Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 556: Sư tử biến dị (3)

/803



-Tiểu sư tử, ta giúp ngươi nhổ tên trên người ra nhá, ngươi phải chịu đâu một chút, sau đó sẽ không còn đau nữa!

Diệp Lãng cười nói, giống như muốn dùng nụ cười để dẹp đi sự sợ hãi của con sư tử này.

Nắm lấy, Diệp Lãng bắt đầu nhổ tên ra.

-Rống rống...

Sư tử thấp giọng gầm thét, đau đến muốn nhảy lên, tuy rằng khi nhổ tên xong đã không còn đau nữa, nhưng mỗi lần bị nhổ ra rất đau, rất khó chịu được.

Chỉ là, con sư tử có cố gắng cũng tốn công vô ích, nó bị Diệp Lãng đè lên thân thể, chỉ cần dùng một tay áp xuống mà nặng như một ngọn núi nhỏ, làm cho nó không cách nào động đậy được, lực lượng của tên nhân loại này quá đáng sợ.

Vào lúc này con sư tử đã hiểu ra, hai người mà nó đuổi theo này, đều là tồn tại khủng bố, nó không thể nào chiến thắng nổi!

Nhất là nữ nhân kia, thật đáng sợ, trực tiếp muốn giết ta, xem ra tên nam nhân trước mắt này tốt hơn một chút, còn chịu trị thương cho ta!

Sau khi Diệp Lãng đã nhổ hết mũi tên ra, lại dùng luyện kim trận trị thương cho con sư tử, làm cho nó nhanh chóng khôi phục được bảy tám phần, sau đó để nó nằm trên đất, hiện tại nó đã được an toàn.

-Đi thôi, vừa rồi thật không có ý tứ, giẫm phải đuôi của ngươi, lại còn làm tổn thương ngươi.

Diệp Lãng nói, vỗ vỗ đầu của sư tử, giống như chào tạm biệt con sư tử này.

Nếu tình huống hiện giờ mà có người khác nhìn thấy, nhất định sẽ cảm thấy Diệp Lãng và con sư tử này rất hữu hão, tuyệt đối không thể tưởng được trước đây, con sư tử bị Lý Nguyệt bắn thành con nhím.

Sư tử cũng bị Diệp Lãng cho làm hồ đồ, thái độ của ngươi là có ý gì, nó thật sự không thể hiểu nổi.

-Rống...

-Cút!

Sư tử vừa mới rống lên, ý muốn bảo rằng nó không tính toán nữa, nhưng khi vừa mới rống lên, Diệp Lãng đã dùng một cước đá bay nó đi, hoàn toàn không còn thái độ hữu hảo như vừa rồi.

Nhân loại, quả thật là đáng sợ...

Sau khi con sư tử bị đá bay ra ngoài, trong lòng của nó xuất hiện một ý nghĩ, nếu như nó có thể mở miệng nói chuyện, nhất định sẽ mắng to Diệp Lãng là đồ vô sỉ.

-Chúng ta đi thôi!

Diệp Lãng tiếp tục ôm lấy Lý Nguyệt, sau đó chuẩn bị chạy, vào lúc đó, hắn phát hiện con sư tử vừa mới bị đá bay đã xuất hiện trở lại, chắn ở trước mặt của hắn.

...

Diệp Lãng và Lý Nguyệt trầm mặc.

-Diệp Lãng, xem ra con sư tử này muốn chết rồi, chúng ta tiễn nó một đoạn đi.

Lý Nguyệt nói ra, trong tay xuất hiện một thanh kiếm.

-Đây là nó muốn chết, ta cũng không còn cách nào, giết nó đi!

Diệp Lãng vừa mới buông tha cho con sư tử này, nhưng nếu như con sư tử vẫn tiếp tục dây dưa với hắn, hắn cũng không ngại giết con sư tử.

Mà vào lúc đó, con sư tử khẽ động, làm cho hai người phát ngốc trong chốc lát.

-Rống rống...

Con sư tử gầm nhẹ hai tiếng, nằm rạp trên mặt đất, cái đuôi đong đưa...

-Đây là... Đây là ý gì?

Diệp Lãng có chút mê hoặc dò hỏi.

Lý Nguyệt nhăn mày, nói ra:

-Hình như nó muốn đi theo chúng ta, muốn chúng ta thu lưu nó.

-Rống rống...

Con sư tử vẫn tiếp tục ngoắt ngoắt cái đuôi, tuy nó không nghe hiểu tiếng của nhân loại, cho nên nó phải dùng động tác để biểu lộ, dù sao từ trước tới giờ nó chưa từng tiếp xúc với nhân loại, nếu như nó tiếp xúc trong thời gian dài, nhất định nó sẽ nghe hiểu lời nó của nhân loại.

-Đi theo chúng ta làm cái gì, muốn trở thành thịt viên kho tàu sao?

Diệp Lãng cảm thấy kỳ quái nên tiếp tục hỏi, hắn không thể hiểu nổi vì sao con sư tử lại muốn đi theo mình.

-Chết đi, ngươi chỉ biết ăn, kỳ thật để cho con sư tử này đi theo chúng ta cũng không tệ lắm, có một con ma thú làm sủng vật cũng rất hiếm thấy.

Lý Nguyệt nói ra. Bạn đang đọc truyện được copy tại

/803

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status