Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế

Chương 170: Dẫn mỹ nữ thánh khiết tới chốn phong nguyệt

/240


Dị Tộc Phong Tình, là nơi phong nguyệt độc đáo nhất Tạp Tư Đặc Lộ thành, là một tòa lầu vuông vức bằng gỗ cao bốn tầng, tọa lạc tại dải đất phồn hoa phía tây thành, phục vụ chu đào, kĩ nữ xinh đẹp. Ở chỗ này không chỉ có thể tìm được dực nhân mĩ nữ, mà còn có thể nếm thử tư vị của mĩ nữ các chủng tộc khác.
La Lan - Y Lị Toa, một nữ tính tuyết thỏ lẳng lơ kiều diễm, phóng đãng phong tao, là lão bản kiêm luôn tú bà của Dị tộc phong tình. Tại Tạp Tư Dặc Lộ thành không ai biết sự tình quá khứ của ả, chỉ biết rằng năm năm trước ả đến Tạp Tư Đặc Lộ thành và mở Dị tộc phong tình.
Bất quá nhìn từ sự việc La Lan có thể giải quyết nhanh chóng sự đối đầu của vài kẻ đồng hành cùng sự chèn ép từ quan địa phương. Đa số người đều đoán ả tại dực nhân vương quốc có chỗ dựa lớn, bằng không Dị tộc phong tình tuyệt đối không có khả năng ngay cả sự áp bức của quan địa phương cũng không sợ!
Bởi vì gần đây thú ải liên quân xâm phạm dực nhân vương quốc, khiến cho thú tộc mĩ nữ của Dị tộc phong tình chiếm không ít tiện nghi. Mỗi ngày đều có số lớn dực nhân nam tính, điên cuồng dày vò trên nhục thể của bọn họ để phát tiết oán niệm với thú nhân, khiến bọn họ đồng thời vừa được hưởng tiêu hồn cao trào vừa thu được một khoản kim tệ lớn.
"Lôi Ân công tước, ngươi sao lại mang ta đến đây hả?"
Màn đêm phủ xuống, Tuyết Lị đã thay đổi một bộ nam trang màu trắng, đứng trước cửa Dị tộc phong tình không ngừng truyền ra phong thanh lãng ngữ, mặt ngọc đỏ bừng nhìn lưu manh công tước bên trái, nhẹ giọng gắt gỏng, thật sự không nghĩ đến hắn lại mang nàng đến loại địa phương này.
"Hắc hắc, ta chính là thích xem bộ dạng thẹn thùng của Tuyết Lị tướng quân!" Diệp Phong nghiêng đầu nhìn Tuyết Lị cười hắc hắc, trong ánh mắt ra vẻ thâm tình, có sự yêu thích chân thật.
Khải Đặc và Ai Đức đã xử lý bọn sâu hôi, nhìn dực nhân mĩ nữ cao quý thánh khiết lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng, nghĩ đến lão đại muốn dẫn vị giáo đình tướng quân thánh khiết như nàng đi chơi chốn phong nguyệt này, không kềm được lộ ra thần sắc cực độ buồn cười. Trong lòng bọn chúng bội phục lão đại có điểm cao minh, rất biết đùa bỡn mĩ nữ.
"Ngài ... ngài đúng là vô lại, ta không muốn vào loại địa phương này!" Tuyết Lị nhìn bộ mặt nén cười của Ai Đức và Khải Đặc, trừng mắt nhìn DIệp Phong, yêu kiều gắt khẽ, trong lòng có một loại tư vị cổ quái khó nói ra.
"Ai yêu, bốn vị khách nhân, đã đến trước cửa của chúng ta sao lại không vào!" Tuyết thỏ thục nữ La Lan, mặc trang phục màu đen bó sát người, trên đầu lộ ra đôi tai thỏ, đi tới trước cửa thấy Diệp Phong mặc áo khoác, cùng với Tuyết Lị nữ mặc nam trang, trong mắt hiện lên một tia thần sắc kinh ngạc, lập tức cười mị tiến lại gần, nhiệt tình chào đón.
"Ha ha, vào vào. Tiến vào đi. Đến đây, huynh đệ, ca ca đẫn ngươi đi mở mang kiến thức!"
