Đoàn trưởng đại nhân, không nên tiếp tục phí sức nữa, nói cho ngươi biết nhé, 'Quân đoàn Nghịch Thiên' lúc này đã bị mấy trăm vạn quân đội tinh nhuệ đến từ ba quốc gia của đại lục Huy Hoàng và đại lục Trầm Tịch bao vây, hơn nữa còn có quân đội của Thiên Thần tộc cùng Ma Thần tộc hỗ trợ. Quân đoàn Nghịch Thiên toàn quân bị diệt đã là kết cục định trước, lấy thực lực của đoàn trưởng, nếu như đầu hàng chắc chắn có thể thu được vị trí cực cao. Ba vị quốc vương bệ hạ đã đáp ứng, chỉ cần đoàn trưởng chịu đầu hàng, có thể nhậm chức Thống Soái tối cao của một trong ba quốc gia, thậm chí là đến Quang Chi Thần Điện hoặc là Ám Chi Thần Điện nhậm chức cũng được, đoàn trưởng có thể tự do lựa chọn...
Đúng vậy đoàn trưởng, cho dù ngươi không suy nghĩ cho mình, cũng vì các huynh đệ dự tính một chút chứ, huynh đệ chúng ta từ nhỏ đã theo ngươi nam chinh bắc chiến, trải qua vô số gian khổ, hiện giờ khó mà có được cơ hội tốt như vậy, đoàn trưởng, ngươi đáp ứng đi!
...
Ở một hạp cốc, một đoàn quân đông nghịt đang bao vây hơn mười kỵ sĩ vào giữa, ở trước đoàn quân này có 6 người, 5 nam một nữ. Khải giáp kỵ sĩ trên người của họ có màu sắc không giống nhau, trên người họ đều tỏa ra khí tức cực kỳ cường đại, phảng phất như là sáu ngọn núi cao.
Trong hơn 10 người bị bao vây, có hai người lãnh đạo, một người trong đó có thân hình cực kỳ to lớn, ngay cả tọa kỵ của hắn cũng có hình thể lớn hơn chiến mã bình thường rất nhiều.
Hắn đứng đó, sừng sững như một ngọn núi, trên khuôn mặt anh tuấn kia chẳng có một biểu tình nào, trong đôi mắt cũng chẳng hiện lên sự ưu thương.
Người bên cạnh hắn có chút gầy gò, ngoại trừ màu sắc của khải giáp trên người, những thứ còn lại giống y như đúc với 6 kỵ sĩ kia.
Trên khuôn mặt của hắn lúc này tràn ngập sự phẫn nộ, lửa giận trong mắt như muốn thiêu 6 người kia thành tro bụi!
Ta nhổ vào! Sơn Mạch, Lưu Ba, Bạo Phong, Liệt Diễm, Thiên Quang còn có Minh Ám, 6 tên tiểu nhân vong ân phụ nghĩa các ngươi lẽ nào đã quên mất, là ai thu nhận các ngươi, là ai nuôi các ngươi lớn khôn, là ai dạy các ngươi trở thành cường giả như bây giờ? Là chủ nhân! Các ngươi đều do chủ nhân thu nhận bồi dưỡng, là một tay chủ nhân nuôi nấng các ngươi, ngay cả áo giáp trên người, vũ khí trong tay các ngươi đều là do chủ nhân phí bao tâm huyết mới có thể chế tạo, chủ nhân đối với các ngươi như huynh đệ thân sinh của mình. Nếu như không có chủ nhân, thì bây giờ các ngươi cũng chỉ là những tên ăn mày, nhưng tên lưu manh mà thôi, vậy mà các ngươi vì vinh hoa phú quý, lại phản bội lại chủ nhân, phản bội các huynh đệ cùng sinh cùng tử trong 'Quân đoàn Nghịch Thiên', các ngươi không bằng cả súc sinh!
Nam tử gầy gò phẫn nộ chửi ầm lên, trong 6 kỵ sĩ đứng đối diện đã có người áy náy, có một nữ kỵ sĩ mặc khải giáp màu xanh nước biển, xinh đẹp động lòng người, sắc mặt tái nhợt, run giọng nói:
Lôi Minh ca, muội không...
