Khi y phát hiện cái người mà y đang ngày đêm mộng tưởng – Đan Hoành đang nằm trên giường của y, cho dù biết không tốt y cũng không để ý nhiều như vậy.
Hoàng đế giở chăn lên liền nhìn thấy thân thể sáng mịn đã sớm bị Tiểu Tuyền Tử cởi sạch y phục của Đan Hoành.
Thân thể Đan Hoành dưới ánh nến mang màu hồng nhạt, đặc biệt mê người.
Hoàng đế khó lòng mà tự chủ được, liền cúi xuống hôn một bên gáy hắn, lúc này y mới phát hiện thân thể nam nhân mà cũng có thể đẹp như vậy.
Hoàng đế một bên hôn cắn lên người hắn, một bên tự mình cởi y phục, thân thể chậm rãi hạ xuống, đặt Đan Hoành dưới thân mình.
“Cắn ta, còn đè ta, cắn chết ngươi!”
Chẳng biết Đan Hoành mơ thấy gì, hung hăng nói một câu.
“Ô!” Hoàng đế đau đớn kêu lên, cúi đầu nhìn xuống, trên mặt y có một vết răng.
Hoàng đế bật ra tiếng cười
“Ồ, tiểu nhân nhi nhiệt tình, nếu như ngươi tỉnh rồi, trẫm sẽ mang cho ngươi bánh màn thầu để ngươi gặm có được không? Đừng trách trẫm nhân cơ hội, trẫm sẽ bồi thường cho ngươi”
Hoàng đế đặt môi lên mi tâm của Đan Hoành, chậm rãi hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của hắn, vươn đầu lưỡi liếm môi hắn, không ngờ rằng Đan Hoành lại vươn đầu lưỡi cùng lưỡi y dây dưa, Hoàng đế kinh hỉ dùng đầu lưỡi triền miên trong miệng hắn.
Lúc Hoàng đế phát hiện nơi khố hạ đã cương cứng đau nhức, y tuy biết rằng cho dù y có ôn nhu hay không thì hiện tại Đan Hoành cũng không biết, thế nhưng y vẫn cẩn thận quét một ít mỡ cao, bôi vào nơi tư mật của hắn. Lúc này hạ thể của y đã sớm cương cứng như sắt, nam căn đụng vào đùi Đan Hoành khiến cho càng thêm bị thiêu cháy.
“Lạnh”
Đan Hoành vô thức kêu lên một câu, sau đó mềm nhũn ra, lửa nóng nơi hậu định như đang lan sang nam căn của hắn, khiến nơi đó khẽ run rẩy.
Hoàng đế kéo tới một cái chăn, vắt qua thân trên của hắn, sau đó hai tay y nâng chân hắn lên, đem nam căn đi vào cơ thể nóng rực của Đan Hoành.
“Ngô, ân”.
Đan Hoành vô thức kêu đau một tiếng, thế nhưng xuân dược khiến hắn lại càng muốn tăng tốc độ.
Chìm trong lửa nóng của hắn, y liền cảm thấy, tương lai cấm dục sau này của y thật đáng giá, sau này y chỉ cần hắn ở bên y, nào cần hậu cung phi tần? Chỉ cần có hắn là đủ rồi, hắn chính là tâm can của y.
Nơi đó của hắn thật nóng, thật chặt, như muốn kẹp gẫy nam vật của y, thảo nào thiên hạ thật nhiều người hảo nam sắc.
Nếu như người đó lại chính là ái nhân mình mong ước bấy lâu, như vậy thật đủ sức khiến đấng quân vương bỏ bê triều sớm.
“Ngô, vợ của trẫm a”
Bật ra tiếng gọi mang theo tình cảm mãnh liệt, Hoàng đế đem ái dịch lưu lại trong cơ thể Đan Hoành, cũng chính là nguyên nhân khiến hôm sau hắn bị tiêu chảy (T__T, đang lãng mạn mà bạn tác giả ).
Hoàng đế nhẹ nhàng ma sát vài cái nữa trong cơ thể Đan Hoành, sau đó rút ra, đưa tay vén mái tóc ướt mồ hôi của hắn. Y cúi đầu hôn lên khuôn mặt hắn, đem hắn ôm vào trong lòng, cùng nhau chìm vào giấc ngủ.
Thế nhưng chưa ngủ được mấy canh giờ y lại tỉnh giấc, ngồi ngắm khuôn mặt thanh tú của Đan Hoành tới si mê, qua tối qua, y cảm thấy tất thảy không còn giống như trước, khi thấy Đan Hoành y trong ngực tràn ngập yêu thương, không phải là sắc dục mà chính là chân tình. Tình cảm y giành cho hắn khiến hắn trông càng thêm quyến rũ, làm y ngắm cả đêm cũng không thấy chán.
