Thần Nhứ bệnh tròn nửa tháng, làm hại Cảnh Hàm U cả ngày lo lắng. Mắt thấy thân thể vốn gầy gò giờ lại gầy đến thấy xương cốt, nàng không đau lòng sao.
Lúc trước vì có nội lực hộ thể nên Thần Nhứ rất ít sinh bệnh. Mình có thể nghĩ tới nguyên nhân, nàng sẽ không nghĩ tới sao? Thế nhưng nàng không nói gì. Cảnh Hàm U biết, nhìn như nàng đã hoàn toàn thần phục, nhưng một khi có cơ hội, nàng tuyệt sẽ không sống dưới tầm kiểm soát của người. Thần Nhứ, thiên tử chi mệnh *, sẽ không dễ cam chịu như vậy.
* thiên tử chi mệnh: có mệnh làm vua.
Một tháng sau chính là tiết Trung Thu. Thần Nhứ cầu Cảnh Hàm U cho mình xuất cung đoàn tụ cùng tộc nhân. Cảnh Hàm U sợ nàng lại có kế hoạch gì, cố ý điều tra thật lâu, sau khi xác định gần đây Dịch Già hoàng tộc rất yên phận, rốt cục mới gật đầu.
"Buổi sáng xuất cung, buổi tối nhất định phải trở về." Bên trong tẩm điện, nhìn Thần Nhứ vui vẻ thay y phục mới, nàng cảm thấy có chút khó chịu mà nói.
"Nàng đã nói qua thật nhiều lần rồi. Chờ ta trở về." Thần Nhứ không chút nào che giấu sự vui vẻ của mình, làm như không thấy sắc mặt xấu của Cảnh Hàm U.
Xe ngựa của Nhu Gia công chúa ra ngoài cửa cung. Thần Nhứ ngồi trong xe ngựa, khoảnh khắc ra khỏi cửa cung, vẻ tươi cười trên mặt nàng biến mất. Trong cung, nàng là Thuận n quận chúa, là nữ nhân của Cảnh Hàm U. Trở lại trong tộc, nàng là người đã từng là Trấn quốc công chúa Di Mẫn. "Không biết những người kia như thế nào? Hẳn là chịu thật nhiều khổ cực đi?"
Xe ngựa dừng tại bên ngoài phủ Tiêu Dao hầu, nhị ca Thần Nhứ Dịch Già Dụ đã sớm chờ ở ngoài cửa. Nhìn thấy muội muội xuống xe, lập tức đến đón, "Thần Nhứ, chờ muội đã lâu rồi."
"Làm phiền nhị ca." Thần Nhứ cười, cùng Dịch Già Dụ đi vào hầu phủ.
Phải nói, đây là lần đầu tiên nàng đến phủ Tiêu Dao hầu. Từ khi hoàng đế phong Dịch Già Dụ làm Tiêu Dao hầu, nàng liền được phong làm Thuận n quận chúa đi vào cung ở. Bây giờ tùy ý nhìn vài lần, phát hiện tuy trên danh nghĩa là hầu phủ, nhưng trên thực tế còn không bằng nhà của đại thần bình thường.
"Nhị ca, huynh chịu khổ rồi."
Dịch Già Dụ lắc đầu, "Như vậy cũng không tính là gì. Người vong quốc, có thể giữ được mạng cũng không tệ rồi. Ngẫm lại phụ hoàng, ngẫm lại hoàng huynh, ta đã thấy rất đủ rồi." Hắn dẫn Thần Nhứ vào chính sảnh, tiến đến dâng trà lại là thê tử Dịch Già Dụ Đỗ thị.
Lông mày Thần Nhứ cau lại, "Một hạ nhân thôi mà bọn hắn cũng không để lại sao?" Lúc trước còn có một số lớn cung nữ đi theo Dịch Già hoàng tộc bọn họ, sao có thể để phu nhân của Tiêu Dao hầu dâng trà?
