Thiết Tĩnh thị vệ ở một bên nhìn cũng cảm thấy nếu là mình ở tình huống này, vừa không có vũ khí vừa không có đấu khí nhất định sẽ bị tóm lại.
Ngay cả hắn đều như vậy thì những người khác không cần phải nói!
Chẳng qua Triệu Nhã Nhu lại không cho rằng như vậy, nàng cảm thấy Diệp Lãng còn có thể đào thoát, cho dù điều này rất bất khả tư nghị nhưng cũng xảy ra.
Mà đúng như Triệu Nhã Nhu suy nghĩ, Diệp Lãng bắt đầu có động tác, nhẹ nhàng xuyên qua đám lưới kia, không bị lưới đính vào người, điều này làm mọi người cảm thấy kinh ngạc, Thiết Tĩnh thị vệ lại mở to hai mắt nhìn.
Diệp Lãng không những tránh thoát, hơn nữa còn tránh thoát rất xinh đẹp, thân pháp của hắn làm người ta cảm thấy thật giống như con bướm bay múa trên không trung, hoàn toàn không nhìn ra chút chật vật nào.
Bất quá tiếp theo Diệp Lãng đã không thể thoải mái được bởi hắn thấy sau khi đám lưới này rơi xuống đất nhưng phía sau vẫn còn rất nhiều, hắn có thể tránh thoát được một lần, chẳng lẽ có thể tránh thoát lần thứ hai, lần thứ ba, mãi mãi tránh được sao?
Không thê, cho dù đến lúc đó hắn không có bất cứ sai lầm gì cũng sẽ bị động tác tránh né làm mệt chết. Huống chỉ khi hắn tránh né, đồng thời đối phương cũng dần tiếp cận, vây quanh hắn.
Cho nên hắn phải nghĩ ra biện pháp đột phá trong thời gian ngắn!
Tựa hồ Diệp Lãng đã nghĩ tới việc này rồi!
"Uống!"
Diệp Lãng dẫm mạnh một cái, đá phiến thật dày dưới chân bạo mở, đá vụn văng ra bốn phía, tựa hồ muốn đánh tan những người chung quanh.
Bất quá sự thật chứng minh biện pháp này là vô ích, những người sứ dụng lưới trong Thiên Võng Trận của Triệu Nhã Nhu còn có thể phòng ngự, cản hết đám đá vụn này lại.
Lúc này Diệp Lãng tựa như trở nên thật vô lực, đám người quan tâm Diệp Lãng ở ngoài lo thay hắn, trong đó người lo nhất không ai bằng với Trúc Diệp Nhi.
Mà Lý Nguyệt, kỳ thật cũng có chút lo lắng, mặc dù nàng có điểm hận Diệp Lãng lừa gạt mình nhưng nàng cũng không muốn Diệp Lãng rơi vào tay Triệu Nhã Nhu!
Khóe miệng Triệu Nhã Nhu lộ ra vẻ cười, là một nụ cười thắng lợi, nàng cảm thấy bố cục của mình làm cho Diệp Lãng vô lực thi triển, chỉ có thể ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói.
Vừa lúc đó, đột nhiên giữa sân có biến hóa mới, Diệp Lãng lại tiệp tục dẫm sàn nhà vài cái nữa.
Lúc đấy tất cả mọi người đều cảm thấy Diệp Lãng chỉ giãy dụa vô vị!
Kết quả, khi hắn dầm lần cuối, đồng thời lăng không bay lên trên không, những người chung quanh đang dùng lưới phòng ngự, không ai nghĩ đến Diệp Lãng lại nhầm về phía trên.
Trúc Diệp Nhi âm thầm cao hứng trong lòng, nếu Diệp Lãng vọt ra được khỏi phạm vi của cấm ma trận thì hắn có thể dùng luyện kim thuật mà ly khai.
Trên bầu trời hẳn không ai đi phòng ngự, chỉ cần hắn vọt ra ngoài thì như chim sổ lồng, một đi không trở lại.
Nhầm phía trên? Đó là tự tìm tử lộ!
