Sáng hôm sau, ánh nắng hắt từ khung cửa sổ xuống giường làm Đan Hoành tỉnh giấc, thế nhưng toàn thân đau nhức uể oải khiến hắn không muồn ngồi dậy.
Đan Hoành ngơ ngơ ngẩn ngẩn nằm nhìn một lúc cũng nhận thấy là trời đã sáng, hắn thử cử động ngón tay, thật may là ngón tay vẫn cử động rất tốt, xem ra hôm qua chỉ là do hắn gặp ác mộng.
Đan Hoành định ngồi dậy, thế nhưng
“Ôi~~~~~~~~~~~~~~!”
Phía dưới thật hảo đau nhức, toàn thân khó chịu, chỉ có thể ngồi xổm trên giường chứ không cách nào đặt mông xuống giường được. Hơn nữa…
Hắn chợt cảm thấy bụng đau quặn thắt, có lẽ hắn bị tiêu chảy rồi.
Đan Hoành vội vã nhảy xuống giường tới cái nơi quen thuộc (mọi người bít chỗ nào rùi nha, tớ hem có nói rõ ra a~ ), nhưng hắn chợt ngây ra một hồi.
Sai a! Đây chẳng phải là tẩm cung của Hoàng đế sao? Tuy rằng hắn đã rất quen thuộc với nơi này, thế nhưng hắn làm thế nào mà lại tới được đây a~? Không ổn rồi! Không còn thời gian mà suy nghĩ nhiều nữa, giải quyết cái nhu cầu trước mắt cái đã~.
Ngồi xổm trên bệ, Đan Hoành càng nghĩ càng nghi hoặc, chẳng lẽ trong cung thực sự có cái thứ kia?
Vội vã kéo quần lên, Đan Hoành đi tới Long sàng, lấy một chiếc ghế để vén màn che lên, trên giường ngoài một chiếc chăn thì không còn thứ gì khác.
Đan Hoành kéo màn che ra, xốc xốc cái chăn, thì thấy tại chính giữa giường bày ra một vết máu, liên tưởng tới vị trí bị thương trên cơ thể, hắn vội vã giật màn che xuống, đem chăn, đệm, gối, …tất thảy ném xuống giới đất rồi ngó nhìn tứ phía.
Hắn còn cố sức kéo giường xê dịch khỏi vị trí để có thể nhìn phía dưới gậm giường, thế nhưng hoàn toàn không tìm thấy thứ gì (sau một đêm lao lực mà anh lấy đâu ra sức thế =.=!).
Đan Hoành đá một cước văng cánh cửa thông phòng này với gian ngoài để ánh nắng chiếu thẳng vào gian phòng, sau đó là ném hết các đồ vật trang trí trong phòng lên.
Thị vệ, thái giám và cung nữ trong tẩm cung nhìn thấy quý phi nương nương của chúng tóc tai bù xù đang loay hoay bận rộn làm gì đó bèn tiến tới ngỏ lời xin giúp đỡ thế nhưng Đan Hoành từ chối hết thảy.
Cung nhân thấy Đan Hoành hoàn toàn không có ý tứ dừng tay, vẫn tiếp tục lật tung tẩm cung, đem tất cả các đồ đạc trong phòng vứt lăn lóc, nghĩ bụng lát nữa Hoàng thượng quay về tẩm cung, nếu muốn nghỉ ngơi một chút thì với tình trạng căn phòng như thế này sao có thể nghỉ ngơi được đây? Thế nhưng các cung nhân thái giám ở đây đều không ai dám ra mặt ngăn cản quý phi, không còn cách nào khác đành phải phái người ra ngoài tìm trợ giúp.
Một nhóm thái giám vội vã chạy đi tìm Tiểu Tuyền Tử, thế nhưng bọn họ nhận được tin rằng sớm nay, ngay lúc trời còn chưa sáng, tổng quản thái giám của bọn chúng đã vội vã lên đường về quê thăm nhà, bởi vậy khi quay về tẩm cung, ngoài việc chỉnh trang lại y phục cho Đan Hoành thì bọn họ cũng không còn việc gì khác để làm.