Nàng vừa mở miệng, nam tử gầy gò tên là Lôi Minh kia đã nổi giận mắng:
Ngươi không cái gì! Chủ nhân đối với ngươi như thế nào, trong lòng ngươi đương nhiên là rò ràng nhất, trong lòng Lôi Minh ta cũng đã sớm coi ngươi là chủ mẫu, thật không ngờ ngươi lại... Hừ hừ, nếu như không phải ngươi làm bộ bị thương cầu viện, chủ nhân cũng sẽ không vội vã mang theo mấy người chúng ta tới đây cứu viện, hiện giờ kết quả như thế này, ngươi đã hài lòng chưa! Lôi Minh ta sao lại có một người muội muội như ngươi cơ chứ, sớm biết như vậy, năm đó ta đã bỏ ngươi chết đói cho rồi!
Hắc hắc, Lôi Minh, ngươi không nên ở chỗ này nói năng lung tung, ta không tin ngươi không có bất mãn!
Thanh niên kỵ sĩ mặc khải giáp màu trắng trong 6 người kỵ sĩ, cười lạnh nói:
Chúng ta đều do Thương Mang Nguyên Dã thu nhận, nhưng chúng ta đã vì hắn mà đổ bao nhiêu máu, chịu bao nhiêu đau khổ? Chỉ vì cái lý tưởng chó má hư vô của hắn, các huynh đệ chúng ta phải đổ máu, phải mất mạng ư? Mấy năm gần đây, chúng ta đã vì hắn vào sinh ra tử, ân tình gì chúng ta cũng báo đáp được rồi, hiện giờ chúng ta nên suy nghĩ cho mình một chút! Nhìn những vị cao thủ, danh tướng, anh hùng này, thực lực của bọn họ thua xa chúng ta, thế nhưng mà họ sống vinh quang, chúng ta theo Thương Mang Nguyên Dã thực hiện cái lý tưởng chó má đó có công bằng không? Ngươi nhìn Lưu Ba xem, nàng ấy mỹ lệ cỡ nào, có thể nói là đệ nhất mỹ nữ của đại lục Huy Hoàng, vậy mà cho tới bây giờ, ngay cả một bộ quần áo đẹp, một vài món trang sức nàng ấy cũng không có, ngươi thấy có công bằng không? Không có, nàng không có gì cả, trong khi chúng ta đã đi theo Thương Mang Nguyên Dã chịu bao nhiêu đau khổ rồi, còn ngươi nữa, Lôi Minh, ngươi có nhớ Sắt Lan Đóa không, nàng và ngươi lưỡng tình tương duyệt, nhưng chỉ đơn giản là vì, nàng là quý tộc, ngươi là bình dân mà các ngươi phải xa nhau, lẽ nào ngươi không muốn sống chung với Sắt Lan Đóa? Đến đây, chỉ cần ngươi bước tới bên chúng ta là được, Sắt Lan Đóa cùng gia tộc nàng đã quy thuận thuần phục vụ cho Thiên Thần tộc vĩ đại, chỉ cần ngươi sẵn sàng tới đây góp sức, Sắt Lan Đóa chính là của ngươi, thậm chí ngay cả gia tộc nàng cũng đều là của ngươi!
Đừng nên đánh đồng ta với những tên súc sinh như các ngươi!
Lôi Minh nhổ một bãi nước bọt lên mặt đất, hắn quay đầu nhìn vị kỵ sĩ chẳng có biểu tình gì bên cạnh – người này chính là chủ nhân Nghịch Thiên vương , Thương Mang Nguyên Dã của hắn, nói:
Ta vĩnh viễn không bao giờ quên, trong cái đêm lạnh giá ấy, chúng ta sắp chết cóng tới nơi, là chủ nhân đã mang cho ta một bát canh nóng, là chủ nhân đã kéo chúng ta từ thế giới tử vong trở về, chỉ một khắc đó thôi, tính mạng của Lôi Minh ta đã vĩnh viễn thuộc về chủ nhân! Bạo Phong, Lưu Ba, các ngươi cũng ở trong đó, cũng là những hớp canh nóng của chủ nhân kéo các ngươi trở về, lúc đó chúng ta đã tuyên thệ như thế nào, các ngươi đều quên rồi sao!
