Ngày hôm nay, có một ít người thừa dịp sinh nhật Triệu Nhã Nhu, cảm thấy có thể lăn lộn được một ít chuyện tốt, kết quả bọn họ không nhận được ưu đãi gì, ngược lại còn làm cho họ cảm thấy hối hận không thôi.
Mà người tạo nên hết thảy hiện tại đang chơi đùa trong Ngự Hoa Viên, đi cùng Lý Nguyệt, thưởng hoa bắt bướm, rất tiêu dao tự tại
Lúc này không ai có thể đi vào Ngự Hoa Viên, trù bỏ những người làm vườn!
Vốn Ngự Hoa Viên chính là nơi giải trí của hoàng tộc, có điều hiện tại không có hoàng tộc nên không ai đến cả.
Cũng vì vậy mà hai người mới ở trong Ngự Hoa Viên, được hưởng sự thanh tĩnh không ai quấy rầy, rất thoải mái, rất ngọt ngào...
Dùng lời của Diệp Lãng, kế hoạch của mình tựa hồ lại tiến thêm một bước, làm cho kế hoạch càng hoàn mỹ hơn nên Diệp Lãng quyết định ra tuyệt chiêu!
Âm nhạc cảm động, chuyện xưa lãng mạn, đây đều là những nơi yếu ớt của nữ nhản, dùng mấy thứ này rất dễ dàng làm cho một nữ nhân khóc, nói cách khác là có thể làm cho một nữ nhân cảm động.
Cho nên Diệp Lãng chuẩn bị ra chiêu, hắn nắm tay Lý Nguyệt, sóng vai ngồi trên một ghế dựa, một bên nhịp nhịp đong đưa, một bên sứa sang lại chuẩn bị kể chuyện xưa.
Lương Chúc hóa điệp, câu chuyện này tin rằng vĩnh viễn là bài ca buồn mà nhiều người thích nói đến nhất, chăng những vì nó truyền lưu rất rộng, đồng thời cũng nói lên sự cảm động của nó, chỉ có cảm động mới có thể khắc sâu đến vậy.
Diệp Lãng dùng âm thanh cực kỳ cuốn hút kể lại câu chuyện xưa đẹp đẽ này, làm cho lòng Lý Nguyệt bị xúc động thật nhiều, bất giác chảy ra hai hàng nước mắt trong suốt.
Nếu một màn này bị người khác nhìn thấy có lẽ sẽ rất kinh ngạc bởi Lý Nguyệt luôn luôn lấy hình tượng quân nhân kiên cường xuất hiện trước mặt mọi người, cho dù gặp khó khăn đến đường nào nàng cũng chưa từng chảy ra một giọt nước mắt, vậy mà bây giờ nàng lại rơi lệ.
"Ta rơi lệ?" Lý Nguyệt cảm thấy khuôn mặt mình ươn ướt, vuốt mặt mình, tiếp xúc với nước mắt mình, nàng có điểm không tin được...
Đúng vậy, ngay cả Lý Nguyệt cũng không tin mình lại rơi lệ!
Có điều Diệp Lãng cũng không vì thế mà buông tha nàng, hắn còn dùng lá cây thồi ra bài nhạc Lương Chúc, vào giờ khắc này, câu chuyện tình đẹp kia vẫn vờn quanh đầu óc Lý Nguyệt, hơn nữa còn có âm nhạc làm nàng chìm sâu vào trong nữa.
Nàng đã rơi vào tay giặc...
Lý Nguyệt tựa vào vai Diệp Lãng, vươn tay còn lại gắt gao ôm lấy hắn, mà nước mắt nàng vẫn còn chảy, lúc này nàng chỉ thầm nghĩ tìm một chốn an toàn để dựa vào, để vuốt ve an ủi thương cảm lòng mình. Rất rõ ràng hiện tại Diệp Lãng đã có tác dụng này, cũng vì vậy mà Lý Nguyệt vĩnh viễn không thể quên cảm giác lúc này, cảm giác ỏm Diệp Lãng...
Không thể không nói lần sáng tạo cơ hội này của Diệp Lãng rất thành công, nếu đám người Lãnh Huyết Ngũ ở đây nhất định sẽ hoan hô, đồng thời cũng sẽ vụng trộm khóc. Có lẽ Lãnh Huyết Ngũ sẽ không khóc nhưng Athena và Lãnh Huyết Thất nhất định sẽ.
