Tâm tình không vui, Đan Hoành vô công rồi nghề, không có việc gì làm, đành phải theo tiểu muội Đan Hồng của hắn đi chợ, vào miếu hy vọng giải được kiếp duyên.
Sắp có chiến tranh, bởi vậy rất nhiều người lên miếu cầu bình an, bởi vậy trong miếu ngày nào cũng rất đông, khói hương mịt mù, Đan Hoành và tiểu muội ra khỏi miếu, liền trông thấy có một sạp xem tướng số ngay gần cửa miếu.
Đan Hồng muốn xem bói, xem trong cuộc chiến sắp tới giữa Đại Đồng và Bắc Phiên, nước nào sẽ chiến thắng, tiện thể xem an nguy của Hắc Uy trong thời gian tới.
Đan Hoành vốn không tin chuyện bói toán, có điều Đan Hồng đã bước vào trong sạp coi tướng nên Đan Hoành cũng đành phải đi theo.
Đan Hoành ngồi dưới một gốc cây để chờ muội muội.
Lát sau, muội muội hắn đi ra, vẻ mặt vô cùng vui vẻ, nàng nói thấy tướng số phán rằng Đại Đồng sẽ chiến thắng, hơn nữa tướng quân của nàng an toàn.
“Khỉ! Lần này Hoàng thượng chiêu mộ binh mã, ban đầu định chiêu mộ 20 vạn binh, sau quyết định chiêu mộ thêm 10 vạn binh nữa, như vậy 50 vạn quân đánh với 30 vạn quân sao có thể không thắng chứ? Còn có, trong trận chiến, nguyên soái tổng chỉ huy không bao giờ ra tiền tuyến mà luôn ở hậu phương, như vậy người chết chỉ có quân sĩ cùng các tướng, trừ phi hắn muốn chết lao ra tiền tuyến đánh nhau với địch, nếu không cho dù bị thương hắn cũng không bị, hừ bói biếc cái khỉ gì, chỉ tốn tiền ! ”
“Vị thiếu niên này, nếu ngài không tin năng lực của tiểu nhân, tiểu nhân nguyện miến phí bói cho ngài, nếu ta bói không chính xác, ngài có thể tới phá sạp của ta, hà tất phải nói ra những lời khó nghe như vậy?”
Đan Hồng bất ngờ vì bị thầy xem tướng nghe được, Đan Hoành tới bên sạp bói, hừ, hắn sẽ chứng minh cho mọi người thấy coi bói chỉ là trò vớ vẩn.
Đan Hoành chìa lòng bàn tay ra trước mặt thầy tướng số, thấy tướng số xem tay hắn rất tỉ mỉ, có điều trải qua thời gian rất lâu, thầy tướng vẫn lặng thinh, hơn nữa cũng không có ý định buông tay hắn ra khiến hắn cảm thấy bực bội.
“Này, xem không ra phải không, vậy hãy thừa nhận ngươi là kẻ lừa đảo đi”.
“Kì quái! Thật quá kì quái!” Thầy tướng coi thật kĩ khuôn mặt Đan Hoành, sau đó cúi người nói:
“ Tại hạ thừa nhận mình là kẻ năng lực yếu kém, ngài hãy phá sập tiệm của tại hạ đi”.
“Vậy ta đây sẽ không khách khí”.
Đan Hoành lăm le đi tới sạp.
Lúc này tiểu đồng đi theo thấy tướng liền bước lên chặn đường.
“Sư phụ, sao người lại có thể để hắn đập sạp của chúng ta? Còn ngươi, ngươi chẳng lẽ nghĩ sư phụ của ta không xem được tướng số của ngươi ư? Sư phụ không nói chính vì muốn bảo vệ thể diện cho ngươi, bảo vệ thể diện cho Đại Đồng quốc mà thôi”.
“Ngươi câm miệng cho ta! Tiểu đồng của ta nói bậy, sạp của ta ngài cứ phá”.
“Không được! Ta muốn ngươi giải thích hắn nói như vậy là có ý gì?”
