Ba ngày sau, tại nơi diễn ra trận chung kết Tài Nữ Vô Song, lúc này trận đấu cũng đã bắt đầu rồi!
Nhưng hai nhân vật được chú ý nhất -- Diệp Lãng cùng Chân Tiểu Yên vẫn không xuất hiện!
"Ta nói, cũng đã sắp bắt đầu rồi, tiểu tử kia sao còn chưa đến, lần này hắn không đến mức nói trực tiếp cho Chân Tiểu Yên làm hoa khôi chứ, nói cái gì mà không đồng ý thì đem hoa khôi xử lý a..." Nhìn thấy Diệp Lãng còn chưa xuất hiện, đám giám khảo - cũng là trưởng bối của các tài nữ bắt đầu đoán lung tung.
"Dựa theo cách nói lần trước của hắn thì rất có thể sẽ là như vậy. . ."
"Hẳn là không có khả năng, Diệp gia sẽ không cho phép hắn xằng bậy như vậy!" Một người rất quyết đoán nói.
"Vấn đề ở chỗ, tiểu tử này sẽ nghe sao? Nếu hắn làm thật thì Diệp gia làm gì hắn đây? Dựa theo kinh nghiệm dĩ vãng thì Diệp gia sẽ bao che hắn, nhiều nhất cũng chỉ trừng phạt nho nhỏ thôi!"
"Cái này. . ."
"Ngươi nói vì sao lại ra nông nỗi này, tự dưng vô duyên vô cớ, tiểu tử này lại tham dự một chân vào trong này làm gì, Chân Tiểu Yên này không phải rất béo rất khó nhìn sao? Vì sao hắn lại giúp hạng người như vậy?" Rất nhiều người ở đây vẫn không hiểu điểm này, vì sao Diệp Lãng lại giúp Chân Tiểu Yên?
Chân Tiểu Yên là kẻ muốn gia thế không có gia thế, muốn dáng người không có dáng người, nếu muốn dung mạo thì càng không, một người thoạt nhìn không nên có quan hệ gì với Diệp gia Thập Tam thiếu gia lại may mắn được sự trợ giúp từ hắn.
Kỳ thật trong những người này, đại đa số họ đều nghĩ, nếu con gái < cháu gái > mình được Diệp Lãng nhìn trúng, được sự trợ giúp của hắn thì có lẽ so với việc đoạt được hoa khôi của cuộc thi Tài Nữ Vô Song này còn tốt hơn nhiều.
Tuy rằng nói Diệp Lãng là một phế tài, không có thuộc tình gì cả nhưng hắn lại có gia thế cường đại. Chỉ riêng điểm này đủ có thể bù lại khuyết điểm của hắn rồi!
Cho dù hắn vẫn như trước kia, vẫn là một kẻ ngốc cũng sẽ có rất nhiều người muốn tranh nhau cướp đoạt "kết thân" với hắn, đương nhiên điều kiện đầu tiên là không có vị hôn thê Thất công chúa kia.
"Cái này ta cũng không biết, ta chỉ biết là nếu không nha đầu Sa gia kia thì Chân Tiểu Yên cũng sẽ không tham gia cuộc thi này, chúng ta cũng không phải phiền não rồi!"
Lúc này mọi người chung quanh đều nhìn về phía Sa gia gia chủ đáng thương. Tại đây hắn vốn không phải "kẻ mạnh" gì, lúc này càng có vẻ yếu hơn, bị mọi người xa lánh oán hận.
Sa gia gia chủ đang rất căm tức, tuy rằng hắn hiểu được chuyện này không thể trách Sa Lan nhưng chuyện này lại làm cho nhiều mối quan hệ của hắn lâm vào bế tắc, đối với những kẻ giãy dụa trong giới quý tộc mà nói thì đây tuyệt đối là vết thương trí mạng! !
Hắn cũng đã "giáo đạo" lại với Sa Lan ở nhà rồi, vì sao ra vẻ không cần siêu cấp bại gia tử như Diệp Lãng này, vì sao không rõ đạo lý gần quan được ban lộc, lại bị Chân Tiểu Yên "nhanh chân đến trước" !
Mạc Á tuy rằng không sai, nhưng so với Diệp Lãng thì vẫn còn kém nhiều lắm. Nếu Sa Lan vì tình yêu mà nói thì không có gì nhưng nếu nàng vì quan hệ và ích lợi thì quả thật là tổn thất thảm trọng!