Dịch Già Dụ cười khổ, nói: "Vốn còn có hai cung nữ trung thành, đều là cung nữ thiếp thân của nhị tẩu muội. Đáng tiếc không lâu sau đã bị người cưỡng ép mang đi. Ta đi hỏi, bọn hắn chỉ nói điều qua cho những vương hầu khác, những thứ khác cũng không nói."
Đỗ thị nói: "Công chúa, bây giờ mỗi tháng chúng ta chỉ có năm lượng bạc để sống, cũng không thuê nổi nô bộc, cho nên chỉ có thể tự mình làm mọi chuyện. Nhìn dáng vẻ của công chúa, chắc hẳn là sống trong cung không tệ, có thể nói tốt cho nhị ca muội vài câu được không? Cũng làm chúng ta sống tốt một chút." Nàng ta là nữ nhi danh gia vọng tộc mới có thể gả làm phi cho hoàng tử. Không nghĩ tới hôm nay giặt quần áo nấu cơm đều phải tự mình làm, một thiên kim tiểu thư mười ngón không dính xuân thủy * như nàng ta, làm sao biết làm những chuyện này?
* mười ngón không dính xuân thủy: ăn sung mặc sướng, chẳng bao giờ phải chịu khổ hay làm việc nặng.
Sống không tệ? Thần Nhứ nghe được lời này, cảm thấy có chút buồn cười. Mình lấy sắc hầu người, đúng là sống không tệ.
"Nhị tẩu yên tâm, ta sẽ nghĩ biện pháp. Hai người nhẫn nại một thời gian ngắn nữa." Nàng ra ngoài kêu Tái Phúc tiến vào, "Ngươi bảo bọn hắn đem đồ vật ta mang đến vào đây."
"Vâng." Tái Phúc ra ngoài gọi người. Chỉ chốc lát sau, các loại nguyên liệu nấu ăn, vải vóc, trang sức bày đầy cả bàn.
Con mắt Dịch Già Dụ và Đỗ thị đều sáng lên. Nếu là lúc trước, bọn họ cũng sẽ không liếc mấy cái đến những vật này. Nhưng trong thời điểm mỗi tháng chỉ có năm lượng bạc như bây giờ, những vậy này quá trân quý với bọn họ.
Đỗ thị cười nói: " Công chúa thật là tốt. Cũng không uổng công lúc trước nhị ca muội đối xử tốt với muội."
Thần Nhứ cười cười, "Người trong nhà, nói chi những thứ này." Nàng để Tái Phúc và các cung nữ xử lý tốt nguyên liệu nấu ăn, tự mình xuống bếp làm một chầu gia yến * phong phú. Trù nghệ * là môn bắt buộc tại thư viện Phi Diệp Tân, nàng đương nhiên sẽ không yếu kém.
* gia yến: tiệc của người trong nhà.
* trù nghệ: nấu ăn
Dịch Già Dụ nhìn một bàn lớn đồ ăn thì hơi ngượng ngùng. "Thần Nhứ, muội mới ra ngoài một lần, vốn nên là chúng ta chiêu đãi muội, ngược lại lại làm cho muội vất vả."
"Chỉ cần tất cả mọi người có thể bình an, chỉ nguyện mỗi năm đều có thể ăn một bữa cơm đoàn viên như thế này." Có lẽ là do được gặp người thân, hốc mắt Thần Nhứ hơi chua xót. Nàng cười mời huynh đệ tỷ muội của mình nhập tiệc.
Lúc này đi vào phủ Tiêu Dao hầu đều là huynh đệ tỷ muội Thần Nhứ. Nàng lặng lẽ đếm, phát hiện trừ muội muội cùng mẹ Dịch Già Tĩnh Lan đã được đưa đến thư viện Phi Diệp Tân, trên ghế còn thiếu hai người tam muội, tứ muội. . Ngôn Tình Tổng Tài
"Tam muội, tứ muội đâu?"
