"Thần Nhứ." Cảnh Hàm U thấy nàng tỉnh lại, vội vàng đổi tư thế, để nàng thoải mái hơn chút.
Thần Nhứ há miệng, vẫn có một tia máu chảy ra. Dòng máu đỏ thắm theo khóe miệng của nàng chảy xuống cổ, sau đó uốn khúc hướng phía dưới… tan vào trong nước.
Hô hấp Cảnh Hàm U rối loạn, hơi dùng sức nắm chặt tay Thần Nhứ, cho đến khi nhìn thấy đối phương nhíu mày, mới nhận ra mình dùng sức quá mức.
"Toàn thân nàng đều là mồ hôi, ta sợ nàng ngủ không thoải mái, mới tắm rửa cùng nàng." Không nói được lý do vì sao, Cảnh Hàm U chính là vô thức giải thích.
Sắc mặt tái nhợt của Thần Nhứ nhiễm một vệt đỏ hồng. Mỏng manh, nhàn nhạt, như là một vòng ửng hồng trên giấy Tuyên Thành thượng hạng, tinh xảo mà động lòng người.
"Tóc của ta…" Nàng không có sức, nói bốn chữ * liền thở hổn hển.
* bốn chữ 我的头发 (ngã đích đầu phát)
Cảnh Hàm U biết nàng muốn gội đầu, vội vàng múc nước giúp nàng gội. Hai người lăn lộn một hồi, vẫn mất thời gian hai chung trà.
Lại nằm lên giường, Thần Nhứ cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều. Nàng nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài, miễn cưỡng mỉm cười, "Còn một ngày."
Tra tấn ba ngày ba đêm, còn một ngày mới kết thúc. Nhưng vì biết thời điểm nó chấm dứt, nên Thần Nhứ cũng không cảm thấy gian nan. Loại tra tấn này, kỳ thật mình đã quen. Nhưng nàng muốn nữ nhân trước mặt đau lòng, đây là kế hoạch của nàng, để nàng có càng nhiều con bài tự do.
Buổi trưa, Cảnh Hàm U bị hoàng thượng tuyên đi bàn việc, đây là chuyện không thể chối từ. Nhìn vẻ mặt lo lắng của nàng, Thần Nhứ cười nói: "Yên tâm, ta không sao." Càng tỏ ra bình thường như vậy, càng khiến Cảnh Hàm U không thể buông tay.
"Chăm sóc nàng cho tốt." Ra khỏi cung Vũ Yên, nàng thở dài.
Chuyện Thần Nhứ trúng độc đã sớm lan tràn trong cung. Đến hoàng đế Cảnh Đằng sau khi bàn xong chính sự cũng hỏi một câu, "Thuận Ân quận chúa hiện tại như thế nào?"
"Người đã được cứu, bây giờ đang phải chịu tra tấn sau khi phát độc ạ." Cảnh Hàm U nói mà mặt không biểu cảm.
Thái tử Cảnh Đồng ở bên, sắc mặt hơi ngượng ngùng. "Nhu Gia, ta không nghĩ tới, tỷ muội các nàng sẽ làm ra loại chuyện này. Mạc Ly cũng là vô ý."
"Vô ý?" Cảnh Hàm U nhướng mày, "Làm tỷ muội mà chuyện liên quan đến sống chết cấm kỵ nàng ta lại không biết? Thái tử, người đừng quên, Thần Nhứ thế nhưng đã từng là Trấn quốc công chúa, Dịch Già Mạc Ly có thể so sánh với địa vị của nàng sao?"
Thái tử đuối lý, cũng không biết nói gì. Hoàng đế ở bên, cười nói: "Được rồi được rồi, dù sao thì đó cũng là chuyện của người tộc Dịch Già, không cần vì nó mà thương tổn sự hòa hợp giữa huynh muội hai người. Dịch Già Thần Nhứ vô tội trúng độc, trẫm thưởng cho nàng thêm chút thuốc bổ, xem như trắc phi của Cảnh Đồng bồi tội."