Khi chúng ta còn sống, thề sống chết thần phục chủ nhân
Lôi Minh đột nhiên giận dữ quát lên, hai dòng nước mắt của hắn rơi xuống, những địch nhân trước mắt hắn một khắc trước vẫn còn là huynh đệ, cùng sinh tử, cùng sát cánh chiến đấu với hắn, vậy mà bọn họ vì vinh hoa phú quý mà phản bội chủ nhân, phản bội người đã cứu sống bọn họ, phản bội lại lời thế mà bọn họ đã cùng nhau lập!
Theo tiếng rống giận dữ, một đạo lôi quang cường liệt đã xuát hiện trên người hắn, biến hắn thành một Lôi Điện kỵ sĩ có quang mang chói mắt:
Bây giờ, 'Lôi chi kỵ sĩ' Lôi Minh một trong 'Nghịch Thiên Thất Kỵ Sĩ', vì chủ nhân thanh lý môn hộ!
Trong tiếng rống giận dữ, Lôi chi kỵ sĩ Lôi Minh giơ thật cao kim chúc kỵ thương giục tọa kỵ xông về phía 6 gã kỵ sĩ, hắn chẳng quan tâm tới sinh tử, huy động toàn bộ lực lượng của mình để tấn công.
Chủ nhân, đi mau!
Trên đường xung phong, Lôi Minh đột nhiên kêu lên một tiếng, mục đích của hắn đã rõ ràng, đó là quên mình yểm hộ chủ nhân đột phá vòng vây!
Mặc cho Lôi Minh gào lên như vậy, Thương Mang Nguyên Dã vẫn đứng bất động như tượng đá, trong đôi mắt ảm đạm tràn ngập đau thương kia đã hiện lên một tia sáng, không biết hắn cảm động vì Lôi Minh, hay vì cái gì khác.
Hừ, đã sớm biết ngươi là một đứa ngu trung ngu ngốc, cho nên ngày từ đầu, chúng ta đã không nói cho ngươi biết kế hoạch này, hiện giờ ngươi lại tự đi tìm cái chết, vậy thì đừng trách chúng ta không niệm tình huynh đệ!
Bạch giáp kỵ sĩ đột nhiên hừ lạnh một tiếng, trên người của hắn bộc phát quang mang màu trắng, cùng lúc đó, ngoài Hoàng giáp kỵ sĩ và Lam giáp kỵ sĩ Lưu Ba, ba người còn lại đồng thời bộc phát quang mang lấp lánh, các luồng quang mang màu đỏ đậm, xanh, và đen trực tiếp lao tới chỗ Lôi Minh.
Thiên Quang ca … Lôi Minh ca … đừng mà…!
Trên khuôn mặt mỹ lệ của Lam giáp kỵ sĩ Lưu Ba đã có hai dòng nước mắt, nàng vội vã và đau đớn gọi tên, thế nhưng thanh âm của nàng vô cùng yếu ớt, yếu ớt chỉ như có mình nàng nghe thấy...
Trong sát na ấy, Lôi Minh cũng đã cùng với Quang chi kỵ sĩ Thiên Quang, Phong chi kỵ sĩ Bạo Phong, Hỏa chi kỵ sĩ Liệt Diễm cùng Ám chi kỵ sĩ Minh Ám, bốn huynh đệ trong bảy kỵ sĩ dưới trướng của Nghịch Thiên vương giao thủ.
Chiêu “Xung Phong” có uy lực lớn nhất của Lôi Minh bị bốn người kia né trước, kỵ thương va vào nhau chan chát.
Đột nhiên Lôi Minh bỏ kỵ thương xuống, lấy đại kiếm lập lánh lôi quang ở sau lưng, đánh nhau kịch liệt với bốn người kia.