Đám người đang ngồi hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Dịch Già Dụ nói: "Nửa tháng trước tam muội bị Tề vương nạp làm thiếp. Mười ngày trước tứ muội bị Doãn vương mang vào phủ, cũng làm thị thiếp."
Sắc mặt đám người đang ngồi cũng không quá tốt. Cũng chỉ còn lại đám công chúa bọn họ, các quận chúa, vương phi khác,... kỳ thật rất nhiều người đã bị mang đi. Trong mắt mọi người, cho dù là Dịch Già Thần Nhứ nàng, cũng bị mang vào trong cung làm thị thiếp của hoàng đế hoặc thái tử. Cái gọi là thư đồng của Nhu Gia công chúa cũng chỉ là cái cớ che giấu tai mắt người thôi.
Thần Nhứ nghe xong cũng chỉ có thể cười khổ. Nàng có thể làm gì đây? Người vong quốc, xưa nay đã như vậy.
Bởi vì chủ đề này, một bữa cơm này mọi người không nói lời nào, không khí rất ngột ngạt. Sau bữa ăn, Thần Nhứ lại dẫn một số đệ muội nhỏ tuổi cùng nhau chơi đùa, những người trưởng thành đã từng là hoàng tử công chúa ở trong chính sảnh ngâm thơ vẽ tranh, lại mơ về một hồi mộng nước nhà xưa cũ.
Thời gian vui vẻ luôn luôn trôi qua rất nhanh. Chỉ chớp mắt, mặt trời đã ngã về phía Tây, Thần Nhứ phải trở về cung. Nàng để cung nữ đều chờ bên ngoài phòng, từ trong tay áo lấy ra hai tấm ngân phiếu * giao cho Dịch Già Dụ.
* ngân phiếu: tiền giấy thời cổ đại.
"Bạc mà muội dành dụm được không nhiều, huynh phải tiêu dùng tiết kiệm. Dù huynh và nhị tẩu có khổ cực hơn nữa, chung quy vẫn còn một cái tên tuổi hầu gia. Nhưng những đệ muội khác lại không giống. Nhị ca, lúc trước ở nước Dịch, vì ngôi vua, vì mẫu phi, mọi người đều mang lòng riêng. Bây giờ đều là người vong quốc, dù sao đều là cốt nhục của phụ hoàng, cũng đừng lại chia cách xa gần. Chăm sóc tốt bọn họ, phụ hoàng ở dưới suối vàng nếu biết được, người sẽ cảm thấy vui mừng."
Dịch Già Dụ cầm lấy ngân phiếu, hổ thẹn nói: "Thần Nhứ, là nhị ca vô dụng. Không bảo vệ được các huynh đệ tỷ muội, lại khiến muội phải nhọc lòng vì những thứ này. Muội ở trong cung không dễ dàng, phải biết tự chăm sóc mình thật tốt. Những chuyện ngoài cung, nhị ca sẽ lo liệu, muội yên tâm."
Thần Nhứ gật gật đầu. Cuối cùng nhìn thoáng qua đình viện rách nát đơn sơ này, quay người rời khỏi đi lên xe ngựa.
Tham gia xong yến hội trong cung, Cảnh Hàm U trở về, liền thấy Thần Nhứ ngồi trước bàn trang điểm chải tóc của mình. Thế nhưng tâm trí rõ ràng đã bay xa.
"Đang suy nghĩ gì?" Ôm lấy người trong ngực, nhiệt khí từ miệng Cảnh Hàm U phả lên gáy nàng.
Thần Nhứ hơi co người, lắc đầu. Muốn đứng dậy lại bị Cảnh Hàm chặt chẽ đặt ở trên bàn trang điểm.
"Ta muốn nàng."
"Nàng say rồi." Thần Nhứ không phản kháng, tùy ý để Cảnh Hàm U xé rách xiêm y của nàng. "Hàm U, nàng đừng như vậy, ta đi gọi người chuẩn bị canh giải rượu cho nàng."