Có trí nhớ của Lôi Ân, Diệp Phong coi như là tay lão làng trong chốn phong nguyệt, vừa nhìn biều tình và khẩu khí của La Lan, đã biết đây chính là tú bà của Dị tộc phong tình, tay phải ôm lấy vai Tuyết Lị, ôm chặt nàng không cho phản kháng, cùng La Lan tiến vào Dị tộc phong tình
Loại nơi chốn tụ họp phong nguyệt như Dị tộc phong tình, tất nhiên không thể thiếu dâm thanh lãng ngữ. Khi đám đông đang râm ran tán tỉnh vỗ về nhau, Tuyết Lị mặt đỏ bừng bị Diệp Phong ôm đi vào. Nhìn nam nữ đông đúc bên trong đang trò chuyện phóng đãng, cùng với những câu hồn vũ nữ trên vũ đài đang uốn eo lắc mông, nàng thật sự chỉ muốn đào một cái hố để chui vào, trong lòng ngượng ngùng vạn phần. Nhìn nam nhân đầu tiên dám động thủ ôm nàng, ngại vì vấn đề viện binh nên không thể cứng rắn với hắn, u oán nhéo vào bên hông hắn một cái.
"Ai nha!!"
"Vị khách nhân này, ngài làm sao vậy?"
"A, không việc gì, không việc gì, vị tuyết thỏ tỷ tỷ này, nàng có bao sương (gian phòng kín) hay không, huynh đệ của ta là một chủ nhân sợ xấu hổ, lần đầu tiên đến nơi tụ tập ăn chơi phong nguyệt!"
Diệp Phong bị nhéo hông, kêu một tiếng ra vẻ đau đớn, khiến La Lan tò mò quay đầu lại hỏi, làm tuyết Lị càng thêm thẹn thùng, u oán liếc hắn một cái. Bất quá Diệp phong nhìn thấy tong lòng mừng thầm, tỏ ý muốn có một bao sương với La Lan.
"Có, có, mời bốn vị theo ta!" La Lan nhìn Diệp Phong và Tuyết Lị, hai tròng mắt đảo một vòng nghĩ ngợi, nhanh chóng hồi đáp rồi dẫn bốn người đi đến tầng bốn, vì họ chọn một gian bao sương thanh tịnh điển nhã, có bố trí đủ ghế dựa, bàn, giường, có thể thông qua cửa sổ thấy cảnh sắc vũ đài phía dưới.
"Thế nào, bốn vị hài lòng với gian bao sương này chứ? Nếu thấy không vừa ý, ta có thể đổi cho các ngài!" La Lan để bốn người Diệp Phong nhìn qua một lần, sau đó mị tiếu hỏi.
"Ân, rất tốt, rất tốt!" Diệp Phong hài lòng gật gật đầu, nhìn Khải Đặc và Ai Đức đã nôn nóng không chịu nổi, cười nói với La Lan: "Nàng đem hai người huynh đệ của ta tìm một gian bao sương, gọi vài người mĩ nữ bồi tiếp, mặt khác đem trà và thức ăn nhẹ cho ta!"
"Được, nhất định làm khách nhân vừa lòng!" La Lan nghe vậy liếc nhìn Tuyết Lị, cười duyên lạc lạc phong tao, dẫn Khải Đặc và Ai Đức đang nôn nóng, rời khỏi bao sương.
"Lôi Ân, ngài thật quá đáng, trước tiên là bắt ta mặc nam trang, bây giờ lại đưa ta đến loại địa phương này, còn nói ta là huynh đệ của ngà, thật sự là .. chân thật quá đáng ..." Tuyết Lị thấy nhãn thần của La Lan lúc gần đi nhìn nàng, cảm giác La Lan đã nhận ra nàng là nữ nhân, ngay sau khi bọn Khải Đặc vừa đi, lập tức trừng mắt nhìn Diệp Phong gắt khẽ.
"Hắc hắc, Tuyết Lị tướng quân, nàng nói thế không đúng rồi, ta mang nàng đến đây mở mang kiến thức, nàng nên cảm tạ ta đó. Hơn nữa nàng không phải đã đáp ứng thỏa mãn lòng hiếu kì của ta sao? Chẳng lẽ việc đã hứa còn muốn phản hối?" Diệp Phong cực kì vô lại đi tới trước người Tuyết Lị, cơ hồ mặt chạm mặt với nàng rồi nhẹ giọng hắc tiếu.
