"Ta biết tên khốn kia đáng chết nhưng Lý Kiếm Thánh quả thật rất mạnh, ngươi đừng tưởng ngươi có chút luyện kim thuật là có thể thắng hắn, ở trước mặt hắn, những luyện kim thuật của ngươi đều không có hiệu quả! Ta đã thấy hắn chiến đấu, nếu hắn muốn giết ngươi thì quả là dễ như trở bàn tay! Trước kia hắn không giết ngươi là vì Lý Đan Đằng sai, phạm sai lầm trước mắt bao người nên mới không có lý do xuống tay với ngươi, bây giờ thì khác..." Lý Nguyệt bình tĩnh nói, lúc này nàng đã khôi phục lại như trước, trên mặt không có dao động gì.
"Cái gì mà khác, chẳng lẽ Lý Hiền Đức lại đúng, hắn muốn ngươi mà, sớm biết như vậy thì ta đã không cứu ngươi rồi." Diệp Lãng có điểm mất hứng nói.
"Ngu ngốc! Ta chưa nói hắn đúng, có điều chỉ có hai chúng ta biết hắn sai, người ta Kiếm Thánh, không chịu thừa nhận, chỉ nói báo thù cho con thì ngươi liền nguy hiểm!" Sự bình tĩnh của Lý Nguyệt không duy trì được bao lâu lại bị đánh vỡ, nàng cũng không muốn bị Diệp Lãng hiểu lầm.
"Hắn không thừa nhận thì không thừa nhận, dù sao chúng ta cũng không thẹn với lương tâm. Còn có, một cái Kiếm Thánh thì tính cái gì, tuy hiện tại ta không đánh lại hắn nhưng hắn cũng không giết ta được. Nếu hắn ép ta quá thì ta sẽ cùng tiểu Ngũ ám sát hắn, cho dù hắn là đại lục đệ nhất Kiếm Thánh cũng chỉ có đường chết mà thôi!" Diệp Lãng không thèm để ý nói.
Nếu hắn và Lãnh Huyết Ngũ hợp tác giết một người thì người kia hẳn phải chết chắc rồi, cho dù có thể tránh thoát một lần cũng không thể tránh được lần thứ hai, lần thứ ba...
Bây giờ Diệp Lãng là một tồn tại rất yêu nghiệt, nếu chỉ luận thực lực thì hắn còn kém Thiên cấp cao thủ một đường nhưng hắn lại có thể chạy trốn trước mặt bất cứ ai, không ai có thể nề hà gì hắn.
Mặc dù điều này có điểm làm cho người ta khinh bỉ nhưng cũng làm cho hắn đứng ở thế bất bại!
Mà nếu hắn thật sự muốn giết một người, cho dù là cực mạnh Thiên cấp cao thủ cũng khó có thể thoát khỏi sự ám sát của hắn, ám sát thuật của hắn tuyệt đối không kém với Lãnh Huyết Ngũ.
Ở trong võ lâm bảo khố có một ít bộ sách ghi lại kỹ xảo ám sát, cơ quan ám sát vân vân về ám sát thuật, vốn Diệp Lãng đã tinh thông hết những thứ này rồi, giờ còn kết hợp với luyện kim thuật ở thế giới này, ám sát thuật của hắn cũng trở nên thật khủng bố.
Như vậy hắn và Tử Thần thiếu nữ Lãnh Huyết Ngũ này ở cùng một chỗ thì trên đại lục này, căn bản không có ai có thể đào thoát khỏi sự ám sát của hai người họ.
Đương nhiên đây là nói một người, còn Hoàng Đế như Triệu Nhã Nhu thì chưa chắc, dù sao thủ hạ cao thủ nhiều, người cũng đông đảo, không phải cùng một tầng thứ.
"Tiểu Ngũ là ai? Quên đi, ngươi đã nói như vậy thì ta cũng bó tay, bất quá ta cũng sẽ gánh chuyện này với ta!" Lý Nguyệt nói, nàng là một người ân oán phân minh, vốn chuyện này là vì nàng mới có, nàng sẽ không vứt bỏ Diệp Lãng mà tự mình trốn tránh.
Lúc này Diệp Lãng lập tức nói: "Dựa vào, ngươi cùng gánh cái gì mà gánh, ta nói như vậy là để ngươi tránh xa chuyện này ra, để cho Kiếm Thánh kia đừng tới tìm ngươi!"
Lời của Diệp Lãng làm Lý Nguyệt ngẩn ngơ, nàng không ngờ Diệp Lãng vì mình mới nói ra chuyện này, mà nó cũng làm cho lòng nàng cảm thấy ấm áp.
Tuy rằng Diệp Lãng có lừa gạt nàng nhưng thật sự rất tốt với mình.
Hừ, ta mới không cảm động, ta không hiếm lạ...
Đầu Lý Nguyệt hơi hơi giương lên, nói: "Sao bây giờ ngươi còn đối tốt với ta như vậy, ngươi lại không theo đuổi ta."
"Ta không theo đuổi ngươi nhưng ta vẫn muốn Thiên Cơ Giáp của ngươi a, tất nhiên phải lấy lòng ngươi rồi." Diệp Lãng cười nói.
"..." Lý Nguyệt có điểm phát điên. Bạn đang đọc truyện tại
/803
|