Cảnh Hàm U đúng là say, nhưng cũng không phải quá say. Tay nàng hơi run, nhưng đầu óc rất thanh tỉnh. Nàng biết Thần Nhứ rầu rĩ không vui là có tâm sự. Mà tâm sự này là vì hôm nay xuất cung mà ra. Chỉ cần vừa nghĩ tới người trong ngực lại nghĩ đến những người khác, nàng liền không thoải mái. Mấy ngày qua, nàng đã không vừa lòng vì chỉ thân mật với Thần Nhứ được một chút. Nàng muốn có được toàn bộ thân thể Thần Nhứ!
Sáng sớm hôm sau, lúc Cảnh Hàm U tỉnh lại, bên người đã trống không. Nàng giật mình, lập tức nhìn bên ngoài màn. Thần Nhứ khoác một chiếc áo mỏng đứng bên cửa sổ, không biết đang nhìn cái gì, hay phải nói, không biết nàng có phải đang nhìn không.
Thân thể đột nhiên rơi vào một cái ôm ấm áp. Giọng nói sau lưng không hoàn toàn tỉnh táo, "Nàng đang nghĩ gì?"
Thần Nhứ thở dài, quay đầu cười cười, "Tỉnh rượu rồi?"
Cảnh Hàm U rốt cuộc không nhịn được Thần Nhứ né tránh chủ đề lần nữa, nàng nắm chiếc cằm tinh xảo của Thần Nhứ, hỏi: "Đừng lảng tránh trái phải. Trả lời ta, nàng đang nghĩ gì?"
"Nghĩ tới tộc nhân của ta. Nghĩ tới nhị ca của ta, thân là Tiêu Dao hầu hoàng thượng khâm phong, lại ngay cả một hạ nhân nhân hầu hạ cũng không có. Mỗi tháng chỉ có bổng lộc năm lượng bạc, gian nan sống qua ngày. Nghĩ tới hai muội muội vừa mới trưởng thành của ta, bị Tề vương và Doãn vương thu vào phủ làm thị thiếp. Nghĩ tới chính bản thân ta, còn không phải giống các nàng ấy sao, lấy sắc hầu người, hàng đêm hầu hạ."
Một giọt nước mắt óng ánh nhỏ xuống tay Cảnh Hàm U, cũng rơi vào trong lòng nàng.
"Thần Nhứ, người vong quốc tồn tại như thế. Phụ hoàng cũng không có khe khắt, khắc nghiệt với bọn họ." Mở ra sách sử, hoàng tộc vong quốc bi thảm hơn bọn họ chỗ nào cũng có.
Trong con ngươi Thần Nhứ ngậm nước mắt, lại rất lâu mới có thể rơi xuống một giọt. Nhưng chính dáng vẻ quật cường ngậm nước mắt lại không chịu rơi lệ như vậy, lại làm cho lòng Cảnh Hàm U hoàn toàn rối loạn.
"Ta biết. Cho nên ta không cầu nàng thứ gì. Hàm U, ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi."
Cảnh Hàm U nhìn bóng lưng của nàng, chân mày cau lại. Ngẫm lại sư tỷ ôn nhu dịu hiền lúc trước, nhìn lại Thần Nhứ đơn bạc yếu đuối bây giờ, nàng đã khác đi nhiều lắm. Sự thay đổi này từ đâu mà ra? Là do mình gây nên sao?
Thần Nhứ là rồng bay trên chín tầng trời, mình lại biến nàng thành một con chim hoàng yến trong lồng. Làm như vậy không sai lầm sao?
Cảnh Hàm U ngồi trong thư phòng, trước mặt là một quyển sách mở ra, nhưng rất lâu sau nàng cũng không lật sang trang mới.