Đạo lý kia Cảnh Hàm U cũng hiểu. Nói cho cùng, hai bên đều là người vong quốc. Coi như Thần Nhứ bị độc chết, người nước Lịch cũng không cảm thấy thương tiếc. Bản thân không đau đớn cũng sẽ không cảm thấy bi thương. Cảnh Hàm U không đôi co nữa, quỳ xuống thay Thần Nhứ tạ ơn, rời khỏi điện Khánh Hòa.
Vừa bước xuống bậc thang, đã nghe thấy tiếng bước chân sau lưng. Cảnh Hàm U quay đầu, trông thấy thái tử đang nhanh chân chạy đến.
"Nhu Gia, Thuận Ân quận chúa thật rất nghiêm trọng sao?" Vẻ mặt lo lắng kia, vậy mà không giống như giả vờ.
Cảnh Hàm U lập tức nổi lòng đề phòng. "Thái tử, Thần Nhứ xảy ra chuyện gì, tự có ta lo, xin thái tử đừng quan tâm. Người vẫn nên chú ý tới chính sự."
"Còn có." Ánh mắt Cảnh Hàm U sắc như đao, "Hy vọng thái tử quản lý tốt trắc phi của mình, lần này là do Thần Nhứ cầu ta, ta mới tha cho nàng ta. Nếu lần sau Dịch Già Mạc Ly còn dám tổn thương Thần Nhứ, đừng nói là người, dù là phụ hoàng cũng không cứu được nàng ta!"
Nhìn bóng lưng đi xa của Cảnh Hàm U, thái tử cười khổ một tiếng. Người muội muội này của hắn, vậy mà không hề che giấu sự sủng ái với một nữ nhân. "Hồi cung."
Cung Đức Xương.
Dịch Già Mạc Ly đã bị nhốt trong phòng mình hai ngày. Từ khi thái tử biết được chuyện Thần Nhứ trúng độc là do nàng làm, liền giam nàng trong phòng. Mỗi ngày chỉ có cung nữ tới đưa cơm canh, những lúc còn lại một người hầu hạ trong phòng cũng không có.
Dịch Già Mạc Ly trì trệ không nghe được tin tức Thần Nhứ chết, liền biết nhất định là được người cứu. "Coi như mạng ngươi lớn. Nhưng mà, thoát được lần này, còn sẽ có lần sau." Nàng ta cầm chiếc khăn trong tay, oán hận nói.
Ngoài cửa vang lên tiếng mở khóa, dù lúc này cũng không phải thời gian đưa cơm. Dịch Già Mạc Ly lập tức nhận ra thời cơ chuyển mình đã tới.
Quả nhiên, người đi vào là thái tử. Dịch Già Mạc Ly lập tức tiến về phía trước, nhẹ nhàng hành lễ. Tư thế ngồi dậy tinh tế kia, đặc biệt xinh đẹp mê người.
Thái tử thở dài trong lòng: "Nước Dịch quả nhiên là nhiều mỹ nữ! Nữ tử tộc Dịch Già người này đẹp hơn người kia. Dịch Già Thần Nhứ tuy xinh đẹp, Dịch Già Mạc Ly này cũng không kém bao nhiêu." Nếu không, hắn đã sớm thẳng tay trói người lại đưa cho Cảnh Hàm U. Phải biết, trên con đường tại vị của hắn, Cảnh Hàm U thế nhưng là trợ lực kiên cố và chủ yếu nhất. Nếu không phải Cảnh Hàm U tự mình dẫn bốn vạn Phi Vân Kỵ trấn thủ kinh thành, những đệ đệ kia của mình sao có thể yên phận như vậy?
