Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế

Chương 204 – chánh, tà, ma, hỗn loạn đại chiến

/240


"Nghe nói Thiên cơ cung chủ Sở Thần Phong, xưa nay không màng thế sự, giờ lại hà cớ làm gây rối. Nếu như bây giờ ngươi rời khỏi, bổn soái có thể bất kể hành vi ngươi vừa mới làm, cho phép ngươi li khai." Lý Nghị cưỡi ngựa nhíu mày nhìn Thiên cơ cung chủ đột nhiên xuất hiện, nghiêm mặt nói.
"Đa tạ ý tốt của Lý nguyên soái, bất quá sự tình của ngày hôm nay, lão phu nhất định không thể không đếm xỉa đến. Nguyên soái nếu là tin tưởng thiên ý, mau thù hồi mệnh lệnh, chủ động hướng về hoàng thượng nhận tội. Nếu không chắc chắn có thể liên quan đến toàn gia tộc!" Thiên cơ cung chủ Sở Thần Phong dường như có ý khuyên bảo.
Bây giờ trong hoàng cung nơi nơi đều là binh tướng quân dự bị, nếu muốn truy tìm hoàng thượng cùng thái hậu, có thể nói là nằm trong tầm tay. Chỉ cần binh bộ thượng thư Chu Cường bên kia giải quyết xong Hứa Sơn, mang Thần châu đế quốc sửa thành thiên hạ của Lý thị, nghe Sở Thần Phong nói xong, trách hắn trong lòng không biết điều, cười lạnh không nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Đứng ở bên phải Lý Nghị là ma cung cung chủ Mộ Dung Vô Cực, thì cười ha hả nói: "Thiên cơ lão quỷ, ngươi lúc này không cần bắn tiếng đe dọa, hoàng cung hôm nay nơi nơi đều là người của bọn ta, ngươi cho dù có mạnh lại bội phần, cũng không có khả năng xoay chuyển càn khôn."
"Mộ Dung cung chủ, ngươi cho rằng ngươi mang bí danh Tiết Trường Không liền có thể che được tai mắt thiên hạ, không bị phát hiện? Ngươi thực sự là quá tự đại, thật quá xem thường các thế lực khác rồi." Sở Thần Phong đối mặt với sự bất kính của Mộ Dung Vô Cực, vẫn bảo trì nụ cười hiền hòa.
"Mộ Dung cung chủ, đừng cùng hắn nói lời vô ích, mau bắt lấy hoàng hậu tra hỏi hoàng thượng ẩn ở nơi nào." Lý Nghị nhỏ giọng nhắc nhở Mộ Dung Vô Cực.
"Thiên cơ lão quỷ, hôm nay bổn cung chủ sẽ tự mình lĩnh giáo thực lực của ngươi" Mộ Dung Vô Cực nghe xong lời nhắc nhở của Lý Nghị, dùng ánh mắt hướng về kẻ dưới tay, quát nhẹ một tiếng, phi thân bay lên, trên không bổ chưởng xuống, nhắm Sở Thần Phong tấn công. Mọi người còn lại trong ma cung nhìn cung chủ động thủ, cũng thuận theo hướng về phía hoàng hậu, muốn vây lấy bắt sống.
"Lạc lạc, lạc, diệt thế ma cung ưa thích lấy nhiều bắt nạt ít đích thực quả nhiên đồn đại không sai. Nhiều người như vậy ức hiếp một người trói gà không chặt như hoàng hậu nương nương đây, các ngươi thực không biết thương hương tiếc ngọc. Nghe nói mấy năm gần đây, Thiên cơ cung sinh ra không ít nhân tài, vì sao nơi này lại chỉ có mình sở cung chủ? Cũng không cho là lão nhân này là lãnh tụ chúng bạch đạo ấy mà đang chơi âm mưu ư?"
Trận trận tiếng cười duyên xinh tươi động lòng người vang lên, thái hậu Lưu Khiết cùng muội muội sinh đôi Lưu Vũ Phỉ, dùng khăn đen che mặt, mặc váy lụa đen liền quần dài, bay bồng bềnh hạ xuống trên tường bên phải hoàng hậu, nhìn mọi người phía dưới lạc lạc cười duyên, đối với Mộ Dung Vô Cực và Sở Thần Phong đều thập phần khinh thường.
