Lưu Nguyệt ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, đã sắp 5 giờ, nhắm chừng Hiệp Hàm đã sắp về. Liền bảo hai người kia chấm dứt đề tài này, đợi họp mặt rồi bàn bạc tiếp. Thiển Thiển vừa thấy thái độ lén lút của nàng, “Ta nói ngươi đó còn chưa gả cho người ta, đã sợ ông xã như vậy, về sau cuộc sống của ngươi sẽ ra sao hả.” Bóng đêm cũng hùa theo đả kích nàng, “Đừng để lão đại ăn sạch như thế, ngươi cũng phải có biện pháp áp đảo y chứ. Như vậy mới là vương đạo!”
Lưu Nguyệt vừa tắt máy, liền nghe thấy tiếng thắng xe. Lưu Nguyệt chạy nhanh ra cửa sổ nhìn thử, quả nhiên Hiệp Hàm đã về, y cũng đẩy cửa xe bước ra, vừa lúc ngẩng đầu nhìn lên lầu. Tầm mắt hai người giao nhau giữa không trung, Hiệp Hàm ngoắc ngoắc tay, ý bảo nàng nhanh xuống dưới.
Thành phố A cách thành phố L rất gần, đi không quá một giờ tàu điện ngầm là tới, nhưng nếu đi bằng xe hơi, thì phải tốn nhiều thời gian hơn. Chờ Hiệp Hàm chở Lưu Nguyệt tới nơi, cũng đã gần 6 giờ rưỡi. Vẫn là nơi gặp gỡ lần đầu kia ‘Y nhân Như Nguyệt’. Nhìn rất thanh lịch nhưng lại không mất đi vẻ thời thượng, trong lòng Lưu Nguyệt chợt lóe lên một ý nghĩ, sau đó kéo Hiệp Hàm hỏi “Đây cũng là sản nghiệp của anh?” Hiệp Hàm không biết tại sao nàng lại nghĩ vậy, bất quá vẫn gật đầu một cái. Trong lòng Lưu Nguyệt bị đả kích mạnh, vốn tưởng khoảng cách giữa nàng và y cũng không xa lắm, nhưng càng tới gần y hiểu biết về y hơn, nàng càng phát hiện giữa bọn họ so với trời và đất không kém nhau bao nhiêu.
Cùng một nhà hàng, cùng một phòng, bất đồng ở chổ lần trước Lưu Nguyệt chạy trối chết để trốn y, còn lần này thì được y mang vào. Nàng không khỏi cảm thán, chuyện trên thế gian này quả là biến đổi khôn lường.
Thiển Thiển cùng Bóng đêm đã tới từ trước đang ngồi trong góc phòng thần thì to nhỏ cả buổi, nhìn thấy mọi người đi ra cửa chào hỏi, mới ngẩng đầu lên nhìn. Thiển Thiển thấy Lưu Nguyệt đến, cũng thò đầu ra chào, “Tiểu Nguyệt, ở đây này!” Lưu Nguyệt vội vàng gật đầu, sau đó nhìn Hiệp Hàm một cái, ý bảo nàng muốn qua đó, Thấy Hiệp Hàm gật gật đầu. Nàng mới dám chạy tới chổ Thiển Thiển cùng Bóng đêm đang ngồi. Hai người đó từ nãy giờ thì thầm qua lại bị Tôn Minh nhìn thấy, hắn cười hì hì vỗ vai Hiệp Hàm, “Lão đại, ngươi định thu phục em vợ ta thế nào đây?” Hiệp Hàm xem chừng cùng hắn rất thân thuộc, Theo thói quen bày ra bộ mặt vô lại. “Hồng quân liên xô tranh đấu trường kì.” Lời vừa nói ra, khóe miệng Tôn Minh suy sụp hẳn, không phải chứ, đã lâu như vậy rồi.
*Hồng quân liên xô – còn gọi là hồng quân công nông, nổi tiếng với việc bền bỉ chiến đấu ko sợ thất bại cuối cùng đạt được thắng lợi. Tóm lại ý ảnh là mưa dầm thấm đất á.