Mặc kệ kết quả lần ra sao đi nữa, cho dù Sa Lan chiếm được hoa khôi thì cũng không dễ chịu gì. Còn Chân Tiểu Yên thì sao? Thật ra nàng không sao cả, vô luận thắng hay thua nàng cũng không phải chịu thiệt.
Dùng lời của Diệp Lãng mà nói, ngươi chân trần còn ngại người ta mang giầy sao?
Nhưng tóm lại vấn đề lúc này là vì sao Diệp Lãng vẫn chưa xuất hiện, chỉ qua vài vị nữa thôi thì trận chung kết cũng kết thúc rồi, lúc đó cho dù hắn có là con trời cũng không thay đổi được kết quả!
Chẳng lẽ giống như bọn họ đoán, hắn muốn trực tiếp bắt lấy hoa khôi, sau đó cho Chân Tiểu Yên thay thế?
Thời gian càng trôi qua thì suy đoán kia có vẻ càng ngày càng có thể bởi đám tài nữ đều sắp biểu diễn xong rồi, Diệp Lãng vẫn chưa đến. . .
"Ngốc tử, ngu ngốc, đứa ngốc. . . Sao vẫn chưa xuất hiện?" Diệp Lam Vũ nhìn cửa ra vào thì thào nói, vẻ mặt lo lắng không thôi.
"Diệp Lam Vũ, đừng lo lắng! Nếu hắn nói đến thì sẽ đến. Tuy hắn hơi bổn một chút, hơi ngốc một chút, bất quá từ trước đến nay vẫn chưa nuốt lời!" Thất công chúa phá lệ an ủi Diệp Lam Vũ một lần.
"Ta biết, cho nên ta mới lo lắng, sợ hắn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. . ." Diệp Lam Vũ lo lắng nói.
". . ." Thất công chúa trầm mặc, nàng cũng sợ như vậy, nhưng nàng cũng lạc quan nghĩ rằng tại Tường Không Đế Quốc không có ai dám động đến Diệp Lãng.
"Di, người đàn bà kia. . . Thất công chúa, có phải là cô gái lần trước..." Đột nhiên Diệp Lam Vũ chỉ vào một khu vực, nơi đó tựa hồ là một khách quý khu, mà ở trong có một người hơi quen quen.
"Ai. . . Nàng, đúng vậy, chính là người đàn bà xuất hiện ba ngày trước, bất quá thoạt nhìn có vẻ khang khác! Di, Diệp Lam Vũ, ngươi đi đâu vậy?" Thất công chúa đột nhiên phát hiện Diệp Lam Vũ đã nhảy ra ngoài, tuyệt không nom hình tượng, trực tiếp từ giữa sân khấu vọt ra.
Nàng ngây người một hồi, sau đó lựa chọn một cái hành động làm cho người ta trợn mắt há hốc mồm - nhảy theo Diệp Lam Vũ, hai người đều vận dụng ma pháp của mình mà vọt tới, khống chế thực lô hỏa thuần thanh, thực lực làm người ta kinh hãi không thôi.
"Hai nha đầu này làm trò quỷ gì vậy, không để ý hình tượng mà chạy loạn thế kia, bây giờ có rất nhiều người nhìn vào cơ mà... Nữ nhi của ngươi như vậy, sao cả nữ nhi của ta cũng đi theo?" Trên khán đài chủ tịch, Hoàng Đế nói với Diệp Thành Thiên.
"Đúng vậy, chuyện gì xảy ra thế này, theo lý thuyết hai nàng sẽ không thất thố như vậy chứ, có thể làm cho hai nàng đồng thời thất thố như vậy cũng chỉ có Diệp Lãng tiểu hỗn đản kia! Chẳng lẽ có tin tức sao?"
"Phải không, hình như các nàng đi tìm một người. . ."
"Không phải là hình như mà chính xác là như vậy, hai nàng đều đã cầm tay người ta rồi còn gì! Còn có, ngươi vừa nói cái gì? Cái gì mà nữ nhi của ta như vậy?"
"Khụ khụ. . ."
. . .
"Công Chúa Điện Hạ, Diệp tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt! Chỉ là... các ngươi có thể thả lỏng ra một chút không?" Cô gái bị Diệp Lam Vũ nắm lấy rất lễ phép nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
/803
|