“Này….ai~~”
Thấy tướng số viết lên tờ giấy lời giải thích của quẻ bói, nhưng không đưa cho Đan Hoành mà đưa cho Đan Hồng.
Đan Hồng đọc xong liền xé nát tờ giấy thành nhiều mảnh, đoạn nàng do dự không biết có nên nói cho ca ca nàng nghe hay không.
“Trên tờ giấy viết gì? Ngươi mau nói thật cho ta biết a”.
“Ca ca, trước hết ngươi phải đáp ứng ta một chuyện, ngươi nghe xong nhất định không được tức giận”.
“Được, được, ta sẽ không tức giận, mau nói đi”.
Đan Hồng ghé sát tai Đan Hoành nói thầm. Đan Hồng vừa nói xong, Đan Hoành liền đi tới nâng cái sạp coi bói lên.
“Các ngươi hùa nhau khi dễ ta phải không? Bói cái khỉ gì? Cái đáp án này ta không chấp thuận, ngươi mau coi lại cho ta”.
“Số mệnh của con người do ông trời định sẵn, không thể thay đổi được”.
“Ta nói là sai, ngươi coi lại cho ta”.
Đan Hoành và thầy tướng số cứ kẻ chạy kẻ đuổi theo, Đan Hoành kiên trì bắt thấy tướng coi bói lại, thầy tướng thì lại khăng khăng khẳng định mình đã coi đúng rồi, có coi lại thì cũng vẫn ra kết quả này mà thôi, hai người cứ thế chạy chạy đuổi đuổi, hất đổ mấy sạp hàng, khiến trước miếu trở nên hỗn loạn.
Mọi người có muốn biết thấy tướng số đã viết gì trong tờ giấy không?
Đó chính là: Đan Hoành, hắn vốn phải là một nữ nhân, chẳng may mệnh bị sửa lại thành nam nhân, có điều thân là nam nhân, nhưng mệnh lại của nữ nhân, hơn nữa, mặc dù số mệnh xoay vần thế nào, hắn vẫn có mệnh làm hoàng hậu?
Nghe xong những câu đó, mọi người thử nghĩ xem Đan Hoành có thể không tức giận sao?
Ninh Bình đang ở giữa phố chợ đông đúc nhưng lại cảm thấy lạnh run toàn thân.
Sau khi ra ngoài cung, tới Bắc Phiên, ban đêm Ninh Bình đột nhập vào phủ của Nhị hoàng tử Bắc Phiên, thế nhưng không tìm được Đan Hoành, cũng không lần ra manh mối gì, cuối cùng Ninh Bình hạ quyết tâm cho dù có mất mạng cũng nhất định gặp trực tiếp Nhị hoàng tử Bắc Phiên hỏi cho rõ ràng, khi Ninh Bình dùng gươm kề sát cổ Nhị hoàng tử Bắc Phiên, hắn đã nói cho y biết rằng khi hắn đang trên đường đưa quý phi ra khỏi Đại Đồng, đã bị quan binh gác Bắc thành chặn lại, đòi lại được người.
Ninh Bình liền vội vã ngày đêm rong ruổi tới tìm nguyên soái Hắc Uy, yêu cầu trả người, nhưng Hắc Uy lại cho biết, quả thật trong rương tìm thấy một nữ nhân, nhưng nàng ta đã chết, bởi vậy Hắc Uy không tra ra được thân phận của nữ nhân ấy, hắn bèn cho binh lính chôn cất nữ nhân đó rồi.
Ninh Bình lúc này cảm thấy vô cùng thất vọng, hắn quyết định tới Bắc Phiên lần nữa, tìm Nhị hoàng tử để báo thù cho Đan quý phi.
Ninh Bình thất thần đi trên đường, không để ý tới xung quanh, bỗng nhiên có một người va vào y.
“Tiểu tử này hôm nay dù muốn hay không ngươi cũng nhất định bói lại cho ta, Đan lão gia ta đây không chấp nhận lời bói toán khi nãy của ngươi, ngươi cho dù có muốn trốn cũng vô dụng mà thôi”.