- --
Editor có lời muốn nói: Hiện tại Hề còn đăng Lưu quang tại Bách Gia Trang nữa. Dạo này Hề phải học online nên tiến độ up có thể chậm lại ạ.
Lúc trước vì có nội lực hộ thể nên Thần Nhứ rất ít sinh bệnh. Mình có thể nghĩ tới nguyên nhân, nàng sẽ không nghĩ tới sao? Thế nhưng nàng không nói gì. Cảnh Hàm U biết, nhìn như nàng đã hoàn toàn thần phục, nhưng một khi có cơ hội, nàng tuyệt sẽ không sống dưới tầm kiểm soát của người. Thần Nhứ, thiên tử chi mệnh *, sẽ không dễ cam chịu như vậy.
* thiên tử chi mệnh: có mệnh làm vua.
Một tháng sau chính là tiết Trung Thu. Thần Nhứ cầu Cảnh Hàm U cho mình xuất cung đoàn tụ cùng tộc nhân. Cảnh Hàm U sợ nàng lại có kế hoạch gì, cố ý điều tra thật lâu, sau khi xác định gần đây Dịch Già hoàng tộc rất yên phận, rốt cục mới gật đầu.
"Buổi sáng xuất cung, buổi tối nhất định phải trở về." Bên trong tẩm điện, nhìn Thần Nhứ vui vẻ thay y phục mới, nàng cảm thấy có chút khó chịu mà nói.
"Nàng đã nói qua thật nhiều lần rồi. Chờ ta trở về." Thần Nhứ không chút nào che giấu sự vui vẻ của mình, làm như không thấy sắc mặt xấu của Cảnh Hàm U.
Xe ngựa của Nhu Gia công chúa ra ngoài cửa cung. Thần Nhứ ngồi trong xe ngựa, khoảnh khắc ra khỏi cửa cung, vẻ tươi cười trên mặt nàng biến mất. Trong cung, nàng là Thuận n quận chúa, là nữ nhân của Cảnh Hàm U. Trở lại trong tộc, nàng là người đã từng là Trấn quốc công chúa Di Mẫn. "Không biết những người kia như thế nào? Hẳn là chịu thật nhiều khổ cực đi?"
Xe ngựa dừng tại bên ngoài phủ Tiêu Dao hầu, nhị ca Thần Nhứ Dịch Già Dụ đã sớm chờ ở ngoài cửa. Nhìn thấy muội muội xuống xe, lập tức đến đón, "Thần Nhứ, chờ muội đã lâu rồi."
"Làm phiền nhị ca." Thần Nhứ cười, cùng Dịch Già Dụ đi vào hầu phủ.
Phải nói, đây là lần đầu tiên nàng đến phủ Tiêu Dao hầu. Từ khi hoàng đế phong Dịch Già Dụ làm Tiêu Dao hầu, nàng liền được phong làm Thuận n quận chúa đi vào cung ở. Bây giờ tùy ý nhìn vài lần, phát hiện tuy trên danh nghĩa là hầu phủ, nhưng trên thực tế còn không bằng nhà của đại thần bình thường.
"Nhị ca, huynh chịu khổ rồi."
Dịch Già Dụ lắc đầu, "Như vậy cũng không tính là gì. Người vong quốc, có thể giữ được mạng cũng không tệ rồi. Ngẫm lại phụ hoàng, ngẫm lại hoàng huynh, ta đã thấy rất đủ rồi." Hắn dẫn Thần Nhứ vào chính sảnh, tiến đến dâng trà lại là thê tử Dịch Già Dụ Đỗ thị.
Lông mày Thần Nhứ cau lại, "Một hạ nhân thôi mà bọn hắn cũng không để lại sao?" Lúc trước còn có một số lớn cung nữ đi theo Dịch Già hoàng tộc bọn họ, sao có thể để phu nhân của Tiêu Dao hầu dâng trà?
