Thời gian dẩn trôi, rất nhanh đã đến buổi tối, Diệp Lãng cũng hoàn thành công tác ngày hôm nay, mà trong thời gian này, Diệp Lam Vũ và Thất công chúa phát hiện Diệp Lãng xem bệnh như thế mà thu vào bốn, năm vạn kim tệ.
Đây chỉ mới một chút thời gian thôi đấy, trong mấy tháng thì không biết hắn thu vào bao nhiêu nữa, cho dù hôm nay câu được cá lớn thì dù ngày thường mỗi ngày một ván, vậy cũng hơn trăm vạn rồi.
Đối với vấn đề này, Thất công chúa có hỏi một chút —
"Diệp Lãng, mấy tháng này ngươi lời được bao nhiêu tiền rồi?"
"Cái gì? À, ngươi nói tiền xem bệnh à, không biết, ta không nhớ." Diệp Lãng giống như trước kia, hoàn toàn không rõ ràng với khái niệm tiền tệ lắm, rốt cuộc mình có bao nhiêu tiền cũng không biết.
"Ta nhớ, đến bây giờ là một trăm mười chín vạn sáu trăm..." A Nhĩ Ôn nói mỗi ngày nàng đều giúp Diệp Lãng, cũng thuật tiện nhớ cái này.
Diệp Lam Vũ và Thất công chúa trầm mặc.
Quả nhiên là giựt tiền, không, tốt hơn cả giựt tiền nữa!
119 vạn kim tệ, cái này chỉ mới mấy tháng thôi đấy, nếu bị Thất ca biết thì nhất định sẽ khóc, bắt Diệp Lãng tiếp tục mở Y quán, mà hắn sẽ Thu Tiền hộ, tất nhiên sẽ tàn nhẫn hơn Diệp Lãng nhiều.
Diệp Lãng lấy tiền đều là tùy ý, nhất là xem tâm tình, cũng chưa chắc là nhìn thân gia của ngươi khác nên cũng tương đổi ít hơn một chút, đương nhiên, vẻn vẹn là tương đối thôi. Bạn đang đọc truyện tại
/803
|