt Nam như thế? Tại sao Duy không đến Việt Nam, thăm những người họ hàng chẳng hạn? Tôi nói
- Duy chẳng biết bên đó Duy còn họ hàng không nữa?
- Sao Duy không hỏi ba?
- Ông ấy không nói, ông ấy bảo khi nào rảnh thì ông ấy sẽ cùng Duy về Việt Nam chơi, nhưng ông ấy bận suốt. Nhưng rồi Duy sẽ phải đến Việt Nam một lần vào một ngày nào đó- Duy quyết tâm
Tôi mỉm cười
- Học xong Lưu Ly sẽ trở lại Việt Nam? Duy hỏi
- Tớ sẽ về Việt Nam làm việc!
- Lưu Ly không thích nước Mỹ à?
- Có chứ, thích rất nhiều…nhưng không bằng Việt Nam
Duy khẽ cười
Nói chuyện nhiều hơn với Duy, tôi nhận thấy cậu ấy là một người vui vẻ, dễ gần khác xa với cái dáng điệu lạnh lùng đó!
Khi chúng tôi ăn xong, bà chủ quán giao lại cho chúng tôi con mèo nhỏ, thực sự trông nó bây giờ rất xinh đẹp
- Lưu Ly sẽ đặt tên cho nó là gì?
Tôi ngẫm nghĩ rồi nói:
- Là Bun đi
- Bun?
- Ừm…
- Nghe như tên một con chó vậy- Duy cười lớn
Tôi cũng vậy
- Mà tại sao Lưu Ly lại thích cái tên đó
- Ngày xưa, tớ đã có một con mèo tên là Bun, rồi khi chuyển nhà tớ giao nó lại cho bà hàng xóm cũ, không biết giờ đây nó còn sống hay đã chết rồi. Lưu Ly rất quý con mèo đó, vì đó là quà tặng của một người bạn!
- Tặng á?
- Ừm
Rồi tôi kể cho Duy nghe về chú mèo mà Pi nhặt được ở cống và mang tới tặng cho tôi!
- Cậu bạn đó có vẻ thú vị nhỉ?
- Ừm…cậu ấy tốt bụng lắm
- Thế bây giờ cậu ấy đang ở đâu, Việt Nam à?
- Không! Cậu ấy chuyển nhà đi vào năm Lưu Ly 13 tuổi, tính tớ giờ là khoảng 6 năm trời rồi đó
- 6 năm trời, thì lâu thật! Duy chép miệng
Tôi cứ kể cho Duy nghe những câu chuyện về Pi, một cách lần lượt!
Tôi kể Duy nghe vì tôi muốn một người để chia sẻ hay như hôm nay khi Duy trao chú mèo lại cho tôi thì những hình ảnh thân thuộc đó lại ùa về, điều đó lại càng làm tôi thấy nhớ Pi nhiều hơn.
Tôi chưa bao giờ, chưa lúc nào thực sự đủ can đảm để tự mình dặn lòng mình là phải quên Pi đi, quên ngay. Vì tôi tin vào định mệnh: Rồi tới ngày nào đó, trong thế giới ngày, trong dòng người xô ngược, giữa đám đông xa lạ tôi sẽ gặp lại Pi hoặc Pi sẽ đi tìm tôi!
Viển vông lắm phải không? Ảo mộng lắm phải không? Đôi lúc con người ta cũng chẳng hiểu nổi mình đang nghĩ gì, đang làm gì nữa?
Những lần đi bên cạnh Duy, nói chuyện với Duy về Việt Nam, về văn học, về hội họa. Tôi cứ có cảm giác thân thiện, gần gũi, cảm giác được bình yên ở chốn xa lạ này. Như thể tôi đang đi bên cạnh cậu bạn bé nhỏ, can đảm thuở ấu thơ của tôi vậy. Tôi như chơi vơi giữa hàng tá những xúc cảm lộn xộn, chẳng biết làm cách nào để xếp chúng về một trật tự ngăn nắp hơn!
