Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 235: Chữa Bệnh (1)

/803



Trở lại chuyện chính, nói về trình độ xa hoa của Bảo Nguyệt Lâu này tuyệt đối được cho là nhất lưu trên đại lục, cho dù là người khó tính đến đâu đi nữa cũng sẽ cảm thấy nơi này rất tốt.

Nhưng mà, làm một tục nhân, Diệp Lãng lại cảm thấy vẫn chưa đủ, hắn cảm thấy nơi này vẫn còn chưa đủ tục khí.

"Tiểu Hắc, đây là lữ điếm tửu lâu mà ngươi nói là người thấy tốt nhất từ trước đến nay? Nói cái gì mà xanh vàng rực rỡ, nói cái gì mà khí phái tuyệt đỉnh, thật sự làm người ta thất vọng a". Diệp Lãng có chút thất vọng nhìn Bảo Nguyệt Lâu, có lẽ hy vọng càng lớn thất vọng càng lớn. Nếu không phải Ái Đức Hoa nói làm hắn hy vọng thì có lẽ hắn sẽ không cảm thấy thất vọng như vậy.

Dọc theo đường đi, chẳng phải hắn cũng ở qua những tửu điếm kém cỏi sao? Nhưng vì hắn hiểu điều kiện hạn chế, dưới hoàn cảnh bất đồng sẽ có những điều kiện bất đồng.

Mà hắn cũng không phải loại người nhất định phải sống xa hoa, cho dù ở đâu hắn cũng có thể tiếp thụ, tất nhiên là phải ở chỗ đắt nhất, quý nhất nơi đó…

"… ngươi cảm thấy như vậy còn không đủ?" Ái Đức Hoa có chút ngoài ý muốn hỏi, hắn cảm thấy Bảo Nguyệt Lâu này đã đủ xa hoa tới mức không thể xa hoa thêm được nữa.

"Đương nhiên không đủ, ngươi nhìn xem, pho tượng này nhìn qua là biết mạ vàng rồi, không phải toàn bộ là hoàng kim, còn cái bàn này nữa không phải dùng loại gỗ lim tơ vàng tốt nhất mà là loại kém hơn một bậc, mấy chiếc đũa này lại không phải dùng ngà voi mà là bạc trắng …" Diệp Lãng nhất nhất nói hết ra những chỗ hắn cho rằng không đủ, mà những lời này làm cho những người phụ cận lâm vào xấu hổ, nhất là Ái Đức Hoa.

Uy uy, đại thiếu gia à, nếu làm như lời ngươi nói thì đây là hoàng gia lữ điếm rồi, chỉ có hoàng đế mới có thể phối trí như vậy.

Không, phải nói là chỉ có hoàng cung mới phối trí như vậy, hơn nữa còn không phải là hoàng cung bình thường.

"Thiếu gia của ta à, ngươi nói là hoàng cung chứ đâu phải lữ điếm, ta đi đâu tìm lữ điếm như vậy cho ngươi…" Ái Đức Hoa có chút vô lực nói.

Ừ, đúng đúng.

Những người gần đó gật đầu tỏ vẻ đồng ý quan điểm này.

"Có mà, ta nhớ rõ Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu như vậy đó!" Diệp Lãng nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại

/803

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status