Thời điểm Diệp Lãng rời khỏi Lý gia, ngay tại một góc đường có một đoàn người phát hiện ra hắn, hắn có thể tránh thoát những người chính thức đuổi bắt hắn ở Tường Không, nhưng lại không thể tránh khỏi dân chúng bình dân, bởi vì họ có mặt ở khắp mọi nơi.
-Thập Tam thiếu gia...
Có người nhìn thấy Diệp Lãng ôm Lý Nguyệt chạy qua trước mặt mình, ngây ngốc một chút, sau đó kinh ngạc kêu lên.
Người này lại không thể ngờ được Diệp Lãng lại xuất hiện ở trước mặt mình, người này cảm thấy vận khí của mình đúng là quá tốt.
Đồng thời, hắn cũng nhìn thấy Lý Nguyệt, cảm thấy có chút kỳ quái, tại sao Thập Tam thiếu gia lại ôm Lý Nguyệt tiểu thư chạy đi như thế, hắn đang làm cái gì?
Không đợi hắn nghĩ thông suốt chuyện này, có một đám kỵ sĩ mặt áo giáp màu đen xuất hiện, đây là đoàn kỵ sĩ của Triệu Nhã Nhu, cả Tường Không không có người nào không biết những người này.
Trong những người kỵ sĩ này có người lên tiếng hỏi:
-Có thấy Diệp Lãng không?
-Không có! Thập Tam thiếu gia ở chỗ này sao?
Không ngờ người này lại lắc đầu, cũng giả bộ như rất hưng phấn, muốn đi tìm kiếm Diệp Lãng.
Có người nào mà không biết Thập Tam thiếu gia là đối thủ một mất một còn với nữ hoàng, nói cho các ngươi biết không phải là muốn giết Thập Tam thiếu gia hay sao? Ta sẽ làm như vậy sao? Nếu như ta nói cho các ngươi, ta chắc chắn sẽ bị mọi người mắng chửi đến chết.
Chính vì vậy, cho dù Diệp Lãng đi trên đường cái của Tường Không đế quốc, chỉ cần không phải bị người của Triệu Nhã Nhu phát hiện, tất cả mọi người sẽ xem như không nhìn thấy, tuyệt đối sẽ không tiết lộ tin tức của hắn cho người khác, thậm chí có khả năng nói dối để lừa gạt người khác.
Tình huống này Diệp Lãng không biết, hắn chỉ biết phải ôm Lý Nguyệt rời đi, trực tiếp rời khỏi Hoàng thành, lấy năng lực của hắn, có rất nhiều biện pháp không kinh động đến thành vệ quân mà vẫn có thể rời khỏi thành.
-Đã lâu như vậy, xem ra hắn đã rời khỏi rồi! Chúng ta nên trở về bẩm báo với nữ hoàng a.
Ba canh giờ sau, những người tìm kiếm cũng đã bỏ đi, lưu lại một bộ phận để làm bộ, còn lại đã trở về.
-Ba canh giờ, hắn đã chạy thoát từ sớm rồi, không cần tìm nữa!
Sau khi Triệu Nhã Nhu nhận được tin tức này, đã hạ lệnh đình chỉ tìm kiếm, bởi vì nàng biết rõ năng lực của Diệp Lãng hơn bất cứ người nào, biết rõ không thể tìm được Diệp Lãng, có tiếp tục cũng vô ích, cho nên dứt khoát thu binh.
-Thuộc hạ vô năng! Thỉnh nữ hoàng ban tội!
Người tham dự hành động lần này quỳ gối trước mặt Triệu Nhã Nhu, đang lo sợ bị Triệu Nhã Nhu trừng phạt, đây là chuyện mà bọn họ đã chuẩn bị tinh thần từ sớm.
Thủ hạ làm việc cho Triệu Nhã Nhu, phải giác ngộ trước là mình sẽ bị trừng phạt, đương nhiên đây là chuyện làm sai, làm không tốt, còn nếu hoàn thành nhiệm vụ, mà còn làm tốt, sẽ có ban thưởng.
Thưởng phạt phân minh, đây là thói quen của Triệu Nhã Nhu, nhưng bất luận là thưởng hay phạt với nàng đều rất nặng, nhất là trừng phạt!
Lúc này đây, bọn họ nhiều người như thế mà vẫn không bắt được Diệp Lãng, ngay cả cơ hội giao thủ cũng không có, cho nên bọn họ có cảm giác mình nhất định sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.