Lôi Minh, Thiên Quang, Bạo Phong, Liệt Diễm và Minh Ám năm người đều là do một tay Nghịch Thiên vương Thương Mang Nguyên Dã huấn luyện ra, họ đã chiến đấu cùng với nhau bao nhiêu năm, ngoại trừ thuộc tính đấu khí khác nhau, chiến kỹ của mỗi người, ai cũng thuộc như lòng bàn tay.
Đúng vậy đoàn trưởng, cho dù ngươi không suy nghĩ cho mình, cũng vì các huynh đệ dự tính một chút chứ, huynh đệ chúng ta từ nhỏ đã theo ngươi nam chinh bắc chiến, trải qua vô số gian khổ, hiện giờ khó mà có được cơ hội tốt như vậy, đoàn trưởng, ngươi đáp ứng đi!
...
Ở một hạp cốc, một đoàn quân đông nghịt đang bao vây hơn mười kỵ sĩ vào giữa, ở trước đoàn quân này có 6 người, 5 nam một nữ. Khải giáp kỵ sĩ trên người của họ có màu sắc không giống nhau, trên người họ đều tỏa ra khí tức cực kỳ cường đại, phảng phất như là sáu ngọn núi cao.
Trong hơn 10 người bị bao vây, có hai người lãnh đạo, một người trong đó có thân hình cực kỳ to lớn, ngay cả tọa kỵ của hắn cũng có hình thể lớn hơn chiến mã bình thường rất nhiều.
Hắn đứng đó, sừng sững như một ngọn núi, trên khuôn mặt anh tuấn kia chẳng có một biểu tình nào, trong đôi mắt cũng chẳng hiện lên sự ưu thương.
Người bên cạnh hắn có chút gầy gò, ngoại trừ màu sắc của khải giáp trên người, những thứ còn lại giống y như đúc với 6 kỵ sĩ kia.
Trên khuôn mặt của hắn lúc này tràn ngập sự phẫn nộ, lửa giận trong mắt như muốn thiêu 6 người kia thành tro bụi!
Ta nhổ vào! Sơn Mạch, Lưu Ba, Bạo Phong, Liệt Diễm, Thiên Quang còn có Minh Ám, 6 tên tiểu nhân vong ân phụ nghĩa các ngươi lẽ nào đã quên mất, là ai thu nhận các ngươi, là ai nuôi các ngươi lớn khôn, là ai dạy các ngươi trở thành cường giả như bây giờ? Là chủ nhân! Các ngươi đều do chủ nhân thu nhận bồi dưỡng, là một tay chủ nhân nuôi nấng các ngươi, ngay cả áo giáp trên người, vũ khí trong tay các ngươi đều là do chủ nhân phí bao tâm huyết mới có thể chế tạo, chủ nhân đối với các ngươi như huynh đệ thân sinh của mình. Nếu như không có chủ nhân, thì bây giờ các ngươi cũng chỉ là những tên ăn mày, nhưng tên lưu manh mà thôi, vậy mà các ngươi vì vinh hoa phú quý, lại phản bội lại chủ nhân, phản bội các huynh đệ cùng sinh cùng tử trong 'Quân đoàn Nghịch Thiên', các ngươi không bằng cả súc sinh!
Nam tử gầy gò phẫn nộ chửi ầm lên, trong 6 kỵ sĩ đứng đối diện đã có người áy náy, có một nữ kỵ sĩ mặc khải giáp màu xanh nước biển, xinh đẹp động lòng người, sắc mặt tái nhợt, run giọng nói:
Lôi Minh ca, muội không...