"Thuận Ân quận chúa đã được cứu rồi. Mạc Ly, chuyện của nhà Dịch Già các ngươi, ta không muốn quản. Nhưng ta cảnh cáo ngươi một lần cuối, Dịch Già Thần Nhứ là người của Nhu Gia, nàng không cho phép, ngươi không được động đến đầu ngón tay của Dịch Già Thần Nhứ. Nếu không, bổn thái tử cũng không bảo vệ được ngươi. Ngươi nhớ kỹ, nếu thật như vậy, sẽ không chỉ có mình ngươi chết, mà là toàn bộ Dịch Già tộc nhân phía sau ngươi chôn cùng Dịch Già Thần Nhứ!" Thái tử đưa tay đỡ Dịch Già Mạc Ly mảnh mai, trong lòng ngứa ngáy. Hai ngày không gặp, tiểu mỹ nhân dường như tiều tụy hơn chút, lại có mấy phần nhu nhược phong tình động lòng người.
Dịch Già Mạc Ly trong lòng thầm hận, trên mặt lại ngập ngừng, nói: "Thần thiếp biết sai rồi, cầu thái tử điện hạ cho thần thiếp một cơ hội, thần thiếp tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm nữa."
Bộ dáng thận trọng kia thật lấy lòng thái tử, tay hắn hơi dùng lực, Dịch Già Mạc Ly đã ngã vào ngực hắn. Ngay sau đó, thân thể của nàng ta đã bị ôm lên giường.
Cung Vũ Yên. Sau khi Cảnh Hàm U rời đi, Thần Nhứ bảo cung nữ đi ra ngoài hết. Một mình trên giường chịu đựng cơn đau, trong đầu cũng đang tính toán hành động tiếp theo. Nàng biết rõ, lần trúng độc ngoài ý muốn này là một cơ hội, nhưng cũng là một khảo nghiệm. Từ nay về sau, Cảnh Hàm U giám thị nàng nhất định càng thêm nghiêm ngặt, tất cả những người tiếp cận nàng đều sẽ bị điều tra. Nghĩ tới đây, Thần Nhứ liền thầm hận vị ngũ muội kia của mình, thật sự là lợn lành chữa thành lợn què *.
* gốc: thành sự bất túc bại sự hữu dư: Chỉ việc không những thành công mà còn làm hỏng.
Nếu Dịch Già Mạc Ly có cùng mối thù với mình, liên thủ cùng nàng ta, ở trong cung này chưa hẳn không thể hành động. Đáng tiếc…
Ai! Thở dài một tiếng, Thần Nhứ bất đắc dĩ nhắm mắt lại. Việc đã đến nước này, nhiều lời cũng vô ích. Ở Phi Diệp Tân, nàng học được rất nhiều thứ ở chưởng viện, một trong những việc đó chính là, vĩnh viễn không nên hối hận về chuyện đã xảy ra. Thứ đã xảy ra, kết cục đã định, hối hận cũng là phí công vô dụng. Chi bằng suy tính làm sao để đối mặt với việc phía sau.
Lúc Cảnh Hàm U trở về, phát hiện Thần Nhứ lại ngủ thiếp đi. Nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi, có thể ngủ được, là một loại may mắn đối với Thần Nhứ bây giờ.
Đến giờ ăn cơm tối, Thần Nhứ vẫn chưa tỉnh, Cảnh Hàm U cũng không đánh thức nàng. Chỉ dặn dò phòng bếp hâm đồ ăn, chờ Thần Nhứ tỉnh dậy rồi dùng.
Thần Nhứ ngủ rất trầm, bởi vì đợt tra tấn liên tục này thật sự tiêu hao hết thể lực của nàng. Lần nữa tỉnh lại, trước mắt đã là một vùng tối tăm. Nàng vươn tay quơ quơ, còn có thể nhìn thấy tay mình trong bóng tối, điều này có nghĩa là đêm đã đến, mà không phải mắt nàng xảy ra vấn đề.
Phía sau có cánh tay quấn lên eo mình, nàng hơi quay đầu, môi lưỡi lập tức bị hơi thở quen thuộc xâm chiếm. Dây dưa hồi lâu, đối phương mới buông nàng ra.