"Ngài giỏi ... ta nói không lại ngài, nhưng ta đã thỏa mãn xong lòng hiếu kì của ngài, ngài cũng không được phản hồi không thủ tín!" Tuyết Lị bị nam nhân khí tức và nhãn thần của Diệp Phong, khiêu khích đến phương tâm rối loạn, lui ra phía sau vài bước gắt khẽ cảnh cáo.
Diệp Phong lấy một điếu Thanh sảng tiêu hồn, ngồi lên chiếc ghế cạnh cửa sổ, nhìn Tuyết Lị đầy hứng thú, thong thả cười nói: "Chỉ cần nàng tối nay thỏa mãn lòng hiếu kì cho ta, ta tuyệt đối không thất hứa!"
Tuyết Lị nghe Diệp Phong nói xong, lại bị hắn nhìn đến phát thẹn, xoay người lại ngồi trên ghế, chỉ cho thấy bóng lưng của nàng.
"Ha ha, đẹp, Tuyết Lị tướng quân không hổ là mĩ danh viễn dương, ngay cái bóng lưng cũng đẹp mắt như vậy!" Diệp Phong nhìn bóng lưng tư thái ưu mĩ của Tuyết Lị, phun ra một hơi khói thuốc tán thưởng.
Yêu cái đẹp là thiên tính của nữ nhân, nữ nhân phổ biến đều thích người khác khen đẹp. Tuyết Lị nghe Diệp Phong tán thưởng, trong lòng thập phần vui thích, nhưng nghĩ tên bại hoại đem nàng đến chốn phong nguyệt nên vẫn ngượng ngùng xấu hổ xoay lưng lại hắn.
Diệp Phong thấy thế cũng không nói chuyện, cứ như vậy mỉm cười nhìn bóng lưng của dực nhân MM, khi thì thông qua của sổ nhìn biểu diễn thoát y vũ câu hồn dụ nhân phía dưới, trong lòng dương dương đắc ý khen đẹp.
So với bọn họ, hai tên bai hoại Ai Đức và Khải Đặc được La Lan an bài tại một gian cách bọn họ hai phòng, đang hưng phấn dâng trào ôm dực nữ, thỏ nữ, xà nữ, hồ nữ đùa bỡn tấu lên cuồng hoan dâm nhạc đầy kích thích.
Tuyết Lị ngồi quay lưng về Diệp Phong không bao lâu, La Lan dẫn người đem đến trà, thức ăn nhẹ và trái cây tinh mĩ, sau đó mị tiếu cáo lui. Diệp Phong đi đến sát Tuyết Lị, nửa dụ nửa kéo Tuyết Lị đến chiếc bàn nơi cửa sổ, để Tuyết Lị cùng hắn xem biểu diễn phía dưới, nhấm nháp thưởng thức cao điểm(bánh hay thức ăn ngọt), khiến cho Tuyết Lị thẹn thùng xấu hổ, liên tục mắng hắn không đàng hoàng. Nguồn: http://truyenyy.com
"Ai, Tuyết Lị, nàng xem, điệu múa của thiên nga vũ nữ kia rất đẹp. Bắt ta nói thì nếu là nàng đang nhảy múa, nhất định sẽ mê đảo nam nhân trên cả đại lục!" Diệp Phong nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của thánh khiết mĩ nữ bên kia bàn, trong lòng vui thầm, miệng nói lời đùa giỡn bậy bạ.
"Nói bậy ít thôi, ta sẽ không múa cái loại thoát y vũ không biết tu sỉ này!!" Tuyết Lị nghe vậy vừa thẹn vừa giận, cong môi trừng mắt quát khẽ với Diệp Phong.
"Được được được, không nói bậy nữa!" Hai mắt Diệp Phong nhìn nhìn Tuyết Lị cười cợt, cố ý đứng dậy đi đến ngồi xuống bên phải cái ghế của Tuyết Lị, bên tại nàng vừa thở nhẹ vừa ôn nhu nói, cười hỏi: "Tuyết Lị nói cho ta biết, lần đầu đến loại địa phương này nàng có cảm giác gì? Có phải là khó chịu nhưng trong đó có chút kích thích không?"