Một nhóm cung nữ tới nơi Hoàng thượng đang thiết triều, chờ đợi ngoài cửa cho tới khi Hoàng thượng bãi triều chờ về sẽ lập tức bẩm báo sự việc, thế nhưng các nàng đợi hồi lâu mà vẫn chưa thấy bên trong có ý định bãi triều, bởi vậy cuối cùng các nàng quyết định chỉ để lại hai người đứng đợi còn toàn bộ lại quay trở lại tẩm cung, sau đó cùng nhóm thái giám thu nhặt lại những món đồ đã bị quý phi ném, mà hiện tại cũng đang nhàn rỗi nên bọn họ quyết định lau chùi bụi bặm trên các món đồ.
Nhóm thị vệ ở tẩm cung thì phái người đi tìm Ninh Bình, còn lại thì đứng ngoài cửa sổ để đợi xem Đan Hoành ném ra ngoài thứ gì thì sẽ bắt, đỡ lấy thứ đó.
“ Tiếp được rồi! Khỉ! Bình hoa lớn như vậy làm cái gì?”
Ba tên thị vệ vô cùng gian nan khó nhọc mới có thể bắt được chiếc bình cao bằng một người bị ném ra từ ngoài cửa sổ.
“Bắt được rồi, là Ấm trà Tử sa!”
Ngay sau đó, viu một tiếng, một vật phóng thẳng ra ngoài cửa sổ, một người thị vệ vội vã nhảy lên không trung tóm gọn, bởi vậy nên nhận được rất nhiều lời tán thưởng của mọi người xung quanh.
Lúc này, Hoàng đế đã bãi triều, nhận được tin báo từ tẩm cung, Hoàng đế lập tức quay trở về, vừa vào tới cửa thì bắt gặp cái cảnh bi hài trên, vốn y còn định bước vào trong tẩm phòng, thế nhưng bị một thị vệ ngăn cản.
Thị vệ khấu đầu hành lễ rồi ôm quyền nói:
“ Thỉnh Hoàng thượng dừng lại, để thần vào nói với quý phi nương nương một tiếng, để nương nương dừng lại, sau đó Hoàng thượng hẵng vào, đề phòng ngộ nhỡ…”
Hoàng đế nhìn những món đồ đang liên tục bay từ trong phòng ra, cho dù thị vệ không nói y cũng biết, nếu không cẩn thận chắc chắn sẽ bị mấy món đồ đó đập vào người.
“Ngươi đứng ngoài cửa nói Hoành khanh dừng tay lại, trẫm đứng đây chờ, nhanh lên cho trẫm! ”.
Thị vệ vừa đi vừa né các vật thể đang bay toán loạn từ cửa ra, tới trước cửa, hắn nói:
“ Quý phi nương nương, Hoàng thượng đã trở vệ, thỉnh nương nương dừng tay một lát”.
“Biết rồi, ta cũng đang có việc muốn tìm hắn, để hắn vào đi, tiện thể mang đồ ăn và trà lên cho ta”.
Đan Hoành kéo ghế ngồi vào trước cái bàn duy nhất còn nguyên vẹn trên trong phòng, tiện thể chiếu cố kéo một cái ghế tựa cho Hoàng đế.
Hoàng đế bước vào, nhìn thấy tẩm phòng của y một mảnh hỗn độn, người không biết hẳn còn tưởng phòng y gặp đạo tặc.
Hoàng đế ngồi đối diện Đan Hoành, nhận thấy sắc mặt của Đan Hoành không ổn, nên mới hỏi:
“Hoành khanh, ngươi có khỏe không?”
Đan Hoành lén lút ngó quanh, nhận thấy không có ai nghe trộm, lúc này mới thần bí nói:
“ Hoàng thượng, ta phát hiện trong cung có quỷ, có ma”.
Hoàng đế bật cười.
