Phi Diệp Tân đã ở trong tầm mắt, hai người đã có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách.
--------------------
“Ở bên trong.” Lâm Lang dẫn đường, mấy người vào phòng. Ô Dạ đang ngồi vận công, nghe thấy mấy người đi vào thì mở mắt.
“Nhu Gia công chúa nói thế nào cũng không chịu một mình rời đi, ta không thể làm gì khác ngoài mang ngài ấy về.” Ô Dạ giải thích tình hình một chút.
Thần Nhứ quay đầu nhìn về phía Cảnh Hàm U, sự dịu dàng lưu luyến trong ánh nhìn làm Cảnh Hàm U lập tức không thể dời mắt.
“Khụ!” Ô Dạ xem mà nổi da gà, tình yêu của người trẻ tuổi thật đúng là không hề kiêng kỵ! Lão già này chịu không được đâu.
Chị em Lý Tư Duyên che miệng, hai người nhịn cười vô cùng vất vả.
“Tiếp theo công chúa định làm thế nào?” Cười đủ rồi, nên nói về chuyện chính.
Thần Nhứ không có dự tính khác, “Ta và Hàm U cùng đi Phi Diệp Tân. Ô Dạ, ngươi hộ tống hai chị em đến Hồng châu. Đến đó Thẩm Oánh sẽ bảo vệ hai người. Nói cho Thẩm Oánh, dưới tình huống trước mắt, không được hành động thiếu suy nghĩ.”
“Vâng.” Mấy người đơn giản sửa sang rồi trước sau rời đi.
Thần Nhứ và Cảnh Hàm U cải trang giả dạng, từ hai nữ tử xinh đẹp biến thành hai người đàn ông khôi ngô. Hai người giả dạng xong nhìn nhau, đều cười đến gập cả người.
Đi một đường cũng không gặp được nguy hiểm gì.
“Nàng bắt đầu hoài nghi Dịch Già Tề từ lúc nào?” Trên đường rảnh rỗi, lúc ăn cơm, Cảnh Hàm U hỏi.
“Từ khi ta gặp được Ngũ Âm Kiếm. Nhóm người này do Dịch Già Tề phái tới." Sau khi trở về, Thần Nhứ liền đưa ra phương pháp đón tộc nhân về, xem như cho Dịch Già Tề một lời cảnh cáo. Đáng tiếc Dịch Già Tề không tin tà, tiếp tục được một tấc lại muốn tiến một thước.
“Nàng hối hận không?” Cảnh Hàm U hỏi.
“Không hối hận. Chỉ là có chút thương tâm.” Thần Nhứ cúi đầu.
Cảnh Hàm U đau lòng kéo Thần Nhứ vào ngực. Lúc này các nàng đều ăn mặc như hai nam tử khôi ngô, hai người rúc vào nhau như vậy, làm thực khách xung quanh sợ đến rơi mất đũa. Hai người lập tức nhận ra vấn đề, tách ra, ngồi thẳng, ăn cơm.
“Mau lên đường đi, đeo râu ria khó chịu muốn chết!” Thần Nhứ phàn nàn.
Hai người tăng nhanh tốc độ, hiện tại đã rời khỏi nước Dịch, tiến vào lãnh thổ nước Phong. Hai người đều thở ra một hơi, nhanh chóng tháo bỏ ngụy trang, khôi phục thân nữ nhi. Sau khi tắm nước nóng trong khách điếm cho thoải mái, hai người lăn lên giường. Lần này Cảnh Hàm U cũng không kiêng nể, đè lên người Thần Nhứ giày vò một trận. Cổ họng Thần Nhứ khô rang, Cảnh Hàm U uống nước xong truyền vào miệng nàng. Hai người răng môi dây dưa, nhanh chóng bắt đầu hiệp tiếp theo.
Sáng sớm, Thần Nhứ trực tiếp lạnh mặt. Cảnh Hàm U tự biết đuối lý, nịnh nọt đủ kiểu. Đáng tiếc hiệu quả không lớn. “Nàng bảo ta phải cưỡi ngựa thế nào đây?” Bây giờ Thần Nhứ đau lưng, chỉ muốn nằm nghỉ ngơi thật tốt.
