Toàn trường yên tĩnh, không ai tăng giá lên, trừ phi là có người cố ý đắc tội với hắn, hoặc là biết bên trong có thứ gì đó thật sự có giá trị.
Bán đấu giá sư ngây người một lúc, liền lập tức hô: "Mười vạn, Diệp gia Thập Tam thiếu gia ra giá mười vạn, có giá nào cao hơn không? Mười vạn lần một..."
Rất nhanh sau đó, bán đấu giá sư đã đếm xong rồi. Khác với bình thường đếm một lần phải chờ một chốc, lần này đếm một lèo là xong...
Điều này cũng thực bình thường, dù sao ở đây ai cũng biết, trừ bỏ bại gia tử như Diệp gia Thập Tam thiếu gia này, rất khó tìm ra người thứ hai, nên cũng không có ai cạnh tranh với hắn.
Trên thực tế cũng là như thế. Nhưng tất cả mọi người đều tò mò, muốn biết bên trong có cái gì nên vẫn ngồi ráng lại. Nhưng bọn hắn phải thất vọng rồi, Thập Tam tiểu công tử giao tiền xong liền vội vội vàng vàng chạy đi.
Chạy vội như vậy, chẳng lẽ ở trong thật sự có bảo vật phải không? Nên bại gia tử này mới biến gấp như vậy. Rất nhiều người nghi ngờ như vậy, nhưng nếu bọn họ nghe được đoạn đối thoại sau sẽ hiểu được cuối cùng cũng không phải là như thế.
"Tên phiền phức, Diệp Trạch!" Sau khi ngăn lại, thuê một chiếc xe ngựa, Hổ Nữ nhìn cái hòm trên tay hỏi: "Thiếu gia, ngươi có biết bên trong có vật gì không?"
Tuy rằng nàng cảm giác được đáp án này có thể làm cho mình thực bất đắc dĩ, nhưng vẫn không nhịn được tò mò hỏi một câu.
"Không biết." Quả nhiên, tiểu bại gia tử lắc lắc đầu đáp.
"... , không biết ngươi còn dùng mười vạn để mua?" Hổ Nữ vô lực lắc đầu, sau đó đem thứ này cất vào không gian giới chỉ của mình.
Tuy rằng tiểu bại gia tử cũng có một cái không gian giới chỉ không tệ, nhưng giới chỉ của hắn lại rất trống trải, cơ hồ không có thứ gì cả, bởi vì trên cơ bản những gì của hắn đều do Hổ Nữ bảo quản.
Đây cũng có lý do riêng của nó, hắn mua đồ hoàn toàn mặc kệ mình có thể dùng hay không, hơn nữa hắn cũng không biết rõ tác dụng của đồ vật mà mình mua cho lắm, mà Hồ Nữ lại không giống, cho dù nàng không biết cũng sẽ đi tìm hiểu rõ ràng, mấy đồ linh tinh đặt trong tay nàng mới có thể phát huy ra một chút tính thực dụng của nó.
Vả lại, thực ra thì để ở chỗ Hổ Nữ cũng giống như để ở chỗ tiểu bại gia tử thôi, hai người giống như một đôi, tựa như hình với bóng vậy, ách, sai lầm rồi, là một đôi chủ tớ...
"Đây mới là bại gia tử chuyên nghiệp, những người khác 'bại gia' cũng chọn thứ mình thích, chọn thứ có giá trị, ta thì khác, ta mặc kệ có thích hay không, mặc kệ có giá trị hay không, ta muốn 'bại gia' liền 'bại gia', muốn tiêu xài liền tiêu xài." Tiểu bại gia tử thực nghiêm túc nói, trong giọng điệu còn mang theo một ít hèn mọn, tựa hồ khinh thường những kẻ gọi là bại gia tử khác.
"Ai... Chỉ biết ngươi sẽ như vậy, sao mỗi lần ngươi nói những lời này có chút khang khác vậy, chẳng lẽ ngươi trời sinh là vì 'bại gia' sao?" Hổ Nữ càng vô lực, mà đồng thời nàng cũng rất kỳ quái. Thiếu gia của nàng chuyện gì cũng trì độn, nói chuyện cũng không rõ ràng lắm. Nhưng mỗi lần nói đến phương diện "bại gia" này, tựa hồ hắn thực tỉnh táo, nói chuyện rất rõ ràng, nhưng đều là những lời ngụy biện làm cho người ta rất tức giận...
Nếu tiểu bại gia tử không biết bên trong có cái gì, vậy vì sao hắn lại sốt ruột chạy đi như vậy? Đương nhiên là vì về nhà rồi đi hoàng cung, tham gia sinh nhật yến hội của hắn và "lão bà" hắn rồi.
Vừa rồi bọn họ đã ở trong bán đấu giá hội hơn nửa giờ, quay về không chênh lệch lắm vừa kịp "hạn cuối", còn nếu không quay về thì cha mẹ hắn sẽ phái người đến đây tóm hắn về.
"Tiểu vương bát đản, sao bây giờ ngươi mới trở về, không phải đã nói với ngươi hôm nay phải trở về sớm một chút còn gì. Không nói nhiều nữa, nhanh lên xe đi, Thái Nhã, ngươi ở trên xe giúp hắn thay quần áo." Khi đệ nhất bại gia tử của Diệp gia bước đến cửa của Diệp Trạch, vừa mới xuống xe ngựa thì đã bị một người véo lỗ tai hắn, trực tiếp kéo hắn đến một cái xe ngựa xa hoa đã chờ sẵn ở một bên.
"Mụ mụ, đau quá..." Tiểu bại gia tử hô đau, véo lỗ tai hắn không phải ai khác, chính là Long An Kỳ đang đợi ở cửa, với cả ở đây ngoài nàng ra không có người thứ ba làm chuyện tương tự với hắn bao giờ...
Vì cái gì nói không có người thứ ba, đương nhiên là có hai người rồi, bất quá người còn lại không phải là phụ thân của hắn, mà là tỷ tỷ hắn - Diệp Lam Vũ.
"Ha ha, xứng đáng, ai bảo ngươi thừa dịp ta không chú ý trốn mất." Diệp Lam Vũ vỗ vỗ đôi tay nhỏ nhắn nói, bộ dáng thực sung sướng.
"Ta không có a." Tiểu bại gia tử lắc lắc đầu, phủ nhận.
"Còn nói không có, ta không phải kêu ngươi đi chơi với ta sao." Diệp Lam Vũ giận dữ nói.
"Ân, ngươi có kêu." Tiểu bại gia tử gật gật đầu, chậm rãi nói.
"Vậy còn nói không có!" Diệp Lam Vũ lấy tay gõ nhẹ cái trán tiểu bại gia tử. Bạn đang đọc truyện tại
/803
|