Nhưng mọi chuyện lại không như bọn họ tưởng tượng.
-Các ngươi đều lui ra đi, chuyện này không trách các ngươi, ta biết trước sẽ có kết quả như vậy, nhưng ta hi vọng thời điểm các ngươi làm nhiệm vụ sau này, không được thất bại nữa!
Triệu Nhã Nhu nhẹ nhàng phất tay, mang theo nụ cười nhàn nhạt.
???
Mọi người khó hiểu, không biết Triệu Nhã Nhu có ý gì, nhưng bất kể nói thế nào, bọn họ cũng nghe lời Triệu Nhã Nhu, lui ra, lưu lại tuyệt đối sẽ không có kết quả tốt.
Khi tất cả mọi người rút đi, trong ngự thư phòng chỉ còn lại một mình Triệu Nhã Nhu, nàng chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía Diệp Lãng ngồi ăn cơm trước kia.
-Thật không nghĩ tới, ngươi lại có năng lực như vậy, ta đã an bài rất nhiều người bên trong, nhưng ngươi lại có thể dễ dàng mang Lý Nguyệt đi...
Triệu Nhã Nhu nghĩ đến Diệp Lãng có thể dễ dàng phá đi mai phục của mình, nàng cũng có chút ngoài ý muốn, nàng cũng có cảm giác mai phục của mình không làm khó được Diệp Lãng, nhưng lại không ngờ bị phá đơn giãn như vậy.
Sỡ dĩ đơn giản như vậy, vì hắn muốn đối phó Lý gia, mà mình an bài đều là những người vô tội bị liên lụy, mới có thể dễ dàng để hắn chạy đi như vậy.
Phải nói thế nào nhỉ? Phải nói là may mắn a, hắn là nhi tử của nữ thần may mắn, nữ thần không chiếu cố hắn thì chiếu cố ai chứ? Thực hi vọng hắn có thể bảo trì sự may mắn...
-Ngươi muốn đem Lý Nguyệt đi đâu, tại sao ngươi có thể phá giải được Thiên Cơ Giáp? Bây giờ ngươi có trở về Diệp thành không? Nếu ngươi trở về một chuyến, ngươi sẽ biết sau khi ngươi rời khỏi, Diệp thành đã xảy ra không ít chuyện...
Triệu Nhã Nhu không biết Diệp Lãng muốn gì, cho nên suy đoán hắn sẽ trở về Diệp thành.
Mà Diệp thành, Triệu Nhã Nhu vẫn luôn chú ý đến, không chỉ muốn biết Diệp gia hiện tại như thế nào, đồng thời cũng muốn biết hành tung của Diệp Lãng và Thất công chúa.
Căn cứ vào tin tức Triệu Nhã Nhu nhận được, Diệp thành hiện tại đang xảy ra biến hóa long trời lỡ đất, địa vị của Diệp thành tăng cao trên đại lục, mà điều này không quan hệ gì đến Diệp Lãng, nhưng gần đây Diệp thành phát sinh một chuyện, nó có chút quan hệ tới Diệp Lãng, nếu Diệp Lãng trở về, nhất định sẽ cảm thấy ngoài ý muốn.
Đây cũng chính là chuyện mà Triệu Nhã Nhu muốn nói, mà nàng không hi vọng Diệp Lãng trở về Diệp thành, bởi vì chuyện này sẽ phát triển không theo mong muốn của nàng.
-Diệp Lãng, tên hỗn đản, đừng để lần sau ta bắt được ngươi, nếu không cả đời này của ngươi đừng hòng chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ta!
Cuối cùng, Triệu Nhã Nhu duỗi một tay ra, sau đó nắm chặt lại, âm thầm thề thốt.
Nhưng vào lúc đó, giống như Triệu Nhã Nhu cũng buông lỏng một hơi, bởi vì nàng không biết sau khi mình bắt được Diệp Lãng, sẽ xử lý hắn như thế nào.
Diệp Lãng hiện tại quá khó giải quyết, chính là một củ khoai lang phỏng tay, có lẽ hắn chạy thoát, đây chính là kết quả tốt nhất.
Đương nhiên, nếu có thể bắt được, Triệu Nhã Nhu vẫn hi vọng bắt được.
... Bạn đang đọc truyện được copy tại
/803
|