Bất đắc dĩ, hai người đành phải mướn một chiếc xe ngựa đi đường. Ngựa của hai người liền buộc phía sau xe ngựa. Trên đường đi, Cảnh Hàm U quen thói cũ, tiếp tục ôm Thần Nhứ sàm sỡ. Thần Nhứ thật sự là tinh thần căng cứng quá lâu, lúc này cả người thả lỏng, cũng lười để ý tới Cảnh Hàm U, tuỳ nàng trêu chọc.
Một đường xuyên qua nước Phong, phía trước đã cách Phi Diệp Tân gần vô cùng. Các quốc gia nể mặt, phạm vi trăm dặm xung quanh Phi Diệp Tân đều thuộc danh nghĩa thư viện. Khu vực này được thư viện Phi Diệp Tân bảo hộ, tất cả ruộng đồng thuế má cũng đều nộp lên thư viện. Nghiễm nhiên là một tiểu vương quốc độc lập.
“Qua ngọn núi trước mặt liền tiến vào lãnh thổ của Phi Diệp Tân.” Cảnh Hàm U mới rúc đầu về từ cửa sổ, đến bên tai Thần Nhứ nói khẽ, thuận tiện liếm liếm vành tai mẫn cảm của Thần Nhứ.
“Đừng xằng bậy! Để sư phụ phát hiện thì chuẩn bị bị phạt đi.” Thần Nhứ ngồi thẳng người, kiểm tra xem trên người mình có dấu vết rõ ràng lưu lại từ mấy ngày hồ đồ không.
Cảnh Hàm U mếu máo. “Chẳng lẽ cái này mà sư phụ cũng quản? Không phải ngài ấy và Giang sư phó cũng...”
Thần Nhứ vội vàng che cái miệng hớ hênh của nàng. “Biết phía trước chính là Phi Diệp Tân mà còn dám nói hươu nói vượn.”
“Được, ta không nói gì cả. Dù sao không ai có thể chia cách ta và nàng. Sư phụ cũng không được!” Cảnh Hàm U nắm tay.
“Nàng còn nói!” Thần Nhứ liếc nàng.
Cảnh Hàm U im miệng, làm một động tác đóng kín.
Lúc này xe ngựa đột nhiên xóc nảy một chút, sau đó con ngựa lái xe và ngựa bị buộc sau lưng cùng hí lên. Hai người xem xét tình thế cực nhanh, cơ bản không cần suy nghĩ, lập tức bay ra khỏi xe ngựa. Lúc này người giữa không trung mới thấy xe ngựa rơi vào một cái bẫy to lớn được đào sẵn trước mặt, kéo theo hai con ngựa phía sau rơi xuống. Xa phu cũng đang giãy giụa ở đáy hố.
Hai người vừa mới rơi xuống đất, mấy hàng mũi tên xung quanh lao tới. Hai người vừa tránh né vừa vung kiếm ngăn cản mũi tên. Sau khi tránh né, Thần Nhứ đã nhìn thấy người trốn sau cây sử dụng nỏ, nàng bay lên, giẫm lên cây cối bên cạnh mấy lần đã đến chỗ người cầm nỏ. Kiếm Liệt Thiên ra khỏi vỏ, hào quang rơi xuống, mạng người đổ gục. Chỉ một chiêu, người kia thậm chí không phát ra âm thanh nào.
Sau đó kẻ thứ hai, kẻ thứ ba...
Bên Cảnh Hàm U cũng phát hiện người dùng nỏ, động tác của nàng không chậm hơn Thần Nhứ, cách sử dụng lại khác. Nàng tiện tay nắm một đám lá cây bên cạnh, giơ một tay lên, ba bốn người đối diện đã ngã xuống. Trích Diệp Niêm Hoa, tuyệt chiêu ám khí độc quyền của Giang Phong Mẫn. Lại giơ một tay lên, đối diện lại ngã xuống ba bốn người. Chỉ so võ công, hai người này đương nhiên không phải đệ nhất thiên hạ, nhưng đứng vào mười vị trí đầu của bảng xếp hạng cao thủ võ lâm hẳn là không thành vấn đề. Mà bây giờ hai người lại liên thủ đối địch...