"Thấy tốt hơn chứ?" Giọng nói Cảnh Hàm U vờn ngay bên tai nàng.
"Đã không sao rồi." Thần Nhứ cũng tự cảm thấy may mắn, mấy canh giờ cuối cùng, cứ thể mà ngủ qua.
Trong bóng tối, nàng nghe được người bên cạnh thở phào nhẹ nhõm, dáng vẻ yên tâm. Khóe miệng nàng hơi cong lên, lục lọi đưa tay tìm tới gò má đối phương, nhẹ nhàng dâng lên cái hôn của mình. "Ba ngày này vất vả nàng rồi. Ân cứu mạng, xem ra chỉ có thể lấy thân báo đáp."
Lời còn chưa dứt, nàng đã bị người đặt trên giường, quần áo dính mồ hôi mỏng bị cởi, hai chân bị tách ra. Người kia vội vàng chiếm cứ thân thể của nàng.
"Hàm U…" Bên tai nhẹ giọng thì thầm, kích thích Cảnh Hàm U lần lượt chiếm hữu nàng. Hoàn toàn không để ý đến nàng vừa mới trải qua cơn phát độc tra tấn thân thể.
Khóe mắt Thần Nhứ có ánh nước, lại ngay cả nàng cũng không thể nói rõ, rơi lệ vì cái gì. Ấm ức sao? Vất vả sao? Đau đớn sao? Hay là tất cả? Nàng không muốn biết, giờ khắc này, nàng chỉ muốn nắm chặt đệm chăn dưới thân, nghênh hợp động tác của Cảnh Hàm U.
Tỉnh lại một lần nữa… Thần Nhứ đã không muốn tỉnh lại. Một giây trước khi mở mắt, nàng thật tình nguyện, mình vẫn chưa thức giấc. Một khi mở mắt, phải tự mình gánh vác trách nhiệm và sứ mệnh. Dù sao thì nàng cũng là một nữ tử, cũng sẽ có lúc muốn trốn tránh.
Thần Nhứ há miệng, vẫn có một tia máu chảy ra. Dòng máu đỏ thắm theo khóe miệng của nàng chảy xuống cổ, sau đó uốn khúc hướng phía dưới… tan vào trong nước.
Hô hấp Cảnh Hàm U rối loạn, hơi dùng sức nắm chặt tay Thần Nhứ, cho đến khi nhìn thấy đối phương nhíu mày, mới nhận ra mình dùng sức quá mức.
"Toàn thân nàng đều là mồ hôi, ta sợ nàng ngủ không thoải mái, mới tắm rửa cùng nàng." Không nói được lý do vì sao, Cảnh Hàm U chính là vô thức giải thích.
Sắc mặt tái nhợt của Thần Nhứ nhiễm một vệt đỏ hồng. Mỏng manh, nhàn nhạt, như là một vòng ửng hồng trên giấy Tuyên Thành thượng hạng, tinh xảo mà động lòng người.
"Tóc của ta…" Nàng không có sức, nói bốn chữ * liền thở hổn hển.
* bốn chữ 我的头发 (ngã đích đầu phát)
Cảnh Hàm U biết nàng muốn gội đầu, vội vàng múc nước giúp nàng gội. Hai người lăn lộn một hồi, vẫn mất thời gian hai chung trà.
Lại nằm lên giường, Thần Nhứ cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều. Nàng nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài, miễn cưỡng mỉm cười, "Còn một ngày."
Tra tấn ba ngày ba đêm, còn một ngày mới kết thúc. Nhưng vì biết thời điểm nó chấm dứt, nên Thần Nhứ cũng không cảm thấy gian nan. Loại tra tấn này, kỳ thật mình đã quen. Nhưng nàng muốn nữ nhân trước mặt đau lòng, đây là kế hoạch của nàng, để nàng có càng nhiều con bài tự do.