“Ta đã nói rồi, số mệnh không phải muốn đổi là đổi”.
Thấy tướng số đẩy Ninh Bình về phía Đan Hoành. Đan Hoành đang định đẩy người đang ngã về phía mình ra thì chợt khựng lại.
“Aaaaaaaaaaaaaaaa…………….!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Đan Hoành vừa nhìn thấy Ninh Bình, liền nghĩ bụng, nếu Ninh Bình thấy hắn ở đây, với tính cách của Ninh Bình đảm bảo sẽ lôi hắn về cho Hoàng thượng xử lí, như vậy thì bao khổ nhọc hắn chịu suốt thời gian qua coi như thành công cốc hết.
Đan Hoành xoay người bỏ chạy ( Anh ý chuồn a~)
Ninh Bình sau mấy phút ngẩn ngơ vì sửng sốt liền tăng tốc đuổi theo.
Đan Hoành vừa chạy, vừa dùng những sạp hàng bên đường làm chướng ngại vật ngăn cản Ninh Bình, những người bán hàng có sạp bị phá hỏng liền đuổi theo Đan Hoành đòi bồi thường, Đan Hoành liền vừa chạy vừa chỉ tay về phía Ninh Bình:
“Tìm hắn mà đòi! Ta không mang theo tiền”.
Trong chợ hỗn loạn khiến binh lính chạy tới xem xét tình hình, Đan Hoành nhìn đằng xa thấy binh lính đang chạy tới, trong bụng khấp khởi mừng thầm cứu binh tới rồi.
Đan Hoành chạy tới nói với Lý thống lĩnh, người cầm đầu nhóm lính.
“Lý thúc thúc, giúp ta ngăn cản hắn, nhất định phải ngăn cản hắn”.
“Mụ nội nó, dám trêu tiểu Đan của chúng ta, ngươi yên tâm, cứ để đấy cho thúc thúc”.
Lý thống lĩnh ra lệnh một tiếng, các binh sĩ liền bao vây Ninh Bình. Thấy Ninh Bình đã bị bao vây, Đan Hoành liền chạy về phủ nguyên soái, không kịp mang theo Đan Hồng cùng về, Đan Hoành biết, với võ công của Ninh Bình, mấy người kia không thể làm khó y, hơn nữa Ninh Bình còn có ấn tín của tổng quản thị vệ đại nội, một khi Ninh Bình xuất ấn tín ra, bọn họ cũng không dám làm động vào y, bởi vậy Ninh Bình sẽ nhanh chóng tìm tới phủ nguyên soái.
Hắc Uy nhìn thấy Đan Hoành hộc tốc trở về nhưng lại không thấy Đan Hồng về cùng, thấy lạ liền hỏi:
“A Hoành, Hồng nhi đâu? Sao không cùng về với ngươi?”
Đan Hoành lao về phòng của hắn để thu thập đồ đạc chuẩn bị chạy trốn, làm gì có thời gian trả lời Hắc Uy.
“Muội muội đã có Lý thống lĩnh bảo vệ nên sẽ không sao, trong cung có người tìm tới, ta phải trốn thôi, đợi khi nào cha và các nương tới đây, ngươi nói với họ đợi ta thu xếp ổn thỏa sẽ liên lạc với bọn họ, hiện tại ngươi không nên dính vào chuyện của ta”.
“Ta đang định nói với ngươi, lúc nãy khi ngươi vừa mới ra ngoài không lâu, tổng quản đại nội thị về Ninh Bình đã tới đây, ta nói với y rằng Đan phi mà chúng ta tìm thấy trong rương đã chết, trong cung lại có người tới tìm ngươi sao? Trời ạ! Lúc nãy khó khăn lắm mới có thể lừa được y”.
“Đã chết? Đúng vậy, chết là hết, Uy Trư, ngươi mau mau lệnh cho thuộc hạ chuẩn bị mộ cho Đan quý phi, nhanh lên, hắc hắc~~~lát nữa Ninh Bình tới ngươi chỉ cần đứng xem, không nên lắm miệng a~”.