Rất nhanh đã không còn hàng mũi tên nào. Hoặc là nói, không còn kẻ nào còn sống để bắn tên. Thật sự đến thời khắc sống còn, hai người sẽ không hề mềm lòng.
Hai người hợp lực cứu xa phu lên, phát hiện hắn chỉ chịu chút vết thương nhẹ, cũng không đáng lo, bèn cho hắn một chút ngân lượng, để hắn tự mua một chiếc xe ngựa khác.
Nhìn ngựa của mình, hai người đều lắc đầu, không có cách nào, người còn có thể cứu lên. Ngựa coi như phí sức.
Hai người không để ý ngựa nữa, tiếp tục hướng về phía trước. Cũng may cách Phi Diệp Tân rất gần, với tốc độ đi bộ của hai người, trước khi trời tối đã có thể tiến vào lãnh thổ của Phi Diệp Tân.
“Có còn xảy ra chuyện nữa không?” Cảnh Hàm U hỏi.
“Có.” Thần Nhứ còn chưa dứt lời, một tấm lưới tơ vàng đã rơi xuống đầu. Hai người đều không có phòng bị, trong lúc nguy cấp, Thần Nhứ dùng một chưởng đẩy Cảnh Hàm U ra, mình thì bị lưới bao lại. Cảnh Hàm U rút kiếm vừa định cứu người, xung quanh đã xuất hiện mười hai mười ba tên áo đen. Tất cả mang khăn đen che mặt, không thấy rõ tướng mạo.
“Tránh ra!” Cảnh Hàm U bực bội trong lòng. Thần Nhứ đang gặp nguy hiểm, nàng không có thời gian so đo với mấy tên này.
Người áo đen cũng không nói gì, cùng nhau tiến lên, lấy ra binh khí đánh úp về phía Cảnh Hàm U. Cảnh Hàm U chỉ có thể rút ra kiếm Thanh Hồng đánh nhau.
Thần Nhứ bị lưới tơ vàng bọc lại, nhất thời không thể thi triển. Bên cạnh nàng cũng xuất hiện mười hai mười ba người áo đen, cũng lấy binh khí đâm Thần Nhứ trong lưới. Thần Nhứ ở trong lưới, tránh cũng không thể tránh, mắt thấy sắp mất mạng. Lại thấy một đạo hào quang sáng lên, kiếm Liệt Thiên của Thần Nhứ ra khỏi vỏ. Lưới tơ vàng lập tức bị phá huỷ, Thần Nhứ lăng không tránh né đao kiếm, rơi xuống bên ngoài vòng vây.
Đám người vừa thấy đòn đánh mười phần chắc chín phần thất bại, không kịp giật mình, quay người lại vây quanh Thần Nhứ. Kiếm Liệt Thiên của Thần Nhứ chỉ xéo lên trời, Dẫn Thiên Lam Hà. Lam hà đầy trời rơi vào trong đám người. Tiếng kêu thảm thiết vang bên tai không dứt, Thần Nhứ nhìn từng tên áo đen ngã xuống, không có bất kỳ biểu cảm gì. Nàng xoay người, lại một đạo hào quang phóng ra, bọn áo đen bên cạnh Cảnh Hàm U cũng ngã xuống một nửa. Còn lại một nửa khác rất nhanh bị Cảnh Hàm U giải quyết.
“Nàng không sao chứ?” Cảnh Hàm U chạy tới kiểm tra trên dưới.
“Không sao. May mà có thanh kiếm Liệt Thiên này. Lưới tơ vàng cứng cỏi như vậy vừa rách liền mở ra.” Thần Nhứ cũng còn hơi sợ hãi. Dù sao lần này bị mắc kẹt chính là nàng, nếu là Cảnh Hàm U thì sao, nàng thật sự nghĩ thôi đã sợ.