Lưu Nguyệt đi tới, liền nhìn thấy Thiển Thiển cùng Diệp Hi [ Bóng đêm ] ngồi ở kia nhìn nàng cười đầy bất hảo. Lưu Nguyệt đi tới mà mặt mày rầu rĩ không ngừng than vãn,“Các ngươi còn giễu cợt ta, ta đã khổ muốn chết rồi.” Diệp Hi cười trộm, “Hắc hắc, vừa rồi thấy lão đại đối với ngươi rất ôn nhu a.” Thiển Thiển cũng bày bộ mặt y như vậy nhìn nàng, “Lúc lão đại nhìn ngươi trong mắt có dục, ngươi có sức hấp dẫn a.” Lời này Thiển Thiển và Diệp Hi vừa nói khiến nàng đổ mồ hôi lạnh, “Thiển Thiển, cái gì mà có dục?” Diệp Hi tò mò không hiểu lập tức mở miệng hỏi, Thiển Thiển liếc hai nàng một cái, làm như thể muốn nói hai nàng đúng là hai cô ngốc rồi mới giải thích “Chính là khát dục đó. Ngốc à!”
Nghe xong cả hai mới bừng tỉnh hiểu được, nhưng sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Nguyệt có chút đỏ bừng mắng Thiển Thiển “Sao ngươi có thể nói ra những lời đó.” Diệp Hi cũng ngượng ngùng cười, “Ngươi làm ta háo hức tới choáng váng nha.” Thiển Thiển đưa mắt tà tà nhìn hai nàng “Các ngươi đang nghĩ gì trong đầu vậy, mau nói ra hết đi.” Xem ra tới lúc này chỉ còn mỗi nàng là còn giữ được bộ dạng thuần khiết.
Xem chừng Lưu Nguyệt cùng Diệp Hi quả thật rất muốn bóp chết Thiển Thiển. Lưu Nguyệt cũng không quên vấn đề trọng yếu nhất, giật nhẹ tay áo hai người kia, ý bảo đừng loạn nữa. “Hai tỷ tỷ à, ta là thiệt tình là rất cần giúp đỡ đó.” Thiển Thiển liếc nàng một cái, sau đó trở về vấn đề chính, “Chuyện này nói tới nói lui thì vẫn là ngươi phải ra tay trước.” Diệp Hi đã ở một bên phụ họa, “Ngươi dũng cảm lên, nữ nhân theo đuổi nam nhân chỉ cách một tầng vải mỏng, ta chính là ví dụ của sự thành công đó đó.” Lưu Nguyệt mở to hai mắt chăm chú lắng nghe, thiếu điều chưa cầm giấy bút mà ghi rõ ra thôi.
Bỗng nhiên Thiển Thiển nói “Nhìn lại trang phục hôm nay của ngươi coi, ngươi có biết vấn đề ở đâu không hả?” Lưu Nguyệt cúi đầu nhìn chính mình, là đồ mới, đâu có dơ, cũng không có mùi hôi a, Có thấy vấn đề gì đâu. Thiển Thiển bày ra bộ dạng như thể nàng là con oát không còn khả năng dạy dỗ nói. “Tiểu Nguyệt à, điều quan trọng nhất của một cô gái là sự nữ tính. Ngươi mặc nguyên bộ áo thun quần jean, còn thêm đôi giày vải kia nữa, tuy rằng nhẹ nhàng thoải mái thật, nhưng một chút mị lực cũng không có.” Diệp Hi vừa nhìn nàng vừa lắc đầu.
“Vậy làm thế nào mới có mị lực?” Lưu Nguyệt nắm bắt vấn đề rất nhanh, Thiển Thiển lập tức hưng phấn,“Lực hấp dẫn của các cô gái chia làm nhiều loại, còn phải xem tính tình họ thích hợp với dạng hấp dẫn nào. Tỷ nói với ngươi nha, người khác có thể mặc áo thun quần jean mà trông vẫn gợi cảm, ngươi có tin không? Nhìn thế nào cũng đều giống nữ trung học sinh.”
Diệp Hi gật đầu đồng ý, “Tuy chúng ta không biết khẩu vị của lão đại thế bào, bất quá chúng ta thử là được mà?” Diệp Hi dường như vừa nhắc tới vấn đề then chốt, có lẽ đây gọi là trực giác của dân kinh doanh a. Thiển Thiển cùng Lưu Nguyệt cùng nhau quay đầu qua nhìn, Diệp Hi cười rất đắc ý, “Mặc váy ngắn tập trên sân tennis, dạo biển với áo bikini, chỉ khoát một lớp áo tắm khi đi suối nước nóng ở Nhật, ở nhà thì mặc váy ngủ lụa mỏng, bất luận là loại hình nào, thì cũng sẽ có một cái lão đại thích.” Thiển Thiển vừa nghe ý tưởng này xong, “Đúng đó đúng đó, cuối tuần này chúng ta hẹn ra ngoài chơi đi, đến lúc đó hai đứa ta sẽ giúp ngươi một tay.” Ý tưởng này xem ra không tệ, có hai người họ bên cạnh, chắc sẽ không tới nổi bị xấu hổ trước mặt Hiệp Hàm.
