"... Ngươi mới kỳ quái chẳng lẽ ngươi không nhìn ra được hắn là..." Thất công chúa nói bất quá nàng vẫn chưa nói xong đã bị người khác chặn lại, đó là Diệp Lam Vũ đang đứng một bên cười xấu xa.
"Đừng ồn! Đệ đệ, ta hỏi ngươi, có phải ngươi với A Nhĩ Văn vẫn luôn ở chung với nhau không? Có làm động tác thân mật gì không?"
"Thật là đáng tiếc." Diệp Lam Vũ có chút thất vọng nói.
"Đáng tiếc cái gì, Diệp Lam Vũ, ta cảnh cáo ngươi, ngươi không được làm hư Diệp Lãng!" Thất công chúa kéo Diệp Lãng đến bên cạnh mình, bất mãn quát Diệp Lam Vũ.
"Cái gì mà làm hư hắn, hắn lợi hại hơn ta đó, năm tuổi đã chạy đến thanh lâu chơi cơ mà!" Diệp Lam Vũ kéo Diệp Lãng về, nói với Thất công chúa.
Đám người A Nhĩ Văn trầm mặc, năm tuổi...
"?? Các ngươi đang nói cái gì đấy?" Diệp Lãng có điểm khó hiểu, sao đang yên lành tự dưng lại như thế?
"Tiểu mơ hồ nhà ngươi nha, người ta ở bên cạnh ngươi đã lâu như vậy mà ngươi còn phát hiện người ta là ai nữa!" Diệp Lam Vũ lắc lắc đầu nhìn Diệp Lãng, cảm giác thực bất đắc dĩ, bất quá miệng nàng lại lộ ra một nụ cười.
Nàng thích Diệp Lãng mơ hồ như vậy, dù không nhìn ra được thì đã sao? "Diệp Lãng, ngươi thật sự ngốc đến đáng yêu!" Thất công chúa ôm Diệp Lãng vào lòng, sau đó nhẹ nhàng hôn lên mặt Diệp Lãng.
Vẻ mặt Diệp Lãng vẫn mê hoặc, các nàng bị gì vậy, sao đột nhiên lại trở nên kỳ quái như vậy?
"Nương, các nàng đang nói gì mà sao yêm nghe không hiểu được?" Trần Bì giống Diệp Lãng, cũng nghe mà không hiểu.
"Đứa con ngốc này, vị cô nương này là nữ, không phải nam." Lão nhân gia nói.
Trần Bì ngẩn ngơ, lẩm bẩm: "Gì? Nữ?"
"Ai là nữ? A Nhĩ Văn?" Diệp Lãng cũng nghe được lời của lão nhân gia, nhìn A Nhĩ Văn một hồi, sau đó đánh giá từ trên xuống dưới.
Diệp Lãng lắc đầu nói: "Khẳng định không phải nói ngươi."
"…"
Mọi người trầm mặc, Mơ Hồ Thần Y này thật sự hay mơ mơ màng màng a,
"Vì sao khẳng định không phải ta?" A Nhĩ Văn có điểm ủy khuất nhìn Diệp Lãng.
"Đúng vậy, đệ đệ, vì sao ngươi cảm thấy không phải là nàng?" Diệp Lam Vũ cũng rất ngạc nhiên, cả Thất công chúa cũng tò mò.
"Nhìn hắn đi, gầy teo, đen đen, lại không có ngực, nhìn sao cũng không giống như nữ nhân" Diệp Lãng chỉ bộ ngực A Nhĩ Văn nói tuyệt đối nhìn không ra cái gì nhô lên.
A Nhĩ Vãn ôm lấy ngực, thần tình đỏ bừng, cho dù làn da có chút đen cũng có thể nhìn thấy khuôn mặt nàng đang đỏ ửng.
"Ngốc, cái này tính cái gì, nữ hài tử không thể không có ngực sao?" Diệp Lam Vũ gõ Diệp Lãng một cái, hung hăng khiển trách.
Diệp Lãng nghĩ nghĩ, sau đó ngơ ngẩn như hiểu ra nói: "Hóa ra là như vậy, có một số nữ hài tử quả thật là ngực phẳng, ừ cái này cũng không tính là cái gì cả! Lại nói nếu A Nhĩ Văn thêm một bộ ngực nữa thì quả thật giống y như nữ nhân vậy."
Sau đó Diệp Lãng lại nhìn A Nhĩ Văn tiếp tục nói: "Ánh mắt trong suốt mê ly như vậy, làn da tinh tế, tuy rằng đen một tí nhưng lại thực khỏe mạnh! Đáng tiếc... quên đi, dù sao cái này cũng không có gì lớn, không có ngực cũng vậy a!"
"Ta có ngực, không được nói như vậy!" A Nhĩ Văn có điểm tức giận, ưỡn ngực nói. Nguồn truyện:
/803
|