“Những người này là ai?” Cảnh Hàm U thấy Thần Nhứ bình an, bắt đầu nghiên cứu thân phận của bọn áo đen. Nàng đi qua tháo khăn che mặt của một người áo đen, thấy được một gương mặt xa lạ.
“Ta không biết.” Cảnh Hàm U quay đầu nhìn về phía Thần Nhứ, Thần Nhứ cũng lắc đầu.
“Tóm lại là kẻ muốn giết chúng ta. Xem ra hơn mười dặm đường phía trước sẽ không dễ đi.” Thần Nhứ đứng thẳng người quan sát phương hướng của Phi Diệp Tân ở nơi xa, “Ai biết phía trước còn có cái gì đang chờ chúng ta.”
“Đi thôi.” Cảnh Hàm U nói.
Dù phía trước nguy hiểm đến đâu, nơi đó vẫn là đích đến của các nàng.
Phía trước lại gặp ba lần chặn giết, chẳng qua là hai người đều hữu kinh vô hiểm mà vượt qua. Phi Diệp Tân đã ở trong tầm mắt, hai người đã có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách.
Tuy nhiên, lại một đám người xuất hiện, vẫn nhắm thẳng vào tính mạng của hai người. Quá tam ba bận, hai người thật sự phiền. Lần này Cảnh Hàm U thẳng tay vẩy ra một nắm lớn lá cây vừa rồi đi ngang qua rơi xuống. Thần Nhứ thẳng tay dẫn lam hà xuống, lập tức diệt cả bọn.
Hai người nhìn nhau, lắc đầu, ngay cả hứng thú giao lưu cũng không có. Cùng nhau đi qua những thi thể này, phía trước có cô bé qua đường nhìn thấy màn này, rõ ràng bị dọa sợ, lộn nhào chạy về. Cô bé chạy chưa được hai bước đã té ngã, đầu gối trầy một mảng thật to, bụm mặt khóc lớn.
Cảnh Hàm U tới đỡ cô bé, an ủi: “Không sao. Muội mau về nhà đi.”
Cô bé vẫn khóc lớn, trong lúc khóc lóc đột nhiên ngẩng đầu nhìn Thần Nhứ, trong tay nó không biết nắm thứ gì trực tiếp ném về phía Thần Nhứ. Thần Nhứ lùi lại, nhưng vật kia là một nắm bột phấn, dù nhanh nhưng tốc độ lùi về của Thần Nhứ vẫn không nhanh bằng bột phấn. Mắt thấy bột phấn sắp phải dính vào Thần Nhứ, không trung đột nhiên nổi một cơn gió, thổi bột phấn đi không còn tung tích.
Gió qua đi, trước mặt Thần Nhứ đã xuất hiện một nữ tử áo xanh. Lúc bột phấn được ném ra Cảnh Hàm U liền biết không tốt. Nàng dùng một chưởng đánh ngã cô bé kia, khi xoay người đi cứu Thần Nhứ cũng nhìn thấy nữ tử áo xanh.
“Sư phụ!” Hai người không hẹn mà cùng quỳ xuống hành lễ của đệ tử.
“Đứng lên đi.” Nữ tử áo xanh chính là Chưởng viện. Nàng xoay người nhìn trên dưới Thần Nhứ vài lần, “Có ngửi trúng không?”
Thần Nhứ vội vàng lắc đầu. “Nhờ có sư phụ kịp thời tới.”
Thứ cô bé kia vừa ném chính là bột phấn hương Vong Linh. Ai dính bột phấn này cũng không sao, chỉ có Thần Nhứ là không được.
Lúc này Chưởng viện mới rảnh rỗi nhìn về một đồ đệ khác của mình.
“Sư phụ.” Cảnh Hàm U chột dạ, lần này lại không bảo vệ tốt sư tỷ, nếu sư phụ trách tội thì chết mất.
Kết quả Chưởng viện cũng không nói gì, chỉ khoát khoát tay, bảo Cảnh Hàm U đứng sang một bên. Cảnh Hàm U vội vàng đứng cạnh Thần Nhứ, hai người trao đổi ánh mắt một chút, đều nhìn chằm chằm động tác kế tiếp của Chưởng viện.