Kế đó cả ba bắt đầu bàn chi tiết hơn về vấn đề này, tuy rằng Lưu Nguyệt cảm thấy biện pháp của hai vị quân sư quạt mo này tựa hồ không thực lắm, bất quá so với tình trạng bị động như bây giờ, thì có phương pháp nào đó còn hơn không có. Trong phòng tiệc, cả đám nam nhân đang không ngừng chè chén, bởi vì lần này gia tộc đã rửa được nhục mà vô cùng hưng phấn.
Sau khi kết thúc ăn nhậu, Thiển Thiển đề nghị mọi người đừng về vội, sau đó nháy mắt với Diệp Hi, nói muốn đi xem phim, Diệp Hi lập tức hiểu ý lôi kéo Lưu Nguyệt, “Tiểu Nguyệt à, vất vả lắm 3 chị em chúng ta mới có cơ hội tụ tập, cùng đi xem phim nhé.” Vừa nhẹ nhàng nói vừa bấu Lưu Nguyệt một chút, khiến nàng bất giác hiểu ra. Nguyên lai hai người họ muốn tạo cơ hội cho nàng.
Lưu Nguyệt quay đầu nhìn Hiệp Hàm một cái, Hiệp Hàm thấy nàng muốn đi, liền gật đầu đồng ý. “Tốt, cùng đi đi.” Lời Hiệp Hàm vừa nói ra, Thiển Thiển cùng Diệp Hi với cả Lưu Nguyệt đều kích động reo lên, làm cho ba chàng trai đứng bên cạnh không hiểu gì cả. Chỉ có Hiệp cười nhạt một cái, tựa hồ lơ đễnh.
Rạp chiếu phim ở thành phố A vô cùng náo nhiệt, vậy nên khi đến chổ mua vé liền thấy 1 đống người đang xếp hàng chờ. Tôn Minh vừa thấy liền nói với mấy người bên cạnh “Chia ra đi, ta đi xếp hàng mua vé, Chu Dật Khải ngươi dẫn ba cô nàng này đi mua bắp rang bơ, còn lão đại ngươi xem như hộ hoa sứ giả đi.” Nói xong, hắn cười ha ha rồi nhào vào hàng bán vé.
Diệp Hi lập tức kéo tay Chu Dật Khải làm nũng nói “Ông xã, ta muốn ăn bắp rang có vị dâu.” Sau đó, một người nghiêm túc như Chu Dật Khải lại có thể bày ra bộ dạng sủng nịnh cùng Diệp Hi nói “Ngoài bắp rang ra còn muốn ăn gì nữa không?” Thiển Thiển cùng Lưu Nguyệt đi sau bọn họ, đưa mắt nhìn nhau, có phần không tin nổi. Đây là người hay nói lý lẻ trong game, nói năng nghiêm nghị, trong đời thực được coi là Chu luật sư thiết diện vô tư đây sao? Thiển Thiển nhịn không được tán thưởng nói “Diệp Hi quả nhiên là cao thủ trong cao thủ, đầu gỗ cũng có mùa xuân a.” Sau đó lại quay đầu nhìn Lưu Nguyệt,“Ngươi cũng phải cố lên, đem lửa của ngươi làm tan mớ băng kia đi.” Lưu Nguyệt nghe xong, theo bản năng quay đầu nhìn Hiệp Hàm đang đi ở phía sau. Cũng không biết Hiệp Hàm có nghe thấy gì không, mà y cũng đang nhìn Lưu Nguyệt, bộ dạng cười mà không cười, khiến Lưu Nguyệt không hiểu nổi suy nghĩ của y.
Tới khi 3 nàng mỗi người cầm một hộp bắp rang bơ, cùng một đống lớn đồ ăn, mới từ siêu thị bên cạnh rạp chiếu phim đi ra. Lúc này, Tôn Minh đã mua xong vé đang đứng chờ sẳn, nhìn thấy cả bọn đi tới liền cười hì hì nói “Vé ở khu đại sảnh bán hết rồi, ta chỉ mua được 3 vé cặp dành cho tình nhân, không thành vấn đề chứ?” Diệp Hi lập tức ôm cánh tay Chu Dật Khải, vui vẻ nói “Đương nhiên không thành vấn đề.” Kỳ thật trong lòng nàng đang muốn gào lên, đây đúng là ý trời a.