Dịch Già Dụ cười khổ, nói: "Vốn còn có hai cung nữ trung thành, đều là cung nữ thiếp thân của nhị tẩu muội. Đáng tiếc không lâu sau đã bị người cưỡng ép mang đi. Ta đi hỏi, bọn hắn chỉ nói điều qua cho những vương hầu khác, những thứ khác cũng không nói."
Đỗ thị nói: "Công chúa, bây giờ mỗi tháng chúng ta chỉ có năm lượng bạc để sống, cũng không thuê nổi nô bộc, cho nên chỉ có thể tự mình làm mọi chuyện. Nhìn dáng vẻ của công chúa, chắc hẳn là sống trong cung không tệ, có thể nói tốt cho nhị ca muội vài câu được không? Cũng làm chúng ta sống tốt một chút." Nàng ta là nữ nhi danh gia vọng tộc mới có thể gả làm phi cho hoàng tử. Không nghĩ tới hôm nay giặt quần áo nấu cơm đều phải tự mình làm, một thiên kim tiểu thư mười ngón không dính xuân thủy * như nàng ta, làm sao biết làm những chuyện này?
* mười ngón không dính xuân thủy: ăn sung mặc sướng, chẳng bao giờ phải chịu khổ hay làm việc nặng.
Sống không tệ? Thần Nhứ nghe được lời này, cảm thấy có chút buồn cười. Mình lấy sắc hầu người, đúng là sống không tệ.
"Nhị tẩu yên tâm, ta sẽ nghĩ biện pháp. Hai người nhẫn nại một thời gian ngắn nữa." Nàng ra ngoài kêu Tái Phúc tiến vào, "Ngươi bảo bọn hắn đem đồ vật ta mang đến vào đây."
"Vâng." Tái Phúc ra ngoài gọi người. Chỉ chốc lát sau, các loại nguyên liệu nấu ăn, vải vóc, trang sức bày đầy cả bàn.
Con mắt Dịch Già Dụ và Đỗ thị đều sáng lên. Nếu là lúc trước, bọn họ cũng sẽ không liếc mấy cái đến những vật này. Nhưng trong thời điểm mỗi tháng chỉ có năm lượng bạc như bây giờ, những vậy này quá trân quý với bọn họ.
Đỗ thị cười nói: " Công chúa thật là tốt. Cũng không uổng công lúc trước nhị ca muội đối xử tốt với muội."
Thần Nhứ cười cười, "Người trong nhà, nói chi những thứ này." Nàng để Tái Phúc và các cung nữ xử lý tốt nguyên liệu nấu ăn, tự mình xuống bếp làm một chầu gia yến * phong phú. Trù nghệ * là môn bắt buộc tại thư viện Phi Diệp Tân, nàng đương nhiên sẽ không yếu kém.
* gia yến: tiệc của người trong nhà.
* trù nghệ: nấu ăn
Dịch Già Dụ nhìn một bàn lớn đồ ăn thì hơi ngượng ngùng. "Thần Nhứ, muội mới ra ngoài một lần, vốn nên là chúng ta chiêu đãi muội, ngược lại lại làm cho muội vất vả."
"Chỉ cần tất cả mọi người có thể bình an, chỉ nguyện mỗi năm đều có thể ăn một bữa cơm đoàn viên như thế này." Có lẽ là do được gặp người thân, hốc mắt Thần Nhứ hơi chua xót. Nàng cười mời huynh đệ tỷ muội của mình nhập tiệc.
Lúc này đi vào phủ Tiêu Dao hầu đều là huynh đệ tỷ muội Thần Nhứ. Nàng lặng lẽ đếm, phát hiện trừ muội muội cùng mẹ Dịch Già Tĩnh Lan đã được đưa đến thư viện Phi Diệp Tân, trên ghế còn thiếu hai người tam muội, tứ muội. . Ngôn Tình Tổng Tài
"Tam muội, tứ muội đâu?"