"ngươi là người phương nào?" Mộ Dung Vô Cực cùng Sở Thần Phong mắt thấy tư thái mê người của nữ tử che mặt đột nhiên xuất hiện, đều nhíu mày lui về chỗ cũ, người trước quát nhẹ hỏi, người sau cũng rất làm tò mò.
"Ha ha…Mộ Dung Vô Cực, ngay cả giáo chủ chúng ta đi tới đế đô, ngươi cũng không biết. Dựa vào tính cảnh giác này, ngươi cũng dám lại có thể cùng nguyên soái dốt nát mưu toan phản nghịch, quả nhiên buồn cười tột cùng."
Một trận âm trầm cười to truyền đến, bốn gã mặc trang phục xám, lão nhân đầu bạc trên lưng khoác áo tơi màu xanh biếc, trong tay cầm đao, thương, kiếm mang theo một đám người bịt mặt cầm kiếm, từ xung quanh hiện ra. Cầm đầu là bốn lão già, phân biệt đứng ở hai bên tả hữu Lưu Vũ Phỉ.
"Hừ, hóa ra là u hồn minh quỷ tứ pháp vương của Cửu Ư giáo, bốn lão già các ngươi vẫn còn sống lâu, sống đến bây giờ còn chưa chết!" Mọi người ở đây đã thấy bốn lão già cùng bọn người bịt mặt mặc lục trang trên ngực phải có kí hiệu bộ xương khô, lập tức biết ngay thân phận của bọn họ. Mộ Dung Vô Cực nhăn trán nhíu mày, trong lòng rúng động, nhìn dáng vẻ mê người của Lưu Vũ Phỉ, cười lạnh nói: "không nghĩ tới giáo chủ của Cửu U tà giáo thế lực đệ nhật giang hồ Thần châu lại trẻ tuổi như vậy, nhưng lại là hạng nữ lưu, xem ra Cửu U tà giáo nhất định đi xuống dốc rồi."
"Từ lâu nghe ma cung cung chủ Mộ Dung Vô Cực cuồng ngạo tự đại, không coi ai ra gì. Hôm nay vừa thấy quả nhiên người cũng như tên." Lưu Vũ Phỉ hai mắt nhìn chằm chằm Mộ Dung Vô Cực, trong miệng nhàn nhạt cười lạnh: "đáng tiếc, cái loại người này thông thường đều biết không có kết cục tốt lành!"
Mộ Dung Vô Cực nghe vậy hừ lạnh một tiếng, quay về phía Lý Nghị nhỏ giọng nói: "Lý nguyên soái, tình huống có biến, trước tiên bên này do ta ứng phó, người nhanh đi điều thêm binh tướng tới, thuận tiện liền hỏi thăm tình huống bên kia của Chu thượng thư."
Tà đạo thủ lĩnh Cửu U tà giáo, cùng chính đạo thủ lĩnh Thiên cơ cung đồng thời nhúng tay, Lý Nghị cho dù có sự giúp đỡ của mười lăm vạn đại quân, cũng không dám khinh thường đám cao thủ giang hồ này. Đối mặt với tình huống đột phát này trước mắt, không cần Mộ Dung Vô Cực nói, lão cũng đã nhận thức tình huống có biến. Bởi vậy Mộ Dung Vô Cực vừa nói ra, vị nguyên soái đại nhân này lập tức quát ra lệnh binh tướng xung quanh tiến lên giết địch, kêu vài tên tâm phúc cưỡi ngựa xoay người, muốn rời đi điều động tập hợp binh tướng, thuận tiện làm rõ ràng địch quân còn có bao nhiêu người.
Thiên cơ cung chủ Sở Thần Phong cùng với Lưu Vũ Phỉ và bọn người ta giáo nhìn Lý Nghị rời đi, đều không đuổi theo. Người trước ung dung tiêu sái vuốt râu đứng ở phía trước hoàng hậu và Đức phi, chúng nhân tà giáo chủ động tiếp cận binh tướng dự bị quân. Lưu Vũ Phỉ tự mình vung hắc ty trường lăng, đánh trả Mộ Dung Vô Cực. Một tràng chém giết nhất thời bộc phát.