Rốt cuộc là ý trời hay ý người đây? Tôn Minh chia vé xong, Thiển Thiển nắm tay hắn đi sau cùng, cười gian. Tôn minh cũng bày một vẻ đắc ý, “Bà xã đại nhân, nhiệm vụ hoàn thành mỹ mãn. Vậy có được thưởng không?” “Thưởng ư? Vậy ta sẽ cho ngươi một nụ hôn nhé.” Tôn Minh hớn hở kêu gào. Thiển Thiển lườm hắn một cái, bộ dạng này, quả là rất dễ hài lòng a.
Khi đi tới bàn soát vé, Diệp Hi kéo Chu Dật Khải tiến vào, Diệp Hi ở trong sảnh nháy mắt một cái. Lưu Nguyệt thấy vậy cũng khẽ nháy mắt đáp lại, ám chỉ nàng sẽ nắm bắt cơ hội. Tới khi Thiển Thiển cùng Tôn Minh vào, Thiển Thiển còn trừng mắt nhìn Lưu Nguyệt, cảnh cáo nàng trăm ngàn lần không được luống cuống, đây đều là do nàng ta tỉ mỉ bày ra a.
Lưu Nguyệt ngây ngô cười cười làm như không thấy, sau đó đi theo Hiệp Hàm vào trong. Đây là lần đầu tiên Lưu Nguyệt ngồi dãy ghế tình nhân, không giống như những dãy ghế bình thường khác, trái phải đều có vách ngăn. Khi ngồi xuống, sẽ giống như một căn phòng nhỏ chỉ có mình và đối phương, loại cảm giác này đúng là rất gắn bó. Hơn nữa đèn đóm bốn phía đều khá mờ ám, làm cho Lưu Nguyệt có phần xấu hổ. Phim còn chưa chiếu, Lưu Nguyệt đã ngồi một bên nhìn ngắm Hiệp Hàm, y tùy tiện ngồi xuống, dựa lưng vào ghế, bày ra một bộ dạng vô cùng thoải mái, sau đó cầm gói đồ ăn lấy ra, đưa mấy thứ trong đó cho Lưu Nguyệt. Cuối cùng mới mở lon coca ra uống.
Lưu Nguyệt ngồi tự động viên bản thân, OK! Không khí không tệ, hoàn cảnh không tệ, chỉ còn thiếu thời cơ. Phim bắt đầu chiếu, hai mắt Lưu Nguyệt tuy rằng nhìn chằm chằm vào màn hình, nhưng kỳ thực tâm lại đặt bên người ngồi kế mình, nàng cố tỏ ra không để ý chút gì đến Hiệp Hàm đang ngồi bên cạnh kia. Nghĩ thầm, len lén xích lại gần một chút chắc sẽ không bị phát hiện.
Hít sâu vài lần, nàng dũng cảm quay đầu lại, chuẩn bị tìm một đề tài cùng Hiệp Hàm tạo không khí ám muội. Vấn đề là vừa đảo mắt qua nhìn liền bị choáng váng, Hiệp Hàm đang tựa vào thành ghế ngủ. Sau đó nàng mới nhớ ra, đúng rồi, tối qua Hiệp Hàm thức làm việc cả đêm, sáng sớm lại phải đi làm, sau đó đi họp mặt, giờ lại phải cùng nàng xem phim, thật sự đúng là làm khó cho y rồi. Nàng thấy Hiệp Hàm đang ngủ, mới dám tiến lại gần nhìn khuôn mặt y, đôi lông mày thẳng tắp, hàng mi dày, cùng đôi môi hơi chếch lên, cho dù là hệ thống đèn ở đây có chút mờ ám, nhưng Lưu Nguyệt vẫn biết được đôi môi đó có màu hồng phấn, khi cười rộ lên khóe miệng hơi cong, và nàng rất thích độ cong đó.
Thời gian cùng không gian cứ thế yên lặng trôi. Nàng nhìn y, không biết tự lúc nào, đã chạm vào đôi môi Hiệp Hàm, cảm giác mềm mại lành lạnh kia, giống như hoa quả tươi mát, làm cho lòng nàng dâng lên một cảm giác ngọt ngào. Tới khi hồi phục lại tình thần, nàng hoảng sợ, lùi ra xa, ngây ngốc mà đưa tay sờ sờ cánh môi mình, sao nàng lại có thể làm như vậy, lại thừa dịp y ngủ mà hôn trộm y. Nếu y mà biết, nhất định sẽ nghĩ nàng thật không biết xấu hổ.