Nàng vừa mở miệng, nam tử gầy gò tên là Lôi Minh kia đã nổi giận mắng:
Ngươi không cái gì! Chủ nhân đối với ngươi như thế nào, trong lòng ngươi đương nhiên là rò ràng nhất, trong lòng Lôi Minh ta cũng đã sớm coi ngươi là chủ mẫu, thật không ngờ ngươi lại... Hừ hừ, nếu như không phải ngươi làm bộ bị thương cầu viện, chủ nhân cũng sẽ không vội vã mang theo mấy người chúng ta tới đây cứu viện, hiện giờ kết quả như thế này, ngươi đã hài lòng chưa! Lôi Minh ta sao lại có một người muội muội như ngươi cơ chứ, sớm biết như vậy, năm đó ta đã bỏ ngươi chết đói cho rồi!
Hắc hắc, Lôi Minh, ngươi không nên ở chỗ này nói năng lung tung, ta không tin ngươi không có bất mãn!
Thanh niên kỵ sĩ mặc khải giáp màu trắng trong 6 người kỵ sĩ, cười lạnh nói:
Chúng ta đều do Thương Mang Nguyên Dã thu nhận, nhưng chúng ta đã vì hắn mà đổ bao nhiêu máu, chịu bao nhiêu đau khổ? Chỉ vì cái lý tưởng chó má hư vô của hắn, các huynh đệ chúng ta phải đổ máu, phải mất mạng ư? Mấy năm gần đây, chúng ta đã vì hắn vào sinh ra tử, ân tình gì chúng ta cũng báo đáp được rồi, hiện giờ chúng ta nên suy nghĩ cho mình một chút! Nhìn những vị cao thủ, danh tướng, anh hùng này, thực lực của bọn họ thua xa chúng ta, thế nhưng mà họ sống vinh quang, chúng ta theo Thương Mang Nguyên Dã thực hiện cái lý tưởng chó má đó có công bằng không? Ngươi nhìn Lưu Ba xem, nàng ấy mỹ lệ cỡ nào, có thể nói là đệ nhất mỹ nữ của đại lục Huy Hoàng, vậy mà cho tới bây giờ, ngay cả một bộ quần áo đẹp, một vài món trang sức nàng ấy cũng không có, ngươi thấy có công bằng không? Không có, nàng không có gì cả, trong khi chúng ta đã đi theo Thương Mang Nguyên Dã chịu bao nhiêu đau khổ rồi, còn ngươi nữa, Lôi Minh, ngươi có nhớ Sắt Lan Đóa không, nàng và ngươi lưỡng tình tương duyệt, nhưng chỉ đơn giản là vì, nàng là quý tộc, ngươi là bình dân mà các ngươi phải xa nhau, lẽ nào ngươi không muốn sống chung với Sắt Lan Đóa? Đến đây, chỉ cần ngươi bước tới bên chúng ta là được, Sắt Lan Đóa cùng gia tộc nàng đã quy thuận thuần phục vụ cho Thiên Thần tộc vĩ đại, chỉ cần ngươi sẵn sàng tới đây góp sức, Sắt Lan Đóa chính là của ngươi, thậm chí ngay cả gia tộc nàng cũng đều là của ngươi!
Đừng nên đánh đồng ta với những tên súc sinh như các ngươi!
Lôi Minh nhổ một bãi nước bọt lên mặt đất, hắn quay đầu nhìn vị kỵ sĩ chẳng có biểu tình gì bên cạnh – người này chính là chủ nhân Nghịch Thiên vương , Thương Mang Nguyên Dã của hắn, nói:
Ta vĩnh viễn không bao giờ quên, trong cái đêm lạnh giá ấy, chúng ta sắp chết cóng tới nơi, là chủ nhân đã mang cho ta một bát canh nóng, là chủ nhân đã kéo chúng ta từ thế giới tử vong trở về, chỉ một khắc đó thôi, tính mạng của Lôi Minh ta đã vĩnh viễn thuộc về chủ nhân! Bạo Phong, Lưu Ba, các ngươi cũng ở trong đó, cũng là những hớp canh nóng của chủ nhân kéo các ngươi trở về, lúc đó chúng ta đã tuyên thệ như thế nào, các ngươi đều quên rồi sao!