Hoàng đế giở chăn lên liền nhìn thấy thân thể sáng mịn đã sớm bị Tiểu Tuyền Tử cởi sạch y phục của Đan Hoành.
Thân thể Đan Hoành dưới ánh nến mang màu hồng nhạt, đặc biệt mê người.
Hoàng đế khó lòng mà tự chủ được, liền cúi xuống hôn một bên gáy hắn, lúc này y mới phát hiện thân thể nam nhân mà cũng có thể đẹp như vậy.
Hoàng đế một bên hôn cắn lên người hắn, một bên tự mình cởi y phục, thân thể chậm rãi hạ xuống, đặt Đan Hoành dưới thân mình.
“Cắn ta, còn đè ta, cắn chết ngươi!”
Chẳng biết Đan Hoành mơ thấy gì, hung hăng nói một câu.
“Ô!” Hoàng đế đau đớn kêu lên, cúi đầu nhìn xuống, trên mặt y có một vết răng.
Hoàng đế bật ra tiếng cười
“Ồ, tiểu nhân nhi nhiệt tình, nếu như ngươi tỉnh rồi, trẫm sẽ mang cho ngươi bánh màn thầu để ngươi gặm có được không? Đừng trách trẫm nhân cơ hội, trẫm sẽ bồi thường cho ngươi”
Hoàng đế đặt môi lên mi tâm của Đan Hoành, chậm rãi hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của hắn, vươn đầu lưỡi liếm môi hắn, không ngờ rằng Đan Hoành lại vươn đầu lưỡi cùng lưỡi y dây dưa, Hoàng đế kinh hỉ dùng đầu lưỡi triền miên trong miệng hắn.
Lúc Hoàng đế phát hiện nơi khố hạ đã cương cứng đau nhức, y tuy biết rằng cho dù y có ôn nhu hay không thì hiện tại Đan Hoành cũng không biết, thế nhưng y vẫn cẩn thận quét một ít mỡ cao, bôi vào nơi tư mật của hắn. Lúc này hạ thể của y đã sớm cương cứng như sắt, nam căn đụng vào đùi Đan Hoành khiến cho càng thêm bị thiêu cháy.
“Lạnh”
Đan Hoành vô thức kêu lên một câu, sau đó mềm nhũn ra, lửa nóng nơi hậu định như đang lan sang nam căn của hắn, khiến nơi đó khẽ run rẩy.
Hoàng đế kéo tới một cái chăn, vắt qua thân trên của hắn, sau đó hai tay y nâng chân hắn lên, đem nam căn đi vào cơ thể nóng rực của Đan Hoành.
“Ngô, ân”.
Đan Hoành vô thức kêu đau một tiếng, thế nhưng xuân dược khiến hắn lại càng muốn tăng tốc độ.
Chìm trong lửa nóng của hắn, y liền cảm thấy, tương lai cấm dục sau này của y thật đáng giá, sau này y chỉ cần hắn ở bên y, nào cần hậu cung phi tần? Chỉ cần có hắn là đủ rồi, hắn chính là tâm can của y.
Nơi đó của hắn thật nóng, thật chặt, như muốn kẹp gẫy nam vật của y, thảo nào thiên hạ thật nhiều người hảo nam sắc.
Nếu như người đó lại chính là ái nhân mình mong ước bấy lâu, như vậy thật đủ sức khiến đấng quân vương bỏ bê triều sớm.
“Ngô, vợ của trẫm a”
Bật ra tiếng gọi mang theo tình cảm mãnh liệt, Hoàng đế đem ái dịch lưu lại trong cơ thể Đan Hoành, cũng chính là nguyên nhân khiến hôm sau hắn bị tiêu chảy (T__T, đang lãng mạn mà bạn tác giả ).
Hoàng đế nhẹ nhàng ma sát vài cái nữa trong cơ thể Đan Hoành, sau đó rút ra, đưa tay vén mái tóc ướt mồ hôi của hắn. Y cúi đầu hôn lên khuôn mặt hắn, đem hắn ôm vào trong lòng, cùng nhau chìm vào giấc ngủ.
Thế nhưng chưa ngủ được mấy canh giờ y lại tỉnh giấc, ngồi ngắm khuôn mặt thanh tú của Đan Hoành tới si mê, qua tối qua, y cảm thấy tất thảy không còn giống như trước, khi thấy Đan Hoành y trong ngực tràn ngập yêu thương, không phải là sắc dục mà chính là chân tình. Tình cảm y giành cho hắn khiến hắn trông càng thêm quyến rũ, làm y ngắm cả đêm cũng không thấy chán.
/91
|