Vì đang mãi trầm tư nên nàng không nhìn thấy được, khóe môi nàng vừa hôn qua, theo quán tính lại gợn lên độ cong nàng yêu thích nhất.
Lưu Nguyệt vừa tắt máy, liền nghe thấy tiếng thắng xe. Lưu Nguyệt chạy nhanh ra cửa sổ nhìn thử, quả nhiên Hiệp Hàm đã về, y cũng đẩy cửa xe bước ra, vừa lúc ngẩng đầu nhìn lên lầu. Tầm mắt hai người giao nhau giữa không trung, Hiệp Hàm ngoắc ngoắc tay, ý bảo nàng nhanh xuống dưới.
Thành phố A cách thành phố L rất gần, đi không quá một giờ tàu điện ngầm là tới, nhưng nếu đi bằng xe hơi, thì phải tốn nhiều thời gian hơn. Chờ Hiệp Hàm chở Lưu Nguyệt tới nơi, cũng đã gần 6 giờ rưỡi. Vẫn là nơi gặp gỡ lần đầu kia ‘Y nhân Như Nguyệt’. Nhìn rất thanh lịch nhưng lại không mất đi vẻ thời thượng, trong lòng Lưu Nguyệt chợt lóe lên một ý nghĩ, sau đó kéo Hiệp Hàm hỏi “Đây cũng là sản nghiệp của anh?” Hiệp Hàm không biết tại sao nàng lại nghĩ vậy, bất quá vẫn gật đầu một cái. Trong lòng Lưu Nguyệt bị đả kích mạnh, vốn tưởng khoảng cách giữa nàng và y cũng không xa lắm, nhưng càng tới gần y hiểu biết về y hơn, nàng càng phát hiện giữa bọn họ so với trời và đất không kém nhau bao nhiêu.
Cùng một nhà hàng, cùng một phòng, bất đồng ở chổ lần trước Lưu Nguyệt chạy trối chết để trốn y, còn lần này thì được y mang vào. Nàng không khỏi cảm thán, chuyện trên thế gian này quả là biến đổi khôn lường.
Thiển Thiển cùng Bóng đêm đã tới từ trước đang ngồi trong góc phòng thần thì to nhỏ cả buổi, nhìn thấy mọi người đi ra cửa chào hỏi, mới ngẩng đầu lên nhìn. Thiển Thiển thấy Lưu Nguyệt đến, cũng thò đầu ra chào, “Tiểu Nguyệt, ở đây này!” Lưu Nguyệt vội vàng gật đầu, sau đó nhìn Hiệp Hàm một cái, ý bảo nàng muốn qua đó, Thấy Hiệp Hàm gật gật đầu. Nàng mới dám chạy tới chổ Thiển Thiển cùng Bóng đêm đang ngồi. Hai người đó từ nãy giờ thì thầm qua lại bị Tôn Minh nhìn thấy, hắn cười hì hì vỗ vai Hiệp Hàm, “Lão đại, ngươi định thu phục em vợ ta thế nào đây?” Hiệp Hàm xem chừng cùng hắn rất thân thuộc, Theo thói quen bày ra bộ mặt vô lại. “Hồng quân liên xô tranh đấu trường kì.” Lời vừa nói ra, khóe miệng Tôn Minh suy sụp hẳn, không phải chứ, đã lâu như vậy rồi.
*Hồng quân liên xô – còn gọi là hồng quân công nông, nổi tiếng với việc bền bỉ chiến đấu ko sợ thất bại cuối cùng đạt được thắng lợi. Tóm lại ý ảnh là mưa dầm thấm đất á.
Lưu Nguyệt đi tới, liền nhìn thấy Thiển Thiển cùng Diệp Hi [ Bóng đêm ] ngồi ở kia nhìn nàng cười đầy bất hảo. Lưu Nguyệt đi tới mà mặt mày rầu rĩ không ngừng than vãn,“Các ngươi còn giễu cợt ta, ta đã khổ muốn chết rồi.” Diệp Hi cười trộm, “Hắc hắc, vừa rồi thấy lão đại đối với ngươi rất ôn nhu a.” Thiển Thiển cũng bày bộ mặt y như vậy nhìn nàng, “Lúc lão đại nhìn ngươi trong mắt có dục, ngươi có sức hấp dẫn a.” Lời này Thiển Thiển và Diệp Hi vừa nói khiến nàng đổ mồ hôi lạnh, “Thiển Thiển, cái gì mà có dục?” Diệp Hi tò mò không hiểu lập tức mở miệng hỏi, Thiển Thiển liếc hai nàng một cái, làm như thể muốn nói hai nàng đúng là hai cô ngốc rồi mới giải thích “Chính là khát dục đó. Ngốc à!”