Nhiều lúc, tôi cứ tự lẩm bẩm với bản thân mình rằng: “Duy không phải là Pi, Pi không phải là Duy. Pi nhỏ bé, can đảm ngày xưa đã bỏ tôi đi rồi! Liệu cậu ấy có còn ở Việt Nam không? Hay đã đi tới một đất nước xinh đẹp nào đó như Pháp, như Nhật Bản, như Úc chẳng hạn, và biết đâu cậu ấy còn đang quen một cô nàng tóc vàng xinh đẹp nào đó, biết đâu?
Còn đối với tôi ư? Cô nhóc yếu đuối phiền phức ngày đó đã không còn tồn tại trong ký ức của cậu ấy nữa. Có hay chăng cũng chỉ là những ký ức mờ nhạt, rồi sẽ phai nhòa qua những tháng năm!
Vậy đó! Cớ gì mà tôi cứ phải ôm ấp lấy mãi một kỷ niệm, một quá khứ, một hình ảnh chẳng bao giờ gặp lại, chẳng bao giờ thuộc về mình!
Tập nhớ, rồi cũng phải tập cách để quên đi thôi. Ban đầu ta chưa thể làm ngay điều đó được, nhưng cứ cố gắng mỗi ngày một chút rồi dần theo thời gian ta sẽ làm được thôi! Cứ tin vậy đi!
Tôi biết mình không thể sống mãi trong giấc mơ này nữa!
Có lần ba viết thư cho tôi, ba nhắc tới Pi vì qua cách nói chuyện của tôi, ba nhận ra rằng tôi vẫn sống trong những giấc mơ về Pi.
Ba nói, ba đã đi qua ngôi nhà của Pi trên thị trấn, và ba có hỏi những người hàng xóm xung quanh đó là gia đình Pi có quay trở lại từ khi họ rời đi không? Thì họ đề nói rằng từ khi họ ra đi chưa thấy họ quay trở lại lần nào, ngôi nhà của họ cũng đã bán cho người khác rồi!
Ba nhắc tôi, đôi khi đừng sống mãi trong giấc mơ về người khác, những thứ gì đã qua thì nên để nó trôi đi theo dòng ký ức. Bởi con người ta không thể sống mãi trong những ký ức, dù nó rất tươi đẹp. Điều quan trọng nhất là ta đủ can đảm để quên đi và sống trong thực tại!
Ba luôn nói đúng!
Can đảm để nhớ, can đảm để quên đi!
***
Duy gặp lại Lưu Ly trong hoàn cảnh khá là đặc biệt, khi đó cô ấy đang loay hoay tìm cách để giải cứu cho một chú mèo nhỏ đang bị mắc kẹt. Rồi anh đã giúp cô ấy giải thoát cho chú mèo!
Rồi hai người tới quán ăn Việt Nam nhỏ đó, Lưu Ly cũng biết nó qua một lần lạc đường và vô tình tìm thấy. Còn anh biết quán ăn đó cũng khá lâu rồi, Ohio rất ít người Việt Nam sinh sống nên các hàng quán bán đồ ăn Việt Nam cũng không có nhiều.
Anh thích cái quán đó vì nó rất đỗi giản dị và món ăn thì luôn luôn tuyệt hảo, như những người phụ nữ làm ra nó vậy! Anh tin chắc rằng ngày xưa mẹ anh cũng là một người phụ nữ như thế!
Lưu Ly là một cô gái tốt bụng, cô ấy mang trong mình những nét đẹp giản dị, dịu dàng của phụ nữ Việt Nam, qua cách ăn, cách nói chuyện anh đoán ra điều đó. Nhưng điều tuyệt diệu nhất trong anh vẫn là cái cảm giác bình yên đến lạ lùng cứ khẽ đến mỗi khi anh ở bên cô ấy, ngắm nhìn khuôn mặt cô ấy, nghe cô ấy nói, nhìn thấy cô ấy cười!
Lưu Ly là một loài hoa đẹp, nhưng mong manh và yếu đuối vô cùng, anh cũng chợt nhận ra trong đôi mắt của Lưu Ly ẩn chứa những điều đó, ẩn sau đôi mắt trong veo như làn nước mùa thu đó có một nỗi buồn mênh mang lắm, mênh mang như những cánh đồng lưu ly vậy. Có một quá khứ với những mất mát chia ly và khổ đau ẩn chứa ở trong đó.