--------------------
“Ở bên trong.” Lâm Lang dẫn đường, mấy người vào phòng. Ô Dạ đang ngồi vận công, nghe thấy mấy người đi vào thì mở mắt.
“Nhu Gia công chúa nói thế nào cũng không chịu một mình rời đi, ta không thể làm gì khác ngoài mang ngài ấy về.” Ô Dạ giải thích tình hình một chút.
Thần Nhứ quay đầu nhìn về phía Cảnh Hàm U, sự dịu dàng lưu luyến trong ánh nhìn làm Cảnh Hàm U lập tức không thể dời mắt.
“Khụ!” Ô Dạ xem mà nổi da gà, tình yêu của người trẻ tuổi thật đúng là không hề kiêng kỵ! Lão già này chịu không được đâu.
Chị em Lý Tư Duyên che miệng, hai người nhịn cười vô cùng vất vả.
“Tiếp theo công chúa định làm thế nào?” Cười đủ rồi, nên nói về chuyện chính.
Thần Nhứ không có dự tính khác, “Ta và Hàm U cùng đi Phi Diệp Tân. Ô Dạ, ngươi hộ tống hai chị em đến Hồng châu. Đến đó Thẩm Oánh sẽ bảo vệ hai người. Nói cho Thẩm Oánh, dưới tình huống trước mắt, không được hành động thiếu suy nghĩ.”
“Vâng.” Mấy người đơn giản sửa sang rồi trước sau rời đi.
Thần Nhứ và Cảnh Hàm U cải trang giả dạng, từ hai nữ tử xinh đẹp biến thành hai người đàn ông khôi ngô. Hai người giả dạng xong nhìn nhau, đều cười đến gập cả người.
Đi một đường cũng không gặp được nguy hiểm gì.
“Nàng bắt đầu hoài nghi Dịch Già Tề từ lúc nào?” Trên đường rảnh rỗi, lúc ăn cơm, Cảnh Hàm U hỏi.
“Từ khi ta gặp được Ngũ Âm Kiếm. Nhóm người này do Dịch Già Tề phái tới." Sau khi trở về, Thần Nhứ liền đưa ra phương pháp đón tộc nhân về, xem như cho Dịch Già Tề một lời cảnh cáo. Đáng tiếc Dịch Già Tề không tin tà, tiếp tục được một tấc lại muốn tiến một thước.
“Nàng hối hận không?” Cảnh Hàm U hỏi.
“Không hối hận. Chỉ là có chút thương tâm.” Thần Nhứ cúi đầu.
Cảnh Hàm U đau lòng kéo Thần Nhứ vào ngực. Lúc này các nàng đều ăn mặc như hai nam tử khôi ngô, hai người rúc vào nhau như vậy, làm thực khách xung quanh sợ đến rơi mất đũa. Hai người lập tức nhận ra vấn đề, tách ra, ngồi thẳng, ăn cơm.
“Mau lên đường đi, đeo râu ria khó chịu muốn chết!” Thần Nhứ phàn nàn.
Hai người tăng nhanh tốc độ, hiện tại đã rời khỏi nước Dịch, tiến vào lãnh thổ nước Phong. Hai người đều thở ra một hơi, nhanh chóng tháo bỏ ngụy trang, khôi phục thân nữ nhi. Sau khi tắm nước nóng trong khách điếm cho thoải mái, hai người lăn lên giường. Lần này Cảnh Hàm U cũng không kiêng nể, đè lên người Thần Nhứ giày vò một trận. Cổ họng Thần Nhứ khô rang, Cảnh Hàm U uống nước xong truyền vào miệng nàng. Hai người răng môi dây dưa, nhanh chóng bắt đầu hiệp tiếp theo.
Sáng sớm, Thần Nhứ trực tiếp lạnh mặt. Cảnh Hàm U tự biết đuối lý, nịnh nọt đủ kiểu. Đáng tiếc hiệu quả không lớn. “Nàng bảo ta phải cưỡi ngựa thế nào đây?” Bây giờ Thần Nhứ đau lưng, chỉ muốn nằm nghỉ ngơi thật tốt.