Nghe xong cả hai mới bừng tỉnh hiểu được, nhưng sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Nguyệt có chút đỏ bừng mắng Thiển Thiển “Sao ngươi có thể nói ra những lời đó.” Diệp Hi cũng ngượng ngùng cười, “Ngươi làm ta háo hức tới choáng váng nha.” Thiển Thiển đưa mắt tà tà nhìn hai nàng “Các ngươi đang nghĩ gì trong đầu vậy, mau nói ra hết đi.” Xem ra tới lúc này chỉ còn mỗi nàng là còn giữ được bộ dạng thuần khiết.
Xem chừng Lưu Nguyệt cùng Diệp Hi quả thật rất muốn bóp chết Thiển Thiển. Lưu Nguyệt cũng không quên vấn đề trọng yếu nhất, giật nhẹ tay áo hai người kia, ý bảo đừng loạn nữa. “Hai tỷ tỷ à, ta là thiệt tình là rất cần giúp đỡ đó.” Thiển Thiển liếc nàng một cái, sau đó trở về vấn đề chính, “Chuyện này nói tới nói lui thì vẫn là ngươi phải ra tay trước.” Diệp Hi đã ở một bên phụ họa, “Ngươi dũng cảm lên, nữ nhân theo đuổi nam nhân chỉ cách một tầng vải mỏng, ta chính là ví dụ của sự thành công đó đó.” Lưu Nguyệt mở to hai mắt chăm chú lắng nghe, thiếu điều chưa cầm giấy bút mà ghi rõ ra thôi.
Bỗng nhiên Thiển Thiển nói “Nhìn lại trang phục hôm nay của ngươi coi, ngươi có biết vấn đề ở đâu không hả?” Lưu Nguyệt cúi đầu nhìn chính mình, là đồ mới, đâu có dơ, cũng không có mùi hôi a, Có thấy vấn đề gì đâu. Thiển Thiển bày ra bộ dạng như thể nàng là con oát không còn khả năng dạy dỗ nói. “Tiểu Nguyệt à, điều quan trọng nhất của một cô gái là sự nữ tính. Ngươi mặc nguyên bộ áo thun quần jean, còn thêm đôi giày vải kia nữa, tuy rằng nhẹ nhàng thoải mái thật, nhưng một chút mị lực cũng không có.” Diệp Hi vừa nhìn nàng vừa lắc đầu.
“Vậy làm thế nào mới có mị lực?” Lưu Nguyệt nắm bắt vấn đề rất nhanh, Thiển Thiển lập tức hưng phấn,“Lực hấp dẫn của các cô gái chia làm nhiều loại, còn phải xem tính tình họ thích hợp với dạng hấp dẫn nào. Tỷ nói với ngươi nha, người khác có thể mặc áo thun quần jean mà trông vẫn gợi cảm, ngươi có tin không? Nhìn thế nào cũng đều giống nữ trung học sinh.”
Diệp Hi gật đầu đồng ý, “Tuy chúng ta không biết khẩu vị của lão đại thế bào, bất quá chúng ta thử là được mà?” Diệp Hi dường như vừa nhắc tới vấn đề then chốt, có lẽ đây gọi là trực giác của dân kinh doanh a. Thiển Thiển cùng Lưu Nguyệt cùng nhau quay đầu qua nhìn, Diệp Hi cười rất đắc ý, “Mặc váy ngắn tập trên sân tennis, dạo biển với áo bikini, chỉ khoát một lớp áo tắm khi đi suối nước nóng ở Nhật, ở nhà thì mặc váy ngủ lụa mỏng, bất luận là loại hình nào, thì cũng sẽ có một cái lão đại thích.” Thiển Thiển vừa nghe ý tưởng này xong, “Đúng đó đúng đó, cuối tuần này chúng ta hẹn ra ngoài chơi đi, đến lúc đó hai đứa ta sẽ giúp ngươi một tay.” Ý tưởng này xem ra không tệ, có hai người họ bên cạnh, chắc sẽ không tới nổi bị xấu hổ trước mặt Hiệp Hàm.
