"Lý Nguyệt, ngươi ở đây làm gì, khách nhân đều đến cả rồi, ngươi còn không mau đi vào đi." Không lâu sau Lý Ngạn đi ra gọi, cũng không phải hắn quan tâm Lý Nguyệt, hắn mới không rảnh ấy, vừa rồi hắn còn tán gẫu vui vẻ đến chừng nào với đám tiểu thư quý tộc, có điều bị phụ thân cưỡng bức ra gọi Lý Nguyệt.
Mặc dù Lý Ngạn chịu hình phạt rất nặng, cũng chịu thương rất nghiêm trọng nhưng trải qua hai mươi ngày tu dưỡng, lấy ma pháp và y thuật của thế giới này thì đã khỏi hẳn từ mấy hôm trước, lại bắt đầu nhảy nhót.
Tuy rằng thanh danh Lý Ngạn không phải tốt lắm nhưng cũng không trở ngại địa vị của hắn trong vòng tròn giao tế bởi vị trí thiểu gia Lý gia của hắn vẫn không có biến hóa gì, vẫn rất được giới quý tộc Hoàng Thành hoan nghênh, nhất là đám tiểu thư quý tộc cùng tuổi.
"Chờ một chút, ta đang đợi khách nhân của ta! Khách nhân của ta còn chưa tới." Lý Nguyệt đáp lại.
"Khách nhân của ngươi? Ngươi phát thiệp mời người khác?" Lý Ngạn rất ngạc nhiên hỏi, cho đến tận bây giờ vẫn chưa từng thấy muội muội mình phát thiệp mời người khác.
Theo lý thuyết, tiểu thư quý tộc ít nhiều cũng có vài người khuê mật linh tinh, cũng rất bình thường, bất quá tựa hồ Lý Nguyệt không có khuê mật, nhiều nhất chỉ có vài người có điều tốt, mà sao khi nàng đi vào quân doanh liền dẩn dần xa lạ.
Lý Nguyệt gật gật đầu.
"Nam hay nữ?" Ma xui quỷ khiển Lý Ngạn hỏi một câu, vốn hắn chưa từng nghĩ đến vấn đề này, vấn đề này sẽ làm cho người ta cảm thấy một ít ám muội.
Mà căn cứ tình huống của Lý Nguyệt, ám muội tựa hồ không có khả năng, nếu thật sự có thì ngược lại người của Lý gia sẽ rất cao hứng.
Đương nhiên cao hứng vẻn vẹn chỉ là người của Lý gia, những người khác thì chưa biết, nhất là người theo đuổi Lý Nguyệt, điều ấy sẽ làm cho bọn họ cảm thấy rất không bình tĩnh.
Mà cầm thú gần đó, ách, hẳn nên nói là thoạt nhìn giống cầm thú, khoác đã cầm thú, mặt người dạ thú vân vân để khái quát, mặt người dạ thú này đang nhìn Lý Nguyệt, đồng thời cũng cầu nguyện trong lòng.
Không phải nam, không phải nam!
"Là nam!" Lý Nguyệt nhẹ nhàng trả lời.
Oanh!
Đầu óc của mặt người dạ thú nồ tung, mà khuôn mặt cầm thú của hắn lại càng giống cầm thú hơn.
"À, ta hiểu rồi!" Lý Ngạn gật gật đầu, sau đó liền đi vào, hắn cần báo gấp cho phụ thân
về tin tức này, tin rằng sau khi biết được tin tức này thì phụ thân hắn, Lý Thiên Quân cũng sẽ không ép Lý Nguyệt đi vào.
Tuy lần quý tộc tụ hội này có rất nhiều người tham gia nhưng cũng không phải rất quan trọng, ít đi một cái Lý Nguyệt cũng không sao, quan trọng nhất bây giờ là hạnh phúc của Lý Nguyệt.
Nam nhân kia là ai?
Lý Thiên Quân muốn biết vấn đề này, Lý phu nhân cũng vậy, cơ hồ tất cả những ai biết tin tức đều muốn biết.