Bất đắc dĩ, hai người đành phải mướn một chiếc xe ngựa đi đường. Ngựa của hai người liền buộc phía sau xe ngựa. Trên đường đi, Cảnh Hàm U quen thói cũ, tiếp tục ôm Thần Nhứ sàm sỡ. Thần Nhứ thật sự là tinh thần căng cứng quá lâu, lúc này cả người thả lỏng, cũng lười để ý tới Cảnh Hàm U, tuỳ nàng trêu chọc.
Một đường xuyên qua nước Phong, phía trước đã cách Phi Diệp Tân gần vô cùng. Các quốc gia nể mặt, phạm vi trăm dặm xung quanh Phi Diệp Tân đều thuộc danh nghĩa thư viện. Khu vực này được thư viện Phi Diệp Tân bảo hộ, tất cả ruộng đồng thuế má cũng đều nộp lên thư viện. Nghiễm nhiên là một tiểu vương quốc độc lập.
“Qua ngọn núi trước mặt liền tiến vào lãnh thổ của Phi Diệp Tân.” Cảnh Hàm U mới rúc đầu về từ cửa sổ, đến bên tai Thần Nhứ nói khẽ, thuận tiện liếm liếm vành tai mẫn cảm của Thần Nhứ.
“Đừng xằng bậy! Để sư phụ phát hiện thì chuẩn bị bị phạt đi.” Thần Nhứ ngồi thẳng người, kiểm tra xem trên người mình có dấu vết rõ ràng lưu lại từ mấy ngày hồ đồ không.
Cảnh Hàm U mếu máo. “Chẳng lẽ cái này mà sư phụ cũng quản? Không phải ngài ấy và Giang sư phó cũng...”
Thần Nhứ vội vàng che cái miệng hớ hênh của nàng. “Biết phía trước chính là Phi Diệp Tân mà còn dám nói hươu nói vượn.”
“Được, ta không nói gì cả. Dù sao không ai có thể chia cách ta và nàng. Sư phụ cũng không được!” Cảnh Hàm U nắm tay.
“Nàng còn nói!” Thần Nhứ liếc nàng.
Cảnh Hàm U im miệng, làm một động tác đóng kín.
Lúc này xe ngựa đột nhiên xóc nảy một chút, sau đó con ngựa lái xe và ngựa bị buộc sau lưng cùng hí lên. Hai người xem xét tình thế cực nhanh, cơ bản không cần suy nghĩ, lập tức bay ra khỏi xe ngựa. Lúc này người giữa không trung mới thấy xe ngựa rơi vào một cái bẫy to lớn được đào sẵn trước mặt, kéo theo hai con ngựa phía sau rơi xuống. Xa phu cũng đang giãy giụa ở đáy hố.
Hai người vừa mới rơi xuống đất, mấy hàng mũi tên xung quanh lao tới. Hai người vừa tránh né vừa vung kiếm ngăn cản mũi tên. Sau khi tránh né, Thần Nhứ đã nhìn thấy người trốn sau cây sử dụng nỏ, nàng bay lên, giẫm lên cây cối bên cạnh mấy lần đã đến chỗ người cầm nỏ. Kiếm Liệt Thiên ra khỏi vỏ, hào quang rơi xuống, mạng người đổ gục. Chỉ một chiêu, người kia thậm chí không phát ra âm thanh nào.
Sau đó kẻ thứ hai, kẻ thứ ba...
Bên Cảnh Hàm U cũng phát hiện người dùng nỏ, động tác của nàng không chậm hơn Thần Nhứ, cách sử dụng lại khác. Nàng tiện tay nắm một đám lá cây bên cạnh, giơ một tay lên, ba bốn người đối diện đã ngã xuống. Trích Diệp Niêm Hoa, tuyệt chiêu ám khí độc quyền của Giang Phong Mẫn. Lại giơ một tay lên, đối diện lại ngã xuống ba bốn người. Chỉ so võ công, hai người này đương nhiên không phải đệ nhất thiên hạ, nhưng đứng vào mười vị trí đầu của bảng xếp hạng cao thủ võ lâm hẳn là không thành vấn đề. Mà bây giờ hai người lại liên thủ đối địch...