Kế đó cả ba bắt đầu bàn chi tiết hơn về vấn đề này, tuy rằng Lưu Nguyệt cảm thấy biện pháp của hai vị quân sư quạt mo này tựa hồ không thực lắm, bất quá so với tình trạng bị động như bây giờ, thì có phương pháp nào đó còn hơn không có. Trong phòng tiệc, cả đám nam nhân đang không ngừng chè chén, bởi vì lần này gia tộc đã rửa được nhục mà vô cùng hưng phấn.
Sau khi kết thúc ăn nhậu, Thiển Thiển đề nghị mọi người đừng về vội, sau đó nháy mắt với Diệp Hi, nói muốn đi xem phim, Diệp Hi lập tức hiểu ý lôi kéo Lưu Nguyệt, “Tiểu Nguyệt à, vất vả lắm 3 chị em chúng ta mới có cơ hội tụ tập, cùng đi xem phim nhé.” Vừa nhẹ nhàng nói vừa bấu Lưu Nguyệt một chút, khiến nàng bất giác hiểu ra. Nguyên lai hai người họ muốn tạo cơ hội cho nàng.
Lưu Nguyệt quay đầu nhìn Hiệp Hàm một cái, Hiệp Hàm thấy nàng muốn đi, liền gật đầu đồng ý. “Tốt, cùng đi đi.” Lời Hiệp Hàm vừa nói ra, Thiển Thiển cùng Diệp Hi với cả Lưu Nguyệt đều kích động reo lên, làm cho ba chàng trai đứng bên cạnh không hiểu gì cả. Chỉ có Hiệp cười nhạt một cái, tựa hồ lơ đễnh.
Rạp chiếu phim ở thành phố A vô cùng náo nhiệt, vậy nên khi đến chổ mua vé liền thấy 1 đống người đang xếp hàng chờ. Tôn Minh vừa thấy liền nói với mấy người bên cạnh “Chia ra đi, ta đi xếp hàng mua vé, Chu Dật Khải ngươi dẫn ba cô nàng này đi mua bắp rang bơ, còn lão đại ngươi xem như hộ hoa sứ giả đi.” Nói xong, hắn cười ha ha rồi nhào vào hàng bán vé.
Diệp Hi lập tức kéo tay Chu Dật Khải làm nũng nói “Ông xã, ta muốn ăn bắp rang có vị dâu.” Sau đó, một người nghiêm túc như Chu Dật Khải lại có thể bày ra bộ dạng sủng nịnh cùng Diệp Hi nói “Ngoài bắp rang ra còn muốn ăn gì nữa không?” Thiển Thiển cùng Lưu Nguyệt đi sau bọn họ, đưa mắt nhìn nhau, có phần không tin nổi. Đây là người hay nói lý lẻ trong game, nói năng nghiêm nghị, trong đời thực được coi là Chu luật sư thiết diện vô tư đây sao? Thiển Thiển nhịn không được tán thưởng nói “Diệp Hi quả nhiên là cao thủ trong cao thủ, đầu gỗ cũng có mùa xuân a.” Sau đó lại quay đầu nhìn Lưu Nguyệt,“Ngươi cũng phải cố lên, đem lửa của ngươi làm tan mớ băng kia đi.” Lưu Nguyệt nghe xong, theo bản năng quay đầu nhìn Hiệp Hàm đang đi ở phía sau. Cũng không biết Hiệp Hàm có nghe thấy gì không, mà y cũng đang nhìn Lưu Nguyệt, bộ dạng cười mà không cười, khiến Lưu Nguyệt không hiểu nổi suy nghĩ của y.
Tới khi 3 nàng mỗi người cầm một hộp bắp rang bơ, cùng một đống lớn đồ ăn, mới từ siêu thị bên cạnh rạp chiếu phim đi ra. Lúc này, Tôn Minh đã mua xong vé đang đứng chờ sẳn, nhìn thấy cả bọn đi tới liền cười hì hì nói “Vé ở khu đại sảnh bán hết rồi, ta chỉ mua được 3 vé cặp dành cho tình nhân, không thành vấn đề chứ?” Diệp Hi lập tức ôm cánh tay Chu Dật Khải, vui vẻ nói “Đương nhiên không thành vấn đề.” Kỳ thật trong lòng nàng đang muốn gào lên, đây đúng là ý trời a.