Là nam nhân nào mà có mị lực đến vậy, có thể làm cho nhân gian tiên từ Lý Nguyệt này động xuân tâm?
Mọi người một bên xã giao, một bên không khỏi nhìn ra ngoài, nhìn về phía cửa ra vào, muốn nhìn thấy xem nam nhân mà Lý Nguyệt chờ đợi.
Đồng thời trong lòng mọi người cũng không khỏi có chút thắc mắc, người nam nhân này đúng là không biết điều, đã trễ vậy mà sao còn chưa xuất hiện khiến Lý Nguyệt chờ hắn ở đây.
"Hắn không đến sao? Hay hắn không nhận được thiệp mời của ta?" Thời gian từng chút trôi qua, nàng cũng bắt đầu có điếm suy nghĩ miên man.
Mà ngay khi đó, rốt cục thân hình Diệp Lãng cũng hiện ra, dưới sự dẫn dắt của một hạ nhân, tiến nhập phạm vi tầm mắt của Lý Nguyệt.
Đang nhìn bầu tròi đêm, Lý Nguyệt lập tức cảm giác được khí tức của Diệp Lãng, nhìn về phía cửa
"Sao đến trễ vậy?" Lý Nguyệt lắc mình một cái, xuất hiện trước mặt Diệp Lãng, điều này làm cho mọi người hoa mắt, đồng thời cũng cảm thấy cả kinh.
Từ biểu hiện của Lý Nguyệt có thể thấy thoạt nhìn người nam nhân này rất quan trọng với nàng, làm cho nàng rất khân trương, quan hệ này cũng không phải quan hệ nam nữ tầm thường, tựa hồ còn cao hơn mình suy nghĩ một chút.
"A, Lý Nguyệt à?" Làm ta sợ hết hồn, tưởng có người tập kích chứ." Diệp Lãng vỗ vỗ ngực nói, lời của hắn cũng không giả, vừa rồi thiếu chút nữa Lãnh Huyết Ngũ hành động rồi.
"Ai dám tập kích ngươi, ta mời ngươi đến mà!" Lý Nguyệt nhìn Diệp Lãng nói, "Nói cho ta biết vì sao ngươi lại đến trễ vậy?"
"Trễ à? Yến hội bắt đầu từ bao giờ? Ta còn tưởng rằng ta đến hơi sớm chứ." Diệp Lãng ngơ ngác hỏi.
"..." Lý Nguyệt mới nghĩ đến một vấn đề, dường như trên thiệp mời của nàng quên viết thời gian, chỉ viết đêm nay, thời gian cụ thể thì không có.
"Bây giờ cũng đã sắp tám giờ, ngươi cảm thấy còn sớm à?" Lý Nguyệt tức giận nói, cho
dù không viết thời gian thì cũng đã quá trễ rồi.
"Ừ!" Diệp Lãng gật đầu, tỏ vẻ còn sớm
"..." Lý Nguyệt không nói gì.
Kỳ thật Lý Nguyệt không biết, cũng không phải Diệp Lãng cảm thấy sớm, có điều hắn không thể nói mình đến trễ vì một chuyện, nếu không sẽ đến sớm hơn nhiều.
Chuyện gì?
Còn không phải vì hắn không phát hiện người đưa thiệp mời là Lý Nguyệt sao, mãi đến sau bữa cơm chiều, khi hắn chuẩn bị ném vào đống rác mới bị Lãnh Huyết Ngũ nhanh tay lẹ mắt phát hiện.
Mà chuyện này hắn có thể nói cho Lý Nguyệt sao? Rõ ràng là không rồi.
"Lý Nguyệt, đây là người mà ngươi đợi sao?" Người luôn luôn đợi bên cạnh hỏi.
"Đúng vậy." Lý Nguyệt gật gật đầu, vẫn duy trì lễ nghĩa. Bạn đang đọc truyện tại
/803
|