Rất nhanh đã không còn hàng mũi tên nào. Hoặc là nói, không còn kẻ nào còn sống để bắn tên. Thật sự đến thời khắc sống còn, hai người sẽ không hề mềm lòng.
Hai người hợp lực cứu xa phu lên, phát hiện hắn chỉ chịu chút vết thương nhẹ, cũng không đáng lo, bèn cho hắn một chút ngân lượng, để hắn tự mua một chiếc xe ngựa khác.
Nhìn ngựa của mình, hai người đều lắc đầu, không có cách nào, người còn có thể cứu lên. Ngựa coi như phí sức.
Hai người không để ý ngựa nữa, tiếp tục hướng về phía trước. Cũng may cách Phi Diệp Tân rất gần, với tốc độ đi bộ của hai người, trước khi trời tối đã có thể tiến vào lãnh thổ của Phi Diệp Tân.
“Có còn xảy ra chuyện nữa không?” Cảnh Hàm U hỏi.
“Có.” Thần Nhứ còn chưa dứt lời, một tấm lưới tơ vàng đã rơi xuống đầu. Hai người đều không có phòng bị, trong lúc nguy cấp, Thần Nhứ dùng một chưởng đẩy Cảnh Hàm U ra, mình thì bị lưới bao lại. Cảnh Hàm U rút kiếm vừa định cứu người, xung quanh đã xuất hiện mười hai mười ba tên áo đen. Tất cả mang khăn đen che mặt, không thấy rõ tướng mạo.
“Tránh ra!” Cảnh Hàm U bực bội trong lòng. Thần Nhứ đang gặp nguy hiểm, nàng không có thời gian so đo với mấy tên này.
Người áo đen cũng không nói gì, cùng nhau tiến lên, lấy ra binh khí đánh úp về phía Cảnh Hàm U. Cảnh Hàm U chỉ có thể rút ra kiếm Thanh Hồng đánh nhau.
Thần Nhứ bị lưới tơ vàng bọc lại, nhất thời không thể thi triển. Bên cạnh nàng cũng xuất hiện mười hai mười ba người áo đen, cũng lấy binh khí đâm Thần Nhứ trong lưới. Thần Nhứ ở trong lưới, tránh cũng không thể tránh, mắt thấy sắp mất mạng. Lại thấy một đạo hào quang sáng lên, kiếm Liệt Thiên của Thần Nhứ ra khỏi vỏ. Lưới tơ vàng lập tức bị phá huỷ, Thần Nhứ lăng không tránh né đao kiếm, rơi xuống bên ngoài vòng vây.
Đám người vừa thấy đòn đánh mười phần chắc chín phần thất bại, không kịp giật mình, quay người lại vây quanh Thần Nhứ. Kiếm Liệt Thiên của Thần Nhứ chỉ xéo lên trời, Dẫn Thiên Lam Hà. Lam hà đầy trời rơi vào trong đám người. Tiếng kêu thảm thiết vang bên tai không dứt, Thần Nhứ nhìn từng tên áo đen ngã xuống, không có bất kỳ biểu cảm gì. Nàng xoay người, lại một đạo hào quang phóng ra, bọn áo đen bên cạnh Cảnh Hàm U cũng ngã xuống một nửa. Còn lại một nửa khác rất nhanh bị Cảnh Hàm U giải quyết.
“Nàng không sao chứ?” Cảnh Hàm U chạy tới kiểm tra trên dưới.
“Không sao. May mà có thanh kiếm Liệt Thiên này. Lưới tơ vàng cứng cỏi như vậy vừa rách liền mở ra.” Thần Nhứ cũng còn hơi sợ hãi. Dù sao lần này bị mắc kẹt chính là nàng, nếu là Cảnh Hàm U thì sao, nàng thật sự nghĩ thôi đã sợ.