Buổi trưa, Cảnh Hàm U bị hoàng thượng tuyên đi bàn việc, đây là chuyện không thể chối từ. Nhìn vẻ mặt lo lắng của nàng, Thần Nhứ cười nói: "Yên tâm, ta không sao." Càng tỏ ra bình thường như vậy, càng khiến Cảnh Hàm U không thể buông tay.
"Chăm sóc nàng cho tốt." Ra khỏi cung Vũ Yên, nàng thở dài.
Chuyện Thần Nhứ trúng độc đã sớm lan tràn trong cung. Đến hoàng đế Cảnh Đằng sau khi bàn xong chính sự cũng hỏi một câu, "Thuận Ân quận chúa hiện tại như thế nào?"
"Người đã được cứu, bây giờ đang phải chịu tra tấn sau khi phát độc ạ." Cảnh Hàm U nói mà mặt không biểu cảm.
Thái tử Cảnh Đồng ở bên, sắc mặt hơi ngượng ngùng. "Nhu Gia, ta không nghĩ tới, tỷ muội các nàng sẽ làm ra loại chuyện này. Mạc Ly cũng là vô ý."
"Vô ý?" Cảnh Hàm U nhướng mày, "Làm tỷ muội mà chuyện liên quan đến sống chết cấm kỵ nàng ta lại không biết? Thái tử, người đừng quên, Thần Nhứ thế nhưng đã từng là Trấn quốc công chúa, Dịch Già Mạc Ly có thể so sánh với địa vị của nàng sao?"
Thái tử đuối lý, cũng không biết nói gì. Hoàng đế ở bên, cười nói: "Được rồi được rồi, dù sao thì đó cũng là chuyện của người tộc Dịch Già, không cần vì nó mà thương tổn sự hòa hợp giữa huynh muội hai người. Dịch Già Thần Nhứ vô tội trúng độc, trẫm thưởng cho nàng thêm chút thuốc bổ, xem như trắc phi của Cảnh Đồng bồi tội."
Đạo lý kia Cảnh Hàm U cũng hiểu. Nói cho cùng, hai bên đều là người vong quốc. Coi như Thần Nhứ bị độc chết, người nước Lịch cũng không cảm thấy thương tiếc. Bản thân không đau đớn cũng sẽ không cảm thấy bi thương. Cảnh Hàm U không đôi co nữa, quỳ xuống thay Thần Nhứ tạ ơn, rời khỏi điện Khánh Hòa.
Vừa bước xuống bậc thang, đã nghe thấy tiếng bước chân sau lưng. Cảnh Hàm U quay đầu, trông thấy thái tử đang nhanh chân chạy đến.
"Nhu Gia, Thuận Ân quận chúa thật rất nghiêm trọng sao?" Vẻ mặt lo lắng kia, vậy mà không giống như giả vờ.
Cảnh Hàm U lập tức nổi lòng đề phòng. "Thái tử, Thần Nhứ xảy ra chuyện gì, tự có ta lo, xin thái tử đừng quan tâm. Người vẫn nên chú ý tới chính sự."
"Còn có." Ánh mắt Cảnh Hàm U sắc như đao, "Hy vọng thái tử quản lý tốt trắc phi của mình, lần này là do Thần Nhứ cầu ta, ta mới tha cho nàng ta. Nếu lần sau Dịch Già Mạc Ly còn dám tổn thương Thần Nhứ, đừng nói là người, dù là phụ hoàng cũng không cứu được nàng ta!"
Nhìn bóng lưng đi xa của Cảnh Hàm U, thái tử cười khổ một tiếng. Người muội muội này của hắn, vậy mà không hề che giấu sự sủng ái với một nữ nhân. "Hồi cung."
Cung Đức Xương.
Dịch Già Mạc Ly đã bị nhốt trong phòng mình hai ngày. Từ khi thái tử biết được chuyện Thần Nhứ trúng độc là do nàng làm, liền giam nàng trong phòng. Mỗi ngày chỉ có cung nữ tới đưa cơm canh, những lúc còn lại một người hầu hạ trong phòng cũng không có.
