Đương nhiên chỉ cần là người có chút ánh mắt là có thể nhìn ra được Lý Nguyệt muốn dắt tay với Diệp Lãng, mà đây tuyệt đối không phải lơ đãng, tuyệt đối là cố ý.
Mà tựa hồ Diệp Lãng không phát hiện điểm này, phát hiện tay Lý Nguyệt tiếp xúc tay mình, vì thế hắn liền làm một động tác, đặt hai tay ra đằng sau, chắp tay mà đi!
"..."
Lý Nguyệt ở một bên muốn phát điên, hai tay đưa đến cổ Diệp Lãng, có một loại cảm giác tức giận muốn bóp chết hắn, bất quá cuối cùng cũng nhịn được, tức giận đi bên cạnh hắn.
Cứ như vậy một người chắp tay mà đi, một người giận hờn, hình ảnh hết sức buồn cười, bất quá lại cho người ta cảm thấy được một ít hương vị ấm áp.
Nhìn cảnh này, Thiết Tĩnh thị vệ cười cười lắc đầu, hắn có thể nhìn ra được Diệp Lãng là cái loại ngu ngốc về mặt tình cảm, ngay cả chuyện này cũng không biết nắm chắc, Lý Nguyệt gợi ý rất rõ ràng.
Lúc này nếu Lãnh Huyết Ngũ ở bên cạnh nhất định sẽ mắng to ngu ngốc, cơ hội tốt như vậy mà lại bỏ qua, thật sự là rời đi một khắc cũng không yên tâm mà!
Đi đi một hối, đột nhiên Lý Nguyệt phát hiện một vấn đề nho nhỏ.
"Ý, chúng ta đang đi đâu đây? Fox công tử, ngươi rất quen thuộc nơi này sao? Nhìn đáng vẻ của ngươi giống như rất quen thuộc nơi này thì phải." Lý Nguyệt có chút kỳ quái nhìn Diệp Lãng.
Lúc này tất cả mọi người đều đi theo Diệp Lãng, nói cách khác, Diệp Lãng là người dần đường, tuy không biết Diệp Lãng mang mọi người đi đâu nhưng tất cả mọi người đều cảm giác được một việc là tựa hồ Diệp Lãng rất quen thuộc với nơi này, cảm giác rất quen thuộc. Sau khi hắn đi vào, ngay cả nhìn cũng không nhìn hai bên, tuyệt đối không giống cái loại người mới tới.
Người bình thường lần đầu tiên tới đây, ít nhiều đều nhìn đông nhìn tây, dù sao đây cũng là hoàng cung, có rất nhiều thứ hấp dẫn ánh mắt người khác.
"A, ta không biết gì nơi này a, làm sao rất quai được, đây là nơi nào ta cũng không biết nữa là." Diệp Lãng nghe Lý Nguyệt nói mới tỉnh ngộ lại, mình không nên biểu hiện bình tĩnh như vậy.
Bất quá may mà có một việc làm cho người ta không hiểu lầm rằng hắn quai thuộc nơi này, nhiều nhất chỉ cho là thói quen của hắn như vậy thôi, cho dù đến một địa phương xa lạ
cũng sẽ như vậy.
Mà chuyện này chính là, bệnh Diệp Lãng lại tái phát, hắn lạc đường!
Cho dù ở nơi quen thuộc này, đôi khi hắn vẫn lạc đường, tuy rằng tỳ lệ nhỏ hơn ở ngoài nhiều, bất quá hai năm rồi hắn chưa quay lại, tỷ lệ này lại tăng lên nhiều!
Mà cũng vì thế làm cho người ta phủ định việc hắn quen thuộc với nơi này!
"Ngươi đấy, không biết đường thì đừng chạy loạn, vạn nhất đi vào hoàng cung cấm địa thì sao." Lý Nguyệt rất bất đắc dĩ với việc lạc đường của Diệp Lãng, rất tự nhiên lôi kéo Diệp Lãng đến bên cạnh mình, đồng thời cũng rất tự nhiên nắm tay đi cùng.
"Hoàng cung này có cấm địa sao?" Diệp Lãng kỳ quái hỏi, nơi này chỗ nào hắn cũng tùng đi qua, sao không biết ở đây có cấm địa chứ.
"Trước kia thì không, bất quá hai năm gần đây xuất hiện một loạt cấm địa, chính là cung điện mà những hoàng từ công chúa trước kia ở qua, bây giờ đều bị Hoàng Thượng niêm phong lại, nàng không muốn cho người khác tiếp cận nơi này, càng không thích có người ở đây." Lý Nguyệt hồi đáp.
Mà đồng thời trong lòng Lý Nguyệt cũng thầm nói, kỳ thật cho dù muốn có người ở lại cũng khó, bây giờ hoàng tộc chỉ còn lại ba người, hai cái đã thoát ly quan hệ cùng Tường Không Đế Quốc, chỉ còn lại một mình Nữ Hoàng.
Nữ Hoàng lại không có con nối dòng thì còn ai có tư cách ở lại những cung điện này?
"Ừ..." Diệp Lãng lên tiếng.
"Fox công tử, Lý Nguyệt tiểu thự mời đi theo ta!" Thiết Tĩnh thị vệ thấy Diệp Lãng lạc đường, kéo việc dần đường về lại mình, hắn cũng không muốn cùng Diệp Lãng đi loạn trong hoàng cung. Bạn đang đọc truyện tại
/803
|