“Hoành khanh lại nói đùa rồi, từ xưa tới giờ, tà ma không thể vào hoàng cung, vì mọi người nói rằng Hoàng đế chính là thiên tử chuyển kiếp, bởi vậy tà ma không dám tới gần, hơn nữa ma quỷ thường ở chỗ tối tăm, trong cung u nhã thanh tĩnh như thế này, sao lại có thể có ma quỷ được?”
“Thật sự là có ma quỷ a, ta nhớ rất rõ là tối qua ta ngủ trong phòng của ta, thế nhưng sớm nay tỉnh lại thì lại nằm trong phòng của ngươi, hơn nữa tối qua, khi đang mơ mơ màng màng ngủ, cảm thấy như có thứ gì đè trên người, sớm nay lúc ngồi dậy, chân tay và lưng vô cùng đau nhức, hơn nữa…hơn nữa….”
“Hả…..hơn nữa cái gì?”
Y lo lắng không biết Hoành Khanh giải thích cử chỉ ân ái của bọn y tối hôm qua ra thành cái dạng gì.
“Khỉ! Nói với ngươi cũng không sao, ta chỉ nghĩ thật là kỳ quái, trước giờ chỉ biết là có người thích ăn phao câu gà, chứ chưa nghe nói có quỷ thích ăn mông, nhất định là một con quỷ biến thái, hôm nay ta nhất định phải tìm cho được con quỷ này!”
[Bang!]
Đan Hoành đập tay thật mạnh xuống bàn, chỉ nghe tiếng cái bàn rung lên cũng đủ biết hiện Đan Hoành có bao nhiêu tức giận.
“ Hoành khanh… tay ngươi…! Ngươi cứ từ từ nói cho trẫm nghe là được, hà tất phải xúc động tới làm đau chính mình?”
Hoàng đế đau lòng kéo tay Đan Hoành lại kiểm tra, thấy lòng bàn tay hắn đã đỏ một mảng, y đau lòng mà nhăn mi sầu kiểm, tựa như chính y mới là người bị đau.
“Hoàng thượng, chỉ vỗ tay xuống bàn thôi, đâu cần phải như vậy? Không có đau nhức đâu, hiện tại tâm tình của ta không tốt, hôm qua con quỷ biến thái kia cắn ta, còn để lại nước bọt ở lại đó nữa”.
“Ngươi bị thương ở đâu?”
Đan Hoành ghé tai Hoàng đế thì thầm:
“ Nó cắn hậu đình của ta, còn lưu lại nước bọt trong đó, hại ta sáng sớm nay bị tiêu chảy,bởi vậy…”
Đan Hoành nhìn thấy cung nữ mang trà bánh lên liền quay lại chỗ ngồi của hắn, rồi khoát tay ra hiệu cung nữ lui ra.
Hoàng đế nhìn Hoành khanh của y, ngập ngừng muốn nói mà lời nói không ra tới miệng.
Sau khi cung nữ lui ra, Đan Hoành nói tiếp:
“ Ta muốn kiểm tra qua đồ đạc trong phòng này một lần, có thứ gì cũ kỹ thì đem bỏ đi, nhân tiện kiểm tra xem con quỷ đó trốn chỗ nào, ngươi trước hết nói cho ta xem mấy món đồ trong phòng này, có thứ gì cổ xưa không, để ta sai ngươi đi tra xuất xứ, được rồi, ngươi tránh ra đi, ta tiếp tục động thủ”.
Hoàng đế chậm rãi đi ra cửa, nhìn về đằng xa thấy Ninh Bình đang chạy tới, lúc này y mới nói:
“ Hoành khanh, ngươi đừng tìm nữa, trong cung không có ma quỷ, thương thế của ngươi là do trẫm gây ra, tối qua mang ngươi tới đây cũng là người của trẫm.”
Hoàng đế thầm nghĩ, y không có nói dối a, tuy rằng việc này do Tiểu Tuyền Tử sắp xếp, nhưng Tiểu Tuyền Tử lại vì y mà làm việc đó, nên cũng coi như là người y sai đi làm việc.