Hắc Uy liền phân phó chuẩn bị, tất cả mọi thứ nhanh chóng sẵn sàng, chỉ còn đợi Ninh Bình.
Sắp có chiến tranh, bởi vậy rất nhiều người lên miếu cầu bình an, bởi vậy trong miếu ngày nào cũng rất đông, khói hương mịt mù, Đan Hoành và tiểu muội ra khỏi miếu, liền trông thấy có một sạp xem tướng số ngay gần cửa miếu.
Đan Hồng muốn xem bói, xem trong cuộc chiến sắp tới giữa Đại Đồng và Bắc Phiên, nước nào sẽ chiến thắng, tiện thể xem an nguy của Hắc Uy trong thời gian tới.
Đan Hoành vốn không tin chuyện bói toán, có điều Đan Hồng đã bước vào trong sạp coi tướng nên Đan Hoành cũng đành phải đi theo.
Đan Hoành ngồi dưới một gốc cây để chờ muội muội.
Lát sau, muội muội hắn đi ra, vẻ mặt vô cùng vui vẻ, nàng nói thấy tướng số phán rằng Đại Đồng sẽ chiến thắng, hơn nữa tướng quân của nàng an toàn.
“Khỉ! Lần này Hoàng thượng chiêu mộ binh mã, ban đầu định chiêu mộ 20 vạn binh, sau quyết định chiêu mộ thêm 10 vạn binh nữa, như vậy 50 vạn quân đánh với 30 vạn quân sao có thể không thắng chứ? Còn có, trong trận chiến, nguyên soái tổng chỉ huy không bao giờ ra tiền tuyến mà luôn ở hậu phương, như vậy người chết chỉ có quân sĩ cùng các tướng, trừ phi hắn muốn chết lao ra tiền tuyến đánh nhau với địch, nếu không cho dù bị thương hắn cũng không bị, hừ bói biếc cái khỉ gì, chỉ tốn tiền ! ”
“Vị thiếu niên này, nếu ngài không tin năng lực của tiểu nhân, tiểu nhân nguyện miến phí bói cho ngài, nếu ta bói không chính xác, ngài có thể tới phá sạp của ta, hà tất phải nói ra những lời khó nghe như vậy?”
Đan Hồng bất ngờ vì bị thầy xem tướng nghe được, Đan Hoành tới bên sạp bói, hừ, hắn sẽ chứng minh cho mọi người thấy coi bói chỉ là trò vớ vẩn.
Đan Hoành chìa lòng bàn tay ra trước mặt thầy tướng số, thấy tướng số xem tay hắn rất tỉ mỉ, có điều trải qua thời gian rất lâu, thầy tướng vẫn lặng thinh, hơn nữa cũng không có ý định buông tay hắn ra khiến hắn cảm thấy bực bội.
“Này, xem không ra phải không, vậy hãy thừa nhận ngươi là kẻ lừa đảo đi”.
“Kì quái! Thật quá kì quái!” Thầy tướng coi thật kĩ khuôn mặt Đan Hoành, sau đó cúi người nói:
“ Tại hạ thừa nhận mình là kẻ năng lực yếu kém, ngài hãy phá sập tiệm của tại hạ đi”.
“Vậy ta đây sẽ không khách khí”.
Đan Hoành lăm le đi tới sạp.
Lúc này tiểu đồng đi theo thấy tướng liền bước lên chặn đường.
“Sư phụ, sao người lại có thể để hắn đập sạp của chúng ta? Còn ngươi, ngươi chẳng lẽ nghĩ sư phụ của ta không xem được tướng số của ngươi ư? Sư phụ không nói chính vì muốn bảo vệ thể diện cho ngươi, bảo vệ thể diện cho Đại Đồng quốc mà thôi”.
“Ngươi câm miệng cho ta! Tiểu đồng của ta nói bậy, sạp của ta ngài cứ phá”.
“Không được! Ta muốn ngươi giải thích hắn nói như vậy là có ý gì?”
“Này….ai~~”
Thấy tướng số viết lên tờ giấy lời giải thích của quẻ bói, nhưng không đưa cho Đan Hoành mà đưa cho Đan Hồng.