Chỉ tới khi cô ấy kể cho anh nghe về người mẹ ra đi khi cô ấy còn nhỏ hay sự ra đi của cậu bạn tên Pi. Và có những nỗi ám ảnh về quá khứ cứ đeo bàm Lưu Ly, khiến cô ấy phải nghĩ suy, phải dằn vặt!
Ước chi vào những lúc đó anh có thể giúp được cô ấy nhỉ?
Bên ngoài kia tuyết rơi dày đặc, khoảng hai tuần nữa thì chúng tôi sẽ được nghỉ lễ nhân dịp Giáng Sinh!
Trong thư ba nói ông vẫn khỏe, mặc dù trời lạnh nhưng ông vẫn vào rừng nhặt củi được. Ông kể cho tôi nghe về những người hàng xóm trước đây của chúng tôi, họ vẫn ở đó không ai chuyển đi cả, cô Tâm, bà góa Tư hay ông Năm người gốc Nam bộ. Ba thường xuyên qua nói chuyện với họ, khi về già ai cũng cảm thấy bình yên khi được sống lại cùng nhau, được gặp nhau khi tuổi đã xế chiều. Gặp nhau rồi, kể cho nhau nghe những câu chuyện ngày xưa, những kỷ niệm hay lũ con cái giờ đang lưu lạc ở phương xa, đứa thì đi học, đứa lấy chồng, đứa thì lại lo mưu sinh kiếm sống.
Rồi ba kể về những thế hệ sau tôi, những thế hệ mới những đứa trẻ đang lớn dần lên trên vùng bình nguyên nắng gió chan hòa.
Tôi ngẫm lại thì thấy mình mới đi được một phần ba của chặng đường đời dài, phía trước mình còn rất nhiều thử thách và chông gai. Tới khi nào tôi mới được bình yên như ba đây?
Ba nhắc khéo tôi chuyện học hành rồi lo cho tương lại sau này, ông nói sau khi học xong thì không về Việt Nam cũng được, nếu có về thì ghé lại thăm ba thôi. Tốt nghiệp ra trường thì cố gắng xin việc ở bên đó, rồi lấy chồng sinh con đẻ cái luôn. Thi thoảng đưa chúng nó về Việt Nam thăm ba là tốt rồi.
Cả cuộc đời ba chẳng bao giờ nghĩ tới bản thân mình cả, lúc nào ông cũng chỉ nghĩ làm thế nào cho chúng tôi có cuộc sống tốt đẹp mà thôi! Tôi nghĩ rằng trong đa số chúng ta ai cũng có ba mẹ, đừng bao giờ thắc mắc về những điều họ làm, tất cả những gì họ làm mục đích cuối cùng là dành cho chúng ta mà thôi. Hãy luôn tự hào vì chúng ta có những người cha, người mẹ vĩ đại! Và ba cũng vậy…Đối với tôi, ông luôn là những điều vĩ đại.
Ba à! Sau khi tốt nghiệp ra trường con sẽ không ở lại đất nước hoa lệ này đâu, con thấy mình không hợp với nó. Con sẽ về Việt Nam, làm việc …rồi về thung lũng Lưu Ly với ba và cả mẹ nữa!
***
Trời thì rất lạnh, luôn luôn dưới 0 độ C vào mùa đông! Nhưng tôi vẫn liều lĩnh choàng thêm áo khoác, mang thêm khăn, đeo thêm găng tay, rồi chiếc mũ len to sụ chụp lên đầu và bắt đầu đi dạo trên những con phố. Tôi cảm thấy hứng thú với việc đó, nó giúp tôi giảm căng thẳng mỗi khi thiếu đề tài, những bài tập hội họa về trường phái lập thể luôn khiến tôi đau đầu, những khi đó tôi mới thấy Pablo Picasso thực sự rất vĩ đại!
Tôi vừa đi vừa lẩm nhẩm về những bức tranh của danh họa Pablo Picasso nào là tác phẩm Những cô nàng ở Avignon được vẽ vào thời kỳ do sự ảnh hưởng Phi châu(1908-1909), rồi bức họa Guernica được sáng tác sau thế chiến thứ nhất mô tả cuộc ném bom của quân Đức vào Tây Ban Nha…v…v…
Rồi khi đi qua một con hẻm nhỏ, có tiếng kêu meo meo khe khẽ vang lên, lôi tôi về thực tại thoát khỏi Picasso, tôi dừng lại quan sát thì thấy có một chú mèo đang mắc kẹt trong một cái khẽ ranh giới giữa hai tòa nhà cao tầng, chú mèo không thể trở ra vì tuyết đã lấp đầy, cũng có thể do chú mèo đói và lạnh nên không đủ sức trèo ra, những tiếng kêu meo meo vẫn vang lên khiến tôi động lòng, tôi rất yêu quý những con vật đặc biệt là mèo.