“Ngươi? Sao có thể ? Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!…”
Đột nhiên Đan Hoành nhớ ra quyển xuân họa đồ, chẳng lẽ….
Khi Đan Hoành định thần lại, liền đi tới nắm lấy cổ áo Hoàng đế, tay còn lại vung quyền lên:
“ Ngươi…ngươi….ta kháo! Ngươi nói đùa hay thật? Dám chiếm tiện nghi của ta, hơn nữa còn đùa giỡn với hạ đình của ta?”
Hoàng đế yên lặng nhắm hai mắt lại, chuẩn bị tinh thần nắm đấm của Đan Hoành sẽ giáng xuống mũi mình.
Đan Hoành đang muốn đánh cho Hoàng đế một quyền, thế nhưng hắn chưa động thủ.
“Ngươi tưởng ta không dám động thủ hả, ta hôm nay nhất định cho ngươi thấy huyết!”
“ Tối qua là trẫm sai, trẫm nhất định bồi tội với ngươi, ngươi muốn đánh vậy cứ xuống tay đi”.
Đan Hoành hạ quyết tâm, nắm tay lại thành nắm đấm và vung quyền lên, lúc này có một bàn tay to bao lấy nắm tay của hắn, giữ cánh tay của hắn lại phía sau, theo phản xạ, Đan Hoành buông bàn tay đang nắm áo Hoàng đế ra để đánh trả, lúc xoay ngươi mới phát hiện người đứng sau là Ninh Bình.
Ninh Bình lôi Đan Hoành ra xa mấy bước khỏi Hoàng đế.
“Đan Hoành, ngươi điên rồi sao? Dám ngang nhiên đánh Hoàng thượng, muốn chu di cửu tộc ư?”
“Là y chọc giận ta, ngươi tránh ra cho ta, ta đánh chết y”.
“Hoành khanh, ngươi hãy để trẫm giải thích”.
“Giải thích? Không cần, trong cung này, tất thảy các ngươi điên hết cả rồi, ta không muốn chơi với các ngươi nữa, ta muốn xuất cung”.
Nói xong Đan Hoành xoay người tiêu sái bỏ đi.
Đan Hoành ngơ ngơ ngẩn ngẩn nằm nhìn một lúc cũng nhận thấy là trời đã sáng, hắn thử cử động ngón tay, thật may là ngón tay vẫn cử động rất tốt, xem ra hôm qua chỉ là do hắn gặp ác mộng.
Đan Hoành định ngồi dậy, thế nhưng
“Ôi~~~~~~~~~~~~~~!”
Phía dưới thật hảo đau nhức, toàn thân khó chịu, chỉ có thể ngồi xổm trên giường chứ không cách nào đặt mông xuống giường được. Hơn nữa…
Hắn chợt cảm thấy bụng đau quặn thắt, có lẽ hắn bị tiêu chảy rồi.
Đan Hoành vội vã nhảy xuống giường tới cái nơi quen thuộc (mọi người bít chỗ nào rùi nha, tớ hem có nói rõ ra a~ ), nhưng hắn chợt ngây ra một hồi.
Sai a! Đây chẳng phải là tẩm cung của Hoàng đế sao? Tuy rằng hắn đã rất quen thuộc với nơi này, thế nhưng hắn làm thế nào mà lại tới được đây a~? Không ổn rồi! Không còn thời gian mà suy nghĩ nhiều nữa, giải quyết cái nhu cầu trước mắt cái đã~.
Ngồi xổm trên bệ, Đan Hoành càng nghĩ càng nghi hoặc, chẳng lẽ trong cung thực sự có cái thứ kia?
Vội vã kéo quần lên, Đan Hoành đi tới Long sàng, lấy một chiếc ghế để vén màn che lên, trên giường ngoài một chiếc chăn thì không còn thứ gì khác.
Đan Hoành kéo màn che ra, xốc xốc cái chăn, thì thấy tại chính giữa giường bày ra một vết máu, liên tưởng tới vị trí bị thương trên cơ thể, hắn vội vã giật màn che xuống, đem chăn, đệm, gối, …tất thảy ném xuống giới đất rồi ngó nhìn tứ phía.