Đám người đang ngồi hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Dịch Già Dụ nói: "Nửa tháng trước tam muội bị Tề vương nạp làm thiếp. Mười ngày trước tứ muội bị Doãn vương mang vào phủ, cũng làm thị thiếp."
Sắc mặt đám người đang ngồi cũng không quá tốt. Cũng chỉ còn lại đám công chúa bọn họ, các quận chúa, vương phi khác,... kỳ thật rất nhiều người đã bị mang đi. Trong mắt mọi người, cho dù là Dịch Già Thần Nhứ nàng, cũng bị mang vào trong cung làm thị thiếp của hoàng đế hoặc thái tử. Cái gọi là thư đồng của Nhu Gia công chúa cũng chỉ là cái cớ che giấu tai mắt người thôi.
Thần Nhứ nghe xong cũng chỉ có thể cười khổ. Nàng có thể làm gì đây? Người vong quốc, xưa nay đã như vậy.
Bởi vì chủ đề này, một bữa cơm này mọi người không nói lời nào, không khí rất ngột ngạt. Sau bữa ăn, Thần Nhứ lại dẫn một số đệ muội nhỏ tuổi cùng nhau chơi đùa, những người trưởng thành đã từng là hoàng tử công chúa ở trong chính sảnh ngâm thơ vẽ tranh, lại mơ về một hồi mộng nước nhà xưa cũ.
Thời gian vui vẻ luôn luôn trôi qua rất nhanh. Chỉ chớp mắt, mặt trời đã ngã về phía Tây, Thần Nhứ phải trở về cung. Nàng để cung nữ đều chờ bên ngoài phòng, từ trong tay áo lấy ra hai tấm ngân phiếu * giao cho Dịch Già Dụ.
* ngân phiếu: tiền giấy thời cổ đại.
"Bạc mà muội dành dụm được không nhiều, huynh phải tiêu dùng tiết kiệm. Dù huynh và nhị tẩu có khổ cực hơn nữa, chung quy vẫn còn một cái tên tuổi hầu gia. Nhưng những đệ muội khác lại không giống. Nhị ca, lúc trước ở nước Dịch, vì ngôi vua, vì mẫu phi, mọi người đều mang lòng riêng. Bây giờ đều là người vong quốc, dù sao đều là cốt nhục của phụ hoàng, cũng đừng lại chia cách xa gần. Chăm sóc tốt bọn họ, phụ hoàng ở dưới suối vàng nếu biết được, người sẽ cảm thấy vui mừng."
Dịch Già Dụ cầm lấy ngân phiếu, hổ thẹn nói: "Thần Nhứ, là nhị ca vô dụng. Không bảo vệ được các huynh đệ tỷ muội, lại khiến muội phải nhọc lòng vì những thứ này. Muội ở trong cung không dễ dàng, phải biết tự chăm sóc mình thật tốt. Những chuyện ngoài cung, nhị ca sẽ lo liệu, muội yên tâm."
Thần Nhứ gật gật đầu. Cuối cùng nhìn thoáng qua đình viện rách nát đơn sơ này, quay người rời khỏi đi lên xe ngựa.
Tham gia xong yến hội trong cung, Cảnh Hàm U trở về, liền thấy Thần Nhứ ngồi trước bàn trang điểm chải tóc của mình. Thế nhưng tâm trí rõ ràng đã bay xa.
"Đang suy nghĩ gì?" Ôm lấy người trong ngực, nhiệt khí từ miệng Cảnh Hàm U phả lên gáy nàng.
Thần Nhứ hơi co người, lắc đầu. Muốn đứng dậy lại bị Cảnh Hàm chặt chẽ đặt ở trên bàn trang điểm.
"Ta muốn nàng."
"Nàng say rồi." Thần Nhứ không phản kháng, tùy ý để Cảnh Hàm U xé rách xiêm y của nàng. "Hàm U, nàng đừng như vậy, ta đi gọi người chuẩn bị canh giải rượu cho nàng."