Triệu Nhã Nhu cười thầm trong lòng, nàng biết Diệp Lãng có thể bay lên rất cao nhưng hắn cũng khó lòng bay ra khỏi phạm vi cấm ma trận.
Triệu Nhã Nhu thiết cục này thì sao có thể không tính đến điểm này được, nàng đã cho người nâng thêm độ cao của cấm ma trận, cho dù khinh công Diệp Lãng cao đến đâu cũng không ra được.
Lúc trước Triệu Nhã Nhu đã tính toán đến nhân tố khinh công của Diệp Lãng, tất nhiên nàng không biết được đây là khinh công, chỉ xem như một loại lực lượng đặc thủ, vì sợ mình coi khinh Diệp Lãng nên đã riêng thân cao gấp ba so với biểu hiện của Diệp Lãng.
Đối với điểm này, Diệp Lãng có điểm bội phục Triệu Nhã Nhu, nếu nàng giống người thường, chỉ dùng gấp hai thì lần này Diệp Lãng đã có thể dễ dàng đi ra ngoài rồi.
Mà phía dưới Diệp Lãng có một tấm lưới lỏn đang bung ra, tựa hồ nói cho Diệp Lãng biết, nếu ngươi rớt xuống thì nhất định sẽ xong đời.
Đồng thời bốn phương tám hướng dưới chân hắn đều có lưới quăng về phía này, hiện tại Diệp Lãng đang ở trên không trung là một bia ngắm rất tốt, càng dễ dàng bị tóm trúng.
Bất quá khi Diệp Lãng nhìn thấy đám lưới này bay về phía hắn, trong hai mắt cũng không có chút ưu sầu gì, ngược lại có thêm, một ít kinh hỉ, mà rất nhanh hắn đã chứng minh cho mọi người biết vì sao lại kinh hỉ.
Nếu Triệu Nhã Nhu biết trước chuyện này thì nhất định nàng sẽ không để người ta phóng lưới từ dưới lên.
"Lên!"
Diệp Lãng nhẹ nhàng điểm một cước lên trên tấm lưới, sau đó cả người như mũi tên bay về phía trước.
"Sao có thể như vậy được? Sao hắn có thể mượn được lực, đây là tấm lưới mỏng manh, sao có thể mượn lực được?" Đám người Triệu Nhã Nhu rất kinh ngạc nhìn một mảng này.
Nếu bình thường thì hành vi này của Diệp Lãng rất có thể sẽ bị người khác coi như ma pháp, nhưng bây giờ hắn vẫn ở trong cấm ma trận, ở đây không thể dùng ma pháp được.
Tất cả mọi người không nghĩ ra, cũng vĩnh viễn không thể biết vì sao bởi Diệp Lãng chưa từng công bố đáp án!
Kỳ thật cho dù công bố cũng vậy, khinh công diệu dụng thì mấy ai trên thế giới này có thể hiểu đây?
Chỉ cần Diệp Lãng mượn lực thân lần nữa, hắn có thể trực tiếp chạy ra khỏi phạm vi của cấm ma trận, đến lúc đó hắn muốn làm gì thì làm vậy.
Muốn hỏi nếu như không có lưới thì Diệp Lãng phải làm sao đây?
Đơn giản thôi, Diệp Lãng sẽ cởi quần áo, dùng quần áo để mượn lực, quần áo còn tốt hơn lưới một chút, chỉ cần hơi chút vận khí thì quần áo có thể tạm thời biến thành cứng rắn như thiết bản, dẫm nó bay lên chăng phải đơn giản hơn sao?
Bất quá dùng quần áo cũng có chỗ không tốt là Diệp Lãng phải lõa lồ thân thể một chút, như vậy rất mất hình tượng.
Chỉ cần bay ra khỏi cấm ma trận, Diệp Lãng có thể khẳng định mình có thể sứ dụng rất nhiều loại biện pháp phi hành trong thời gian ở trên bầu trời, có thể thoải mái rời khỏi hoàng cung theo đường hàng không.
/803
|