Hắn còn cố sức kéo giường xê dịch khỏi vị trí để có thể nhìn phía dưới gậm giường, thế nhưng hoàn toàn không tìm thấy thứ gì (sau một đêm lao lực mà anh lấy đâu ra sức thế =.=!).
Đan Hoành đá một cước văng cánh cửa thông phòng này với gian ngoài để ánh nắng chiếu thẳng vào gian phòng, sau đó là ném hết các đồ vật trang trí trong phòng lên.
Thị vệ, thái giám và cung nữ trong tẩm cung nhìn thấy quý phi nương nương của chúng tóc tai bù xù đang loay hoay bận rộn làm gì đó bèn tiến tới ngỏ lời xin giúp đỡ thế nhưng Đan Hoành từ chối hết thảy.
Cung nhân thấy Đan Hoành hoàn toàn không có ý tứ dừng tay, vẫn tiếp tục lật tung tẩm cung, đem tất cả các đồ đạc trong phòng vứt lăn lóc, nghĩ bụng lát nữa Hoàng thượng quay về tẩm cung, nếu muốn nghỉ ngơi một chút thì với tình trạng căn phòng như thế này sao có thể nghỉ ngơi được đây? Thế nhưng các cung nhân thái giám ở đây đều không ai dám ra mặt ngăn cản quý phi, không còn cách nào khác đành phải phái người ra ngoài tìm trợ giúp.
Một nhóm thái giám vội vã chạy đi tìm Tiểu Tuyền Tử, thế nhưng bọn họ nhận được tin rằng sớm nay, ngay lúc trời còn chưa sáng, tổng quản thái giám của bọn chúng đã vội vã lên đường về quê thăm nhà, bởi vậy khi quay về tẩm cung, ngoài việc chỉnh trang lại y phục cho Đan Hoành thì bọn họ cũng không còn việc gì khác để làm.
Một nhóm cung nữ tới nơi Hoàng thượng đang thiết triều, chờ đợi ngoài cửa cho tới khi Hoàng thượng bãi triều chờ về sẽ lập tức bẩm báo sự việc, thế nhưng các nàng đợi hồi lâu mà vẫn chưa thấy bên trong có ý định bãi triều, bởi vậy cuối cùng các nàng quyết định chỉ để lại hai người đứng đợi còn toàn bộ lại quay trở lại tẩm cung, sau đó cùng nhóm thái giám thu nhặt lại những món đồ đã bị quý phi ném, mà hiện tại cũng đang nhàn rỗi nên bọn họ quyết định lau chùi bụi bặm trên các món đồ.
Nhóm thị vệ ở tẩm cung thì phái người đi tìm Ninh Bình, còn lại thì đứng ngoài cửa sổ để đợi xem Đan Hoành ném ra ngoài thứ gì thì sẽ bắt, đỡ lấy thứ đó.
“ Tiếp được rồi! Khỉ! Bình hoa lớn như vậy làm cái gì?”
Ba tên thị vệ vô cùng gian nan khó nhọc mới có thể bắt được chiếc bình cao bằng một người bị ném ra từ ngoài cửa sổ.
“Bắt được rồi, là Ấm trà Tử sa!”
Ngay sau đó, viu một tiếng, một vật phóng thẳng ra ngoài cửa sổ, một người thị vệ vội vã nhảy lên không trung tóm gọn, bởi vậy nên nhận được rất nhiều lời tán thưởng của mọi người xung quanh.
Lúc này, Hoàng đế đã bãi triều, nhận được tin báo từ tẩm cung, Hoàng đế lập tức quay trở về, vừa vào tới cửa thì bắt gặp cái cảnh bi hài trên, vốn y còn định bước vào trong tẩm phòng, thế nhưng bị một thị vệ ngăn cản.