Chú mèo màu trắng sữa vẫn kêu meo meo, còn đôi mắt màu xanh lá như đang nhìn tôi như muốn nói: Hãy cứu tôi, cứu lấy tôi.
Tôi nhoài người với tay vào bên trong miệng thì khẽ nói nựng: Ra đây nào, ra đây nào bé yêu! Nhưng không đem lại hiệu quả, chú mèo vẫn co ro ngồi đó không chịu đi về phía tôi! Tôi vẫn cố, chắc mọi người xung quanh đang nhìn tôi với suy nghĩ một cô gái quái đản, nhưng thây kệ. Tôi phải giúp chú mèo cái đã. Tôi ngã oạch ra đất dăm ba lần gì đó, nhưng chú mèo vẫn ngồi yên, thi thoảng kêu lên vài tiếng yếu ớt! Tới khi tôi ngã lần thứ năm, thì có một bàn tay đỡ lấy tay tôi kéo dậy. Tôi vội vàng ngẩng lên, Duy nhìn tôi khẽ cười:
- Lưu Ly đang làm gì để đây vậy? Trông ngộ quá
- Có một chú mèo đang bị mắc kẹt tớ muốn giúp nó ra không thì nó sẽ chết mất
- Ra vậy, để Duy giúp cho, Lưu Ly đứng yên đây nhé!
Duy sang chỗ chú mèo, loay hoay một lúc bằng cách nào đó, Duy đã cứu được chú mèo. Tôi cảm thấy rất vui khi Duy khẽ ôm chú mèo đi về phía tôi. Đó là một chú mèo nhỏ long màu trắng sữa, chắc chú mèo đi lạc hoặc là bị bỏ rơi! Trông nó thật tội ngiệp:
- Lưu Ly định làm gì với chú mèo này?
- Mình sẽ chăm sóc cho nó khỏe, rồi đem trả lại cho chủ nhân của nó
- Duy nghĩ nó bị bỏ rơi
- Nếu như không ai nhận nó, thì Lưu Ly sẽ nuôi nó!
- À mà trước tiên phải tìm chỗ giữ ấm cho nó đã
- Nhưng nhà Lưu Ly không ở gần đây
- Duy có một chỗ hay lắm chúng ta đi thôi, không nó chết cóng bây giờ- Duy cười
Duy dẫn tôi đến quán ăn Việt Nam nhỏ mà tôi thường hay đến. Không ngời cậu ấy cũng biết quán ăn này, tài thật!
Duy quen bà chủ ở đây, chứng tỏ cậu ấy đã tới đây nhiều lần trước đó rồi. Duy trao đổi với bà chủ điều gì đó. Rồi cậu ấy trao cho bà chủ chú mèo đáng thương, nhờ bà ấy chăm sóc tạm cho nó
Chúng tôi đi tới chiếc bàn bên cạnh khung cửa đẫm một màu sương sớm
Duy gọi thức ăn
- Lưu Ly không có ý định ăn đâu? Lúc sang Lưu Ly đã ăn ở nhà rồi, giờ vẫn còn thấy no này
- Duy biết…nhưng đã mất công vào đây rồi, thì chúng ta phải thưởng thức những món ăn Việt Nam ngon nhất trần đời chứ? Duy cười
- Duy rất thích nơi này phải không?
- Ừm vì Duy thấy nó là một góc của Việt Nam, Duy là khách ruột ở đây mà. Bà chủ thậm chí còn gọi Duy là con nữa.
- Duy yêu Việt Nam như thế? Tại sao Duy không đến Việt Nam, thăm những người họ hàng chẳng hạn? Tôi nói
- Duy chẳng biết bên đó Duy còn họ hàng không nữa?
- Sao Duy không hỏi ba?