Mặc kệ vì nguyên nhân gì, giờ khắc này Diệp Lãng và Lý Nguyệt hợp thành một cái hình ảnh thực hoàn mỹ, càng thêm mộng ảo hơn trong Ngự Hoa Viên vốn đã như mộng ảo rồi.
Nếu có người thấy được hình ảnh này sẽ bị nó hấp dẫn thật sâu, vĩnh viễn không thể quên!
Lại nếu đám người Lý Thiên Quân thấy được hình ảnh này, nhất định sẽ vứt bỏ hết thảy, toàn tâm toàn ý duy trì hai người ở cùng một chỗ, sẽ ném hết tất cả những ý kiến phản đối ra sau đầu.
Mà hai người trong tranh, Diệp Lãng cảm giác dường như mình đã thành công, hẳn đã hoàn toàn lừa gạt được tình cảm của Lý Nguyệt rồi, đồng thời hắn cảm thấy tựa hồ cảm giác này cũng rất tốt, nếu bỏ đi dụng tâm bất lương ra thì thật tốt...
Ý tưởng của Lý Nguyệt rất đơn giản, nàng chỉ mong có thể tiếp tục như vậy đến vĩnh hằng!
Nếu có thể thì thời gian cứ dừng lại ở đây đi, vĩnh viễn...
Có điều đây là điều không thả thời gian sẽ không đừng lại, mà câu chuyện xinh đẹp đến đâu cũng có lúc tàn!
Bất quá trí nhớ có thể vĩnh viễn lưu lại nó, đây sẽ là kỷ niệm mà Lý Nguyệt vĩnh viễn không thể quên được!
Sau đấy Diệp Lãng và Lý Nguyệt ngồi cùng một chỗ thật thật lâu, hai người vẫn duy trì im lặng, không phát ra thanh âm gì, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của đối phương.
Qua bao lâu không biết, dù sao bọn họ chỉ cảm thấy mới có một lát mà thôi.
Lúc này Diệp Lãng đánh vỡ sự trầm mặc: "Lý Nguyệt, cho ta mượn Thiên Cơ Giáp xem một hồi a." Diệp Lãng thực vô lương tâm đánh đến chủ để, hắn vẫn không quên mục đích của mình - lừa Thiên Cơ Giáp.
Nếu lúc này Lãnh Huyết Ngũ ở đây nhất định sẽ mắng Diệp Lãng đần độn , sao có thể trực tiệp như vậy, làm thế sẽ phá hư bầu không khí này.
Bất quá Lý Nguyệt lại như không có cảm giác gì, chỉ nhẹ nhàng gật đẩu nói: "Ừ, biết rồi!"
"Vậy lập tức cho ta!" Diệp Lãng thấy Lý Nguyệt đáp ứng lập tức hưng phấn nói, lúc này hai tay hắn đang đặt trên hai vai Lý Nguyệt.
"Hiện tại? Không thể!" Lý Nguyệt ngần ngơ, sau đó lắc lắc đẩu nói.
"Vì sao?" Diệp Lãng hỏi.
"Đần độn ! Thiên Cơ Giáp sẽ làm quần áo ta biến mất, chẳng lẽ ngươi muốn ta trần truồng sao?" Lý Nguyệt gõ đầu Diệp Lãng một cái, ngượng ngùng nói.
"Không sao cả, tìm một chỗ đổi, ta canh chừng giúp ngươi!" Diệp Lãng nhìn nhìn chung quanh, sau đó chỉ vào cung điện bên ngoài, Ngự Hoa Viên này tựa hồ không được tốt lắm, vạn nhất cảnh xuân tiết ra ngoài sẽ không tốt, hay là đi tìm cái phòng ở cho chắc.
"Sao ngươi cứ muốn nhìn Thiên Cơ Giáp như vậy, đến nỗi ta hoài nghi có phải ngươi vì Thiên Cơ Giáp mới tới gần ta không." Lý Nguyệt tức giận nói, sau đó kéo Diệp Lãng đi về phía cung điện kia, rõ ràng tuy lời nàng là vậy nhưng cũng đã đáp ứng yêu cầu của hắn rồi.
Ách, ta đúng là vì Thiên Cơ Giáp, sao ngươi lại biết. Bạn đang đọc truyện được copy tại
/803
|