Thị vệ khấu đầu hành lễ rồi ôm quyền nói:
“ Thỉnh Hoàng thượng dừng lại, để thần vào nói với quý phi nương nương một tiếng, để nương nương dừng lại, sau đó Hoàng thượng hẵng vào, đề phòng ngộ nhỡ…”
Hoàng đế nhìn những món đồ đang liên tục bay từ trong phòng ra, cho dù thị vệ không nói y cũng biết, nếu không cẩn thận chắc chắn sẽ bị mấy món đồ đó đập vào người.
“Ngươi đứng ngoài cửa nói Hoành khanh dừng tay lại, trẫm đứng đây chờ, nhanh lên cho trẫm! ”.
Thị vệ vừa đi vừa né các vật thể đang bay toán loạn từ cửa ra, tới trước cửa, hắn nói:
“ Quý phi nương nương, Hoàng thượng đã trở vệ, thỉnh nương nương dừng tay một lát”.
“Biết rồi, ta cũng đang có việc muốn tìm hắn, để hắn vào đi, tiện thể mang đồ ăn và trà lên cho ta”.
Đan Hoành kéo ghế ngồi vào trước cái bàn duy nhất còn nguyên vẹn trên trong phòng, tiện thể chiếu cố kéo một cái ghế tựa cho Hoàng đế.
Hoàng đế bước vào, nhìn thấy tẩm phòng của y một mảnh hỗn độn, người không biết hẳn còn tưởng phòng y gặp đạo tặc.
Hoàng đế ngồi đối diện Đan Hoành, nhận thấy sắc mặt của Đan Hoành không ổn, nên mới hỏi:
“Hoành khanh, ngươi có khỏe không?”
Đan Hoành lén lút ngó quanh, nhận thấy không có ai nghe trộm, lúc này mới thần bí nói:
“ Hoàng thượng, ta phát hiện trong cung có quỷ, có ma”.
Hoàng đế bật cười.
“Hoành khanh lại nói đùa rồi, từ xưa tới giờ, tà ma không thể vào hoàng cung, vì mọi người nói rằng Hoàng đế chính là thiên tử chuyển kiếp, bởi vậy tà ma không dám tới gần, hơn nữa ma quỷ thường ở chỗ tối tăm, trong cung u nhã thanh tĩnh như thế này, sao lại có thể có ma quỷ được?”
“Thật sự là có ma quỷ a, ta nhớ rất rõ là tối qua ta ngủ trong phòng của ta, thế nhưng sớm nay tỉnh lại thì lại nằm trong phòng của ngươi, hơn nữa tối qua, khi đang mơ mơ màng màng ngủ, cảm thấy như có thứ gì đè trên người, sớm nay lúc ngồi dậy, chân tay và lưng vô cùng đau nhức, hơn nữa…hơn nữa….”
“Hả…..hơn nữa cái gì?”
Y lo lắng không biết Hoành Khanh giải thích cử chỉ ân ái của bọn y tối hôm qua ra thành cái dạng gì.
“Khỉ! Nói với ngươi cũng không sao, ta chỉ nghĩ thật là kỳ quái, trước giờ chỉ biết là có người thích ăn phao câu gà, chứ chưa nghe nói có quỷ thích ăn mông, nhất định là một con quỷ biến thái, hôm nay ta nhất định phải tìm cho được con quỷ này!”
[Bang!]
Đan Hoành đập tay thật mạnh xuống bàn, chỉ nghe tiếng cái bàn rung lên cũng đủ biết hiện Đan Hoành có bao nhiêu tức giận.
“ Hoành khanh… tay ngươi…! Ngươi cứ từ từ nói cho trẫm nghe là được, hà tất phải xúc động tới làm đau chính mình?”
Hoàng đế đau lòng kéo tay Đan Hoành lại kiểm tra, thấy lòng bàn tay hắn đã đỏ một mảng, y đau lòng mà nhăn mi sầu kiểm, tựa như chính y mới là người bị đau.
“Hoàng thượng, chỉ vỗ tay xuống bàn thôi, đâu cần phải như vậy? Không có đau nhức đâu, hiện tại tâm tình của ta không tốt, hôm qua con quỷ biến thái kia cắn ta, còn để lại nước bọt ở lại đó nữa”.