Đan Hồng đọc xong liền xé nát tờ giấy thành nhiều mảnh, đoạn nàng do dự không biết có nên nói cho ca ca nàng nghe hay không.
“Trên tờ giấy viết gì? Ngươi mau nói thật cho ta biết a”.
“Ca ca, trước hết ngươi phải đáp ứng ta một chuyện, ngươi nghe xong nhất định không được tức giận”.
“Được, được, ta sẽ không tức giận, mau nói đi”.
Đan Hồng ghé sát tai Đan Hoành nói thầm. Đan Hồng vừa nói xong, Đan Hoành liền đi tới nâng cái sạp coi bói lên.
“Các ngươi hùa nhau khi dễ ta phải không? Bói cái khỉ gì? Cái đáp án này ta không chấp thuận, ngươi mau coi lại cho ta”.
“Số mệnh của con người do ông trời định sẵn, không thể thay đổi được”.
“Ta nói là sai, ngươi coi lại cho ta”.
Đan Hoành và thầy tướng số cứ kẻ chạy kẻ đuổi theo, Đan Hoành kiên trì bắt thấy tướng coi bói lại, thầy tướng thì lại khăng khăng khẳng định mình đã coi đúng rồi, có coi lại thì cũng vẫn ra kết quả này mà thôi, hai người cứ thế chạy chạy đuổi đuổi, hất đổ mấy sạp hàng, khiến trước miếu trở nên hỗn loạn.
Mọi người có muốn biết thấy tướng số đã viết gì trong tờ giấy không?
Đó chính là: Đan Hoành, hắn vốn phải là một nữ nhân, chẳng may mệnh bị sửa lại thành nam nhân, có điều thân là nam nhân, nhưng mệnh lại của nữ nhân, hơn nữa, mặc dù số mệnh xoay vần thế nào, hắn vẫn có mệnh làm hoàng hậu?
Nghe xong những câu đó, mọi người thử nghĩ xem Đan Hoành có thể không tức giận sao?
Ninh Bình đang ở giữa phố chợ đông đúc nhưng lại cảm thấy lạnh run toàn thân.
Sau khi ra ngoài cung, tới Bắc Phiên, ban đêm Ninh Bình đột nhập vào phủ của Nhị hoàng tử Bắc Phiên, thế nhưng không tìm được Đan Hoành, cũng không lần ra manh mối gì, cuối cùng Ninh Bình hạ quyết tâm cho dù có mất mạng cũng nhất định gặp trực tiếp Nhị hoàng tử Bắc Phiên hỏi cho rõ ràng, khi Ninh Bình dùng gươm kề sát cổ Nhị hoàng tử Bắc Phiên, hắn đã nói cho y biết rằng khi hắn đang trên đường đưa quý phi ra khỏi Đại Đồng, đã bị quan binh gác Bắc thành chặn lại, đòi lại được người.
Ninh Bình liền vội vã ngày đêm rong ruổi tới tìm nguyên soái Hắc Uy, yêu cầu trả người, nhưng Hắc Uy lại cho biết, quả thật trong rương tìm thấy một nữ nhân, nhưng nàng ta đã chết, bởi vậy Hắc Uy không tra ra được thân phận của nữ nhân ấy, hắn bèn cho binh lính chôn cất nữ nhân đó rồi.
Ninh Bình lúc này cảm thấy vô cùng thất vọng, hắn quyết định tới Bắc Phiên lần nữa, tìm Nhị hoàng tử để báo thù cho Đan quý phi.
Ninh Bình thất thần đi trên đường, không để ý tới xung quanh, bỗng nhiên có một người va vào y.
“Tiểu tử này hôm nay dù muốn hay không ngươi cũng nhất định bói lại cho ta, Đan lão gia ta đây không chấp nhận lời bói toán khi nãy của ngươi, ngươi cho dù có muốn trốn cũng vô dụng mà thôi”.
“Ta đã nói rồi, số mệnh không phải muốn đổi là đổi”.