- Ông ấy không nói, ông ấy bảo khi nào rảnh thì ông ấy sẽ cùng Duy về Việt Nam chơi, nhưng ông ấy bận suốt. Nhưng rồi Duy sẽ phải đến Việt Nam một lần vào một ngày nào đó- Duy quyết tâm
Tôi mỉm cười
- Học xong Lưu Ly sẽ trở lại Việt Nam? Duy hỏi
- Tớ sẽ về Việt Nam làm việc!
- Lưu Ly không thích nước Mỹ à?
- Có chứ, thích rất nhiều…nhưng không bằng Việt Nam
Duy khẽ cười
Nói chuyện nhiều hơn với Duy, tôi nhận thấy cậu ấy là một người vui vẻ, dễ gần khác xa với cái dáng điệu lạnh lùng đó!
Khi chúng tôi ăn xong, bà chủ quán giao lại cho chúng tôi con mèo nhỏ, thực sự trông nó bây giờ rất xinh đẹp
- Lưu Ly sẽ đặt tên cho nó là gì?
Tôi ngẫm nghĩ rồi nói:
- Là Bun đi
- Bun?
- Ừm…
- Nghe như tên một con chó vậy- Duy cười lớn
Tôi cũng vậy
- Mà tại sao Lưu Ly lại thích cái tên đó
- Ngày xưa, tớ đã có một con mèo tên là Bun, rồi khi chuyển nhà tớ giao nó lại cho bà hàng xóm cũ, không biết giờ đây nó còn sống hay đã chết rồi. Lưu Ly rất quý con mèo đó, vì đó là quà tặng của một người bạn!
- Tặng á?
- Ừm
Rồi tôi kể cho Duy nghe về chú mèo mà Pi nhặt được ở cống và mang tới tặng cho tôi!
- Cậu bạn đó có vẻ thú vị nhỉ?
- Ừm…cậu ấy tốt bụng lắm
- Thế bây giờ cậu ấy đang ở đâu, Việt Nam à?
- Không! Cậu ấy chuyển nhà đi vào năm Lưu Ly 13 tuổi, tính tớ giờ là khoảng 6 năm trời rồi đó
- 6 năm trời, thì lâu thật! Duy chép miệng
Tôi cứ kể cho Duy nghe những câu chuyện về Pi, một cách lần lượt!
Tôi kể Duy nghe vì tôi muốn một người để chia sẻ hay như hôm nay khi Duy trao chú mèo lại cho tôi thì những hình ảnh thân thuộc đó lại ùa về, điều đó lại càng làm tôi thấy nhớ Pi nhiều hơn.
Tôi chưa bao giờ, chưa lúc nào thực sự đủ can đảm để tự mình dặn lòng mình là phải quên Pi đi, quên ngay. Vì tôi tin vào định mệnh: Rồi tới ngày nào đó, trong thế giới ngày, trong dòng người xô ngược, giữa đám đông xa lạ tôi sẽ gặp lại Pi hoặc Pi sẽ đi tìm tôi!
Viển vông lắm phải không? Ảo mộng lắm phải không? Đôi lúc con người ta cũng chẳng hiểu nổi mình đang nghĩ gì, đang làm gì nữa?
Những lần đi bên cạnh Duy, nói chuyện với Duy về Việt Nam, về văn học, về hội họa. Tôi cứ có cảm giác thân thiện, gần gũi, cảm giác được bình yên ở chốn xa lạ này. Như thể tôi đang đi bên cạnh cậu bạn bé nhỏ, can đảm thuở ấu thơ của tôi vậy. Tôi như chơi vơi giữa hàng tá những xúc cảm lộn xộn, chẳng biết làm cách nào để xếp chúng về một trật tự ngăn nắp hơn!
Nhiều lúc, tôi cứ tự lẩm bẩm với bản thân mình rằng: “Duy không phải là Pi, Pi không phải là Duy. Pi nhỏ bé, can đảm ngày xưa đã bỏ tôi đi rồi! Liệu cậu ấy có còn ở Việt Nam không? Hay đã đi tới một đất nước xinh đẹp nào đó như Pháp, như Nhật Bản, như Úc chẳng hạn, và biết đâu cậu ấy còn đang quen một cô nàng tóc vàng xinh đẹp nào đó, biết đâu?