Dịch Già Mạc Ly trì trệ không nghe được tin tức Thần Nhứ chết, liền biết nhất định là được người cứu. "Coi như mạng ngươi lớn. Nhưng mà, thoát được lần này, còn sẽ có lần sau." Nàng ta cầm chiếc khăn trong tay, oán hận nói.
Ngoài cửa vang lên tiếng mở khóa, dù lúc này cũng không phải thời gian đưa cơm. Dịch Già Mạc Ly lập tức nhận ra thời cơ chuyển mình đã tới.
Quả nhiên, người đi vào là thái tử. Dịch Già Mạc Ly lập tức tiến về phía trước, nhẹ nhàng hành lễ. Tư thế ngồi dậy tinh tế kia, đặc biệt xinh đẹp mê người.
Thái tử thở dài trong lòng: "Nước Dịch quả nhiên là nhiều mỹ nữ! Nữ tử tộc Dịch Già người này đẹp hơn người kia. Dịch Già Thần Nhứ tuy xinh đẹp, Dịch Già Mạc Ly này cũng không kém bao nhiêu." Nếu không, hắn đã sớm thẳng tay trói người lại đưa cho Cảnh Hàm U. Phải biết, trên con đường tại vị của hắn, Cảnh Hàm U thế nhưng là trợ lực kiên cố và chủ yếu nhất. Nếu không phải Cảnh Hàm U tự mình dẫn bốn vạn Phi Vân Kỵ trấn thủ kinh thành, những đệ đệ kia của mình sao có thể yên phận như vậy?
"Thuận Ân quận chúa đã được cứu rồi. Mạc Ly, chuyện của nhà Dịch Già các ngươi, ta không muốn quản. Nhưng ta cảnh cáo ngươi một lần cuối, Dịch Già Thần Nhứ là người của Nhu Gia, nàng không cho phép, ngươi không được động đến đầu ngón tay của Dịch Già Thần Nhứ. Nếu không, bổn thái tử cũng không bảo vệ được ngươi. Ngươi nhớ kỹ, nếu thật như vậy, sẽ không chỉ có mình ngươi chết, mà là toàn bộ Dịch Già tộc nhân phía sau ngươi chôn cùng Dịch Già Thần Nhứ!" Thái tử đưa tay đỡ Dịch Già Mạc Ly mảnh mai, trong lòng ngứa ngáy. Hai ngày không gặp, tiểu mỹ nhân dường như tiều tụy hơn chút, lại có mấy phần nhu nhược phong tình động lòng người.
Dịch Già Mạc Ly trong lòng thầm hận, trên mặt lại ngập ngừng, nói: "Thần thiếp biết sai rồi, cầu thái tử điện hạ cho thần thiếp một cơ hội, thần thiếp tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm nữa."
Bộ dáng thận trọng kia thật lấy lòng thái tử, tay hắn hơi dùng lực, Dịch Già Mạc Ly đã ngã vào ngực hắn. Ngay sau đó, thân thể của nàng ta đã bị ôm lên giường.
Cung Vũ Yên. Sau khi Cảnh Hàm U rời đi, Thần Nhứ bảo cung nữ đi ra ngoài hết. Một mình trên giường chịu đựng cơn đau, trong đầu cũng đang tính toán hành động tiếp theo. Nàng biết rõ, lần trúng độc ngoài ý muốn này là một cơ hội, nhưng cũng là một khảo nghiệm. Từ nay về sau, Cảnh Hàm U giám thị nàng nhất định càng thêm nghiêm ngặt, tất cả những người tiếp cận nàng đều sẽ bị điều tra. Nghĩ tới đây, Thần Nhứ liền thầm hận vị ngũ muội kia của mình, thật sự là lợn lành chữa thành lợn què *.