Thấy tướng số đẩy Ninh Bình về phía Đan Hoành. Đan Hoành đang định đẩy người đang ngã về phía mình ra thì chợt khựng lại.
“Aaaaaaaaaaaaaaaa…………….!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Đan Hoành vừa nhìn thấy Ninh Bình, liền nghĩ bụng, nếu Ninh Bình thấy hắn ở đây, với tính cách của Ninh Bình đảm bảo sẽ lôi hắn về cho Hoàng thượng xử lí, như vậy thì bao khổ nhọc hắn chịu suốt thời gian qua coi như thành công cốc hết.
Đan Hoành xoay người bỏ chạy ( Anh ý chuồn a~)
Ninh Bình sau mấy phút ngẩn ngơ vì sửng sốt liền tăng tốc đuổi theo.
Đan Hoành vừa chạy, vừa dùng những sạp hàng bên đường làm chướng ngại vật ngăn cản Ninh Bình, những người bán hàng có sạp bị phá hỏng liền đuổi theo Đan Hoành đòi bồi thường, Đan Hoành liền vừa chạy vừa chỉ tay về phía Ninh Bình:
“Tìm hắn mà đòi! Ta không mang theo tiền”.
Trong chợ hỗn loạn khiến binh lính chạy tới xem xét tình hình, Đan Hoành nhìn đằng xa thấy binh lính đang chạy tới, trong bụng khấp khởi mừng thầm cứu binh tới rồi.
Đan Hoành chạy tới nói với Lý thống lĩnh, người cầm đầu nhóm lính.
“Lý thúc thúc, giúp ta ngăn cản hắn, nhất định phải ngăn cản hắn”.
“Mụ nội nó, dám trêu tiểu Đan của chúng ta, ngươi yên tâm, cứ để đấy cho thúc thúc”.
Lý thống lĩnh ra lệnh một tiếng, các binh sĩ liền bao vây Ninh Bình. Thấy Ninh Bình đã bị bao vây, Đan Hoành liền chạy về phủ nguyên soái, không kịp mang theo Đan Hồng cùng về, Đan Hoành biết, với võ công của Ninh Bình, mấy người kia không thể làm khó y, hơn nữa Ninh Bình còn có ấn tín của tổng quản thị vệ đại nội, một khi Ninh Bình xuất ấn tín ra, bọn họ cũng không dám làm động vào y, bởi vậy Ninh Bình sẽ nhanh chóng tìm tới phủ nguyên soái.
Hắc Uy nhìn thấy Đan Hoành hộc tốc trở về nhưng lại không thấy Đan Hồng về cùng, thấy lạ liền hỏi:
“A Hoành, Hồng nhi đâu? Sao không cùng về với ngươi?”
Đan Hoành lao về phòng của hắn để thu thập đồ đạc chuẩn bị chạy trốn, làm gì có thời gian trả lời Hắc Uy.
“Muội muội đã có Lý thống lĩnh bảo vệ nên sẽ không sao, trong cung có người tìm tới, ta phải trốn thôi, đợi khi nào cha và các nương tới đây, ngươi nói với họ đợi ta thu xếp ổn thỏa sẽ liên lạc với bọn họ, hiện tại ngươi không nên dính vào chuyện của ta”.
“Ta đang định nói với ngươi, lúc nãy khi ngươi vừa mới ra ngoài không lâu, tổng quản đại nội thị về Ninh Bình đã tới đây, ta nói với y rằng Đan phi mà chúng ta tìm thấy trong rương đã chết, trong cung lại có người tới tìm ngươi sao? Trời ạ! Lúc nãy khó khăn lắm mới có thể lừa được y”.
“Đã chết? Đúng vậy, chết là hết, Uy Trư, ngươi mau mau lệnh cho thuộc hạ chuẩn bị mộ cho Đan quý phi, nhanh lên, hắc hắc~~~lát nữa Ninh Bình tới ngươi chỉ cần đứng xem, không nên lắm miệng a~”.
Hắc Uy liền phân phó chuẩn bị, tất cả mọi thứ nhanh chóng sẵn sàng, chỉ còn đợi Ninh Bình.
/91
|