Cảnh Hàm U đúng là say, nhưng cũng không phải quá say. Tay nàng hơi run, nhưng đầu óc rất thanh tỉnh. Nàng biết Thần Nhứ rầu rĩ không vui là có tâm sự. Mà tâm sự này là vì hôm nay xuất cung mà ra. Chỉ cần vừa nghĩ tới người trong ngực lại nghĩ đến những người khác, nàng liền không thoải mái. Mấy ngày qua, nàng đã không vừa lòng vì chỉ thân mật với Thần Nhứ được một chút. Nàng muốn có được toàn bộ thân thể Thần Nhứ!
Sáng sớm hôm sau, lúc Cảnh Hàm U tỉnh lại, bên người đã trống không. Nàng giật mình, lập tức nhìn bên ngoài màn. Thần Nhứ khoác một chiếc áo mỏng đứng bên cửa sổ, không biết đang nhìn cái gì, hay phải nói, không biết nàng có phải đang nhìn không.
Thân thể đột nhiên rơi vào một cái ôm ấm áp. Giọng nói sau lưng không hoàn toàn tỉnh táo, "Nàng đang nghĩ gì?"
Thần Nhứ thở dài, quay đầu cười cười, "Tỉnh rượu rồi?"
Cảnh Hàm U rốt cuộc không nhịn được Thần Nhứ né tránh chủ đề lần nữa, nàng nắm chiếc cằm tinh xảo của Thần Nhứ, hỏi: "Đừng lảng tránh trái phải. Trả lời ta, nàng đang nghĩ gì?"
"Nghĩ tới tộc nhân của ta. Nghĩ tới nhị ca của ta, thân là Tiêu Dao hầu hoàng thượng khâm phong, lại ngay cả một hạ nhân nhân hầu hạ cũng không có. Mỗi tháng chỉ có bổng lộc năm lượng bạc, gian nan sống qua ngày. Nghĩ tới hai muội muội vừa mới trưởng thành của ta, bị Tề vương và Doãn vương thu vào phủ làm thị thiếp. Nghĩ tới chính bản thân ta, còn không phải giống các nàng ấy sao, lấy sắc hầu người, hàng đêm hầu hạ."
Một giọt nước mắt óng ánh nhỏ xuống tay Cảnh Hàm U, cũng rơi vào trong lòng nàng.
"Thần Nhứ, người vong quốc tồn tại như thế. Phụ hoàng cũng không có khe khắt, khắc nghiệt với bọn họ." Mở ra sách sử, hoàng tộc vong quốc bi thảm hơn bọn họ chỗ nào cũng có.
Trong con ngươi Thần Nhứ ngậm nước mắt, lại rất lâu mới có thể rơi xuống một giọt. Nhưng chính dáng vẻ quật cường ngậm nước mắt lại không chịu rơi lệ như vậy, lại làm cho lòng Cảnh Hàm U hoàn toàn rối loạn.
"Ta biết. Cho nên ta không cầu nàng thứ gì. Hàm U, ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi."
Cảnh Hàm U nhìn bóng lưng của nàng, chân mày cau lại. Ngẫm lại sư tỷ ôn nhu dịu hiền lúc trước, nhìn lại Thần Nhứ đơn bạc yếu đuối bây giờ, nàng đã khác đi nhiều lắm. Sự thay đổi này từ đâu mà ra? Là do mình gây nên sao?
Thần Nhứ là rồng bay trên chín tầng trời, mình lại biến nàng thành một con chim hoàng yến trong lồng. Làm như vậy không sai lầm sao?
Cảnh Hàm U ngồi trong thư phòng, trước mặt là một quyển sách mở ra, nhưng rất lâu sau nàng cũng không lật sang trang mới.
- --
Editor có lời muốn nói: Hiện tại Hề còn đăng Lưu quang tại Bách Gia Trang nữa. Dạo này Hề phải học online nên tiến độ up có thể chậm lại ạ.
/161
|