* gốc: thành sự bất túc bại sự hữu dư: Chỉ việc không những thành công mà còn làm hỏng.
Nếu Dịch Già Mạc Ly có cùng mối thù với mình, liên thủ cùng nàng ta, ở trong cung này chưa hẳn không thể hành động. Đáng tiếc…
Ai! Thở dài một tiếng, Thần Nhứ bất đắc dĩ nhắm mắt lại. Việc đã đến nước này, nhiều lời cũng vô ích. Ở Phi Diệp Tân, nàng học được rất nhiều thứ ở chưởng viện, một trong những việc đó chính là, vĩnh viễn không nên hối hận về chuyện đã xảy ra. Thứ đã xảy ra, kết cục đã định, hối hận cũng là phí công vô dụng. Chi bằng suy tính làm sao để đối mặt với việc phía sau.
Lúc Cảnh Hàm U trở về, phát hiện Thần Nhứ lại ngủ thiếp đi. Nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi, có thể ngủ được, là một loại may mắn đối với Thần Nhứ bây giờ.
Đến giờ ăn cơm tối, Thần Nhứ vẫn chưa tỉnh, Cảnh Hàm U cũng không đánh thức nàng. Chỉ dặn dò phòng bếp hâm đồ ăn, chờ Thần Nhứ tỉnh dậy rồi dùng.
Thần Nhứ ngủ rất trầm, bởi vì đợt tra tấn liên tục này thật sự tiêu hao hết thể lực của nàng. Lần nữa tỉnh lại, trước mắt đã là một vùng tối tăm. Nàng vươn tay quơ quơ, còn có thể nhìn thấy tay mình trong bóng tối, điều này có nghĩa là đêm đã đến, mà không phải mắt nàng xảy ra vấn đề.
Phía sau có cánh tay quấn lên eo mình, nàng hơi quay đầu, môi lưỡi lập tức bị hơi thở quen thuộc xâm chiếm. Dây dưa hồi lâu, đối phương mới buông nàng ra.
"Thấy tốt hơn chứ?" Giọng nói Cảnh Hàm U vờn ngay bên tai nàng.
"Đã không sao rồi." Thần Nhứ cũng tự cảm thấy may mắn, mấy canh giờ cuối cùng, cứ thể mà ngủ qua.
Trong bóng tối, nàng nghe được người bên cạnh thở phào nhẹ nhõm, dáng vẻ yên tâm. Khóe miệng nàng hơi cong lên, lục lọi đưa tay tìm tới gò má đối phương, nhẹ nhàng dâng lên cái hôn của mình. "Ba ngày này vất vả nàng rồi. Ân cứu mạng, xem ra chỉ có thể lấy thân báo đáp."
Lời còn chưa dứt, nàng đã bị người đặt trên giường, quần áo dính mồ hôi mỏng bị cởi, hai chân bị tách ra. Người kia vội vàng chiếm cứ thân thể của nàng.
"Hàm U…" Bên tai nhẹ giọng thì thầm, kích thích Cảnh Hàm U lần lượt chiếm hữu nàng. Hoàn toàn không để ý đến nàng vừa mới trải qua cơn phát độc tra tấn thân thể.
Khóe mắt Thần Nhứ có ánh nước, lại ngay cả nàng cũng không thể nói rõ, rơi lệ vì cái gì. Ấm ức sao? Vất vả sao? Đau đớn sao? Hay là tất cả? Nàng không muốn biết, giờ khắc này, nàng chỉ muốn nắm chặt đệm chăn dưới thân, nghênh hợp động tác của Cảnh Hàm U.
Tỉnh lại một lần nữa… Thần Nhứ đã không muốn tỉnh lại. Một giây trước khi mở mắt, nàng thật tình nguyện, mình vẫn chưa thức giấc. Một khi mở mắt, phải tự mình gánh vác trách nhiệm và sứ mệnh. Dù sao thì nàng cũng là một nữ tử, cũng sẽ có lúc muốn trốn tránh.
/161
|