“Những người này là ai?” Cảnh Hàm U thấy Thần Nhứ bình an, bắt đầu nghiên cứu thân phận của bọn áo đen. Nàng đi qua tháo khăn che mặt của một người áo đen, thấy được một gương mặt xa lạ.
“Ta không biết.” Cảnh Hàm U quay đầu nhìn về phía Thần Nhứ, Thần Nhứ cũng lắc đầu.
“Tóm lại là kẻ muốn giết chúng ta. Xem ra hơn mười dặm đường phía trước sẽ không dễ đi.” Thần Nhứ đứng thẳng người quan sát phương hướng của Phi Diệp Tân ở nơi xa, “Ai biết phía trước còn có cái gì đang chờ chúng ta.”
“Đi thôi.” Cảnh Hàm U nói.
Dù phía trước nguy hiểm đến đâu, nơi đó vẫn là đích đến của các nàng.
Phía trước lại gặp ba lần chặn giết, chẳng qua là hai người đều hữu kinh vô hiểm mà vượt qua. Phi Diệp Tân đã ở trong tầm mắt, hai người đã có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách.
Tuy nhiên, lại một đám người xuất hiện, vẫn nhắm thẳng vào tính mạng của hai người. Quá tam ba bận, hai người thật sự phiền. Lần này Cảnh Hàm U thẳng tay vẩy ra một nắm lớn lá cây vừa rồi đi ngang qua rơi xuống. Thần Nhứ thẳng tay dẫn lam hà xuống, lập tức diệt cả bọn.
Hai người nhìn nhau, lắc đầu, ngay cả hứng thú giao lưu cũng không có. Cùng nhau đi qua những thi thể này, phía trước có cô bé qua đường nhìn thấy màn này, rõ ràng bị dọa sợ, lộn nhào chạy về. Cô bé chạy chưa được hai bước đã té ngã, đầu gối trầy một mảng thật to, bụm mặt khóc lớn.
Cảnh Hàm U tới đỡ cô bé, an ủi: “Không sao. Muội mau về nhà đi.”
Cô bé vẫn khóc lớn, trong lúc khóc lóc đột nhiên ngẩng đầu nhìn Thần Nhứ, trong tay nó không biết nắm thứ gì trực tiếp ném về phía Thần Nhứ. Thần Nhứ lùi lại, nhưng vật kia là một nắm bột phấn, dù nhanh nhưng tốc độ lùi về của Thần Nhứ vẫn không nhanh bằng bột phấn. Mắt thấy bột phấn sắp phải dính vào Thần Nhứ, không trung đột nhiên nổi một cơn gió, thổi bột phấn đi không còn tung tích.
Gió qua đi, trước mặt Thần Nhứ đã xuất hiện một nữ tử áo xanh. Lúc bột phấn được ném ra Cảnh Hàm U liền biết không tốt. Nàng dùng một chưởng đánh ngã cô bé kia, khi xoay người đi cứu Thần Nhứ cũng nhìn thấy nữ tử áo xanh.
“Sư phụ!” Hai người không hẹn mà cùng quỳ xuống hành lễ của đệ tử.
“Đứng lên đi.” Nữ tử áo xanh chính là Chưởng viện. Nàng xoay người nhìn trên dưới Thần Nhứ vài lần, “Có ngửi trúng không?”
Thần Nhứ vội vàng lắc đầu. “Nhờ có sư phụ kịp thời tới.”
Thứ cô bé kia vừa ném chính là bột phấn hương Vong Linh. Ai dính bột phấn này cũng không sao, chỉ có Thần Nhứ là không được.
Lúc này Chưởng viện mới rảnh rỗi nhìn về một đồ đệ khác của mình.
“Sư phụ.” Cảnh Hàm U chột dạ, lần này lại không bảo vệ tốt sư tỷ, nếu sư phụ trách tội thì chết mất.
Kết quả Chưởng viện cũng không nói gì, chỉ khoát khoát tay, bảo Cảnh Hàm U đứng sang một bên. Cảnh Hàm U vội vàng đứng cạnh Thần Nhứ, hai người trao đổi ánh mắt một chút, đều nhìn chằm chằm động tác kế tiếp của Chưởng viện.
/161
|