Còn đối với tôi ư? Cô nhóc yếu đuối phiền phức ngày đó đã không còn tồn tại trong ký ức của cậu ấy nữa. Có hay chăng cũng chỉ là những ký ức mờ nhạt, rồi sẽ phai nhòa qua những tháng năm!
Vậy đó! Cớ gì mà tôi cứ phải ôm ấp lấy mãi một kỷ niệm, một quá khứ, một hình ảnh chẳng bao giờ gặp lại, chẳng bao giờ thuộc về mình!
Tập nhớ, rồi cũng phải tập cách để quên đi thôi. Ban đầu ta chưa thể làm ngay điều đó được, nhưng cứ cố gắng mỗi ngày một chút rồi dần theo thời gian ta sẽ làm được thôi! Cứ tin vậy đi!
Tôi biết mình không thể sống mãi trong giấc mơ này nữa!
Có lần ba viết thư cho tôi, ba nhắc tới Pi vì qua cách nói chuyện của tôi, ba nhận ra rằng tôi vẫn sống trong những giấc mơ về Pi.
Ba nói, ba đã đi qua ngôi nhà của Pi trên thị trấn, và ba có hỏi những người hàng xóm xung quanh đó là gia đình Pi có quay trở lại từ khi họ rời đi không? Thì họ đề nói rằng từ khi họ ra đi chưa thấy họ quay trở lại lần nào, ngôi nhà của họ cũng đã bán cho người khác rồi!
Ba nhắc tôi, đôi khi đừng sống mãi trong giấc mơ về người khác, những thứ gì đã qua thì nên để nó trôi đi theo dòng ký ức. Bởi con người ta không thể sống mãi trong những ký ức, dù nó rất tươi đẹp. Điều quan trọng nhất là ta đủ can đảm để quên đi và sống trong thực tại!
Ba luôn nói đúng!
Can đảm để nhớ, can đảm để quên đi!
***
Duy gặp lại Lưu Ly trong hoàn cảnh khá là đặc biệt, khi đó cô ấy đang loay hoay tìm cách để giải cứu cho một chú mèo nhỏ đang bị mắc kẹt. Rồi anh đã giúp cô ấy giải thoát cho chú mèo!
Rồi hai người tới quán ăn Việt Nam nhỏ đó, Lưu Ly cũng biết nó qua một lần lạc đường và vô tình tìm thấy. Còn anh biết quán ăn đó cũng khá lâu rồi, Ohio rất ít người Việt Nam sinh sống nên các hàng quán bán đồ ăn Việt Nam cũng không có nhiều.
Anh thích cái quán đó vì nó rất đỗi giản dị và món ăn thì luôn luôn tuyệt hảo, như những người phụ nữ làm ra nó vậy! Anh tin chắc rằng ngày xưa mẹ anh cũng là một người phụ nữ như thế!
Lưu Ly là một cô gái tốt bụng, cô ấy mang trong mình những nét đẹp giản dị, dịu dàng của phụ nữ Việt Nam, qua cách ăn, cách nói chuyện anh đoán ra điều đó. Nhưng điều tuyệt diệu nhất trong anh vẫn là cái cảm giác bình yên đến lạ lùng cứ khẽ đến mỗi khi anh ở bên cô ấy, ngắm nhìn khuôn mặt cô ấy, nghe cô ấy nói, nhìn thấy cô ấy cười!
Lưu Ly là một loài hoa đẹp, nhưng mong manh và yếu đuối vô cùng, anh cũng chợt nhận ra trong đôi mắt của Lưu Ly ẩn chứa những điều đó, ẩn sau đôi mắt trong veo như làn nước mùa thu đó có một nỗi buồn mênh mang lắm, mênh mang như những cánh đồng lưu ly vậy. Có một quá khứ với những mất mát chia ly và khổ đau ẩn chứa ở trong đó.
Chỉ tới khi cô ấy kể cho anh nghe về người mẹ ra đi khi cô ấy còn nhỏ hay sự ra đi của cậu bạn tên Pi. Và có những nỗi ám ảnh về quá khứ cứ đeo bàm Lưu Ly, khiến cô ấy phải nghĩ suy, phải dằn vặt!
Ước chi vào những lúc đó anh có thể giúp được cô ấy nhỉ?
/20
|