Khi chúng ta còn sống, thề sống chết thần phục chủ nhân
Lôi Minh đột nhiên giận dữ quát lên, hai dòng nước mắt của hắn rơi xuống, những địch nhân trước mắt hắn một khắc trước vẫn còn là huynh đệ, cùng sinh tử, cùng sát cánh chiến đấu với hắn, vậy mà bọn họ vì vinh hoa phú quý mà phản bội chủ nhân, phản bội người đã cứu sống bọn họ, phản bội lại lời thế mà bọn họ đã cùng nhau lập!
Theo tiếng rống giận dữ, một đạo lôi quang cường liệt đã xuát hiện trên người hắn, biến hắn thành một Lôi Điện kỵ sĩ có quang mang chói mắt:
Bây giờ, 'Lôi chi kỵ sĩ' Lôi Minh một trong 'Nghịch Thiên Thất Kỵ Sĩ', vì chủ nhân thanh lý môn hộ!
Trong tiếng rống giận dữ, Lôi chi kỵ sĩ Lôi Minh giơ thật cao kim chúc kỵ thương giục tọa kỵ xông về phía 6 gã kỵ sĩ, hắn chẳng quan tâm tới sinh tử, huy động toàn bộ lực lượng của mình để tấn công.
Chủ nhân, đi mau!
Trên đường xung phong, Lôi Minh đột nhiên kêu lên một tiếng, mục đích của hắn đã rõ ràng, đó là quên mình yểm hộ chủ nhân đột phá vòng vây!
Mặc cho Lôi Minh gào lên như vậy, Thương Mang Nguyên Dã vẫn đứng bất động như tượng đá, trong đôi mắt ảm đạm tràn ngập đau thương kia đã hiện lên một tia sáng, không biết hắn cảm động vì Lôi Minh, hay vì cái gì khác.
Hừ, đã sớm biết ngươi là một đứa ngu trung ngu ngốc, cho nên ngày từ đầu, chúng ta đã không nói cho ngươi biết kế hoạch này, hiện giờ ngươi lại tự đi tìm cái chết, vậy thì đừng trách chúng ta không niệm tình huynh đệ!
Bạch giáp kỵ sĩ đột nhiên hừ lạnh một tiếng, trên người của hắn bộc phát quang mang màu trắng, cùng lúc đó, ngoài Hoàng giáp kỵ sĩ và Lam giáp kỵ sĩ Lưu Ba, ba người còn lại đồng thời bộc phát quang mang lấp lánh, các luồng quang mang màu đỏ đậm, xanh, và đen trực tiếp lao tới chỗ Lôi Minh.
Thiên Quang ca … Lôi Minh ca … đừng mà…!
Trên khuôn mặt mỹ lệ của Lam giáp kỵ sĩ Lưu Ba đã có hai dòng nước mắt, nàng vội vã và đau đớn gọi tên, thế nhưng thanh âm của nàng vô cùng yếu ớt, yếu ớt chỉ như có mình nàng nghe thấy...
Trong sát na ấy, Lôi Minh cũng đã cùng với Quang chi kỵ sĩ Thiên Quang, Phong chi kỵ sĩ Bạo Phong, Hỏa chi kỵ sĩ Liệt Diễm cùng Ám chi kỵ sĩ Minh Ám, bốn huynh đệ trong bảy kỵ sĩ dưới trướng của Nghịch Thiên vương giao thủ.
Chiêu “Xung Phong” có uy lực lớn nhất của Lôi Minh bị bốn người kia né trước, kỵ thương va vào nhau chan chát.
Đột nhiên Lôi Minh bỏ kỵ thương xuống, lấy đại kiếm lập lánh lôi quang ở sau lưng, đánh nhau kịch liệt với bốn người kia.
Lôi Minh, Thiên Quang, Bạo Phong, Liệt Diễm và Minh Ám năm người đều là do một tay Nghịch Thiên vương Thương Mang Nguyên Dã huấn luyện ra, họ đã chiến đấu cùng với nhau bao nhiêu năm, ngoại trừ thuộc tính đấu khí khác nhau, chiến kỹ của mỗi người, ai cũng thuộc như lòng bàn tay.
/6
|