Rốt cuộc là ý trời hay ý người đây? Tôn Minh chia vé xong, Thiển Thiển nắm tay hắn đi sau cùng, cười gian. Tôn minh cũng bày một vẻ đắc ý, “Bà xã đại nhân, nhiệm vụ hoàn thành mỹ mãn. Vậy có được thưởng không?” “Thưởng ư? Vậy ta sẽ cho ngươi một nụ hôn nhé.” Tôn Minh hớn hở kêu gào. Thiển Thiển lườm hắn một cái, bộ dạng này, quả là rất dễ hài lòng a.
Khi đi tới bàn soát vé, Diệp Hi kéo Chu Dật Khải tiến vào, Diệp Hi ở trong sảnh nháy mắt một cái. Lưu Nguyệt thấy vậy cũng khẽ nháy mắt đáp lại, ám chỉ nàng sẽ nắm bắt cơ hội. Tới khi Thiển Thiển cùng Tôn Minh vào, Thiển Thiển còn trừng mắt nhìn Lưu Nguyệt, cảnh cáo nàng trăm ngàn lần không được luống cuống, đây đều là do nàng ta tỉ mỉ bày ra a.
Lưu Nguyệt ngây ngô cười cười làm như không thấy, sau đó đi theo Hiệp Hàm vào trong. Đây là lần đầu tiên Lưu Nguyệt ngồi dãy ghế tình nhân, không giống như những dãy ghế bình thường khác, trái phải đều có vách ngăn. Khi ngồi xuống, sẽ giống như một căn phòng nhỏ chỉ có mình và đối phương, loại cảm giác này đúng là rất gắn bó. Hơn nữa đèn đóm bốn phía đều khá mờ ám, làm cho Lưu Nguyệt có phần xấu hổ. Phim còn chưa chiếu, Lưu Nguyệt đã ngồi một bên nhìn ngắm Hiệp Hàm, y tùy tiện ngồi xuống, dựa lưng vào ghế, bày ra một bộ dạng vô cùng thoải mái, sau đó cầm gói đồ ăn lấy ra, đưa mấy thứ trong đó cho Lưu Nguyệt. Cuối cùng mới mở lon coca ra uống.
Lưu Nguyệt ngồi tự động viên bản thân, OK! Không khí không tệ, hoàn cảnh không tệ, chỉ còn thiếu thời cơ. Phim bắt đầu chiếu, hai mắt Lưu Nguyệt tuy rằng nhìn chằm chằm vào màn hình, nhưng kỳ thực tâm lại đặt bên người ngồi kế mình, nàng cố tỏ ra không để ý chút gì đến Hiệp Hàm đang ngồi bên cạnh kia. Nghĩ thầm, len lén xích lại gần một chút chắc sẽ không bị phát hiện.
Hít sâu vài lần, nàng dũng cảm quay đầu lại, chuẩn bị tìm một đề tài cùng Hiệp Hàm tạo không khí ám muội. Vấn đề là vừa đảo mắt qua nhìn liền bị choáng váng, Hiệp Hàm đang tựa vào thành ghế ngủ. Sau đó nàng mới nhớ ra, đúng rồi, tối qua Hiệp Hàm thức làm việc cả đêm, sáng sớm lại phải đi làm, sau đó đi họp mặt, giờ lại phải cùng nàng xem phim, thật sự đúng là làm khó cho y rồi. Nàng thấy Hiệp Hàm đang ngủ, mới dám tiến lại gần nhìn khuôn mặt y, đôi lông mày thẳng tắp, hàng mi dày, cùng đôi môi hơi chếch lên, cho dù là hệ thống đèn ở đây có chút mờ ám, nhưng Lưu Nguyệt vẫn biết được đôi môi đó có màu hồng phấn, khi cười rộ lên khóe miệng hơi cong, và nàng rất thích độ cong đó.
Thời gian cùng không gian cứ thế yên lặng trôi. Nàng nhìn y, không biết tự lúc nào, đã chạm vào đôi môi Hiệp Hàm, cảm giác mềm mại lành lạnh kia, giống như hoa quả tươi mát, làm cho lòng nàng dâng lên một cảm giác ngọt ngào. Tới khi hồi phục lại tình thần, nàng hoảng sợ, lùi ra xa, ngây ngốc mà đưa tay sờ sờ cánh môi mình, sao nàng lại có thể làm như vậy, lại thừa dịp y ngủ mà hôn trộm y. Nếu y mà biết, nhất định sẽ nghĩ nàng thật không biết xấu hổ.
Vì đang mãi trầm tư nên nàng không nhìn thấy được, khóe môi nàng vừa hôn qua, theo quán tính lại gợn lên độ cong nàng yêu thích nhất.
/77
|