“Ngươi bị thương ở đâu?”
Đan Hoành ghé tai Hoàng đế thì thầm:
“ Nó cắn hậu đình của ta, còn lưu lại nước bọt trong đó, hại ta sáng sớm nay bị tiêu chảy,bởi vậy…”
Đan Hoành nhìn thấy cung nữ mang trà bánh lên liền quay lại chỗ ngồi của hắn, rồi khoát tay ra hiệu cung nữ lui ra.
Hoàng đế nhìn Hoành khanh của y, ngập ngừng muốn nói mà lời nói không ra tới miệng.
Sau khi cung nữ lui ra, Đan Hoành nói tiếp:
“ Ta muốn kiểm tra qua đồ đạc trong phòng này một lần, có thứ gì cũ kỹ thì đem bỏ đi, nhân tiện kiểm tra xem con quỷ đó trốn chỗ nào, ngươi trước hết nói cho ta xem mấy món đồ trong phòng này, có thứ gì cổ xưa không, để ta sai ngươi đi tra xuất xứ, được rồi, ngươi tránh ra đi, ta tiếp tục động thủ”.
Hoàng đế chậm rãi đi ra cửa, nhìn về đằng xa thấy Ninh Bình đang chạy tới, lúc này y mới nói:
“ Hoành khanh, ngươi đừng tìm nữa, trong cung không có ma quỷ, thương thế của ngươi là do trẫm gây ra, tối qua mang ngươi tới đây cũng là người của trẫm.”
Hoàng đế thầm nghĩ, y không có nói dối a, tuy rằng việc này do Tiểu Tuyền Tử sắp xếp, nhưng Tiểu Tuyền Tử lại vì y mà làm việc đó, nên cũng coi như là người y sai đi làm việc.
“Ngươi? Sao có thể ? Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!…”
Đột nhiên Đan Hoành nhớ ra quyển xuân họa đồ, chẳng lẽ….
Khi Đan Hoành định thần lại, liền đi tới nắm lấy cổ áo Hoàng đế, tay còn lại vung quyền lên:
“ Ngươi…ngươi….ta kháo! Ngươi nói đùa hay thật? Dám chiếm tiện nghi của ta, hơn nữa còn đùa giỡn với hạ đình của ta?”
Hoàng đế yên lặng nhắm hai mắt lại, chuẩn bị tinh thần nắm đấm của Đan Hoành sẽ giáng xuống mũi mình.
Đan Hoành đang muốn đánh cho Hoàng đế một quyền, thế nhưng hắn chưa động thủ.
“Ngươi tưởng ta không dám động thủ hả, ta hôm nay nhất định cho ngươi thấy huyết!”
“ Tối qua là trẫm sai, trẫm nhất định bồi tội với ngươi, ngươi muốn đánh vậy cứ xuống tay đi”.
Đan Hoành hạ quyết tâm, nắm tay lại thành nắm đấm và vung quyền lên, lúc này có một bàn tay to bao lấy nắm tay của hắn, giữ cánh tay của hắn lại phía sau, theo phản xạ, Đan Hoành buông bàn tay đang nắm áo Hoàng đế ra để đánh trả, lúc xoay ngươi mới phát hiện người đứng sau là Ninh Bình.
Ninh Bình lôi Đan Hoành ra xa mấy bước khỏi Hoàng đế.
“Đan Hoành, ngươi điên rồi sao? Dám ngang nhiên đánh Hoàng thượng, muốn chu di cửu tộc ư?”
“Là y chọc giận ta, ngươi tránh ra cho ta, ta đánh chết y”.
“Hoành khanh, ngươi hãy để trẫm giải thích”.
“Giải thích? Không cần, trong cung này, tất thảy các ngươi điên hết cả rồi, ta không muốn chơi với các ngươi nữa, ta muốn xuất cung”.
Nói xong Đan Hoành xoay người tiêu sái bỏ đi.
/91
|