"Không, ta không có cảm giác kích thích ..." Bên trái Tuyết Lị là vách tường, bên phải là Diệp Phong, đang sát bên tai nàng thổi nhẹ khiêu khích rồi hỏi, lập tức khiến phương tâm nàng cực rối loạn, muốn tránh cũng tránh không được, chỉ đánh bất mãn trừng mắt nhìn Diệp Phong, có chút ý tứ như tâm tư bị nhìn thấu.
"Hình dạng bây giờ của nàng, cùng với sự cao quý thánh khiết lúc bình thường đều là biểu tình mê người như nhau!" Diệp Phong mặt dày vô sỉ phôi tiếu, đột nhiên đưa tay nhẹ nhàng nâng đôi má phấn đang cúi thấp của nàng, thâm tình nhìn nàng, ôn nhu nói: "Nàng biết ta là con người thế nào không?"
"Hừ, lưu manh, háo sắc, vô lại!" Hai mắt Tuyết Lị nhìn kĩ ánh mắt thâm tình của Diệp Phong, nghe hỏi xong lập tức hừ nhẹ trả lời, nói xong ngẫm lại phẩm tính của Diệp Phong, cũng không nhịn được lộ ra nét cười, nhất thời quên mất ma trảo của Diệp Phong đang nâng đôi má phấn của nàng, miệng rộng của hắn cách đôi môi anh đào của nàng không được năm li(cm).
"Nga, nguyên lại ta trong lòng nàng lại tệ như vậy a?" Diệp Phong cảm khái ra vẻ thất vọng, lập tức lại hỏi: "Vậy nàng có thể hay không thích ta, nam nhân đã mê luyến nàng từ lâu này?"
"... ..." Tuyết Lị nghe vậy nhất thời thẹn tới cực hạn, phượng mâu như nước nhìn Diệp Phong lộ vẻ ngượng ngùng xấu hổ, không biết trả lời thế nào. Diệp Phong thấy thế lập tức thầm tình nhìn thẳng vào nàng hỏi tới: "Trả lời ta, nàng sẽ thích ta chứ?"
"Lại có kiểu biểu lộ thế này sao, đúng là vô lại ..." Tuyết Lị thấy Diệp Phong truy hỏi ráo riết, căn bản không để cho nàng thời gian đắn đo. Tư vị là lạ trỗi dậy mạnh mẽ trong lòng, khóc cười không được đành phải âm thầm mắng mỏ, vừa định mở miệng biểu thái, Diệp Phong đột nhiên không còn thần sắc thâm tình, nhíu mày tức giận, dọa nàng giật mình.
"Bế khí, mau bế khí!" Diệp Phong đột nhiên đứng dậy, nhìn về phía cửa phòng, miệng thì lo lắng dặn dò Tuyết Lị.
"Làm sao vậy ... di, có mùi gì đó ... kì quái, chóng mặt quá ..."
Tuyết Lị đứng dậy, nhìn hành động cổ quái của Diệp Phong, vừa lên tiếng hỏi, đã phát hiện một mùi hương kì lạ, lập tức cảm thấy choáng váng vô lực, người mềm nhũn ra ngồi trên ghế.
"Kẻ nào bên ngoài, lập tức lăn đến đây cho lão tử!" Diệp Phong nhìn nhìn Tuyết Lị, thoáng nhíu mày nhưng không khẩn tương quá mức, nhìn phía cử phòng trầm giọng quát lên. Ngay lúc Tuyết Lị vừa định trả lời truy vấn của hắn, hắn đã ngửi được mùi hương kì lạ này, biết rõ đó là một loại xuân dược!
May cho hắn là từ sau khi bị Á Sắt Lâm dùng khói mê mê đảo, do kinh hãi mà tu luyện Khu độc công và Bế khí công trong bảo điển, lập tức bế khí đem kì hương bức ra ngoài, nếu không bây giờ hắn cũng sẽ ngồi tê liệt trên ghế như Tuyết Lị.
Chơi với loại thủ đoạn hạng ba đê tiện như xuân dược, mê dược, Diệp Phong nếu muốn dùng, tuyệt đối có thể tính là cao thủ thượng thặng. Bây giờ có kẻ ngang nhiên dùng loại thủ đoạn này đùa với hắn, làm mất thời cơ cực tốt để cướp lấy phương tâm mỹ nhân của hắn, hắn nếu không giáo huấn đối phương một chút, khẳng định nuốt không trôi cục giận này!

/240

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status