"Cữu cữu.." Đức phi Tô Vân hai mắt rơi lệ, nhìn bóng lưng cữu cữu cưỡi ngựa đi xa, đau khổ quy gối trên mặt đất. Đối với tương lai tràn ngập sự thất vọng. Trận nổi loạn này vô luận kết quả thế nào, vận mệnh của nàng đều không thể có kết cục tốt đẹp. Lý Nghị thành công, hoàng thượng chết,nàng trở thành quả phụ. Lý Nghị thất bại, nàng làm không tốt cũng bị liên lụy, hoàng thượng sợ rằng cả đời sẽ đều không để ý tới nàng.
Hoàng hậu Hứa Lâm đứng ở bên cạnh, đối với Tô Vân vừa mới hành động cực lực bảo vệ nàng và hoàng thượng, rất làm cảm kích, giờ nhìn thấy Tô Vân bất lực quỳ xuống đất hình dáng khóc lóc, trong lòng thập phần không đành lòng, muốn khích lệ nàng, nhưng lại chẳng biết nói gì cho tốt, vừa định nâng đứng dậy, lại đột nhiên thái hậu Lưu Khiết cùng vài ba mươi tên hộ vệ, từ bên trong Long Tường cung đi ra.
"Hoàng hậu, tình huống khẩn cấp, hoàng thượng ở đâu, mau nói cho ai gia biết" Lưu Khiết từ cửa sau Long Tường cung tiến vào, chỉ thị hộ vệ tìm kiếm không có phát hiện tung tích của hoàng thượng, trong lòng nghi hoặc, đành phải vội đến trước mặt Hứa Lâm gần đây rất được hoàng thượng sủng hạnh
"Hoàng thượng bế quan, trước từng nói tuyệt đối không được quấy rầy, nếu không tính mệnh sẽ nguy hiểm.." Hứa Lâm nhìn Lưu Khiết đi tới, trong đầu nghĩ tới cảnh cáo của hoàng thượng trước đây, lại nghĩ đến mối quan hệ giữa thái hậu và hoàng thượng lúc này, lập tức lắc đầu nói: "Hoàng thượng cùng Hiền phi vừa rời đi, nói là có sự tình trọng yếu, thần thiếp không dám hỏi nhiều, cũng không biết bọn họ ở nơi nào!"
"Cái này cũng được ư, có sự tình gì còn quan trọng hơn là dẹp loạn ư? Hắn chẳng lẽ nhìn không thấy trong cung đã đại loạn sao?" Lưu Khiết nghe Hứa Lâm nói xong, nhìn bên ngoài Long Tường cung chém giết rất hỗn loạn, bất mãn lắc đầu cảm khái. Đối với lời nói của Hứa Lâm vẫn chưa tin hoàn toàn, trong lời nói có ý nhắc nhở nàng tình huống khẩn cấp, mau nói sự thật.
Đáng tiếc, Hứa Lâm cũng không quá tin nàng, sợ nàng nhân cơ hội mưu hại hoàng thượng, xác định quyết tâm theo hoàng thượng phân phó, không mang nơi hoàng thượng trú ẩn nói cho bất luận kẻ nào.
"Khải bẩm thái hậu, tại phủ tể tướng bị phản quân mãnh liệt tập kích, đột nhiên xuất hiện một đám cao thủ của Thiên cơ cung, tể tương đại nhân hiện giờ đã thoát hiểm, thống lĩnh thành vệ quân Hứa Chí Dương đang dẫn quân đội giao chiến với phản quân trong thành. Do phản quân chiếm lĩnh bốn cổng thành, nên giờ phút này cấm vệ quân đang công thành."
Nhằm lúc Lưu Khiết và Hứa Lâm trong lòng suy nghĩ, tâm phúc của Lưu Khiết là thái giám Lí công công, theo sau là vài tên hộ vệ, từ cửa sau Long Tường cung, cung kính hướng tới thái hậu bẩm báo.
Lưu Khiết nghe Hứa Sơn không bị giết, trong lòng thầm than một tiếng đáng tiếc, gật đầu phân phó Lí công công tìm hiểu thêm tin tức, rồi nói với Hứa Lâm và Đức phi: "Nơi này đang đánh nhau, thập phần nguy hiểm, hai người cùng ai gia cùng rời đi."
"Tạ ơn thái hậu, thần thiếp muốn ở lại chỗ này chờ hoàng thượng." Hứa Lâm nhìn Tô Vân đang khóc, không muốn cùng đi với thái hậu, lắc đầu cự tuyệt. Tô Vân giữa lúc trong lòng thương tâm, hoàn toàn không chú ý tới Lưu Khiết nói.
Lưu Khiết nói ra đề nghị như vậy, cũng là do thuận miệng khách sao, sống chết của hoàng hậu hay Đức phi, nàng mới không muốn để ý tới. Nếu nhị nữ chết, ngày sau đối với nàng ắt phải có lợi, bởi vậy nàng nhìn thấy Hứa Lâm cự tuyệt, Tô Vân không nói lời nào, lập tức xoay người mang hộ vệ rời đi, không muốn lưu lại loại chỗ nguy hiểm. Nàng cùng Cửu U tà giáo có quan hệ mật thiết, không muốn bị bất luận kẻ nào biết tới.
"Ài, hậu cung của Thần Châu thực không phải nơi tốt lành. Nha đầu Nhược Yên, quanh năm ở chỗ này, chắc là chịu không ít bắt nạt." Bảo hộ phía trước người hoàng hậu là thiên cơ lão nhân Sở Thần Phong, mang toàn bộ đối dáp giữa hoàng hậu và thái hậu lọt vào trong tai, trong đầu rất là bùi ngùi ái đồ.
Chiếu theo đúng Lí công công mà bẩm báo, giờ phút này đế đô đã hoàn toàn bị chìm đắm chiến trường nổi loạn, dân chúng khóc cha kêu mẹ, binh tương quát tháo chém giết nổi lên tứ phía, chỉ thấy đế đô bên trong chém giết, bên ngoài điên cuồng công thành, phối hợp thiêu đốt phòng ốc gây nên hừng hừng cháy lớn, khiến tình cảnh này có vẻ càng thêm hỗn loạn.
"Chu thượng thư, tình hình Hứa Sơn bên kia sao rồi?" Lý Nghị trên đường thuận lợ đuổi tới bên ngoài cửa cung vừa vặn gặp binh bộ thượng thư Chu Cường đi tới, lo lắng mở miệng hỏi.
Chu Cường vội vã, mồ hôi đầy mặt, nhìn thấy Lý Nghị, tức khắc như nhìn thấy một loại người đáng tin tưởng, mang tình huống trong ngoài thành, toàn bộ nói cho Lý Nghị.
"Đáng giận, không nghĩ tới lại bị Thiên cơ cung làm rối loạn hư một bước kế hoạch lâu dài." Lý Nghị nghe nói cao thủ Thiên cơ cứu Hứa Sơn, thành vệ quân và cấm vê quân lại nhanh chóng xuất hiện phản công, trong lòng vừa sợ vừa giận, sợ hãi cùng bất an bắt đầu manh nha trong đầu, vừa nghĩ vừa mở miệng phân phó Chu Cường đi tập hợp tất cả binh tướng, lui giữ hoàng cung, tránh bị thành vệ quân và cấm vệ quân hai mặt giáp công.
Đại kế nổi loạn đã triển khai, lúc này trước mắt liền xuất hiện nan đề lớn nữa, Lý Nghị cũng không còn gì để lui, cần phải đơn độc đưa ra nhất trí, triệt để nắm lấy hoàng cung, dùng hoàng thượng và thái hậu để uy hiếp, lại tiếp tục phối hợp trên âm mưu từ trước hợp tác với nam man đế quốc, mang đại quyền Thần Châu thâu tóm vào tay.
So sánh với hỗn chiến đại chiến trong ngoài đế đô, trong hoàng cung hỗn chiến loại nhỏ vẫn duy trì như trước, hơn nữa bên ngoài cung mức độ kịch liệt không giảm chút nào, nhất là chưởng ảnh bay lượn của Mộ Dung Vô Cực, cùng dải lụa bay vút của Lưu Vũ Phỉ. Hai người măc dù đều chưa xuất toàn lực, nhưng vẫn cứ đánh cho tàn ảnh liên tục, phá liên tục. Nhưng mà lúc này ở phía chân trời, lại có một biến hóa làm tất cả mọi người chú ý, dần dần hiện rõ….

/240

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status